Chuyện Cũ Ở Thương Sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sương tuyết phủ Thương Sơn,gió lạnh táp vào mặt buốt tận xương cốt!

Tang Lâm mang theo một thân vết thương khập khiễng xuống núi.Nàng càng nghĩ càng không cam lòng đành nghiến răng lê lết trở lại!

Hôm nay nàng dù có chết cũng phải gặp được Tư Không.Nàng muốn hỏi hắn,vì sao vô tình như thế,ngay cả huynh đệ của mình cũng xuống tay được!

Dường như thần thú trước cửa nhìn thấu ý nghĩ của nàng,nó càng thêm ra sức! Tang Lâm không có nội đan bị nó đánh một chưởng vào ngực nôn ra một búng máu!

Dưới nền tuyết trắng huyết sắc càng thêm rực rỡ,nàng cười khẩy! Vết máu dưới chân nhanh chóng biến thành huyết khí từ từ cuộn lên hóa thành một đóa thược dược đỏ sẫm!

Quả nhiên từ trong nhà lao ra một bóng dáng màu trắng,thoắt cái bạch y dừng lại trước mặt nàng

"ngươi điên rồi!!"

Tang Lâm mắt lạnh nhìn hắn,trả nội đan cho ta.Nàng mang theo ý nghĩ này vô lực ngã xuống!

Hắn đỡ lấy nàng,cả người chẳng chịt vết thương,liều mạng đến mức ngay cả nguyên thân cũng đem ra ,nàng còn gì không sợ nữa đây? Tư Không cười khổ!

Mấy ngày sau Tang Lâm tỉnh lại,trong khoang mũi đều là hương trúc thoang thoảng!

Tư Không khoác áo lông chồn yên lặng đọc sách bên cửa sổ! Ngòai trời tuyết vẫn rơi,Thương Sơn quanh năm đều lạnh lẽo như vậy,mãi mãi không có mùa xuân!

"Phương Độ.Hắn,còn sống không?!" biết rõ là không có khả năng nàng vẫn hỏi!

Tư Không im lặng đọc sách giống như không nghe thấy câu hỏi của nàng!

"rõ ràng ngươi có thể phóng hắn một mạng,vì sao lại không tha?"

"Ngươi mệt rồi,nội đan của ngươi ta đã trả,nghỉ ngơi đi!"

Nói rồi hắn mang theo cuốn sách khép cửa đi ra ngoài!
Tang Lâm không nhịn được bật khóc!

Vài vạn năm qua,rõ ràng ba người bọn họ chung sống rất tốt,nàng không hiểu vì cái gì Tư Không lại giết Phương Độ! Nàng không hiểu..mãi mãi không hiểu!

Ngày đó,gió tuyết cuồn cuộn! Tư Không đứng trên đỉnh Thương Sơn nhìn nàng rời khỏi ngọn núi mà bọn họ canh giữ không một lời từ biệt. Hắn biết nàng hận hắn,hận rất nhiều! Trong ánh mắt là một mảnh chua xót! Huyết khí trong lồng ngực cuộn trào,Tư Không che miệng nhẹ nhàng lau đi tơ máu !

Thiên địa mênh mang lần cuối cùng hắn được nhìn nàng hóa ra lại chỉ là một bóng lưng!

Ở dưới núi rất tốt,nhân gian phồn hoa bốn mùa tươi mát,cho dù là mùa Đông cũng không lạnh như ở Thương Sơn!

Chớp mắt lại một vạn năm qua đi Tang Lâm mang theo bình tinh khí lấy từ nhụy hoa của nàng đến Thủy Cung.

Mấy ngày trước là sinh nhật một vạn tuổi của con trai Tĩnh Hà,trước kia Tang Lâm cùng Tĩnh Hà từng sống ở Dao Trì,sau này Tĩnh Hà gả đến Đông Hải nàng bảo hộ Thương Sơn! Tang Lâm rất lâu rồi không gặp nàng ấy!

Hai người cùng uống rượu mấy ngày, Tang Lâm đưa cho nàng ấy bình nhụy hoa kia

"Cho cháu trai của ta!"

Tĩnh Hà bật cười

"Ngươi khách khí cái gì,ta còn tưởng ngươi đến lấy kim lăng,đúng là uổng một phen chuẩn bị!"

"Ngươi lại đùa rồi,ta cũng đâu có mù lại cần gì đến Kim Lăng!"

Tĩnh Hà vỗ vỗ mặt nàng
"Ngươi say thật hay say giả thế,Tư Không mù hơn một vạn năm rồi ngươi không biết à?"

Tang Lâm sững sờ, chén rượu trong tay chượt xuống nền gạch vỡ choang một cái

Hóa ra năm đó Phương Độ làm phản muốn mở thần khí tranh đoạt thiên hạ,Tư Không chỉ còn cách đến thủy cung mượn đèn lưu ly giam giữ nguyên thần của hắn từ từ thiêu đốt cuối cùng lại bị hạ chú văn không nhìn thấy ánh sáng! Mà tất cả những chuyện này,nàng đều không biết...không một ai nói cho nàng biết! Tư Không hắn,tại sao lại ngốc như vậy?! Rõ ràng có thể cùng nhau giải quyết tại sao lại ôm hết vào thân mình ? Tâm hắn là rằn vặt bao nhiêu lâu? Lại thống khổ thế nào?

Tang Lâm chỉ cảm thấy lồng ngực co rút nàng tức tốc trở về Thương Sơn,gió tuyết đập vào mặt khiến nàng rơi lệ! Lạnh lẽo đến thế,quen thuộc như thế!

Thần thú trước cửa thấy nàng lập tức nổi lên phòng bị. Con thú nhỏ này qua bao nhiêu năm như vậy vẫn chỉ nghe lệnh của một mình Tư Không! Nhìn thấy nàng lập tức nhe răng gầm gừ !

Tiếng ồn ào khiến hắn nhíu mày, từ trong nhà vọng ra tiếng nói trầm đục khàn khàn

"Chu Bát,im lặng một chút"

Thế nhưng lại cảm giác một hơi khí tức quen thuộc,mùi hương thược dược vờn quanh chóp mũi. Phải không? Nàng sao có thể trở về? Hắn cười tự giễu một cái!

Tang Lâm đứng ở ngoài,xa xa nhìn hắn. Tư Không vẫn như năm đó khoác áo lông chồn ngồi bên cửa sổ, tay cầm cuốn sách,tuyết rơi đầy trời! Chỉ là Hắn chẳng nhìn thấy bóng dáng nàng trong tuyết!

Tang Lâm chẳng kịp nghĩ nhiều,nàng thi triển phép thuật vượt qua Chu Bát mang theo gió tuyết đẩy cửa bước vào!

Tư Không quay đầu lại,trên mặt hắn là chằng chịt chú văn chẳng kịp che dấu!

"Ta trở về rồi,Tư Không,Ta trở về rồi.Sẽ không rời đi nữa.Chúng ta cùng nhau bảo vệ Thương Sơn!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro