Chuyện 8X P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 5: Quen

"Những người như 88 sinh ra là để bị ghét" - 86 nghĩ thế khi cùng 82 và 88 đi ăn trưa hôm sau. 88 đã trở lại vẻ thản nhiên vốn có, tóc dài búi rối, quần lụa đen và len áo đỏ, làm rực lên cả một góc núi đầy mây mơ màng, như một bông hoa lạ. 86 tự thấy mình nhợt nhạt. Có phải vì thế mà 84 đã chọn 88 thay vì chọn nó?

86 bắt đầu hối hận việc đi ăn trưa nay, hối hận về những điều nó đã nói đêm trước, hối hận vì nó đã quyết định đi Sapa. Mọi quyết định của nó đều là những sai lầm lớn. Nắng lên, mây bắt đầu tản dần để lộ một thung lũng mướt xanh và bầu trời trong vắt.

- Chị ăn đi chứ, thịt nướng nguội hết rồi.

- Mình...chị không đói.

- Chị đừng ngại, ăn đi không là em ăn hết đấy. Em tham ăn lắm, chị hỏi anh ấy mà xem.

Sao 88 có thể bình thản và vui vẻ như thể chưa có chuyện gì xảy ra?

- Ăn trưa xong em xuống bản Cát Cát với mấy đứa bạn. Hai người đi cùng không?

- Thôi năm nào anh cũng phải đi bộ với cô xuống đấy mấy lần. Đi nghỉ mát chứ có phải nghỉ mệt đâu.

82 vừa nói vừa nheo mắt, nắng hấp háy trên đôi kính cận.

- Thế thì ở đây chờ em. Trông anh thế này chắc không ma nào bắt cóc về làm chồng đâu nhỉ?

- Ừ anh ở vậy nuôi cô.

Sau bữa trưa, 88 vác máy ảnh cùng một đám Tây ba lô xuống bản. 86 ngượng nghịu nhìn 82 :

- Con bé giỏi tiếng Anh nhỉ ?

- Tính nó thế, đã không học thì thôi, đã học thì phải thật giỏi.

- Chuyện đêm hôm qua... tôi...

- Nếu không uống được rượu thì lần sau em đừng uống rồi nói lung tung nhé.

- Thực ra không phải vì em say. Em đúng là một đứa nhỏ mọn.

86 quyết định nói thật. Nó biết, nếu nó không nói ra bây giờ thì nó sẽ không còn bao giờ đủ can đảm để đối mặt với chính nó. Và nói chuyện với 82, nó cảm thấy thanh thản.

- Thôi, em đừng nói gì thêm nữa. Đây không phải việc của anh, hai đứa phải tự giải quyết với nhau. Anh chỉ bênh em gái anh những lúc nó bị bắt nạt thôi. Mà em làm gì ấy nhỉ?

- Em làm ngân hàng...

86 không nhớ rõ trong ba tiếng chiều hôm đó nó và 82 nói những gì. Đã lâu lắm không ai hỏi nó nhiều như vậy, kể cả bạn thân của nó, kể cả 84. Dường như càng thân thiết, người ta càng ít muốn tìm hiểu về nhau. Ấn tượng của 86 về ngày hôm đó là 82 rất tò mò.

- Em thích công việc ở ngân hàng không?

- Cũng bình thường anh ạ. Em trẻ nhất phòng nên hơi bận một tí vì các chị cùng phòng có con nhỏ cả rồi. Nhưng các chị ấy cũng quý em nên đi làm rất dễ chịu, lương lậu cũng không đến nỗi.

- Chỉ bình thường thôi à?

Buổi tối, ba người cùng ra ga về Hà Nội. 86 trằn trọc không ngủ được. Nó rời khỏi toa tàu đi hóng gió. Đêm rất lạnh, hành lang tàu rất vắng.

- Chị cũng mất ngủ à?

- Ừ... Chị xin lỗi em về chuyện đêm qua.

- Chị nghĩ em là một con bé hư hỏng lắm phải không?

- Chị...

- Chuyện hôm đó, đúng là vì thằng đấy nói với em là nó chưa có bạn gái. Nếu nó nói thật, em không đời nào cặp với nó.

- Có thể anh ấy yêu em hơn yêu chị...

- Yêu đương gì cái loại ấy. Thằng đấy chỉ biết yêu chính bản thân nó thôi.

86 lúng túng trước sự thẳng thắn đến rợn người của 88.

- Nếu em đã biết là như thế, sao em còn yêu anh ấy?

- Ai bảo chị em yêu nó?

- Hôm đó... hai người...

- Đấy gọi là lợi dụng lẫn nhau. 88 cười nhạt. Em là một đứa hư hỏng mà.

Tàu vẫn lao đi vun vút.

Trong khoé mắt 88 có một góc rất tối, tối hơn màu đêm.

Phần 6: Cổ tích

Đi Sapa về, 88 chìm trong lượng công việc nó chưa kịp làm.

4 giờ chiều, nắng chưa - hoàng - hôn xiên qua cửa kính và đậu trên nền laptop của 88. Trong một ngày, nó lên lịch chụp hai bộ ảnh mới, tuyển một nhân viên làm photoshop, từ chối ba lời mời đi ăn tối, và vừa sửa xong một bộ ảnh để đăng sáng hôm sau. Nó trở về hình ảnh 88 ngày thường, và bên ngoài cửa số cũng là một Hà Nội quen thuộc - bụi bặm, nóng nực, những ngôi nhà đủ hình khối chen chúc nhau như cây cối trong một khu rừng nhiệt đới.

88 nhìn lại lịch làm việc trong ngày. Còn một mục duy nhất: "16:15: Tuyển người mẫu cho bộ ảnh Cổ Tích".

Mệt mỏi, nó sang bàn 85, tay phó nháy cho bộ ảnh này, để xem lại những bức ảnh chụp thử của gần chục người mẫu teen. 88 lẩm bẩm:

- Bảo chụp thử để mặt mộc để tôi tạo kiểu trang điểm, mà em nào cũng trát một đống.

- Không trang điểm bà nhìn lại khóc thét lên ấy chứ.

- Trông em nào cũng thế ông ạ, chọn đại đi. Đằng nào chụp xong cũng phải sửa chán chê.

- Chọn em này nhé, em ấy mới dính xì căng đan, đang hot.

- Đang định tạo phong cách trong sáng cổ điển. Hợp thật đấy. Ông liên lạc nốt nhé. Tôi về trước đây.

Đi ngang phòng biên tập, nó một cô bé áo sơ mi trắng quần jeans đang thập thò ngoài cửa. Tóc dài tết bím, giầy bệt, mặt mộc, mắt rất trong, chân dài.

- Em là người mẫu hả?

- Không chị ạ, em là cộng tác viên.

- Mục nào?

- Em viết truyện ngắn.

- Em thích làm mẫu ảnh không?

- Không chị ạ, em chỉ thích viết truyện thôi. Cô bé nhoẻn cười.

- Sao em không thích chụp ?

- Vì lên báo trông em khác ngoài đời lắm. Như thế không đúng với con người thật của mình chị ạ.

88 và quen 91 từ lúc ấy.

Điểm chung đầu tiên giữa 88 và 91 là cả hai đều có thể thành hot girl nếu muốn. 91 là một đứa "nhà giàu vượt sướng", học giỏi và không đua đòi. Không phải 91 không ý thức được thế mạnh ngoại hình của nó, nhưng nó quyết tâm không để ngoại hình chi phối con đường của riêng nó. Chỉ vì chân nó dài, không có nghĩa nó phải là chân dài. 91 chưa biết nó muốn làm gì, nhưng nó không muốn cái tên của nó thành từ đồng nghĩa với những gì người ta thường nghĩ về thế hệ 9x.

88 thích chụp ảnh đen trắng của 91 trong những ngóc ngách của Hà Nội. Vẻ hồn nhiên nhưng rất hiện đại của 91 sáng bừng trên những khuôn hình. 91 thích kể linh tinh với 88 chuyện trường lớp, bài vở, những cái đuôi chuyên toán lộc ngộc, những truyện mới mà nó đang viết. Có lần 88 nửa đùa nửa thật nói :

- Em là hot girl của chị.

- Còn chị chỉ là chị của em thôi.

88 cũng chỉ cần có thế.

Phần 7: Happy Ending

Cuộc sống của 86 tiếp diễn như vốn có. Một tuần với năm ngày đi làm, hai ngày ngủ nướng. Thi thoảng tụ tập bạn bè ăn uống, hát hò. Thi thoảng mua cho nó những bộ đồ mới hợp mốt.

Trong lòng 86, lớn dần lên theo mỗi ngày cảm giác đau quặn lòng của một kẻ đang "cai nghiện" tình yêu. Cuộc sống dường - như -bình - thản của nó là một chuỗi vật lộn với những cơn nghiện dồn dập và dai dẳng. Có những lúc nó cầm di động trên tay, chỉ muốn nhắn tin hỏi một người đang làm gì, hoặc ngơ ngác vì không ai nhắn tin chúc nó ngủ ngon. Khi những cơn gió cuối thu đầu đông dịu dàng quàng khăn lên cổ những người Hà Nội, nó thèm đến cháy lòng một cái nắm tay. Thời gian trở nên thừa thãi.

Tối thứ bảy, bố đi vắng, nó ôm gối sang phòng mẹ xem phim. Mẹ nó than thở:

- Cứ nằm nhà ôm gối thế này thì chỉ có héo hon đi thôi con ạ. Rồi lại ế chỏng ở nhà ăn bám bố mẹ.

- Ăn bám bố mẹ càng sướng. Mẹ ơi, ngày xưa vì sao mẹ yêu bố?

- Hôm nay lại thích nghe truyện cổ tích cơ đấy.

- Mẹ kể đi!

Mẹ nó nhẩn nha kể lại câu chuyện nó nghe hàng ngàn lần từ ngày bé. Mẹ tốt nghiệp đại học, về làm giáo viên ở quê bố. Bố là bộ đội mới giải ngũ, làm ở Ủy ban xã. Bao nhiêu người con gái thầm thương trộm nhớ bố, anh bộ đội phong trần vừa đẹp trai, vừa nhiều tài lẻ. Nhưng cuối cùng mẹ đã trói được con tim phiêu bạt của bố. Mẹ không xinh đẹp mĩ miều nhưng rất đảm đang, lại thêm cái duyên ngầm của người con gái Hà Nội.

- Bố con đào hoa lắm hả mẹ? Hoá ra ngày xưa bố là hot boy mà con không biết.

- Con với cái, gọi bố là hot boy. Ừ nhưng bố mày đào hoa lắm. Vợ con rồi nhưng đi đâu cũng có người lúng liếng. Hồi đầu tao cũng ghen lên ghen xuống. Sau rồi quen đi. Vợ chồng phải tin nhau mới sống được với nhau ngần ấy năm.

- Hoá ra có chồng đẹp trai cũng khổ mẹ nhỉ?

- Được cái nọ phải mất cái kia chứ, ở đời có ai được toàn diện đâu.

- Thế bố con có bao giờ ngả nghiêng không hả mẹ?

- Ngả nghiêng gì thì cũng về với vợ với con thôi.

86 luôn ngưỡng mộ sự tin tưởng mẹ dành cho bố, và sự kiên định của bố nó. Khi nó và 84 còn là một đôi, nhiều lần nó ngầm so sánh 84 với bố. Tất nhiên, bố nó nghiêm nghị hơn, vì bố là bố; bố sẽ không bao giờ để tóc vuốt keo hay mặc quần bò. Nhưng 84 cũng rất đào hoa. Hơn một lần, 84 đã kể với nó về những - đứa -con - gái - khác; hơn một lần, 86 ghen; hơn một lần, tình yêu đã mạnh hơn sự ghen tuông của nó. 86 nghĩ nếu nó có thể được như mẹ nó, thì 84 sẽ không thể rời xa nó.

Hiển nhiên nó đã sai. Hiển nhiên, sự dịu dàng và nhẫn nhịn của nó là không đủ.

Tim nó nhói đau.

Trong truyện cổ tích, bao giờ cũng có những kẻ ác. Nhưng nếu 88 không là Cám và 84 không là nhà vua nhất mực yêu thương vợ, 86 cũng không thể là Tấm.

Không phải mọi câu chuyện đều có một cái kết có hậu.

Điều đó mẹ chưa từng nói với nó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chuyen