Chuyện Con Cua, Con Hoạ Mi Và Con Rùa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 cua, hoạ mi và rùa chúng đến từ những bộ khác nhau. bạn biết đấy, hầu hết chúng ta đã bước quá nhanh và không nghĩ chúng có liên quan tới nhau.

 các cậu thấy đấy, hoạ mi khiến bao người say mê bởi giọng hót của nó, cua bị người đời ghét bởi vẻ ngoài cứng rắn và hung hăng, rùa bị bao người nói là nhút nhát, cứ trốn trong mai của mình.

 nhưng có ai nghĩ, tại sao chúng lại như vậy chưa? 

 có ai từng dừng lại và nghĩ cho chúng? 

 hoạ mi - một chú chim bị giam cầm trong một chiếc lồng mang tên Bi Kịch. Cuộc sống của nó tưởng chừng sẽ rất hạnh phúc, vậy nên nó cứ hót mãi, hót mãi không ngừng. Mấy ai nghĩ rằng, con hoạ mi hót là vì nó muốn có người chú ý tới nó? 

 con cua - một thứ hung hăng hơn cả chó dại chuẩn bị cắn người. Nó cứ giơ mãi hai đôi càng to khoẻ của nó lên, hù doạ để không ai dám động vào phần thịt của nó. Nó chỉ đơn giản muốn tránh xa những thứ gọi là tổn thương, được chú ý tới và hơn hết là bảo vệ những thứ nó yêu thương. 

 còn rùa - nó nhút nhát, ẩn nấp trong chính cái mai sắt đá và gai góc của mình, tránh xa hiện thực tàn khốc và đau đớn. mấy kẻ nghĩ rằng nó muốn thoát ra khỏi nỗi đau, ẩn nấp tại nơi nó coi là an toàn chỉ vì... nó bị tổn thương quá nhiều? 

 mấy ai nghĩ rằng, chúng đều trải qua hiện thực đau đớn? 

 và đã có ai nghĩ chúng yêu thương nhau rất nhiều chưa? 

cua sống nơi ven biển, thiên thần sống nơi trên cao, ổi sống nơi cây cối, hoạ điểu sống gần hoạ mi. Ai nấy đều xót xa cho con hoạ mi bé nhỏ cứ miệt mài hót để được chú ý, để được con rùa tin tưởng và ôm ấp con rùa. 

cua đau lòng ngậm ngùi cổ vũ hoạ mi, cắn răng chịu đựng, nhìn hoạ mi nhẹ nhàng tiến tới, hót cho rùa nghe về sự đời này, hót để từ từ dẫn dắt, từ từ khiến rùa chui ra vỏ bọc của mình. 

con hoạ mi nhẹ nhàng tựa vào rùa bằng những chiếc lông tơ mềm mại, tâm sự từng ngày, từng ngày một. đã có lúc, hoạ mi đau đớn, đã lạnh cóng, đã mệt mỏi rất nhiều. nhưng nó vẫn cố, vẫn cố ở cạnh bên, vẫn cố mọi thứ, vẫn nói "ổn, tôi ổn" để người nó thương có thể một lần nữa tin tưởng nó.cua lạc lõng mất gia đình giữa dòng đời lạ lẫm. nó đau khổ, rồi mạnh mẽ, rồi lại đau. một vòng lặp tuần hoàn cứ chảy quanh nó đến khi nó nhận ra mình không phải là người đau đớn nhất. con cua từ đó cũng thầm nghĩ:"nếu đã mất nhà, nó sẽ bảo vệ những gì đã giúp nó bước qua ngày thứ 11." Cua bảo vệ mọi thứ, từ mẹ, em trai, bạn thân đến những người như thiên thần, hoạ mi. nó tự nhủ nó sẽ ổn, nó sẽ giơ đôi càng to, khoẻ của mình ra kẹp chết những ai khiến người nó thương đau đớn. và tất nhiên, nó cũng đã định kẹp chết con rùa. 

tiếng hót của hoạ mi đã một lần nữa giúp con cua nhẫn nhịn. 

con cua chỉ biết ngồi đó, bất lực trong vô vọng để hoạ mi tiến tới rùa và để bản thân bị thương. cua thấu hiểu hoạ mi và rùa, nó quyết định đặt đôi càng xuống và liên tục lặp lại: "tôi ổn, không sao. hoạ mi ổn, không sao" 

 nên nói là đời bất công hay cua quá bất tài? 

rồi bỗng một ngày không mấy đẹp trời, hoạ mi đã khiến con rùa tổn thương, lại ẩn nấp trong chiếc mai của mình. 

hoạ mi hối hận vô cùng. 

làm sao bây giờ? - hoạ mi tự hỏi. 

họa mi nếu bỏ được thì không cần phải đợi đến bây giờ. 

họa mi từng nghĩ rằng mình sẽ không cần vui vẻ nữa, chỉ cần rùa vui thôi, chỉ cần mai rùa không cần nặng nề thế nữa. nhưng họa mi vẫn ổn, còn rùa thì càng đau. 

họa mi chỉ muốn ôm lấy rùa. họa mi ích kỷ không muốn buông, dù ai cũng bảo rằng họa mi hãy tha cho rùa đi. 

 họa mi không muốn bỏ con rùa, không tựa vào thì không tựa vào, họa mi sẽ bay phía sau 

họa mi chỉ muốn chờ, đến khi rùa không sợ hãi nữa, dù người làm điều đó không phải họa mi. 

đến khi không ai thương rùa nữa, vẫn có một họa mi cố chấp thầm thương con rùa. 

 con hoạ mi nhớ con rùa, liệu chỉ đơn giản dừng lại ở phía sau? 

 thời gian sẽ làm họa mi bay mệt, nó sẽ dừng lại nghỉ ngơi rồi bay tiếp. họa mi sẽ chờ con rùa chịu mở lòng, họa mi sẽ luôn cố chấp thương lấy con rùa. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở việc nhớ thôi?.. thương bao nhiêu cũng vô ích, chỉ có thể bay phía sau và nhớ đến. đó là điều họa mi có thể làm khi đã tổn thương con rùa quá nhiều. 

 không phải không thương, không lụy. mà là không có tư cách nói ra như thế khi đã họa mi đã làm những điều đó, khi họa mi mãi mãi chỉ được bay theo phía sau. họa mi chỉ có thể nói rằng nó nhớ, để tâm sự hết tình cảm nó dành cho rùa. 

 không biết có cảm nhận được không nhỉ thiên thần? cua? ổi? hay họa điểu? dâu và cả rùa? có cảm nhận được họa mi cố chấp và thầm thương con rùa thế nào không? 

 giờ thì, hoạ mi phải làm sao đây? 

cua phải làm gì? 

 và rùa à, rùa có thật sự thương hoạ mi? 

hay rùa lại cất kín nó vào bên trong mình?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hoami