Cánh hoa kia màu sắc là gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-------------- Hà Nội, ngày mưa giông -----------
Từ ngày em bỏ đi, mây đen kéo đến che khuất trời mang ánh nắng kia về nơi u tối. Hôm nay Hà Nội bao nhiêu tà áo khoe màu phố vui nhưng riêng mình tôi tâm tư sầu lắng đi trong bùi ngùi. Biết bao mộng đẹp duyên mơ tình ái vương trong mây chiều. Đêm lại đến tôi lấy nỗi nhớ em làm bạn, cứ tưởng rằng giọng nói em khẽ bên tai hoá ra đó chỉ là ảo giác kề bên vai. Tôi vẫn nhớ nụ cười đó, ánh mắt ấy nhưng tiếc lại chẳng thể ở bên em đi cùng em đến cuối con đường. Tôi đã đưa tay ra để níu giữ em ở lại nhưng em đã gạt bỏ đi để lại giọt nước mắt còn rơi trên mi. Giờ đây tôi chỉ biết lấy thanh nỗi buồn đốt lên lấy khói rồi vẽ mây; chợt nhận ra ánh trăng kia chỉ là lừa dối.
--- Vài tháng sau kể từ ngày hôm ấy, tôi thấy mình vẫn còn yêu em rất nhiều. Tôi chẳng thể nào quên được cảm giác khi hai tay ta đan vào nhau cho tình ta thêm nồng ấm. Cũng chẳng thể nào quên được đôi mắt em long lanh như những viên pha lê đầy tráng lệ; không phải tàu titanic nhưng đó là thứ khiến tôi đắm chìm.
--- Tôi bỗng thấy em ở nơi lưu giữ kỉ niệm của chúng ta. Em vẫn vậy, vẫn xinh tươi như một đoá hoa nhưng nụ cười của em giờ đã pha chút ánh nắng đượm buồn của mùa thu. Gặp em ở nơi đây lòng tôi vẫn xao xuyến như phút ban đầu, những khoảnh khắc và kỉ niệm ùa về một cách dữ dội đan xe vào đó là một chút tiếc nuối, một chút ân hận. Có lẽ chúng ta sẽ chẳng thể nào biết rằng giá trị của một khoảnh khắc đáng giá như thế nào cho đến khi nó trở thành một kỉ niệm.
________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#buồn