Chuyện 8X

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1: Vỡ

86 bước vào quán, hôm nay là một ngày vui. Nó đi ăn khao bạn thân chuẩn bị đi du học. Thế là lại vắng mất một người trong hội của nó, nhưng nó đã quen dần với sự thiếu vắng. Đi là thoát khỏi Hà Nội ít oxy nhiều ô nhiếm này, chả quá tốt cho chúng nó, có gì mà buồn? 86 đang rất vui. Nó tựa vai con bạn:

- Mày đi nhớ chăm học và chăm mua quà hàng hiệu cho tao.

Cả lũ bạn của 86 cười oà.

Mỗi lần một đứa bạn đi, nó đều nói câu đấy. Mấy năm nay, hiếm có đứa nào về. Học là cả một sự nghiệp lâu dài và gian khổ. Có lẽ một ngày nào đó nó cũng sẽ chán Hà Nội và vác vali đi, nhưng Hà Nội hiện tại vẫn đủ bùi ngùi để níu nó lại, như một mối tình đầu. Mấy năm nay, 86 thấy quanh nó vắng đi một chút, những buổi chat lệch giờ làm cho tình bạn xa hơn. Bỗng nhiên nó thấy sợ, sợ rằng một ngày kia, nó sẽ chỉ còn lại một mình.

86 và đám bạn bước về phía quầy bar. Và nó thấy...

Nó không thấy gì hết trong vòng vài giây, mắt nó mở trừng trừng và nụ cười chưa kịp chết còn giãy trên đôi môi của nó, nhưng trái tim nó ngừng đập và trong thâm tâm nó có điều gì vỡ vụn ra...

84 đang ngồi ở bar, với một con bé nào đó rất xinh, rất hot, rất tự nhiên đang hôn 84.

Có một con quỷ ngoạm lấy trái tim 86, con quỷ ấy gào thét cho đến khi 86 không thể nghe được bất cứ tiếng động nào- tiếng nhạc, tiếng nói chuyện- trừ tiếng đập của trái tim nó, những tiếng đập đau đớn và điên loạn. 86 muốn đập vỡ cái hình ảnh trước mặt, nghiền nát nó đi, xóa nó ra khỏi tâm trí. 86 nhắm mắt lại, và mở mắt ra.

84 đang nhìn nó.

Vô thức, 86 bước lại gần.

- Bạn gái mới của anh à?

- Anh...

- Xinh thế sao anh không giới thiệu?

- Em...

- Ai đây anh? - Con bé kia quay sang hỏi 84, giọng ngọt ngào, nũng nịu, gần như trẻ con vòi mẹ của nó làm 86 muốn buồn nôn.

- Chị là người 2 phút trước còn là bạn gái của anh ấy, em ạ.

86 chỉ có thể nói đến đấy. Nó kiệt sức. Con quỷ trong lòng nó hút hết tâm trí nó, trong đầu nó không còn nổi một từ, một suy nghĩ, một hình ảnh nào ngoài sự thật khủng khiếp trước mắt nó. Nó lả đi, tựa vào vai con bạn thân.

- Chị ấy nói có đúng không?

- Anh...

- Anh là đồ tồi!

- Em...

Choang!

Con bé đó cầm ly Chivas 84 đang uống dở, hắt vào mặt 84, ném ly xuống chân 84, rồi quay ra. Những mảnh vỡ bắn tung tóe trên nền nhà, lẻ loi, vô hình, sắc nhọn, như những mảnh tim của 86.

- Mình không biết bạn là ai, nhưng mình xin lỗi.

Con bé đó là 88.

Một tuần sau, con bạn thân của 86 bay đi Anh. 86 không đi tiễn, nó ngồi lặng lẽ xếp những đồ vật dính mùi 84 vào một cái hộp.

Một trái tim vỡ không thể đựng được nước mắt.

Nó lặng lẽ khóc...

Phần 2: Tồi

84 biết mình là một thằng tồi. Nhưng nếu tồi là bản chất, làm sao nó sửa được. Sự tồi tệ của nó cũng như màu đen của mắt nó, có đeo áp tròng thì cũng chỉ là che giấu thôi.

Từ lâu 84 đã lờ mờ nhận ra nó không yêu 86 nhiều như người ta tưởng, không biết vì sao, và cũng không biết nói với 86 thế nào.Chẳng lẽ lại nói: "Anh muốn bỏ em bây giờ vì anh biết anh sẽ bỏ em trong tương lai"?

86 rất toàn diện, toàn diện đến mức mẹ 84 không còn nghĩ nó là một thằng lông bông từ khi nó dẫn 86 về nhà. Toàn diện đến mức chinh phục được cả đám bạn trời đánh của 84.

Toàn diện đến mức làm một thằng tồi như 84 ngứa mắt. Nó đã từng nói với 86:

- Em sẽ chẳng thay đổi được một thằng như anh đâu.

- Em biết. Chỉ có anh mới thay đổi được anh thôi.

84 biết sớm muộn gì thì nó cũng sẽ bỏ 86. Nó chỉ cần một cái cớ. Và một con bé hot như 88 là cớ hoàn hảo.

Ngày hôm đó, sau khi 88 đổ rượu vào mặt nó và mọi người tản đi hết, 84 ngồi uống tiếp. Có lẽ nó sẽ nhớ 86, có lẽ nó sẽ không quên 88. Nhưng nó không muốn níu kéo. Lòng nó lạnh. Có níu kéo cũng chỉ là giả dối. Nó cũng không muốn xin lỗi, vì nó là một thằng tồi. Có xin lỗi thì nó cũng không thành người tốt được.

Mà tồi thì sao? Nó không hiểu vì sao mọi người phải phấn đấu thành người tốt, trong khi tốt như 86 rồi cũng bị một thằng tồi như nó đối xử thật tệ. Nó tồi, nhưng đời vẫn có những người tốt như 86 để nó lợi dụng, những em hot như 88 để nó cặp kè. Nó không hối hận.

84 không phải loại con trai với cái vỏ lạnh lùng và trái tim ấm áp. Nó khoác vỏ lạnh lùng vì cốt lõi của nó là lạnh; 84 không muốn lừa dối ai. Nếu có những người chết vì ảo tưởng, đó không phải là lỗi của nó, chỉ nên trách họ quá mê phim Hàn Quốc. Tại sao người ta cứ cho rằng nó tốt mặc dù nó cư xử như một thằng tồi, để rồi thất vọng? Nó không hiểu.

Chuyện giữa 84 và 88 quá hiển nhiên. Ngày đầu tiên 88 làm thực tập ở công ty nó, 88 đã thôi miên toàn bộ đám đàn ông bằng đôi mắt thách thức và chiếc áo bó xẻ rất sâu. 84 biết nó sẽ phải chinh phục 88, vì ở đời không có gì sung sướng hơn là đoạt được những gì mà người khác thèm muốn. Nó là đàn ông, chiếm lĩnh và chinh phục là bản năng. Có lẽ 84 yêu 86 cũng chỉ vì bản năng. Còn vì sao 86 yêu nó, 84 không bao giờ hiểu.

Một tuần sau, khi 86 ngồi khóc một mình, 84 đang đi sinh nhật bạn. Một buổi chiều Hà Nội như bao chiều khác, những mảng nắng cuối ngày rực rỡ lịm dần trên từng bức tường loang lổ. Chưa muộn, đám bạn của nó bắt đầu say; vài đứa con gái xinh xinh, bạn-của-bạn-của-bạn nó mượn men rượu để hỏi 84:

- Anh mới chia tay bạn gái à?

- Không, anh bị bỏ.

- Vì sao thế?

- Vì anh là một thằng tồi.

- Anh lại đùa rồi.

Đám con gái cười ầm lên.

Phần 3: Hot

Mọi người đều nói 88 hot, và bản thân 88 cũng ý thức được điều đó, vì bao nhiêu năm nay nó đã dành mỗi ngày hai tiếng luyện tập để có được thân hình hiện tại, bất kể nắng mưa; vì nó luôn làm điều nó muốn và đạt được mục tiêu của mình. Nó ghét những từ như "may mắn" hay "số phận". 88 tin vào luật nhân quả, nhưng không phải trong kiếp sau, mà là ngay kiếp này. Tất cả những gì nó có đều được trả giá bằng mồ hôi và sự cố gắng.

Cũng vì thế 88 chưa từng nhận lời làm người mẫu ảnh, MC hay những công việc có thể khiến nó bị đánh đồng với giới hot girl. Trong thế giới đó, mọi thứ đến dễ dàng quá, nó chỉ cần mỉm cười là sự nổi tiếng và tiền bạc sẽ là của nó. Mà mỉm cười, đánh hông, chụp ảnh sexy đâu cần đến tài năng hay nỗ lực, đối với 88 đó là tự hạ thấp tiềm năng của mình. Đứa con gái nào cũng có thể mặc pushup nằm lả lơi trước ống kính. 88 biết, vì đó là công việc của nó.

Công ty truyền thông chỗ nó và 84 làm, thuê nó làm phụ trách mỹ thuật. Nôm na: 88 là người chọn người mẫu, người chụp, bối cảnh và ý tưởng cho những bộ ảnh mới. Không có công đoạn nào trong quá trình sản xuất ảnh đẹp và lăng xê hot girl mà nó không biết.

Mỗi bộ ảnh đối với nó chỉ là một sản phẩm. 88 rất giỏi tạo ra những sản phẩm để mê hoặc người khác. Khi nó chọn một tông màu, một góc ảnh, 88 có thể dự đoán chính xác phản ứng của người xem. Không phải ngẫu nhiên hay may mắn mà ở độ tuổi của nó, 88 leo lên được vị trí hiện tại. Nó biết cách điều khiển suy nghĩ của người khác.

Bản thân 88 là một sản phẩm hoàn hảo của chính nó. Khi người ta nhìn nó, họ nghĩ: hot, trẻ, hiện đại. Đó chính là điều 88 muốn. Người ngoài chỉ cần biết đến thế thôi, họ có nghĩ gì về cái vỏ của nó thì mặc.

84 cũng chỉ là người ngoài.

Khi 88 bỏ người yêu cũ, nó chọn 84 trong số những người đeo đuổi nó vì 84 không hề giấu giếm mục đích của mình. Những người khác:

- Anh yêu em.

- Anh mới quen em vài tuần thôi. Vì sao anh yêu em?

- Vì em rất thông minh và tài năng.

- Thế thì anh đừng nhìn chằm chằm vào ngực em như thế. Tài năng của em không nằm ở đấy đâu.

So với bọn họ, 84 thẳng thắn hơn, thật thà hơn và cũng không nói tiếng yêu dễ dàng như thế. Nhưng 84 đã nói dối nó về 86, và lợi dụng nó để làm 86 tổn thương.

88 là sản phẩm của chính nó, nhưng nó không muốn làm công cụ của bất kì ai.

Sau khi bỏ 84 lại bar, 88 lao ra đường. Đối với 88, Hà Nội không phải là nhạc hay thơ. Hà Nội của nó gồ ghề, bụi bặm, rực rỡ và trăn trở. Nó lôi máy ảnh ra chụp. Không ai biết 88 chụp ảnh, những bộ ảnh không dàn dựng, những con người thật không tạo dáng, mờ đi như tan vào dòng chuyển động và ánh sáng không mệt mỏi.

88 chụp cái đẹp không-hoàn-hảo của Hà Nội để ghi lại con người thật của nó.

Phần 4: Lạc

Một mình, 86 bỏ lên Sapa để chạy trốn khỏi Hà Nội. 86 sợ những buổi tụ tập, những ánh mắt nửa soi mói nửa thương hại, những ánh nhìn đầy ẩn ý, và hơn tất cả, 86 sợ Hà Nội. Mỗi góc phố, mỗi nẻo đường đều ngập tràn những kỉ niệm mà nó muốn quên, đan xen vào nhau không bao giờ dứt như dòng tâm tư miên man của nó. 86 sợ chính kí ức của mình.

Tối Sapa trời man mác sương và phảng phất mùi cháy ngọt của những quầy đồ nướng. 86 khoác một chiếc áo len mỏng đi bộ quanh những con đường dốc hẹp. Người ta bảo Sapa rất lãng mạn, nhưng 86 không cảm thấy gì ngoài một cảm giác trống trải và mơ hồ, như vị ngọt của cam thảo. Có phải vì nó đi một mình không? Đi hết đường, nó không biết phải làm gì. Dường như mọi người đều có một điểm đến, còn nó đi chỉ để không phải dừng lại. Giữa những đứa trẻ người dân tộc, những quầy ngô nướng và sạp hàng lưu niệm rực rỡ cùng một bầu trời đêm bảng lảng mơ màng và se sắt lạnh, 86 lẻ loi và lạc lõng, có lẽ còn lạc lõng hơn những du khách nước ngoài ở đây. Nó cảm thấy ngạt thở.

86 chui vào một quán bar nằm ở bên hông một toà nhà. Giữa khung cảnh núi rừng với bảng màu thổ cẩm, bức tường đầy graffiti của quán cũng lạc lõng hệt như nó. Bộ phim Việt Nam trên TV chìm nghỉm trong tiếng nhạc rock. Vài cô gái dân tộc mặc váy thổ cẩm cầm gậy bắn bi-a với khách du lịch balô. Mọi thứ ở đây đều như lạc loài, như bị đặt nhầm chỗ.

Và 88... Bên góc khuất của quầy bar, với một gã nào đó, nửa giằng co, nửa đùa giỡn.

Tim 86 nhói lên những hình ảnh còn quá mới. Nó uống cạn cốc rượu trước mặt và đứng dậy, nhưng chưa kịp bỏ đi thì 88 đã nhìn thấy nó.

Lảo đảo, 88 níu lấy 86:

- A, lại là bạn đấy à ?

- Ừ. Hình như lần nào tôi cũng có duyên phá vỡ những cuộc vui của bạn.

86 liếc qua thằng con trai đi cùng 88.

- Hi vọng anh ta để bạn gái ở nhà rồi.

86 sửng sốt vì những lời chua cay mà đôi môi nó đang nhả ra. Nỗi đau có thể biến người ta thành một con quỷ.

Thẫn thờ, 88 quay đi, cầm chai Red Label trước mặt tu ừng ực. 88 đã rất say, có hại gì nếu nó say thêm chút nữa?

Thằng con trai đi cùng 88 giật cái chai từ tay 88 rồi quay ra nhìn 86, gằn giọng :

- Cô quen em gái tôi như thế nào ?

86 giúp 82 dìu 88 về phòng. Suốt dọc đường, không ai nói thêm một câu nào. 86 muốn xin lỗi, nhưng có một góc nào đó trong con người nó không chịu nhận sai, vì một đứa con gái như 88 đáng bị xỉ vả, đáng bị nguyền rủa, vì xỉ vả 88 làm dịu nỗi đau gào thét trong lòng 86.

Sau khi 88 đã ngủ ngon lành trong phòng nó, 86 muốn bỏ đi càng nhanh càng tốt. Nhưng 82 giữ nó lại. 82 là một ông anh trai tốt. Nó sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ làm em gái nó tổn thương.

- Cô vẫn chưa nói với tôi cô quen con bé như thế nào ?

- Tôi không đủ trình để quen "con bé" nhà anh đâu. Bé nhưng đã biết vào bar nốc rượu, ăn mặc như "gái gọi" và "cướp" người yêu của người khác. Bé lắm sao?

Rượu bắt đầu ngấm vào máu 86, nó không thể kiểm soát được những lời nó nói, những góc tối của tâm hồn nó gào lên như trong một niềm vui độc ác. Nó cười như một người điên.

- Tôi không biết cô là ai, nhưng cô không có quyền phán xét em tôi mặc gì, uống gì. Còn nếu cô không giữ được người yêu, thì đừng trách em tôi, hãy trách thằng tồi cô yêu và chính bản thân cô ấy.

Lảo đảo, 86 vịn vào lan can như vừa bị một cái tát.

- Anh... em gái anh là đồ hư hỏng.

- Còn cô là một kẻ nhỏ mọn đáng thương.

- Anh không có quyền... - 86 gào lên.

- Đừng gào lên như thế. Em tôi đang ngủ. Cô đi đi, đừng để tôi gọi nhân viên nhà nghỉ ra đuổi cô.

- Anh...

- Cô cũng say rồi. Về ngủ đi. Có gì mai nói chuyện tiếp. Sáng mai nếu cô dậy được thì 11 giờ qua đây đi ăn trưa với anh em tôi.

- Tôi không thèm!

- Vậy cô cứ đi ăn một mình đi.

86 lao về nhà nghỉ. Ước gì mọi chuyện xảy ra đêm đó đều chỉ là một cơn ác mộng.

Hơi rượu chếnh choáng và nước mắt theo nó vào một đêm rất dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chuyen