Untitled part

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hộc...hộc". Tiếng bước chân dồn dập và tiếng thở dốc như bị truy đuổi trong một con hẻm nhỏ. Thành phố X - nơi đày dãy tệ nạn và tội phạm, cướp bóc trấn lột nhiều đến mức không kể hết. Một người thanh niên mái tóc đen ngắn, ánh trăng nhỏ len lỏi trong góc tối vừa khít chiếu lên góc mặt đẹp tuyệt mĩ, đôi con ngươi kiên định và linh động, khuôn mặt thoáng vẻ mệt mỏi, hơi thở gấp gáp. 

-" Bọn chúng chạy đâu rồi?. Mau chia ra tìm bọn nó cho tao." Một tên đô con hung dữ quát lên. Sau đó chỉ còn nghe tiếng bước chân dần bé lại. Bọn chúng có vẻ đã đi xa.

_"Cậu không sao chứ?" Người con trai cất tiếng hỏi.

Đi cùng cậu là một người con trai khác, thấp hơn một chút, vóc người gầy gò, nhỏ nhắn thế nhưng ánh mắt lại lộ ra chút đáng sợ.

-"Bọn chúng đi rồi. Chúng ta mau đi thôi"

-"Chúng ta? Ha". Một tiếng cười nhẹ đầy vẻ chế giễu.

Người thanh niên chưa kịp phản ứng. Đoàng! . Tiếng súng nổ xé tan đi không khí yên tĩnh vốn có. Người thanh niên mở to mắt chưa kịp phản ứng thì phát súng thứ hai đã trực tiếp nhắm thẳng vào cậu. Cậu khuỵu xuống, máu nhỏ thành dòng, đôi tay không ngừng run rẩy, ánh mắt trở nên mơ hồ, phía trước là một mảnh đen tối. Cho đến lúc trút hơi thở cuối cùng cậu chỉ kịp nghe thấy tiếng cười điên dại :" haha haha... Anh ấy là của tao, tất cả là của tao"

Giật mình mở to hai mắt. Khung cảnh trước mắt đã trở nên xa lạ. Có lẽ đang mơ nhưng cảm giác chân thực đến lạ thường. Cả cơ thể ướt sũng và lạnh buốt đang run lên cầm cập.

_Tỉnh rồi. Cậu ta tỉnh rồi.

_ Còn đứng đó à. Không mau dìu em ấy vào phòng y tế đi. 

Người đàn ông đeo vừa nói vừa choàng qua người cậu một tấm khăn, đỡ cậu vào phòng y tế. 

Nói chuyện một hồi, cậu thực sự vẫn không tin mình đã sống lại trong cơ thể của một người hoàn toàn xa lạ. Đầu óc đau nhức, cậu xoa xoa đầu, người thầy giáo thấy vậy thì khuyên nhủ:

_ Em nghỉ ngơi một lát, thầy không làm phiền nữa.

Nằm trên giường bệnh, uống một ít thuốc hạ sốt cơ thể cũng khỏe lên đôi chút. Nhưng cậu vẫn thắc mắc tại sao người đó lại muốn giết cậu. Cậu đã làm gì sai hay sao? Rõ ràng lúc nhắm mắt cậu có nghe thấy cậu ta nói gì đó. Nghĩ một lúc cậu thấy bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là tập trung vào thực tại trước mắt. Đương nhiên cậu không có ý định bỏ qua cho người đã khiến cậu ra như vậy chỉ là có lẽ giờ không phải lúc thích hợp.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove