Chuyện lính-Lenghiabk05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện Đời Lính

Nói thật chứ hơn 6 năm biết net và hơn mười mấy năm làm người tui chưa bao giờ được đọc 1 câu chuyện hay như thế này.....lời văn cô đọng,xúc tích bình dân đọc mà không té ghế mới lạ.....hải cực...

Hồi đó đi Sư 9 ở Đồng Dù, Củ chi thì phải ^.^ Lúc mới vào, phải đi chích ngừa, mà bọn nó bảo là ngừa bách bệnh, thì cũng đứng xếp hàng, vạch tay áo ra đưa cánh tay ra cho nó chích (Quân y thực tập, binh nhất hơn mình 1 gạch) *, các bác bảo thằng nào chích nhanh hơn nó, tớ ko tin, nó chụp ống chích với tần suất 3s/1 phát . Đâm, kéo, thả rất dịu dàng, tội mấy thằng mà thuốc ko vào thịt kịp, nó sưng lên bầm tím, mà tớ là trong số đó, có thằng kia rất to con, đek biết quân y nó chích sao, gãy kim, té vật ra xỉu ...

--------------------------------------------------

Rồi cái màn dậy sớm và ngủ sớm, 5h dậy. 9h lên giường

Chúng mình ở tp làm gì mà có vụ như ngủ như gà thế kia ... thế là lôi bánh kẹo, đồ ăn ra lúc mà đi phụ huynh đem cho ấy. Có nhiều ông đem cái balô ra, tôi dám cá rằng bỏ đói nó với cái ba lô ấy cả tháng cũng ko đói... chóp chép mãi rồi ngủ cũng gần 12h. Sáng sớm mấy ông sĩ quan kéo dậy lúc 4h30 (. chỉ cách gấp nội vụ - chăn màn, chiếu gối đấy các bác - chúng tớ ngủ nướng mà, thế mà chúng nó kéo sạch chiếu gối ra rồi quát lên ...... Đ. , quân đội đek phải ở nhà, chúng mày dậy mau... rồi chúng tớ gấp theo chúng nó và ra tập thể dục với áo thun 3 lỗ và quần dài. Lạnh bỏ mẹ, lạnh teo cả chym...

------------------------------------------------

Cái chuyện ăn uống là bi hài nhất trong cái quân đội của VN này, đến giờ ăn đánh kẻng, cả đám được mấy ông tiểu đội trưởng dắt xuống nhà ăn, xuống đến nơi, 1 tay cầm chén, 1 tay cầm đũa, nhìn ăn mày đek chịu được

nhìn vào cái bàn đồ ăn cho 10 thằng ... Cái j thế này? 1 cái nồi cơm với gạo sống, 1 cái *a thịt mà tỉ lệ 90/10 trong đó 9 miếng mỡ, 1 miếng thịt. Alê hấp, căng tin thẳng tiến, vào đến nơi, mua *a cơm sườn giá 15.000đ/1 *a, nhìn cái *a nhiều thằng hất hàm bảo: Chủ quán có cái nào sang hơn ko ? Chủ quán nhìn thằng ấy bảo: "Đek có, đek ăn thì biến" (sau này biết đúng là chỉ có 1 cai canteen trong cái trung đoàn này... hèn chi nó làm trùm, mà lính mà đòi ăn sang thì chết sớm nữa - sau này mới biết - thôi thì mình cũng nuốt, chơi thêm chai nước ngọt nữa..)

-------------------------------------------

Rồi cuộc sống quân đội bắt đầu với các món ăn chơi... học từ sáng đến chiều, hôm nào về sớm thì tăng gia (chơi game nông trại các bác à)

Và tắm rửa rồi ăn chiều lúc 5h30, sau đó là sinh hoạt với đồng chí mỏ nhôm (mỏ nhôm là thế này, đồng chí ấy là cán bộ phó đại đội trưởng chính trị, trong ban cán bộ phân ra 2 loại: quân sự và chính trị, và chính trị thì nói nhiều, chính đồng chí ấy tâm sự mình bảo rằng có lúc thực tập và học ở HN thì có bài học thực tập nói liên tục 8h/1 ngày, ko ngưng nghỉ, chỉ uống nước thôi, thì mới pass được và qualified là cán bộ chính trị, cái mồm đồng chí ấy phải bằng nhôm thì mới dẻo dai được) mà đồng chí ấy nói cái gì mà tớ 18 tháng nghe mà ko hiểu gì cả

---------------------------------------------

Cái vụ tăng gia đấy, bắt đầu cuộc đời nông dân các bác ạ, trưa, sáng , chiều rảnh mà ko học là đi cuốc đất, và bắt đầu bi thảm khi 1 ngày chúng nó bảo đám tớ đi lấy phân đi bón cây cải ... tớ bảo phân ở đâu, chúng nó dắt tớ ra thẳng wc ... mà wc này là nổi , tức là ko có hầm cầu ở dưới

---------------- CHỈ ĐỊNH: bác nào đang ăn thì đi ngay ra ngoài, ko đọc tiếp ----------------------

Thế là các bác ợ, chúng tớ phải xúc cái đống mà chúng tớ thải ra hằng ngày, dầu gió được trưng dụng, khẩu trang.... but sau này tớ công nhận rằng * có cái thứ mùi nào mà kinh khủng bằng mùi của cái đống phân của người.... thế là tay đeo bao ny lông, ôi * mẹ, có thằng kia làm ăn kiểu gì nó xúc 1 phát mạnh tay văng mẹ lên thằng kia, văng vào mặt.... thằng ấy ói tới mật xanh ... tớ chỉ là thẳng đứng dòm but gió thổi vào mặt, tớ muốn xỉu.... và cái đống ấy dọn tới cái hố và ủ thành cái món lỏng lỏng màu nâu nâu vàng vàng xanh xanh để tưới lên cải này, đậu đũa này, rau này..... để chúng tớ thu hoạch sau này đem lên cái bàn ăn và măm măm.....

-----------------------

Cái vụ hốt phân bò ấy, tớ cũng đi theo chơi cho vui, các bác biết ko? ngày ấy, chúng nó cũng đểu lắm cơ, thủ thỉ với bọn mình rằng: các em lâu ngày quá, ko ra chơi, anh muốn cho mấy chú ra ngoài, ko đi bộ đâu nhé. Có xe đưa rước đàng hoàng (xe tải ....) thế là chúng tớ ham vui đi, lên xe ra khỏi cổng thật là 1 cảm giác thật tự do hạnh phúc, như chim trời tung cánh vậy.. Chạy 1 hồi rồi đến 1 cái trang trại nuôi bò... và nhìn cái thảm cảnh phân bò .... nhìn chúng nó trả giá mua phân mà chúng tớ cười ra nước mắt... " Anh giảm giá tí nhé, phân bò kì này lỏng quá, chả được nhiêu... anh giảm giá tí..." thằng kia phán phân để lâu nó thế chứ muốn rắn thì vào trong...." bọn tớ khóc ko thành tiếng, cười ko ra hơi... thế là vào xúc, (cái mùi của tụi bò này, công nhận là khá nhất trong các loại phân, với lại có nguyên tắc ngửi hoài riết ko ngửi mùi được nữa... thế là lúc đầu cũng nhẹ nhàng, né tránh nó văng vào người, nhưng xong rồi thì chơi tay, rồi dính cũng kệ .... và khi lên xe trở về, các bác biết ko ... chúng tớ đã chơi trò chọi tuyết..... lý do là.. lúc ấy xe đầy phân rồi.. đứng lên nó nhũn xuống và có thằng té, thằng này kéo thằng kia... và thằng nào ko dính thì bi chúng tớ vo phân lại và chọi vào.... lạy hồn... có thằng dính vào miệng thì phải tớ được đại đội trưởng bảo kê nên dính 1 tẹo... nhưng về tới nơi thì chả thằng nào dám đứng gần trong 10m cả... chúng nó bảo đám tớ thối quá... Thề là tớ ko ngửi được gì.hahaha ôi cái thảm cảnh ấy nó cười ra nước mắt các bác ạ

--------------------------------------------

Cái chuyện lãnh lương hay còn gọi là lãnh trợ cấp.... lúc đầu nghe chúng tớ được hưởng mức lương căn bản của nhà nước theo hạn ngạch, mình nghe khoái lắm... coi ra cũng được 500k hơn/1ng/1tháng mà .. but lúc kí nhận tiền...nhìn có nhầm ko ??? còn 80k + và sẽ lãnh vậy lãnh luôn trừ khi được thăng quân hàm.... nhìn cái bảng nó trừ tiền.... choáng... các bác biết ko, nó trừ tiền an, tiền uống, tiền mùng, chăn, chiếu gối, tức là hoàn toàn chúng ta ko free !!! nothing free !!! thế là ấm ức toàn tập.... bắt đầu lâm vào cảnh thiếu nợ... và ăn thiếu canteen.... và chúng tớ bắt đầu thành con nợ của xã hội khi xin tiền và mượn tiền liên tục, ăn mày của quốc gia khi thấy bất cứ gì cũng ngon miễn là ko phải đồ ăn của lính... cứ người nhà đem đồ an lên thì share, còn ko quay qua quay lại thì của riêng thành của chung

---------------------------------------------

Toàn nam với nam ở ko mà.... cứ đến CN, gái gú nó lên thăm , các anh em nhà ta cứ tranh thủ.... lúc ấy trại lính thành camping, các bác nghĩ ban đầu nó nghiêm túc bao nhiêu thì Chủ Nhật nó messing bấy nhiêu, nào là căng võng, nào là ôm ấp, hú hí, rồi lại còn thịt quay, bánh kem, heo sữa.... tội nghiệp nhất là các đồng chí ở xa, ko có nhà lên thăm, đành chờ chiều về vui vẻ với các anh em... Đêm gác, 1 ca 2 tiếng, gái Củ chi nó mò vào tận phòng, thằng gác giả điên gặp thằng muốn lại nhiệt tình, thế là bóng đêm tội ác, mà phải con nào nó đẹp mình cũng ko nói, toàn là ma sống, mà tớ lộn con ma với con ma người 2 lần nhé. Đang đêm gác, 1 tiếng hú thất thanh khủng khiếp vang lên trong phòng, chúng tớ bật đầu dậy, thấy thằng tiểu đội trưởng nó xanh mặt: hỏi sao, bảo nó gặp con ma mặt xanh, áo trắng loàng nhoàng bước qua mặt nhìn nó, cực kì ghê.... tớ hơi ớn.... chúng nó tắt đèn ngủ tiếp, và tớ đang gác, đang phê phê thì có cái mùi... rất lạ.... đíu .. đằng sau ớn lạnh.... mở mắt to và quay lại.... ối má, dm MAAAA !!! ..sẵn cây ba trắc trên tay, tớ đek la tiếng nào, phan luôn, bụng bảo dạ: thôi tớ đi đây, các cậu ở lại mạnh khỏe... chết thì chết đứng đek chết nằm....móa phan nghe cái bộp... vào vai... nó chỉ ứ ứ trong miệng. lấy chân tính đạp tiếp mà nghe nó nói nhỏ: Em đây anh, em vào chiều các anh mà, tha em đi (nó tưởng tớ là vệ binh...) em cho miễn phí nhà.... ôi Dis, biến , biến ngay, nó chạy thục mạng các bác ạ... và 1 lần nữa sau lần đó, tớ gặp thật... mình cũng lại tưởng là con khốn nạn nào đấy mò vào phòng. Lúc ấy có cái sào đồ phơi sau nhà, ao thun trắng toát ra phơi 1 tràng dài, tớ đang đứng phịa phịa với thằng gác (thằng này trước khi phịa, cũng xem mình bị đập, đang đứng thì vổ vai sau lưng, mà nó đen thui, đúng hàm răng trắng nhách..) lúc ấy thấy sau lưng có 1 cái bóng trắng lướt qua nhanh lắm, tớ liên tưởng con mẹ kia... rồi lại cười cười nói... tí ra đứng *... lạy chúa nó đứng trên vách tường (kể lại vẫn lạnh...) mà ko có chân...phiêu diêu và tóc phủ hết mặt.... tớ đứng hình và nó di chuyển dọc hành lanh, và tới đúng giường thằng đội trưởng bữa la thất thanh ấy và..... AAAAAAAAAAAAAAAA đíu , thằng ấy nó la cả trung đoàn tưởng bảo động cấp 1, đèn bật sáng khắp nơi.... rồi lại hỏi thăm nó lại kể... tớ thấy và biết đúng rồi..... sau này hỏi thằng ấy tại sao mày gặp ma hoài thế...nó bảo là nó yếu bóng vía nhất và thường xuyên hay gặp... lúc sau thấy nó đeo bùa mới đỡ la lối om sòm....

---------------------------------------------------------

Tớ là người biết nhiều và rất rảnh vì tớ là cò sỹ quan (trợ lý liên lạc cho oai), nhiệm vụ chính của tớ là nấu ăn và viết giáo án... sáng sớm xuống bếp lấy thịt.... và tớ biết bọn nấu ăn cứ cuối tuần là ăn heo sữa non.... chúng nó chia tớ ít, bọn ấy cũng đểu... heo con ấy chúng nó đập đầu xong đem lên tiểu đoàn trưởng khai là té hố chấn thương sọ não chết... và có 1 lần... cứ tuần nào cũng ăn mà... ông điên tiết bảo cái hố nào mà cứ chết heo hoài thế..cúng đi... chúng nó lén lút bảo nhau đào 1 cái hố sâu chừng 2m (siêng thật) và để cục đá ở dưới... thế là ra kiểm tra...ông gật gù.. bảo uh, sâu thế té chấn thương sọ não cũng đúng..rồi ổng quát lên.. dm chúng mày ko biết lấp à.... cả đám dạ dạ.... but tuần sau có món mới... heo con chết đuối... giời ạ... tớ nói các bác nghe... dí con heo con là ca 1 vấn đề.... cả đám 5 thằng dí phê đít mới bắt nó được, bắt xong đem con ta ngâm nước rồi trình báo chết đuối.... cơ mà, thịt heo con chết kiểu nào cũng ngon lắm các bác ạ... dòn rụm... nhai luôn cả xương cơ mà Cái món kế tiếp là *ồn heo.... xin thưa chính xác là cái từ các bác nghĩ trong đầu.... chế biến rất cựcứt. làm sạch lông, làm từ sáp, tách lông bằng bản chải, keo, các loại, sau đó chế nước muối, iot, và các chât tẩy rửa các loại... sau đó thái nhỏ và kho lên...rất ngon, ăn sựt sựt, ngọt ngọt, mặn mặn...nó ứa ra từ trong thịt đấy.. món *ồn heo ấy phải cả mấy tháng mới ăn 1 lần... vì chỉ có con heo nái nó mới có, và trọng lượng phải trăm ký, trải qua mấy chục lần giao hợp và sinh sản mới ngon... và khó nhất là lý do chết các bác ạ... chấn thương hay chết đuối với con đỹ heo nái này ko dễ , nó như con hà mã mà .. nên chỉ khi nào tự nhiên chết mới có món đó thôi !

--------------------------------------------------------------

Về mấy cái vụ tạo tạo phản trong army này thì nhiều cái hài đek chịu được. Làm quân lính đâu được nửa năm thì bắt đầu cái trò trốn ra ngoài uống cafe và chơi xếp hình. Có cái hào khoảng 4m, có lúc nó cạn nước tới mắt cá, có lúc nó tới ngực, kinh 1 chuyện là có khúc nó có đỉa, khúc không có, lục bình với rau muống đầy... và có đám vệ binh nữa... chúng nó như hung thần lúc ẩn, lúc hiện vậy, nhưng mà đã học lăn lê bò trườn thì ngại gì khó khăn, thế là cả đám rủ nhau trốn... chia ra 2 cánh sau đó hẹn tập trung quán cafe đối diện, thực tập đúng bài đội hình chiến thuật phân tán nhỏ lẻ đánh đặc công nhá... vừa ra tới bờ kênh, bỗng nghe bên kia có tiếng la: "Có thằng trốn, đứng lại.... " Teo rồi, mình ko tham gia cánh kia, may quá.... bên nay đám tớ vì tiếng gọi của tự do, băng qua luôn, nước tới eo.... qua bên kia, thay quần... Thề với các bác chúng tớ cởi quần tự nhiên giữa đám dân cư, mà lúc ấy cũng đêm rồi, ko sao cả.... tớ thấy.... lúc ấy tớ thấy 1 con gì dài dài ngay bắp chuối... điếng hồn... dis . "Dính đỉa rồi", tớ la ý ối, đám nó kéo lại và ngồi rút ra, máu chảy tè le cả, nhưng của con đỉa, ko phải máu của tớ... ôi cảm giác kinh hãi... lúc ấy tớ đang ngồi nhá.. ngước mặt dòm lên đúng tầm mắt ngay cái cái thằng kia... lúc ấy cả đám đang thay đồ mà, tớ thấy nó đứng hình...ôi mẹ... đỉa bám vào xung quanh trym nó chắc phải 4 -5 con... ôi nó phình cực lẹ.... thằng ấy ko la được tiếng nào, bọn tớ chạy tới ngồi rút ra... máu chảy tè le... nó chỉ nói 1 câu cuối cùng là: "tao có thể sinh con được nữa ko..." mà cảnh ấy nó hài và rùng rợn nhất trần đời... máu nó chảy ròng ròng... mà nó cứ khóc và ôm chym... ôi cái sự ăn chơi......

1 lần cũng thế, vượt kênh, * hiểu thế nào lũ vệ binh nó đứng canh bên kia, ko đứng bên này nữa, mà cũng đek bắt lúc qua nữa, mà chúng nó xuất hiện đúng lúc bọn tớ thay quần...haha thằng cu kia có kịp kéo quần đâu, bỏ chạy với cái underwear, tục ko chịu được, thế là đám vệ binh gom quần bỏ về... nó nửa khóc, nửa cười ... thế là ngồi trong bụi rậm, đợi bọn tớ ra chợ mua quần... lúc ấy mấy con bán cafe xung quanh cứ rú sung sướng như được tiền vậy...

---------------------------------------------------------------

Nói về nhậu chiến sỹ VN này ko thua quân nước nào cả, tớ ko biết nhậu nhưng làm mồi nhậu thì ko thua, (ko làm được thì sỹ quan nó la như con nó vậy). Nhưng vui cái là, khi chưa nhậu chúng tớ là đồng chí, mà nhậu vào rồi chúng tớ và sỹ quan coi nhau như con vậy... Sỹ quan nhậu xong, đứa đi ngủ, đứa thì ra sinh hoạt (mà nó nói như cái máy, nói đúng 1 đoạn tới lui, còn hơn bật băng học tiếng anh nữa) còn ko thì các bác ấy đau đầu ko ngủ được thì tập báo động (thật là 3D) cứ hoét hoét vài lần trong đêm, bắt chúng tớ ra xếp hàng rồi lại giải tán... Còn quân lính nhậu thì thật hãi hùng, tớ nhớ 1 lần, thằng tiểu đội trưởng nó nhậu xong, lè nhè lên phòng sỹ quan (* , thằng này bản lĩnh các bác à, nhậu xong dân tình nó trốn hết, thằng này lên kiếm sỹ quan nói chuyện...) thằng sỹ quan quân sự sau khi nghe kể lể táng bạt tay 1 phát nháng lửa... thằng lính lui ra, lầm bầm, xong tớ với thằng sỹ quan đi tắm (tắm ở quân đội là tắm công cộng với cái bồn nước tập thể) lúc ấy khoảng 6h rồi, còn tớ với thằng sỹ quan tắm, đang tán phét, tớ thấy thằng lính hồi nãy đi tới, mặt đầy sát khí, tớ lại đứng trước sỹ quan nữa, vửa thấy nó vung tay lên, * , CLGT này? nguyên 1 con mã tấu phang thẳng vào đầu sỹ quan, tớ đứng trước, lách qua 1 bên, thằng sỹ quan lui về, 1 phat tóe lửa ngay thành bồn nước, lúc ấy tớ sợ teo các bác ạ, phi mẹ vào bồn nước (thú thật nhảy vào cũng xón ra 1 ít...) thằng sỹ quan dân lục quân mà, nó chờ chém nhát thứ 2 hụt tiếp, bay vào bẻ tay và quật ngã nó xuổng sau đó trói nó lại bằng cái áo (ôi thần tượng của đời em lúc ấy ^.^) sau đó giải vào nhà, tớ lao ngay ra ngoai mặc đồ.... lúc sau đấy có vài anh em vào tắm... múc nước trong cái bể ấy, ngửa đầu xối vào mặt - tớ nhớ lại cái cảnh xón ra ngoài trong bồn - im lặng ko nói câu nào nữa (ngu mà nói ra, nó bắt xúc cái bồn tắm tập thể thì ngu toàn tập....) Rồi bác lính ấy bị giam đúng 1 tháng trong lao... Ôi tớ vẫn còn khâm phục anh ấy đây này... Rượu có thể làm tất cả nhở....

----------------------------------------------------------

Trong cái trại tớ có 1 cái trại tập bắn đạn thật, ngày mà chúng tớ vác súng ra ngoài thi bắn bia.. ôi cái trường tập bắn rộng mênh mông, hùng vĩ lắm.... chúng tớ nằm bắn và cách đó khoảng 500 - 800m gì đó là cái vách đất cao chừng 50 - 100m gì đó, và cái bia để trên đó... lúc mà tớ nheo mắt lại thấy cái bia trùng với cái đầu ruồi..... nhắm kiểu gì nữa.... lúc ấy có thằng bạn tớ lên bắn trước, thằng này nó bị quáng gà mà, tớ bảo thôi thì bắn hú họa ko chết thằng nào là được rồi.... nó phan 1 phát PAANG , tớ thấy bốc khói trên cái cây (bia thì tuốt dưới đất...) phát thứ 2 cũng thế, phát thứ 3 thì rõ ràng thấy nòng súng nó chĩa lên trời (sau này tớ biết phát đấy làm bị thương con bò ngoài Củ chi - đền đâu mất 1t đấy -) Tớ bảo thôi rồi đại đội mình an phân thật rồi, quân ta bắn chym hay quá... tại vì đang thi đua mà....Ôi mà đíu , thằng vệ binh báo bia nói : 9 - 9 -10 , và cứ thế 8 -9 - 10, 10 -10 -9, v..v.... tới phiên tớ bắn: cam đoan các bác, tớ kiểm chứng thế nào, tớ phang đủ 3 phát vào cái nhà vệ binh đấy (cách bia 100m) và..... 10 - 10 -10....ôi * *.... đại đội tớ hạng nhất huấn luyện ngắm AK các bác ạ.... (1 triệu được chi ra cho vệ binh báo bia sau này) hahahahaah

-------------------------------------------------

Về cái vụ tăng gia thì thằng anh họ em nó đi xong về nó kể nghe mà cười chảy cả nước mắt. Số là thế này: " Đến kỳ cuối tháng đội của lão ấy được giao chỉ tiêu là 1 ngày phải hốt bao nhiêu kg phân để tăng gia, ngày nào hốt ko đủ thì đêm đó ra canh mà hốt cho đủ, và ko chỉ đội lão ấy mà 3-4 đội khác trong trại cũng thế. Mà sức người thì có hạng, có ngần ấy thằng mà chỉ tiêu được giao thiếu điều gấp 3 lần số lượng các anh ấy có thể sản xuất, thế là lần đầu tiên trong đời lão anh họ em mới thấy có chuyện cướp phân, mà ở đây là cướp tại chỗ luôn ấy. Các bác cứ tưởng tượng cái cảnh các bác đang ở trên và đang "thả hồn vào gió" thì ở dưới 3-4 bố trẻ đứng chờ lấp ló vời ngần ấy xẻng và xúc với ánh mắt đầy thèm muốn lẫn khao khát". Lão ấy còn kể cái chuyện tiểu đội lão có lần đi cướp được hơn 3 bao phân bò của bọn tiểu đội khác mà nghe y như phim 007 ấy,

-----------------------------------------------------

Chưa đi nghĩa vụ, nhưng cũng ăn tập 1 tháng QS rồi. Nói chung là sướng hơn các chú kể ở trên. Vs đa số bọn mình thì nhẹ nhàng nhưng với mấy cô cậu tiểu thư thì...

Cạnh giường mình có 1 thằng quý tử lười vô đối. Sáng dậy với nó là cực hình. 5h kẻng nó * dậy, hôm thì thoát hôm thì ông chỉ huy vào tận phòng cầm gậy vụt. Ăn sáng thì nó * ăn ở nhà ăn đâu, tàn ra ngoài làm 2 tô bún bò thôi hôm vào ông ấy điểm danh muộn lại ăn vài đạp nữa. Hôm thì học chính trị nó buồn ngủ nên chuồn về phòng, vừa bật điện thoại nghe nhạc vừa ngủ, lúc dậy thì mất mẹ nó điện thoại rồi, mặt nó lúc đấy chuối lắm các bác ạ. Cuối buổi mới biết ông chỉ huy làm (thế mà lúc giảng bài mặt vẫn lạnh như tiền), làm cả lũ phen nháo nhác, thằng này nghi thằng nọ.

------------------------------------------------------

Đi bộ đội rất nà vui, khuyến cáo ae đi cho biết

Một lần bọn binh nhất được giao xuống phụ bếp nấu ăn bưng bê các thể loại, bọn tân binh lần đầu lóng ngóng quá chạy bở hơi tai mà vẫn không kịp cả trăm cái tàu há mồm. Cuối giờ tới lúc các cu ấy tụ tập lại ăn thì ...hết sạch, cơm khê cũng chẳng còn. Đói quá vác mỏ xuống nhà bếp lục lọi, rất kỳ diệu là vẫn còn sót lại 1 ít cơm cháy trong mấy cái nồi. Cả bọn ùa vào như heo, mà cái thứ ấy ngon thật, bẻ từng miếng ra chấm với nước tương hoặc nước xào thịt còn sót lại thì dất nà tuyệ

Đang ngon mỏ thì chỉ huy xuống: Các anh làm gì đấy - Dạ....

Chỉ Huy: Ai cho các anh ăn cái này hả - Có biết đó là suất đặc biệt cho các chiến sĩ heo ko?

Cả bọn ngớ ra vì chỉ huy đùa chả vui gì cả, nhưng thật tệ là ông ấy * đùa.

Chiều lại người ta thấy có một lũ trẻ măng đi ra chuồng lợn đứng xếp hàng miệng luôn mồm đọc: Xin lỗi các đồng chí heo vì đã tranh mất phần ăn của các đồng chí, xin lỗi các đồng chí....

---------------------------------------------------------

Chuyện này được thằng em họ kể,hôm nằm ngủ với nó! nó mới về được tầm 3 tháng,giờ đang làm công nhà mình :

Nó kể hồi còn trong quân ngũ,phải đi hành quân hết từ tỉnh này sang tỉnh khác,núi này sang núi khác ! Trên vai thì khoác gạch để rèn luyện sức khỏe ! Đi nhiều thì đau chân,thi thoảng hành quân qua thị trấn nào đấy,gặp cửa hàng tạp hóa là tranh nhau lao vào ! Để mua gì các bác biết k ... mua "U GÂU" các bác ạ ! Mấy con mẹ bán hàng tưởng mấy thằng bộ đội * đùa,vác chổi ra chửi đuổi. Sau rồi giải thích mãi rằng thì là mà,hành quân núi xa,đường đá,toàn thâm tím chân cả,nên bác nào cũng thủ trong balô 1-2 bịch "4 ten" để .. đệm chân ! Thành ra đường hành quân rải rác toàn u-gâu siêu lớn ! !

-----------------------------------------------------------

Điệp vụ cứt bò.

Sau 1 thời gian các bác bụng to ở trên phát động tháng thi đua tăng gia sản xuất trong hàng ngũ các chiến sĩ trẻ nhưng lại bắt buộc là phải tăng gia = phân người, từ đó làm cho trong toàn quân bắt đầu xuất hiện trường hợp "túng quá hóa liều" của anh em binh lính, cụ thể như 1 số tiểu đội lập trạm gác ngay tại hố của tiểu đội mình cả ngày lẫn đêm đề phòng "cướp giật" mà quên của nhiện vụ canh gác hoặc 1 số chiến sĩ cố tình trộm cơm tại nhà ăn để về ăn khuya nhằm có sức mà "sản xuất" tăng gia gây thất thoát quân lương.

Do đó các bác ở trên quyết định nới lỏng cho anh em dễ sống bằng cách giảm quota phân người cho các tiểu đội, nhưng bắt phải bù bằng phân bò nhằm đáp ứng chỉ tiêu cho tháng phát động "toàn quân tăng gia sản xuất". Từ đấy phát sinh ra 1 thực tế còn nghiệt ngã hơn trước đây: Doanh trại có đúng 5 con bò cho lính nuôi mà bắt toàn doanh kiếm hơn 3 tấn phân, thế là lão anh em vì quá bất bình đã quát khi nghe thông báo "D.M mấy thằng hâm", kết cục là đêm đó anh được đặc cách đứng quạt muỗi cho các "đồng chí heo" . Anh em trong trại bắt đầu lo sốt vó, "đêm quên ăn - ngày mất ngủ - tối bật dậy lạnh toát cả mồ hôi" vì deadline ngày càng gần mà bới cả cái doanh trại lên vẫn thiếu hơn cả tấn dù các chiến sĩ ta đã cố gắng sáng tạo bằng cách "cải tiến" phân người thành phân bò (cái cách cải tiến này nó hơi tởm nên em xin phép ko nêu ra ).

Thế nhưng "trong cái khó nó ló cái ngu", kế bên doanh trại quân đội là trại chăn nuôi của quân khu, đừng nói gì phân bò, phân ruồi cũng đủ đè chết cả doanh trại, thế nhưng bi kịch ở chỗ lính của 2 trại vốn * ưa nhau cho lắm nên 1 bịch cứt cũng * có chứ đừng nói gì đến cả tấn . Bị dồn đến bước đường cùng, thế là tiểu đội của thằng anh em lên kế hoạch sẽ bí mật tiếp cận và tước đoạt 3 bao phân bò bên ấy để hoành thành chỉ tiêu trên đề ra và đặt tên cho chiến dịch ấy là "Mật vụ cứt Bò".

Tối hôm ấy là đến phiên tiểu đội lão ấy trực, ngay khi đồng hồ điểm 12h đêm thì 3 thằng đang nằm trên giường đồng loạt bật dậy đi tè, lẻn ra khỏi cửa doanh trại với sự thông đồng của 2 thằng đang gác. Qua một hàng kẽm gai để tiếp cận đến tường của khu chăn nuôi, các anh áp dụng kỹ thuật mà nói nôm na là "thằng này đạp lên đầu thằng kia" để trèo qua tường rào cao hơn 2m. Cũng hên là hôm ấy trại nuôi bò không có thằng nào canh gác. Thế là mỗi thằng 1 cái bao tải, 3 anh lao vào chuồng bò hốt lấy hốt để, chỉ 5 ph sau thì 3 bao phân, mỗi bao 50 cân đã căng tràn, lúc này bắt đầu có tiếng 1 anh xì xầm: "D.M, thế đek nào mà 3 thằng vác 3 bao tải cứt mà nhảy qua tường chắn bây giờ, đã thế vác cái bao to như cái nhà thì chui thế ch. nào qua được rào, còn lủi ra cửa chính để gác tụi nó thấy chắc cả lũ đi ăn cứt thay cơm quá". Thì ra các anh não khá nhẵn, nghĩ cách để vào nhưng * có tính đường rút nên mới ra cớ sự này . Nhưng trời không tiệt đường người, may mắn cho các bố trẻ là bên phải chuồng bò là khu rừng tạp cung cấp củi cho toàn khu, nghiệt cái là phải băng ngang qua 1 cái chòi canh gần đấy thì mới lủi ra rừng được. Thế là lão anh em do kinh nghiệm xem phim chưởng 3 xu của Tàu vô cùng phong phú, quyết định áp dụng chiến thuật "Dương đông kích tây" thành phiên bản VN là "Chọi cứt bò đánh lạc hướng" nhằm thoát thân. Nghĩ là làm, mỗi anh thủ 1 quả cứt khô chọi thẳng vào mái tôn của tụi lính chăn nuôi gần đó, báo hại gác nó tưởng cái giống gì nó đập kẻng báo động toàn trại. Rồi lợi dụng tình hình rối ren, 3 anh hùng của chúng ta với 3 bao tải cứt bò phi thằng vào rừng rồi trèo đèo lội suối đánh 1 vòng lủi về trại của mình, về được đến nơi thì là gần 4h sáng, cất 3 túi cứt vào kho, các anh nằm thẳng cẳng ra ngủ bất chấp quần áo lẫn mặt mũi toàn cứt . Chiến dịch thành công mỹ mãn và do tiểu đội anh là tiểu đội duy nhất hoàn thành chỉ tiêu nên được thưởng 5 ngày phép bất chấp lão C trưởng luôn miệng thắc mắc :" Thế nào mà chúng nó kiếm hơn tạ cứt từ 5 con bò chỉ trong 1 đêm nhỉ?" .

---------------------------------------------

Còn vụ này nữa: phải đi kiếm củi, muốn nhanh thì trèo lên cây đạp cành kiếm cho nhanh, có thằng tụt xuống thế * nào lại bị cành cây đâm vào súng gần lòi cả bi =) bệnh xá thì có 2 chị y tá trẻ, thế là 1 chị cầm cho 1 chị khâu

----------------------------------------------

Bạn em đi Gia Định, tiểu đoàn 2 đóng ở chỗ nghĩa trang lính ngụy cũ ấy. Nó kể một chuyện mà không biết thật hay không. Một lần cả đám nhậu đêm, không mở đèn, rượu thì để trong chẩu bày giữa, mồi miếc xung quanh. Nhậu một lúc ngà ngà thì làm vỡ mất cái ca múc, kêu một thằng ra kiếm cái khác. Nó ra một lúc sau mang một cái gáo vào. cả đám nhậu tiếp rồi đi ngủ. Sáng ra, thấy giữa thau rượu đã cạn là cái ca múc nước tiểu, phân để tưới cây. Ói ra mật xanh mật vàng luôn.

Một thằng khác nữa cũng nghĩa vụ nhưng vào đặc công. Nó kể sếp của tụi nó có con nhỏ bị suyễn, nghe nói ăn mật mèo chữa được nên nhờ lính tìm mua một con lấy mật. Hôm sau lính đưa lên 1 túi mật, mang về thì lại không dùng được do đã bị vỡ. Chỉ huy nhờ tìm cái khác, lính lại đưa lên ngay, chỉ huy ngạc nhiên "mèo đâu mà sẵn vậy, cấm bắt mèo của dân đấy" "Dạ không, mèo này đi lạc vào đơn vị ạ". Chỉ huy ngạc nhiên lắm, sao mèo đi đâu không đi mà lạc vào đơn vị hoài. Mãi sau theo dõi mới phát hiện, lính áp dụng bài học, lỉnh ra ngoài tóm mèo, rồi ném vào doanh trại, ở trong này lính danh chính ngôn thuận "này, mèo lạc nhé" thế là thịt. Đơn vị đóng gần một kho container, ở đó có berger. Thế mà lính đặc công mò qua, hạ gục một cách êm thấm, vác qua thả vào doanh trại sau đó... Có điều chê berger không ngon.

Rồi còn có màn lính đặc công ra quán, đánh nhau với dân. Về chỉ huy phạt giam 1 tuần xong hỏi "thế thắng hay thua".Thắng thì thôi, thua thì thêm 1 tuần nữa "đặc công mà đánh nhau thua à, Phạt!."

Các bạn đi lính thường thấy thế đã cực. Trinh sát, đặc công còn kinh hơn. Bốc phân xi nhê gì, ngân mình trong phân 12g đồng hồ đến nỗi thấy phân cũng thơm thơm Không tập thì chả lẽ sau này bò vào căn cứ địch trúng hố xí bèn bịt mũi chạy! Bạn mình nói tập riết mới phát hiện so với bùn thì cứt chả là gì, cứt chỉ thối một lúc đầu chứ bùn sục vào rồi nó bốc mùi còn kinh hơn cứt

Nào! Cùng tôi tiếp tục chặng đường quân ngũ nhé. Thế là tôi bắt đầu ngững ngày huấn luyện gian khổ. Trung tâm Huấn luyện Quang Trung chỉ là nơi chúng tôi được học những kỹ năng cơ bản của một người lính. Xong 3 tháng ở đây chúng tôi mới được công nhận là sinh viên sĩ quan và chuyển sang Trường Võ bị Thủ đức để học kỹ năng chỉ huy. Trung tâm này vì thế rất tả pí lù : sĩ quan, hạ sĩ quan, binh nhì đủ cả. Cả nhảy dù, biệt động cũng học ở đây.

  Ngoại trừ một số ít giờ lên giảng đường để học lý thuyết hay học hát, phần lớn thời gian chúng tôi học ở các “bãi”. Từ doanh trại ra đến bãi nhiều khi hơn chục cây số. Ngày đầu tiên ra bãi học, về thằng nào th ằng nấy vã cả người. Lúc đó mà Tây thi có đến rủ đi chơi thì cũng xin bái chị cả nón, chị cho em nằm nghỉ.

  Mỗi sáng thức dậy công việc đầu tiên phải làm là “ chà láng” : Mỗi thằng được chia một đoạn giao thông hào đắp bằng đất. Chúng tôi phải múc nước tưới vào rồi lấy cái gà mên ăn cơm chà cho láng. Có thằng mua cả cái bay thợ hồ, trông chuyên nghiệp phết. Giao thông hào thì mênh mông thiên địa, đại đội trưởng sức đâu mà đi kiểm tra, ngài chỉ cần đứng liếc qua một vòng, chỗ nào còn khô là chưa chà, thế là thằng nào phụ trách chổ đó lãnh đủ. Tôi vốn là thằng thích ngủ nướng, lúc nào cũng ra sau anh em vài phút. Thế là tôi sáng tạo ra một chiêu đối phó: Buổi tối trước khi đi ngủ tôi tọng một bụng nước. Đến sáng cứ thế mà tưới đều cái đoạn của tôi. Cũng phải trình độ lắm nhé. Tưới không khéo thì thiếu nước như chơi. Phải điều chỉnh làm sao cho súng như một cái “bét”, phun 1 tia cực nhỏ, và phải phun cho đều. Nghệ thuật ghê lắm. Nhiều thằng muốn bắt chước mà có được đâu.

  Chà xong là đến tiết mục vệ sinh cá nhân, rồi xếp hàng lãnh đồ ăn sáng, thường là bánh mì đường. Xong rồi đến kho vũ khí lãnh súng đi học. Để thành sĩ quan chỉ huy, chúng tôi phải nghiêm chỉnh hơn hạ sĩ quan binh sĩ. Mấy anh chàng này đi học như đi chợ,chẳng có hàng ngũ gì; súng thì vác vai, xách trên tay, thậm chí có anh còn kéo lệch xệch trên đất. Trông cứ như mấy ông nông dân đi làm ruộng. Chúng tôi hả? Đi thành hàng nè. Súng phải cầm thẳng đứng trước mặt, và vừa đi vừa hát. Thường là bài gì mà “ thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu…”

  Cũng có những bài chúng tôi phải học vào ban đêm. Như bài “di hành đêm”, “ngụy trang đêm”…Bài di hành đêm chẳng hạn. Chúng tôi balô súng đạn đầu đủ, cân đủ 20 ký, đi thành hàng một cho đến sáng. Ban đêm mát trời, gió hiu hiu thổi, thêm nữa lại buồn ngủ nên thằng nào thằng nấy vừa đi vừa ngủ gà ngủ gật. Lâu lâu nghe một tiếng chủm và có hiệu lệnh dừng lại là biết có một chú vừa rớt xuống ruộng. Lôi thằng con ướt lóp ngóp lên , chúng tôi lại đi tiếp. Nhớ cái bài nguỵ trang đêm, tôi lủi ra sau hút thuốc, rồi nằm lơ mơ ngủ quên tuốt. Sẽ chẳng có chuyện gì nếu khi khiểm điểm quân số trước khi về bọn nó không quên tôi. Số là khi điểm danh theo tiểu đội, thằng đầu tiên đếm1 rồi cứ thế cho tới thằng cuối cùng sẽ hô “12. Hết”. Tui lủi đi ngủ rồi thế mà cái thằng số 11 chờ một lát không thấy ai hô nữa bèn hô hết. Đúng là cái đồ bã đậu. Hết thì về. Nữa đêm tôi thức dậy thấy còn có mỗi mình ên tôi hết hồn, lần tìm về doanh trại. Ở doanh trại cũng đã biết có 1 thằng “đi lạc”. Chả là cái khâu kiểm tra vũ khí nghiêm lắm. Khi phát hiện ra thiếu 1 khẩu súng là các ngài biết ngay còn thiếu 1 thằng. Về được nữa đường là tôi bị quân cảnh tóm gáy chở về. Đêm đó, trong khi bạn bè yên giấc thì tôi bò lổm ngổm quanh sân, cầm một cây tăm xỉa răng… đo chu vi doanh trại. Đâu phải lẳng lặng mà đo đâu. Vừa đo vừa đếm to lên. Ngưng đếm là anh đại đội trưởng chạy ra đá đít ngay. Tính ra thì tôi lỗ nặng. Mà cũng chẳng nhớ là sân vũ đình trường dài bao nhiêu….. cây tăm nữa

  Có cái bài 36 đoạn đường chiến binh là thằng nào cũng ngán. Chúng tôi phải chạy vượt chướng ngại vật, leo rào, bò dưới hỏa lực, đu người qua xà…đủ 36 trò. Trò cuối cùng là leo qua một bức tường khoảng 2m. Bình thường thì đây là trò trẻ, phóc 1 phát nhẹ nhàng là qua; thế mà anh em đa số cứ trèo lên rớt xuống, dồn một đóng loi ngoi lóp ngóp. Trông buồn cười chết được. Đua bốn môn phối hợp chẳng là cái đinh gì so với cái màn này.

  Buổi chiều thường thường là tập đi diễu hành. Cái vụ đi này cũng lắm chuyện ra phết. Có nhiều thằng cũng đi đứng bình thường như người ta; thế nhưng hể cứ nghe” Bước đều, bước!” là y như rằng thằng con đánh tay ngược. Cứ thử tưởng tượng một người đi mà hể chân phải bước tới thì tay phải cũng đánh tới luôn. Đi khó bỏ mẹ thế mà bọn nó cũng đi được. Trông cứ như thằng Asimo ấy.

 Có chuyện này vui nhất: Tôi là cái thằng ra mồ hôi ghê lắm. Làm cái gì một chút là mồ hôi túa ra, đúng là như tắm. Ngày thường làm chó gì có thì giờ giặt giũ. Thế nhưng đôi vớ của tôi mới là vấn đề. ướt đẫm mồ hôi, rồi lại khô đi, cộng thêm bụi bặm, đất cát làm đôi vớ tôi bốc một cái mùi khó tả. Biết thế nên tôi thường xuyên giặt và phơi giày , vớ. Vớ thì treo lên hàng rào; quân trường thiếu gì hàng rào. Nhưng đôi giày thì phải kiếm chổ nào cao cao tí. Thế là tôi bèn để đôi giày của tôi lên cái bể chứa nước uống của đại đội, mà phải để xa xa vào để khỏi ông nào táy máy. Đến khi tôi vói lên để lấy nó xuống thì bố khỉ!, nó lọt tỏm vào bể nước. Từ đó trở đi cứ mỗi lần lấy nước để đi học tôi lại xách cái bi đông chạy tuốt qua đại đội 2. Hôm đó thấy thằng nào uống nước là tôi cứ dòm lom lom, xem thử nó có lăn ra dãy đành đạch không. Chẳng thằng nào việc gì cả, nhưng về sau tôi vẫn kiên quyết không chịu uống cái thứ nước ngâm giày đó

Nghe các bố kể tội chỉ huy với lính tiểu đoàn sao tôi thấy xốn xang quá , không lẽ giai đoạn sau này lại như vậy ?! hồi đó ở chỗ tôi tiểu đoàn trưởng, chính trị viên ăn cùng mâm , xà lỏn áo thun nhậu với lính , hết thuốc hút cũng xin anh em đàng hoàng , hầm mấy ổng tự đào, gặp lúc thiếu quân, tối mấy ông cũng tự phân công gác như anh em, khó khăn thì động viên nhau , đù má , đù mẹ là chửi thề quen miệng ( quan lính thằng nào cũng đù cả ! ) chứ không đánh lính. Lính tiểu đoàn là do có chút ăn học được phân công làm công tác chuyên môn, chứ thời đó cũng đi càn, gác sách còn cực hơn lính đại đội bởi ít người hơn, được cái là " lính tiểu đoàn quan đại đội " cấp bậc chỉ trung sỹ, thượng sỹ nhưng xuống đại đội công tác cũng được cấp chỉ huy đại đội là sĩ quan tôn trọng tiếp đàng hoàng , vậy thôi !

 Đi thao trường về, lau chùi qua súng ống cất vào tủ, cất bia bảng học cụ lên kho đại đội xong bọn em phi ngay ra bể nước tiểu đoàn tắm. Đang là mùa mưa, con suối đằng sau đơn vị mênh mông tràn trề nước, trời đang nóng thế này thằng nào cũng chỉ muốn nhảy ngay xuống quẫy đạp lặn ngụp cho thoả thích nhưng vì bị chỉ huy đại đội cấm, sợ chuột rút và cảm đột ngột nên cả bọn đành phải kéo nhau ra bể. Bể nước tiểu đoàn là nước được bơm trực tiếp từ suối lên để phục vụ nhu cầu tắm giặt và vệ sinh cá nhân của bộ đội, còn nước ăn thì lấy ở giếng tiểu đoàn chứa vào bể to trên bếp (thời gian này trung đoàn đang xây cho tiểu đoàn 2 và tiểu đoàn 3 một máy lọc nước công suất 400m3/ngày nhưng chưa hoàn thành, mãi đến cuối năm mới được đưa vào sử dụng). Đang nóng, dội vài gáo nước vào người thấy mát lạnh, thằng nào cũng sảng khoái hẳn lên. Có thằng nghịch còn nhảy cả xuống để lặn chui qua lỗ thông giữa hai ngăn bể. Vô phúc cho thằng nào vừa nhảy xuống mà chỉ huy đại đội hoặc tiểu đoàn đi qua bắt gặp thì thôi đẹp, lại kỷ luật lấy phân mút chỉ luôn. Xô thùng gàu chậu có sao đồng chí ko dùng mà lại nhảy xuống làm ảnh hưởng đến vệ sinh chung, phải xử lý kỷ luật để đồng chí rút kinh nghiệm. Thằng Thịnh con (Cát Bi - b6) đã phải 1 mình thau bể một tuần liền chỉ vì đua đòi nhảy xuống lặn bị anh Đạt kều đại trưởng bắt được. Thằng Hưng tòng (Lạc Viên - b5) đầu têu trèo lên kịp thì lại ko việc gì.

Tắm xong, mát mẻ từ đầu đến chân bọn em tập trung đi ăn cơm trưa. Thời điểm này chế độ của bọn em vẫn giống như hồi tân binh tức là 5.300đ/ngày nhưng khẩu phần ăn lại khá hơn hẳn hồi tân binh???!!! Ngoài rau, thịt, đậu như hồi tân binh ra, khẩu phần ăn hàng ngày còn có thêm chậu canh mồng tơi nấu hến, canh rau đay nấu cua đồng và thỉnh thoảng mỗi thằng lại có thêm 1/2 quả trứng gà luộc. Đi tập về mệt, tắm rửa mát mẻ, cơm ngon (cũng do ăn quen) nên thằng cũng ních đẫy tễ, ko thấy còn hiện tượng chê cơm như hồi tân binh nữa, đĩa thằng nào cũng sạch bong, sáng bóng luôn. Nhưng hôm nào bếp tiểu đoàn cho ăn cá kho (thường là mỗi tuần một lần) thì quá đẹp, gần như 2/3 quân số đơn vị bỏ cơm. Cá rô phi to hơn 2 đầu ngón tay tí, làm ruột, chặt vây xong cho vào rổ xúc qua nước rồi đổ hết vào vạc, đổ xâm xấp nước, cho muối thêm vài viên kẹo đắng cộng với ít chay khô và đun sôi lên, mấy thằng nhọ đít nó kho cá cho bọn em ăn như thế đấy. Lúc xúc ra đĩa mỗi thằng 2 con, cá kho gì mà trắng ởn, đuôi và vẩy còn nguyên, mùi cá bốc lên tanh ngòm, chỉ cần nhìn đã thấy ớn rồi chứ nói gì đụng đũa nữa. Chỉ khổ tiểu đội nào phải trực ban, trực nhật vào đúng buổi ăn cá thì quá đen, rửa bát đĩa xong phải lấy cả xà phòng để rửa nhà ăn để khử mùi tanh. Mỗi tháng đến ngày sinh hoạt giá trị văn hoá tinh thần bọn em lại ý kiến vụ cá mú này (chủ yếu là thôi dẹp đi ko cần ăn cá nữa) nhưng chỉ huy tiểu đoàn chỉ trả lời chung chung là để đấy để xem xét, nghiên cứu, còn chỉ huy trung đoàn nói là ko được vì phải có cá, có chất tanh mới đảm bảo dinh dưỡng cho các đồng chí (nghe xong suýt ngất). Đã được quán triệt rõ rồi "ăn ko nói, đói ko kêu" thì cứ thế mà thực hiện thôi, ý kiến ý cò gì nữa.

Cơm nước ních căng mề xong là bọn em về ngủ trưa lấy sức chiều chiến đấu. Trời nóng lại ko có quạt nên bọn em luôn tranh nhau những giường ở gần cửa sổ để hứng gió trời mà chợp mắt (mùa này gió Chí Linh thổi vù vù, mát lạnh luôn) có khi 2,3 thằng chui vào chung một giường (mát đâu ko thấy chỉ thấy chật chội khó chịu, có khi nóng hơn ý). Chủ nhân của chiếc giường mát lạnh này nếu đi ăn cơm hoặc đi đâu về muộn là mất chủ quyền luôn, ko làm sao đuổi được "kẻ cướp đất" đi để giành lại giường nên đành chui vào đúng giường của "kẻ cướp" đó mà ngả lưng. Buổi trưa này cũng là "thời gian đẹp" của bọn gấp chăn xấu với bọn bị kỷ luật. Anh em người ta được ngủ còn mình phải vác chăn chiếu ra sân đại đội tập gấp. Trời nắng chang chang, ngồi giữa sân đại đội để tập gấp chăn thì nản rồi. Cùng lính tráng với nhau nên cảnh này là bình thường, nhưng hôm nào đơn vị có khách thấy lạ cứ đứng xem bọn này đang làm gì mà lạ thế thì ko biết úp mặt vào đâu mà tránh. Nhưng cũng phải thế thì chúng nó mới chừa được, ai đời anh em người ta gấp chăn vuông vắn, căng dây thẳng hàng đẹp mắt như thế mà chỉ vì mấy thằng cẩu thả gấp chăn nhăn nhúm như cái bánh mì để trung đội bị trừ điểm thi đua. Cả bọn lười lau phản nằm buổi trưa này cũng "ôm phản lao ra biển" luôn. Tại theo quy định về nội vụ vệ sinh của đơn vị là phản nằm lúc nào cũng phải sạch sẽ, ko được có cát và bụi bẩn. Trực ban đại đội đi kiểm tra thi đua mà sờ phản thằng nào có bụi bẩn với cát thì xin mời trưa vác phản ra suối mà rửa cho sạch nhé. Em là thằng chăm lau phản lắm, phần vì tính em nó sạch sẽ, phần vì sợ bị kỷ luật nên sáng nào cũng lấy giẻ nước lau phản thật kỹ. Nhưng một lần vì phải trực nhật mải quét sân em quên ko lau kiểm tra bị phản bẩn thế là buổi trưa phải đi rửa phản, ức chế. Bọn vi phạm kỷ luật bị phạt cải tạo buổi trưa này cũng "quá đẹp" luôn, cơm nước xong về là tập trung hết lên sân đại đội để chỉ huy giao việc, tùy mức độ vi phạm nặng nhẹ mà sẽ có công việc cụ thể. Thằng nào vi phạm nặng nặng tí thì vác thùng ra wc lấy phân hoặc cuốc xới vườn rau tăng gia của đại đội, thằng nào nhẹ hơn chút thì nhặt cỏ vườn hoa và múc đầy bể nước đại đội. Nhưng bọn được làm như này còn sướng chán, vì làm xong nhanh là được nghỉ, những thằng ko phải làm mà phải đứng mới choáng. Cứ giờ nghỉ trưa là tự giác ăn mặc đầy đủ tác phong lên bảng tin đại đội đứng đến giờ báo thức thì về trung đội học tập công tác bình thường, buổi tối điểm danh xong đến giờ đi ngủ lại tiếp tục lên đứng. Thằng nào bị đứng kiểu này giỏi lắm chỉ ba hôm là vãi đ.... ko chịu nổi đành phải xin chỉ huy cho đi làm để cải tạo.

Quả đứng này cũng có nhiều chuyện hài cười ra nước mắt. Em nhớ nhất là vụ ông Tuấn đen người Nam Định trên bếp. Mấy ông nhọ đít này tác phong lem nhem dân quân du kích nổi tiếng từ lâu rồi. Hôm đấy đang là giờ bọn em tập điều lệnh đội ngũ, ông Tuấn đen ko biết đi đâu về đầu trần, quần áo xộc xệch, chân quèn quẹt dép lê, tay vung vẩy que kem vừa đi vừa mút. Đen cho bố cháu là đúng lúc ý gặp ngay chú Hùng tiểu đoàn trưởng. Thế là thôi, hẳn một tuần liền Tuấn đen nhà ta ko phải làm bếp cứ đến giờ hành chính là lễ tiết tác phong đầy đủ lên cột cờ tiểu đoàn đứng, mỗi tay cầm 5 cái kem do tiểu đoàn mua rồi trừ phụ cấp. Bọn em tập điều lệnh đội ngũ mỗi lần đi qua cột cờ tiểu đoàn lại đánh mặt sang chào ông Tuấn đen đang đứng nghiêm ở đấy với chục que kem chảy nước ròng ròng mà ko thằng nào nhịn được cười. Tuấn đen chắc cũng xấu hổ nên cứ cúi gằm mặt xuống đất, sau vụ này chắc bố cháu tởn đến già, mỗi lần nghĩ đến kem thế nào mà chả ướt hết đũng. Còn chuyện đứng của thằng Sơn trọc (Lạc Viên - b5 sau ra quân thì chuyển nhà lên Hà Nội) cũng buồn cười ko kém. Ko biết vì lý do gì mà nó dám đấm anh Thông cổ lọ trung đội trưởng trung đội 5 đến tím cả mắt. Vì tội này mà con giời bị kỷ luật cứ buổi trưa, buổi tối sau giờ hành chính là quần áo tác phong chỉnh tề vác cái biển Chức trách chiến sĩ trước ngực lên đứng ở bảng tin đại đội. Thằng nào đi qua nhìn nó cũng ôm miệng cười khùng khục, con giời xấu hổ lại đưa cái biển lên che mặt, đến khổ.

Hết giờ nghỉ trưa, 1h45' báo thức đơn vị, bọn em có 15' để gấp chăn màn, quét dọn doanh trại, làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị vũ khí trang bị để 2h lại ra thao trường tập. Hôm nào ko đi thao trường thì ở đơn vị để học chính trị. Bọn em học chính trị theo đội hình đại đội do chính trị viên giảng, cũng bàn ghế bút sách đầy đủ. Những bài học chính trị chủ yếu là về lịch sử Đảng, hoàn cảnh ra đời của Quân đội, chủ nghĩa Mác Lênin tư tưởng Hồ Chí Minh, điều lệnh quản lý bộ đội, bộ luật hình sự, luật hôn nhân gia đình........... Nói chung là toàn món khô cứng khoai tây ninh khó gặm đối với bọn em. Chính trị viên cứ việc thao thao bất tuyệt, còn hiểu hay ko là việc của bọn em, trên cứ giảng dưới vẫn dấm dúi thuốc lá truyền tay nhau. Đợt đấy chính trị viên đại đội em là anh Lập người dân tộc Mường - Hòa Bình tốt nghiệp Học viện chính trị quân sự. Anh Lập giảng chính trị tương đối hay, vừa giảng bài anh vừa kể những câu chuyện liên quan đến bài giảng đó làm ví dụ minh hoạ. Hay thì có hay nhưng hầu hết bọn em ko có hứng thú học hành gì cả, thà ra thao trường lăn lộn có mệt tí nhưng thoải mái chân tay, đằng này cứ ngồi một chỗ mà nhồi óc kiểu này thì buồn ngủ lắm. Có hiểu cái quái gì đâu mà thích học chứ.

Anh Lập chính trị viên đại đội là một người kín đáo, khó gần, chỉ trừ lúc giảng bài hoặc sinh hoạt đại đội anh mới nói còn lại lúc nào anh ý cũng lầm lì, ít nói đôi mắt luôn gườm gườm, thường xuất hiện rất bất ngờ như chui từ dưới đất chui lên và rất thâm tính. Chính vì thế bọn em thường gọi anh ý là Lập ma. Thằng Bản già (Máy Chai - b4) thường xuyên bị anh Lập xử lý kỷ luật vì nó đang nằm trong tầm soi nên nó căm lắm, ngồi ở đâu nó cũng nói xấu và chửi sau lưng. Một lần nó đang be ầm lên là thằng ch... Lập thế này, thằng ch... Lập thế kia, bố mày sợ đ... gì, cứ ép người quá đáng nhiều bố mày bật lại lúc ấy đừng kêu thì đúng lúc đấy anh Lập lù lù xuất hiện. Bọn ngồi cùng đang chém gió với Bản già rét run lên rồi lảng nhanh ra chỗ khác, có thằng còn nháy mắt ra hiệu nhưng Bản già ko hiểu vẫn tỉnh bơ tiếp tục nổ. Anh Lập cứ đứng yên nghe thằng Bản già chửi mình. Thằng Bản già to mồm một lúc chắc cũng thấy lạnh gáy nên quay mặt lại, nhìn thấy anh Lập mặt nó trắng bệch cắt ko còn giọt máu, em đoán chắc 100% giây phút đó kiểu gì nó cũng phải són ra quần. Anh Lập ko nói gì, lẳng lặng đi về nhà chỉ huy và tuýt còi báo động đại đội. Báo hại cho bọn em hôm ấy chỉ vì thằng Bản già mà phải hành quân rèn luyện ngoài kế hoạch hơn chục cây số, cũng thấy cáu nhưng ko ai nỡ trách nó vì thằng nào chả ôm cái tưng tức giống nó. Nếu hôm đấy nó ko bị bắt gặp nói xấu anh Lập thì ko sớm thì muộn cũng sẽ có thằng khác thay thế nó thôi, cả đại đội có thằng nào ưa anh Lập đâu.

Em lại nói về cái sự ghẻ và hắc lào của lính. Đơn vị em có hai anh nhiều tuổi nhất là anh Hoàn và anh Khánh, hai ông này thân nhau vì hay đanh cờ với nhau nhưng khi ngủ trưa anh Hoàn không bao giờ cho anh Khánh nằm cạnh vì anh Khánh rất bẩn mùa đông cứ khoảng chục ngày anh mới đi tắm còn quần áo thì thôi rồi không thể nói được là bao lâu mới thay giặt. Đặc biệt lạ là anh Hoàn thì ghẻ và hắc lào đầy người còn anh Khánh thì không bị mới lạ chứ. Chính vì thế hai anh cãi nhau khi anh Hoàn chê anh Khánh ở bẩn,anh Khánh nói ''Sao tôi bẩn mà lại không bị ghẻ còn anh sạch mà ghẻ ruồi đầy người thế là anh bẩn hơn tôi'' Anh Hoàn mới nói ''Tao kể chuyện này cho chúng mày nghe nhé.Trong một cuôc thi xem ai là người bẩn nhất người ta nhốt một con dê đã sống trong một cái chuồng không dọn một năm nay rồi,sau đó ai vào trong chuồng đó lâu nhất thì sẽ dược giải nhất là bánh xà phòng 72. Người thứ nhất vào dươc 15 phút thì lao ra và bảo không thể chịu được hơn nữa, người thứ hai vào được 31 phút thì cũng phải chạy ra mà nói phải tôn con dê này làm sư phụ vì nó bẩn hơn rât nhiều.Đến người thứ ba vao thì mới được 4 phút rưỡi mọi người đã nghe lục sục ầm ầm trong chuồng rồi. Mọi người cười ồ lên va nói quá kém, cửa chuồng bật tung ra nhưng chạy ra ngoài lạ quá lại là con dê,thì ra anh này bẩn quá nên con dê phải bỏ chạy. Kết luận lại là Khánh à mày bẩn quá nên ghẻ nó không chịu đươc nó phải bỏ đi đấy''

Tôi cũng kể góp với các bác câu chuyện về dân vận.Hồi đó đơn vị tôi đóng ở Cầu ngần cách HG hơn 30 cây, thời đó thuốc men thì hiếm lắm mà đồng bào dân tộc làm gì có để chữa bệnh mà dân ở dó rát hay bị như mình nói giờ là thần kinh tọa ý.Có lần một gia đình ở cách chỗ bọn tôi đóng quân khoảng 5 cây đến nhờ bọn tôi vào xem bệnh cho vợ anh ta.Tôi đi cùng anh Vinh y sĩ người Phúc yên vào khám thì đươc gia đình nói là đã nhờ thầy cúng chữa cho lấy ở trong mông với đùi hàng nắm đá rồi mà vẫn không khỏi nên nhờ bộ đội giúp.

Bọn tôi mang kim châm cứu ra châm và cho uống thuốc giảm đau gia đinh mưng lắm mang thuốc lá Điện biên mời hai anh em thì bác Vinh lại không nghiện thuốc còn tôi thì khoái anh thuốc lào hơn nên từ chối.Thấy thế ông bố mới bảo anh chồng là bộ đội nó không hút thuốc châm hai đầu đâu nó hút thuốc châm một đầu thôi.Hôm sau hai anh em vẫn phải vào chữa tiếp thì đã thấy anh chồng mua mấy điếu Thạp luông mang ra mời mà tội nghiêp quá anh Vinh mới nói là tụi này không nghiện thuốc gia đình không phải mua đâu.

Cứ châm cứu một tuần là khỏi bọn tôi không vào nữa cho đến một hôm đi chơi về anh em trong đơn vị bảo là có ông dân tộc vào đơn vị cám ơn đã chữa khỏi bệnh cho con ông ta và biếu cho bọn tôi một cái thủ lợn mà tôi nhìn nó bé tý nên không dám ăn chỉ lấy cân thịt trâu còn thủ lợn thi cho cậu lính người Yên bái.Tôi không biết nên cư làu bàu ''Cho thịt trâu là dược rồi sao còn phải cho thủ lợn sữa ăn làm sao được'' Cậu lính kia mới bảo là anh không biết chứ gia đình người ta cúng ma đấy quý nhất là cái thủ họ mới đem ra biếu đấy là phong tục của đồng bào mán''Đến bây giờ tôi mới biết đấy là giống lợn lửng của dân tộc to nhất cỡ chỉ 10 cân thôi nhưng ngày dó nhìn cái thủ lợn chẳng cạo lông họ để cả con lợn cúng xong chặt phăng cái đầu đem ra cho mình còn nguyên lông lá mà kinh.

Chuyện xin lỗi lợn thì thế này, số là trung đội em ở gần bếp, chỉ cách vài bước chân thôi nên hôm nào học chính trị hoặc điều lệnh ở đơn vị là bọn em hay mò xuống bếp ăn vụng cháy. Cái loại cháy nồi gang quân dụng vàng rộm giòn tan bóc cả tang ra mà chấm với nước thịt thì chỉ có tuyệt cú mèo. Nhưng oái oăm loại cháy này lại dùng để nuôi lợn, lính tráng ko có suất ở đây. Nhưng kệ, bọn em vẫn tự nhiên như ruồi, cứ đến giờ cơm chín là phi ngay xuống bếp bóc tảng cháy đang nóng hổi trên nồi rồi tiện tay làm luôn bát nước thịt nữa vác về trung đội là khỏi cần ăn trưa luôn. Bọn nhà bếp chúng nó cũng hóm, cứ xuống muộn là chúng nó cho ngay xô nước vào nồi là bọn em nhịn, sau vài lần bị doạ đánh vì cái tội ấy chúng nó ko dám đổ nước nhưng giở trò báo chỉ huy tiểu đoàn. Chỉ huy tiểu đoàn báo xuống đại đội, chỉ huy đại đội ko nói gì mà âm thầm chõm bọn em. Hôm đó là giờ nghỉ giải lao sau buổi tập điều lệnh đội ngũ, quen miếng bọn em phi xuống bếp làm một tảng cháy to với một bát nước thịt đầy mang về trung đội. Cả bọn đang nhồm nhoàm cháy giòn một cách ngon lành thì anh Quyết đại phó quân sự bất ngờ xuất hiện (thời gian này em chuyển sang c 10 - d3 rồi). Bọn em giật mình nhưng cũng kịp dấu tảng cháy với bát nước thịt rồi chạy ra sân, thằng Sơn trọc (lại nó) đang phùng mang trợn mắt cố nuốt nốt miếng cháy ko kịp phi tang bị bắt ngay tại trận.

Hôm đó cả Trung đội quần áo tác phong chỉnh tề xếp hàng trước cửa chuồng lợn, Sơn trọc tay cầm tảng cháy to mồm lặp đi lặp lại câu :"cho tôi xin lỗi lợn, nếu ai cũng như tôi thì lợn chết đói". Ối rời ơi, cả bọn đứng dưới buồn cười mà ko thằng nào dám cười cứ bụm chặt miệng lại.

Chỉ huy đại đội tưởng sau lần ấy bọn em sợ cơ nhưng chết cái nết ko chừa, xin lỗi lợn hàng nghìn lần nữa thì cũng chả cản được cái sự quyến rũ của cái thứ cháy vàng giòn nồi gang quân dụng chấm với nước thịt kho kia 

4h45' là hết giờ học tập công tác buổi chiều, đi thao trường về lau chùi bảo quản vũ khí trang bị xong bọn em tập trung nghe phổ biến kế hoạch tăng gia sản xuất. Vườn tăng gia đại đội nhỏ, trồng ít rau nên chỉ cần một trung đội làm là đủ, quân số còn lại ra vườn tăng gia tiểu đoàn. Vườn tăng gia tiểu đoàn là vườn mẫu, vườn điểm của toàn quân nên bố trí rất đẹp mắt, chủ yếu phục vụ nhu cầu kiểm tra của cấp trên, tham quan học tập mô hình tăng gia của các đơn vị bạn là chính. Vườn là một khoảng đất rộng chừng 7500 m2 (đấy là em ước lượng thế vì nó là hình chữ nhật mỗi cạnh có độ dài ~ 50 x 150 m) được chia ô đánh luống đàng hoàng, ở chính giữa, chia đôi vườn ra làm hai phần bằng nhau là một mương nước đã được bê tông hoá phục vụ nước tưới cho cả vườn. Mỗi lô của vườn trồng một loại rau nhưng phần nhiều là rau muống, rau đay và rau mồng tơi, mỗi lô có một hố tăng gia để chứa phân bón. Xung quanh vườn là những hàng na mắt, đu đủ, vải, nhãn trồng thẳng tắp. Lô cuối cùng sát tường rào tiểu đoàn cho trồng các giàn đỗ leo: đỗ ván, đỗ cove, đỗ đũa... Trung đội 6 em được giao nhiệm vụ chăm sóc giàn đỗ này. Được sự chăm sóc tưới bón cẩn thận của bọn em, giàn nào giàn ý cũng xanh mướt mắt và sai trĩu quả. Vì đây là vườn tăng gia trồng làm mẫu nên đỗ sai trĩu xuống cũng ko được thu hoạch, chỉ để cho đẹp, khi nào già héo thì vặt bỏ vất vào hố tăng gia làm phân xanh. Bọn em bảo nhau cứ để thế này thì hơi phí, thành quả lao động của mình mà ko được hưởng thì bất công quá. Thế là thỉnh thoảng buổi chiều tăng gia bọn em mỗi thằng lại vặt đầy túi quần, túi áo K82 toàn đỗ là đỗ rồi nhảy tường ra ngoài uống rượu. Công mình trồng ra rồi chăm bón thì tội gì ko ăn, để nó héo rũ rồi vất đi có phải nó phí ra ko.

Bên cạnh vườn rau tăng gia tiểu đoàn chỉ cách một đoạn tường rào thấp là hai quán rượu. Một là của chị Hẹn vợ anh Đức quân y tiểu đoàn 3. Uống rượu ở đây thì tương đối yên tâm vì dù sao chỉ huy tiểu đoàn hay vệ binh cũng nể mặt anh Đức nên ko làm căng. Nhưng vì quán hơi bé, đồ nhậu ít mà lại bán đắt nên chả bao giờ bọn em vào đó, thỉnh thoảng nhỡ nhàng thì chỉ đứng ở bên này gọi với sang mua bao thuốc thôi. Quán còn lại có cái tên rất kêu là "Trúc Sơn quán" nghe cứ như là một quán sang trọng nào đó ở thành phố ý chứ ko phải là cái quán rượu ở chỗ khỉ ho cò gáy chỉ phục vụ mỗi cho bộ đội. Chủ "Trúc Sơn quán" là chị Sợi, năm đó khoảng hơn 30t, trắng trẻo dễ nhìn và quan trọng là chưa có chồng nên lính bọn em rất khoái ra đây uống rượu. Quán rộng rãi, đồ ăn thức nhắm nhiều, giá cả phải chăng, thái độ phục vụ nhiệt tình, nhậu xong lại có cả tiết mục Karaoke cỏ để nghêu ngao cộng với cô chủ quán phơi phới thế kia thì tội gì mà ko vào nhỉ. Mấy anh sĩ quan trẻ chưa vợ cũng hay ra đây lắm nên bọn em đụng nhau đôm đốp, nhưng mà kệ, việc ai người ý làm thôi, quan tâm làm gì. Cũng chính vì có mấy anh sĩ quan này nên mấy thằng vệ binh tiểu đoàn cũng ít soi vào đây hơn. Mang đỗ ra rồi mua thêm khoảng nửa cân thịt ba chỉ, xào nấu ngon lành xong là cứ việc yên tâm gác chân lên ghế uống rượu ko sợ bố con thằng nào nhòm ngó cả. 

Hết giờ tăng gia sản xuất là đến giờ thể dục thể thao. Trong các môn thể thao thì bóng đá vẫn là môn yêu thích nhất của bộ đội. Cứ tăng gia về xong là bọn em nhanh nhanh chóng chóng xỏ giày ra sân thi đấu. Luyện tập ngoài thao trường, về nhà lại phải cuốc đất to tay nhưng khi vào sân rồi thì thằng nào cũng chạy hùng hục ko biết mệt là gì. Quân số đá bóng bao giờ cũng đông, chia làm ba bốn đội vẫn chưa hết nên vừa đá được một tí chưa kịp toát mồ hôi là thằng bên ngoài đã hò hét đòi thay rồi. Ko chịu thay nó cứ đứng ngoài lèo nhèo cũng chẳng còn tâm trí tập trung mà đá nữa nên thôi tốt nhất là số 3 ra số 4 vào cho lành. Thằng nào ko biết đá bóng thì đi tập tạ, đu xà. Bọn này mới gọi là khỏe thật sự, thằng nào thằng đấy ngực nở, cơ bắp cuồn cuộn. Tạ nặng 25 - 30 cân mà chúng nó vớt hàng chục cái ko biết mệt. Xà đơn đánh đùa cũng phải được cỡ 30 cái trở lên. Thỉnh thoảng em cũng bon chen giật thử mấy phát xà đơn nhưng cố lắm cũng chỉ được 5 cái là cùng, còn tạ thì chịu ko vớt nổi 1 cái luôn. Tập như thế thảo nào bọn nó thằng nào tay cũng to như chân, chân to như tờ báo Nhân Dân, nói dại chứ nhỡ nó đấm mình một phát chắc nằm liệt mấy hôm luôn.

6h là đến giờ ăn cơm chiều, bọn em lại tập trung lóc cóc bát đũa lên nhà ăn. Ăn cơm xong về đơn vị tổ chức sinh hoạt tổ ba người. Gọi là sinh hoạt cho oai chứ chủ yếu là ngồi tán phét, hút thuốc lá chém gió cho xuôi cơm. 7h tất cả tập trung lên sân đại đội xem thời sự, đọc báo nghe tin. Hồi ở nhà chả thằng nào chịu ngó ngàng tới cái TV bao giờ, chưa tối đã tếch đi chơi rồi thì ti vi ti viếc gì nữa chứ, có chăng đêm về xem trận đá bóng thôi. Nhưng vào bộ đội phải xem TV theo chế độ lại thấy thích, được biết thêm nhiều tin tức thời sự trong nước và quốc tế. Hết giờ thời sự là đến tiết mục đọc báo, nghe tin. Báo phát về đầu mối đại đội bọn em toàn báo Nhân Dân, QĐND và Tiền Phong, hàng tháng được thêm quyển Văn Nghệ Quân Đội nữa nhưng lính bọn em tuổi gì mà được đọc. Người đọc báo (bọn em hay gọi là đài) thường là anh Lập chính trị viên đại đội. Sau phần tin tức chính trị thời sự trong nước và quốc tế, nghị quyết của Đảng, phần điểm tin hoạt động của toàn quân ở báo Nhân Dân và QĐND là đến mục Sau luỹ tre làng, kết bạn bốn phương, truyện cười... của báo Tiền Phong. Bọn em thích nhất những mục này vì nó phù hợp với tâm lý của bộ đội hơn, anh Lập lầm lì thế mà khi đọc báo hay pha trò ra phết, anh ý rất hay xuyên tạc nội dung câu chuyện và thay tên của bọn em vào thay cho tên nhân vật, thằng nào nghe đọc đến tên mình từ đầu còn ngáo ngơ, nhưng sau hiểu ra thì phá lên cười. Nói xin lỗi các bác chứ, hôm nào báo có mục viết về chuyện hiếp dâm thì cả đại đội vui như hội. Tin ở báo thì ko có gì đâu, chỉ ngắn gọn thôi nhưng dưới giọng đọc biến tấu và thêm thắp tình tiết của anh Lập thì nó thú vị lên rất nhiều. Anh ý sáng tác ra một đoạn dài, thay tên thủ phạm thành tên một thằng trong đại đội và thay địa chỉ thành phiên hiệu đơn vị. Bọn em bên dưới vừa nghe đọc vừa rũ rượi ra cười khoái chí. Lính hay sĩ quan gì thì cũng vậy thôi, đều là đàn ông như nhau cả, bị gò bó lâu ngày ko được tiếp xúc với chị em nên vấn đề nhạy cảm đó thường rất được thông cảm. Chỉ cần một mồi lửa nhỏ nhỏ thế thôi là cũng đã đủ làm cháy lên cái khát khao rất bình thường, rất đàn ông đó của lính rồi (các bác đọc đoạn này xin hết sức thông cảm cho lính bọn em nhé, nhất là các bác nữ, các bác phải trải qua Quân đội rồi mới hiểu được bọn em lúc ý như thế nào).

Sau giờ đọc báo nghe tin là đến giờ sinh hoạt đại đội. Buổi sinh hoạt bình thường kéo dài khoảng 30', chủ yếu vẫn là tổng kết tình hình trong ngày, phổ biến kế hoạch ngày mai cho bộ đội và nghe chỉ huy đại đội quán triệt một số vấn đề trong học tập, công tác hay duy trì chế độ của đơn vị . Hôm nào có việc gì quan trọng thì thời gian sinh hoạt sẽ kéo dài hơn thường lệ một chút. Sinh hoạt đại đội xong bọn em lại về trung đội sinh hoạt tiếp, sau đó điểm danh, điểm quân số, đúng 9h30' mắc màn lên giường tắt đèn đi ngủ. Đến giờ ngủ rồi thì trừ bộ phận canh gác còn lại thì giường ai người nấy nằm, ko ngủ cũng phải lên giường chứ ko được đi lại linh tinh. Giày dép cũng phải để đúng nơi quy định, giày để trên giá, dép dưới nền nhà thành một đôi song song chứ ko được mỗi nơi một chiếc. Nếu để sai quy định đêm chỉ huy đại đội đi kiểm tra thì hôm sau chịu khó lên kho đại đội mà tìm giày dép bị thu. Sau một ngày học tập công tác vất vả, đến giờ ngủ thằng nào ngủ cũng say, đêm nào ko phải gác và ko dính quẹt báo động nào thì ngủ ngon lành ko vẫy tai một mạch đến sáng. 5h sáng hôm sau kẻng báo thức lại vang lên báo hiệu một ngày mới bắt đầu

Tiếp nữa là chuyện xúc miệng vì chửi bậy và nhổ nước bọt. Hôm đó là buổi học chính trị, trong lúc giải lao ngồi chém gió, thằng Minh ngố cùng tiểu đội em hồi tân binh đang lúc cao hứng ầm ầm nói tiếng Đan Mạch thì anh Đạt kều đại trưởng đi qua nhắc nhở. Nhưng ko biết thằng này nó ăn gì, nghĩ gì mà tự yên làm toẹt phát bãi nước bọt trước mặt anh Đạt. Thôi xong rồi, trời sập cũng ko khủng khiếp bằng lúc này nhé. Anh Đạt kều tổ chức báo động đại đội xong bắt Minh ngố múc đầy năm thùng nước (loại thùng tăng gia dùng để tưới rau) rồi dùng bát múc từng bát một xúc miệng, khi nào xúc miệng hết xong năm thùng nước này thì thôi. Khổ thân thằng bé nhăn mặt nhăn mũi uống từng ngụm nước, phùng má ùng ục, nhổ ra xong lại tiếp tục vục bát vào thùng tăng gia múc nước cho vào miệng. Đến gần hết thùng thứ ba thì nó chịu thua, nó ấp úng xin anh Đạt tha. Tính anh Đạt quan cách cứng rắn nhất định ko tha, mày trót dẫm chân vào tổ kiến lửa rồi thì cố chịu hậu quả đi. Cố gắng xúc miệng hết năm thùng nước cũng là lúc thằng Minh ngố kiệt sức, hai mắt đỏ ngàu lên long sòng sọc, chân tay run lẩy bẩy. Anh Đạt bảo lần này tôi tha, nếu lần sau bắt được ai chửi bậy nữa sẽ bắt xúc miệng hết hai mươi thùng như thế cho nhớ chứ ko phải năm thùng như hôm nay đâu. Bắt con người ta xúc miệng hết năm thùng nước đến gần ngất rồi bảo tha mới sợ chứ. (Bác nào ko tin xúc miệng bằng nước nhiều khó chịu cứ thử làm liền lúc hai lít là biết ngay thôi)

Sang năm thứ hai quân số đại đội 6 lính Ngô Quyền - Hải Phòng được điều chuyển sang tiểu đoàn 3 bên cạnh. Đợt đấy chỉ huy tiểu đoàn 3 mới được bổ sung chú Uý - đại uý từ tiểu đoàn 7 - trung đoàn 8 - sư đoàn 395 Tiền Hải, Thái Bình về làm phó tiểu đoàn trưởng quân sự. Chú Uý này nổi tiếng khét lẹt với lính từ hồi làm đại trưởng ở trung đoàn 8 rồi nhưng hiện tại thì bọn em vẫn chưa coi là cái đinh gì hết. Sau buổi sinh hoạt tiểu đoàn ra mắt tiểu đoàn phó quân sự mới xong là chú Uý "mõm chó" (em thành thật các bác vì đã gọi như thế nhưng 1/ Bọn em quá ghét chú ý vì cách đối xử với lính, 2/ Răng chú ý bị vâu nặng nên bọn em đặt cho chú ý biệt danh Uý "mõm chó" để phản ánh đúng cục diện) tổ chức ra oai với bọn em ngay. Bình thường buổi sáng ra đánh răng rửa mặt lính đại 10 bọn em toàn xuống bể bếp cho gần và sạch sẽ thoải mái. Bọn nhọ đít tuy rất khó chịu nhưng ko tuổi gì ý kiến rồi nên chúng nó lại báo chỉ huy tiểu đoàn. Chú Uý cấm tiệt lính đại đội ko được xuống bếp đánh răng rửa mặt buổi sáng nữa, ai vi phạm sẽ bị xử lý thật nặng nhưng bọn em điếc lòi ra, coi như ko nghe thấy gì hết. Sáng sáng vẫn tay bát, tay bàn chải khăn mặt xuống bếp cho nhanh. Rồi điều gì đến cũng phải đến, chú Uý bất thình lình xuất hiện khi bọn em đang tay bàn chải, tay bát ngồi chỗm chệ trên thành bể bếp đánh răng. Cả bọn ko thằng nào bảo thằng nào đứng dậy ù té chạy. Thằng Hưng sứt với thằng Cương táo mải mê quá ko biết sự có mặt của chú Uý cứ thản nhiên tiếp tục nên bị bắt ngay tại trận. Ko kịp rửa mặt, mồm vẫn còn nguyên bọt trắng của kem đánh răng hai thằng bị chú Uý điệu lên bảng tin tiểu đoàn đứng, tay vẫn cầm bát, bàn chải đánh răng và khăn mặt. Đòn dằn mặt của chú Uý với bọn em là thế đấy, tuy chưa có gì ghê gớm lắm nhưng cũng làm bọn em hơi chột.

Từ ngày có chú Uý về làm tiểu đoàn phó quân sự, công tác tăng gia sản xuất của tiểu đoàn sôi nổi hẳn lên. Khối lượng công việc của mỗi đại đội được giao nhiều gấp hai gấp ba lần lúc trước. Thời gian nghỉ ngơi và thể dục thể thao của bọn em đã bị thời gian cho việc cuốc đất, tưới rau ăn lẹm vào khá nhiều, thằng nào cũng kêu ca phàn nàn. Chú Uý này là mẫu người của công việc, chỉ huy lính rất thực tế chứ ko nặng về phần trình bày và hình thức nên khả năng diễn thuyết rất kém. Những buổi sinh hoạt tiểu đoàn do chú Uý duy trì thường kết thúc khá sớm vì ngoài công việc với chuyện xử lý kỷ luật ra chú ý chả biết nói gì với lính nữa. Nhưng trông thế thôi chứ chú Uý của bọn em cũng quan cách ra phết đấy. Từ lính đến sĩ quan gặp chú ý là phải đứng nghiêm rồi hô :"em chào thủ trưởng" thật to. Một buổi chiều chú Uý ra vườn tăng gia kiểm tra các đơn vị, tất cả đều chào chú ý, riêng thằng Ánh gà rớ (Hà Tây - b6) ko những ko chào còn đứng trơ mắt ra nhìn cứ như lạ lắm ý. Chú Uý hỏi nó giọng rất văn địa phương :"ơ thế trưa nay bếp tiểu đoàn cho đồng chí ăn canh hến àh?". Của đáng tội trưa nay bọn em đúng là được ăn canh hến thật, thằng gà rớ kia ko hiểu ẩn ý câu hỏi xóc óc của chú Uý nên thật thà trả lời :"vâng ạh, trưa nay bọn cháu được ăn canh hến". Úi rời cái thằng đầu đất này, mày thích ăn canh hến àh, về ngay bảng tin tiểu đoàn đứng vì cái tội nhìn thấy thủ trưởng ko chào. Đứng đến mà gào lên với cái bảng tin :"em chào thủ trưởng" to vào cho nhớ, lần sau nhìn thấy thủ trưởng là phải chào từ xa nếu ko muốn đứng bảng tin nữa nghe chưa.

Đợt này quân số đào ngũ của tiểu đoàn khá đông, các hình thức kỷ luật thông thường như phạt gác, lấy phân, đứng bảng tin, cuốc vườn tăng gia... chưa đủ sức răn đe và làm gương cho thằng khác ko vi phạm. Chú Uý thu gon tất cả đống này lại (quân số biên chế chắc phải được một trung đội bộ binh) do chú ý trực tiếp duy trì, cứ ngoài giờ hành chính (trưa và đêm) là tập trung hết lên bếp tiểu đoàn lấy sỉ than dồn thành một đống rồi lấy vôi củ về trộn thành vữa để đóng gạch babanh. Từ đầu mỗi thằng được khoán đóng 10 viên/ngày, xong sớm nghỉ sớm, ko xong báo động đại đội dậy đứng chờ khi nào đóng xong thì thôi. Vì chỉ có 10 viên chúng nó ăn ngọt nên được nghỉ sớm. Chú Uý thấy ko ổn, bọn này kỷ luật thế cũng như ko rồi bèn tăng khối lượng từ 10 viên lên 20 viên/ngày/thằng, tức là lượng việc tăng lên gấp đôi luôn. 20 viên gạch nếu đóng một lèo thì cũng nhanh thôi, nhưng do thiếu khuôn, hai ba thằng chung một cái làm luân phiên nên nó mới lâu thế. Bọn đào ngũ bị kỷ luật này đã bắt đầu méo mặt nhưng vẫn cố gắng hoàn thành thế mà chú Uý có vẻ vẫn chưa hài lòng hay sao ý. Chú ý bảo phải cho bọn này làm việc quần quật suốt ngày ko có thời gian nghỉ ngơi nữa để đỡ nghĩ đến chuyện đào ngũ nên vài hôm sau số lượng đã tăng lên 25 viên/ngày. Bét nhè chè thiu luôn, chúng mày cứ coi thường chú Uý đê bây giờ thì sáng mắt ra chưa? Cường độ và tần suất lao động liên tục tăng lên, đống vữa sỉ than vơi đi nhanh chóng còn đống gạch babanh thì càng ngày càng đầy thêm, thằng nào thằng ý ức chế nổ đom đóm mắt, vừa làm vừa luôn mồm lẩm bẩm chửi chú Uý nhưng chưa thằng nào dám công khai chống đối vì chúng nó đủ thông minh để hiểu hậu quả xảy ra sẽ như thế nào.

Trở lại với đại đội 6 - tiểu đoàn 2 tháng 8 năm 2000. Đang thực hiện chế độ tuần làm việc 40h nên thứ bảy và chủ nhật bọn em được nghỉ. Gọi là được nghỉ nhưng chỉ là nghỉ huấn luyện ko phải ra thao trường thôi còn mọi chế độ khác vẫn được duy trì đầy đủ. Hai ngày cuối tuần này chỉ huy thường bố trí cho bọn em vào rừng lấy vật chất về để xây dựng đơn vị, cụ thể là gỗ, tre, dóc, nứa... Thằng nào được phân công đi rừng thì sướng nhảy cẫng lên vì đi rừng tuy có mệt một tí nhưng được cái thoải mái, tha hồ rảnh chân tạt té vào dân rượu chè. Mỗi lần đi rừng một trung đội có khoảng sáu bảy thằng được tổ chức thành một đội do tiểu đội trưởng phụ trách dẫn đi. Nhiệm vụ của mỗi thằng phải lấy một cây gỗ dài ba mét, đường kính mười lăm phân. Ở đơn vị ko có sẵn dao nên mỗi lần đi rừng lại phải tổ chức vào dân mượn, chủ yếu cũng là do quan hệ của tiểu đội trưởng chứ lính bọn em vào chả ai dám cho mượn cả, nhất là lính Hải Phòng nữa thì càng mút chỉ. Em nhớ có lần vào một nhà dân gần đơn vị, vừa cất mồm lên định hỏi mượn con dao thì thằng con chủ nhà đã lên tiếng trước :"bố em bảo ko cho thằng bộ đội nào mượn cái gì hết !!!". Cả bọn nghe xong sái quá lượn mất, từ ấy muốn vào dân mượn cái gì toàn nhờ tiểu đội trưởng chứ ko thằng nào mặt đủ độ dày để dám vào nữa. Dao đi rừng của dân là loại dao quắm, nhìn như con dao rựa bình thường nhưng cán nó to và dài hơn, đầu hơn quắp lại có mấu khoằm để phát dây leo, quan trọng là lưỡi rất sắc, loại dao này dùng để chặt cây thì quá tuyệt, chỉ cần vài nhát là cây đổ.

Đường từ đơn vị vào rừng tương đối xa, cả đi cả về tầm khoảng 15km và phải leo trèo qua rất nhiều đèo dốc. Buổi sáng sau khi chỉ huy đại đội phân công công việc xong, tiểu đội trưởng phụ trách nhóm đi rừng xuống bếp cắt cơm sau đó dẫn cả nhóm ra dân mượn dao rồi thẳng hướng rừng trực chỉ. Gọi là tiểu đội trưởng dẫn đi cho oai thôi, mỗi lần đầu tiên là anh ý dẫn bọn em vào tận rừng chỗ có gỗ để chặt, những lần sau chỉ dẫn đến chân dốc là bố cháu lượn vào dân tán gái, kệ mịe chúng mày tự đi lên rừng thích làm gì thì làm miễn là có gỗ vác về là được. Đường lên rừng vừa xa vừa quanh co, dốc thì cao, chỗ thấp có nhiều gỗ chặt được thì lính trước chặt hết rồi hoặc dân họ quản lý kinh quá nên phễu. Muốn chặt được gỗ đúng tiêu chuẩn thì phải leo thật cao, trèo được lên đến đỉnh chỗ có gỗ để chặt thì mồm mũi tranh nhau thở, mệt đứt cả hơi. Mà ko phải đến đấy rồi là có gỗ cho các bố chặt ngay đâu, còn phải loanh quanh tìm chán mới có cây ưng ý. Rừng ở đây nhiều dây leo và gai, lối đi vào toàn là lối mòn của dân đi săn bắn, lấy củi hoặc đào củ mài vì thế tương đối khó đi. Những lần đầu đi ko có kinh nghiệm nên thằng nào về cũng quần áo bị gai cào rách bươm, chân tay toe toét máu. Những lần sau rút kinh nghiệm đi rừng thì cứ rằn ri mà mặc (loại K tám hôi chỉ cần 2 lần đi rừng gai nó cào cho là chỉ có cho quân khí lau súng thôi, rách như tổ đỉa ko mặc nổi, sao cái loại vải ý nó mủn thế ko biết) đầu đội mũ cối rồi cắm đầu mà đi, vải rằn ri bền, bóng nên gai cứ trơn tuột ko cào vào được cứ thế bon ầm ầm, mỗi tội là nóng hơn rất nhiều so với áo K82. Thằng đi đầu cầm dao quắm phát dây leo mở đường, bọn đi sau dùng tay gạt hết sang hai bên để lấy lối đi. Mà công nhận bọn dây leo này nó mọc rất nhanh, lần trước đi phát quang rồi, chỉ tuần sau quay lại thôi nó đã bịt kín lối, đấy là chưa kể dân mỗi lần đi rừng họ lại phát quang tiếp rồi đấy.

Chặt được gỗ xong thường là đã xế trưa, mỗi thằng vác một cây rồi xuống chân dốc vào dân ăn cơm. Lúc đi tiểu đội trưởng mang số gạo và thức ăn tiêu chuẩn của cả nhóm cắt dưới bếp tiểu đoàn vào nhờ một nhà dân quen nấu hộ, sau khi lấy gỗ xong bon xuống là tổ chức rượu, phê pha xong đi đâu chơi thì đi tối mịt mới vác gỗ về đơn vị nộp. Lúc leo lên đã mệt rồi lúc xuống còn chối hơn, trên vai vác một cây gỗ vừa dài vừa to, lại xuống dốc nữa nên rất khó đi, hai đầu gối như muốn khuỵu hẳn xuống. Cứ leo một đoạn là cả bọn lại hò nhau nghỉ giải lao, đứng dậy vác cây lên vai là lại muốn ngồi xuống luôn. Đến lúc chối quá ko vác được, gặp đoạn dốc đứng là cả bọn bỏ gỗ xuống lăn cho rơi tự do xuống chân dốc, làm thế cũng đỡ đi được phần nào mệt mỏi. Chả bù cho mấy em gái dân tộc ở đây, chân to như bắp chuối đi rừng lấy củi toàn làm một bó to đùng hơn cả người rồi vác phăm phăm xuống dốc ko cần nghỉ, mấy anh bộ đội nhìn thấy mà méo hết cả mặt, ko dám đua sợ xòe. Đã thế vừa đi lại vừa phải tránh chủ rừng và kiểm lâm nữa mới nản chứ. Tuy đây là rừng tự nhiên nhưng được chính quyền giao cho dân quản lý và khai thác, mỗi lần đi rừng là bọn em phải trốn tránh vòng vượt như tránh tà. Nhưng nói chung là chỉ tránh kiểm lâm là chính thôi vì nếu bắt được là họ thu gỗ ngay ko xin xỏ được, còn lực lượng CAX thì đơn giản hơn nhiều. Cứ thứ bảy, CN nắm bắt được quy luật đi rừng của bộ đội là CAX cho một lực lượng khoảng 2 người chốt ở cửa rừng, bộ đội vác cây đi qua mỗi lượt thu 2000 đ, ko có tiền thì để cây lại xin xỏ vô ích. Em nhớ có lần thằng Hưng sứt bị kỷ luật đi chặt cây một mình vác qua ko có tiền nộp phải để lại đôi giày vải đi chân đất vác cây về đơn vị vì nếu hôm đấy ko có cây thì kỷ luật mút chỉ luôn (vụ này em cũng dính, để em kể chi tiết sau). Còn nếu ko bị kỷ luật bình thường cứ để cây lại về báo mất để chỉ huy vào xin rồi quay lại lại vác về thôi. Đấy là CAX, còn gặp kiểm lâm thì quá đẹp, mỗi lần đi tuần tra họ thường đi khoảng 5 người có trang bị súng ống đầy đủ. Bắt được bộ đội là họ thu cây ngay rồi thả người vì họ ko có quyền bắt người. Nhưng nhiều khi có trường hợp chống đối họ cũng làm căng giữ lại rồi báo chỉ huy đơn vị đến chuộc người về. Chống đối cũng đúng thôi, vì các bác xem nhé, hì hục leo trèo mãi mới chặt được cây gỗ, vác về gần đến đơn vị rồi, chỉ còn cách vài trăm mét mà bị bắt nghĩ có cay ko chứ. Lúc đó chỉ mong làm sao chạy thật nhanh về đến đơn vị là thoát nhưng hầu như là bị bắt hết. Họ đông, lại đi xe máy, mình chạy bộ trên vai vác cái cây to tổ bố thế, sức kiệt rồi lại trên đường bằng thế họ chả cần đuổi cũng tự phải đứng lại mà bị bắt thôi. Thường thường bị kiểm lâm bắt thì coi như là mất vì xin làm sao được, lúc đó ức chế quá chỉ chửi bới ầm ĩ, tiếng Đan Mạch văng ra ầm ầm cho bõ tức rồi về đơn vị chịu kỷ luật thôi chứ biết làm sao bây giờ. Mới lại kể cũng lạ, mấy bố chỉ huy luôn mồm quán triệt lính phải làm tốt công tác dân vận, ko được lấy bất cứ cái gì của dân nhưng vẫn bắt lính phải vào rừng chặt trộm gỗ của dân vác về đơn vị là thế nào. Như kiểu các bố ý bảo các đồng chí ko được lấy cái kim sợi chỉ của nhân dân, phải để cái đó lại rồi bê hẳn đầu máy khâu đi ý. Nhớ lắm lần CAX và kiểm lâm họ bắt bộ đội, các bố chỉ huy vào xin xỏ rồi hứa như đúng rồi ý sẽ quán triệt lính lần sau ko tái phạm, lại còn bảo ko sai lính đi chặt cây của dân, chỉ sai lính vào rừng kiếm cành củi khô về nhập xuống bếp làm chất đốt thôi, đây là do các đồng chí ý tự phát. Thôi xin các bố, các bố ko sai thì bọn tôi dại quái gì phải khổ thế, cành khô củi khô kiếm đâu chả được. Ko vác về cho các bố cây gỗ to các bố lại chả kỷ luật cho to đầu lên ý chứ lại. Toàn văn vở thôi,bao nhiêu đổ hết vào đầu lính, các bố ý cầm đầu nhưng vô tội. Quá đẹp.

Có lần bọn em lười đi rừng xa bèn rủ nhau bơi sang bên kia suối mò vào rừng trồng của dân chặt trộm bạch đàn và keo tai tượng. Chặt ở đây vừa gần, vừa nhanh, cây lại đẹp nhưng cũng hơi nguy hiểm. Nếu chẳng may chủ rừng người ta phát hiện bắt được báo về đơn vị thì kỷ luật đẹp luôn, đấy là chưa nói đến chuyện xô xát có thể xảy ra vì dân người ta xót của, công sức trồng trọt, chăm bón bao nhiêu năm của người ta ý chứ ít àh. Vào được rừng rồi, chọn một góc khuất nhất, cắt cử 2 thằng canh tây còn lại nhanh chóng chọn những cây cao thẳng đẹp nhất và ra tay. Chỉ sau vài nhát chặt là đã hạ xong một chú bạch đàn thẳng tắp. Lại nhanh chóng vác gỗ luồn rừng ra bờ suối thật nhanh, ném cây xuống suối rồi bơi dìu sang bờ bên kia về đơn vị là coi như thoát. Nhưng sự đời nó cũng có nhiều cái thật oái oăm mà ko biết kêu với ai được. Ai đời mấy thằng hớn hở vác cây ngon, thẳng tắp về nộp thì chỉ huy sa sầm mặt mày vào bảo ai cho các đồng chí chặt trộm cây của dân, đấy là tài sản của dân nếu họ phát hiện ra bảo lên Trung đoàn thì chúng tôi biết ăn nói thế nào, các đồng chí đã vi phạm kỷ luật dân vận nên phải kỷ luật. Thế là thôi, mỗi thằng một cây vác lên vai đứng xếp hàng ở bảng tin đại đội. Ức chế, ko hoàn thành nhiệm vụ cũng kỷ luật, hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc cũng kỷ luật, mọi giá trị đảo lộn hết cả, chả biết đường nào mà lần. Cả bọn ko thằng nào ăn ớt mà cảm thấy cay đến tận óc nhưng ko biết kêu ai được nên cứ âm thầm mà tẩm bổ thôi, rút kinh nghiệm lần sau vậy.

Hồi đầu đi rừng bọn em được cắt cơm mang đi để tự nấu, nhưng sau này vì ra dân nấu nhờ rồi rượu chè be bét, nhom nhem lôi thôi quá nên chỉ huy tiểu đoàn cấm tiệt (các chú ý bảo làm thế là mất hình tượng anh bộ đội cụ Hồ trong mắt dân, suýt sặc). Đi rừng ở đâu thì đi nhưng phải về đơn vị ăn cơm, suất cơm sẽ được nhà bếp và trực ban trực nhật phần đầy đủ. Vãi nản, bon được lên rừng chặt xong gỗ vác xuống chân dốc đã gần chiều rồi, lại còn sức mà bon được về đơn vị nữa thì khỏi ăn cơm nhé. Thế là bọn em tự cung tự cấp luôn. Khi nào nhiều tiền thì đi rừng là cả một ngày hội, chặt xong gỗ vác xuống là tổ chức ngả bàn đèn, rượu thịt bày ra anh em ta cùng nhắm. Hiểu nhau chán chê, no say rồi thì kiếm quán Karaoke cỏ nào đó nghêu ngao cho dã rượu, tối muộn vác gỗ về đơn vị nộp, tiện thể tránh CAX với kiểm lâm luôn. Đến lúc hết tiền rồi đi rừng thằng nào còn áo bông, áo mưa quần đùi áo lót giầy dép chưa dùng đến thì vác đi, mấy khoản này cộng lại cũng được một bữa ăn tươi xôm xôm cho cả bọn. Rồi cũng phải đến thời điểm bết, tiền hết, đồ hết ko còn gì để cắm ký, chặt cây xong vất đấy rồi cả bọn kéo nhau lên nương sắn của dân nhổ trộm về nướng ăn. Sắn của dân ở đây trồng bạt ngàn luôn, củ to, chùm nào cũng nhiều, chỉ cần nhổ vài cây là cả bọn ăn bại. Được cái sắn ở đây rất bở chứ ko sượng, đào một cái hố nhỏ cho hết sắn vừa nhổ xuống, bẻ ít củi khô cho lên trên, đốt lửa một lúc rồi lấy que cời sắn lên là có một bữa trưa bễ nhễ. Mỗi thằng chén ba củ rồi uống thêm vài ngụm nước suối nữa là no căng bụng, đủ sức vác cây gỗ to này xuống dốc về đơn vị. Sau này ra quân mỗi lần ôn lại kỷ niệm chuyện ăn sắn trừ bữa này em vẫn thấy lạ, ăn nhiều như thế, có thằng đói quá còn chén cả sắn sống mà tịnh ko có thằng nào say sắn hết. Ăn xong nghỉ ngơi tẹo là thằng nào thằng ý phăm phăm xuống dốc, buồn cười thế chứ lại.

Đấy là đi lấy gỗ, còn đi lấy dóc thì vất vả hơn nhiều vì phải đi xa hơn, leo cao hơn và vác nặng hơn. Cái giống dóc này ưa cao, lại ko mọc tập trung như tre nứa mà tản mát mỗi chỗ một vài cây nên chặt đủ cơ số 15 cây/lần cũng tương đối mệt. Phải leo thật cao, tìm thật kỹ mới có dóc để chặt. Chặt xong rồi cũng phải biết bó buộc thế nào để vác về mà nó ko bị bung ra. Vác dóc cũng khó hơn vác gỗ vì nó nhiều cây nhỏ bó lại với nhau, lúc đè lên vai đi cảm thấy rất đau, 15 cây dóc cũng nặng gấp rưỡi một cây gỗ luôn. Thằng nào bị phân công đi lấy dóc cũng lắc đầu lè lưỡi nghe chừng chối lắm, nhưng nhiệm vụ giao rồi thì cố gắng mà hoàn thành thôi. Sau này dóc lấy về nhiều chưa làm gì toàn vất đống đấy, bọn em toàn văn vở vác trộm rồi lại đem về nộp. Vụ này cũng nhiều chuyện cười ra nước mắt em sẽ kể sau nhé.

Chỉ có sắn dù, hoặc nương sắn trồng xen bạch đàn ăn mới dễ bị say thôi banhruột à ! Còn sắn bở thì cứ vô tư đi ! Kể cả nhai sống, mình nhai rồi mà.  ;D

Vùng rừng Chí linh Hải dương mình chỉ có mới đi Côn Sơn - Kiếp Bạc thôi. Ngày trước về quê, đi sơ tán hay đi rừng trung du thì thấy cây cối cũng phong phú nhiều loại lắm. Vườn cũng toàn vườn tạp...Tinh mắt vẩn vơ một chút cũng có khi vớ được chùm ổi ương bờ rào. Sim chín, quả ngô rang, quả vối trâm thì ăn kễnh bụng...Bây giờ đâu cũng thấy bạch đàn, keo tai tượng, keo lá tràm...Nhất là cái giống bạch đàn nó làm hại đất kinh lắm. Trong rừng bạch đàn đến cỏ cũng không mọc được. Rặt một loại cây guột, dương xỉ...

Bạch đàn, phi lao được trồng từ những năm hợp tác xã hoá nông thôn miền Bắc

. Tháng 9/1970 sau khi huấn luyện được 3 tháng ,mấy chục đứa chúng tôi gồm lính Hải phòng ,Hải dương ,và Hà nội hành quân từ Triệu sơn về Như xuân Thanh hóa bổ xung cho e101 ,đơn vị mới ,bạn bè mới nhưng những trò nghịch ngợm thì không mới ,chúng tôi mấy đứa về d2 ,c5 .đơn vị ngày ấy rất tích cực tăng gia ,không phải trồng rau nuôi lợn mà là nuôi gà ,ở đâu cũng thấy gà nhưng nuôi vậy mang tiếng là của A mình nhưng muốn thịt thì phải báo cáo trung đội nên lính tráng cũng bất mãn ,ngược lại trên C bộ thỉnh thoảng lại thấy liên lạc xuống nhà bếp bê cơm về ,chúng tôi đoán C bộ cải thiện đấy .

    Những lúc buồn buồn mấy thằng cùng A ngồi  góp chuyện  với nhau ,hết khôn dồn đến dại ,một thằng  hình như người Hải phòng thì phải  nói thầm :chúng mày muốn ăn thịt gà không ? đứa nào mắt cũng sáng ngời lên ,nhưng ăn ở đâu ? ai cho mà ăn . Nó nháy mắt và ghé tai từng thằng :cứ như thế ,như thế ...

    Đêm nay  một đêm tối trời A trưởng phân công tôi gác từ 10h30' đến 11h30' hết ca gác tôi gọi người tiếp theo và chui vào màn ngủ chờ lệnh .Nhưng tại tôi ngủ quá say hay chúng nó lay tôi quá nhẹ mà tôi chẳng hay biết gì cả ,cho đến khi tôi thấy có cái gì nong nóng áp vào mặt , đang định hất ra và suýt nữa văng tục thì tôi thấy một mùi thơm thơm ,béo ngậy , tỉnh cả ngủ tôi nhẹ nhàng bò ra khỏi màn  và đi theo cái bóng phía trước ,qua mấy vạt cỏ tranh rồi qua một khu rừng lúp xúp cách đơn vị khoảng 200m ,mấy đứa lố nhố vừa ăn nhồm nhoàm vừa kể chiến công ,một thằng bảo lẽ ra chúng tao không gọi mày đâu vì có 1 thằng đang gác ,4 thằng thịt gà ,nếu xẩy ra báo động thì tiêu ,nhưng đằng nào cũng phải mang phần cho thằng gác ,nên nó cầm cả phần của nó vừa đi vừa chén và gọi tôi ra .Mỗi thằng 1/2 con gà to tướng ,đang thèm đang đói nên mới ăn hết chứ như bây giờ thì hết sao được ,đánh nhanh  thắng nhanh chúng nó xong trước lần lượt ra về ,tôi và 1 thằng nữa ở lại xóa dấu vết và mang cái xoong b12 chuyên đựng nước uống của tiểu đội ,chúng nó ghê gớm thật bôi cả xà phòng giặt vào xoong để đun đỡ đen ,lúc lau chùi vết đen mới biến mất chỉ còn lại vết đun cũ .

    Sáng hôm sau ,chúng nó cử tôi đi lấy cơm sáng cho mâm (6 người) và bảo tôi trinh sát xem C bộ có chuyện  gì không ,nhưng tuyệt nhiên không có gì ,tôi thở phào nhẹ nhõm ,mấy hôm sau có tin đồn là cáo ở trong rừng về bắt mất 3 con gà rất to của C bộ ,chúng bắt khéo đến nỗi cửa chuồng vẫn đóng !!!.Gần một tháng sau ,cũng lại vào một đêm tối trời chúng tôi lại quyết định làm một lần nữa và sẽ giải nghệ .Lần này tôi được  chứng kiến tài năng siêu phàm của những tên đạo chích của thế kỉ 20 .4 đứa chúng tôi theo sự phân công bê bổng cả cái chuồng gà ra khỏi C bộ khoảng 50m ,một thằng thò tay vào và trong nháy mắt một con ,hai con rồi ba con bị vặn ngoéo cổ , để vào bụi rậm 4 đứa lại ò e khênh cái chuồng về chỗ cũ  chúng nó còn không quên kiểm tra bằng cách sờ tay xem 4 chân đã được đặt đúng vị trí chưa ...

    Hơn 40 năm đã trôi qua ,người còn sống như tôi thì mái đầu đã điểm bạc còn các bạn ,những người bạn từ khắp mọi miền nhập ngũ 5/1970 vào sư đoàn 325 ở Thanh hóa giờ này đang ở đâu ??? ai còn ,ai mất ,tháng 11/1970 trong một trận đá bóng tôi bị thoát vị bẹn phải phẫu thuật ở bệnh xá F.Cùng lúc các tiểu đoàn lên đường vào B2 Tây ninh ,chúng tôi mất liên lạc với nhau ,nhưng trong sâu thẳm có cái gì đó mách bảo rằng các bạn tôi vẫn sống ,qua "chuyện kể ở đại đội " này có ai ngày xưa của c5 d2 e101 Như xuân ,hãy lên tiếng ,tôi :Quanghung nhất quỷ nhì ma thứ ba lính mới đã có mặt ở đây từ lâu rồi .

Anh quanghung kể chuyện bắt gà, làm BH nhớ chuyện trộm vịt của đám con gái cơ quan BH ngày xưa , hihi . Ngày đó đơn vị BH đóng trong tân sơn nhất, trong sân bay có những con mương thoát nước bộ đội tận dụng trồng rau muống, tốt khỏi phải nói, hihi, đơn vị BH nuôi khoảng mấy chục con vịt thả rông, chủ yếu cho ăn cơm thừa và nó tự đi ăn ngoài mương, hôm ấy chủ nhật người thì về nhà kẻ thì đi chơi, cả đơn vị còn 4 đứa con gái , 2 chị khoảng 23, 24 còn BH và một nhỏ bạn thì mới 19, tự nhiên hai chị kia nổi hứng lên đòi bắt vịt thịt, BH nói thịt rồi mai thủ trưởng hỏi thì sao ? các chị nói , thì bảo chắc lính đơn vị khác bắt hay đi lạc đâu đó, hihi , sau đó hai bà chị dùng cái màn quăng xuống mương chụp nó, rồi làm thịt nấu cháo 4 đứa ăn, sáng hôm sau thủ trưởng thấy mất vịt đi tìm vừa kêu vít víttttt, còn 4 đứa vừa làm vừa tủm tỉm, :) , sau này mấy chục năm gặp nhau còn nhắc chuyện ăn trộm vịt nhà :)

behien;đấy là chúng ta đang thực hiện lời thề thứ 7 :Trong tình thương yêu giai cấp ...hết lòng giúp đỡ đồng đội lúc thường cũng như lúc chiến đấu ...hì hì .

Cái nầy dân gian có câu là  "chà đồ nhôm   ::) chôm đồ nhà " nè các bác..! nhưng chuyện ở đây là chôm của đại đội mình, có phát hiện cũng chẳng sao  ;D trước mắt giải quyết được sự cồn cào trống vắng của cái bao tử là được rồi...! tôi xin tiếp các bác câu chuyện "Trộm thịt kho" của đại đội...! mà anh em chúng tôi đã thành công rất nhiều phi vụ  ;D

Các bác biết không..! tất cả nhu yếu phẩm, thực phẩm trên cấp về đơn vị , phần CBộ lúc nào cũng nhiều hơn các B, kể cả khi nổ mìn được thú cũng vậy, cho nên ngày xưa anh em hay nói vui " Đường sữa từ trên cấp xuống - cuốc xẻng từ dưới cấp lên đó mà " anh em không nói gì chuyện cấp phát, mà biết nói cùng ai...? từ đó mới nảy sinh ra  kế hoạch " ăn trộm " thịt kho, cá kho của CBộ, kế hoạch nầy được anh em dưới B thực hiện liên tục một thời gian dài, nhưng vì lòng tham không đáy nên sự viêc bị bại lộ

Ở rừng ban đêm gác lính ta hay đói bụng, cho nên buổi chiều dặn anh nuôi nấu cơm nhiều hơn buổi sáng để có cái mà ăn trong đêm, nhưng anh em tuyệt đối không bao giờ lấy thức ăn của trung đội, vì rất ít còn chừa cho hôm sau, những đêm đầu lên CBộ " chôm thức ăn " lính ta miễn cưỡng gắp vài cục thịt ăn cho qua cơn thèm...! dần dần sau đó có thằng tham lấy cả đĩa mang về B ăn, thức ăn bị mất nhiều anh nuôi phát hiện báo lên thủ trưởng, từ hôm đó kế hoạch canh me ăn trộm trong nội bộ được thực thi

Nhưng " vỏ quýt dầy có móng tay nhọn " các cụ trên CBộ canh mẹ bắt trộm, nhưng tụi tui đâu chịu thua  :o vận dụng đêm tối từ xa dùng đất ném vào nhà bếp nhiều lần, cứ mỗi lần như vậy các cụ bật đèn pin ra xem không thấy gì vào ngủ tiếp,làm như vậy cho đến một lúc nào đó oải quá chịu hết nỗi các cụ nhắm mắt há miệng ngái o..o.....bọn tôi liền ra tay chôm thức ăn...! điên tiết lần nầy các cụ cao tay hơn, đem " túc " nồi thịt to, lấy một nồi thịt nhỏ, tán " quinin " cho nhuyễn ra, trộn vào thịt kho để  vào bếp như mọi khi " đêm nay ông cho chúng mầy hết ăn luôn.." các bác ạ..! lần đó chúng tôi như gà mắc thóc...! cha mẹ ơi thịt kho nó đắng không chịu được  :o vội vội vàng vàng phun hết ra ngoài chạy tìm nước súc miệng , sáng ra kể lại chuyện ấy nghe cả hội cùng cười  ;D và từ hôm đó trở đi chuyện đánh lẽ thức ăn trên CBộ được chấm dứt

Năm 1979 tôi tham gia chiến dịch giải phóng Căm pu chia, hồi đó tôi phục vụ trong Quân chủng Không quân, được cử làm trợ lý cho Mũi trưởng mũi số 1: Anhhùng KQ Nguyễn Văn Bảy. Chúng tôi đi từ SG tiến về Tây Ninh và dừng lại trong rừng cao su, mũi tiến quân của chúng tôi nhằm phục vụ cho máy bay ném bom vào trận địa của địch, rồi dần dần theo bộ binh tiến vào Pnom penh qua lối phà Niếc Lương. Máy bay ta ném bom vào địch cũng khá tốt nhưng không phải là không có chuyện ném cả vào quân ta - Chuyện này kể sau.

Tôi và mấy cậu lính thông tin bàn cách bắt chó vì thấy chó chạy rông trong rừng cao su khá nhiều. Bọn tôi đào một cái hố nhỏ và nông bằng cái soong quân dụng, cho một ít thịt hộp vào hố, dùng dây điện thông tin làm một cái thòng lọng thật nhạy đặt vòng quanh hố rồi treo dây lên cành cao su, dây dẫn vào một gốc cao su to gần đó. Cử hai cậu lính cầm đầu dây nằm phục kín, một cậu nằm xa ra canh chừng nếu có chó sục vào hố ăn thịt hộp thì ra hiệu để hai cậu kia kéo thòng lọng. Kết quả sau hơn hai tiếng đồng hồ nằm phục, anh em bắt được một chú chó đen tuyền nặng chừng hơn chục kg. Tối hôm đó cả mũi chiến đấu được thêm món thịt chó luộc ngon lành. Tất nhiên là không có dồi vì không thể làm được. Chỉ mổ cạo lông lấy thịt, gan tim, còn lại chôn xuống đất.

Thủ trưởng Bảy ăn thấy ngon hỏi: "Thịt gì?", tôi đáp: "Dạ, thịt chó", "Lấy đâu ra", "Dạ anh em bắt khi nó vào ăn vụng thịt hộp", "Thật à?", "Dạ, thật". Mấy anh em nhìn nhau không dám cười, ông ấy mà biết bắt bằng thòng lọng thì kỷ luật hết cả lũ...  Nhân chuyện trộm gà bắt chó của lính ,tôi xin kể câu chuyện này ,mà tôi nghĩ những chuyện này ở bất cứ đâu cũng có ,hễ cứ là đơn vị tập thể ,cho dù đơn vị ấy có chính quy tốt cách mấy ,hay ở những cơ quan cấp cao cách mấy hễ có lính là có những truyện như trộm gà bắt chó ,do một số người trong đơn vị thực hiện .

  Hồi còn đang học ở quân trường vào những thập niên 80 việc ăn uống đói khổ vô cùng ,thanh niên trai tráng bữa được 2 lưng bát cơm ,ruột gan lúc nào cũng cồn cào thèm khát .

 Cả khóa học có khoảng hơn 200 học viên thời gian 2 năm rưỡi , gọi là một D , khóa này có nuôi một con heo (lợn) để tận dụng cơm thừa canh cặn của cả khóa  ,do được nhiều chiến sĩ thay nhau chăm chút nên heo nuôi được chừng 6 tháng nhưng nặng cả tạ .  

 Nhân ngày lễ 2-9 hàng năm nhà trường cho tất cả các học viên về nhà thêm ngày chủ nhật kế tiếp là 2 ngày . Tôi cũng định về nhà nhưng lệnh của D trưởng yêu cầu ở lại có việc ,tôi băn khoăn lắm ,không biết có chuyện gì ....

 8 giờ sáng hôm sau D trưởng gọi lên và yêu cầu tôi kết hợp với chừng 10 chiến sĩ thân tín của D trưởng tiến hành thịt heo . tôi và D trưởng chẳng có thân tín gì nhưng chắc nhờ dáng người tôi to khỏe tháo vát nên họ tin dùng .

 trước mặt tôi là một con heo nặng khoảng hơn một tạ , cần phải hạ sát nhưng dụng cụ đồ tể lại chẳng có gì  ,chỉ có mỗi một cái lưỡi lê súng M 16 của Mỹ và gần 10 thanh niên . vốn tôi đã nghe thấy ở đâu đó thời còn bé người ta nói với nhau giết mổ heo chỉ bằng thanh cật tre , nghĩ là làm tôi dùng lưỡi lê gọt một thanh cật tre cho sắc bén hai cạnh và vát nhọn đầu dài chừng 40 cm .

heo vẫn nằm trong chuồng nhưng mọi người khí thế lắm ,hung hăng nhất là lão D trưởng (người HÀ NAM NINH) Cứ luôn mồm : làm món tiết canh cho tao ....tao thèm ăn máu tươi .các chiến sĩ học viên tuổi đời còn trẻ toàn 18 đôi mươi ,kinh nghiệm bếp núc có biết mịa gì đâu ,nhưng muốn làm thủ trưởng vừa lòng nên luôn mồm dạ ran .

Ở đâu cũng vậy có mỗi cái giống người là nhiều ,chỉ làm thịt một con heo mà tối gần 10 con người  lăng xăng lít xít  chạy tới chạy lui .  chậu thau hứng tiết ,bỏ thêm nắm muối chống đông máu đã sẵn sàng ,không cần dây trói 6 chiến sĩ xông vào chuồng kẻ ôm người ẵm ,khiêng con heo ra ngoài ,quyền hạ sát được giao cho tôi ,con heo được đè nghiến xuống ngửa cổ ra kêu eng éc ,nhưng chừng ấy người làm cái gì ? dùng tay và đầu gối bóp mũi bóp mồm nó lại không cho kêu ,

 Tôi cũng bắt chước người ta ,dùng lưỡi lê cắt mở miệng ngay chỗ giữa cuống họng và ngực một lỗ bé bé ,sau đó dùng hết sức đâm mạnh thanh cật tre vót nhọn vào chỗ trái tim , tiếng có người la lên : " coi chừng máu phọt vào mặt".!

bị thanh tre xuyên trúng tim con heo chỉ hực lên một tiếng rồi chết ngay nằm yên không nhúc nhích , người cầm chậu thau hứng máu tẽn tò rút lui khỏi vị trí ,

lão D trưởng đứng xa xa chứng kiến ,cáu tiết chửi đồ ăn hại , một chiến sĩ nhanh mồm vớt vát, lát nữa mổ ra lấy máu đọng trong ngực thủ trưởng ơi ," cơm không ăn gạo còn đó lo gì ?".

 sau 2 tiếng cạo lông và mổ xẻ bằng những công cụ thô sơ ,của thời nguyên thủy con heo cũng được rã ra như ta thấy bày ngoài chợ ,chỉ có khi nhìn kỹ mới thấy đường dao mũi kéo còn vụng lắm ,miếng thịt cứ nham nham nhở nhở .

Chuyện bắt đầu hay từ đây :  tưởng thịt heo xong làm sao ,ai ngờ lão D trưởng họ HOÀNG ấy cho xẻ ra mỗi cục chừng 5 kg sau đó cho người đem ra chợ bán lấy tiền bỏ túi riêng , những cái bán không được giá như đầu lòng ,chân giò lão đem đi biếu cấp trên , còn nhóm gần 10 chiến sĩ phụ thịt heo lão cho một tý phèo và một chút bầy nhầy bạc nhạc đem về B luộc chấm muối ăn với nhau . lính lác được như vậy là hạnh phúc lắm rồi .

 Cũng kể từ đây nhóm lính lác chúng tôi nhìn D trưởng với ánh mắt khác hẳn hôm qua . với vẻ oai nghiêm bên ngoài của thủ trưởng luôn mồm lúc nào cũng nói về đạo đức tác phong , nào là không được tơ hào  của dân từ cây kim đến sợi chỉ nhưng bên trong thủ trưởng là ẩn chứa một con người khác ,một con người "ngụy quân tử".

 những việc làm này ảnh hưởng không ít đối với những thanh niên mới lớn ,họ sẽ học cách ứng xử với xã hội như ông D trưởng kia . các cụ thường nói : " THƯỢNG BẤT CHÍNH ,THÌ HẠ TẤT LOẠN " Là đây . còn dân gian Việt nam thì dùng câu :" Con hư tại mẹ ,cháu hư tại bà ". Để lý giải về việc con heo bị biến mất mấy ngày sau toàn D được thông báo là heo bị dịch hạch chết xác đã đem chôn .

 Qua ngày hôm sau , lại một lão B trưởng trực tiếp của tôi kêu tôi theo cùng lão lên căn cứ Quân đoàn 4 đóng tại " Sóng thần " Dĩ an .Lên đây làm việc gì tôi không được biết nhưng có vẻ bí mật lắm ,lảo này vốn là sĩ quan quân đội chuyển qua , tính tình thâm trầm ít nói . lúc ấy tôi nghĩ sao mình có giá quá vậy thủ trưởng nào đi đâu cũng dắt theo , sau này mới ngộ ra là không phải mình có giá được mọi người thương ,mà là do mình to khỏe nhanh nhẹn nên họ dẫn theo họ coi mình như cần vụ ,liên lạc ,hoặc " gạc đầu co "(bảo vệ) .

Sáng chủ nhật 9 giờ thầy trò tôi đã đến cổng quân đoàn 4 ,mấy anh lính vệ binh của quan đoàn  thấy B trưởng của tôi diện áo sơ mi trắng đầu đội nón cối , đi xe đạp phượng hoàng mới tinh ,dẫn theo một thằng cần vụ mặc áo lính là đứng nghiêm chào ,cấm dám hỏi một câu .

 vào tiếp phía bên trong lúc này căn cứ quân đoàn 4 còn hoang sơ lắm toàn nhà tranh tre nứa lá  mỗi căn nhà tranh đều khổng lồ,  chứa được cả trăm chiếc giường ngủ cho lính . cây cỏ trong doanh trại không có người phát quang chỗ thấp chỗ cao mọc ngang đâu người ,đến ngả rẽ vào tiểu đoàn ,thấy một sợi dây lá chuối chăng ngang ,tôi chưa kịp định thần thì từ trong bụi cỏ , một chiến sĩ cầm AK xồ ra ,quần áo nhàu nát cáu bẩn ,miệng mỉm cười bẽn lẽn , tôi nghe sếp của tôi nói mỗi câu vào tiểu đoàn ,anh ta im lặng . thấy vậy tôi chó hùa theo , về đến đây rồi còn gác sách kiẻu đó hả . anh ta gãi đầu ấp úng mới ở bên K về ,chết nhiều quá rồi nên cứ như vậy ,đó là thói quen ,và sự phân công của cấp trên , qua vọng gác này khoảng 50 lại tới vọng gác thứ hai cũng tương tự .

 À thì ra đây là những đơn vị trực thuộc binh đoàn Cửu Long mới được rút từ bên K về mấy ngày hôm nay . Nằm tạm ở đây ít bữa rồi về bắc .

 vào đến doanh trại thấy lính ta nằm la liệt những thân hình gầy ốm ,xanh xao , nhiều anh da mặt vàng bủng vì sốt rét ,nhất là quần áo thì nhàu nát ,nhìn họ thấy thương quá . anh nào cũng trẻ trung ,nhưng sức sống thì chỉ còn phân nửa , nhìn vào họ chỉ thấy còn đôi mắt sáng mà thôi , và điều đặc biệt nhất là họ rất ít nói khi có người lạ ,họ chỉ ra dấu cho nhau bằng mắt .

 là khách của tiểu đoàn ,chủ nhà chẳng biết làm gì để chiêu đãi , ông thủ trưởng đưa mắt cho thằng liên lạc ,liên lạc đưa mắt cho chiến sĩ ,một thoáng hội ý ,lập tức bóng một chiến sĩ ôm một gói gì đó chạy xé gió ra phía bờ rào , tôi thấy xót xa quá , đây là điệp khúc vượt hàng rào bán quân tư trang cá nhân , chẳng hiểu trong cái ba lô rách của chiến sĩ kia còn được cái gì đáng giá để đổi được gói thuốc lá hay ấm trà cho khách .

 khoảng 10  phút sau trên bàn khách đã có gói thuốc Sài gòn xanh .và ấm trà nóng hổi tôi ái ngai không dám dùng thứ gì .....và bước ra ngoài để 2 ông lớn nói chuyện , loáng thoáng tôi nghe ông bên K báo cáo tình hình cho ông B trưởng của tôi , à ra vậy , B TRƯỞNG của tôi là quân báo bên quân đội nằm vùng ở ngành khác .hèn gì một lần tình cờ tôi thấy trong cái rương gỗ là vật bất ly thân của B trưởng có khẩu súng ngắn K 54 .

 Tiếp tục chuyện trộm gà bắt chó . sau này khi tôi ra trường về công tác tại các cơ quan đầu não khác , hễ cứ có vệ binh ,có tập thể ,có lính là có bắt trộm chó của dân , hễ chó của ai lọt qua vọng gác ,hoặc cổng gác của đơn vị ấy là y như rằng ,vòng vây vệ binh siết lại ,không ai nói với ai nhưng rất ăn ý .

 nhiều lúc tôi thấy họ đang thịt chó nhưng cũng làm bộ ngoảnh đi chỗ khác coi như không thấy , còn nhiều đơn vị thì khéo léo hơn cho người nói trước với người có trách nhiệm là có ý định bắt cho hoang để cải thiện xin người bỏ qua cho .

 đã vậy tôi còn phụ họa có cần mượn súng ngắn dí vào đầu chó bắn cho nó chết ngay không ? tôi cho mượn . các anh ấy nói khỏi cần ,đây toàn là những người có nghề ,an tâm đi . đến khoảng buổi trưa là đã có một tô thịt chó rựa mận thơm phức bốc khói đặt trên bàn , nhìn tô thịt chó thấy tội lỗi lắm ,nhưng vì cái đói cái khổ cũng ăn ngấu nghiến ,chẳng hiểu lúc ấy 5 lời thề 10 điều kỷ luật của quân ngũ nó nằm ở đâu .

 thôi bài dài rồi ,tản mạn với các bác vài hàng về thịt chó vậy .

Đó là thời tháng 5/1978 ở đơn vị huấn luyện tân binh. Hồi đó đơn vị chưa có doanh trại nên từ BCH c đến các tiểu đội đều phải ở trọ trong nhà dân. Thời kỳ đó lính ta phải ăn độn, ăn đói thế nào thì chắc các bác đều biết cả rồi. Năm đó ở đại đội tôi cho tân binh ăn sáng bằng bánh mì hấp. Nhà bếp ở các đại đội huấn luyện ngày đó toàn là nữ, chỉ có 1 quản lý là nam. Bột mỳ được các " chị nuôi" nặn thành những chiếc bánh tròn, dài rồi cho vào nồi quân dụng hấp từ chập tối hôm trước. Sau khi chín thì bánh được cắt ra thành từng miếng nhỏ xếp vào chảo quân dụng để trong bếp, để sáng ra cấp cho bộ đội mỗi người 1 miếng ăn sáng. Cứ mỗi sáng mỗi tiểu đội cử 1 anh lên nhà bếp đại đội lĩnh xuất ăn sáng cho anh em. Khổ nỗi, miếng bánh thì nhỏ, bụng lính đang đói thì to. Nói thật với các bác, nếu như ăn kiểu phim Hàn Quốc thì miếng bánh đó chỉ 1 cái nhét vào miệng là hết, anh nào miệng rộng thì chỉ cắn 2 miếng, anh nào miệng chúm chím như con gái thì chỉ 3 bập cũng hết veo. :P :'( Lắm hôm ăn xong mà các chú đội ta cứ ngẩn người nhìn nhau như lão Trư Bát Giới nhìn Tôn Ngộ Không và Sa Tăng khi ăn trộm quả nhân sâm vậy ;D Cũng chính từ đó mà 1 số anh nảy sinh ra tính hơi bủn xỉn. Cứ nghe thông báo có phần ăn sáng về rồi là các chàng ta lại chạy tót ra trước, tranh nhau lựa đi lựa lại để chọn miếng bánh to hơn. Làm cho mấy em gái con các chủ nhà gần đó cứ che miệng cười khúc khích  :D :P Mà nào có hơn nhau nên tấm nên miếng gì cho cam.

       Từ hoàn cảnh đó đã dẫn đến sự liều lĩnh của các chàng tân binh chưa quen gian khổ trong những buổi đầu sống trong môi trường quân đội, nên đã nảy ra " sáng kiến" cải thiện cho cái bụng là " trộm bánh" Vào khoảng giữa tháng 5 năm đó, tình trạng mất trộm bánh mỳ thường xuyên xảy ra, hôm nhiều hôm ít. Việc làm đó đã trở thành " gậy ông lại đập lưng ông". Đến khi chia bánh thì luôn bị thiếu, chỉ khổ cho các tiểu đội đến sau, khi đến lượt mình lĩnh phần ăn sáng cho anh em trong tiểu đội thì : Ôi thôi, chảo đã trống trơ  ??? >:( :-\ mà thời gian ra thao trường đã sắp đến. Các chị nuôi cũng chỉ biết giơ tay hàng vì làm thêm thì không kịp. híc...Tiểu đội tôi có 2 lần bị muộn nên cả tiểu đội 12 thằng mà chỉ có 7 miếng bánh, có hôm chỉ được 5 miếng!!! Thôi đành thực hiện 10 lời thề của quân đội " Hết lòng thương yêu đồng đội...giúp đỡ lẫn nhau lúc thường cũng như lúc chiến đấu..." Chúng tôi đành mang chia nhỏ các miếng bánh ra để anh nào cũng có cái cho vào mồm để đánh lừa cảm giác :P :'( Có tiểu đội gặp may phải hôm chủ nhà còn ít cơm nguội hoặc vài củ sắn luộc thì còn đem cho mà ăn tạm. Nhưng dân hồi đó cũng thường xuyên thiếu ăn nên cũng khổ lắm!

       Trước tình trạng đó, BCH đại đội ra lệnh tăng cường lực lượng gác bếp, vì nghĩ chắc là do dân ở đó vào trộm. Nhưng càng tăng quân số gác lên thì càng mất nhiều. Thế là mấy ông BCH quyết định chỉ huy một tổ gồm quản lý và 2,3 chị nuôi rình tổ lính gác, cuối cùng sự việc đã bị phát giác. Thủ phạm không phải ai khác mà chính là những " tên lính gác". Hóa ra các tướng nhà ta đã sử dụng ngay thứ vũ khí được quân đội trang bị cho để thực hiện hành vi của mình. Dó là những chiếc lưỡi lê súng CKC và NPK dài ngoẵng. Các lính ta bật lê lên thò qua kẽ hở ở cánh cửa sổ nhà bếp, chọc vào chảo quân dụng đang xếp đầy bánh mỳ. Rút ra được cái nào thì bỏ vào bao rồi chọc tiếp. Thế là trong lúc anh em tiểu đội khác phải nhịn đói thì tiểu dội được giao gác đêm đó lại no căng bụng. Hic

       Sau khi bắt được tổ gác cuối cùng thì các chàng ta bị phạt chạy vũ trang xung quanh thao trường nhiều vòng, anh nào anh nấy há hốc mồm xin thề không tái phạm. Nhưng các tổ trước đây không bắt được quả tang nên thoát nạn. HìHì

 Sau khi công phá và tấn công vượt qua bờ tường ủi đơn vị tôi cắt hướng về cầu Đonxo, 2 E trong F7 cùng hành tiến, lúc đầu lộn xộn lắm vì lính mới đánh qua trận địa địch nên mạnh ai người đó đi mạnh đơn vị nào là tiến càng nhanh càng tốt. Lúc đó tôi ngây thơ lắm chẳng biết gì cả, đánh nhau là vậy mà cứ nhơn nhơn ra vô lo vô nghĩ, lúc đó đã bắt đầu vào mùa khô rồi nên ruộng hướng đó chỉ xâm xấp nước, có chỗ ruộng đã khô chỉ còn những vũng thấp giữa ruộng.

 Đang càn lên đi dưới ruộng nơi những bờ thửa mà đi, tôi thấy cái vũng nước với những con cá lóc to cỡ cái chén uống nước ở những vũng nước trơ giữa ruộng đó, chúng thấy người lại gần thì chạy, quẫy trong vũng nước cạn phóng cả lên ruộng khô, chưa bao giờ thấy nhiều cá như thế, thích quá nhất là thấy con cá lóc to cỡ lon bia bây giờ nằm trơ lưng giữa vũng bùn. Thế là quên luôn là đang đánh nhau tôi bắt cá cái đã, lúc đó C trưởng thấy và quát cho một trận bắt đi nhanh theo đơn vị ngay, cầm con cá trên tay vứt đi thì tiếc vì lâu nay ăn đói và thiếu chất nhiều ngày giờ phải vứt con cá ngon thế này đi thì ai chẳng tiếc. Tôi nhét con cá lóc vào túi quần rồi vận động bám theo đơn vị.

 Đến khi tới đầu cầu Đonxo, E141 đi bên trái đường 10 E209 chúng tôi đi bên phải và tiểu đoàn chúng tôi nằm ở vị trí cao nhất giáp cầu, súng đạn nổ như vậy, pháo vẫn bắn và con cá lóc trong túi quần tôi vẫn giẫy. Trưa đó C bộ chúng tôi có món cá lóc nướng ăn cùng cơm nắm.

 Nhiều năm qua đi không ai còn nhớ bữa cơm giữa trận địa và món cải thiện ngày đó. Không ngờ gần đây gặp lại C trưởng cũ của tôi, anh ấy vẫn nhớ về bữa cơm hôm đó và món cá nướng ăn cùng cơm nắm, anh ấy vẫn nhớ con cá giẫy trong túi quần của tôi trưa hôm đó. Món ăn cải thiện của lính giữa chiến trường một thời đáng nhớ.

Vào B2 binh trạm cuối cùng của đường 559 , đ/v ở sâu trong rừng le (suối Ngô – Lộc ninh) đã về chiều các A hò nhau thổi cơm , những bữa cơm thật ngon vì khi qua các binh trạm thằng nào cũng muốn cõng nhiều đồ hộp Trung quốc , khi huấn luyện thì chia năm sẻ bảy , hội này nhóm nọ nhưng khi vào đây xa nhà lắm rồi mà có khi chẳng có ngày về vì phía trước là mặt trận thì tình đồng đội khăng khít từ lúc nào không biết . Khi đi B tôi bị giáng chức từ A trưởng xuống làm chiến sĩ theo đúng hàm binh nhì , anh Lộc A trưởng (c/b khung ) đến khu võng bọn tôi nói :các đ/c ăn cơm xong mọi người nghỉ ngơi sáng mai đ/v mới  sẽ đến nhận quân , đây mới là đ/v cuối cùng của các đ/c ! Đêm ngóng đợi đến giờ phút về đ/v chiến đấu trong những tiếng nổ ì ùng của bom đạn từ xa vọng lại .

    Mấy ông trong BCH đại đội chiến đấu đến nhận quân thọat nhìn cũng dữ tợn lắm , thân hình thì gày gò ốm yếu mắt trắng mội thâm vì trải qua nhiều trận sốt rét ăn uống kham khổ và  chiến đấu triền miên , nhưng xem ra tác phong nhanh nhẹn lắm , cái kiểu đeo súng ngắn của mấy ông ấy sao ghét thế được mắc vào dây xanhtuya Mỹ trễ quá đùi lủng lẳng nhìn như lính Mỹ hay VNCH trong phim ngòai Bắc chiếu ý . Đại đội từ Bắc vào được chia tách ra mỗi đứa mỗi nơi ,và về 3 tiểu đòan tôi về đại đội 12 (trảng Bà điếc)khuôn viên cứ này rất ấn tượng mỗi A một nhà mái lợp lá trung quân còn giường đâu ?? bằng mấy cái cột tre mắc võng vào đấy cho nó quen đi . Cái giếng cũng hay , nước trong vắt và mát lạnh ra tắm cái đã rồi chuẩn bị tập trung cả B làm cái thủ tục ban đầu là màn chào hỏi  làm quen. Trong không khí đầm ấm của ngôi nhà đại đội nhâm nhi hớp trà củ măng hương vị thơm ngát , được anh B trưởng mời mỗi người một điếu thuốc khi đưa anh nói to : “cho anh phát súng tim anh nát” (capstan) thì có anh B phó nói xen vào : ấy chết , xui lắm phải  gọi là : “con anh phá sản tại anh ngu”cả lán cười ồ lên tán thưởng , rồi anh giới thiệu lý lịch trích ngang của mình trước và cứ thế lần lần hết cả B , quê quán bố mẹ vợ con của nhau biết rồi sang màn 2 , đây là màn bôi bác tếu anh B trưởng chỉ vào tôi và thằng Thể (Tây tựu – Hà nội) anh nói :HN chúng mày 1 m2 ba thằng ăn cắp hay chúng mày là đồ ăn cắp chợ Đồng xuân …anh B phó tiếp còn tao đây này : Thái bình có cái cầu Bo …nên tay bị tay gậy khắp nơi tung hòanh , lại có thằng nói chen vào : quê tôi “5 tấn” chứ bộ nghe thế biết ngay thằng này cũng TB rồi , hôm sau lân la nhận đồng hương bị nó hỏi : thế Hưng nhân của mày cạnh huyện nào nữa thì mù tịt vì mỗi năm về quê có một lần ai mà để ý tuy nhiên cũng mắc cỡ thấy mồ , rồi tiếp đến mấy thằng Nghệ an , Thanh hóa Hà tây , Hải phòng… nói chung tỉnh nào cũng có cái để bôi bác , trong bộ đội các bác còn lạ gì những trò bôi bác các tỉnh .Trong  không khi ấm áp các anh cán bộ B C xưng hô mày tao với lính như với những người em trong nhà thằng nào gọi thủ trưởng các ông ấy chửi chêt , bởi thế nghĩa tình đồng đội thêm sâu nặng  .

 . Gần tàn cuộc vui anh B trưởng dặn : chúng mày cứ nghỉ ngơi thỏai mái mấy ngày nữa trinh sát điều nghiên một cái bót về ta sẽ đắp sa bàn đánh tập có quân xanh quân đỏ cho nhuần nhuyễn rồi xuống đường , còn từ mai tập trung đại đội học chính trị , trong nửa tháng ngồi nghe CTV đại đội điểm qua về tình hình địch ta trong giai đọan hiện tại nên được biết thế  địch ta cài răng lược và nhiệm vụ ta sẽ đánh bọn hành quân lấn chiếm vùng giải phóng .

   Lại nói đến cái đói , số là đ/v hay báo cáo tình hình lên trên là tăng gia sản xuất giỏi tự túc về lương thực tốt nên cấp trên rút bớt khẩu phần gạo nên mỗi bữa cũng chỉ được 2 lưng chén cơm với tý nứơc mắm được chế bằng gạo rang cháy có màu cùng bột ngọt hòa thành nước ăn với cơm , lại có tin sẽ phải ăn lương khô 702 cả 6 tháng để thực nghiệm xem chất dinh dưỡng đến mức độ nào với người lính ? tiền Bắc mang vào không tiêu được mà có tiền cũng đào đâu ra chỗ mua ở cái chỗ rừng này , có khi thằng nào ốm thì được ăn cơm còn cháo dành thằng khỏe . Anh C trưởng có một khẩu súng AR15 dùng để săn bắn thú rừng về bồi dưỡng cho thằng nào ốm lắm mới được hưởng . Nghe mấy đàn anh cũ kể : nếu chúng mày muốn no thì chỉ có đi chiến đấu mới có cái ăn , khi đánh ở đâu giải phóng dân chạy hết tha hồ mà vơ , vì muốn thóat khỏi cảnh đói nên nhiều thằng có câu hỏi với anh C trưởng :sao không cho đi đánh nhau sớm đi anh ? thì được anh trả lời : đừng có mà hung hăng , chúng mày ra trận xem thằng nào dám ngóc đầu lên khỏi hầm bắn súng nào , hay cứ chui trong hầm  rồi hô xung phong thì còn lâu mới vào vơ vét được mà chỉ suốt đời đến khi chết vẫn chết đói , nhiều lúc nghĩ ngòai mặt trận cái sống chết trong gang tấc còn chịu đựng được nhưng cái đói dày vò con người quá sức vượt qua , rồi.một hôm anh lính cũ thì thầm nói nhỏ : bọn mày ở Hà nội ăn cắp quen rồi thì đêm ra khẩu Trại bí “hành nghề”. Nghe theo anh chỉ lối tôi thằng Vượng thằng Hải3 thằng bọn tôi mò ra khẩu Bí , hôm đầu khi lọ mọ qua cái trảng trống chưa thấy khẩu Bí nó ở đâu mà thấy những vườn sắn rộng lắm bèn dung dao găm bới thử thấy củ to bự thế là mỗi thằng một ba lô đầy mang về dành để luộc ăn dần , thấy bọn tôi mang tòan sắn về anh Bình Hải phòng hốt hỏang la :chết , chết rồi chúng mày đụng đến mấy thằng an ninh T4 rồi không khéo bể sọ đấy , tránh bọn nó ra , đi đến cầu Cần đăng qua ruộng sắn nhìn thấy khu đèn sáng thì đấy là khẩu Bí ! lần sau theo anh dặn đến nơi được thấy chợ sầm uất quá , hàng bầy la liệt đủ mọi thứ nhưng làm sao mà lấy được , chợ khẩu này họp về đêm , đặc điểm vùng giáp danh nên mua bán trao đổi hàng hóa thì phía ta hay đich cũng ra đây mua những hàng thiết yếu , có lần anh nuôi đại đội ra mua hạt giống rau xanh về trồng để cải thiện bữa ăn nhưng khi reo hạt không nảy mầm sau mới biết hạt giống đã bị luộc chín , ngòai ra những hàng khác thì Nhật Mỹ xịn .Đang loay hoay không biết thế nào thì thằng Vượng nói với tôi : thế mày không nghe anh Bình dặn à , cứ khi nào thấy tiếng pháo nổ gần là họ bỏ chạy thừa cơ mình vào lấy bỏ balo nhưng nhớ chọn đồ ăn chứ đài , đồng hồ mang về có ăn được đâu , thời chiến lọan lạc những vùng ven đấy lúc nào chả có tiếng pháo nổ dân nhao nhác chạy suốt nên bọn tôi mỗi tuần một lần ra và mang về đầy balo đường sữa thuốc lá … đồ ăn thức uống thôi thì đủ cả và nhất là đường thốt nốt với đậu phộng về nấu kẹo là thích nhất . Tôi biết đường thốt nốt từ bấy giờ đấy . Ba tháng khi học chính trị và tập đánh trận giả ở thao trường  (trảng này có 1 cái chốt của Mỹ cũ) có hàng rào thật dùng làm bót tập .Rồi ngày ra trận cũng đến , chúng tôi để lại những gì không cần thiết ở cứ này và triền miên những cuộc chiến chưa một lần quay lại nơi này , một kỷ niệm đầu khi bước vào chiến trường sẽ không thể nào quên .

      Những chuyện kể ở đại đội của tôi trong này có vẻ không được trình tự theo thời gian vì nhớ chỗ nào thì kể đọan ấy vì thời gian đã quá lâu hơn nữa cái ổ "USB" cũng có khi bị virus  ;D mong được các bác thông cảm

Còn đây là chuyện ăn cầy bên K: Lúc ấy vào giữa năm 1979, đơn vị dừng quân gần Chong kan, 1 phum hướng Tây lộ 68. B chúng tôi gom góp những gì đáng giá như tấm ny long còn mới, áo nào còn lành lặn....đem đi đổi một con cầy khoảng chục ký (mua bán sòng phẳng giữa ban ngày) và vài lít rượu đế.

Bắt đầu tới màn thao tác, tuocb41 mới thấy đi đánh nhau còn dễ hơn làm thịt cầy....Quả thật lính Sài gòn như tuocb41 phải gọi mấy cụ miền Bắc là Sư phụ!

Tay Thắng RPD, người Hà nội, lính 1978 bắt đầu trói mõm, chân....và treo ngược lên cây xoài. Tuocb41 chỉ có nhiệm vụ cầm chậu hứng máu để làm dồi.

Lúc này, dân chúng trong phum ra xem rất đông gồm cả già trẻ, lớn bé. Họ chỉ chỏ, vì xồ tỏ vẻ ghê sợ nhưng chúng tôi làm ngơ như không biết, trong đó có một tay thanh niên là tỏ thái độ mạnh nhất...

Thắng ta làm rất thuần thục, bài bản: lấy thanh tre nhỏ, vót thật sắc, dùng dao cắt lớp da bên cạnh cổ và hắn lần tìm mạch máu....Đây rồi! Chọc que tre xuyên bên trong để phô hẳn mạch máu ra ngoài và....xoẹt! Máu tuôn ra, tuocb41 nghe lệnh răm rắp.....Đủ rồi! Thì chạy đi tìm mấy ông khác đã chuẩn bị rau muống, rau thơm....và tôi trộn đều, để qua bên.

Tuocb41 và Thắng đem cầy ra đổ nước sôi để cạo lông. Vừa cạo được mấy mảng lông bên hông bỗng chú cầy bật dậy, phóng chạy...Lập tức 2 con dao găm bay theo cắm vào mình, nó gục xuống....Đến lúc dốt lửa để thiêu da, mở chảy ra từ 2 vết dao nghe xèo xèo, béo ngậy, thơm lừng.....

Vào tiệc, B trưởng mời cán bộ C, các B trưởng đồng hương...linh đình...Nhác thấy tay thanh niên lúc nãy đang lấp ló gần đấy, Anh Cúc B trưởng gọi hắn lại, cho một miếng ăn thử! Chưa kịp mời miếng thứ hai, hắn tự động gia nhập vào vòng tròn và ăn còn nhanh hơn bộ đội ta...Cả đám cười ha hả!!!!

Thắng ta làm rất thuần thục, bài bản: lấy thanh tre nhỏ, vót thật sắc, dùng dao cắt lớp da bên cạnh cổ và hắn lần tìm mạch máu....Đây rồi! Chọc que tre xuyên bên trong để phô hẳn mạch máu ra ngoài và....xoẹt! Máu tuôn ra, tuocb41 nghe lệnh răm rắp.....Đủ rồi!

Tuocb41 và Thắng đem cầy ra đổ nước sôi để cạo lông. Vừa cạo được mấy mảng lông bên hông bỗng chú cầy bật dậy, phóng chạy...Lập tức 2 con dao găm bay theo cắm vào mình, nó gục xuống....Đến lúc dốt lửa để thiêu da, mở chảy ra từ 2 vết dao nghe xèo xèo, béo ngậy, thơm lừng.....

thời gian công tác trên đất bạn cũng như tháng ngày ở đơn vị, thịt cầy tôi ăn tương đối nhiều, nhưng chuyện mổ xẻ thì chưa một lần tham gia. Cũng phải nói là nhiều lý do , khi thì bận công tác lúc thì đi đâu đó...! khi về thì chú cầy được đặt cẩn thận trên giá đang thiêu bốc mùi thơm lừng . Rồi một ngày kia được chứng kiến từ A đến Z, cảnh chú đội ta làm thịt một chú cầy tơ..! sự việc tưởng chừng như đơn giản ấy, đã làm cho tôi vĩnh viễn chia tay món thịt cầy mình đã từng ăn nhậu bấy lâu nay

Câu chuyện cũng tương tự chuyện bác Tước_B41 kể, nhưng chỉ khác ở chổ treo ngược chú cầy lên, sau đó  cắt một lớp da mỏng, một bố trẻ trong nhóm moi moi tìm tìm...!  hình như trong cuống họng cầy có hai tia máu, mà chủ yếu là tìm " tia máu hồng "  A đây rồi  :o đưa chậu nước hãm tiết vào đây, một dòng máu tươi màu đỏ hồng bắn ra sau khi lưởi dao khứa nhẹ vào tia máu ấy.

Được rồi..! để cẩn thận lên bàn lát nữa làm đến món đó..! câu nói của bếp trưởng Tĩnh người quê Thanh Hóa

Các bác ạ..! cứ nghĩ lấy máu xong chú cầy sẽ đơ ra, chỉ việc tháo dây đem xuống chế nước sôi, cạo lông và thui, nhưng đâu có ngờ  ::) dây vừa được tháo, chú cầy ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào rừng, báo hại cả năm sáu bố trẻ lao theo như tên bắn vấp ngã xước cả chân tay, khi đã bị vây chú cầy thất thủ với cặp mắt đỏ ngầu nhe răng ngừ mọi người, thằng Dũng " ròm " lấy một quả cối 60 chưa lắp đầu nổ, nện một cái thật mạnh vào đầu, lúc nầy chú cầy mới chịu co giật vài cái rồi " đơ " ra đó

Mọi việc xào nấu, chiên ram,nhất là món tiết canh đã đong lại trên đĩa trông rất ngon....!

Rượu nặng do đơn vị tự nấu cũng được đưa lên bàn, bây chừ chỉ có việc là xơi cho đã cơn thèm, bù lại những ngày tháng khổ cực ăn uống thiếu thốn . Đang ăn ngon lành tự dưng nhớ lại cảnh tượng buổi sáng lúc con cầy bỏ chạy sau khi đã lấy hết máu, rồi cảnh nó nhìn mọi người với ánh mắt thù hận..! Tôi bị nôn ra toàn bộ những gì đã ăn vào khi nãy, mọi người cứ nghĩ rằng tôi uống rượu không được nên khuyên " nhậu không được thì mầy cứ ăn đi cho no.." Nhưng anh em đâu biết rằng tôi chưa có xỉn, tôi đứng dậy đi ra súc miệng rồi vào láng trại nằm.

Và tôi đã chính thức từ giã món thịt cầy từ dạo ấy cho đến hôm nay, một món mà rất nhiều người lính chiến trường năm xưa rất thích....! nhớ lại nếu ngày ấy đừng bon chen, tham gia làm chi vào công việc sát sinh khủng khiếp hôm đó, thì giờ đây Lính_Rừng.CPC có thể thưởng thức một món mà các tay say xỉn be bét thường gọi là ăn thịt đồng loại

Có lẽ đúng là trên các chiến trường thì lính B3 giỏi tăng gia nhất. Rau cỏ, lạc đỗ thì không nói làm gì, nhưng ấn tượng nhất là trồng sắn và lúa. Kể từ mùa mưa 1972 trở đi có lệnh cứ hở đánh nhau ra là phải tăng gia. Cứ chỗ nào có mảnh đất rộng độ trăm mét vuông trở lên là trồng sắn. Rồi chỉ tiêu mỗi lính một năm trồng lúa đạt 1 tấn thóc... Không thể nhớ nổi mình đã trồng bao nhiêu sắn ở đâu và đã ăn bao nhiêu sắn của các đơn vị khác trồng.

Lúc BH về Bù đốp năm 1975 , thấy có rất nhiều rẫy củ mì (sắn ) và chuối , bạt ngàn , dân cứ vào đó đào củ mì về xắt lát bán , rồi chặt chuối bán , BH hỏi của ai trồng nhiều vậy , thì biết là của bộ đội trồng . Nghe dân nói bộ đội cứ nhổ củ lên ăn thì lấy cây dâm xuống , nên thành nguyên đám như đám rừng vậy, đơn vị này đi , đơn vị khác đến cũng làm như vậy , nên cả dân và bộ đội không bao giờ đói .

Bác behien@ nói đúng vậy. bob tui đã từng được làm công việc đó: từ phát rẫy , trỉa lúa, trỉa bắp , trồng mỳ (sắn) để có lương thực nuôi quân. Tuy nhiên hồi ây địa bàn tây nguyên (B3) gặp nhiều khó khăn... Lương thực thực phẩm cung cấp cho bộ đội lúc đó từ nhiều nguồn: Từ Bắc vào (qua đường 559), từ đồng bằng khu 5 lên,  từ Cam pu chia, ( bằng đường mua...) nhưng tất cả mọi nơi đều được ít nên muốn bám trụ được ở Tây nguyên thì bộ đội phải tự túc. Trước 30/4/1975 Bob tui may mắn được thưởng thức 5 mùa rẫy... mà đã làm rẫy thì đều làm vào mùa mưa (còn mùa khô là mùa đi chiến dịch), nên chống chọi với muỗi vắt, sốt rét... cũng là câu chuyện nhiều tập nữa... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro