Chuyện chưa đọc trên facebook 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ tha và tha thứ!

Muốn có được sự thứ tha, ta phải biết tha thứ! Chao ôi, chỉ hai từ đơn giản này thôi mà sao khó thực hiện được cho tròn vẹn thế! Tha thứ, thứ tha… Những từ ngữ bình dị này không phải ai cũng dễ dàng làm được! Phải có tấm lòng và phải biết yêu thương thì may ra ta mới biết tha thứ cho những ai đã làm hại đến mình. Khó! Đúng vậy! Sao mà khó khăn thế?

Henri Charrière, tác giả cuốn

 “Papillon – Người Tù Khổ Sai” rất nổi tiếng trước đây, có kể lại trong tự truyện của mình rằng, ông hận tay biện lý buộc tội oan cho ông thấu đến tận xương! Ông căm thù tay làm chứng gian đến tận não tủy, chỉ mong thoát khỏi ngục tù để xử tội hai tên này, ông kể lại trong trí tưởng tượng của mình rằng ông đã chuẩn bị những hình thức trả thù chậm chạp nhưng hoàn hảo, khiến cho chúng phải đau đớn gấp vạn lần nỗi đớn đau mà ông đã hứng chịu trong ngục tù khổ sai. Ngày này sang ngày khác, bước từng bước một quanh phòng giam, ông tưởng tượng sẽ hành hạ chúng như thế nào để trả mối thù này, lúc nào đầu óc ông cũng nghĩ đến chuyện ấy… Thế mà sau lần vượt ngục đầu tiên, ông được đến Trinidad và được phép lưu lại vài ngày trước khi bắt buộc phải trục xuất ông ra biển trở lại. Những giây phút tự do đầu tiên, ông gặp một vị Giám mục tên là Iréné thì phải (đọc lâu quá nên tôi không còn nhớ tên), Papillon nhận được một lời khuyên từ vị Giám mục khả kính ấy làm ông nhớ mãi, vị Giám mục sau khi nghe ông kể lại bao nỗi oan khiên và các dự định trả thù, liền khuyên Papillon hãy biết tha thứ! Papi liền giảy nảy lên: Không bao giờ! Không bao giờ! Mục đích vượt ngục của ông là để trả thù mà! Phải giết những thằng chó chết ấy, bao đêm trường ông mất ăn mất ngủ để vạch kế hoạch này kế hoạch nọ nhắm trả thù một cách cay độc và hoàn hảo, thế mà bây giờ bảo ông tha thứ ư? Nhưng vị Giám mục chỉ nói với ông rằng: Anh Henri! Khi anh biết tha thứ cho người khác, dù cho người ta phạm tội tày đình với anh cỡ nào đi nữa, tha thứ được cho họ thì anh sẽ trở thành một người rất cao cả, và sự cao cả ấy không phải ai cũng có được! Papi sững sờ vì cái từ ngữ cao cả ấy, điều mà ông không bao giờ nghĩ đến. Phải, khi tha thứ, bạn sẽ cảm thấy mình đã vượt qua được chính mình và trở thành một người cao cả, rộng lượng. Nghe đâu sau này khi được tự do hoàn toàn, ông cũng đã nhớ lại lời vị giám mục khả kính và đã biết tha thứ…

Thế nhưng đó là truyện, còn thực tế cuộc sống thì sao? Để tha thứ cho ai đó, nhiều khi ta phải đấu tranh với bản thân dữ lắm! Khi ai đó làm hại đến ta hoặc xúc phạm đến ta, chắc chắn ta sẽ nghĩ rằng chính hắn đã cố tình gây cho ta đau khổ, đó là bất công và việc đền tội chỉ là thực hiện lẽ công bằng, không ai trách ta được khi ta trả thù. Khi ai đó phạm lỗi với ta, ta vẫn sẽ nghĩ rằng hắn cố tình nên thấy cái lỗi đó rất nặng, do vậy mà ta sẽ trừng phạt chứ không dễ gì im ắng như cục bột được. Đó là lẽ tự nhiên ở đời mà, răng đền răng, mắt đền mắt! Không thể để yên được!

Song ta hãy thử ngẫm lại một lần xem sao, răng đền rồi, mắt đền rồi, thì ta còn lại được cái gì nào? Chỉ là một cảm giác trống vắng hờ hững chứ chẳng còn gì khác! Thật đấy! Ấy là chưa nói đến một thứ cao quý trong người ta sẽ mất đi rất uổng, đó là tấm lòng đấy bạn ạ! Trả thù xong, trừng phạt xong, bạn nhìn quanh sẽ chẳng còn thấy cái tấm lòng của mình ở đâu cả. Bạn mất rồi đấy, chứ tôi chưa dám đề cập đến sự cao cả mà bạn nhận được khi biết tha thứ đâu.

Nói thì nghe cũng khá hay đấy nhưng ngay chính bản thân chúng ta đây, việc tha thứ cho ai đó cũng không phải dễ dàng thực hiện được ngay đâu! Có nhiều trường hợp mà tội lỗi đã gây nên những ấn tượng xấu không thể nào quên được, như ngoại tình chẳng hạn, thì việc tha thứ lại càng trở nên khó khăn hơn, nhưng bạn ơi! Hãy cứ thử thực hiện một lần đi, dù cho nặng cách mấy đi nữa thì khi tha thứ, bạn sẽ thoát khỏi cái gánh cực kỳ nặng ấy, và tâm hồn ta sẽ bay lên, nhẹ nhàng và cao cả, ta sẽ thấy mình trở thành một con người khác, đẹp hơn và đáng yêu hơn, vì trong ta đầy ắp tình thương, sự yêu thương chân thành khi ta biết tha thứ cho người khác.

Tuy nhiên đến bây giờ ngay chính tôi đây, kẻ viết bài cảm nhận này cũng vẫn thấy rằng tha thứ thật là khó chứ đừng kể ai khác! Chỉ mong rằng nếu bạn hay tôi cố gắng vượt qua được cái khó ấy, thì tâm hồn chúng ta sẽ thăng hoa thôi… đơn giản như thế sao mà khó quá nhỉ?! Nào, chúng ta hãy cố lên nhé! hãy cố tha thứ cho ai đó để sau này may ra ta cũng sẽ được hưởng sự thứ tha của người khác, đó mới chính lã lẽ công bằng đích thực trong tâm hồn, chứ không phải mắt đền mắt răng đền răng như mọi người thường nói đâu!…

Nhưng Trời ạ! Quả thực là khó! Thật khó… lắm thay!…

…………………………………………….

Bớt một ít – đó là Văn Hoá!

1/ Bớt xả rác một chút:

Cách đây vài năm, có một cô em gái con dì tôi ở Mỹ về. Cô ấy lúc đó khoảng 14-15 tuổi. Tôi chở cô ấy bằng xe gắn máy đi chơi, trên đường đi cô ấy ăn vặt một gói bánh, tôi thấy cô ấy cứ cầm mãi cái bao bì đã hết trên tay mà không quăng xuống đường cho rồi. Biết là dân nước ngoài người ta không có xả rác tầm bậy, nhưng tưởng là người ta không xả r

ác là tại vì ở nước sở tại người ta sẽ bị phạt nặng hoặc bị người khác chê cười. Bèn nói:

” Em nhìn đi, rác đầy ra đường đấy. Ở VN chứ có phải ở Mỹ đâu mà em sợ. Cảnh sát cũng đâu có phạt mình, cũng chẳng có ai chê cười mình đâu…”

Câu nói của cô ấy làm cho tôi nhớ hoài, cũng đã gần chục năm rồi mà vẫn như một bài học cho tôi:

” Nếu mình không xả rác thì trên đời này sẽ bớt được một người xả rác” 

và bỏ cái bao bì đó vào túi quần cho đến khi về nhà và bỏ vào sọt rác. Dường như cô ấy đang cố làm gương để giáo dục cho một người sống trong một xã hội người người cũng quẳng rác ra đường.

Phải chăng chúng ta trông đợi những điều xa xôi, to lớn, nhưng cô gái nhỏ bé đó với một câu nói giản đơn nhưng mang một triết lý sâu xa về cuộc sống.

Chỉ cần bớt một người xả rác thôi thì nơi ta sống đã sạch được một chút rồi đó. Người đó chính là mỗi người trong chúng ta đó.

2/ Bớt gấp gáp một chút:

Đi ra đường, ta thấy ai cũng dường như rất vội vã. Phóng nhanh trên đường, lạng lách để đi nhanh hơn. Ta thấy các anh taxi phóng nhanh trên đường để dành nhau rước khách. Ta ngừng đèn đỏ, thấy có người cố gắng chạy lên vạch sơn để được đứng trơ trọi phía trước người khác. Phía sau ta là một chiếc xe buýt bóp còi inh ỏi đến khó chịu, người tài xế chỉ bóp thế thôi, dường như vô cảm với cảm giác của người ngồi trên xe, người dưới lòng đường, chỉ cốt sao cho người ta phải nhường đường cho mình (vì chịu không nổi lượng dB của tiếng còi). Kẹt xe, người sau cố lấn qua trái để đi, leo lên lề để đi , cuối cùng cũng kẹt cứng.

Chỉ bớt một người gấp gáp, biết nhường nhau một chút đường thì xã hội bớt bát nháo một chút.

3/ Bớt mãi lộ một chút:

Xe khách được quy định số chỗ ngồi. Nếu rước khách đúng chỗ thì nhà xe vẫn có lời. Nhưng phải rước thêm,càng nhiều càng tốt đến nỗi chen nhau như cá mòi. Vài chục ngàn một người thêm được vài trăm để làm gì?

- Để nộp tiền mãi lộ.

Mà tại sao phải nộp tiền mãi lộ? Vì chở quá số khách, bị phạt nhiều tiền hơn là đóng tiền mãi lộ.

Mà không dư khách cũng phải đóng tiền mãi lộ, vậy rước dư khách cho chắc ăn, nếu may ra thằng CSGT ưa đứng khúc này ông bà già nó chết mắc lo đám ma thì lời ra cả khúc.

Nếu nhà xe dũng cảm bớt rước khách dư, nếu các anh CA bớt ăn mãi lộ thì những hành khách ngồi xe sẽ thoải mái biết bao. Biết đâu chừng trong đó có một anh kỹ sư nào đó đầu óc thoải mái sẽ sáng chế ra một cái xe chạy bằng nước lã cho nhà xe ngày càng lời hơn thì sao.

4/Bớt lợi lộc cá nhân một chút:

Đường xá thênh thang, xe chạy bon bon. Ngó qua làn xe bên kia, thấy anh tài xế chạy ngược lại giơ ngón trỏ chỉ chỉ xuống đất, tài xế của mình bèn chạy chậm lại. Một dãy dài các xe nối đuôi nhau như rùa bò, biết là có trạm CSGT ở phía trước. Đường xá mới thông thoáng một phút trước đó, giờ như là đường kẹt xe trong nội thị. Hóa ra mấy anh CSGT góp phần làm rối loạn giao thông, không có mấy anh đường xá vắng hoe. Qua khỏi đoạn đó, các xe bắt đầu tăng tốc đến chóng mặt thót tim, để bù lại thời gian đã mất vì những người canh giữ pháp luật.

Bớt hạn chế tốc độ theo kiểu rùa bò được không? Đường xá sẽ đỡ hư hao, nhiên liệu không tiêu tốn nhiều, nước ta sẽ bớt phụ thuộc vào cái đám Trung Đông một chút, kệ cha thằng Mỹ đánh mấy chục thằng Iraq ta cũng chẳng sợ.

Nói đi cũng nói lại, mấy anh tài xế cũng chẳng vừa. Chỗ nào không có CSGT thì mấy ảnh chạy như ma đuổi, cho kịp quay đầu xe, làm thêm nhiều chuyến, bởi vì ông chủ khoán theo % doanh thu trên chuyến. Chủ thì muốn nhiều tiền, tài xế cũngmuốn nhiều tiền, tăng tốc, tăng tốc, tai nạn xảy ra.

Cũng chuyện xe khách, chủ thường khoán theo chuyến cho tài xế. Những chuyến đường dài cần phải đổi tài, nếu gọi thêm người thì mất công chia. Nhiều tài xế ôm trọn một mình, nhiều khi 3 ngày chỉ ngủ được vài tiếng, khi chạy xe phải có thùng nước đá kế bên, buồn ngủ thì đem chế lên đầu. Nhiều trường hợp xe khách tông nhau, tan thân nát thịt chỉ vì tài xế ngủ gục.

Bớt lợi nhuận một chút, coi trọng tính mạng con người một chút ông chủ và tài xế ơi.

Theo các bạn ớt một chút cái gì nữa cho xã hội ta ngày càng tươi đẹp hơn. Chúng ta cùng xây dựng nền văn hóa bớt một chút nhé!

………………………………

Chân trái hỏi chân phải :

- Tại sao tay trái và tay phải có thể nắm chặt nhau mà chúng ta lại không thể, cứ phải bước đi theo nhau ?

Chân phải trả lời :

- Vì chúng ta sinh ra để đi tìm kiếm hạnh phúc. . . còn họ sinh ra để nắm giữ hạnh phúc. . .

……………………………………………………………………

Mẹ thân yêu của con !

“Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à ?”. Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” .

Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không dám cãi lại. Nhưng giờ đây con muốn được bày tỏ lòng mình rằng tại sao con lại có những suy nghĩ, hành động kì lạ như vậy. Vâng, tất cả là vì tiền. Chỉ đến tận bây giờ con mới nhận ra cả một quãng thời gian dài trước đó con đã non nớt, ngây thơ biết chừng nào khi nghĩ về tiền. Cách đây 8 năm bệnh viện đã chuẩn đoán mẹ bị suy thận mãn tính độ 4 (độ cao nhất về suy thận). 8 năm rồi nhà ta đã sống trong túng thiếu bần hàn, vì bố mẹ không kiếm được nhiều tiền lại phải dành tiền cho mẹ đi chạy thận. Nhưng bố mẹ vẫn cho con tất cả những gì có thể, và cậu bé học trò như con cứ vô tư đâu biết lo gì.

Hồi học tiểu học, tiền bạc đối với con là một cái gì đó rất nhỏ, nó là những tờ giấy với đủ màu có thể dùng để mua cái bánh, cái kẹo, gói xôi hay cái bánh mì … Con đâu có ngờ tiền chính là yếu tố quyết định sinh mạng mẹ mình, là thứ bố mẹ phải hàng ngày chắt bóp và bao người thân gom góp lại để trả cho từng ca lọc máu cho mẹ tại bệnh viện Bạch Mai, là thứ càng làm mẹ thêm đau đầu suy nghĩ khi mẹ buộc phải nghỉ việc làm vì điều kiện sức khỏe không cho phép.

Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ càng ngày càng yếu và mệt, phải tăng từ 2 lên 3 lần lọc máu/ tuần. Những chỗ chích ven tay của mẹ sưng to như hai quả trứng gà, nhiều hôm máu thấm ướt đẫm cả tấm băng gạc. Do ảnh hưởng từ suy thận mà mẹ còn bị thêm viêm phổi và suy tim. Rồi ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ việc ở nhà trông ông, nhà mình vì thế càng trở nên túng quẫn, mà càng túng thì càng khổ hơn. Tờ một trăm ngàn hồi ấy là một thứ gì đó xa xỉ với nhà mình. Cũng từ dạo ấy, đầu óc non nớt của con mới dần vỡ lẽ ra rằng tiền bạc chính là mồ hôi, nước mắt, là máu (theo đúng nghĩa đen của nó, vì có tiền mới được chạy thận lọc máu mà) và bao nỗi niềm trăn trở lo lắng của bố và mẹ.

Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ý viết bài làm văn nghị luận cô giao. Mẹ hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với 3 từ gọn lỏn “Mẹ ghét tiền”. Nếu con còn thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào khác thì chắc con đã ngạc nhiên lắm. Nhưng giờ đây con cũng đồng ý với mẹ : con cũng ghét tiền. Bởi vì nó mà mẹ phải mệt mỏi rã rời sau mỗi lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận 3 lần mỗi tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp nhưng rồi mẹ bảo đi thế khổ cả hai người mà còn phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm. Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu ra, mẹ quyết định đi xe buýt. Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu gì. Con và bố cũng biết là lúc ấy không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi. Tám năm rồi, tám năm chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nhìn mẹ, và nghiến răng ước “giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm thì đâu đến nỗi !”.

Con bỗng ghét, thù đồng tiền. Con bỗng nhớ hồi trước, khi mẹ vẫn nằm trong viện. Ba người bệnh chen chúc chung nhau một chiếc giường nhỏ trong căn phòng bệnh ngột ngạt và quá tải của bệnh viện Bạch Mai. Con đã ngây thơ hỏi mẹ “Sao mẹ không vào phòng bên kia, ở đấy mỗi người một giường thoải mái lại có quạt chạy vù vù, có tivi nữa ?”. Mẹ chỉ nói khẽ “cha tổ anh. Đấy là phòng dịch vụ con ạ”. Con lúc ấy chẳng hiểu gì. Nhưng rồi con cũng vỡ lẽ ra rằng đó là phòng mà chỉ những ai rủng rỉnh tiền thì mới được vào mà thôi. Còn như mẹ thì không được. Con căm nghét đồng tiền vì thế.

Con còn sợ đồng tiền nữa. Mẹ hiểu con không ? Con sợ nó vì sợ mất mẹ. Mẹ đã phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những người suy thận lâu có nguy cơ tử vong cao vì huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc thở. Mẹ thừa biết điều này. Nhiều người bạn mẹ quen trong “xóm chạy thận” đã phải chịu những cái kết bi thảm như thế. Nhiều đêm con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa mà lạnh toát sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ …

Con sợ mẹ lại phải đi cấp cứu, và sợ nhỡ nhà mình không đủ tiền để nộp viện phí thì con sẽ mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời này. Mỗi buổi mẹ đi chạy thận là mỗi buổi cả bố và con đều phấp phỏng, bồn chồn, lo lắng. Mẹ về muộn là lòng con nóng như lửa đốt, còn bố thì cứ đi đi lại lại và luôn hỏi “bao giờ mẹ mày mới về?”. Với con cơ hội là 50/50, hoặc là mẹ chạy thận an toàn và về nhà, hoặc là …

Con lo sợ hơn khi đọc báo thấy bảo có người không đủ tiền trả phần ít ỏi chỉ là 5% bảo hiểm y tế, tiền thuốc men mà phải về quê “tự điều trị”. Với những bệnh nhân phải chạy thận, như thế đồng nghĩa là nhận bản án tử hình, không còn đường sống. Con bỗng hoảng sợ tự hỏi nếu không còn BHYT nữa thì sao? Và nếu ông mất thì sao? Chi tiêu hàng ngày nhà mình giờ đây phần nhiều trông chờ vào tiền lương hưu của ông, mà ông thì đã già quá rồi …

Mẹ ơi, tiền quan trọng đến thế nào với gia đình mình thì chắc mẹ hiểu rõ hơn con. Cứ nghĩ đến tiền là con lại nhớ đến những đêm bố mất ngủ đến rạc cả người, nhớ đến những vết chích ven sưng to như quả trứng gà của mẹ, nhớ đến cả thìa đường pha cốc nước nóng con mang cho mẹ để mẹ uống bồi bổ mỗi tối. Mẹ chắt chiu đến mức sữa ông thọ rẻ tiền mà cũng không mua để tự bồi dưỡng sức khỏe cho mình.

Con sợ tiền mà lại muốn có tiền. Con ghét tiền mà lại quý tiền nữa mẹ ạ. Con quý tiền và tôn trọng tiền bởi con luôn biết ơn những người hảo tâm đã giúp nhà mình. Từ những nhà sư tốt bụng mời mẹ đến chùa vào cuối tuần, những cô bác ở Hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ và gia đình mình. Và cả những người bạn xung quanh con, dù chưa giúp gì được về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm hỏi thăm sức khỏe của mẹ… Nhờ họ mà con cảm thấy ấm lòng hơn, vững tin hơn.

Con cảm thấy bất lực ghê gớm và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ không đồng ý với các kế hoạch của con. Đã có lúc con đòi đi lao động, đi làm gia sư hay đi bán bánh mì “tam giác” như mấy anh sinh viên con quen để kiếm tiền giúp mẹ nhưng mẹ cứ gạt phăng đi. Mẹ cứ một mực “tống” con đến trường và bảo mẹ chỉ cần con học giỏi thôi, con giỏi thì mẹ sẽ khỏe.

Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con vẫn đến trường. Con sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ và bố vui lòng. Nhưng mẹ hãy để con giúp mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, không làm gì thêm được thì con sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền. Không bán bánh mì được thì con sẽ ăn cơm với muối vừng. Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hãy an tâm chạy chữa và chăm sóc cho bản thân mình. Hãy để con được chia sẻ sự túng thiếu tiền bạc cùng bố mẹ. Vậy con khẩn thiết xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng con khi con nhịn ăn sáng. Mẹ đừng cấm đoán con khi con đi lấy chầy, cối để giã lạc vừng. Dù con đã sút 8 cân so với năm ngoái nhưng con tin rằng với sự thấu hiểu lẫn nhau giữa những người trong gia đình thì nhà ta vẫn có thể sống yên ổn để đồng tiền không thể đóng vai trò cốt yếu trong việc quyết định hạnh phúc nữa.

Đứa con ngốc nghếch của mẹ

Nguyễn Trung Hiếu

……………………………………………..

MẶT TRÁI

Hôm nọ anh em bạn ngồi nói chuyện chơi về PR và vinh quang của giới nghệ sĩ mà ta thường bảo là người của công chúng, Tôi thì như Hai Lúa lên thành nên chẳng biết ruột gan thiên hạ ra sao, lá cải sâu rọm thế nào. Thực tình thì ở quê, tôi cũng có Internet, nhưng vì mình không thích ba cái chuyện tung hê bới móc nghệ sĩ nên chẳng thèm quan tâm làm gì. Anh bạn tôi, cũng là một đại gia trong 

thành phố, nói một câu khá phũ phàng: Em nói anh L không tin vì anh không biết đó thôi, chứ lâu nay giới ông bầu của nghệ sĩ và đại gia vẫn thường nói với nhau câu này – Nếu em muốn nổi lên, thì trước hết em phải biết… nằm xuống!

Trời ạ, chẳng lẽ mặt trái của vinh quang chỉ là như thế? Ánh hào quang trở thành… xác thịt bình dân thế thôi sao? Chỉ là chiếm đoạt thể xác nghĩa là xong. Hóa ra là cái vốn tự có của người con gái cũng có giá khá cao ấy nhỉ? Nhưng cái giá ấy sao mà cay quá, sao mà đắng quá. Vốn tự có quý vì biết gìn giữ và coi trọng nên nó quý, chứ nếu xét ra thì lên giường nhà ngói như nhà tranh, chỉ một lần thỏa mãn thì có gì đáng quý đâu. Thế mà quý ông ai nấy cứ coi chuyện chiếm đoạt ấy là điều ắt có và đủ, là chứng tỏ nó phải biết nằm xuống mới có cơ hội vươn dậy, tôi cho đó là một suy nghĩ thấp hèn và tầm thường quá. Bây giờ anh có chức, có quyền, có tiền, có địa vị, anh muốn lăng xê đưa em nào lên là quyền anh nên anh tha hồ chứng tỏ quyền uy của anh bằng vốn tự có của người ta trên giường, nhưng rồi mai đây, quyền uy anh còn mãi không? Tiền bạc anh còn mãi không? Anh nói người ta có còn nghe không? Hay là người ta sẽ coi anh như một vết nhơ già cỗi, có thể trước mặt anh, người ta nuốt hận, nén lòng quên đi cái nhục để mà sống, nhưng sau lưng anh, người ta coi anh như một con thú không hơn không kém. Anh có thể coi đó là một cái giá vinh quang dựa trên sự sòng phẳng, mà anh quên đi rằng, những giọt nước mắt của lần hiến thân ấy bị nuốt xuống đâu đó trong họng và trong hồn, nó cũng biết rên rỉ…

Nhưng lạ một điều là không phải chỉ anh là người đáng trách đâu, mà kẻ đáng trách có khi nằm ở vai kia nữa, vì một người có tài năng có thể tự dựa trên khả năng mình mà vươn lên, lên không nổi thì thôi, nhưng không thiếu những em bất tài, chỉ biết đem cái nhan sắc dao kéo và cái vốn tự có ra làm nấc thang để bước lên danh vọng thì nói của đáng tội, cũng đáng lắm. Mà nếu thế thì cái vốn tự có ấy nào có ra gì, chỉ là những nhu cầu nhục dục hết sức tầm thường, nhưng người ta vẫn làm, vẫn thỏa mãn, để vin vào vai mà vươn lên trên một mặt bằng nghệ thuật dỏm, ca sĩ nhảy nhiều hơn hát, nhà văn cởi nhiều hơn viết, thành ra cái đống rác văn hóa nghệ thuật lệch khuôn ngày một nhiều hơn, tư tưởng chiếm đoạt, hưởng thụ, trả giá nằm trên môi miệng nhiều hơn, sự thanh cao và chuẩn mực bốc hơi đâu mất, chỉ còn lại những thứ rất chi là trơ trẽn trên giường, nơi văn hóa và vinh quang hành lạc để trao đổi lẫn nhau, sau này sẽ trưng ra công chúng những thứ nghệ thuật dỏm.

Một vài anh bạn hôm ấy cho tôi là kẻ bảo thủ, nhưng cũng có một vài người rất đồng thuận với tôi, song anh bạn của tôi vỗ vai tôi và bảo rằng, chuyện anh muốn chỉ có trong mơ thôi, cuộc sống bây giờ phải thế, lắm khi phải tàn nhẫn như thế để mua lấy vinh quang. Tôi chỉ cười và nói với các bạn rằng, nếu sự cổ hủ làm cho tôi biết đứng thẳng, làm cho tôi biết nhìn thẳng vào mắt con tôi để nói cho chúng biết thế nào là giá trị đạo đức thì tôi chấp nhận mình mang tiếng cổ hủ, chứ vinh quang trong cay đắng và tủi hổ như thế thì tôi thấy xót quá, vết thương trên thân thể xã hội nhiều quá rồi, không nên làm đau thêm nữa.

…………………………………………………….

Suy ngẫm!

Có những phút giây của ngày hôm qua bạn cảm thấy lạc lõng giữa đám bạn bè của mình, bạn cảm thấy như tất cả mọi người đều trở nên quay lưng lại với bạn, một cảm giác trống trải và xa lạ, tưởng chừng như mình không có bất cứ một người bạn nào. 

Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay, bạn nhận ra rằng họ luôn quan tâm, che chở và làm cho bạn ấm lòng, chỉ có điều phút giây của ngày hôm

qua bạn chưa nhận ra đó thôi! 

Có những giây phút của ngày hôm qua bạn thấy chán sự che chở của cha mẹ, bạn muốn tự lập, muốn trở thành một người lớn theo đúng nghĩa – điều mà cha mẹ bạn không bao giờ nghĩ tới. Nhưng có những giây phút của ngày hôm nay, khi bạn thất bại, vấp ngã, bị tổn thương – lúc ấy bạn chợt nhận ra rằng nơi mình muốn “đến” nhất đó chính là nhà của mình nơi ấy sẽ có những lời hỏi han ấm áp, là nơi xoá đi tất cả những vết thương lòng và là nơi bạn mãi mãi có thể tin tưởng để gửi gắm những sẻ chia.

Có những phút giây của ngày hôm qua bạn cảm mến một ai đó tưởng như cả thế giới này không ai xoay chuyển được bạn. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay bạn cảm thấy thật buồn cười về tình cảm của mình ở những phút giây của ngày hôm qua, phải chăng đó chỉ là sự ngộ nhận bồng bột nhất thời của tuổi mới lớn!

Có những giây phút của ngày hôm qua bạn đã khóc, đã buồn, đã gần như tuyệt vọng và mất lòng tin ở một ai đó, bạn tự nhủ với lòng mình rằng sẽ không bao giờ tin bất cứ ai nữa. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay bạn cảm nhận rằng đang có ai đó để bạn có thể gửi gắm lòng tin thì tại sao lại không nhỉ.

Có những phút giây của ngày hôm qua bạn chán chường, mất tự tin vào bạn thân vì một thất bại nào đó, bạn không muốn bất cứ ai biết hay nhắc đến thất bại của bạn. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay bạn chợt nhận ra rằng phải chấp nhận về thất bại của mình vì bạn đã hiểu cái nguy hiểm nhất không phải là thất bại của bạn mà đó chính là sự không dám thừa nhận mình đã thất bại!

Có những phút giây của ngày hôm qua bạn đã đắm chìm trong ký ức của ngày hôm qua – hôm qua – hôm qua… xa xôi… tưởng chừng rằng bạn sẽ sống mãi với nó nhưng có những phút giây của ngày hôm nay bạn chợt hiểu ra rằng những phút giây của ngày hôm nay mới là khoảnh khắc đang lấn chiếm một phần nào đó tiềm thức của bạn.

Bởi vậy các bạn ơi hãy biết qúy trọng lấy thời gian bởi lẽ – Ngày hôm qua là quá khứ, chỉ có Hôm nay là hiện tại – là ngày có thể thay đổi được tương lai của chính chúng ta mà thôi.

………………………………………………

LẦM LỖI CỦA CON

Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng... 

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". 

Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không. 

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”. 

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. 

Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá. 

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "... 

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. 

Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi. 

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương. 

"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử

………………………………………………………….

CÁCH SỐNG CỦA BẠN TẠO NÊN CUỘC ĐỜI

Mỗi người khi sinh ra không ai biết đứa trẻ đó sẽ lớn lên sẽ trở thành người như thế nào? Cha mẹ, rồi ông bà và những người xung quanh không ngừng gieo hi vọng và cả những kỳ vọng lớn lao lên đôi vai nhỏ bé của nó. Không phải vì chúng không tài giỏi mà đơn giản chúng cảm thấy kỳ vọng ấy quá lớn, không hợp với con đường mà nó chọn. Mỗi cách sống sẽ tạo nên những 

con người khác nhau, có người dũng cảm, có người yếu đuối, có người lại dịu dàng nhu mì, tất cả làm nên màu sắc của cuộc sống, vậy nên đừng vội lên án ai, chê bai ai khi họ có cách sống không giống mình!

Khi sinh ra, chúng ta chưa thể biết được sau này mình sẽ trở thành người như thế nào. Bởi vì, suốt 20 năm được nuôi dưỡng trong vòng tay của bố mẹ chúng ta chịu ảnh hưởng rất lớn từ cách sống của chính đấng sinh thành và cả những người thân quanh mình. Nếu họ có một cách sống tích cực, sẵn sàng chấp nhận thất bại để cố gắng hơn nữa trong cuộc sống thì khi lớn lên chúng ta sẽ hình thành cho mình bản tính tự lập, cách sống chủ động và lạc quan trước cuộc đời.

Cũng có những người, sinh ra trong gia đình không trọn vẹn, bố mẹ không yêu thương nhau hoặc không có chí tiến thủ. Họ bị cái nghèo vây riết, con đường phía trước có hai lựa chọn, một là cố gắng sống tốt hơn, vượt qua mọi khó khăn để sống một cuộc đời tốt đẹp hơn của cha mẹ mình. Hai là chấp nhận cuộc sống giống như cha mẹ họ, chấp nhận cái nghèo mà sinh ra họ đã gặp phải. Chính cách sống, cách suy nghĩ quyết định cuộc đời sau này của chính mỗi con người.

Mỗi người đều có quyền chọn lựa cách sống của riêng mình

Bạn lựa chọn cho mình cách sống ra sao hoàn toàn do bạn lựa chọn. Có người dù được cha mẹ dạy dỗ phải sống tốt, sống tự lập nhưng lớn lên một chút ở cái tuổi thành niên với những suy nghĩ bồng bột và chịu ảnh hưởng xấu từ bạn bè họ chọn cho mình cách sống hưởng thụ, dựa dẫm vào những người xung quanh. Ngày nay, rất nhiều bạn trẻ 17 – 18 tuổi, cứ ngỡ mình đã trưởng thành muốn sống tách rời khỏi sự quản thúc của cha mẹ. Muốn làm gì thì làm, nhưng 18 tuổi liệu đã đủ chín chắn và mạnh mẽ trước những cám dỗ mà cuộc sống và những người xung quanh tạo nên chưa?

Vậy nên, đừng vội vàng cho rằng mình đã lớn, đã đủ bản lĩnh và lý trí để sống xa sự rèn dũa của cha mẹ. Có bạn sẽ viện dẫn: ở nước ngoài 18 tuổi đã phải tự nuôi mình! Nhưng bạn ơi, văn hóa khác nhau, họ sống tự lập từ lúc còn nhỏ nhưng bạn thì sao? Không có cha mẹ bạn có thể tự nuôi sống bản thân mình, kiếm tiền học đại học được hay không? Lựa chọn cách sống là của bạn nhưng trước khi chọn lựa bạn hãy xây dựng cho mình một cội rễ thật chắc chắn để khi gặp sóng gió trong đời không bao giờ ngã gục.

Cách sống tạo nên cuộc đời

Mỗi người có một cuộc đời riêng, có người sống trong hạnh phúc có người lại vật vả đau khổ vì người thân của mình. Mỗi người ai cũng có cách sống của riêng mình, có người cam chịu, có người lại đấu tranh để giải phóng chính mình, có người lựa chọn sự độc lập, có người lại yêu thích sự mạo hiểm, lựa chọn cho mình cách sống đương đầu với thử thách. Cách sống của mỗi người tạo nên cuộc đời của chính họ.

Bạn cũng đã từng nghe đến câu nói: ai không làm chủ được số phận sẽ bị số phận kéo lê. Vậy nên hãy học cách lựa chọn cho mình một cách sống phù hợp nhất, một cách sống bạn muốn cuộc đời sau này sẽ trở nên như thế! Bạn muốn tương lai thế nào hãy chọn cho mình một cách sống như vậy. Bạn muốn trở thành một người giàu có vậy hãy chọn cách sống của một người giàu có. Nhẫn nại và kiên cường, không bao giờ từ bỏ điều mình muốn, đừng lựa chọn cách sống mưu mẹo và đầy xảo trá để rồi sống trong giàu sang nhưng lòng không được thảnh thơi.

Khi chúng ta lựa chọn một nghề, là chúng ta đã lựa chọn cho mình một cách sống, một cuộc đời cho mình. Vậy nên, khi đứng trước ngã rẽ quan trọng nhất, cánh cổng nào sẽ đón chờ bạn, hãy suy nghĩ trước khi quyết định mở cánh cửa nào của tương lai. Bởi vì một lần chọn lựa sai chúng ta sẽ đánh mất rất nhiều thứ, thời gian, tiền bạc và cả công sức bạn đã bỏ ra để theo đuổi nó. Bạn vẫn còn cơ hội để quay lại từ đầu, quan trọng là bạn có dám đánh đổi hay không? Vậy nên, hãy suy nghĩ chín chắn trước khi lựa chọn cho mình một nghề nghiệp để theo đuổi, một cách sống để tạo nên cuộc đời.

Hãy chọn cho mình cách sống tích cực

Đừng lựa chọn cho mình cách sống của người thất bại nha bạn, hãy luôn hướng về phía trước. Dù khó khăn, dù vất vả nhưng tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc. Không bao giờ bạn chấp nhận một cuộc sống nhàm chán và buồn tẻ. Hãy đấu tranh cho những ước mơ của mình, hãy chọn lựa cho mình cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc. Đừng bao giờ nhún nhường trước những người chèn ép bạn, đem đến cho bạn nỗi đau trong tâm hồn. Hãy chứng minh cho họ thấy, không có họ bạn sống rất tốt, rất vui vẻ. Đừng quỵ lụy trước những kẻ bỏ rơi bạn để chạy theo một người nào đó. Bạn rất đáng yêu, rất tuyệt vời rồi đây bạn sẽ tìm thấy một người làm cho bạn hạnh phúc. Vậy nên, đừng bi quan trước cuộc sống. Hãy luôn lạc quan và sống vui vẻ với những người yêu thương mình, bạn sẽ hạnh phúc.

………………………………….

Ự TRUNG THỰC 

Một buổi sáng đẹp trời, một người đàn ông trông đáng kính đi vào cửa hàng bán thức ăn nhanh hỏi mua một con gà nướng. Ông ta đi cùng một phụ nữ xinh đẹp và vui vẻ nói rằng ông ta mua con gà cho buổi dã ngoại. Nhìn hai người rất thân mật, nên người chủ tiệm ăn cũng nghĩ ông ta là chồng của phụ nữ đó.

Tuy nhiên khi đến nơi dã ngoại và mở giỏ đựng thức ăn ra người đàn ông vô cùng ngạ

c nhiên. Trong giỏ không phải một con gà nướng, mà lại có một cái túi đựng đồ lặt vặt. Trong cái túi đó là 9000 đô la. Không suy nghĩ đến giây thứ hai, người đàn ông vội vàng, tất tưởi lái xe quay lại tiệm ăn, trả lại túi tiền và đòi con gà của mình.

Ông chủ tiệm ăn kinh ngạc trước sự trung thực của người đàn ông đã hỏi tên ông ta và đề nghị gọi phóng viên đến để viết bài về ông ta đăng báo làm gương. Ông chủ tiệm ăn nói rằng người đàn ông kia sẽ trở thành một người hùng trong vùng, một tấm gương về sự trung thực và đạo đức mà mọi người cần học tập.

Người đàn ông đói bụng nhún vai thờ ơ: "Có người đang đợi tôi. Trả cho tôi con gà là xong"

Ông chủ tiệm ăn lại một lần nữa ngạc nhiên trước sự khiêm tốn của người đàn ông. Ông chủ hỏi:

- Ông quả là một người vô cùng trung thực trong thế giới phức tạp này. Ông cần phải được đăng tên lên báo để cho mọi người thấy rằng vẫn có những người trung thực sẵn sàng bảo vệ lẽ phải. Hãy cho tôi biết tên của ông và quý bà đi cùng với ông. Đó có phải là vợ ông không ạ?

- Không, vấn đề là ở đấy - người đàn ông kia lập tức quát lên - Vợ tôi đang ở nhà. Người mà tôi đi cùng là bạn gái tôi. Cho nên tôi cần phải nhanh lên thôi. Đưa trả con gà đây!

Thật dễ dàng nhìn thấy điểm tốt ở một người bạn chưa quen biết nhiều. Nhiều người trong số chúng ta cũng làm việc tốt ở nơi này nơi khác; nói những lời dịu dàng, thái độ thân thiện..và người khác có thể nghĩ chúng ta là một con người khác với con người thật của chúng ta. Nhưng bản thân chúng ta mới nhìn được trái tim của chính mình. Những gì người khác nghĩ về bạn không bao giờ quan trọng bằng những gì bên trong bạn. Cũng như nhìn nhận về con người thật của một người không bao giờ dễ dàng.

………………………………….

Người suốt đời gặp may

----------------------------

Người suốt đời gặp may :)

Buổi sáng đi làm, chị nhìn thấy bánh trước của chiếc xe máy bị xẹp hoàn toàn, chị nghĩ: “May quá, nếu xe xẹp lốp trên đường cao tốc thì không biết hậu quả sẽ ra sao”.

Vì phải dắt xe đi thay săm nên chị đến công ty trễ mất 15 phút. Bà phó phòng nói rằng giám đốc cho gọi chị. Chị nghĩ: “Nếu giám đốc khiển trách về việc đi làm trễ thì mình sẽ thành khẩn xin lỗi chứ không thanh minh”.

Nhưng không có một lời khiển trách nào cả. Sếp gặp chị để mong chị thông cảm rằng lẽ ra hôm nay chị phải nhận được quyết định tăng lương, vì đã đến hạn, nhưng vì mục tiêu chống lạm phát nên Chính phủ đã cắt giảm nhiều hạng mục đầu tư công, trong đó có một dự án của công ty. Do vậy, tình hình tài chính của công ty có gặp khó khăn nên chị và một số người đáng lẽ được tăng lương đợt này nhưng phải lùi lại một thời gian và sẽ được đền bù vào kỳ tăng lương sau.

Chị về phòng làm việc với một niềm vui nho nhỏ: “Vẫn là may. Nhà nước cắt giảm đầu tư công tới hơn 41.000 tỷ đồng, nhiều doanh nghiệp lao đao, phải giảm lương của cán bộ công nhân viên, thậm chí có đơn vị phải cắt giảm nhân lực. Mình không bị giảm lương, lại còn được đền bù vào kỳ tăng lương sau, thế là may. Cái may thứ hai là mình được làm việc với một ông giám đốc tài ba và rất tử tế”. Buổi chiều, chị mua hải sản, làm một bữa cơm thịnh soạn để cả nhà ăn mừng ba cái may trong ngày của chị.

Ngày hôm sau, trên đường đi làm về, chồng chị bị một gã ngổ ngáo chạy xe đánh võng va vào xe của anh ấy, khiến chồng chị bị tai nạn, xây xát ở chân và tay. Khi nghe chồng kể chuyện này, chị nghĩ: “Thế là quá may, bị tai nạn giao thông mà chỉ xây xát nhẹ chứ không phải vào viện”. Và chị lại làm một bữa tươi để ăn mừng cái may của gia đình mình. Khi mẹ chị qua đời vì tuổi cao và bệnh nặng, tôi đến chia buồn, chị nói: “May mà mẹ em đi vào một ngày tuyệt đẹp, nắng vàng rực rỡ, lại là ngày hoàng đạo, không có mưa nên cái huyệt rất khô ráo”.

Như thế đó, chị là một người suốt đời gặp may. Đó không chỉ là một lối tư duy tích cực mà còn là một lối sống lạc quan và nhờ lối sống này mà chồng con chị không bao giờ phải nghe tiếng thở dài (cái âm thanh não ruột nhất thường phát ra từ người đàn bà). Ở đâu và bao giờ, nụ cười cũng luôn nở trên môi chị và nhờ thế, trong giao tiếp chị luôn chiếm được cảm tình của người khác và chị làm việc gì cũng hanh thông. Giờ đây tuy đã gần 40 tuổi rồi nhưng nom chị vẫn trẻ trung như tuổi 20.

Hạnh phúc là gì? Câu hỏi này rất khó trả lời. Giàu có chưa chắc đã hạnh phúc. Tiền bạc và của cải là thứ mà ai ai cũng muốn tìm kiếm nhưng không phải cứ muốn là có. Song một lối sống lạc quan là cái mà chúng ta hoàn toàn có thể tự tạo ra được.

10 nghịch lý của cuộc sống

Nghịch lý thứ nhất: “Người đời thường vô lý, không biết điều và vị kỷ. Nhưng dù sao đi nữa, hãy yêu thương họ.”

Thành thật mà nói, đây là nghịch lý khó sống theo nhất vì tôi cảm thấy mình không phải là một vị thánh. Nhưng ít ra, tôi cũng luôn học cách yêu thương những người xung quanh mình bởi vì tôi tin rằng, tôi không bao giờ có thể thoát khỏi tình yêu thương của họ. 

Nếu chúng ta không thể yêu thương cả thế giới, ít ra hãy bắt đầu bằng cách thật sự yêu thương những người quý mến mình, tin tưởng mình và ủng hộ mình, bởi vì họ xứng đáng được như thế. Và đó là điều tôi đang làm. Cho nên, dù sao đi nữa, chúng ta hãy tiếp tục yêu thương.

Nghịch lý thứ hai: “Nếu bạn làm điều tốt, có thể mọi người sẽ cho là bạn làm vì tư lợi. Nhưng dù sao đi nữa, hãy làm điều tốt.”

Trong nỗ lực chia sẻ kiến thức của mình cho cộng đồng và giới trẻ, tôi thường không ngần ngại sắp xếp thời gian đi diễn thuyết ở nơi này nơi kia khi được mời, thậm chí đã có khi tôi hoãn cả chuyến bay của mình. Và nếu đơn vị mời tôi đến là trường học thì tôi lúc nào cũng đến để chia sẻ hoàn toàn vô tư. Vậy mà, vẫn có một số ít người, vì lý do nào đó nói rằng tôi “xin” diễn thuyết không lấy tiền để PR. Nhưng lạ thay, nếu tôi nhận thù lao diễn thuyết, thì cũng chính những người này sẽ nói tôi “kiếm tiền”, mặc dù trong cả hai trường hợp đều là thời gian và công sức lao động chân chính. Tôi tin rằng bạn cũng đã có lúc bị rơi vào hoàn cảnh tương tự. Cho nên, dù sao đi nữa, chúng ta hãy tiếp tục làm điều tốt.

Nghịch lý thứ ba: “Nếu thành công, bạn sẽ gặp những người bạn giả dối và những kẻ thù thật sự. Nhưng dù sao đi nữa, hãy thành công.”

“Thành công” là một từ rất trừu tượng. 

Nó tùy thuộc vào định nghĩa thành công của từng người và so sánh người này “thành công hơn” người khác trong nhiều trường hợp sẽ là khá khập khiễng. Cho nên, tôi không bao giờ dám cho mình là thành công theo định nghĩa của tất cả mọi người, nhưng nếu theo định nghĩa của riêng tôi, thì tôi đang có những thành công ban đầu. Và có lẽ chỉ vì mới là thành công ban đầu cho nên tôi chưa gặp phải những người bạn giả dối, nhưng tôi gặp phải không ít những “kẻ thù” thật sự. Những “kẻ thù” này đặc biệt ở chỗ, họ chưa từng gặp tôi, chưa từng trò chuyện với tôi, họ chỉ đơn giản lựa chọn là kẻ thù của tôi bởi vì một lý do nào đó mà chỉ có bản thân họ mới hiểu. Cũng may, loại người này rất hiếm so với hàng trăm hàng ngàn người bạn tốt (như bạn đây) mà tôi có được. Cho nên, dù sao đi nữa, bạn hãy yên tâm mà vươn tới thành công.

Nghịch lý thứ tư: “Việc tốt bạn làm hôm nay sẽ bị lãng quên. Nhưng dù sao đi nữa, hãy làm điều tốt.”

Những việc tốt chúng ta làm, đôi khi không những bị lãng quên mà còn bị phủ nhận bởi một số người. Tôi cũng chỉ mới bắt đầu làm những công việc mà tôi tin rằng rất có ý nghĩa cho đất nước và xã hội. Lúc đầu một số người cho là lừa đảo, nhưng càng về sau, càng nhiều người gọi đó là điều kì diệu. Dĩ nhiên, vẫn có một số người tiếp tục cho đó là lừa đảo, nhưng chính nhờ họ mà tôi tin rằng, tôi và các cộng sự của mình đang làm nên những điều kì diệu. Bởi vì, nếu những việc chúng tôi làm mà người khác vừa nghe đã tin ngay thì liệu những việc đó có đáng gọi là kì diệu?

Thế nhưng, sự kì diệu sẽ không bao giờ tồn tại lâu, vì khi mọi người đã chấp nhận nó thì nó trở thành… bình thường. Vài chục năm trước, Internet là điều kì diệu, nhưng hôm nay, Internet là điều bình thường. Và những việc tôi làm cũng thế, hôm nay nó là điều kì diệu, nhưng 10 năm nữa đó là điều bình thường.

Có thể bạn cũng đang làm hoặc có dự định làm nên những điều kì diệu trong cuộc sống. Có thể sẽ có người không tin bạn, có thể sẽ có người không ủng hộ bạn, có thể rồi những điều bạn đã làm hoặc sẽ làm rốt cuộc rồi cũng bị rơi vào quên lãng, nhưng dù sao đi nữa, hãy can đảm để làm những điều kì diệu.

Nghịch lý thứ năm: "Thẳng thắn, trung thực thường làm bạn tổn thương. Nhưng dù sao đi nữa, hãy sống thẳng thắn."

Nghịch lý thứ sáu: “Người có ý tưởng lớn lao có thể bị đánh gục bởi những kẻ suy tính thấp hèn. Nhưng dù sao đi nữa, hãy luôn nghĩ lớn.”

Tôi không dám tự cho rằng những việc tôi đang làm là lớn lao. Lớn lao hay không thì sẽ phải do những người công bằng như bạn đánh giá. Nhưng tôi tin rằng tôi đang làm những việc có ý nghĩa cho cuộc đời mình và cho xã hội. Trên con đường đó, tôi gặp một số “đối thủ” với những chiêu bài thấp hèn. Mặc dù tôi luôn mong được hợp tác hơn là cạnh tranh, nhưng không phải ai cũng nghĩ như thế. Và thế là tôi cùng các cộng sự phải lao vào những cuộc chiến không cân sức giữa lý tưởng sống và những suy tính tầm thường để bảo vệ những triết lý sống và làm việc mà chúng tôi tin tưởng.

Tôi tin rằng, bạn cũng đã có lúc gặp phải những “đối thủ” như thế, nhưng dù sao đi nữa, hãy sống vì ước mơ của bạn.

Nghịch lý thứ bảy: "Người ta thường tỏ ra cảm thông với những người yếu thế nhưng lại đi theo kẻ mạnh. Nhưng dù sao đi nữa, hãy tranh đấu cho những người yếu thế."

Nghịch lý thứ tám: “Những thành quả mà bạn đã phải mất nhiều năm để tạo dựng có thể bị phá hủy chỉ trong phút chốc. Nhưng dù gì đi nữa, hãy cứ tiếp tục dựng xây.”

Là một doanh nhân, tôi đã thất bại nhiều lần trước khi có những thành quả ngày hôm nay. Ngay cả khi đạt được thành quả rồi, mọi thứ cũng không bao giờ có thể được xem là “vững như bàn thạch” được. Chỉ cần một quyết định sai lầm thì bao nhiều mô hôi, nước mắt, công sức,… không chỉ của tôi mà còn của nhiều người khác có thể… trôi theo dòng nước trong phút chốc. Nhưng cũng trên con đường đó, tôi và các cộng sự phát hiện ra rằng, hạnh phúc không phải nằm ở những gì mình xây dựng được, mà hạnh phúc nằm trong từng phút giây chúng ta hành động để hiện thực hóa ước mơ của mình.

Cho nên, đừng để nỗi sợ thất bại giữ chân bạn. Ai cũng có thể vấp ngã trong cuộc sống, bạn cũng thế và tôi cũng thế, nhưng thành công đơn giản là không bao giờ bỏ cuộc. Hãy đơn giản hạnh phúc để thành công bạn nhé.

Nghịch lý thứ chín: “Bạn có thể sẽ bị phản bội khi giúp đỡ người khác. Nhưng dù sao đi nữa, hãy giúp đỡ mọi người.”

“Phản bội” cũng là một từ trừu tượng mà định nghĩa của mỗi người sẽ khác nhau. Nhờ công việc của mình, tôi đã may mắn có dịp giúp đỡ rất nhiều người dưới nhiều hình thức khác nhau: các khóa học, các quyển sách, các buổi nói chuyện, giao lưu, công tác từ thiện,… Rất nhiều người trong số họ đã cảm ơn tôi và tôi cũng rất cảm ơn họ đã cho tôi cơ hội được chia sẻ với họ. Số ít còn lại… không nói gì. Và một số rất ít tìm cách phủ nhận điều đó (theo tác giả của quyển sách thì họ sợ cái “gánh nặng” phải biết ơn một ai đó).

Nhưng ngay cả khi họ làm thế, tôi cũng không coi họ đã phản bội tôi. May mắn là tôi chưa bao giờ gặp một người thật sự phản bội theo định nghĩa của tôi, cho nên, tôi vẫn luôn tin vào việc mình phải giúp đỡ mọi người.

Còn bạn thì sao? Có thể bạn từng bị phản bội bởi người mình đã giúp đỡ, nhưng dù sao đi nữa, hãy giúp đỡ người khác, vì trong cuộc sống, đa số mọi người hiểu được ý nghĩa của lòng biết ơn.

Nghịch lý thứ mười: “Bạn trao tặng cuộc sống tất cả những gì tốt đẹp nhất và nhận lại một cái tát phũ phàng. Nhưng dù sao đi nữa, hãy sống hết mình cho cuộc sống.”

Đây có lẽ là nghịch lý tổng quát nhất của tất cả những nghịch lý. Vâng, chúng ta có thể làm những điều mà chúng ta cho rằng tốt đẹp nhất và ý nghĩa nhất, nhưng rốt cuộc cái chúng ta nhận lại có thể là một cái tát phũ phàng. Nhưng đó cũng là khi chúng ta nhìn thấy được ai thật sự là bạn mình, ai thật sự yêu quý mình, ai thật sự tin tưởng mình và nhiều giá trị cao đẹp khác của cuộc sống. Cho nên, vì bản thân chúng ta cũng nhưng những con người đáng trọng ấy, chúng ta hãy sống hết mình cho cuộc sống… dù sao đi nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#duy