Leaving

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau rất nhiều thứ, ta mới nhận ra,
rằng đôi khi ra đi không phải là một lựa chọn.
|TF|​><><><><><><><><><​
Cô chạy trên nền đất lạnh lẽo.


Chạy trốn khỏi cái gì? Cô không biết nữa.

Nhưng chạy vì cái gì, cô cũng không biết. Vì bản thân, vì bạn bè, vì gia đình? Không, tất cả những thứ đó cô đã không còn.

Có lẽ chạy vì nhụt chí.

Vì nhận ra thực chất thứ cần chạy thoát là bản thân mình.


><><><><><><><><><
​Cô cuồng nhạc Imagine Dragons.


Chính xác hơn là bài Demons.

Cô đôi lúc hay nhốt mình trong phòng tối, bật to bài hát lên đến mức cực đại. Rồi hát theo, lúc lẩm nhẩm, lúc to.

Cũng có lúc chỉ cắn chặt môi để khỏi bật ra tiếng động.

Hoảng sợ đến tột cùng.

Nhưng đủ mạnh mẽ để thinh lặng.

Bởi ngoài cô ra, còn ai sẽ khóc thương cho cô chứ?

Nên cô cũng không khóc. Để cả thế giới đừng biết có một sinh linh vừa biến mất khỏi cõi đời.

Cô muốn từ bỏ tất cả. Cô muốn đi.

Cô muốn bỏ, chứ không phải là kẻ bị bỏ lại.

Mặc kệ hết mọi thứ.

Như họ từng mặc kệ cô sống chết, mặc kệ cảm nhận của cô. Bỏ cô lại trong mớ bề bộn, để cô phải nhốt mình trong bóng tối.

Họ là cái gì? Mà sao cô lại thương tới thế?

Họ chỉ là những kẻ đi cùng cô, trải qua cùng cô trong những giây phút cũ.

Thực ra cô đâu có muốn bỏ lại tất cả.

Chỉ muốn bỏ đằng sau mỗi thời gian.


><><><><><><><><><​
Cô thích tốc độ, thích cảm giác bạt mạng trên đường. Như thể chẳng còn gì đáng để quan tâm.


Thích cả cái lạnh lẽo của gió và mưa đông.

Thích làm một hồn ma, hoặc một ảo ảnh.

Không ai biết những điều này. Nhưng người ta hẳn sẽ thắc mắc vì sao cô chỉ thích trở thành những thứ lạnh lẽo như thế, lạnh đến chết người.

Nhưng còn gì giết cô được đâu nhỉ, cô chết rồi mà.

Sống vật vờ như một xác chết, thức dậy và nhắm mắt như một quy luật. Tồn tại vốn để mất đi.

Sống đó sao?

Khác gì một ảo ảnh?

Nhưng mà ảo ảnh có tim không ta.

Bởi cô vẫn cảm thấy đau, đau nhói. Đau từ quá khứ đến hiện tại.

Cô thích lạnh lẽo, để nắm tay ai đó nghe ấm áp đến tận phổi.

Cô thích bạt mạng, buông lơi chính mình để xem sẽ có ai quan tâm.

Có lẽ vì hy vọng, nên cô chết. Cái khoảng cách một cánh tay đó chẳng có ai vượt qua. Chẳng có ai chìa tay kéo cô dậy.

Đông lạnh buốt, một mình.

Nghe người ta bảo, ác quỷ thích xác sống.


><><><><><><><><><​I wanna hide the truth
I wanna shelter you
But with the beast inside
There's nowhere we can hide


No matter what we breed
We still are made of greed
This is my kingdom come
This is my kingdom come

When you feel my heat
Look into my eyes
It's where my demons hide
It's where my demons hide

Don't get too close
It's dark inside
It's where my demons hide
It's where my demons hide

(Demons - Imagine Dragons)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro