**Chuyến Ga Tàu Điện Ngầm**

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


**Chuyến Ga Tàu Điện Ngầm**


Ga tàu điện ngầm cũ kỹ nằm sâu trong lòng thành phố, nơi từng là điểm hẹn của bốn người bạn thân từ thuở bé: Tùng, Linh, Phong và Trang. Những ký ức xưa cũ về những buổi chiều nắng vàng và tiếng cười vang vọng vẫn còn đọng lại nơi đây, nhưng giờ đây mọi thứ đã đổi thay. Mỗi người mang trong mình những nỗi đau riêng, những tình cảm không thể thổ lộ.


Tùng và Linh ngồi cạnh nhau trên băng ghế dài. Tùng nắm chặt tay Linh, ánh mắt anh dịu dàng nhưng cũng đầy lo lắng. "Linh, em có nghĩ rằng chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn này không?" Tùng hỏi, giọng nói đầy hy vọng.


Linh mỉm cười nhẹ, nhưng đôi mắt cô lấp lánh nước. "Em tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ chiến thắng tất cả, Tùng à. Nhưng em cũng lo lắng... Phong, cậu ấy..."


Phong đứng xa, lặng lẽ nhìn họ. Trái tim anh đau đớn mỗi khi thấy Linh và Tùng bên nhau. Anh biết mình không nên xen vào, nhưng tình cảm dành cho Linh quá mãnh liệt. "Tùng, Linh," Phong bước tới, giọng anh khàn khàn, "Tớ có chuyện muốn nói."


Tùng quay lại, nhìn thẳng vào mắt Phong. "Phong, tớ biết cậu không đồng ý với chúng tớ, nhưng tớ mong cậu hiểu. Tớ yêu Linh thật lòng."


Phong nhắm mắt, hít một hơi sâu, rồi mở mắt nhìn Linh. "Linh, tớ đã thầm yêu cậu từ rất lâu rồi. Tớ không thể nào chịu đựng được khi thấy cậu bên Tùng. Tớ xin lỗi, nhưng tớ không thể giả vờ như không có gì được."


Linh giật mình, đôi mắt cô mở to. "Phong, tớ... tớ không biết cậu có cảm giác đó. Tớ rất quý cậu, nhưng tình cảm của tớ dành cho Tùng..."


Trang đứng phía sau, lòng cô đau nhói khi nghe những lời của Phong. Cô đã giữ trong lòng tình cảm thầm kín với Linh từ lâu, một tình cảm mà cô biết sẽ không bao giờ được đáp lại. "Phong, đừng làm mọi thứ phức tạp hơn nữa," Trang lên tiếng, giọng cô run run. "Chúng ta đã là bạn bè từ nhỏ, đừng để tình cảm cá nhân phá hủy mọi thứ."


Phong quay sang nhìn Trang, ánh mắt anh đầy bất ngờ. "Trang, cậu... cậu cũng..."


Trang gật đầu, nước mắt cô rơi xuống. "Phải, tớ cũng yêu Linh, nhưng tớ biết tình cảm của mình không có chỗ đứng. Tớ chỉ muốn chúng ta vẫn có thể là bạn, vẫn có thể giữ được những kỷ niệm đẹp."


Không gian trở nên im lặng. Tiếng tàu điện ngầm vang lên từ xa, mang theo âm thanh của quá khứ và hiện tại. Tùng, Linh, Phong và Trang, mỗi người đều mang trong mình những nỗi đau riêng, những tình cảm không thể nói thành lời.


Linh bước tới, nắm lấy tay Trang. "Trang, cậu là người bạn tốt nhất của tớ. Tớ không biết cậu có những cảm xúc đó, nhưng tớ rất cảm kích vì cậu đã luôn ở bên tớ."


Trang mỉm cười qua làn nước mắt. "Cậu không cần phải biết, Linh. Chỉ cần cậu hạnh phúc, tớ sẽ mãn nguyện."Phong nhìn Tùng, rồi nhìn Linh. Anh thở dài, bước lùi lại. "Tớ sẽ cố gắng chấp nhận. Tớ không muốn mất các cậu."


Tùng bước tới, đặt tay lên vai Phong. "Chúng ta sẽ không bao giờ mất nhau, Phong. Chúng ta đã hứa sẽ luôn bên nhau mà."Chuyến tàu điện ngầm lăn bánh, mang theo âm thanh của kỷ niệm và những lời hứa. Dù tình cảm của họ phức tạp và đau đớn, nhưng tình bạn vẫn là sợi dây vô hình gắn kết họ mãi mãi. Trong ga tàu cũ kỹ, bốn người bạn đứng bên nhau, chia sẻ những nỗi đau và tình cảm thầm kín, hy vọng rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#quynhluu