Chap siêu dài 2 + Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với tâm lý e sợ với lần đầu tiên, Kuroba trong lòng hiểu rõ, nhưng không có ý dừng lại động tác.

"...Đừng...Đừng mà..."

Shinichi mặc dù hết sức trấn tĩnh nhưng vẫn không xua hết được sợ hãi. Cậu không còn chống cự kịch liệt như trước, nhưng miệng vẫn không ngừng cự tuyệt.

"Kẻ chủ động câu dẫn tôi cũng không có quyền phản đối nha."

Vừa nói xong, Kuroba như thấy được Shinichi rũ hai tai chó con xuống, thân thể cũng hơi run run lên.

"Nếu không dám nhìn thì ôm tôi này, vậy sẽ không nhìn thấy nữa."

Shinichi vừa nghe vậy liền ôm chặt Kuroba, căng thẳng nhắm chặt hai mắt.

Lúc Kuroba đưa ngón tay đầu tiên vào, cảm giác có dị vật tiến vào làm Shinichi nhịn không được phải co chặt cửa huyệt.

Ngón tay anh ở bên trong vẽ loạn khiến cậu toàn thân run rẩy, không biết làm sao mới ngăn được ngón tay kia lại. Nội bích bị đụng chạm làm thân thể bắt đầu dâng lên loại cảm giác rất lạ.

Loại cảm giác này là sao đây? Gọi là vui sướng thì không hẳn đâu, nhưng cũng làm cơ thể rơn lên từng đợt giống như vui sướng. Ngón tay thăm dò mọi ngóc ngách trong huyệt động một lát thì dần rút đi, nhưng thoắt cái lại đột ngột động tới một vị trí đặc biệt làm Shinichi không kiềm được tiếng rên kiều mị phát ra.

"Tôi thấy hình như vừa nghe được...tiếng gì nha..."

Kuroba kề sát tai Shinichi nói với giọng trầm thấp, rồi đưa thêm vào một ngón nữa. Loại đau đớn này làm Shinichi thật muốn hét to lên, nhưng lập tức nhớ tới mình vừa rên rỉ như nữ nhân dâm dục, liền cắn vào cổ Kuroba ngăn tiếng rên lại.

Đau đớn trên cổ làm Kuroba nhíu chặt hai mày, đó là tín hiệu báo cho anh vừa rồi cậu bị đau, cũng là muốn nói anh nhẹ nhàng lại, anh bỗng nhiên cũng cảm thấy thấu hiểu.

Tay kia mò tới nhục bổng cương cứng đang ngẩng đầu, kích thích xung quanh lỗ nhỏ trên đỉnh, muốn làm Shinichi thả lỏng hơn.

Hai cảm giác khác lạ trước sau song song kích thích, lại thêm ngón tay trong cơ thể cứ day ngay điểm mẫn cảm đã đập tan lý trí của Shinichi, cậu cong người ưỡn thắt lưng lên như muốn được cho càng nhiều hơn.

Phân thân mẫn cảm vốn đã đứng thẳng của Kuroba bị bụng Shinichi đụng tới, bên tai còn truyền đến tiếng thở dốc của ái nhân, dục vọng vô pháp áp chế cuối cùng bạo phát.

Vội rút ngón tay ra, đem Shinichi áp đảo trên giường, nâng lên bờ eo nhỏ nhắn của người bên dưới.

"Lần đầu sẽ hơi đau một chút, nhưng tôi sẽ tận lực làm cậu thoải mái, thả lỏng ra nào."

Shinichi nhìn hai mắt Kuroba đã bị tình dục bịt kín, tim nhất thời đập loạn, đến khi cảm giác đau nhói truyền từ dưới lên thì mới bừng tỉnh.

"...A..."

Tiếng la đau đớn vẫn không làm cảm giác nhức nhối phía dưới giảm đi chút nào, cậu chỉ còn biết cấu chặt tấm lưng anh.

Từng chút, từng chút đẩy vào, cho đến khi vào ngập đến gốc, cảm giác bó chặt làm Kuroba toát mồ hôi, lưng cũng trơn bóng.

Shinichi bị đau đến vậy đáng ra phải muốn dừng lại cho rồi, nhưng cậu lại thấy có tia sung sướng nào lia từng đợt trong huyệt động, đồng thời cũng có một luồng khoái cảm dâng khắp cơ thể.

Còn Kuroba thì cả người chấn động bởi ma sát ấm áp bên trong.

"Tôi yêu cậu..."

Trong cùng một lúc, hai người song song nói ra cùng một câu. Kinh ngạc nhìn vào mắt người kia, đều phát hiện trong mắt nhau đong đầy hạnh phúc ngọt ngào.

"Động được rồi đấy."

"...Um."

Nhẹ nhàng hôn lên mặt Shinichi, Kuroba hơi co lưng nhịp nhàng đẩy tới. Ái tình như dòng điện chạy khắp người, từng tấc da thịt ma sát đẩy sung sướng ngày càng dâng cao.

Lúc đầu là biểu tình đau đớn, nhưng càng về sau, mỗi một lần ra vào là mỗi một lần thiên đàng trần gian, khoái cảm như sóng ngoài khơi, liên tục vỗ bờ.

Tiếng dâm thuỷ rục rịch chảy ra, thanh âm trừu động kịch liệt đầy cả gian phòng, nhục bổng to cứng mỗi lần cứ như muốn xuyên thấu tràng bích, hướng thẳng điểm G mà ma sắt dằn vặt.

"....Nhanh...nhanh nữa a.."

"Gọi tên tôi đi...cùng nhau lên đỉnh..."

"...Kaito..Ah..a...Nữa đi..."

"Shin...Shin..."

Tay phải Kuroba nắm chặt phân thân nóng cháy của Shinichi, tốc độ trừu sáp theo bản năng ngày càng nhanh hơn. Đến khi nước đã tràn ly, hai tia tinh dịch trắng đục cùng lúc bắn ra một lên bụng Kuroba và một vào sâu trong huyệt động của cậu.

Trong mông lung, Shinichi nằm ngủ thấy không thoải mái lắm nên muốn trở người một chút, nhưng xoay không được, hình như có cái gì đè lên trên người.

Lấy tay sờ sờ thì mò thấy một mớ vải lù xù, ngẩng đầu muốn nhìn thử thì một cái khăn lông từ trên trán rớt xuống.

Gỡ cái khăn ra liền thấy một tên ngốc đang ghé lên trên người mình mà ngủ, xem ra vốn là đang ở bên cạnh chăm bệnh đây mà.

Yên lặng nhìn gương mặt Kuroba khi ngủ, khoé miệng còn chảy nước bọt nữa, thật giống như trẻ con, hơn nữa khuôn mặt còn rất hồng hào đầy đặn, làm Shinichi kiềm không được phải đưa tay nựng nựng.

Giữa lúc cậu đang vuốt ve thì đột nhiên đầu ngón tay bị kiếm một cái.

"A..."

"Cậu hưởng thụ rất thoả mãn rồi phải không, đến mức đánh thức tôi rồi mà cũng không hay sao?"

"Ha ha, tại không để ý thôi."

Shinichi cười nhớ lại đêm kịch liệt vừa qua, thấy tay Kuroba đưa tới, liền e sợ mà nhắm mắt lại.

Nhưng mà Kuroba chỉ là đưa tay sờ trán cậu.

"Hình như hạ sốt rồi."

"Hôm qua tôi sốt à?"

"Lần đầu tiên đều như vậy thôi, cho dù con gái cũng sẽ đau nhức mà, huống chi con trai. Sốt nhẹ hôm qua nay đã tốt hơn nhiều rồi."

Nghe Kuroba chăm chú giải thích, Shinichi nhớ lại hôm qua mình quả thật khác xa đó giờ, nằm dưới thân anh cứ một lần lại một lần muốn được nhiều hơn cho đến khi mê man mới thôi.

Nhớ tới đó, Shinichi tự nhiên mặt đỏ như gạch tôm chín.

"Tôi..."

"Không cần "tôi" gì hết, nói chung cậu cứ nghỉ ngơi tốt là dc rồi."

Kuroba cứ như vậy đem khăn mặt đi ra khỏi phòng.

Shinichi vốn là muốn rời giường, lại thấy hạ thân vô lực.

Mà nghĩ lại, Shinichi nhận ra hình như mình luôn thích được Kuroba chăm sóc, bất luận là bây giờ hay trước đây.

"Kuroba anh từ sau khi tôi ngủ, cũng không có nghỉ ngơi hay sao?"

"Cậu là đang lo cho tôi đấy à?"

"Không được hỏi ngược lại tôi, mau trả lời."

"Tôi không mệt, cậu trở lại giường nằm đi."

"Giường này là của anh mà, rồi anh ngủ ở đâu?"

"Tôi ra sô pha ngủ cũng được mà."

Chẳng biết từ hồi nào, luận điểm của cuộc cãi vã đã chuyển từ vấn đề có ngủ tiếp hay không sang ai nên ngủ ở đâu.

"Đồ ngốc...Lên giường ngủ chung."

"Hậu quả tự chịu nha."

Không muốn cãi tiếp với Shinichi, Kuroba cuối cùng cũng nhượng bộ cậu chui vào trong chăn cùng nhau ngủ.

Hai tên ngốc đó, sợ là đến tận sau này, vẫn đang tiếp tục cãi qua cãi lại, cho đến khi cả hai đầy đầu tóc bạc rồi vẫn còn tiếp tục cãi nhau.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro