[Chuyện ma có thật] Những vong linh - VOZ - vin_chen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÔNG CHÚ ĐIÊN

Nếu nhắc đến chú Điên ở xóm chùa, Lăng Cô, ai mà không biết.

Già trẻ lớn bé trong xóm ai cũng gọi ông ấy là " Điên". Sinh thời ông ấy rất là năng động, hoạt bát, nhưng vì tính tình xung khắc với người cha, hết bị đánh rồi bị chửi, giở điên giở khùng cũng từ đó mà ra.....

Hằng ngày ông chú hay ngồi bên góc cổng chùa, tay cầm điếu thuốc cẩm lệ phì phà thỏa thích. 

Ai làm gì mặc, riêng ông chú một góc ngồi im. Không ai hiểu cho ông chú, hễ đi đâu về là bị la bị mắng. Thế nên, ông hay tìm đến cổng chùa để ngồi hằng ngày đó thôi. Vậy mà con nít trong xóm không tha còn xúm lại chọc ông chú: " CÁI ĐỒ ĐIÊN, CÁI ĐỒ KHÙNG!!!"

" Bọn bây chuẩn bị chưa, 1...2...3... DZÔ!!!" Bọn nó lấy đá ném tá lả. " Chạy thôi! Chạy thôi!" Ném đá ông chú xong bọn con nít bỏ chạy, mấy người qua đường la lên: Mấy thằng khốn nạn! cái lũ khốn nạn!!! Ông chú ngồi im, trợn mắt, tức giận, nhưng không nói nên lời. Hồi đó tôi còn nhỏ, nhưng nhớ từng chi tiết, có khi đi qua thấy tụi hàng xóm ném đá, mặt mày ông chú bầm tím thấy thương. Tụi nào lanh chân chạy thoát, còn đứa nào chậm chân thì tiu đời đó nghe.

Một hôm đang ở trong nhà, thì tự dưng ầm ầm ngoài kia, tò mò nên chạy ra, hàng xóm la lên: Trời ơi thôi đừng! Thôi đừng! Còn bọn con nít thì mạnh mồm: Đánh đi! Đánh đi!!!!! Trước mắt tôi là ông chú Điên đang trần truồng chạy loạn, hai đứa em trai và người cha đang đuổi rượt theo sau. Tóm được ông chú, hai đứa em trai hết đấm rồi đá, người cha xách roi đánh từ đầu cho tới chân. Người dưng đứng xem thương cảm, nao lòng. Mấy cô hàng xóm khép nép bên song cửa, tò mò, liếc mắt, chằm chẳm nhìn ra.

Người cha vừa đánh vừa chửi: Thằng khốn nạn! Tao đánh cho mày chết! Tao đánh cho mày chết! Mày làm mất mặt tao! Tại sao không chết, không biến đi cho rảnh nợ rảnh nần!!! Tuy ông chú đầu óc không bình thường, nhưng cũng như người, như mình thôi. Cũng biết đau, biết khóc. Họ đánh vẫn đánh, ông chú khom người, rưng rưng nước mắt, hai tay ôm đầu ôm mặt: Đừng mà.... Đừng mà.... Đừng...!

Ông chú sống một thời gian, rồi cũng ra đi, mọi người tưởng thế là hết, nhưng thật sự chưa hết đâu mọi người.

Hôm ấy là rằm, nhà nhà thay nhau cúng kiếng, có người đi chùa, có người ra về. Có đám con nít tụ tập chơi trốn tìm, và đám còn lại tổ chức chơi ma lon. La làng la xóm, khung khí cũng nô nức trở lên. Tầm 8-9h đèn đuốc tắt hết, đường vắng người thưa, xóm tôi là vậy mà. Thời điểm ấy chính là âm thịnh dương suy, ra đường gặp ma gặp quỷ là chuyện thường tình. Về đêm không nghe chó sủa cũng nghe mèo khóc. Tiếng khóc tiếng sủa làm rợn gáy người nghe, không tài nào ngủ được.

Bọn con nít đêm ấy đi chơi về khuya, muốn về nhà phải băng qua cổng chùa, trong đám 3-4 đứa, thì bỗng có một đứa chỉ tay về phía trước và nói khẽ: Ê tụi bây, tụi bây thấy người ngồi bên góc kia không? Mấy đứa kia đáp: Có thấy ai đâu, thôi mày đừng khùng nữa. " Tao nói thật mà, tao mới thấy người thấp thó bên cái cổng!" Mấy đứa không tin nên vẫn mạnh dạng bước tiếp. Đến cái cổng chùa, mấy đứa nghiêng mặt qua xem, thì thấy một người đàn ông đang ngồi nhìn chúng chằm chằm, mắt trợn to, mặt đỏ lòm, chính là ông chú Điên...... " 

ÁÁÁÁÁÁÁ.....MAAAAAAA...., Chạy! Chạy!!!" Bọn chúng ba chân bốn cẳng, nhắm mắt nhắm mũi, cắm đầu mà chạy, chạy về đến nhà gõ cửa: Rầm! Rầm!!! " Ba mẹ ơi! Ba mẹ ơi! Có ma, có ma!!!!!"

Hôm sau nghe ba mẹ chúng lôi ra chửi: Cho tụi bây chừa! Cho tụi bay tởn! Ai biểu khi hắn còn sống bọn bây chọc hắn, để rồi bây giờ la làng la xóm làm chi!!!?

Câu chuyện ông chú hiện về không lâu được lang rộng ra khắp xóm. Và cuối cùng đến tai gia đình, người mẹ ông chú nói: Con tôi nó chết, nó hiện về, nó cũng ngậm thinh, cũng hiền như lúc sống, không hề hù dọa hay làm chuyện gì ghê gớm đến gia đình.

Đến chập tối, thấy đám nhỏ gần mười mấy đứa thấp thoáng bên cổng chùa, to nhỏ với nhau, mấy người hàng xóm lấy làm lạ lò đầu ra xem. À... thì ra tụi nhỏ bày trò cúng cáp gì đây. Đứa bưng cái mâm, đứa đốt vàng mã, đứa châm điếu thuốc, " đây mâm, đây bánh, đây quả, tụi cháu một lòng chân thành, cúng cho chú, chú thương chú tội đừng hù tụi cháu nữa nghe"

Tụi nhỏ tưởng cúng là hết, nhưng không! Vì có mấy người đi ngang cổng chùa cũng hay gặp ông chú hiện về đấy thôi. Người xóm tôi nói: Khi sống ai cũng khinh mạt, khi dễ nó, nó hận đời hận người nên trở về trả thù. Tuy nhiên, trong số người gặp ông chú Điên hiện về, trong đó có chú Út của tôi.

Chuyện là thế này......

Hôm ấy cũng khuya rồi, chú Út tôi ở nhà cô chơi, rồi ra về. Đường về ngang qua trường tiểu học thuở ấy, mà bây giờ bị bỏ hoang. Nghe nói nhiều người gặp ma ở đây, thấy hơi ớn lạnh, chú thở sâu rồi bước tiếp. Đi một chặng đường thì thấy căn nhà hàng xóm,căn nhà này hồi trước con gái họ thắt cổ chết trước sân, sợ càng thêm sợ, nên trấn tĩnh lại mình: Thôi không nghĩ nữa.

Trước mắt là cổng chủa rồi, chỉ cần qua khỏi cổng chùa là về đến nhà, giữa đêm khuya khoắt đi bộ một mình ở ngoài đường không sợ mới lạ........

Thì bỗng dưng, ở trước mặt, bên góc tay phải, chính là cổng chùa mà ông chú Điên hằng ngày vẫn ngồi. Thấy cái bóng đen, đang ngồi hút thuốc. Hồi hộp, nín thở, rồi nghĩ thầm: Thôi chết rồi.... Đừng nói là ông ta.... chắc không phải đâu... 

Chân bước gần đến cổng chùa, chẳng lẽ quay mình lui lại, đã đến đây rồi thì đi luôn. Chú tôi vẫn mạnh bước, tim đập phình phịch, nhíu mặt nhíu mày, cố gắng không nghiêng đầu nhìn qua. Nhưng không biết sức mạnh nào lôi kéo, khiến chú phải nhìn, thì TRỜI ƠI một gương mặt ghê gớm, kinh tởm, mắt trợn to, mặt đỏ lòm, miệng há rộng đến màng tai, cười: KHÈ....KHÈ.......!!!!!

" ÁÁÁ.....!!!!!" Không tài nào đi được nữa, chú tôi chạy thật nhanh, chạy về đến nhà, rung rung cửa sắt, " MỞ CỬA! MỞ CỬA!" Cửa bị khóa, chú tôi leo lên,nhảy qua, té ào xuống đất, đứng dậy chạy vô nhà: " Rầm! Rầm!".... " Mở cửa ra! Mở cửa ra!". Bà nội tôi mở cửa, chú chạy vô phòng, phóng lên giường, đắp chăn kín mít.

Bà nội tôi mới hỏi : Chuyện gì vậy !? chuyện gì vậy !? Cái thằng này làm gì mà rầm beng, làm tao hết hồn hết vía.......

Sáng ngủ dậy, chú đi kể với mọi người là ông chú Điên hiện về, và hù chú một phen....

Người trong xóm nói ông chú Điên bây giờ là quỷ chứ không còn ma, quá ghê và quá hung. Thật sự thời gian ấy nhiều người ở trong xóm ám ảnh về ông ta không ít, so với cái chết và sự trở lại của dượng tôi thì có thể nói dượng tôi hiền gấp mấy lần.

(Còn nữa nhé)

DƯỢNG TÔI

Ông chú Điên ra đi không lâu, cuối cùng cũng đến dượng tôi.

Dượng tôi sống với người vợ và sáu đứa con, đứa sau mới chào đời tròn vài tháng, dượng cũng lặng lẽ ra đi.

Hôm ấy cũng khuya rồi, hằng ngày cô tôi ngủ sớm, 4-5h sáng đã mò dậy ngồi dưới cổng chùa bán cháo, nhìn đồng hồ đã quá trễ mà dượng đi nhậu chưa về. Nằm thao thức không tài nào ngủ được, mỗi khi đi nhậu dù xa dù gần cũng biết lần đường mò về với vợ với con. Thì bỗng có hung tin từ xa đưa đến: Anh chết rồi chị ơi! Anh chết rồi chị ơi.....!

Thì trời ơi... Nghe như sét đánh ngang tai, tay chân rã rời, nước mắt đầm đìa trên gò má, cô khóc nhiều lắm.

Được biết dượng tôi đi nhậu về với người bạn, vốn say trong người, điều khiển không được nên bay xe vào lề, đầu đập xuống đường và chết ngay lúc ấy, còn ông bạn may mắn sống sót.......

xác dượng được lau chùi sạch sẽ, đưa vào quan tài, đậy nắp lại và ngủ yên. Những mãnh khăn tang, những chiếc áo trắng dường như xa lạ, nay cũng được mang lên. Dượng ra đi để lại trên trần thế người vợ hiền, và sáu đứa con.

Hôm ấy có mưa, mưa buồn lắm, cô mơ một giấc mơ về dượng, thấy dượng không vui, dượng nói tại sao phân và nước tiểu của thằng cu sau chua chát vô cùng, lo cho bệnh tình sức khoẻ của nó, lo cho cô, nói mẹ con phải mạnh khoẻ, dượng đi mới an lòng. Tỉnh dậy thấy lòng bất an, cô tìm đến thầy, và thầy nói: Tuổi của thằng cu sau xung khắc với người cha, muốn thằng cu ra đời, dượng phải ra đi, còn muốn giữ lại dượng, thằng cu không thể ra đời. 

Dượng ra đi một thời gian, có hôm hàng xóm kể thấy dượng về, đứng trước hiên nhà, mới đầu tưởng là hoa mắt, chằm chằm nhìn miết mới biết là không. Nói chắc dượng tôi nhớ vợ nhớ con, hiện về trước hiên, không vào, vì sợ làm khiếp phải vợ lẫn con. Thật sự nghe họ hay thấy dượng, nhưng cô tôi không hề nhìn thấy, lần lượt người này đến người khác, cuối cùng cũng đến chú của tôi.

Nhà nội tôi ngủ sớm, 8-9h tắt đèn hết rồi, chú tôi hôm đó ngủ không được, lăn qua lăn về vì nóng quá. Chú đứng dậy mở cửa sổ cho mát, khi mở cửa, chú thấy dượng đứng cạnh cái giếng, sợ quá chú tôi đóng cửa cái lại. Trăng hôm ấy sáng lắm, không thể nhầm lẫn được, sáng ngủ dậy chạy lên nhà cô: Hồi hôm tôi thấy anh về! 

Thắp nhang hết khấn rồi vái: Anh tha cho em, anh tha cho em....... Mấy bà cô hàng xóm qua chơi, ngồi nghe kể lại, hăng say chăm chú, rồi nói: Anh còn thương chị nên về thăm, qua khỏi 49 ngày không còn về nữa đâu.

Suốt ngày hôm đó, chú đi nhậu, nhậu đến gần tối rồi mò lên nhà cô. Cô lấy làm lạ: Thằng này lên lại làm gì.....? Chú đi tới đi lui, hết đứng phòng khách, rồi đứng ở nhà sau, đứng cho đã rồi lên lại nhà trước, lấy nhang ra thắp, khấn vái lẩm bẩm trước bàn thờ của dượng. Cô nghĩ chắc say rồi, nên bỏ mặc. Ra nhà sau thấy ông anh qua chơi, hai người nhìn chú mà cười: Làm gì cứ thắp nhang khấn vái, say rồi không chịu về nhà, khổ ghê...

Đứng trước bàn thờ một hồi, chú quay mình đi thẳng vào phòng, hai đứa nhỏ con cô đang ngủ, chú đứng trên đầu giường, nhìn chúng chằm chằm, lấy tay xoa lên đầu chúng, rồi tự dưng nước mắt lại rơi, khóc Huhu.... Mỗi lúc mỗi lớn, tiếng khóc nức nở. Thì ở đằng sau, ông anh họ lấy cây gổ gác cửa phang vào lưng chú: Bốp!! Bốp!!..... " Ra chưa....! Ra chưa..... Mi có chịu ra chưa!!!??" Cô tôi chạy vào: Trời ơi chuyện gì vậy!!? Tại sao mày đánh nó....!!!?"

Ông anh họ nói: Ma nhập, phải đánh cho ra!!!!......

Sáng hôm sau chú lên nhà cô mắng vốn, hay tin thì bà nội và cô chú khác cũng lên. Nhưng sự việc không như chú nghĩ, mọi người ngồi xuống, cô và ông anh kể lại đầu đuôi. Mới biết là dượng hiện về, vì nhớ con, nên nhập vào chú để được nhìn, được sờ con khi chúng nằm ngủ, vậy mà mới đầu ông anh còn tưởng ma quỷ phương nào nhập vào chú......

Một hôm nọ, đám thanh niên ở quán cà phê tụ tập ngồi kể chuyện ma, bé già đều có, chủ đề truyện ma thì làm sao thiếu mặt mấy mợ trong xóm, bỏ chồng bỏ con ở nhà, chạy qua nghe cho bằng được.

Đám thanh niên kể.......

Hôm ấy đi nhậu về, 4 thằng xỉn hết rồi, đi ngang qua nhà cô tôi, thì trong đám có thằng thốt lên: Ê.... Bọn bây thấy cái bóng đen đứng trước hiên không? Ba thằng kia đáp: Bọn tao thấy gì đâu, mày hoa mắt à?

Thằng kia nghĩ chắc mình say nên hoa mắt, rồi bước tiếp, ớn lạnh, vừa đi cứ quay đầu lui lại, mới nghĩ: Rõ ràng là một cái bóng mà....

Qua khỏi nhà cô là đến cổng chùa, thẳng kia lại tiếp tục nói: Lần này không thể nhầm nữa rồi..... tụi bay.... tụi bay thấy cái bóng ngồi bên góc cổng chùa không....?

Mấy thắng kia đứng im, nhìn kĩ một hồi rồi mới nói: Thấy!... Thấy!.... một bóng người đang ngồi hút thuốc...... Chẳng lẽ.. 

vừa ngưng lời thì ở đằng kia vang lên tiếng cười: Khè.... Khè.....

4 thằng la lên, rồi bỏ chạy: Á..... Ông Điên!!.... Ông Điên hiện về!!!!!

Kể xong cả đám ôm nhau sợ, riêng một bà cụ đứng lên và nói: Bọn bây hết chuyện ma này rồi chuyện ma kia, tao già đầu rồi mà trong đời chưa hề thấy ma, nói thật.... ngày nào chưa thấy thì còn lâu tao mới tin....!

CÔ GÁI THẮT CỔ

Hôm ấy xóm tôi cúp điện, những ngọn nến, những ngọn đèn dầu được toả sáng khắp nơi. Có nhà ngồi bên đống lửa đàn trống ca hát, có nhà tụ tập nhậu nhẹt. Cúp điện thì đám nhỏ nào chịu ngủ mà còn lôi nhau chơi trốn tìm. Mấy cô mấy mợ trùm chăn, ôm nhau kể truyện ma. Tôi với mấy đứa con cô xuống nhà nội chơi, mới nói bà nội kể chuyện ma cho bọn cháu nghe, gặp hôm khuya cúp điện kể chuyện ma thì còn gì bằng. Bà nội cười rồi nói: Tao kể xong cấm tụi bay khóc nhè nghe chưa!

Nội kể...

Khi ngoài 20, cô H phải lòng một anh thanh niên trang lứa, hai người ước nguyện, thề non hẹn biển, sống chết bên nhau. Nhưng hai gia đình vì không môn đăng hộ đối, gia đình anh người yêu khá giả, còn gia cảnh cô H thì kham khổ, bần hàn. Làng xóm soi mói, mỉa mai, cười chê. Vì sỉ diện, ba mẹ cô H ngăn cấm lui tới. Và cũng vì con trai một, ba mẹ anh người yêu nghiêm ngặt, ép gã anh cho người con gái cùng thôn. Hôn lễ được tiến hành, đau khổ tột cùng, cô buồn khóc cả ngày lẫn đêm. Ngày hôn lễ diễn ra, cô H chạy vào tìm người yêu khóc than giữa chốn đông người. Người nhà anh người yêu bức xúc đuổi cô, ba mẹ ở nhà hay tin, kêu người lên lôi cô về. Một phần sỉ diện, và một phần nóng tính, cha cô lấy cây đánh cô lăn bò dưới đất, mẹ thấy đau lòng nên khuyên can. Anh em đứng bên năn nỉ cha ngừng lại. Nhưng cô H bản tính ngang bướng, bất phục. Cha cô tay đánh, còn miệng cô thì nói: Con không sai! Con không sai! Tại sao ba mẹ không hiểu cho con, con đau lắm, con khổ lắm ba mẹ biết không!?

Cha cô bức rứt trong lòng, ngừng tay và bỏ vào trong. Mẹ và anh em xúm lại an ủi. Hàng xóm chạy qua, người thì đứng xem, người thì khuyên bảo: Thôi.... hắn lấy vợ rồi thì thôi, còn trẻ, đường đời còn dài, cớ sao lại làm khổ người, khổ mình......

Đêm đã về khuya, nhà nhà tắt đèn, ai cũng đi ngủ. Ba mẹ vẫn thấy cô H nằm thao thức, mở mắt, không nói một lời. Buồn thì có đó, nhưng rồi sẽ vui, thôi kệ, bỏ mặc cô.

Sáng ngủ dậy, mở cửa, mẹ cô thấy cái xác đung đưa trên cây: Trời ơi... Ông ơi...Con H.... Con H chết rồi.......!!!!!!

Hay tin cô H đã chết, gia quyến, bè bạn, láng giềng vây đến khóc thương, chia buồn. Anh người yêu ngày đó viếng thăm, đau khổ, thắp nhang đứng khóc rồi ra về.

Đám tang của cô H được đưa ngang xóm, băng qua nhà tôi, rồi đến nghĩa trang. Nhà tôi ở ngay nghĩa trang mà, tứ bề đều là mồ mả, hễ có người mới chết là xóm tôi ôm nhau mà run, sợ lắm! Còn cái cây trước nhà cô H, chính là cái cây mà cô thắt cổ tự tử, được thắp vài nén nhang, rồi hễ ban đêm ai qua về nhìn cây đó đều sợ và ám ảnh. Thời gian đó con nít mỗi khi đi ngang là bỏ chạy, chứ không dám đi. Thậm chí cả người lớn, đêm đến đi qua phải trên hai người, chứ đi một mình thì không dám. 

Bác gái trong xóm thấy cô H hiện về, chuyện là thế này.....

Hôm ấy bác gái đi tới nhà bà con chơi, rồi ra về. Khi bác đi qua cổng chùa, thấy nhà cô H tắt đèn tối thui, nhưng kì lạ, thấy cái gì trắng trắng phất phơ trên nhánh cây, bác hơi sợ, nhưng gồng mình đứng nhìn thì không thấy gì hết. Chắc là nhìn nhầm, thở một hơi dài rồi bước tiếp. Quay lưng đi được vài bước thì tự dưng nghe tiếng thút thít, như là tiếng khóc, bác mới đứng im quay lại nhìn. Thật sự lúc này bác mới thấy một người con gái bị sợi dây buột chặt vào cổ, đung đưa qua về. Khiếp quá bác chạy một mạch về nhà, hôm sau mọi người truyền miệng chuyện cô H hiện về.

Trong số thấy cô H, có cả bà nội tôi. Thời gian trước, hễ gần vào tháng giêng là bà nội hay làm bánh tét. Muốn mua gạo nếp làm bánh thì phải đi xuống tận làng, rất xa. Hôm đó nội thức dậy 3-4h sáng đi xuống làng. Quê tôi hồi đó tầm 3-4h sáng là đã có người mở mắt mò dậy rồi. Mua được gạo nếp, nội ôm thúng ra về. Đi ngang cổng chùa, bỏ thúng xuống, đứng thở chút xíu rồi đi. Thì bỗng nhiên nội thấy cái gì thấp thoáng trên kia, lúc ẩn lúc hiện, đứng dưới này chằm chằm ngó lên. Tò mò nội bỏ thúng xuống, lò đầu qua cổng chùa nhìn lên thì thật sự nội mới thấy người con gái đang ngồi dưới gốc cây, mặt ấp xuống đầu gối. - Ôi trời!..... Con H hiện về. Nội quay mình chạy xuống, hai tay bợ thúng gạo nếp, đội lên đầu chạy thật nhanh về nhà. Đến nơi mặt nội như không còn giọt máu, thở hì hục, nữa mệt nữa sợ. Bà nội mới lôi ông nội ra kể, ông nội nghe xong cười,nói: Ai biểu bà tò mò, lò đầu lên xem làm gì, mà tui nói thật, ma quỷ không có chi phải sợ hết, mình không hại chúng, thì chúng không hề hại mình.

Bọn tôi nghe bà nội kể xong, ôm nhau run cầm cập, không dám đi về, mà ở lại ngủ luôn.

Nhắc đến ông nội tôi, nổi tiếng không sợ ma. Trước đây ông nào tin vào chuyện ma quỷ, có nghe có kể chỉ biết cười rồi nói: Chết là hết! Nhưng rồi cho đến một hôm......

ĐỨA BÉ, CON CÁ, CÔ T

Hồi còn thanh niên, ông nội tôi là công nhân đường sắt. Nhiều đêm có mấy gã đi nhậu về, cứ say là nằm lăn trên đường rày, thế là tàu chạy ngang cán đứt đầu, đứt mình. Những chuyện như thế thường tình xảy ra. Kể từ đó dân sống gần ga xôn xao đồn đại có ma có quỷ. Những câu chuyện truyền miệng nổi tiếng như là ma che mắt, ma đòi mạng, ma cụt đầu, và còn rất nhiều loại ma khác nữa nghe đến vẻ hoang đường...

Chỗ nội đứng cai quản đêm về ít ai qua lại, hễ có người bị tàu cán là nội tự lấy cái bao hốt từng khúc thịt, cái tay, cái chân, có khi cái đầu bỏ vào, rồi chờ đến sáng gia đình nạn nhân đến nhận. 

Hôm nọ, nội và người bạn đứng ở ga, hai người đứng hút thuốc và nói chuyện. Lúc đấy tiếng kèn của tàu kêu lên: Teeeeeee.......Teeeeeeeeee.........!!! Biết là tàu gần đến ga, nhưng ga này nhỏ nên tàu không ngừng, mà vẫn tiếp tục chạy. Gần đến nơi tiếng kèn to hơn, tàu vẫn chạy với một tốc độ như chớp, bỗng bên kia, đối diện chỗ nội đang đứng, có một em trai nhỏ chạy ào ra giữa đường, ông nội và người bạn thấy thế mở miệng chưa kịp la lên thì nghe: Bốpppppp!!!!!!!

Đoàn tàu đã khuất, ông nội và người bạn trợn mắt sửng sốt, chạy lại bên xác đứa bé, toàn thân máu me ướt đẫm, còn đầu của em thì đã vỡ nát phần trên. Nội với người bạn mới ôm em vào cổng ga, cho nằm xuống rồi lấy chiếu che lên. Sáng hôm sau đi khắp từng nhà hỏi thăm mới biết gia đình của em sống ở gần ga. Cha mẹ em lúc ấy đi xa làm ăn, để con cái ở nhà cho người quen trông nom. Chuyện của đứa bé bị tàu tông nghe xong ai cũng kinh sợ, kể từ đó những hộ gia đình sống gần ga cũng cảnh giác hơn đối với con cái. Có hôm một mình đứng canh gác ở ga, nội thấy chú bé đó hiện về, đứng bên kia đường nhìn nội, nhìn nội một hồi rồi chú bé khuất trong bóng tối. Thật sự lúc đó nội mới tin là có vong linh. Nghề của nội là canh gác về đêm, thấy những trường hợp như vậy không hề hấn gì, nội chỉ thở nhẹ rồi nói: Bình thường thôi......

Có những chuyện huyền bí không thể giải thích hết, những chuyện tâm linh chưa thấy thì chưa tin, xảy ra đến với người này, người nọ, gia đình này, gia đình kia. Và cuối cùng vấn đề đó cũng đến với gia đình tôi.

Buổi chiều hôm ấy, cô Ba mang cá qua biếu cho gia đình tôi. Thời gian đó cô Ba của tôi là dân buôn bán cá, hễ khi có cá tươi, cá ngon là để dành. Cô Ba và anh họ mang cá qua, ba mẹ, anh và tôi chạy ra xem. Hai anh em lúc đó nhìn con cá thích thú lắm, vì trong đời chưa thấy con cá nào mà to như vậy. Tôi cũng không nhớ là giống cá gì, nhưng thật sự mà nói con cá to khủng khiếp! Ba tôi đứng nhìn hớn hở: U chao... Cá ngon, cá ngon! Cá này luột chấm nước mắm nhậu là hết xẩy!

Ba lấy dao làm thịt con cá, tôi với anh đứng xem, mấy đứa con nít thấy cá to chạy qua đứng nhìn. Nhìn ba làm cá đến ớn lạnh, trông rất ghê, không biết lý do vì sao, chắc có thể vì mùi cá quá tanh đến nỗi phải kinh. Hôm đấy làm cá xong mẹ đem biếu hàng xóm, còn một mớ ba đem luột rồi rủ bạn bè đến nhà nhậu.

Nhậu xong, mọi người ra về. Ba xỉn lắm rồi, nên ngủ quên lúc nào không biết. Mẹ ở sau bếp dọn dẹp, hai anh em ở trước chuẩn bị đi ngủ. Tự dưng nghe tiếng rên, nhìn qua thấy ba mở mắt, vùng dậy, mắt trợn to, mặt đỏ choét, hai tay ôm đầu rồi la lên: ĐM..... Đi ra!!!.... Đi ra!!!..... Cút ra!!!.... Cút ra khỏi tao!!!!!!!!!!!

Sắc mặt của ba tôi lúc đó ghê gớm và hung lắm, thấy khiếp quá hai anh em mới la lên: Mẹ ơi!!! Mẹ ơi!!! Ba bị gì kìa!! Ba bị gì kìa!!!!!!!!!

Mẹ ở nhà sau vứt đống chén bát, chạy lên nhà trước, Cô Tám cô Tư nghe om xòm chạy qua, mấy nhà hàng xóm cũng vây đến, trước mắt mọi người là ba đang ôm đầu la hét, tay chân quơ qua quơ lại: đi ra, đi ra!!!!!!

Mẹ, anh, tôi, và mọi người chằm mắt đứng nhìn, nhưng không ai biết chuyện gì đang xảy ra với ba tôi, đến khi chịu không được, ba tôi lấy đầu đập vô tường: Bốp!!! Bốp!!!!!!

Mọi người la lên: Trời ơi! Ôm lại, coi chừng chết đó, coi chừng chết đó!!!!!!

Mẹ đứng nhìn xanh mặt, định chạy lại kéo ba tôi, nhưng tay chân ba vung quanh, hung hăng vô cùng. Trong đám có bác trai hàng xóm xông vào, thốt lên: Hắn bị ma nhập!!! Mau mau đi kêu thầy đến!!!!

Mẹ kêu anh chạy qua nhà hàng xóm kêu thầy, khi thầy vừa đến mọi người tránh ra hai bên, thầy chạy vào, đốt nhang, đọc thần chú lẩm bẩm gì đó, tay chân chỉ qua chỉ lại, trong vòng chưa đầy một phút ba tôi té ào xuống đất, nhắm mắt, bất tỉnh.

Mẹ kể lại sự việc, thầy mới nói: Có lẽ vì ăn con cá, nên bị vong nhập, vong hành.

Mọi người đứng bên sửng sốt: Thôi rồi!.... Chắc là cá ăn thịt người đấy, chú hắn ăn phải nên bị hành đấy thôi.

Cô hàng xóm tiếp lời: Buổi hôm dưới chợ có người mổ con cá, to lắm, tương tự như con này. khi mổ ra thấy ngón tay, trên ngón tay còn có chiếc nhẫn, bởi thế khi ăn mấy loại cá khổng lồ này phải đề phòng.

Mọi người ra về, nhà tắt đèn ngủ, ám ảnh trong tôi với anh hai vẫn còn chưa hết, đêm nằm ôm mẹ kín mít. Sáng ngủ dậy thấy hai tay xước da, trán thì bầm tím, ba mới hỏi: chuyện gì đã xảy ra hôm qua. Kể lại mới biết, từ đó gia đình tôi cũng không dám ăn mấy loại cá khổng lồ đó nữa. Nhưng có một điều rất kì lạ, hôm đó ai cũng ăn cá, mọi người không hề bị gì, chỉ mỗi ba tôi lại bị hành thê thảm. Mẹ tôi thì nghĩ chắc do hai vong linh trước nhà hành. Thật sự trước sân nhà tôi có hai ngôi mộ vô danh, lâu đời lắm rồi. Khi tìm đến mảnh đất này, cất căn nhà lên, ba mẹ xem hai ngôi mộ như gia đình. Cũng thắp nhang hằng ngày, cũng đốt vàng mã, nên tôi nghĩ họ không phù hộ thì thôi, chứ không đến nỗi hại gia đình tôi.

Nhắc đến những ngôi mộ vô danh, khu tôi sống nhiều vô số kể. Nhà tôi thuở ấy tứ bề đều là mồ mả, sau lưng là nghĩa trang, trái phải rải rác vài căn nhà. Ngày nay, dân trong xóm vì muốn lấn đất nên không màng sống chung với những xác chết trong nghĩa trang. Có nhà xây trên những ngôi mộ bị bỏ hoang lâu năm, có nhà vài ba ngôi mộ ở trước hiên, và thậm chí có vài căn nằm tuốt đằng xa một mình, xung quanh chỉ có mồ mả. Sống ở nghĩa trang, đêm về thấy ma thấy quỷ là chuyện thường tình, nhưng đất đai trong xóm bây giờ rất quý hiếm, thà bị ma quỷ hù vài lần rồi thôi, chứ không dại gì vứt đất vứt nhà dọn đi chổ khác.

Có một hôm, trời vừa hừng sáng, mọi người trong xóm la lên: Có người chết!!! Có người chết!!! Tất cả mọi người đổ ùa xuống cổng chùa. Thế là trong xóm lại có người vửa ra đi. Cô gái tên T, gần 30, thắt cổ tự tử dưới cây vú sữa, vừa chết tối qua. 

Được biết ước mộng lớn nhất của cô là định cư nước ngoài. Gia đình bao phen tận tâm giúp đở nhưng đều thất bại hết lần này rồi lần khác. Từ đó cô đâm ra chán nản, cau có. Cho đến nay mọi người cũng không biết lý do tại sao cô phải tìm đến cái chết. Người dân đồn đại con tinh ở cây vú sữa bắt cô đền mạng.

Cái chết của cô H để lại nhiều ám ảnh những năm qua, nay lại đến với cái chết của cô T. Dân trong xóm nói hay bắt gặp người con gái ngồi dưới gốc cây. Người thì nói cô H còn vương vấn nên lại tìm về, người thì nói đấy là cô T dưới cây vú sữa. 

Gia đình cô T đính chính: Chúng tôi cũng hay thấy con gái hiện về, có đêm ngồi dưới gốc cây, và có đêm đứng khóc thảm thiết.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro