mình phải sống như mùa hè năm ấy... ngoại truyện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngoại truyện.

...

sau sáu tiếng, rốt cuộc đèn phòng phẫu thuật tắt, một người được chuyển ra, bác sĩ trưởng ca thở phào. cô gái đã được cứu thoát khỏi bàn tay thần chết một cách ngoạn mục.

nằm trong phòng hồi sức, không biết đã qua bao lâu, sunyoung tỉnh dậy. cô mừng thầm, cô vẫn còn sống, vẫn thấy đau, vẫn thấy được bầu trời của mùa hè hôm nay, màu nắng rất tươi chiếu thẳng vào bừng sáng cả căn phòng.

cô y tá thấy bệnh nhân mở choàng mắt, vội vàng lay người đàn ông đang ngủ gật cạnh giường cô dậy. ông ngáp ngắn mở mắt ra, nhìn thấy sunyoung đang nhìn mình, lập tức ông tỉnh cả ngủ, mừng rỡ nhìn cô

»sunyoung, cuối cùng con cũng đã tỉnh, bố đây, bố đây, con có nhận ra không?«

cô y tá buồn cười, con ông phẫu thuật tim chứ đâu phải phẫu thuật não, đâu có hỏng óc. nhưng ông bố mặc kệ cô y tá nghĩ thế nào, vội vàng cuống quít hỏi sunyoung có đau không. cô y tá buồn cười với cha con nhà này, miệng vừa cười vừa nhấn chuông thông báo ngay đầu giường gọi bác sĩ trưởng đến.

nhưng sunyoung thấy lạ lắm, dường như cô cảm thấy thiếu đi một bóng hình nào đó...

bác sĩ trưởng miệng cười tươi vào hỏi thăm, và khám lại cho cô để đảm bảo rằng cô đã ổn. đến lúc này, cô sực giật mình, jiyeon đâu, đáng lẽ giờ này em phải ở đây chứ? em đã hứa với cô, là mùa hè này sẽ cùng cô đi đến thành phố lãng mạn paris cơ mà? bố cô đang tận tình cảm ơn các bác sĩ y tá, đột nhiên nghe một giọng nói đầy ngờ vực cất lên

»bố, trái tim này của con do ai hiến tặng? sao ngày trước con chưa nghe tên người này bao giờ?«

bác sĩ trưởng và bố cô đổ mồ hôi lạnh »việc này...«

sunyoung bình tĩnh hỏi lại »trái tim này của ai hả bố? hả bác sĩ?«

thấy bố và bác sĩ lặng thinh, sunyoung tưởng như trái tim mình đã ngừng đập khi nghĩ đến việc jiyeon đã hiến tim cho cô. nhưng chỉ cần bố, chỉ cần bác sĩ nói một từ không cô sẽ tin, hoàn toàn tin. song sau cùng... sao vẫn là khoảng lặng quặn thắt tim gan.

sunyoung bật khóc, tiếng nấc làm cả bố, cả bác sĩ đều bối rối.

cùng lúc đó, cánh cửa phòng vệ sinh bật mở. jiyeon từ trong vội vàng chạy ra, cái chất giọng oang oang quen thuộc ấy cất lên

»em đây. em đây. chỉ đi toilet có một chút mà chị khóc ầm lên thế?«

khuôn mặt sunyoung cứng đờ, cô quệt hai hàng nước mắt lăn dài, liếc nhìn qua hai người đàn ông bên cạnh jiyeon, muốn nói một câu gì đó để đỡ mất mặt nhưng cuối cùng vẫn là im bặt, bặm môi giận đến run người

còn cô nhóc nào đó vừa xông ra từ phòng vệ sinh còn bình thản kéo quần, cầm một trái táo cạp một miếng rõ to. từ tốn nói với ông bác sĩ phía đối diện

»bác sĩ ơi. hình như toilet bị nghẹt thì phải. vừa rồi ấn nước mãi mà không trôi...«

...

vâng vâng là ngoại truyện đó =)))))))) đăng cho dừa lòng mấy người =)))))))))))

củ chuối chưa =))))))) toi đọc xong mà toi còn tức =))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro