Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người tranh cãi ba trăm hiệp , kết quả rất rõ ràng , Dạ Vũ lại nhận kết cục thua thảm hại mà tay cũng muốn rút gân . Ai da không đến nỗi tàn phế rồi chứ . Bên kia Mạc Hy sung sướng ôm chiến thắng hả hê đi ngủ . Dạ Vũ liếc nhìn đồng hồ , đã 12 giờ hơn rồi dặn đi ngủ sớm mà không nghe , #Hime ngươi thật trâu bò .

Mặc dù quen nhau lâu như vậy nhưng cả hai chưa từng hỏi tên thật , nơi ở cũng như mặt thật của nhau . Thật lạ nhưng cũng rất hợp ý cả hai , Tổ Quốc bao la rộng lớn cho dù có biết cũng chưa chắc có gì dùng , chỉ cần như vậy không quá gắn bó ràng buộc không xa lạ , không can thiệp sâu về đối phương . Cả hai đều có suy nghĩ nếu đối phương muốn thì sẽ tự động cho bản thân biết , cũng không quá cưỡng cầu chuyện riêng tư khác.

Sáng hôm sau Dạ Vũ ôm hai tròng mắt đen như gấu trúc lết xuống tầng . Dạ Lam sung sướng khi người gặp họa : " Lão ca , ngươi sẽ không phải nửa đêm nằm mộng bị cừu nhân đến báo oán dọa sợ chứ . Lão ca a , ngươi đúng là tự làm bậy không thể sống , nhìn mặt ngươi chắc chắn không thể sống tốt ..."

Dạ Vũ học Dạ Hàn bộ dáng không nhanh không chậm nuốt xuống ngụm sữa , mặt vô cùng vô sỉ liếc Dạ Lam : " ngày 13/4 , Thiển Ngữ thật xinh đẹp , tim mình đập thình thịch như đánh sổ xố , cậu ấy hướng mình cười còn có .... "

Dạ Lam gần như bay qua chặn mồm lão ca lại :" Tên vô lại lão ca , cư nhiên dám đọc trộm nhật ký của ta còn rống ông ổng bắt chước ngữ điệu của ta nữa , ghê tởm . Ngươi không sợ sáng sớm thiên hạ bất loạn hay sao  "

Vũ trợn trắng mắt một cái :" Nhất ta không đọc trộm , ta đứng trong phòng ngươi ngồi trên ghế đọc nghiêm túc cực kỳ quang minh chính đại . Nhị thiên hạ có loạn cũng không ảnh hưởng bữa sáng của ta . Tam mau nhấc móng heo của ngươi đang bóp cổ ta ra , ta sắp bị ngươi bóp chết mà sớm thệ lúc tráng niên rồi . "

Dạ ba chuẩn bị đồ dùng đi làm hoàn tất xuống lầu cười nói :" Đừng nháo Vũ không phải vào lớp sớm sao . Tiểu Lam cũng mau ăn sáng đi đừng theo ca ca nháo "

Dạ Lam liếc xéo Dạ Vũ : chờ ta tái xử lý ngươi.

Vũ lập tức cầm cặp chạy khỏi nhà lôi kéo Dạ Hàn mặt đầy khó hiểu : hôm nay gia hỏa rất có tính tự giác .

Phía sau là tiếng rống giận của Dạ Lam ;" Xú lão ca , đồ ăn sáng của ta . Quỷ tham ăn chết đói , heo tái thế .. mất dại aaaa baba , mama..."

Dạ Vũ treo lên nụ cười sáng lạn : quá khen .

Từ sau vụ kia hai người Dạ Vũ , Mạc Hy rất ít tiếp xúc , lời đồn cũng theo đó phai nhạt dần . Thế nhưng khi hai người gặp nhau sẽ thoang thoảng mùi thuốc súng , nhãn thần bắn ra tia lửa điện , trừng mắt đối phương đến sắp lồi cả mắt . Thật không may , mọi người sẽ tưởng đây là liếc mắt đưa tình trong truyền thuyết , sẽ có ngươi trêu ghẹo cả hai tức đến đỏ mắt . Lam Phong mặt ngoài vân đạm phong khinh nhàn nhạt cười không nói nhưng nội tâm không thoải mái giống như đồ chơi của mình bị người khác cầm mất vậy.

Hai người biết càng tô càng đen nên đành mặc kệ nhưng thủy chung vẫn không cho đối phương hòa nhã thần sắc .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro