chuyen cuoi 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới Dựng

Diêm Vương mắc bệnh, sai quỷ sứ lên rước thầy thuốc, Diêm Vương dặn rằng:

- Nhà thầy nào trước cửa không có ma, đó là thầy giỏi.

Quỷ sứ lên, đi từ sáng đến chiều, nhìn thấy trước cửa nhà thầy nào cũng nhiều ma. Đi mãi mới tìm thấy trước nhà thầy lang kia chỉ có một con ma, quỷ sứ vào nhà hỏi:

- Thầy hành nghề được bao lâu ?

Thầy rằng:

Tôi mới dựng bảng, lập kệ hôm qua.

Quỷ sứ nghe nói hết hồn bỏ chạy luôn.

Sao Nỡ Vội Chết

Một ông lang xưa vốn nổi tiếng trị bệnh lao giỏi lắm. Ngày nọ có một ông lão đột ngột đến hỏi:

- Lão nghe thầy chữa bệnh lao thần lắm, thầy đã chữa khỏi bao nhiêu đám rồi?

Ông lang quả quyết đáp:

- Bao nhiêu đám nghe lời tôi thời chữa khỏi hết!

Ông lão cau mặt nói:

- Thầy quên rồi à. Thầy bảo thằng cháu nhà tôi uống thuốc một năm sẽ khỏi, sao nó mới được ba tháng thì chết?

Ông lang xua tay nói:

Ấy chỉ tại cậu nhà ta không nghe lời tôi. Tôi bảo uống thuốc một năm, sao uống mới ba tháng đã vội chết? Sống uống thêm chín tháng thuốc nữa, xem có khá hơn không nào?

Con Thanh Tịnh

Có ông quan nọ muốn ăn thịt ếch, sai lính đi bắt, nhưng không muốn dùng từ : "bắt ếch" nghe không sang nên mới bảo lính đi bắt con thanh tịnh. Ý muốn nói là trong sạch không ăn bẩn.

Lính nghĩ nát óc, không biết con thanh tịnh là con gì, gặp ai cũng hỏi nhưng không ai biết. May mà chúng nó gặp được nhà sư, hỏi ông mới nói:

- Ở trên đời này chỉ có nhà tu hành là thanh tịnh thôi.

Lính mừng quá bắt nhà sư về giam dưới nhà rồi lên công đường thưa:

- Bẩm quan, chúng con đã bắt được con thanh tịnh đem về đây rồi ạ.

Quan truyền:

- Thế thì chặt đầu lột da cho ta!

Sư nghe thấy sợ mất vía, lạy lục nói:

- Nhờ các ông lên bẩm quan, tối hôm qua tôi có ăn mấy miếng thịt cầy nên bây giờ chẳng được thanh tịnh nữa, xin đèn trời soi xét.

Lá Húng

Một ông sư đến nhà một người giàu có trong làng chơi. Con chó trong nhà chạy ra sủa "gâu gâu". Nhà sư làm như không biết hỏi:

- Nhà ông nuôi giống gì mà nó hót nghe vui tai quá vậy?

Nhà chủ tưởng sư lâu nay chưa biết chó là gì cũng nói cho qua:

- Giống chim ấy ở đây nhiều lắm, chúng tôi nuôi để khi nhà có khách nó hót cho vui ấy mà.

Ngồi nói chuyện một hồi lâu, nhà sư mới đặt vấn đề:

- Chúng tôi ở trên chùa Âm thì thanh cảnh thì vắng, xưa nay chưa có giống chim nào như giống chim nhà ông đến hót. Xin ông mở lòng từ thiện cho nhà chùa một con về nuôi cho vui cửa phật.

Ông chủ nghĩ bụng một con chó cũng chẳng đáng là bao, không lẽ từ chối nên sai đầy tớ lấy dây buộc con chó theo nhà sư đưa lên chùa. Đi được một đoạn đường nhà sư nói với anh đầy tớ rằng:

- Thôi anh về đi, để con chim ấy đây tôi dắt cũng được.

Con chó thấy người lạ không chịu đi, cứ dằng lại, nhà sư cố sức kéo đến đỏ mặt tía tai. Nổi khùng lên ông mới dọa con chó rằng:

- Có đi không thì bảo... không đi thì củ riềng! Củ riềng! Lá Húng! Lá húng!

Hết Trị

Có chàng tiều phu gánh củi đi bán, vô ý quệt phải thầy lang băm nổi tiếng "Chữa người ra ma...". Thầy giận mắng lớn:

- Mày đui hả? Tao bạt cho mấy bạt tay bây giờ!

Chàng tiều phu thật thà vang xin:

- Thưa thầy! Thầy đá tôi mấy đá cũng được, chớ đừng có bạt tay, con chết tội nghiệp con lắm!

Người đi đường lấy làm lạ mới hỏi cơn cớ làm sao, chàng tiều phu bán củi nói:

- Các bác không biết sao? Cả vùng này ai mà chẳng biết tay thầy lang ấy. Ai mà được tay thầy **ng vào coi như hết trị luôn.

Ai Sợ Vợ Nhất

Sư cụ ngồi nói chuyện với mấy người khách, có người đặt câu hỏi:

- Trong đám ta đây ai là người sợ vợ nhất?

Chưa ai dám trả lời, thì sư cụ đã nhận ngay:

- Chắc là tui đây sợ nhất!

Mọi người lấy làm lạ mới hỏi:

- Sư cụ làm gì có vợ mà sợ?

- Ấy đấy! Tôi sợ đến nỗi không dám lấy vợ.

Khó Hơn Đẻ

Một anh học trò gần ngày thi, lo lắng quá sức đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên. Vợ (ngày xưa học trò đều lớn tuổi) thấy chồng vậy nên nói đùa:

- Tôi coi bộ anh coi thi cũng khó bằng tôi lo đẻ.

Anh học trò bực mình gắt:

- Đẻ đái của bà sao khó bằng thi được.

Vợ anh học trò không chịu, hỏi vặn lại:

- Biết đẻ là làm sao không mà bảo dễ.

Anh học trò nói tỉnh khô:

- Thứ đàn bà có sẵn con trong bụng, nín hơi rặn thét nó ra, cho nên đẻ không có gì khó hết. Thứ như tụi học trò tui đây, gần ngày thi mà bụng trống chữ không, bà nghĩ coi lấy gì mà rặn cho ra, vậy có phải thi khó hơn không?

Chiếm Hết Chỗ

Một người ăn mày hom hem, rách rưới, đến cửa nhà giàu xin ăn, người nhà giàu không cho lại mắng:

- Bước ngay! Rõ trông như người dưới địa ngục lên ấy! Người ăn mày nghe nói vội trả lời:

- Phải! Tôi ở dưới địa ngục lên đây!

Nhà giàu nói:

- Đã xuống địa ngục sao không ở hẳn dưới đấy, còn lên đây làm gì cho bẩn mắt!

Người ăn mày đáp:

- Không thể ở được, nên mới phải lên đây. Ở dưới đấy các nhà giàu chiếm chỗ hết cả rồi.

Sang Cả Mình Con

Mùa hè nóng nực một lão nhà giàu đi chơi về mồ hôi đầm đìa như tắm. Lão sai đầy tớ lấy quạt ra quạt. Đầy tớ hì hục quạt một lúc, lão nhà giàu ráo mồ hôi, khoái chí nói:

- Ờ... mồ hôi của tao nó đi đâu hết cả rồi đấy nhỉ?

Đầy tớ đặt quạt xuống thưa:

- Dạ! Nó sang cả mình con rồi đấy ạ.

Bán Kẹo

Hai vợ chồng nhà giàu nọ muốn đùa ghẹo nhau ban ngày nhưng sợ đầy tớ biết, nhân làng dưới có đám ma, anh chồng sai đầy tớ xuống đó bán kẹo, thật là nhất cữ lưỡng tiện.

Người đầy tớ nghĩ bụng: "Quái! sao bỗng dưng hôm nay lại bảo mình đi bán kẹo? Hẳn ở nhà có chuyện gì đây". Thế là anh ta giả vờ đi một vòng rồi quay trở lại rình xem sự tình ra sao. Vợ chồng chủ thấy đầy tớ đi rồi, đưa nhau vào buồng hú hí. Chồng hỏi vợ:

- Về sau tôi chết mình khóc là gì nào?

- Tôi khóc mình là: "Anh ơi! Anh hỡi ! Chứ còn gì nữa!"

Vợ lại hỏi:

- Về sau tôi chết mình khóc ra làm sao?

- Tôi khóc là: "Em ơi! Em hỡi! chứ làm sao nữa!".

Người đầy tớ nghe thấy thế liền rao to lên:

- Ai mua kẹo kéo thì ra mua không sẽ hết! Kéo đây...kéo đây...éo đây...

Anh chồng nghe tiếng vội mặc quần chạy ra quát:

- Sao không xuống dưới làng mà bán?

- Dạ thưa ông chủ! Ở đây có những hai đám ma mà còn không bán được đồng nào, huống chi dưới làng chỉ có một đám ma thôi.

Đừng Có Nói Dối

Một thầy đồ hay ngủ ngày, nhưng lại bắt học trò phải thức, nếu ngủ là thầy đánh. Học trò tức quá mới hỏi:

- Chúng con học chữ và phải học cả tính của thầy, thầy hay ngủ ngày, sao thầy không cho chúng con ngủ.

Thầy trả lời liền:

- Ta đâu có ngủ ngày, đó là ta nằm chiêm bao để nói chuyện với ông Chu Công và ông Khổng Tử đấy chứ!

Một buổi kia, thầy ngủ trò cũng ngủ theo. Thầy thức dậy trước liền lay trò dậy mắng:

- Sao chúng mày dám bỏ học mà nằm ngủ?

Trò thưa:

- Bẩm thầy con có ngủ đâu! Con nằm chiêm bao để ra mắt ông Chu Công và ông Khổng Tử đấy ạ!

Thầy tức giận nói:

- Mày bảo mày ra mắt ông Chu Công và ông khổng Tử, vậy hai ông nói gì với mày?

Trò trả lời:

- Hai ông ấy bảo, sao lâu nay không thấy thầy mày đến thăm. Con trình bày rằng ngày nào thầy con nói cũng có xuống thăm hai ông đều đặn. Hai ông thấy con nói vậy có vẻ giận lắm bảo rằng...Thôi con không dám nhắc lại đâu...

Thầy quát:

- Nói mau! Tao cho phép.

Học trò ấp úng:

- Hai ông ấy bảo rằng: "Về nói với cái thằng thầy nhà mày đừng có nói dối!"

Bánh Tao Đâu

Có một thầy đồ tính vốn tham ăn. Bữa nọ có người mời đi ăn giỗ, thầy cho gọi một cậu học trò nhỏ theo hầu.

Đến nơi thầy ngồi vào cỗ, bảo học trò đứng bên cạnh. Trông thấy mâm cỗ nhiều bánh trái, thầy ăn no rồi lại muốn bỏ túi mấy chiếc, nhưng sợ người xung quanh nom thấy thì mất thể diện, thầy cầm bánh thản nhiên đưa cho học trò, bảo:

- Này, con cầm lấy.

Vừa đưa thầy vừa nháy mắt bảo cất mang về cho thầy. Cậu học trò không hiểu nổi cái nháy mắt thâm thúy ấy, tưởng là thầy cho thật liền bóc bánh ra ăn ngay. Khi hai thầy trò ra về đi ngang nhau, mặt thầy hầm hầm, mắng:

- Mày là anh em bạn với tao hay sao mà dám đi ngang hàng như vậy hử!

Trò sợ quá vội vàng đi nhanh lên phía trước. Thầy lại quát:

- Mày là bố tao hay sao mà dám đi trước tao!

Trò tụt lại đi đằng sau, thầy cũng mắng:

- Tao có phải là thằng tù binh đâu mà mày đi sau để áp giải!

Trò ngơ ngác thưa:

- Bẩm thầy! Con đi thế nào thầy cũng mắng, vậy xin thầy bảo con đi thế nào cho phải ạ?

Thầy chẳng ngần ngại gì nữa, hầm hầm quát:

- Thế bánh của tao đâu?

Chó Cắn Tay

Ông thầy xấu nết kia thấy học trò cầm cái bánh rán, dụ rằng:

- Mày đưa bánh đây tao làm cái trăng khuyết cho mà coi.

Thằng nhỏ không dè đưa bánh cho thầy, thầy day day cắn đứt nửa cái bánh, rồi nói tiếp:

- Để tao làm cái trăng tròn cho mày coi.

Thầy vừa hả miệng cắn bánh, thằng nhỏ nóng ruột lấy tay che lại lỡ trớn, thầy cắn nhầm phải tay nó khiến nó khóc ré lên. Thầy vội thổi thổi, hà hà tay cho nó và dỗ rằng:

- Bữa này thầy tha học cho trò, về nhà ai có hỏi thì trò nói là bị chó cắn nhé.

Ngủ Với Ông Xã

Có một thầy đi dạy dạo, nhân thấy ông chủ nhà mình đang dạy học giàu có, môn hộ ăn cơm không hết, nghĩ gia đình thầy bần hàn túng thiếu nên có ý định muốn mang thằng con theo ăn học để đỡ tốn cơm nhà. Một hôm, nhân thằng con ông chủ quên mặt chữ, thầy nhắc khéo:

- Phàm là học trò bao giờ cũng cần có bạn để giúp nhau học hành, hơn nữa có bạn mới thi đua nhau học tốt hơn. Thầy cũng có một đứa con bằng tuổi trò đây, phải chi nó được ở gần để cùng trò trau dồi chữ nghĩa thì hay lắm.

Thằng nhỏ thưa chuyện lại với ông chủ. Ông chủ chìu con cho mời thầy lại dặn:

- Sang năm về nghỉ hè lên, thầy nhớ mang con lên cho nó ở học với con chúng tôi.

Như kế hoạch đã định, thầy về quê và gấp rút dạy cho con mình một số điều cần thiết. Biết con thầy một chữ cắn đôi cũng không biết, thầy đành dạy cho con ba chữ là: cơm, mền, và cha. Hai cha con ráp nối xong mọi chuyện thầy trở lại nhà ông chủ và dẫn thằng con theo.

Ông chủ đem sách ra bảo con thầy đồ đọc. Nó đứng trân trân không biết mô tê gì cả. Thầy thấy vậy mới nói đỡ lời cho con:

- Tánh nó nhà quê nhút nhát, ông hỏi nó khớp quá nên trả lời không được, để tôi viết ra mấy chữ để nó đọc cho ông chủ nghe.

Nói dứt lời thầy viết chữ "Mền" hỏi nó chữ gì, nó cũng ngó nhưng không mở mồm được. Thầy nhắc khéo:

- Chớ ban đêm đi ngủ mày đắp cái gì?

Nó cứ thiệt tình trả lời câu hỏi của cha:

- Con đắp chiếu manh.

Thầy giận quá viết tiếp chữ "Cơm" rồi hỏi nó, nó vẫn cứ trơ trơ không biết. Thầy nhắc:

- Vậy chớ thường bữa mày ăn giống gì?

Nó đáp tỉnh bơ:

- Ăn tấm măn!

Thầy ngượng quá nhưng vẫn cố viết tiếp chữ "Cha" hỏi nó: Còn đây là chữ gì? Nó lại u ơ ngơ ngác. Chán quá thầy hỏi:

- Chớ tối lại mẹ mày ngủ với ai?

Nó đáp gọn bưng:

- Ngủ với ông xã.

Đã Làm Sao

Thầy đồ dạy câu: "Ấu bất học lão hà vi". Thầy mời một học trò đứng dậy giải nghĩa, nó nói:

- Thưa thầy! "Ấu bất học lão hà vi", nghĩa là bé không học lớn lên đã làm sao.

Thầy đồ lắc đầu bảo ngồi xuống và chỉ một trò khác đứng lên giảng giải tiếp. Cậu ta nói:

- Thưa thầy! Trò vừa rồi nói sai cả. "Ấu bất học lão hà vi" nghĩa là trẻ mà không học, người lớn đã làm chi được nó.

Thầy đồ:??!!

Đã Có Thầy

Có một thầy đồ nhát như thỏ đế, ban đêm không bao giờ dám ra ngoài vì sợ ma. Thầy được mời đến dạy học ở một nhà nọ. Một đêm thầy đau bụng, nhưng sợ không dám ra ngoài. Đến khi mót quá không thể nào kiềm được, thầy đánh liều đào một cái hố ở vách rồi tương vào đấy.

Sáng hôm sau biết không thể dấu được, thầy bèn gọi chủ nhà lại chỉ vào cái hố nói:

- Đêm qua trộm đào vách nhà ta, tôi thấy vậy đợi đến lúc nó ló đầu vào tôi ỉa lên đầu nó một bãi, nó sợ quá chạy mất.

Chủ nhà biết tính thầy, biết tỏng là thầy nói láo, đã ỉa bậy ra nhà mà còn bịp bợm. Ông ta cho mời tất cả nhà lại mà phán:

- Nhà ta nuôi một đàn chó rõ là đồ ăn hại. Đêm qua trộm nó vào

đào vách, thế mà cả bầy chó không con nào biết, may mà có thầy không thì khốn! Thôi hãy đem lũ chó giết thịt đi, từ giờ đã có thầy giữ nhà hộ.

Văn Hay

Một nhà văn đang cặm cụi viết, vợ đến bên cạnh nói:

- Ông lấy giấy khổ to mà viết có hơn không.

Nhà văn lấy làm khoái chí cho bà vợ khen tài năng của mình, ý tứ phong phú, giấy khổ nhỏ không đủ ghi chép hết. Muốn vợ nói lại cho sướng bụng anh ta hỏi:

- Mình nói vậy ý là thế nào?

Bà vợ thong thả nói:

- Ông chẳng tính toán gì cả. Giấy khổ to bỏ đi còn dùng gói hàng được, chứ giấy khổ nhỏ bỏ đi có mà cho vào sọt rác.

__________________

Đừng Nói Nữa Tao Thèm

Có một con chó bị người ta giết thịt, xuống âm phủ chầu Diêm Vương. Diêm Vương hỏi:

- Ở trần gian mày mắc tội gì mà bị người ta giết thịt?

- Dạ, không biết, chỉ nhớ là con đang đứng bổng bị người ta dùng búa đập vào đầu con đến chết.

- Thế rồi sao?

- Rồi người ta đưa con vào nồi, dùng nước nóng làm lông trắng phiếu.

- Rồi sao nữa?

Người ta cho con thuôn vào cái trui dài rồi thui vàng, mổ bụng lấy lòng con súc rửa trắng phau đem đi làm dồi rồi nướng lên thơm phưng phức. Thịt con họ nướng chả thơm điếc mũi, xương sườn bắp vế nấu dựa mận đặc quánh, cho thêm răm hành... gan con họ đem bọc mỡ...

Nghe đến đây, Diêm Vương xua tay bảo:

- Thôi thôi! Đủ rồi... đừng nói nữa tao thèm...

Mừng Đám Cưới

Một đám cưới nọ tổ chức rất linh đình, hơn nữa số lễ vật của khách đến chúc mừng cũng để bù đắp vào các khoản chi phí, đó là chưa nói đến trường hợp gia chủ được lãi, nếu có chủ tâm tính toán trước.

Thủ Thiệm (một nhân vật khôi hài nổi tiếng ở Đà Nẵng) ghét cay ghét đắng cái thói này. Tương truyền có một chuyện như vầy:

Đi dự đám cưới Thủ Thiệm mua một tấm lụa, viết lên đó ba chữ Hán thật to:"Miêu Bất Tọa" làm quà tặng đám cưới. Trong tiệc rượu, nhiều người nhờ Thủ Thiệm giải thích mấy chữ đó. Thủ Thiệm chép miệng:

- Chà có rứa mà mấy ông cũng hỏi! "Miêu" là mèo, "Bất" là không, "Tọa" là ngồi. "Miêu Bất Tọa" là mèo không ngồi, mà mèo không ngồi tức là mèo đứng. Các ông các bà mừng "Bách niên giai lão", "Bách niên hạnh phúc", còn tui thì "Mèo Đứng" cũng vậy mà thôi chứ có khác gì đâu.

Nhìn thấy tấm lụa có chữ "Miêu Bất Tọa" treo trang trọng giữa phòng chính, ai cũng bấm bụng cười thầm.

Làm ruộng mãi mà chẳng dành dụm được mấy đồng, anh nông dân nọ quyết chí lên thành phố kiếm cơm. Sau vài tháng, anh nhận được thư vợ:

"Đám ruộng hai bờ ở đầu hông

Lâu ngày không cấy vẫn để không

Nước non vẫn đủ, cỏ mọc tốt

Nhờ người cày hộ có được không?"

Anh chồng đọc xong trả lời:

"Đám ruộng hai bờ là của ông

Cho dù không cấy vẫn để không

Mùa này không cấy chờ mùa khác

Nhờ người cày hộ chết với ông"

Đọc thư chồng xong, cô vợ nóng lòng quá nên gửi tiếp:

"Ruộng để lâu ngày cứ bỏ không

Hạ đi thu đến sắp lập đông

Cỏ xanh cũng lạnh dần héo úa

Thợ cày đầy rẫy chẳng tính công"

Anh chồng hồi đáp:

"Biết ruộng lâu ngày để trống không

Cỏ dại um tùm mọc mênh mông

Nhưng mà tụi nó cày tệ lắm

Kỹ thuật thua ông, có biết không?"

Vợ rằng:

"Ruộng vẫn nơi này quá mênh mông

Sao chẳng gieo đi kiếm vài đồng

Ông về vẫn đó chi mà ngại

Mùa ông thu hoạch khỏi tốn công"

Chồng bực mình, tiếp:

"Này này ông nói có nghe không

Ruộng ông, ông kệ cứ chơi ngông

Khi nào ông rảnh ông gieo giống

Còn không kẻ khác cấm cho trồng"

Cô vợ chịu không nổi... gửi tiếp :

"Ông à... cỏ dại lên quá mông

Dân cày quê mình cứ ở không

Thôi tui làm phước cho họ cấy

Ông về thu hoạch... thế là xong"

Anh chồng càng tức giận hơn:

"Cỏ dại có mọc lên quá mông

Thì bà vẫn cứ phải để không

Ông mà biết được bà cho cấy

Ông vể nhổ sạch thế là... xong"

Vợ:

"Ruộng kia cỏ đã mọc đầy đồng

Ông về gấp gấp có nghe không?

Ruộng đang thiếu nước, lại khô cạn

Ông về tưới hộ tôi trả công!"

Chồng nghe thế liền gửi lại:

"Ừ thì bà ráng mà kiềm lòng

Bà mà léng phéng chết với ông

Ông về ông cấy cho tơi xốp

Cho thỏa bao ngày bà đợi mong"

Hôm sau, chồng nhận được tin sét đánh từ vợ:

"Luật mới ban hành ông biết không?

Ruộng mà không cấy sẽ sung công

Vậy ông thu xếp mà về sớm

Kẻo mất ruộng rồi, ông trách ông"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen