put an end for us.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. 

năm dài tháng rộng, thế giới này rộng miên man như thế, kết lại cũng chỉ có hai kết quả : gặp được nhau, hoặc đánh mất nhau

thời gian cũng đã quá lâu, con người lại chẳng thể quay lại quá khứ

người ta hay nói : những bức ảnh mãi mãi sẽ không bao giờ đổi thay cho dù người trong bức ảnh ấy đã thay đổi ra sao.

người ta sẽ không thể xóa đi kí ức, nhưng những bức ảnh mang bóng hình của những mảnh kí ức dần nhạt phai theo tháng năm thì khác. chỉ là một giây, chỉ là một khắc, chỉ là một hành động rất nhỏ cũng đủ khiến chúng không còn dấu vết tồn tại trên cõi đời.

không biết bao giờ bản thân mới đủ dũng khí để hoàn toàn rũ bỏ, để ngồi viết những dòng này mà tâm trí đã hoàn toàn chấp nhận. bao nhiêu lâu kể từ giờ phút đấy, bao nhiêu lâu kể từ khi tiếng lộp độp của một thứ gì đó nát tan vang lên đầy ám ảnh. bởi vì chấp niệm sâu đến như thế, bới vì yêu thương nhiều quá như vậy, nên cho dù chuẩn bị tâm lý kĩ càng như thế nào, vẫnkhó chấp nhận. nhưng con người thì vẫn phải sống, vẫn phải bước tiếp, vì ở độ này rồi, người ta không thể vô lo vô nghĩ mà chỉ biết đến chuyện của mình nữa. không còn có thể dành ngày này qua ngày khác để gặm nhấm nỗi buồn, để còn vô lo vô nghĩ mà mặc cho hai hàng nước mắt chảy dài. có đau đớn thế nào, cũng nuốt ngược vào trong để lo tiếp cho cuộc sống của mình.

mình cũng biết, mình không nên kể lể quá nhiều

mình nhớ, ngày 19 tháng 6 hôm ấy, mình rất bận, bận đến tối mặt tối mũi, nhưng vì những thông báo nảy lên chúc mừng ngày kỉ niệm hôm ấy mà mình chẳng thấy phiền muộn chút nào. bài chúc mừng được viết rất vội, nhưng được hòa vào không khí hôm ấy, là điều mình mãi mãi không bao giờ quên.

mình biết, trên quãng đường mình đi 10 năm nay, mình không phải "một người trên thuyền cô độc", xung quanh mình vẫn còn rất nhiều trái tim ước muốn cho một hạnh phúc chung của hai con người mà chúng ta đều không biết rõ về họ. dù mình không có nhiều liên lạc với những người bạn đáng yêu ấy , nhưng sự ấm áp của một niềm tin lớn luôn len lỏi trong trái tim mình.

mình nhớ, động lực của mình, niềm vui của mình, hạnh phúc của mình mỗi khi mình kiệt quệ , mệt mỏi, khi bóng tối cứ hăm he nuốt trọn lấy con người mình. mình nhớ lắm, những lần mình nhấn thanh tìm kiếm youtube - những từ ngữ quen thuộc ấy lại hiện ra, mình nhớ chứ - khi tìm thấy tấm ảnh đấy mà chẳng cần nhìn vào màn hình điện thoại... mình nhớ nụ cười của hai con người ấy, mình cũng nhớ niềm vui căng hai gò má của mình...

giờ đây, chẳng còn nữa

thật tiếc biết bao nhiêu, 


/ nếu có ai thắc mắc về bài hát, xem là ảo tưởng của riêng mình cũng được, hoặc là cứ bật lên khi bạn đọc những dòng mình viết, cho dù nó không hợp, thì nó cũng là một bài hát hay mà mình luôn bật khóc mỗi khi nghe... / 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro