Chuyện cái tờ rym

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHUYỆN CÁI TỜ RYM …

Tác giả: Minh Quỷ/Đào Bảo Quyển

Dịch: lingsan

Chuyện nhân cách hóa.

Nếu trym mà có tư duy thì sao nhể? 

XD

Một truyện ngắn rất chi là quắn quéo … 囧. Éo biết nói sao nữa.

Cảnh báo

: sét đánh ầm ầm, quái gở, máu me, bạo lực, XX và OO.

Nhân vật chính: To Mà Cứng

Nhân vật phụ: Đầu Bự, Chọt Cúc Mày, Tây rởm

nguồn : 

01http://sathuy.wordpress.com/chuyen-cai-to-rym/

Đời này chuyện mình hối hận nhất, là được sinh trên người chủ nhân.

Đáng ra ngay lần đầu tiên ảnh ‘cứng’, mình đã phải giác ngộ rồi chứ. Chỉ hận khi mình hiểu ra thì đã quá muộn.

Đúng vậy, mình là một cái – ờ không, một cây… ờ, hay là một con nhỉ? Thôi thì dùng mạo từ nào cũng được – TRYM.

Trym là tiếng lóng, bình thường thì là chim, dân dã là cu, pháp danh khoa học là dương vật, hay nếu quý vị độc giả xem truyện sex nhiều thì cũng có thể gọi mình là côn thịt, cây hàng, xúc xích gì đó (và một đống từ khác mình không tiện nêu ra)

Mình dài ghê lắm.

Kỳ thật mình cũng không phải định khoe khoang mình dài gì đâu. Điều mình muốn nói là chủ nhân của mình là một thằng khốn nạn nhu nhược, tẩm ngẩm tầm ngầm, lại có một bộ súng ống ngon lành như mình thật phí của trời cho.

14 tuổi, lần đầu tiên ảnh xem phim sex, xem đến độ người mình cứng ngắc, nóng hết cả lên.

Mình mong chờ có thể được vuốt ve xoa dịu. Ừ, lúc đó mình chỉ hy vọng có người vuốt ve an ủi mình thôi. Yêu cầu có nhiều gì đâu.

Nhưng, chủ nhân của mình, anh ấy… hình như lại sợ hãi và luống cuống chẳng biết làm gì… nên đã… bóp mình 1 phát. Mình tưởng chừng như toàn thân sắp gãy đến nơi rồi.

Chuyện đó đúng là bóng ma phủ lên thời niên thiếu non nớt của mình, làm mình thiếu chút nữa là ếu ngóc đầu lên được nữa.

Sau đó, thời thanh xuân trai tráng của mình, đều hao mòn giữa năm ngón tay mềm dẻo của ảnh, chỉ có thể phun trào sức sống vào… khăn giấy. Đậu má! Phun 15 năm đó!

15 năm… tinh trùng cũng thành thiếu niên rồi!

Chẳng có cái trym nào có thể xui xẻo hơn mình cả. Giờ mình chỉ cần nhìn thấy khăn giấy là tưởng muốn liệt cmn luôn.

Chẳng ai có thể nhạt nhẽo hơn chủ nhân của mình cả. Hàng tuần, vào một thời gian nhất định, địa điểm nhất định, tư thế… nhất định, ảnh sóc mình. Mỗi lần đều có thể khống chế thời gian giống nhau, hơn kém không quá 30 giây.

Cách sóc cũng chẳng có gì mới mẻ cả. Thậm chí mình nghĩ, có khi mỗi lần xuất tinh, góc độ và số lượng bắn ra đều như nhau.

Sóc sóc sóc, sóc thằng nhóc nhà anh! Ếu muốn bị ảnh sóc nữa đâu!

Mình thèm gái!

Mình ếu muốn ngón tay!

02

Ngày hôm đó, sáng sớm, mình bỗng có một cảm giác thật kỳ diệu… Không phải chào cờ buổi sáng! Mình cảm thấy sẽ có chuyện nào đó xảy ra.

Mình không nhịn được ‘hưng phấn’ lên. Hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện gì đó. Mình tin chắc vậy.

Buổi tối, chủ nhân uống rượu. Mình nghĩ, chẳng lẽ sẽ có một màn rượu vào tình ra kinh điển xao?

Ây dà~~~ mình cảm nhận được nè. Có người dìu chủ nhân đi thuê phòng nè!

Sau đó chủ nhân bị đè xuống giường.

Đối phương chủ động ghê.

Chỉ lát sau, khóa quần bị kéo xuống. Mình thò đầu ra, vội vàng nhìn mặt ‘đối tác’. To quá chừng! Hợ…

Đậu má! Cần Lời Giải Thích!? Trym!? Một cái trym? Mình không dám tin vào mắt mình nữa!

Thằng Đầu Bự bên kia cả người đỏ tưng bừng, hắn bỗng nhảy vọt ra như thể chân gắn lò xo bổ về phía mình…

Hắn muốn làm gì!?

Không! Đừng! Dừng lại!

Mình khàn giọng hét toáng lên! Mình không phải là trym gay!

Nhưng vô dụng. Chủ nhân say rượu cmnr.

Hắn nghiêng đầu dúi vào người mình, rồi cọ cọ vào thân mình một cách đói khát.

Á á á á á! Bỏ đầu mày ra! Shit! Fuck! Đệt!

Hắn say mê nói: Đừng cự tuyệt anh thế em. Tụi mình sẽ có một đêm tuyệt vời, Bé con của anh.

Bé… bé cái đầu mày! Tao hỏi thăm cả nhà mày giờ. Hãy gọi tao là To Mà Cứng.

… Shit, mình cứng luôn rồi.

Xin hãy tha thứ cho mình. Lâu lắm rồi (chính xác là ngay từ khi biết ngỏng đầu dậy) mình không có cơ hội thân mật tiếp xúc với cái gì hết ngoại trừ 5 ngón tay ra. Mặc dù mình thẳng không thể thẳng hơn, nhưng không thể không cảm thán một câu, Trym vốn bị dục vọng điều khiển.

Mặt mình đỏ au, xấu hổ ghê lắm. Đây đúng là một chuyện nhục nhã.

Mình thề, nếu mình có răng, mình nhất định sẽ cắn chết hắn…

Chuyện gì thế!? Đầu Bự lùi ra đằng xa, nhưng một cái mồm đang lại gần mình.

Mình tuyệt vọng gần chết. Mình chỉ chửi thầm trong bụng thôi, có cần phải cắn mình thiệt không?

Dù đời này mình vô cùng bất hạnh, nhưng mình cũng không muốn chết sớm thế!

Cái mồm nọ, ngậm lấy mình… mút một cái! Ố yè… mình hiểu ra rồi. Gã không phải định ‘cắn’ mình, mà là định ‘cắn’ mình. Khác nhau chỗ nào, quý vị độc giả tự hiểu, mình không giải thích.

T/N: ở đây tác giả chơi chữ. “咬” – ‘giảo’ nghĩa là ‘cắn’ gồm do chữ ‘khẩu’ (口) và chữ ‘giao’ (交) ghép lại. “口交” – ‘khẩu giao’ tức là ‘thổi kèn’.

Thế này… thế này… được rồi, mình thừa nhận… cảm giác này thật sung sướng. Mặc dù gã là đàn ông như… giời đất ơi, cái mồm của gã thiệt là thoải mái quá đi. Mình hưng phấn, mình run rẩy, mình lâng lâng như ở trên mây.

Trong một giây, quả thực mình muốn làm tổ ở đây ếu chui ra nữa.

Không! Mình không thể sa đọa thế được. Mình muốn chinh phục mỹ nữ cơ mà!!!!!

Trong lúc mình đang đắn đo tìm cách chống cự thì người mình bỗng nhiên run rẩy không thể kiềm chế được. Rồi một dòng chất lỏng trắng đục trào ra…

Oh shit! Mình không xuất tinh! Mình chỉ… ói thôi!

Bắn… nhầm, ói xong, cả người mình mềm oặt.

Lúc này thằng Đầu Bự kia lại xông lên. Mình chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn dụi túi bụi. Lại thêm chủ nhân của hắn nữa, gã dùng ngón tay ép hai đứa thành một đống mà xoa mà bóp.

Ngạt thở mất!

Nhưng cũng chẳng lâu sau, Đầu Bự phun ra… Và thế là mặt mình dính đầy tinh dịch của hắn.

Mình ngập ngụa trong đống tinh dịch, đơ người nhìn hắn.

T/N: Tường Lâm: Nhân vật trong truyện ‘Lễ cầu phúc’ của Lỗ Tấn. Hai lần lấy chồng, hai lần thành quả phụ. Có một đứa con nhưng cũng bị sói tha đi mất. Tường Lâm bị coi là điềm xấu, cuối cùng chết trong đói rét.

03

Cả thế giới này không có con trym nào xui xẻo hơn mình nữa!

Làm một con trym còn zin 29 năm đã đành. Đậu má, còn bị con trym khác ‘làm nhục’ là sao????

Mình run rẩy nhìn Đầu Bự, mặt mũi thân thể đều dính đầy tinh dịch của hắn. Ghê chết được! Mà hắn vẫn còn cười toe toét!!! Thân là một cái trym, không hãnh diện vì làm gái có bầu, mà lại tự hào vì bắn tinh đầy mặt đồng loại thế này… Đây là bệnh! Phải chữa ngay!

Hắn lại dùng đầu cọ cọ vào mình “Làm phát nữa không em?”

Làm cái đầu mày! Mình thật muốn ói hết vào mặt hắn…

Thôi kệ! Mệt rồi! Ếu muốn ói nữa! Muốn cũng ói không ra! Ếu có tâm trạng mà ói! =_=

“Mất hứng hả em?”

Mình khinh bỉ lườm hắn một phát, “Đồ trym gay, tránh xa tao ra.”

Hắn nói đầy hào hứng: “Anh ngồi nghỉ chút đã rồi sẽ đi mà em. Anh sẽ xông vào đóa cúc của chủ nhân em, dộng vô tuyến tiền liệt, làm cho em sung sướng mê hồn. Anh sẽ luôn ở sau em.”

Đồ… đồ bệnh hoạn! Đồ biến thái! Tuyến tiền liệt cái hòn bi nhà mày! Sao mày không quặp xuống chọt cúc dộng tuyến tiền liệt của chủ nhân mày đi??? Đừng tưởng rằng tao không biết mày lại ngóc đầu nữa rồi!

Không được! Tuyệt đối không thể được.

Để thằng trym biến thái này bẻ cong chủ nhân của mình thì đời mình đừng mơ chạm vào em bươm bướm xinh tươi nào nữa!!!!

Nhưng mình có thể làm gì giờ? Hiện tại mình chỉ còn nước cầu trời khấn phật, xin cho anh chủ lù đù của con không thích thằng nào đụng vô hoa cúc của ảnh!!!

“Ư…” Một tiếng rên rỉ khẽ vang lên, chủ nhân tỉnh rồi.

3 giây sau, ảnh nhận ra tình cảnh của mình. Và anh vô cùng bình tĩnh… giơ tay… bóp thằng Đầu Bự một phát.

Không phải xoa bóp mát xa đâu! Một đòn ‘đoạn tử tuyệt tôn’ đấy!

Nhớ khi xưa, 15 năm trước, mình cũng từng lây lất dưới chiêu này…

Đầu Bự gào toáng lên: “Aaaaaaaa!!!”

Nếu có tay, chắc mình đã phải bịt lỗ tai vào rồi.

Đau vật.

Nhìn thôi mình cũng thấy phần dưới của mình đau vãi ra…

Phần dưới của mình là gì á? Ai, là hai hòn bi chứ còn là gì nữa.

Bi mình đau.

Lại nhìn bộ dạng Đầu Bự lúc này, bi càng đau.

T/N: Đản đông – 蛋疼: nghĩa đen là đau bi; nghĩa bóng có thể là rảnh rỗi sinh nông nỗi, hay ‘không bình tĩnh được’.

Thằng chủ của hắn ôm hắn xuýt xoa: “Cưng à, em nỡ lòng nào…”

Thằng chủ chẳng những trym có bệnh mà não cũng bị bệnh luôn. Dám gọi chủ nhân mình là ‘cưng’ sao?

Chủ nhân hừ lạnh một cái, “Cút đi.”

Ối thần trym ơi! Chẳng lúc nào chủ nhân lại đẹp trai như lúc này.

Chủ nhân thằng Đầu Bự vội vàng nói: “Được rồi, được rồi! Có lẽ giờ em chưa chấp nhận ngay được.”

Nói rồi gã đứng dậy phắn thẳng.

Nhưng trước khi đi, gã… cong tay… búng mình một phát! Rồi lại… véo thêm cái nữa!

… Tao thông cả nhà mày!!!

Hắn dám búng đầu mình sao??? Có biết đó là cái gì không hả?

Quy đầu đó! Chỗ đó có thể búng được sao? Xảy ra vấn đề gì mày dám chịu trách nhiệm không hả? Chuyển quy đầu của thằng Đầu Bự nhà mày cho tao được sao?

Còn dám xoắn lông mình!

Chưa từng nghe câu ‘lông đàn ông, eo đàn bà, đừng có động’ sao?

Chủ nhân xoa xoa mình, lầm bầm một câu: “Khốn nạn…”

Tốt quá! Ảnh cũng ghét thằng đó.

Mình chỉ biết chủ nhân sẽ không làm mình thất vọng. Anh ấy hổng phải gay! Mình cũng không phải là trym gay!!!

Nói thật, ngay cả mình cũng phải thừa nhận, khi đó mình mới ngây thơ trong sáng làm sao.

Đó chỉ là đoạn mở đầu của cơn ác mộng.

04

Mình ngu vật vã! Thiệt đó! Mình chỉ biết chủ nhân của mình không phải gay, chứ chẳng biết ảnh vô cùng hấp dẫn tụi gay!!! Mình mới ngủ một giấc, tỉnh dậy đã thấy thân ở ngoài quần rồi…

Mình càng không biết sếp của chủ nhân cũng là gay, lại còn thuộc dạng siêu nhân lộ hàng, yêu trò bệnh hoạn, thả trym chốn văn phòng!!!

Lão còn biến thái đến độ lôi mình ra thả rông cùng lão!!

Vừa ngủ dậy đã thấy một cái trym so với gã Đầu Bự chẳng nhỏ bao nhiêu thì cảm thấy thế nào á?

Khó chịu! Mình hâm mộ, ghen ghét, oán hận! Mình cô đơn, tịch mịch, lạnh lẽo!

Dù sao thì, một lần lạ, hai lần quen. Lần này mình cũng bình tĩnh hơn một chút, hỏi hắn: “Ngươi là ai?”

Hắn chễm chệ từ trên cao ngó xuống nhìn mình – chủ nhân đang bị đè trên bàn – hỏi lại: “Thế ngươi là ai.”

Cái vẻ mặt này đúng là muốn ăn đập.

Hơn nữa, câu hỏi mà không thêm dấu hỏi, đồ chảnh chó.

Đương nhiên, bề ngoài, mình vẫn phải giữ bình tĩnh, đáp lại: “Ngươi có thể gọi ta là Quý ngài To Mà Cứng.”

Hắn cười khinh miệt: “Vậy ta gọi là Chọt Cúc Mày.”

… Mình ghét trym gay!

Tính đến giờ, số trym mình tiếp xúc trong cự ly gần ngoài thằng Đầu Bự ra chỉ có Chọt Cúc Mày – nhắc mới nhớ, đây có phải là tên thật của hắn không nhỉ? – Mà cả hai thằng đều là Trym gay. Hơn nữa thằng sau còn đáng ghét hơn thằng trước.

Mình nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhân sinh quan, thế giới quan của mình. Mình sợ sau này lúc chào cờ mình lại có vấn đề về tâm lý thì hỏng bét.

Đúng lúc này, hắn lại gần mình, dùng đỉnh đầu chọt chọt mình vô cùng bỉ ổi. Dịch tiền liệt tuyến trào ra ướt đẫm mặt mình. Lúc cọ sát còn nghe thấy cả tiếng nước lõm bõm.

Mình kinh tởm bảo hắn: “Nè, mày chảy nước dãi kìa.”

Hắn vừa thở hổn hển vừa nói: “Em cũng có thể chảy cùng anh mà.”

Đồ khốn! Ai muốn bỉ ổi như mày chứ!

Mình trợn trừng mắt: “Mày còn chơi mấy trò bẩn thỉu như thế, tao ói vào mặt mày bây… shit!!”

Hắn ói ra thật.

Mới có mấy giây mà đã…? Mình không thể tin nổi, mặc kệ cả mặt toàn tinh dịch, hỏi hắn: “… Mày ra sớm hả?”

Phụt… há há há há. Mình cười đến độ sắp chảy cả dịch tiền liệt tuyến. Cũng chẳng buồn nổi giận vì lần thứ hai bị bắn tinh đầy mặt nữa.

Chọt Cúc Mày hóa ra bị xuất tinh sớm! Mình biết mà! Thần Trym nếu đã ban cho hắn thân hình cường tráng thì không thể nào khuyến mãi cả sự dẻo dai bền bỉ vô song như mình nữa.

Mình cười tươi roi rói trên nỗi đau khổ của hắn, vung vẩy đám tinh dịch dính trên đầu: “Đừng buồn! Lượng vẫn còn nhiều chán.”

Bị người bôi nhọ là ‘xuất tinh sớm’

05

Mình biết, chắc chắn có rất nhiều trong số quý vị độc giả đây đang cầu mong tới ngày mình bị ‘thịt’.

Người ơi đừng mơ mộng nữa! Mình là trym! T-R-Y-M!

Thằng nào chọt được mình! Trừ khi trym già Chọt Cúc Mày có thể thu nhỏ đến độ chọt được vô lỗ nhỏ trên đầu mình – Aida~~ xấu hổ ghê, thế thành SM bạo dâm nặng đô cmnr.

Nói chung thì, cõi lòng tịch liêu của thằng muôn đời làm top các người không hiểu được đâu.

—–

Chọt Cúc Mày cũng tỏ vẻ hắn cũng ếu hiểu gì sất. Hắn hình như rất muốn đè mình ra làm một trận, nên bắn xong rồi lại cương lên rất nhanh.

Bởi vì chủ nhân của mình phản kháng dữ dội nên hắn không thể chọt vô hoa cúc của ảnh. Mặc dù theo quan sát của mình thì hắn có hứng thú với mình hơn là đóa cúc kia.

Chọt Cúc Mày ngạo mạn giải thích, vừa rồi chỉ là do hắn lâu rồi không hành sự.

Mình ếu tin. Mình cũng lâu rồi không hành sự, 15 năm chứ có ít ỏi gì. Có thấy bị ra sớm gì đâu?

Cho nên, mình tin rằng Chọt Cúc Mày quả thật đã lâu không xả – nếu không hắn đã không chạy rông ngay tại văn phòng thế này – nhưng bệnh ra sớm của hắn khẳng định không phải vì nhịn đã lâu nên mới thế.

Thế nên, mình dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn: “Không nên giấu bệnh sợ thuốc!”

“Đúng vậy, không nên giấu bệnh sợ thuốc…” Hắn lặp lại, rồi làm thế Mãnh Hổ Lạc Địa…

… Đậu má! Mình tuyệt đối không thừa nhận mình bị cọ đến độ bắn vài lần và trung bình cứ hai phút lại ra một lần đâu!

Mình không bị xuất tinh sớm!

Đúng là đau hơn hoạn! Chết! Nhầm! Phủi phui cái mồm quạ đen này.

Hiển nhiên, chủ nhân của mình vô cùng xấu hổ trước biểu hiện kém cỏi của trym ảnh. Anh nâng thân hình dặt dẹo của mình dậy, đau lòng mà khóc…

T^T Mình cũng muốn khóc!

Lão sếp đắc chí kéo quần lên, định ôm chủ nhân vào lòng.

Chủ nhân ngước đôi mắt đỏ hồng lên, thê thảm nhìn lão, sau đó…

Auuuu! Mình thực sự… muốn nhắm cmn mắt lại.

Một cước ‘đoạn tử tuyệt tôn’…

Nhìn thôi cũng đủ đau bi rồi. Quả này so với quả bóp ‘đoạn tử tuyệt tôn’ cho thằng Đầu Bự còn kinh khủng hơn gấp bội.

Thiệt là bõ tức! Chủ nhân của mình đúng là sát thủ diệt trym.

Tàn nhẫn với bản thân, đối với kẻ thù còn tàn nhẫn hơn.

06

Sau hôm ấy, chủ nhân không đi làm nữa.

Ảnh yên lặng 3 ngày, rồi mở máy tính, vào baidu tìm kiếm: phương – pháp – trị – bệnh – xuất – tinh – sớm…

Âu đệt!? Tìm làm gì rứa!? Tìm sai rồi phải không? Lúc này đáng nhẽ phải tìm ‘100 cách đề phòng gay’ mới đúng chứ?

Mặt mình nhòe nước!

Mình không ra sớm mà, mình hổng muốn đi khám! A a a a a a… Mình không muốn đâu…..

Đúng lúc này, tiếng chủ nhân nhẹ nhàng vang lên, như từ thinh không vọng lại: “Hầy… thôi thì đi khám vậy! Không nên giấu bệnh sợ thuốc!”

Giấu – bệnh – bỏ – thuốc…

… Mình khóc.

Chủ nhân mặt buồn rười rượi ghi lại địa chỉ bệnh viện chuyên khám bệnh Nam giới, rồi ra ngoài.

Mình nằm trong đũng quần của ảnh mà nức nở.

Oa oa oa oa… thế này là thế nào?

Đến nơi, chủ nhân yên lặng lấy số đăng ký rồi ra băng ghế ngoài khoa Nam học xếp hàng. Mấy ông ngồi bên cạnh đều trông gầy gò vàng vọt, nhìn mặt là biết suy thận. Nhìn thẻ ghi số thứ tự trong tay: số 22.

Hai thằng hai – Hai thằng ngu…

Một là chủ nhân, một là mình.

Xếp hàng một lúc lâu, chủ nhân cuối cùng cũng nặng nề lê bước vào phòng khám.

“Mời ngồi! Bệnh gì vậy?”

Chủ nhân ậm ừ một lúc, ngập ngừng trả lời: “… Xuất tinh sớm.”

Mình lại càng đau lòng hơn. Mình không có ra sớm mà….

Bác sĩ nói: “Kể chi tiết các chứng trạng. Bắt đầu từ lúc nào? Có hiện tượng đặc biệt gì không?”

“Bắt đầu từ ba hôm trước. Hơn nữa mấy ngày nay nó cứ chảy dịch trong suốt…”

… Đó không phải là dịch trong suốt. Đó là nước mắt đau lòng của em đó, anh có hiểu không T^T?

“Cởi quần để tôi khám.”

3 giây sau, người mình lành lạnh. Mình lại thò đầu ra.

Lúc này, bởi vì thời gian dài chìm đắm trong đau thương và nước mắt, cả người mình đỏ bừng, trên mặt còn mang theo những dòng lệ tuyệt vọng chưa kịp khô.

Anh bác sĩ mang kính gọng vàng ngồi xổm xuống, lại gần nhìn chằm chằm vào mình.

Oh shit! Đừng nhìn gần như thế! Nhìn cái ếu gì hả? Chưa thấy trym to như vầy bao giờ à?

Nhìn thôi không đủ, hắn còn đeo găng tay vào, cầm lấy mình tỉ mỉ quan sát, sờ trái sờ phải, thỉnh thoảng còn hỏi một câu: “Nhột không?” “Đau không?”

Xin lỗi, em chỉ là một cái trym.

Cho nên, mình cương cứng.

Chủ nhân có hơi xấu hổ. Bác sĩ thì vẫn thản nhiên, sắc mặt bình thường tiếp tục nghiên cứu mình, lại còn lấy tay chà chà đỉnh đầu mình nữa…

Thế nên… 2 phút sau… mình khóc… Ói ra rồi.

Cái này… quả thật… mình không cố ý… thiệt mà…

Chủ nhân: “… Anh xem. Nó ra sớm thật mà!”

Cmn! Kiếp trước mình chắc chắn là một cái bao cao su

07

Quý vị độc giả đừng quên mình đang nằm trong tay anh bác sĩ, mặt hướng về phía ảnh.

Cho nên mình ói ra xong, anh bác sĩ y như rằng bị … bắn đầy mặt. Gọng kính và cái mũi cao dong dỏng đều dính đầy tinh dịch. Chúng còn theo đường nét khuôn mặt chảy tong tỏng xuống…

Đồng bệnh tương lân. Mình cũng từng bị bắn vô mặt rồi.

Anh bác sĩ sau khi bị đả kích liểng xiểng – nhầm, phải là bị ‘tinh bắn chấn động’ – ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chủ nhân qua cặp kính… trắng xóa màu tinh dịch…

Chủ nhân ngượng chín người run run kéo quần lên: “Xin… Xin lỗi anh…”

Nói rồi lảo đảo chạy thẳng ra ngoài. Đám bệnh nhân đang đợi bên ngoài ngạc nhiên nhìn ảnh: “Bệnh thằng này nghiêm trọng dữ vậy sao?”

Chủ nhân vừa chạy đến khúc ngoặt, đằng sau chợt vang lên tiếng hét chói tai của em y tá: “Bác sĩ Giang – anh sao vậy!?”

- Tin chúa mới hay, giấu bệnh sợ thuốc là đúng!*

Nếu muốn không ra sớm, tin chúa! Tin chúa!

*A/N: Tin chúa mới hay – câu này xuất phát từ blog của diễn viên Tôn Hải Anh. Tôn Hải Anh từng đăng một loạt status chừng hơn 10 cái mở đầu “Tin chúa mới hay…”

Cái gì? Hỏi mình tại sao không theo thần Trym á?

Chắc bởi vì ổng không chữa khỏi bệnh ra sớm cho mình…

Rốt cuộc, chủ nhân không thèm nghĩ đến chuyện chữa bệnh hay không nữa. Nhưng anh còn phải đi làm kiếm tiền. Nội dung tìm kiếm biến thành như sau: Làm thế nào để tránh quấy rối nơi công sở.

Thực ra, mình cho rằng anh nên tìm thêm một phần giáo trình đưa cho sếp ảnh: Kiềm chế trym bạn – bỏ tật xấu thả hàng nơi công cộng.

Chủ nhân sau khi thấy mình đủ khả năng đối phó với sếp rồi liền tới công ty.

Có thể vì áy náy, lão sếp đã xin nghỉ phép hộ anh ấy.

Như sự thật cũng chứng minh: đống giáo trình hướng dẫn chủ nhân mò trên nét… ếu có tác dụng gì sất!

Chủ nhân bị lão sếp mặt dày quấy rối như thế nào? Hồi sau sẽ rõ. Giờ mình muốn thảo luận về một vấn đề khác vô cùng quan trọng.

Mình nghi ngờ… mình đang sống trong một quyển tiểu thuyết nào đó!

Nếu không ngay ngày đầu tiên đi làm lại đã gặp tình tiết ‘máu chó’ như vậy??

Chẳng biết tác giả nào viết kịch bản biến thái vậy, không có sáng tạo gì hết!

Cơ mà không biết có quyển tiểu thuyết nào đặt bối cảnh toàn bộ trym trên thế giới đều không có tư duy không nhỉ?

08

Lan man dông dài, thôi về chuyện chính.

Chuyện là thế này…

… Mình chỉ đi vệ sinh thôi! Thật! Thề!

Không có vô toilet sóc lọ đâu. Quý vị đều biết chủ nhân của mình chỉ sóc ở một thời điểm cố định, địa điểm cố định mà.

Sáng sớm, mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Chủ nhân nhìn như cũng không tỉnh táo lắm, chui vô toilet công ty lôi mình ra giải sầu.

“Bé con… bé con à…”

Xả xong, mơ mơ màng màng nhìn như nghe có tiếng ai đó gọi mình. Mình liếc mắt nhìn…?

Hóa ra là Đầu Bự…

Mệ nó, sao hắn lại ở đây?

Mình vừa định mở miệng chửi thì thấy chủ nhân của hắn cũng nhận ra chủ nhân mình. Gã xoay người, ngạc nhiên reo lên: “Cưng à, là em sao?”

Cùng lúc đó, thằng Đầu Bự đang xả nước cũng nhanh như chớp xoay người lại, lỗ tiểu nhắm thẳng vào mình…

Đệt! Ướt hết người mình!

…. –o– Kiếp trước mình đã làm gì sai?

Mình bỗng nghĩ có khi kiếp trước mình cmn là một cái bao cao su – nhầm, còn thảm hơn bao cao su nữa. Ít ra chẳng có ai bắn đi bắn lại vào một cái bao rồi còn tè luôn trong đó nữa!

Đúng là oan nghiệt! Hỏi sao mắt mình thường đầy nước? Bởi vì mình thù thằng vừa bắn vừa tè vào mình chứ sao… Thù sâu tựa biển đong đầy nước…

Lúc này, chủ nhân và mình đứng cùng chiến tuyến. Anh chẳng nhớ chủ nhân của thằng Đầu Bự là ai cả – ngày đó anh say bí tỉ mà, với lại anh cũng không giống mình có thể nhìn trym nhớ người.

Chủ nhân: “… Anh làm cái gì đó!?”

Chủ nhân thằng Đầu Bự đau lòng gần chết, “Em không nhớ anh sao?”

Chủ nhân mình chỉ là một thằng đụt nên ảnh đè cơn giận của mình lại, trừng mắt nhìn đối phương rồi kéo quần định đi gột rửa.

Chủ nhân thằng Đầu Bự kéo chủ nhân lại, thủ thỉ đầy tình cảm: “Không sao! Em có thể không nhớ anh, nhưng em nhất định nhớ kỹ cây hàng to mà cứng của anh!”

Chủ nhân: “……”

…… Nè nè! Tao kiện mày tội vi phạm bản quyền giờ. Cái gì mà To Mà Cứng của mày, To Mà Cứng là của chủ nhân tao – cũng chính là tao!

Hơn nữa “không nhớ mày nhưng nhất định nhớ cây hàng của mày” là cái lô cmn gic gì? Thằng ngu này chẳng lẽ tưởng hàng của nó có khắc hoa văn giống hàng của Cực Lạc lão nhân* sao?

*A/N: Cực Lạc lão nhân: nhân vật trong phim “Nhục bồ đoàn”. Ờ theo hình tượng trong phim thì trên nữ dưới nam… hàng dài như rắn, thân hàng có khắc hoa văn màu vàng nhạt, cứng lên thì có thể dùng làm… trục bánh xe.

Trong lúc mình đang bận ói cầu vồng trong bụng, thằng Đầu Bự và gã chủ nhân của hắn mặt mày nhộn nhạo xông lên… định thả dê.

Mình hét khàn cả giọng: “Không được lại gần! Tao bôi nước tiểu đầy mặt mày giờ!”

Nhưng mà mình quên béng mất đống nước tiểu kia vốn là của thằng Đầu Bự, hắn ngại ếu gì.

Hắn đâm sầm vào người mình. Thế mình mới biết hóa ra hắn đã vào tư thế xông trận từ sớm.

Cứng quá! Làm mình đau hết cả mình mẩy.

Có câu này không biết mọi người có nhớ không, chủ nhân của mình là một người tàn nhẫn với bản thân, đối với kẻ thù còn tàn nhẫn hơn…

Đừng hiểu nhầm, ảnh ấy còn chưa kịp bóp nát con trym ngu kia thì sếp anh đã bước vào toilet.

Fuck you?

09

Ê, cảnh này có thể giảm bớt ‘máu chó’ đi một chút được không hả tác giả?

Chẳng lẽ ngoài việc dội máu chó ra chị ếu làm được việc gì khác à?

… À quên, chị còn có thể chớp chớp mắt vờ cu-tè.

—–

Sếp già vừa bước vào, đã bị cái cảnh gian phu dâm phu này chấn động tinh trùng… nhầm, tinh thần. “Các cậu đang làm cái gì?”

Chủ nhân thằng Đầu Bự chẳng có tí xíu xấu hổ nào – lại chả, bắn thì cũng bắn rồi xấu hổ làm màu à – ôm chầm lấy chủ nhân mình nói: “Trưởng phòng, đây là bạn trai em!”

Sếp nổi khùng: “Mày mà là bạn trai em ấy, thì tao đây là cái gì?”

Chủ nhân thằng Đầu Bự: “……!?”

Cái cảnh hai nam tranh một nam trong đó hai người phần dưới còn đang tồng ngồng ra đó đầy ngoài đường rồi, không cần thêm nữa đâu. T^T

Chủ nhân thằng Đầu Bự với lão sếp trong tích tắc hiểu ra, mình và thằng kia là tình địch. Sau đó, sếp ngay lập tức tiên hạ thủ vi cường: “Giờ đang trong giờ làm việc, cậu Trần cậu rốt cuộc đang làm gì hả? Cậu làm như vậy là không tôn trọng người khác, không tôn trọng bản thân cậu, càng không tôn trọng công việc cậu đang đảm trách. Cậu làm như thế thật khiến tôi đau lòng vô hạn!”

Sếp quả là con cáo già, ra vẻ đau lòng trách mắng đối phương, áp đảo khí thế, thêm vài câu cậu này cậu nọ đè bẹp hắn luôn.

… Nghe xong mới biết, hóa ra chủ nhân tên Đầu Bự họ Trần.

Mình không thể cứ gọi gã là chủ nhân thằng Đầu Bự mãi được. Mà có vẻ như gã cũng làm trong công ty chủ nhân. Sau này ai biết được có gặp lại nhau trong toilet hay không – Ý mình là khi chủ nhân mình không say rượu á…

Cho nên mình quyết định đặt một cái nickname cho gã.

Một cái tên thật nhục nhã vào. Như thế thì gọi một lần mình sướng một lần, gọi hai lần mình sướng hai lần.

Cười dâm dê một tràng trong bụng, mình quyết định, từ nay mình sẽ gọi gã là … Trần Trym Nhỏ!

Trym Nhỏ trong cụm con trym nhỏ bé vô cùng!

Sắc mặt của Trần Trym Nhỏ vô cùng khó coi. Nhưng lão sếp đâu chịu cho gã cơ hội phản bác. Gã vừa định mở miệng thì lão đã cắt lời: “Cậu Trần! Mặc dù cậu là nhân tài công ty mời về làm, nhưng thế không có nghĩa là cậu có thể muốn làm gì thì làm! Cậu nhìn lại bản thân mình đi! Còn không đóng quần lại?”

“……” Trần Trym Nhỏ nhanh nhẹn kéo khóa quần lại.

Chủ nhân thấy thế, cũng im thin thít lẳng lặng kéo khóa lại.

Trần Trym Nhỏ trấn tĩnh lại rồi nói: “Cảm ơn anh đã dạy bảo. Sau này em sẽ chú ý. Về sau nếu muốn ôm hôn bạn trai, em sẽ nhớ để đến sau giờ làm việc.”

Chủ nhân: “……”

Sếp già hừ lạnh.

Trần Trym Nhỏ: “Sao vậy? Anh có ý kiến với khuynh hướng tình dục của em à?”

Sếp già buồn rầu nói: “Không có gì. Tôi giống cậu mà.”

Lúc này đến lượt Trần Trym Nhỏ tắc tị “……”

Hiển nhiên, gã không ngờ, da mặt sếp lại dầy như vậy… dầy như vậy…

Mình biết mà! Một kẻ chuyên thả hàng ở công ty sao có thể là người bình thường được!

Quả thực, lão không phải người!

Lão sếp đuổi Trần Trym Nhỏ đi làm việc, rồi xoay lòng vòng quanh chủ nhân hết ngó trái lại ngó phải: “Em biết cậu Trần sao?”

Chủ nhân: “Biết sơ sơ.”

Sếp ậm ừ một tiếng rồi lại hỏi: “Thế… em thấy… cậu ấy thế nào?”

Mình đã nói rồi, chủ nhân mình là một thằng đầu gỗ, một thằng đụt… Mà hình như mình cũng đã nói, lão sếp còn đụt hơn anh ấy!?

Xin lỗi, mình thu hồi câu trên. Mình sai rồi, sếp đây đâu phải là đụt, sếp đây là dê mới đúng.

Lúc trước khi Trần Trym Nhỏ tuyên bố chủ nhân là bạn trai gã, chủ nhân chả ỏ ê phản bác gì làm mình hãi hồn. Cứ tưởng chủ nhân bị gã bẻ cong xừ nó rồi.

Nhưng sự thật chứng minh…

Dưới ánh mắt khấp khởi chờ mong của sếp…

Chủ nhân nhếch mép, cười nhẹ nhàng, nói: “Hàng của hắn, lớn hơn anh.”

10

Tạm biệt vị sếp già đang bị câu trả lời giáng một đòn hóa đá rồi bị gió thổi vỡ thành từng mảnh nhỏ, chủ nhân mặt không đổi sắc đi làm việc!

Giỏi! Thế này mới là bản sắc nam nhi! Một đòn chết luôn!

CMN, ai bảo thích thả hàng. Giờ biết thế nào gọi là lực chiến đấu hơn vạn chưa?

Hình như sếp bị đả kích trầm trọng, cả buổi sáng chẳng thấy mặt đâu.

Sắp hết giờ làm việc thì chủ nhân có điện thoại.

“Alo?… Mẹ ạ?”

……

“Vâng, được! Mẹ đi cẩn thận! Con 12 giờ về nhà…… Dạ, con chào mẹ.”

Mẹ chủ nhân – Ý, hình như nói thế hơi có vấn đề – Sinh mẫu của chủ nhân từ quê lên thăm anh ấy.

Người già thường ít khi đi xa. Đây là lần đầu tiên bà đến xem chủ nhân thế nào. Tàu hỏa giữa trưa mới tới. Chủ nhân định đi đón thì bà bảo bạn bà cũng ở đây, bà ấy sẽ đến đón. Chủ nhân cũng sẽ không trễ giờ làm ca chiều.

Buổi trưa.

Mẹ chủ nhân: “Con à, chào dì đi!”

Chủ nhân: “Cháu chào dì!”

Dì: “Ngoan!”

Mẹ chủ nhân: “Con không biết chứ, hồi đó bọn mẹ là BALABALA… bao năm rồi vẫn BALABALA… Giờ thật là BALABALA…”

Chủ nhân lặng thinh ngồi nghe, vào tai trái rồi ra tai phải luôn…

Mẹ chủ nhân: “À, phải rồi! Con của dì, con gọi là anh, đi du học nước ngoài về giờ cũng đang làm ở đây. Bọn con đối xử tốt với nhau vào. Hôm nay cậu ấy cũng tới, đang ở trong toilet… Nhắc mới nhớ, sao nó đi lâu vậy mà vẫn chưa ra nhỉ?”

Dì: “Ừ. Sao lâu thế nhỉ? Chẳng lẽ có chuyện?”

Mẹ chủ nhân: “Con đi xem anh con thế nào đi.”

Chủ nhân đứng ngoài toilet gõ cửa. “Anh ơi, anh có sao không?”

Bên trong im phăng phắc, chắc hắn đang tiêu hóa chuyện bỗng dưng mình có thêm thằng em từ trên trời rơi xuống. Một lúc lâu sau, lâu đến độ mình tưởng hắn rơi xuống cống rồi, hắn mới gượng nói: “… Hết giấy.”

“……” Chủ nhân lặng thinh, đi lấy cuộn giấy, “Anh mở cửa đi!”

Bên trong liền mở cửa ra.

Chủ nhân ngẩng đầu nhìn, “Anh……!!??”

Anh chủ nhân: “……!”

Mình: “……”

Đúng là… trái đất tròn mà… Anh bác sĩ……

Giờ phút này, chỉ có cái emo =口= mới đủ khả năng diễn đạt vẻ mặt ba người bọn mình……

Cùng lúc ấy, cái trym đang phơi hàng của anh bác sĩ cũng chào hỏi mình: “Hi, nice to meet you.”

Mình: “Đây ếu hiểu! Nói tiếng Trung!”

Tiếng anh, mình chỉ biết có “shit” với “fuck”……

“FUCK YOU.”

Đúng rồi, câu này thì mình hiểu.

……!?

Đan Mạch! Hắn nói cái gì!?

‘Trym’ phẩm đâu rồi!? Vừa gặp đã đòi fuck mình!

Mình phát cuồng: “Fuck you Fuck you Fuck you……”

Hắn cười khẩy: “D-C-M-N!”

Đời này mình cmn chưa gặp cái trym nào kênh kiệu như hắn, chửi người khác cũng dùng viết tắt! Mệ nó lại còn dùng tiếng anh!

Sợ người khác không biết mày có thể đánh vần 26 chữ cái bằng tiếng anh hả?

Mọi người nói hắn có gì mà để khoe khoang? Lông vẫn đen ngòm thế kia, giả trym Tây làm gì?

Mà mình nghe nói, trym mấy lão quỷ Tây Dương to khủng bố luôn.

Chẳng lẽ ở nước ngoài, hắn bị đả kích quá nên thần kinh chập mạch?

Trong giây phút xấu hổ này, mình và thằng Trym Tây rởm nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa, chọi nhau chan chát giữa không trung.

Chủ nhân và anh bác sĩ cũng nhìn nhau, dòng dấu chấm chấm chấm xuất hiện ngày càng dài giữa hai người.

Cả nửa ngày, chủ nhân mới sượng sùng nói: “Hóa ra là anh. Ngày hôm đó… xin lỗi, thật sự em không cố ý…”

Giải thích thế thì thà ếu giải thích còn hơn. Bắn đầy mặt người ta rồi còn nói là không cố ý…

Thường thì mình chỉ nghe người khác chửi “Mày tin tao bắn đầy mặt mày không?”. Mấy ngày này mình đúng thật là bắn đầy mặt người khác đồng thời cũng bị người khác bắn lại.

Anh bác sĩ phong độ ngời ngời (vẫn để lộ trym), bắt tay chủ nhân, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Không sao, người nhà cả mà.”

…… Sao mình lại có cảm giác bất an nhỉ?

Mình gian lận chứ sao

11

Nghe nói có độc giả phản ánh, chương trước có lỗi to bự chảng.

Tại sao chủ nhân chưa tụt quần mà mình và thằng Trym Tây rởm lại có thể nhìn nhau nói chuyện được?

Bởi vì……

Mình – gian – lận – chứ – sao.

Không gian lận thì mỗi lần mình lại phải thò đầu ra. Không chóng thì chày chủ nhân cũng thành siêu nhân lộ hàng mất Ọ o Ọ. Nên quý vị độc giả xin hãy quen dần với màn gian-lận-hổng-thèm-giấu này đi  ╮(╯▽╰)╭

(Được rồi, tác giả! Chị còn định ngớ ngẩn đến mức độ nào nữa)

—–

T^T Trở lại câu chuyện, mình càng nhìn thằng Trym Tây rởm càng thấy ngứa mắt.

Đây là cái trym thứ ba mình vừa nhìn là đã thấy khó chịu rồi.

Hai cái trước khiến mình ngứa mắt đúng là Đầu Bự và Chọt Cúc Mày.

………………

…… FUCK! Chẳng lẽ hắn cũng là trym gay =__=

Không xong! Câu chuyện chẳng những càng ngày càng bỉ ổi hạ lưu dâm dê, giờ còn định chuyển sang hướng NP nữa…

Thường thì mấy quyển tiểu thuyết như thế này trên Tấn Giang đều bị censor gặm sạch.

Trym Tây rởm còn nói ‘Fuck you’ với mình. Mặc dù câu kia giống như câu ‘Mẹ mày… họ gì?’ đều là câu chửi, nhưng chúng ta không thể phủ nhận nó cũng có thể chỉ trần thuật một ý gì đó.

Nhưng trong tình huống này, mình chẳng làm được gì cả.

Giờ đây, mình vô cùng hận cái sức trói gà không chặt của mình. Thiệt mà, 3 con trym gay kia, mình ếu thắng được thằng nào hết á.

Huống hồ……

Mình ủ rũ.

Mình còn ra sớm T^T……

Quý vị độc giả có thể sẽ an ủi mình, ra sớm với chuyện trym gay có ý với mình chẳng liên quan gì đến nhau cả.

Sai lầm! Liên quan rất lớn là đằng khác.

Đầu tiên, nếu mình ra sớm, lại bị trym gay để ý, vậy theo lý thuyết thì mình sẽ… bị đè =__=.

== Đến đây xin được dừng lại vài giây để giảng về lý thuyết trym chia top-bot như thế nào ==

Đàn ông làm giỏi hay không rất quan trọng, lâu hay không càng quan trọng.

Một cái trym ra sớm thì không có khả năng làm top, không có khả năng đè thằng nào hết!!!

Tiếp theo……

CMN, nếu không phải do mình ra sớm, sao chủ nhân phải đến bệnh viện? Không đi bệnh viện, sao bắn đầy mặt anh bác sĩ? Từ nay bọn mình thành mối duyên oan nghiệt, từ 3P chuyển sang đại lộ 4P…… Aaaaaa!

Bị trym gay ép buộc đã đành, lại còn phải làm bot!

Mình nghĩ so với việc làm một con trym gay, điều làm mình càng khó có thể tiếp nhận là mình bị đè!!!

Đây đúng là sự sỉ nhục của một con trym.

Đúng là đời người khốn khổ……

Nhầm, nói theo cách nói của bọn mình thì phải là:

Đời trym khốn khổ.

12

Trong khi mình đang u sầu rười rượi, chủ nhân cùng anh bác sĩ vừa lên chức onii-san đã cùng nhau về phòng khách.

Mẹ chủ nhân: “Bọn bây nhớ phải đối xử tốt với nhau. Năm đó bọn mẹ coi nhau như chị em ruột, thân thiết không nói hết được.”

Dì: “Đúng! Đúng! Làm anh phải chăm sóc em cẩn thận vào.”

Mẹ chủ nhân đột nhiên cười ‘hích hích’ (…… Cười thế nào mà……) : “Nhắc mới nhớ, nếu bọn bây là một nam một nữ thì……”

Con xin mẹ, đừng nói mấy câu như “năm đó cho bọn bây đính ước từ nhỏ”……

Thiệt mà mẹ, giờ không còn phổ biến nữa đâu……

Dì: “Mình cũng nhớ. Bọn con đã được đính ước từ nhỏ đấy.”

Chủ nhân: “…… =__= ||”

Mình: “…… =__= ||”

…… Ếu còn sức mà cựa quậy nữa……

Cơ mà, chẳng lẽ mình còn phải cảm thấy may mắn, mẹ chủ nhân không đề xuất mấy ý kiến như “nếu tụi nó đều là nam thì nuôi bọn nó thành một đôi gay, đều là nữ thì nuôi thành một cặp les, một nam một nữ thì cho tụi nó kết nghĩa”

Điều này chứng minh cái thế giới đầy máu chó này còn có đường cứu?

Nhưng chủ nhân đã bị mấy chậu máu chó dội cho ngu cả người rồi.

Anh bác sĩ hào sảng ôm vai chủ nhân: “Nếu đã đính ước từ nhỏ, bọn con càng nên thân mật với nhau mới đúng.”

Mình: Kế tiếp mẹ chủ nhân thể nào cũng giữ anh bác sĩ ở lại vài ngày……

Mẹ chủ nhân: “Vậy thì cháu ở lại nhà cô mấy ngày đi!?”

Giờ mình chỉ hộc được hai chữ: hờ hờ…

Mình vẫn nghĩ… ngượng quá chừng… mới có thể cười kiểu ‘hờ hờ’ thế này……

Hờ hờ.

Anh bác sĩ hào sảng đồng ý lời mời của mẹ chủ nhân ngay tắp lự.

…… Mọi người nói, có ai không biết khách khí như hắn không? Chẳng thèm lịch sự từ chối gì cả, nhỡ người ta chỉ mời lấy lệ thì sao?

Đoạn trơ mặt nhất còn ở phía sau.

Chủ nhân: “… Mẹ, nhà mình chỉ có hai cái giường thôi.”

Mình… mình đã đoán được mẹ chủ nhân nhất định sẽ bảo “Hai đứa bọn bây ngủ cùng nhau đi!”

Nhưng mình không ngờ……

Anh bác sĩ đã nhanh chân giành trước.

“Để tụi con ngủ cùng nhau.” Bác sĩ cười giả lả nói.

Đồ trơ trẽn…… dùng cái giọng ‘Cháu không ngại đâu’ mà nói câu đó……

Chủ nhận: “…… cũng được.”

Mình là trym của chủ nhân.

Hôm nay mình nhận ra rằng, mặt dầy nhất không phải chị tác giả kiếm đại lý do nào đó lấp lỗi che miệng độc giả, mà là thằng cầm thú giả danh trí thức kia.

Mình đang nghĩ, đêm nay mình ló đầu ra nhìn thằng bác sĩ rờ mó chủ nhân…

Hay là tiếp tục dùng con mắt của thượng đế!?

Thân là một cái trym, áp lực của mình rất lớn.

13

Thân là một cái trym, áp lực của mình rất lớn.

Đặc biệt khi mà cái truyện ngắn này được cho vào mục ‘Nguyên tác – đam mỹ – cận đại hiện đại – nặng đô (?)’

Đập giường! Có thể loại này sao? Có thể loại này sao????

…… Đệt! Mình không nghĩ truyện này lại là truyện đam mỹ!

Ai nha~~~~ truyện đam mỹ chán lắm~~~~~~

Người đẹp ơi, dám viết ngôn tình không?

Nhưng mình nhanh chóng nhận ra một điều, nếu truyện này mà là ngôn tình……

Vậy thường thì nhân vật chính sẽ là con gái…

Mà trong bối cảnh truyện bình thường thì… con gái hổng có tờ rym…

…… = =!

—–

Quay lại truyện chính. Giờ đang nói đến đoạn nhà chủ nhân chỉ có hai cái giường…

Anh bác sĩ đi tắm, còn chủ nhân ngồi đần mặt trên giường…

Cửa phòng tắm bật mở, hơi nước tỏa ra nồng nặc. Loáng thoáng trong đó một bóng người……

Đồ biến thái!

Tắm xong phải mặc quần áo vào chứ!!!

Chủ nhân: “Tắm xong rồi sao anh không mặc quần áo vào?”

Bác sĩ: “Anh quen ngủ nude rồi. Ngủ nude tốt cho sức khỏe.”

Chủ nhân: “……”

Thói quen gì mà khiến người khác nổi da gà da vịt thế này!

Mình muốn chen ngang một chút! Thân là một cái trym, mình không tán thành ngủ nude chút nào.

Như có lần chủ nhân tắm xong, còn chưa mặc quần áo thì đã thiếp đi vì quá mệt. Nhiệt độ điều hòa để thấp như vậy, phần dưới thì cứ để tơ hơ ra đấy làm mình lạnh cứng đến nỗi sáng hôm sau tỉnh dậy, chủ nhân còn tưởng mình lại chào cờ buổi sáng……

Thấy chủ nhân không nói gì, anh bác sĩ lại giở giọng ngây thơ vô tội: “Anh không nghĩ đêm nay lại ngủ lại đây nên không có đem đồ thay.”

…… Không mang đồ thay thì ở lại qua đêm làm gì? Không biết lịch sự gì hết! Chẳng lẽ hắn ta muốn mặc đồ của chủ nhân hay sao?

Bác sĩ vân vê cằm: “Hay là em cho anh mượn tạm đồ của em đi?”

Chủ nhân và mình: “……”

Mình điên rồi đấy! Đờ mờ nó chứ! Thằng ngu này sịp cũng không mang theo, chẳng lẽ lại để tên Tây rởm kia mặc sịp của mình!?

Hơn nữa, nếu chủ nhân của mình mà là nữ, liệu hắn có dám mặc đồ ngủ của con gái không?

… Bọn ngủ nude đúng là chán thật!

Dù thế nào thì, chủ nhân cũng không muốn nhìn hắn tồng ngồng như thế mà ngủ. Vũ khí lộ thiên kiểu này nguy hiểm kinh khủng.

Cẩn thận lại xảy ra vụ án đẫm máu nào thì chết – ờ… tỉ như hoa cúc đẫm máu.

Cho nên chủ nhân đưa cho hắn một bộ đồ ngủ.

Bác sĩ: “Sịp đâu em?”

Chủ nhân: “Không có đồ mới.”

Bác sĩ cười nói: “Anh không ngại đâu.”

Chủ nhân: “Tôi ngại…”

Vì chủ nhân cương quyết không cho mượn, nên anh bác sĩ đành phải để vườn không nhà trống đi ngủ.

14

Nằm xuống giường, Trym Tây rởm buồn rầu nói qua lớp vải quần: “Anh muốn mặc sịp.”

Mình tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cũng biết tiếng Trung à?”

Trym Tây rởm: “……”

Mình hả hê nói: “Sịp của tao sao phải cho mày mượn?”

Trym Tây rởm: “Tao……”

Hử… mình hét lên: “Mày nói gì cơ? Nói to lên, tao nghe không rõ.”

Trym Tây rởm: “Tao bắn đầy mặt mày……”

….. Đậu má!

Mình điên lên, chửi tới tấp: “Tao mới bắn đầy mặt mày, phun đầy mặt mày. Để xem thằng nào mới là thằng bị tao ói đầy mặt!!!”

Có một tên bệnh hoạn như vầy nằm bên cạnh, mình khó có thể ngủ được.

Giờ giấc ngủ nghỉ của chủ nhân vô cùng quy luật. Một lát sau anh ấy đã ngủ say rồi.

Nhưng nửa đêm, cũng là lúc cầm thú hoạt động……

Mình vốn cũng đang lơ mơ ngủ, nhưng thằng Tây rởm cầm thú này tự nhiên lại cứng lên.

Mọi người nói nửa đêm hắn cứng làm gì? Nhìn kỹ thì mới phát hiện, hắn đã mon men đến gần đùi của chủ nhân.

Bệnh hoạn! Biến thái! Hentai~~~~

Anh bác sĩ thở dồn dập, một tay bắt đầu sờ mó eo chủ nhân, một tay rờ rẫm thân mình.

Mình lập tức tỉnh như sáo. Mệ! Đồ khốn nạn! Có giỏi thì dùng sức bóp mình đi! Gãi ngữa thế này làm ếu gì!

Dần dà, mình cũng cứng lên. Trym Tây rởm sán lại gần mình, miệng lảm nhảm một đống lời vô nghĩa.

Toàn nói tiếng Anh, mình nghe ếu hiểu.

Nếu mà hắn nói mấy câu như Yamate~~~ Hayaku~~~ Yaranai ka~~~, thân làm một fan hâm mộ cuồng nhiệt văn hóa JAV, mình còn có thể miễn cưỡng hiểu được……

T/N: Yamate: Đừng mà/Dừng lại, Hayaku: Nhanh lên, Yaranai ka: Một lần nữa không?

Chủ nhân cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn qua, hoảng cả hồn.

Hoảng hồn nên… tiện chân… co lại… đạp một cái!

Lại xuất hiện rồi! Một cước ‘đoạn tử tuyệt tôn’!

Mình vội vàng nhắm tịt mắt lại……

Chỉ nghe thấy anh bác sĩ và thằng Trym Tây rởm đồng thời gào lên thảm thiết, vang vọng trời xanh…

“A———–”

15

Thương thế quá nặng, phải vô bệnh viện.

Chủ nhân vốn chẳng biết bệnh viện nào tốt cả. Mà ngẫm lại, anh bác sĩ không phải đang làm việc ở bệnh viện chuyện trị bệnh Nam giới sao? Vậy thì đưa đến đó đi.

Đêm hôm khuya khoắt, tiếng còi xe 120 hú hụ tống thẳng vô bệnh viện.

Mà xem chừng anh bác sĩ cũng khá nổi tiếng trong viện. Bác sĩ y tá bên 120 vừa nhìn thấy hắn đều giật mình: “Bác sĩ Giang, anh sao vậy?”

Rồi xem xét vết thương của hắn thế nào.

Chủ nhân cũng lo lắng: “Bị thương ở đâu vậy? Có nặng không?”

Vẻ mặt em y tá rất là quái dị: “Các anh rốt cuộc đã làm gì vậy……”

Chủ nhân lúng túng như gà mắc tóc: “Cũng… cũng có làm gì đâu… Rốt cuộc anh ấy bị sao vậy?”

Y tá: “Bị gãy…”

Chủ nhân: “……???”

Y tá: “Bị gãy… dương vật……”

Chủ nhân: “……=口=!”

……………………………………………………

…………………………

……………

Mình lạnh sống lưng! Ngần này tuổi đầu, chưa có ai nói cho mình hay… trym tụi mình cũng có thể bị gãy……

Cơ thể mình cũng có xương để gãy sao? Mình không biết đó!

Lực chiến đấu của chủ nhân lại tăng thêm rồi! Nát máy đo luôn!

Trình độ thương tổn của anh ấy với trym từ sau khi gặp gay xong cứ gọi là bay lên thẳng tắp! Khủng bố phải gọi bằng cụ!

Mình bật khóc vì vui sướng.

Tốt quá rồi.

Sau này có thằng trym gay nào đến sàm sỡ mình, chỉ việc ra đòn đạp phát gãy luôn là xong hết!

Xe đã đến bệnh viện. Các bác sĩ trực cấp cứu đều kinh ngạc: “Không phải là bác sĩ Giang đây sao? Cậu ấy bị sao vậy?”

Y tá: “Gãy dương vật……”

Đám bác sĩ đều quay sang nhìn chủ nhân mình.

Chủ nhân che mặt: “……”

……Hình như, bình thường đều là một nam một nữ đến thì phải =__=.

Vì vậy, chỉ trong vòng có nửa ngày, cả bệnh viên đều biết:

Bác sĩ Giang của bệnh viện mình nửa đêm bị 120 đưa đến viện cùng với một cậu thanh niên khác. Lí do nhập viện là bị gãy dương vật…… Há há há há… há há há há…

Mọi người khi rỉ tai kể cho nhau nghe, đều kèm theo một tràng cười rũ rượi: Há há há há… há há há há…

Thật sự, mình cũng muốn…… há há há há… há há há há…

Trym to dễ gãy!

16

Nghe nói, thằng đàn ông nào gãy trym kiếp trước đều là một bãi holy shit bị chúa từ bỏ.

Vầy thằng nào đi tra baidu tại sao trym có thể gãy quả thực chính là một bãi shit bị chọt te tua.

Chủ nhân đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật, run rẩy lôi điện thoại ra, vào baidu gõ: Thể hang bị chấn thương có ảnh hưởng đến sinh dục không?

Đạp một phát mà khiến cho con trai bạn thân của mẹ mình đoạn tử tuyệt tôn… Ảnh không gánh nổi trách nhiệm này.

…… Cơ mà mình nghĩ, nếu anh bác sĩ và chủ nhân thành một cặp thì kết cục cũng là đoạn tử tuyệt tôn…

May mà Baidu cô nương nói cho anh biết, phẫu thuật xong sẽ không ảnh hưởng đến đường sinh lý hay sinh dục đâu ~~~~~~ (trả lời mà uốn éo thế kia không biết có vấn đề gì không…?)

Đoạn này mình muốn phổ cập giáo dục một chút. Gãy dương vật theo lời em y tá là chỉ thể hang (ống dẫn máu giúp dương vật cương) bị tổn thương. Nói gãy dương vật chỉ là nói một cách hình tượng thôi. Giải thích rõ ra thì chính là lúc trym đang cương thì bị một lực ngoài cực mạnh tác động lên nó khiến lớp bạch mô bao bên ngoài thể xốp, thể hang bị rách, tạo ra một tiếng rắc gãy gọn như tiếng xương gãy. Há há há há… há há há há…

Lúc đó, trym sẽ xụi lơ ngay lập tức! Há há há há… há há há há…

Nó còn tạo ra một cơn đau dữ dội, trym sưng to, bầm tím. Người bị hại thì kêu gào thảm thiết, hung thủ thì luống cuống chân tay vân vân và vân vân. Há há há há… há há há há…

Lúc đó phải làm phẫu thuật mới khỏi được.

Phải rạch mở vùng dập vỡ, tìm chỗ rách khâu lại. Phẫu thuật xong, dưỡng thương 6 tháng là có thể khỏi hẳn. Nói cách khác, 6 tháng không thể hoạt động tình dục. Há há há há… há há há há…

(Tư liệu do baidu cô nương hữu tình cung cấp)

Câu chuyện này nói cho chúng ta biết…

Xã hội pháp quyền! Cưỡng bức có tội!

Sau đó, mẹ chủ nhân và dì cũng tới.

Dì khóc nức nở: “Tai họa gì thế này……”

Mẹ chủ nhân: “Mày làm gì mà thành ra như thế?”

Chủ nhân: “… Cháu xin lỗi…”

Dì lau nước mắt: “Không sao. Dì biết, dì không trách con. Dì biết nó như thế từ trước rồi. Xảy ra chuyện thế này, dì phải là người xin lỗi mới đúng.”

Dì ơi! Dì sớm biết con dì là gay còn bảo hắn thân thiết với chủ nhân!? Dì ơi dì nói đi… dì có ý gì đây?

Nhìn bộ dạng chủ nhân hình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng anh ấy ỉu xìu nói: “Không sao ạ.”

Mà mẹ chủ nhân dường như cũng chẳng thèm để ý: “Mày liệu mà xin nghỉ phép chăm nom anh mày. Cũng may bác sĩ nói không ảnh hưởng đến đường con cái. Mẹ với dì về quê chơi. Lúc lên nếu để mẹ biết anh mày lại có chuyện gì nữa thì cứ liệu thần hồn.”

Dì phẩy phẩy tay: “Không sao! Không sao! Có con hay không cũng không sao. Vậy nhé con! Bọn dì đi đây! Anh con dì giao cho con đó.”

Nói rồi hai người tay nắm tay đi mất hút…….

Dưới con mắt mình thì, nếu tác giả muốn viết một truyện liên quan đến truyện này thì có thể viết một bộ yuri… Mọi người hiểu mà.

Chủ nhân ngơ ngác đứng đực ra đó, chán ngán che mặt lại.

Y tá: “Người nhà bệnh nhân đâu?? Vào đi! Anh kia… gọi anh đó! Đừng che mặt lại nữa!”

Chủ nhân: “……??”

Y tá: “Anh nhìn gì!? Gọi anh đó. Phẫu thuật thành công! Người nhà vào thăm được rồi.”

Chủ nhân: “……”

Chủ nhân ngần ngừ hỏi: “Anh… không sao chứ?”

Anh bác sĩ: “…… Đau.”

Chủ nhân: “…… Em xin lỗi…”

Anh bác sĩ: “Ô ô ô ô ô! Anh phải nằm bao lâu đây!? Danh dự bị bôi nhọ, muốn đi làm cũng không đi nổi. Ngày thường đừng nói sóc lọ, đi vệ sinh cũng cần người giúp……”

Đậu má! Một tràng Ô ô ô ô ô kia là cái quái gì?! Đồ gay đáng chết!!!!

Chủ nhân sa sầm mặt cắt ngang lời hắn: “Mẹ em và mẹ anh vừa tới xem! Lúc anh nằm viện, em sẽ xin nghỉ phép chăm sóc anh. Để em gọi cho sếp xin phép!”

Nói rồi chủ nhân rút điện thoại ra. Anh bác sĩ vội cản lại, chân thành đề nghị: “Để anh xin hộ em.”

Anh bác sĩ cầm điện thoại tìm trong danh bạ một lúc lâu cũng chẳng tìm được cái nào liên quan đến ‘sếp’ cả.

Chủ nhân: “Anh tìm từ ‘cầm thú’ ấy.”

Anh bác sĩ: “……”

Điện thoại đổ chuông. Giờ đang là nửa đêm.

“Alo? Làm sao vậy? Đêm hôm khuya khoắt xảy ra chuyện gì thế?”

“Chào ngài…”

Sếp cắt lời: “Anh là ai?”

Bác sĩ: “Tôi là bác sĩ bệnh viện Nam khoa XX.”

Sếp giật mình: “Anh… anh sao lại……”

Bác sĩ: “Nhân viên của ngài đang ở bệnh viện của chúng tôi. Tôi gọi điện xin nghỉ phép dài ngày hộ cậu ấy.”

Sếp lạnh người: “Cậu… cậu ấy……”

Bác sĩ đau lòng: “Vâng, xin nghỉ phép vì có việc.”

Sếp hoảng hốt hỏi: “Được thôi… nhưng mà sao không phải xin nghỉ bệnh……”

Bác sĩ cúp máy.

Chủ nhân: “……”

Mình: “……”

Không ngờ… chuyện này cuối cùng vẫn bị truyền ra ngoài = =.

Có miệng cũng chẳng thể giải thích được. Bởi vì… chủ nhân… anh ấy thật sự bị… xuất tinh sớm……

17

Ui da~~~ Giết cả lũ giờ! Ai biểu chọt chọt thì sẽ có chương mới hả??? Chọt người ta bi đau hết rồi nè.

Đừng chọt nữa. Quý vị chọt mình đến viêm tuyến tiền liệt, tác giả cũng chẳng đổi mới đâu!!!

——

Lần trước đang nói đến đoạn, chủ nhân bị anh bác sĩ bôi nhọ đặt lời. Nhưng cả mình và chủ nhân đều là người dễ tính, sẽ không so đo gì với kẻ bị gãy trym đâu. Há há há há…… há há há há……

Cho nên giờ làm việc buổi sáng vừa kết thúc, chủ nhân lại gọi cho đồng nghiệp, định nhờ hắn hoàn thành nốt mấy việc đang còn dang dở.

Chủ nhân: “Tiểu Dương đấy à?”

Tiểu Dương (kích động): “Tao nghe nói mày đi bệnh viện Nam giới chữa bệnh!”

Chủ nhân: “……!???”

Shit! Fuck! Đệt! Chưa đến nửa ngày đúng không? Tin đồn sao mà lan nhanh thế!?

Tiểu Dương (tiếp tục kích động): “Ai cũng hỏi mày bị bệnh gì? Nghiêm trọng không?”

Chủ nhân: “……”

…… Đừng kích động nữa được không? Ai không biết còn tưởng anh đang nứng kìa.

Tiểu Dương: “… Ê? Không sao chứ? Mọi người cũng lo cho mày mà. Mà chắc… không phải bệnh … khó nói đâu nhỉ? Ờ thì… tao biết một phương thuốc ta… chuyện trị liệt……”

Chủ nhân: “…… Bảo rồi! Tao không sao hết. Để sau đi!”

Chủ nhân chán nản bàn giao công việc rồi gọi cho sếp.

Chủ nhân: “Ê?”

Sếp: “…… Anh xin lỗi.”

Chủ nhân: “……”

—–

Gần đây chủ nhân thường dùng “……” để thay thế câu nói. Rất nhiều độc giả nghi ngờ đây liệu có phải một cách ăn gian từ nữa hay không.

Dù sao mỗi chương của tác giả chỉ có hơn ngàn chữ, xuống dòng chia đoạn nhiều liên miên làm người ta tưởng máy tính của chị hỏng nút enter rồi chứ. Độc giả nghi ngờ như thế cũng không phải là không có lý!

Nhưng chỉ mình mới hiểu, cõi lòng chủ nhân mình mới u sầu làm sao, đau khổ đến độ muốn hộc máu luôn.

Kẻ lù đù như chủ nhân, chỉ có nước dùng “……” mới có thể thể hiện tâm trạng của mình.

Cái này đúng thật là…… chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm!

Mình cũng thấy chỉ dùng “……” để thể hiện không thôi có hơi đơn điệu. Cho nên thi thoảng chúng ta có thể dùng cách khác thay thế. Mà số chữ ăn gian cũng nhiều hơn thì phải…

—–

Sếp: “Chỉ là lúc anh xin phép hộ em… vô tình lỡ miệng…”

Chủ nhân lại chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm, sau đó không nói câu nào cúp luôn.

Người tính không bằng trời tính. Dù sếp không phải là kẻ hay buôn chuyện cố ý tung tin này ra, nhưng lão vẫn là một thằng trời đánh không biết kéo khóa miệng lại.

Lúc này, anh bác sĩ bỗng nói: “Dìu anh đi toilet.”

Chủ nhân chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm.

Đương nhiên, ảnh không thể giống mình há mồm chửi xoen xoét: ĐCMN! Mày gãy trym chứ có phải gãy chân đâu mà đòi dìu.

Anh bác sĩ dùng cái mặt như bị táo bón nhìn chủ nhân. Chủ nhân chẳng còn cách nào khác đành phải dìu hắn vào toilet.

Anh bác sĩ đứng trước bồn cầu, dứ dứ thân dưới.

Chủ nhân: “……?”

Bác sĩ: “Giúp anh cái.”

Chủ nhân: “Tay anh cũng gãy luôn hả?”

Anh bác sĩ u uẩn: “Chẳng biết… sau này sinh lý của anh có bị ảnh hưởng không nữa…”

Mình đoán trong lòng chủ nhân thể nào cũng đang gào thét: Baidu nói, không ảnh hưởng…

Nhưng chúng ta không thể loại trừ trường hợp thương nặng quá nên cũng sẽ ảnh hưởng đôi chút……

Thế nên chủ nhân yên lặng kéo quần hộ hắn.

Một con trym to tướng ngăm đen cường tráng quấn băng trắng lốp theo thế Mãnh Hổ Lạc Địa hung hãn lao ra.

Đệt! Sao mình đã chuyển thành con mắt của thượng đế rồi.

Gian lận thì cũng phải một vừa hai phải thôi chứ!

Nói chung thì Trym Tây rởm đã được xổ lồng! Đệch, gãy xong sao thành lớn thế này!

…… này là bị sưng đúng không? Hay do băng quấn kỹ quá nên mới không nhìn rõ hình dạng……

Tóm lại là thằng này to như được Photoshop.

Ngay khi chủ nhân nâng hắn lên – Sao phải nâng á? Người nào nâng người đó biết – hắn ngẩng đầu, rên một tiếng khoan khoái.

…… Đồ cầm thú!

Chủ nhân cứng ngắc, thì thầm: “Y tá bảo cương lên không có lợi cho quá trình hồi phục sau phẫu thuật.”

Anh bác sĩ: “……”

Cái này 100% là nói xạo. Baidu không đề cập đến vấn đề này.

Hơn nữa bác sĩ cũng đâu có thể khống chế muốn cứng thì cứng muốn mềm thì mềm được – mình còn không thể nữa là.

Trym Tây rởm thở dài u uất, vừa xả vừa nói: “Em phải chịu trách nhiệm.”

Mình: “Tôi thấy giờ anh tốt lắm. Còn lớn hơn nữa.”

Trym tây rởm: “Lớn cũng có cái khó của lớn.”

……. Đồ chảnh chó!

Thằng mặt dày trơ trẽn! Thằng no sao biết thằng đói thèm!

Mình: “Đúng vậy! Khoai lớn dễ bị cho vào nồi! Lớn quá thì dễ gãy! Anh cẩn cmn thận lại bị gãy nhiều thành quen!”

Chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm

18

Lại đến giờ mình lên sàn diễn mỗi ngày.

Mình sai rồi! Mình không nên động tí là lại há há há há… há há há há…

Báo hại độc giả comment cũng đều há há há há cho xong việc……

Copy-Paste là phạm pháp! Đề nghị không ai tái phạm T^T

Ế, thêm cái emo T^T vào làm gì? Lại vờ cu-tè nữa rồi phải không…

—–

Sáng.

Anh bác sĩ: “Anh muốn ăn sáng.”

Chủ nhân: “Muốn ăn gì?”

Bác sĩ: “Giờ ăn cũng chẳng ngon miệng. Nên ăn bánh chẻo hay bánh bao hay bánh bơ mỡ hành nhỉ?”

Đờ mờ! Tao úp cháo vào mặt mày giờ… Chẳng ngon miệng mà thế hả? Gãy trym không được đòi hỏi nhiều.

Chủ nhân: “Không ngon miệng thì đừng ăn.”

Bác sĩ: “……”

Chủ nhân: “Hay ăn quẩy đi!? Ăn gì bổ nấy.”

Bác sĩ: “…… Thôi! Ăn bánh bao vậy.”

Mình đã nói mà! Hắn là thằng biến thái.

Người Trung Quốc cho rằng, ăn gì bổ nấy, hình nào bổ hình nấy. Ăn quẩy bổ trym, ăn bánh bao…… thằng cầm thú!

T/N: Ờ… bánh bao ở đây là dạng bánh bao Thượng Hải nhỏ, to chừng 2 đốt ngón tay, nhân thịt, có nước súp bên trong, đặt trong lồng hấp. Mỗi lồng tầm 6-8 cái. Còn hình giống gì á? Cái này nè – ❁

Chủ nhân chạy đi mua bánh bao.

Là mình thì… Một thằng gãy trym còn đòi ăn sáng, lãng phí thức ăn.

Trước quầy bánh bao, chủ nhân có điện thoại.

“Alo.”

“Tình yêu! Anh nghe nói em đi bệnh viện trị bệnh Nam giới. Em bị sao thế?”

Là chủ nhân của thằng Đầu Bự – Trần Trym Nhỏ……

Chủ nhân: “……”

Mệ nó! Đi viện thì cứ bảo đi viện đi! Còn thêm mấy chữ ‘trị bệnh Nam giới’ làm gì?

Giống như mình là một cái trym. Lúc giới thiệu thì có nói mình ra sớm… nhầm, mình rất to rất dài đâu!

Trần Trym Nhỏ: “Tình yêu! Nói cho anh hay, bệnh của em có nghiêm trọng không? Tối hôm đó em cương lên cũng rất hoành tráng mà!”

Chủ nhân: “Tôi không bị liệt dương……”

Ông chủ quầy bánh bao: “……??”

Chủ nhan: “…… = =||”

Trần Trym Nhỏ: “Đừng giấu bệnh sợ thuốc thế chứ em? Em ở viện nào, anh đến thăm.”

Giấu – bệnh – sợ – thuốc.

Mình hận bốn từ này.

Chủ nhân: “Tôi không bị bệnh… Anh không cần phải tới.”

Trần Trym Nhỏ: “Cần chứ! Cần chứ! Anh nhất định phải đến! Anh đến chăm em mà. Lúc này là lúc em yếu ớt nhất……”

Giờ phút này, linh hồn của mình và chủ nhân như hòa chung nhịp đập……

Chủ nhân: “Câm mồm! Ném bánh bao đầy mặt anh giờ!”

Chủ quầy bánh bao: “……”

Chủ nhân cúp điện thoại cái rụp.

“Cho một lồng bánh bao, ông chủ.”

Chủ quầy bánh bao: “Lấy hai lồng cho cậu nhé!”

Chủ nhân: “…… Hả? Không cần! Một lồng là đủ rồi!”

Chủ quầy bánh bao: “Cậu không phải còn muốn ném người sao? Bánh bao mới ra lò, còn nóng nguyên.”

Chủ nhân: “……”

Chủ quầy bánh bao (ra vẻ bí mật): “Trộm nói cho cậu hay……”

Chủ nhân: “?”

Chủ quầy bánh bao: “Tôi mở quầy bánh bao ở ngoài bệnh viện Nam giới (lại nhấn mạnh) hơn chục năm rồi. Không lừa cậu chứ, trải qua nhiều cuộc thí nghiệm lâm sàng cùng các chuyên gia nghiên cứu, kỳ thật bánh bao của tôi ăn thường xuyên có thể chữa khỏi bệnh liệt dương……”

Chủ nhân: “……”

Âu đệch! Mới sáng tinh mơ mà đã chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm thế này!

…… Chết! Đột nhiên nhớ tới, ‘chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm’ cũng không thể dùng thường xuyên được!

Lỡ có một ngày, comment đều là ‘chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm’ thì sao bây giờ?

Đến lúc đó, lướt một cái, cả màn hình toàn chấm chấm với chấm chấm, trùng trùng điệp điệp như dãy Himalaya… Mẹ ơi! Con có bệnh sợ đám đông!!!

19

Anh bác sĩ: “Em về rồi.”

Chủ nhân: “……”

Mở đầu thế này bình thường quá! Thật khiến người ta không quen.

Không vờ cu-tè cũng không chơi bệnh bựa… định giở trò gì đây?

Bác sĩ à, đừng phá hủy kịch bản thế chứ anh!

Chủ nhân: “Bánh bao đây. Ăn đi. Còn có thạch quế……”

Bác sĩ: “Anh tưởng rằng em sẽ không quay lại……”

Chủ nhân: “Không! Tác giả hôm nay muốn chơi 3P với cái salon…”

(tại sao lại là 3P……)

T/N: 3P = Tác giả, salon và tờ rym =v=. Dịch nghĩa ra là tác giả nằm ườn rasalon viết truyện, nên giờ ảnh đã quay lại rồi, ko đi mất hút… mấy tháng trời ╮(╯▽╰)╭

…… T^T Dù sao thì… mình biết mà. Mở đâu sao có thể tầm thường thế được.

“Đúng rồi!” Chủ nhân nói: “Xin nghỉ bệnh phải có giấy xác nhận của bác sĩ chữa bệnh.”

Bác sĩ: “Xác nhận của anh á?”

Chủ nhân: “…… = =”

Anh bác sĩ gọi to: “Cô Trương! Cô Trương! Đem đồ lại đây cho tôi! Tôi viết cái giấy xác nhận.”

Bác sĩ nhận lấy giấy và bút từ tay em y tá, xoẹt xoẹt viết vài dòng, rồi ký tên, đóng dấu.

Chủ nhân: “Ghi là gì……”

Nhìn vào tờ giấy: Dương vât chấn thương, rách thể hang.

Chủ nhân: “???”

Bác sĩ: “Thông thường thì gọi là gãy dương vật.”

Chủ nhân: “……”

…… DCMN! Mày gãy trym thì viết xác nhận cho người khác cũng ghi là gãy trym ư?

Mệ nó! Đừng tưởng trym tụi này không kỳ thị trym tàn tật! Nói cho mà biết, tao – kỳ – thị !

Chủ nhân: “Anh xé hay là tôi xé……”

“Roẹt roẹt” bác sĩ xịu mặt ngồi xé giấy.

Biết điều đấy…… Nếu không, tao tin chắc rằng, lần sau đi toilet, chủ nhân của tao sẽ dùng chiêu ‘đoạn tử tuyệt tôn’ làm thằng Trym Tây rởm của mày vĩnh viễn chỉ có thể cong xuống dưới không ngóc đầu lên nổi……

Bác sĩ: “À phải rồi! Đêm qua anh không để ý. Em ngồi ngủ như thế khó chịu lắm phải không?”

Chủ nhân: “Y tá! Y tá! Có thể lại đây một chút được không?”

Y tá trực chính là em đêm qua: “Có chuyện gì?”

Chủ nhân: “Đêm nay anh định ở lại viện trông nên……”

Y tá mặt không cảm xúc: “Người nhà bệnh nhân có thể thuê giường gấp. 20 đồng một ngày.”

Chủ nhân: “……”

Nhanh tay nào! Quý vị độc giả hãy đoán xem chủ nhân ‘chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm’ vì câu ‘người nhà bệnh nhân’ hay vì ‘20 đồng/ngày’.”

Y tá tiếp tục nói: “Hoặc có thể trải chiếu nằm đất. Chiếu 50 đồng một cái. Phí sàn 5 đồng một ngày.”

Chủ nhân: “…… Thôi, anh không trông đêm nữa.”

Đúng vậy! Dựa trên những hiểu biết của mình về chủ nhân, ảnh tuyệt đối sẽ không vì một tên cầm thú như bác sĩ mà vung tay quá trán hay ngược đãi bản thân……

Bác sĩ: “Ấy đừng em. Người nhà có giá ưu tiên mà!”

Chủ nhân: “……”

Bác sĩ: “Thôi mà em… nếu không thì……” Hắn nháy nháy em y tá.

Y tá im lặng một lúc, rồi mới lầu bầu nói: “…… Sau này đám cưới em không mừng phong bì đâu nhé!”

Bác sĩ và chủ nhân: “……”

Bác sĩ: “OK.”

Y tá: “Em đi lấy giường gấp.”

Ở lại viện có nguy hiểm lắm không? Lỡ y tá bị hối lộ nửa đêm tiêm cho chủ nhân một nhát rồi để cho thằng bác sĩ biến thái sờ mó sàm sỡ thì phải làm sao bây giờ? Mình không nói hấp diêm hay làm thịt vì công cụ gây án của hắn hiện đang bị thương…… Há há há há… há há há há…… Đã bảo rồi! Mình là mình kỳ thị mấy thằng tàn tật… Há há há há… há há há há……

—–

╮(╯▽╰)╭  Giờ nhìn lại, nếu độc giả nào rảnh mà kiểm tra, thì sẽ thấy truyện ngắn này ngoài chấm chấm, chấm chấm, chấm chấm thì chỉ còn há há há há… há há há há…… Mỗi chương khi viết đều hô hào (trong bụng) là phải ‘thuần khiết trong sáng’. Viết xong thì… cả truyện đều rặt hai chữ ‘biến thái’!

20

Đây là một chương đáng được kỷ niệm.

Dưới sự chăm chỉ siêng năng đổi mới của tác giả, câu chuyện đã lết được đến chương 20. Vỗ tay!!! Xin mọi người hãy tiếp tục ủng hộ cho bạn top – muôn – đời!

Hơn nữa, dưới sự mong đợi của quý vị độc giả, câu chuyện cuối cùng cũng đã xác định đâu là cặp chính thức.

Chúng ta cùng xem con trym vạn trym mê làm cách nào chinh phục một cái rồi lại một cái trym hung dữ khác!!

Ha ha~~ Tung bông ~~~ Cố lên, tác giả ơi~~~

…… Âu đệch! Thằng nào nói mấy câu kia hả?

Anh rể nhà mày! Hóa ra đây thật là một truyện BL nặng đô hả. Lại còn tung cmn bông, cố cmn lên nữa! Nói câu khác không được hả! Tung bông cái mông! Truyện này đồng thời được đăng ở 3 nơi. Tấn Giang không nói, nhưng Trường Bội với Văn Khố không có bông!!! Nói thế khiến các độc giả bên đó biết phải làm sao?

Cơ mà vẫn không đúng! Dù sao thì bất quản có bông hay không, mình cũng không muốn làm trym gay.

Mình cực thẳng! Thiệt mà! Các bạn xem!

Mình là một cái trym rất thẳng, cực thẳng, thẳng vô cùng! Thân hình mình to dài, đầu tròn mềm mại, hai hòn bi căng đầy, khả năng chiến đấu… bền bỉ…

Khả năng chiến đấu… bền bỉ…?

T^T Óa óa óa óa… nếu không vì cái truyện này thì mình đâu có bị ra sớm… Kịch bản gì mà dở thế không biết……

Mình biết, tất cả mọi người đều cho rằng, mình cuối cùng thì cũng thành trym gay cả thôi, cuối cùng thì cũng bị ‘làm thịt’ cả thôi.

Hừ hừ… Ta sẽ cho mọi người thấy… Mệnh ta ta quyết trời không quyết – Mọe! Mắc ói vãi! Thằng nào viết lời thoại vậy, lại cắt tiết chó nữa rồi.

Tóm lại, (nhấn giọng): Mình sẽ không làm trym gay!

Cho nên, kế hoạch tiếp theo của mình là… thông qua sóng não, chỉ đạo chủ nhân xuống lầu vô quầy bánh bao mua vài lồng bánh bao về ăn.

21

…..Hầy, dùng nguyên một chương kỷ niệm truyện đã đến chương XX tiện thể tuyên thệ thề sẽ không làm trym (gay) không lãng phí à?

Dù sao mọi người cũng biết, đến giờ 20 chương cộng lại cũng chỉ hơn 10 nghìn chữ. Mà hình như luật của Tấn Giang là 30 nghìn chữ đổ lại là truyện ngắn, muốn vác đi đâu thì vác. Thôi đừng lừa dối bản thân nữa! Chị không biết viết gì nên cứ bôi chữ ra cho nhiều nhiều thôi chứ gì. Đằng nào cũng chả lết được đến mốc 30 nghìn. ╮(╯▽╰)╭

Tác giả à, chúc truyện nào của chị cũng qua vòng gửi xe.

Và truyện nào cũng đều không qua được vòng lấy vé……

—–

Trở về truyện chính.

Em y tá sau khi mang giường đến thì cứ lần lữa ở đây mãi. Không thay băng, cũng không tiêm chích gì, chỉ nhìn chủ nhân chằm chằm ậm ừ không biết định nói gì.

Tim gan phèo phổi mình cứ nhảy loi choi. Chẳng lẽ em y tá đã rung động trước khí thế ngời ngời tỏa sáng của mình, từ nay về sau muốn quỳ gối dưới thân mình ……

Ai da quê chết được! Mặc dù em y tá trông rất dễ thương nhưng đừng chủ động thế chứ em. Người ta là người ta bảo thủ lắm à……

Chủ nhân: “Em không còn việc gì à? Sao cứ nhìn anh chằm chằm vậy?”

Em y tá giậm chân dỗi: “Người ta ngượng mà!”

Chủ nhân: “…… = =?”

Em y tá cắn cắn móng tay: “Có chuyện này muốn hỏi anh…… nhưng người ta là con gái mà, ngại chết được……”

Chủ nhân: “Em cứ hỏi đi……”

“Em hỏi được không?” Em y tá thấy chủ nhân gật đầu, liền bắn như súng liên thanh: “Chuyện là thế này. Phòng bệnh của viện bọn em cách âm tốt lắm. Phòng của anh lại chỉ có hai người các anh. Với lại… trong bệnh viện cũng có bán một số đồ dùng sinh hoạt thường ngày nên… Anh có mua bao cao su không?”

Chủ nhân: “……=口=”

Vẻ mặt em y tá như thể ‘ngượng chết được’ : “Hàng Durex đó anh.”

Chủ nhân chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm.

Chủ nhân chán nản đáp lại: “Không… không cần đâu…”

Y tá: “Không cần?… Á… chẳng lẽ… chẳng lẽ bác sĩ mới là top nên giờ các anh không cần bao?”

…… Quí vị độc giả, lúc này mình có nên vui sướng hay không khi em y tá tưởng rằng chủ nhân mới là top. Cặp đôi kiểu thế OK không nhở?

Cả bác sĩ lẫn chủ nhân đều ói máu: “Không cần đâu! Thật đó!”

Em y tá tiếc nuối ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, em còn quay lại nghiêm túc nhắc nhở: “Vì đạo đức nghề nghiệp của y tá, em phải nhắc các anh, quan hệ mà không đeo bao sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó.”

Chủ nhân lệ rơi đầy mặt.

Em y tá… em càng nói thì độc giả càng nghĩ anh bác sĩ mới là thằng top chính thức! Thế thì fan của sếp với Trần Trym Nhỏ biết phải làm sao!

Nửa phút sau.

“Cộc cộc cộc”

Chủ nhân: “… Y tá, anh không cần Durex thật mà…”

“Thế em muốn JissBon không?”

Chủ nhân: “…… = =”

Đệt! Đó không phải là giọng của em y tá! Là Trần Trym Nhỏ!

Trần Trym Nhỏ lại gõ cửa: “Tình yêu à…. Kỳ thật anh cũng không thích mặc áo mưa một ngón làm đâu.”

Chủ nhân: “……”

Tâm trạng mình vô cùng nặng nề. Không chỉ bởi vì thằng Trần Trym Nhỏ biến thái đã tới, mà còn vì dạo gần đây, tần suất sử dụng cái emo “= =” của chủ nhân đã bằng số lần dùng “……” rồi. Điều này chẳng những nói lên rằng mắt chủ nhân hai mí không phải một mí, cũng dự báo sau này, comment đa số sẽ là ‘= =’ thôi.

CMN! Dù là ‘chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm’ hay ‘Há há há há… há há há há…’ hay ‘= =’, đều tạo cmn thành bệnh sợ đám đông đó!

Liếc mắt nhìn đống comment, rặt như nhau. So với ‘A a’, ‘tung bông’, ‘cố lên’ còn kinh khủng hơn. Ai không biết còn tưởng rằng Tấn Giang, Trường Bội lại lên cơn tưng tửng nữa rồi!

Chuyện trị - liệt dương, xuất tinh sớm

22

Trần Trym Nhỏ đứng chờ mở cửa. Chờ hơn nửa tháng lận……

Mình chắc chắn tác giả vào viện trị liệt dương, nhầm, liệt bút… nên bắt gã chờ ở đó! Giờ thì chắc bệnh của chị khỏi rồi!

Còn mọi người có tin hay không á? Dù sao thì mình tin thế là được.

Đồ tác giả thối tay! Mình nghe bảo, chị vốn định sang chương mới chỉ viết 4 chữ:Bí rồi, cắt luôn.

Môn Từ ngữ – ngữ pháp mọi người đều học rồi chứ. Đọc thế có hiểu không?

Dù sao còn chưa trả thù Trần Trym Nhỏ, sếp với anh bác sĩ xong thì mình sẽ không chịu bị cắt đâu. Trừ khi mình bắn cho ba tên đó vọt lại về làm thai nhi trong bụng mẹ, để cho bọn hắn chứng kiến lực chiến đấu dẻo dai cùng số lượng dồi dào sung mãn của mình.

Cơ mà… rốt cuộc ai nói cho thằng Trần Trym Nhỏ biết chủ nhân ở bệnh viện này. Chẳng lẽ là lão sếp lắm mồm lắm miệng……

Quý vị độc giả thấy không… Chỉ cần mỗi điểm này là đủ kết luận sếp hoàn toàn không có khả năng thành top chính thức rồi.

Mình cũng xin tiết lộ thêm một chút, nếu chuyện này quả thật là truyện BL, vậy thì khẳng định mình sẽ là top chính.

Cho nên truyện này sẽ là truyện ‘tổng công’ viết theo ngôi thứ nhất nha~~~~~ (cái đám uốn éo kia nơi nào kéo đến vậy)

Anh bác sĩ hỏi chủ nhân: “Ai ở ngoài thế?”

Chủ nhân: “Không biết.”

Trần Trym Nhỏ: “Tình yêu của anh, sao em có thể nói không nhận ra anh được?”

Bác sĩ: “……?”

Chủ nhân mặt không đổi sắc: “Phòng bệnh của viện anh cách âm kém quá.”

Bác sĩ: “……”

Trần Trym Nhỏ buồn rầu nói: “Nếu em không ra, anh sẽ nói cho mọi người hay……”

Chủ nhân: “Cứ việc nói đi! Mọi người biết cả rồi.”

Trần Trym Nhỏ: “……”

Đây có thể coi là ví dụ điển hình của ‘ức quá hóa liều’.

“Cạch.”

Cửa mở.

Chủ nhân: “…… =口= Sao anh lại vào được?”

Bác sĩ: “Hình như anh quên bảo em, cửa phòng bệnh viện đều không khóa……”

23

Nên Trần Trym Nhỏ liền xộc thẳng vào phòng bệnh.

Chủ nhân nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống: “Không biết gõ cửa hả?”

Trần Trym Nhỏ uất ức thanh minh: “Anh gõ cả tháng rồi……”

Chủ nhân: “……”

Chung quy cũng là do tác giả bỏ dở nửa chừng nên mới thế. Nguyền rủa cho hoa cúc của tác giả tóe máu.

Trần Trym Nhỏ: “Rất hân hạnh! Tôi họ Trần.”

Bác sĩ: “……”

Chủ nhân: “…… Tôi biết.”

Trần Trym Nhỏ: “Anh đang nói với anh đây mà……”

Ố yè! Tình địch gặp mặt là thế này sao?

Bác sĩ: “Chúng ta hình như không cần phải quen biết gì nhau nhỉ?”

Trần Trym Nhỏ: “Đương nhiên là cần……”

Bác sĩ: “?”

Trần Trym Nhỏ u uẩn nói: “Anh ăn hết bánh bao của tôi……”

Bác sĩ: “……?”

Chủ nhân: “……”

Tiếng ông chủ quầy không biết từ nơi nào vọng tới: “Quý khách!! Mua thêm một lồng, tính tiền một nửa! Chuyên trị liệt dương, xuất tinh sớm!”

Bác sĩ: “Bánh bao……? Là em ấy mua cho tôi.”

Trần Trym Nhỏ lại càng u oán: “Trước khi mua cho anh, em ấy có bảo qua điện thoại là cho tôi……”

Chủ nhân: “……”

Trần Trym Nhỏ: “Em bảo là ném bánh bao đầy mặt anh mà……”

Bác sĩ: “……?”

Chủ nhân: “……”

Chủ nhân mặt lạnh tanh quay lại nói với bác sĩ: “Ừ! Lúc hắn gọi em có nói, sẽ ném bánh bao đầy mặt hắn.”

Bác sĩ: “Thế giờ……”

Trần Trym Nhỏ oán hận nhìn bác sĩ: “Trả…… cho…… tôi……”

Cuối cùng, giữa bầu không khí ai oán như oan hồn đòi mạng do Trần Trym Nhỏ dựng lên, chủ nhân cầm lấy mấy cái bánh bao anh bác sĩ đang ăn dở ném thẳng vô mặt Trần Trym Nhỏ.

Trần Trym Nhỏ: “……”

Bác sĩ lồng tiếng: “Trả…… cho…… cậu……”

Tiếng ông chủ quầy không biết từ nơi nào vọng tới: “Chuyên trị liệt dương, xuất tinh sớm, người yêu thay lòng đổi dạ!!”

Trần Trym Nhỏ khóc hộc máu.

*beep* *beep* *beep*

24

Trần Trym Nhỏ vốn không được tác giả yêu thương độc giả quý mến, trym to thì cũng ếu có tác dụng, đằng nào cũng có cưa được ‘đồng chí’ nào đâu. 

Trên đời này còn có thằng nào xui xẻo hơn Trần Trym Nhỏ sao!? Há há há há… há há há há.

….. A! Có! Anh bác sĩ! Trym anh gãy cmnr… Há há há há… há há há há…

Mà xem đi xem lại, mình thấy sếp già là hạnh phúc nhất. Nhưng mình chẳng muốn nguyền rủa lão với Chọt Cúc Mày nhà lão tí nào cả O(∩_∩)O~

…… Dù sao thì, theo vòng quay của chuyện, cũng nên đến lượt lão lên thớt rồi!

=皿= Tác giả không hành cho nhân vật chết lên chết xuống thì sẽ không buông tha đâu.

—–

Khả năng nhẫn nhịn của Trần Trym Nhỏ đúng là vô biên. Bị ném bánh bao vào mặt xong, gã vẫn có thể lau mặt ngồi xuống nói chuyện được.

Chủ nhân cũng bị hành vi không biết xấu hổ của gã chấn động tinh thần. Sao mà… mặt dày thế.

Hắn u uất nhìn chủ nhân: “Bao giờ thì em định đi làm lại?”

Anh bác sĩ cướp lời: “Chưa quyết định khi nào.”

Trần Trym Nhỏ: “Tại sao?”

Anh bác sĩ cướp lời tiếp: “Cậu nghĩ xuất tinh sớm trị dễ lắm hả?”

Trần Trym Nhỏ: “……”

Chủ nhân: “……”

Mình: “……”

Bác sĩ: “Huống hồ em ấy còn phải chăm sóc tôi.”

Trần Trym Nhỏ phẫn nộ: “Dựa vào cái gì!?”

…… Mình sợ bác sĩ sẽ nói: Vì em ấy làm gãy nó.

Bác sĩ cướp lời tiếp: “Mẹ em ấy và mẹ tôi đều đã đồng ý.”

Trần Trym Nhỏ: “……!!!”

Chủ nhân: “……”

Mình thật sự muốn bắn đầy mặt thằng bác sĩ, bán cho hắn dính chặt vô tường đối diện quầy bánh bao, có gỡ cũng không gỡ xuống được…… Tranh giành cái con khỉ!! Tưởng đây là mua đồ giảm giá mà tranh với giành!?

Trần Trym Nhỏ: “Gặp người nhà…… Sao có thể nhanh thế được? Bọn mày chim chuột với nhau từ bao giờ?”

Sau khi bị mày phun hết vào mặt…… Mày dùng cái giọng điệu oán phu thế định làm loạn à? Mày với chủ nhân tao biết nhau cũng đã được 1 tuần đâu!

Bác sĩ: “Từ khi chúng tôi mới chỉ là trứng đã thụ tinh.”

Trần Trym Nhỏ: “……”

Chủ nhân: “…… = =”

Bác sĩ: “Từ khi chúng tôi mới chỉ là trứng được thụ tinh, mẹ em ấy… nhầm, mẹ đã hứa gả em ấy cho tôi. Cậu từ đâu tới thì về lại chỗ đó đi.”

Trần Trym Nhỏ lầu bầu một lúc: “Tôi từ *beep* của em ấy tới.”

Chủ nhân: “……=口=!”

Bác sĩ: “……”

…… Cho mình phát biểu một câu! Sa đọa cũng có giới hạn thôi chứ!

25

Trần Trym Nhỏ bởi vì sa đọa vô biên giới nên đã bị tác giả đá về nhà đắp chiếu.

Cơ mà tác giả hình như chị cũng ếu có tư cách phê bình người khác sa đọa thế nào đâu. Mình nghe nói, lúc đầu chị phân vân không biết nên viết về nòng nọc hay hoa cúc, cuối cùng mới quyết định chọn trym.

Mọi người ngẫm mà xem. Nếu mình là một đóa cúc, dựa theo cách đặt tên ‘thổ tả’ trong truyện. chẳng lẽ mình phải tên là Rộng Mà Nhão ư!

Kinh khủng nhất là đoạn giới thiệu, khi mình có kể về lần đầu tiên mình ói. Nếu mình mà là cúc thì mình ói không phải là nòng nọc mà là *beep* *beep* cơ!

Xui xẻo nhất vẫn là anh bác sĩ. Thay vì gãy dương vật chắc biến thành rò hậu môn, rồi xả *beep*, *beep* chảy là từ *beep*……

Hả? Không hiểu *beep* là gì à?

Mình cũng chịu! Mọi người tự điền từ thích hợp.

Theo thói quen, rủa tác giả xong giờ đến lượt rủa độc giả.

…… Mình bảo nè, bình luận chương này các bạn sẽ không định cho mình một tràng ‘*beep*!’, ‘Nhanh *beep* đi!’, ‘Không *beep*, tao sẽ *beep* *beep* mày giờ!’ chứ?

—–

Trần Trym Nhỏ đi chưa được bao lâu, sếp đã gọi điện tới.

Chỉ để bày tỏ hi vọng chủ nhân đừng bỏ bê công việc lâu quá……

Sếp: “Ờ thì… cậu Trần nói với anh rồi. Anh nghĩ em không nên vì chuyện ra sớm hay không mà bỏ việc như thế. Càng không nên vì việc riêng mà quên việc tập thể. Công ty mình nghiêm cấm chuyện yêu đương, thế sẽ ảnh hưởng đến công tác.”

Cái *beep*! Ông thử bị ra sớm xem! Nói thì giỏi lắm, thử làm xem!

Chủ nhân: “Tôi chưa bao giờ nghe nói công ty có quy định cấm yêu đương cả. Hơn nữa tôi cũng không định dùng cơ thể của mình để đổi lấy sự nghiệp!”

Sếp: “…… Đâu có! Anh có định dùng quy tắc ngầm với em đâu!”

Chủ nhân: “Ý tôi là sức khỏe của tôi…”

Sếp: “Khụ…… Thế thì… anh cũng muốn nói… anh cũng không ngại dùng quy tắc ngầm với em đâu.”

Chủ nhân: “Công ty cấm yêu đương mà……?”

Sếp: “Nhưng có cấm tình đồng chí văn phòng đâu.”

Chủ nhân mặt tỉnh bơ: “Nói thế thì anh Trần vẫn còn cơ hội.”

Sếp: “……”

Chủ nhân: “Thế này đi! Mỗi ngày tôi đi làm nửa buổi.”

Sếp: “Cần gì như thế!? Bệnh này có chữa dứt điểm được đâu. Dù sao thì em cũng không làm top mà.”

Chủ nhân: “…… = =”

Sếp: “Với lại anh thấy cái viện em đang nằm đó không giỏi đâu. Nghe nói bác sĩ khoa tiết niệu bệnh viện đó còn bị gãy dương vật nữa là.”

Chủ nhân: “……”

Bác sĩ: “……”

…… Các bác sĩ khoa tiết niệu tự dưng bị oan uổng!

Mà CMN! Tin đồn sao mà lan nhanh thế! Mình sợ đến khi anh bác sĩ có thể xuất viện thì cả nước đều biết anh là bác sĩ khoa tiết niệu nhưng lại bị gãy trym……

Sếp: “Thôi được rồi! Nửa buổi thì nửa buổi. Em nhất định phải đi làm đấy nhé!”

“Cộp.” Chủ nhân mặt lạnh tanh gác máy.

Anh bác sĩ mắt chớp chớp nhìn chủ nhân: “Em……”

Chủ nhân: “Cho phép anh ngủ nướng mỗi ngày. Giữa trưa tôi về.”

Bác sĩ: “……”

Chủ nhân: “Chẳng lẽ tôi phải bỏ việc kè kè theo anh nửa năm hả?”

Xin nghỉ phép cũng phải lợi dụng quan hệ để được đồng ý nữa là.

Bác sĩ: “Anh muốn đi tiểu tiện thì phải làm sao?”

Chủ nhân: “Y tá……”

Y tá thoắt cái xuất hiện ngay cửa như thần: “Có chuyện gì?”

Chủ nhân: “Cho một hộp Durex.”

Bác sĩ mặt mày hớn hở: “Hả? Em……”

Chủ nhân: “Anh tiểu vào bao ấy……”

Bác sĩ: “…… = =”

Y tá: “Anh ấy hình như thích bắn vào bao hơn.”

….. Đệch! Sao mỗi câu của em y tá đều chọt trúng hồng tâm thế này! Gian lận phải không!? Khẳng định là gian lận rồi!

Mộng...

26

Mình mơ. Trong mơ mình gặp chủ nhân.

Chủ nhân: “Xúc xích?”

Mình: “Là Trym. Đừng bị cái bìa đánh lừa!” 

(T/N: xin quay lại phần giới thiệu để ngó cái cover nếu bạn tò mò XD)

Chủ nhân: “……”

Mình cảm thấy thời gian không nhiều lắm, nên cũng chẳng thèm xỉa vụ tư thế sóc lọ của chủ nhân đơn giản nhạt nhẽo chả thú vị gì cả cùng với cuộc sống như hòa thượng mấy chục năm trời, chỉ dặn dò chủ nhân đầy lo lắng: “Có chết cũng không được cặp với sếp. Mấy thằng hay lộ hàng có vấn đề về tâm lý lắm.”

Chủ nhân: “Vậy anh Trần……”

Mình cắt ngang: “Hắn tiểu vào mặt em!”

Chủ nhân: “… Hay là onii-san?”

Mình: “Thôi đi! Onii-san cái bi nhà anh, cả nước đều biết trym hắn gãy rồi. Sống với hắn không thỏa mãn được đâu.”

Chủ nhân buồn rười rượi: ‘Thế chọn ai giờ?”

Mình =皿=. Thằng này không phải chủ nhân của mình. Thằng này không phải chủ nhân của mình……

“Thằng nào gay thì đá đít cmn hết đi được không!? Chuyển xì-tai đi anh!”

Chủ nhân đau khổ nhìn mình: “Nhưng đây là thể loại đam mỹ……”

Mình: “Đằng nào truyện kết thúc cũng bị quăng vô thể loại Uke ngơ ngác, ngực phẳng, vạn người mê rồi. Chọn làm gì nữa, chọn cái đầu anh!”

Chủ nhân u uẩn nhìn mình: “Ừ! Truyện này có hai nhân vật chính…… Cậu chỉ có thể tính là Uke lưu manh. Cũng không thể xếp vào loại Uke mạnh mẽ được……”

Mình: “……Hả?”

Chủ nhân: “Mà dù hai đứa mình thuộc thể loại nào thì truyện đều được xếp vào mục nặng đô bệnh bựa cả……”

Mình: “…… = =!”

Âu đệt! Đừng có chọi trúng chỗ đau thế chứ!

Chủ nhân tiếp tục nhìn mình u oán: “Muốn hay không cậu cũng phải chọn. Ba thằng trym gay, cậu chọn thằng nào.”

=口=!!!

Mình vừa định mở miệng rủa xả một trận thì chợt bừng tỉnh nhận ra, mình đã rơi lệ đầy mặt.

Shit! Fuck! Đệt! Có thế thôi cũng mộng di.

Chẳng lẽ giấc mơ này là điềm báo gì chăng? Chủ nhân kỳ thật đã trở thành gay cmnr. Mà mình… cũng trốn không thoát…?

Hay là… trong mộng có nhắc tới mấy thể loại đam mỹ… báo hiệu cái hố này sẽ không bị bỏ ngang chừng?

Thể loại nào mình không quan tâm, dù sao tháng 10 truyện kết thúc bị quăng một cái folder xó xỉnh nào đó là điều chắc chắn……

…… Hơn nữa dù trốn thoát hay không, giờ phải thay sịp cái đã.

27

Sáng sớm ‘lệ’ đẫm quần nên chủ nhân phải dậy sớm giặt quần lót.

Bác sĩ cười bỉ ổi: “Tối qua mơ thấy anh phải không?”

Chủ nhân banh mặt nghiêm túc trả lời: “Mơ thấy một cây xúc xích.”

Bác sĩ ra vẻ đã hiểu: “Thế à~~~ Xúc xích à…… Anh hiểu rồi! To lắm đúng không?”

Chủ nhân: “……”

> <! Hiểu cái đầu mày!…… Mà hình như hắn đoán trúng rồi…… Mình vốn rất bự mà. Khụ khụ……

Xem chừng giấc mộng đêm qua là thật! Ối thần trym ơi! Chẳng lẽ thể loại truyện này phải thêm mấy chữ ‘huyền bí quái dị’ vào! Âu đệch! Tác giả ơi! Chị chơi lẩu thập cẩm thế!

Giặt quần lót xong, chủ nhân đi mua đồ ăn sáng, rồi yên lặng ngồi ăn.

Bác sĩ vừa ăn vừa quấy rối (?) chủ nhân. Từ chuyện chủ nhân mặc sịp màu gì hồi 7 tuổi cho đến cây xúc xích trong mơ tối qua có làm gì kỳ quái với chủ nhân không.

Mình nhận ra. Bất quản lúc vừa mới xuất hiện, tính cách của bot (?) như thế nào. Cuối cùng thể nào cũng thành lưu manh bỉ ổi cả.

May mà chủ nhân ý chí vững vàng, trả lời cũng toàn “Ừ”, “Không”, “Ờ”.

Cuối cùng, chủ nhân ăn xong rồi, bác sĩ vẫn còn đang khua môi múa mép.

Chủ nhân mặt không đổi sắc nhìn trần nhà.

Anh bác sĩ rốt cuộc cũng tìm được chủ đề mới: “Giống Tiểu Ca!”

Chủ nhân lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Anh bác sĩ càng hưng phấn tợn: “Tiểu Ca, anh đang nghĩ gì vậy?”

……Đừng thủ dâm tinh thần nữa! Đồ cầm thú! Mày chẳng có điểm gì ‘thiên chân vô tà’ cả!

Chủ nhân: “Tôi đang nghĩ làm thế nào dùng cả đời tôi để đổi lấy mười năm anh đừng ngu xuẩn như vậy.”

Anh bác sĩ bị vạn tiễn xuyên tim luôn: “……”

Há há há há… há há há há…! Good job, chủ nhân! Thành truyện ngược luyến tình thâm cmnr!

Mình cười đau hết cả bi. Thằng ngốc! Quần lót của chủ nhân đều do chủ nhân tự tay mua hết. Toàn hàng sọc sặc sỡ cả.

…… Nếu chủ nhân mình giống Tiểu Ca, thì đám bệnh nhân liệt dương phòng kế bên đều giống Tiểu Ca hết. Bởi vì bọn họ đều – có miệng mà khó thốt nên lời. Há há há há… há há há há…!

Cuộc đời mới là bà dì ghẻ độc ác nhất!

28

ĐCMN! Mình muốn giết Trần Trym Nhỏ. Chẳng lẽ hắn dán poster tuyên truyền ở công ty à?

Tại sao từ ông bác bảo vệ đến mỗi người chủ nhân gặp, dù quen biết hay không, đều quay đầu liếc nhìn mình một cái, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý!?

Cái kiểu cười này giống như bên má trái khắc dòng chữ “Mày ra sớm”, má phải thì ghi “Há há há há” ấy.

Thế nên chủ nhân phải dùng cặp tài liệu che phía trước rồi đi thẳng.

Thế nhưng cặp tài liệu sao có thể đỡ nổi ngần ấy ánh mắt nóng rừng rực. Chủ nhân đành phải chuyển thành che mặt…

Vừa mới tới cửa văn phòng, tiếng gào rít của sếp đã vọng ra: “Trương, đủ rồi đấy! Tao không muốn lằng nhằng với mày nữa! Nhanh đưa nó cho tao!”

Đưa cái gì? Chú Trương là chỗ bạn bè lâu năm đồng thời cũng là tay trái tay phải của sếp. Một nhân viên lâu năm như thế mà sếp lại quát tháo như vậy… Chẳng lẽ chú Trương vì tiền nên đã ăn trộm tài liệu bí mật của công ty?

Trong chớp mắt, đầu mình xẹt qua vô số những tình tiết máu chó: Huynh đệ phản bội, gián điệp tung hoành, đánh nhau tóe khói……

Quả nhiên, cuộc sống mới là bà dì ghẻ độc ác nhất! Tội cho chú Trương……

Thế nhưng ngoài dự đoán của mình, chú Trương cũng rống lên, giọng còn phẫn nộ hơn sếp: “Tao mới là người phải nói đủ rồi đấy! Tao nói bao lần rồi! Tao không có vấn đề gì về sinh lý gì hết!”

…… Nani?!

Sếp: “Đương nhiên mày không có! Chữa khỏi rồi sao còn bị nữa. Nên giờ… đưa phương thuốc bí truyền của mày ra đây!”

Mình và chủ nhân: “……”

Mình tự nhiên nghĩ, trước khi làm thịt Trần Trym Nhỏ, mình có nên làm gỏi lão sếp trước hay không?

Chú Trương: “Không có phương thuốc nào cả! Thằng này không bị liệt! Chưa bao giờ bị!”

Sếp: “Sao lại không có!? Cả công ty đều biết! Mọi người đều rỉ tai nhau, mày sống độc thân nhiều năm, đùng một phát lại kết hôn, chắc chắn là do chữa khỏi bệnh rồi!

…… Chỉ là chuyện buôn dưa bán thúng thôi mà…… Mà sao lão có thể bò lên được vị trí này nhỉ?

Chú Trương: “Liên quan cái trym nhà mày!”

“Nhìn mày đi! Thẹn quá hóa giận! Còn dám bảo không có à!?” Sếp lại gào lên. “Trương à, quen biết bao năm như vậy, mày không thể giúp tao được sao? Mày với em Tần cũng là chỗ quen biết, giúp em ấy có mất gì đâu?”

…………………………

……………

Chủ nhân: “…… = =!”

…… Không ngờ, họ của nhân vật chính trong truyện này lại xuất hiện lần đầu tiên trong tình cảnh như vậy……

Giọng chú Trương như từ xa xôi vọng lại, kèm theo cơn giận ngút trời, chui vào lỗ tai chủ nhân: “Tao mù mắt rồi mới làm huynh đệ ngần ấy năm với một thằng gay chết dịch như mày! Mày với thằng vẹo bị ra sớm của mày ôm nhau cả đời đi!”

Quả nhiên, cuộc đời mới là bà dì ghẻ độc ác nhất. Tội cho chú Trương, chủ nhân, và mình!

29

Chú Trương che mặt khóc ròng chạy ra khỏi văn phòng. Mà cũng có thể bởi vì ông ấy vừa nhận ra, trong phòng còn có một vài đồng nghiệp nữa.

Sếp lắc đầu: “Lại làm mình làm mẩy nữa rồi! Mọi người về chỗ làm việc đi! Cảm ơn tất cả đã tìm tư liệu hộ tôi!”

Nói xong lão nhấc chân vào văn phòng riêng của lão.

Chủ nhân lúc này mới bước vào.

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào anh, rồi cùng nói: “Sếp tìm cậu.”

“……” Chủ nhân mồ hôi chảy ròng ròng, “Cảm ơn.”

Anh mở cửa bước vào văn phòng riêng của sếp.

Sếp kinh ngạc hỏi: “Đến làm việc à em?”

“Mọi người bảo anh có việc cần gặp tôi……”

“À đúng rồi.” Sếp lôi từ ngăn bàn ra một xập giấy, “Đây! Em xem đi!”

Chủ nhân cầm lấy một tờ nhìn. Trên đó ghi vô số địa chỉ và điện thoại của những phòng khám, bệnh viện trị bệnh Nam giới, cùng các loại phương thuốc dân gian……

“…… Đây là…?”

Sếp cười ra vẻ bí ẩn, “Ai cần người ấy biết.”

Tờ rym nhà mày!

Chủ nhân siết chặt tờ giấy, “Sao anh có được vậy……”

Sếp chỉ tay ra bên ngoài. “Hỏi đồng nghiệp chứ sao. Em yên tâm. Anh bí mật hỏi mà. Cũng dặn họ không được nói cho ai biết rồi.”

Chủ nhân: “Vậy anh hỏi bao người rồi……”

Sếp: “Em đoán xem……”

Chủ nhân nhìn độ dày của xập giấy. “Tôi biết rồi.”

…… Thằng cha này sao leo được lên chức vụ này vậy? Lão đi cửa sau đúng không? Nhất định là đi cửa sau rồi /(ㄒoㄒ)/~~

Sếp: “Sau này em chỉ làm nửa buổi thôi phải không? Để anh viết giấy xác nhận cho.”

Chủ nhân: “Thôi… không cần nữa đâu……”

Sếp: “Sao vậy em?”

Chủ nhân: “Tôi sẽ viết đơn xin nghỉ việc ngay lập tức.”

Sếp kinh hoảng: “Sao lại thế?”

Chủ nhân: “Anh có thể đi hỏi đồng nghiệp câu trả lời. Hỏi họ xem họ nghĩ là vì sao, rồi dặn họ đừng nói với ai……”

Sếp: “……”

Hiện tại, chúng ta có thể xác nhận lại một lần nữa, truyện ngắn này vặn cmn vẹo rồi.

3P, ngược thân ngược tâm.

Đời là dì ghẻ, nhưng cuộc sống sẽ mang lại những điều bất ngờ.

30

Thường thì khi bạn tuyệt vọng nhất, cuộc sống sẽ mang lại cho bạn những điều bất ngờ nhất.

Quý vị độc giả đều tưởng tác giả lại bỏ hố không thèm lấp nữa có phải không? Sai rồi! Đằng đẵng 8 tháng trời, chị lại quay về lấp tiếp.

Mọi người đã quên diễn biến chưa? Chi bằng mình ôn lại một chút. Tóm lại là: ngày nảy ngày nay có một cái trym, nó gặp một cái trym, lại gặp một cái trym khác, rồi lại xuất hiện một cái trym khác nữa, cuối cùng cả bọn đều biến thành trym gay……

Độc giả thân mến. Ngoài câu chuyện kể trên xin đừng quên tác giả đã bẫy mọi người, nói tháng 10 sẽ kết thúc bla bla … như thế nào! Từng phút từng giây xin hãy nhớ mình bị cho ăn hành thế nào. Nếu không truyện này sao thành truyện ngược thân ngược tâm được.

Mặc dù đã qua 8 tháng, nhưng ngoài truyện tác giả đổi sang một cái bút danh khác vừa dễ thương vừa thiếu nữ ra thì chẳng có cái vẹo gì thay đổi cả.

Sau nửa năm, chúng ta nghênh đón chương 30 đã được mong đời từ lâu. Ai không xem ếu phải người (thành trym chắc = =) ……

—–

Cái đoạn phía trên ai viết vậy!? Hình như có sinh vật thần bí nào đó cứ chen ngang vào mấy câu tâm sự của mình thì phải?

Trở lại truyện chính. Bởi vì cái miệng rộng của sếp mà chủ nhân muốn nghỉ việc.

Sếp năn nỉ ỉ ôi không được, cuối cũng cũng giở chiêu mặt dày: “Tần à, anh làm thế cũng đều vì em mà.”

Sau 8 tháng, mọi người vẫn chưa quên họ của chủ nhân mình chứ?

Chủ nhân: “Anh rêu rao chuyện này khắp nơi còn nói là vì tôi sao? Vậy ngày mai tôi nói cho mọi người biết anh là gay có được không?”

Sếp gật đầu lia lịa: “Được!”

Chủ nhân: “……”

Đồ trơ trẽn…… Mình quả thực đã đánh giá thấp độ dày của da mặt sếp. Quả không hổ danh là chủ nhân của Chọt Cúc Mày. Xem chừng Chọt Cúc Mày không phải là con nuôi của lão thật (?)

Sếp: “Anh tưởng, nếu mọi người đều biết bệnh tình của em thì sẽ chẳng có ai quyến rũ em nữa……”

Đệch Mợ! Vì cái lý do chó má này mà mày loan tin phỉ báng hả? Lên nóc tủ đi! Thằng top chính thức đảm bảo không phải mày! Mà nếu có là mày thì độc giả cũng gạch đá cho chết!

…… Ấy chết! Sao lại có dòng ‘top chính thức’ ở đây nhỉ!? Lỡ mồm… lỡ mồm……

Chủ nhân phẫn nộ nói: “Anh không có tâm hả?”

Sếp: “Tâm anh ở chỗ em mà.”

Chủ nhân: “Đâu?”

Sếp đặt tay lên ngực chủ nhân, bóp nhẹ (?), dịu dàng nói: “Ở chỗ này.”

DCMN!?! CLGT!?? Định giở chiêu ‘dịu dàng nhỏ nhẹ’ sao? Không được! Mình cũng phải ra chiêu ‘cười gian ác’ dọa hắn – Đệch, cười thì chảy nước tiểu mất!

Chủ nhân lập tức cầm lấy tay lão. Sếp chưa kịp tỏ vẻ vui mừng gì thì chủ nhân đã tiện tay ném sang một bên.

Chủ nhân lạnh lùng nói: “Ném rồi.”

Sếp: “……”

Há há há há… há há há há. Mình cười chảy nước tiểu mất! Nếu tâm lão ở trong tay chủ nhân thật thì giờ này đã bị ném dính vô tường tòa nhà đối diện rồi. Muốn gỡ cũng chẳng gỡ nổi!

31

Chà đạp trái tim mong manh như thủy tinh của sếp xong, chủ nhân lập tức rời văn phòng, bỏ lại một câu: “Đơn từ chức mai tôi gửi đến.”

Sau đó, chó lại bị cắt tiết nữa. Chủ nhân vừa bước ra ngoài, sếp đã khóc sướt mướt lao ra, kéo tay ảnh: “Tần, em … đừng… đi…!”

Chủ nhân: “……”

Nhân viên trong công ty: “……”

= o = Nói thật, nếu mình mà có tay, chắc mình ném bùn bê bết vào mặt lão mất! Đồ mặt dày không biết ngượng!

#Sếp mình sao ngu vậy#

#Máu chó quanh ta#

#Sao lão thích diễn trò thế#

#Trong 3 thằng top, lão ngốc nhất#

#Series phim truyền hình dài tập# ……

Sếp nắm chặt tay chủ nhân. Chủ nhân giật cũng không giật lại được, giật cũng không giật lại được, giật cũng không giật lại được……

Cuối cùng chủ nhân nhìn ánh mắt tròn xoe 0 0 của quần chúng nhân dân xung quanh, tức giận nói: “Anh bỏ tay ra!”

Sếp: “Không! Em phải đáp ứng anh, đừng từ chức mà Tần! Ô ô ô ô, anh sẽ tăng lương cho em!”

Chủ nhân mặt lạnh tanh: “Không cần.”

Sếp: “Hay để anh thăng chức cho em! Thưởng cuối năm gấp đôi!”

Chủ nhân: “Không cần.”

Đám nhân viên trong công ty: “O O  O O  O O  O O  O O  O O …….”

Mặc dù nhân viên trong công ty rất nhiều nhưng cũng không cần dùng nhiều ‘O O’ đến vậy để mô tả ánh mắt mọi người chứ, tác giả? Chị gõ nhiều ‘O O’ như vậy thì độc giả nào bị hội chứng sợ lỗ đọc kiểu gì bây giờ? Chị không biết người đọc truyện này thích nhất là bắt chước những câu ‘độc gia bí kíp’ trong đây để bình luận sao? Đến lúc đó cả màn hình đều là mắt với mắt thì ai chịu trách nhiệm hả?

Sếp nhìn đống mắt tròn xoe đó, ngoảnh mặt đi chỗ khác: “Nhìn cái gì hả? Chưa thấy chuyện bí mật văn phòng bao giờ à?”

Đám nhân viên trong công ty: “……”

Có câu “Không sợ đối thủ mạnh tựa thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo”. Còn mình thì thấy đối thủ ngu như heo mới là đáng sợ nhất. Lão là chuyên viên dìm hàng cao cấp đúng không? Lão thù chủ nhân đúng không? Đáng nhẽ mình nên nhận ra từ sớm mới đúng!

Thế này thì… chủ nhân mà chịu ở lại thì mình cặp với trym lão luôn! Thề!

Quả nhiên, chủ nhân nổi giận đùng đùng: “Anh không cần nói gì nữa! Tôi sẽ viết đơn từ chức ngay lập tức!”

Sếp: “Đừng! Đừng mà em!!”

Chủ nhân gằn từng chữ: “Xéo – mẹ – mày – đi!”

= = Lãi rồi, Sếp ơi. Mình hiếm khi thấy chủ nhân chửi người khác như vậy lắm.

Với tốc độ tên lửa, chúng mình… dừng tại đây!

32

Cuối cùng, chủ nhân cũng từ chức.

Chuyện be bét như vậy, sau này ai còn dám cùng ảnh nói xấu sau lưng sếp nữa! Có nói thì cũng tránh mặt chủ nhân. Nhân viên tan đàn xẻ nghé thế sao đoàn kết được. Nói chung thì, tình yêu văn phòng đúng là tai hại, cho nên đừng có mà dây vào.

Giờ phút này, tư tưởng của mình và chủ nhân giống nhau. Đi làm mà gặp thằng sếp não phẳng như vậy thì bỏ việc đi. Mà thôi việc rồi thì, gặp thằng top não phẳng như vậy thì đá cmn đi.

Không có sếp thì vẫn còn Trần Trym Nhỏ và anh bác sĩ mà. Đặc biệt là anh bác sĩ, trym đang trong giai đoạn hồi phục. Chủ nhân phải chịu trách nhiệm về cái trym của anh, muốn tránh cũng không thoát được.

Trời cao ơi! Chẳng lẽ con không thể thoát khỏi cái định mệnh trở thành trym gay sao?

Xin ngài hãy nghĩ lại đi! Con chỉ thích gái thôi. Chủ nhân mà vẹo đi nhưng lại có một cái trym thẳng như con thì đúng là bi kịch. Miệng thì đồng ý, cơ thể thì lại cự tuyệt. Ngài xem, cảnh đó có kỳ quặc không?

Trong khi đầu óc mình vẫn đang rối bời, chủ nhân lại đến bệnh viện.

Anh bác sĩ cho dù trym bị gãy cũng không được thảnh thơi. Ngày ngày hắn vẫn phải mặc đồ bệnh nhân hướng dẫn đám sinh viên thực tập làm việc nên hắn cũng không nhận ra là chủ nhân đã tới.

Chủ nhân yên lặng thu mình vào một góc lên mạng tìm việc. Anh cần phải tìm một công việc nào đó.

Mình không thích! Lên mạng thì lên mạng, đến bệnh viện làm gì, ở nhà không được sao?

Với lại, anh bác sĩ có biết chủ nhân đã từ chức đâu. Chủ nhân cần gì phải thành thật lãng phí thời gian rảnh rỗi ở chỗ này chứ.

Chủ nhân cũng nhân tiện gọi điện cho mẹ: “Alo? Mẹ à? Ờ… con muốn thông báo một chuyện… Con nghỉ việc rồi.”

Mẹ chủ nhân: “Cái gì? Sao lại nghỉ việc?”

Chủ nhân: “… Quấy rối tình dục văn phòng.”

Mẹ chủ nhân: “……” Chủ nhân thành thật quá nên làm mẹ anh hoảng sao?

Chủ nhân: “Con chỉ muốn thông báo thế thôi. Giờ con đang tìm việc khác. Mẹ đừng lo!”

Mẹ chủ nhân: “Ừ… Mẹ cũng không nghĩ ngợi gì đâu. Con thấy thoải mái là được.”

Chủ nhân cảm động: “Mẹ…”

Mẹ chủ nhân: “Nếu kẹt tiền quá thì con có thể ở nhờ nhà anh con. Đỡ được tiền thuê nhà!”

Chủ nhân: “……”

Nữ thứ trong truyện đam mỹ tư tưởng đều ‘thoáng’ như vậy sao?

Mình càng muốn khóc hơn khi chẳng lâu sau, Trần Trym Nhỏ cũng tới.

Hắn chạy hộc tốc đến. Vừa mới đặt chân vô phòng đã bị bác sĩ quát: “Cậu… ai cho cậu vào hả? Đi ra ngoài.”

Trần Trym Nhỏ lườm hắn rồi nhìn chủ nhân: “Tình yêu à, sao em lại thôi việc thế?”

Chủ nhân vẫn không rời mắt khỏi màn hình máy tính: “À… quấy rối tình dục ở văn phòng.”

Trần Trym Nhỏ: “……”

Hắn có vẻ bứt rứt: “…… Không phải chỉ anh chứ?”

“Kể cả anh.” Chủ nhân bình thản trả lời.

Trần Trym Nhỏ: “……”

33

Trần Trym Nhỏ không thể nói với chủ nhân câu nào nữa vì anh bác sĩ đã ấn chuông gọi y tá tới.

Mấy cô bé y tá vừa đẩy vừa kéo lôi Trần Trym Nhỏ ra ngoài. Gã cũng ngại đôi co với con gái nên chỉ có thể đứng ngoài cửa nhỏ giọng năn nỉ: “Cho anh cơ hội đi mà! Không thì khi nào em tìm được việc mới báo anh hay. Anh cũng đến đó xin việc. Tình yêu à, một đêm vợ chồng trăm ngày ái ân mà em!”

“Cậu đừng có nói lung tung!” Bác sĩ cảnh cáo gã. “Còn dám quấy rối em tôi nữa, tôi sẽ không khách khí nữa đâu.”

Trần Trym Nhỏ tức giận vặc lại: “Giờ anh mới biết đó là em anh hả? Cả nước đều biết anh quấy rối em mình nên trym tẻo luôn rồi!”

Bác sĩ: “Thằng nào bảo nó nghẻo!? Chỉ gãy thôi!!!”

Chủ nhân: “……”

Trần Trym Nhỏ: “Hừ! Chó chê mèo lắm lông! Mà anh không biết sao? Thanh mai trúc mã thường chỉ làm nền thôi, không đấu nổi người dưng đâu!”

A/N: 10 bộ đam thì hết 9 bộ, thanh mai trúc mã không là nền/thứ/diễn viên quần chúng thì cũng là phản diện. Thanh mai trúc mã mà tỏ tình thì sao? “Anh rất tốt nhưng em rất tiếc” ╮( ̄▽ ̄”)╭

Bác sĩ: “Cậu thì biết cái gì!? Truyện này vốn thuộc thể loại nặng đô, sao theo lối mòn được!”

Chủ nhân: “…… Đủ rồi đấy!”

Mười giây sau.

Chủ nhân nằm trên giường bệnh dùng máy tính.

Bác sĩ mặc đồ bệnh nhân đứng ngoài cửa thi trợn mắt với Trần Trym Nhỏ.

Trần Trym Nhỏ: “……Lỗi của anh!”

Bác sĩ: “Cậu không có lỗi chắc!? Nhanh phắn đi. Đây là địa bàn của tôi! Tôi gọi bảo vệ rồi.”

Trần Trym Nhỏ: “Hừ. Tôi đi làm thủ tục nhập viện. Anh đuổi được tôi chắc.”

Bác sĩ cười đểu: “Cứ việc. Cậu đi làm thủ tục, tôi đứng bên cạnh chụp ảnh. Sau này đi làm thể nào cũng có người hỏi cậu mắc bệnh Nam giới nào vậy.”

Trần Trym Nhỏ: “……”

Mình thầm giơ ngón cái! Phản đòn đẹp!

Cho chết cái thằng to mồm, ở công ty nói nhăng nói cuội làm ai cũng biết chủ nhân xuất tinh sớm. Giờ cũng nên cho gã chịu khổ chút!

Lần đầu tiên mình cảm thấy anh bác sĩ thật đáng khen.

Mặc dù cửa không khóa nhưng hai người cũng không dám đi vào phòng, đành ngồi ngoài cửa.

Một lúc sau, anh bác sĩ đứng dậy.

Trần Trym Nhỏ cảnh giác nhìn hắn: “Anh định làm gì?”

Bác sĩ: “…… Vào đi vệ sinh.”

Trần Trym Nhỏ vừa mới thả lỏng người một chút, còn chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã lẻn vào phòng, nhanh như chớp kéo cái tủ đầu giường ra chặn cửa.

Trần Trym Nhỏ: “……”

Bác sĩ: “Hầy! Trym anh lại khó chịu rồi!”

Chủ nhân: “……”

Đệch! Đáng khen cái tờ rym anh! Chủ nhân! Chẵng lẽ anh không thấy hắn đang giả vờ giả vịt sao! Tại sao lại nhường giường cho hắn? Tại sao????

Trần Trym Nhỏ ở bên ngoài đập cửa rầm rầm: “Mở cửa mau! Mày có bản lĩnh cướp giai của ông thì cũng phải có bản lĩnh mở cửa chứ!?”

Bệnh nhân tại viện này vốn toàn bị bệnh khó nói, tâm trạng sao vui vẻ thoải mái được. Trần Trym Nhỏ mới gào có hai câu, đám bệnh nhân phòng bên đã chửi như tát nước.

“Đồ pêđê, xéo đi chỗ khác! Đã vào viện mà còn quang quác cái mồm, mày bị bệnh hả?”

“Mày sợ người khác không biết mày bị thằng khác cướp vẹo của mày nên to mồm hả!? Mà vẹo của mày là ai? Bác sĩ Giang phòng 302 hả?”

………

Bác sĩ: “……”

Âu đệch! Há há há há… há há há há… Đúng là oan Thị Mầu!

Mấy em y tá cũng chạy lại, vừa lịch sự vừa cương quyết lôi Trần Trym Nhỏ đi.

Trần Trym Nhỏ rên xiết: “Tao nhất định sẽ quay lại!!!”

Em y tá marketing Durex nghiêm nghị cảnh cáo gã: “Người dưng sao bằng thanh mai trúc mã được!”

Trần Trym Nhỏ: “…… Không thể nào!!!!!!”

34

Mình là một cái trym.

Không ngờ, cuối cùng… mình cũng (bị buộc) trở thành trym gay.

Khi cả thế giới này đều sa đọa, cả mẹ của chủ nhân đều đứng về phía gay thì… mình biết phải làm sao nữa TT^TT.

Chủ nhân mấy tháng trời không tìm được việc nên đành phải dọn đến nhà bác sĩ để đỡ tiền thuê nhà. Trong khoảng thời gian này, anh vẫn đến bệnh viện chăm sóc hắn……

Mới ngày nào, chủ nhân cũng thẳng như mình, thẳng tắp luôn! Mặc dù thời niên thiếu, trình độ sóc kinh dị của chủ nhân làm mình bị ám ảnh, nhưng mình vẫn tin tưởng, chủ nhân của mình là trai thẳng… tuyệt đối!

Nhưng thằng bác sĩ cầm thú giả danh trí thức kia… đã âm mưu từ lâu… cuối cùng TT A TT

Mình bị cưỡng bức! Mình bị ép buộc! Thề đó!!!

Nếu còn có cơ hội, mình nguyện… đời này tự do, phiêu diêu theo gió, đừng bao giờ… đụng phải tình trai……

_(:з”∠)_

Ờ… hết rồi!

Mình đã bảo mà! Truyện này sao theo lối mòn được……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro