Chương I: Khi ta yêu một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó hoành tráng đến thế sao lại phải chạy theo con nhỏ dở hơi tập bơi kia?

Nhỏ Phụng không phải nhỏ sinh ra đã bất trị. Nhỏ chỉ bỗng dưng thay đổi khi lên lớp 11. Nguyên nhân mà đám chúng tôi mơ hồ biết được là do ba mẹ nó li dị, nhỏ về sống với mẹ và ông ba dượng chăng bao giờ nói một tiếng. Thế là nhỏ tự nhiên trở thành một đứa đầu gấu nổi danh.

Có tin hay không "giang hồ" trong trường phải kiêng dè nhỏ vì chẳng biết đổi phó ra sao. Nhỏ đâu có mạnh, cũng không có "vây cánh" hay thân thế gì cả. Tất cả cái mà nhỏ có là...máu liều. Nhỏ chẳng gây sự với ai, nhưng đứa nào chọc phá là y như rằng không tránh khỏi một cái tát nảy lửa nhanh như cắt của nó. Cái ánh mắt trắng nhợt trợn trừng vì giận dữ ấy khiến những thằng con trai như tôi cũng phải lạnh người. Nhưng vì sao nhỏ đó không bị đuổi học? Vì nhỏ cứ lặng im ngồi vào chỗ và học bài, không nói ai câu gì, nhỏ đánh những đứa sai be bét mà có cho thêm tiền cũng không dám méc thấy cô.

Sự thay đổi tâm tính của nhỏ gây phiền hà cho cả lớp, nhưng khổ sở nhất phải kể đến thằng Hoàng. Người ta vẫn bảo sau một người đàn ông thành đạt là bóng dáng của một người phụ nữ đảm đang. Nhưng đằng sau một con nhỏ nóng nảy, "giang hồ" lại có bóng dáng một thằng đẹp trai và hiền lành thì hơi...lạ. Đúng là như thế thật đấy! Bạn không tin đúng không? Tôi cũng thế, tôi chẳng bao giờ muốn tin vì thằng Hoàng là bạn thân tôi.

Tôi nhớ có một lần trời đang mưa rả rích, thằng Hoàng gọi điện cho tôi:

-Ông qua nhà Phụng với tôi được không? Ông đưa thuốc cho Phụng uống dùm tôi.

Rõ rồi, cả ngày hôm nay nhỏ Phụng vì lý do "bị bệnh" nên mặt nó buồn rười rượi ai hỏi cũng không thèm trả lời. Lúc ra về nó chạy đi nhanh nhất, ngang qua quầy thuốc tôi thấy nó đang đứng ở đấy. Nhưng chắc nhoe Phụng không cho nó mang thuốc qua. Ít khi nó nhờ vả lắm, thế nên tôi không nỡ từ chối

Đứng gần mười phút, gọi khàn cổ họng nhỏ Phụng mới ra mở cửa với khuôn mặt ạnh băng nhưng gầy rộc, nhỏ không thèm nhìn 2 đứa lấy một cái:

-Hai người về đi, Phụng mệt!

Vừa dứt câu nhỏ quay đầu bước vào nhà làm tôi chẳng kịp đưa bọc thuốc. Tôi tức muốn nổ con mắt nên quay xe lại ngay:

-Về thôi Hoàng!

Thằng Hoang nhìn tôi với vẻ mặt hối lỗi

-Ông về trước đi tôi xin lỗi....

Bực bội cái thằng bạn hèn nên tôi quảng cho nó gói thuốc rồi phóng xe tuốt. Hai tiếng sau tôi gọi điện tới nhà Hoàng, nó vẫn chưa về. Sáng hôm sau đến lớp đã thấy nhỏ Phụng im lìm đọc bài và thằng Hoàng đang hát líu lo ngoài hành lang dù cái giọng nó khàn khàn như vịt đực. Tôi mỉa mai:

-Tối qua ông đội mưa đứng ngoài cổng nhà nhỏ Phụng đến nửa đêm hả? Có thêm vài bài thơ hay cầm đàn hát giống... thằng điên không?

Nó mỉm cười hãnh diện:

-Làm gì đến nửa đêm, nhưng cuối cùng Phụng cũng chịu uống thuốc. Ông thấy tôi...lì không?

Ôi trời! Nó không những lì mà còn điên. Tôi chỉ biết cúi đầu lạy nó ba lạy rồi đi ngay.

Ngồi trong lớp, Hoàng cứ thắc thỏm để ý thái độ của nhỏ Phụng. Nhỏ đi đâu nó cũng tò tò theo sau để canh chừng. Thằng Hoàng hình như không còn chút sĩ diện nào. Nó không chỉ là tâm điểm cười cọt của đám bạn mà còn bị nhỏ Phụng hành hạ cho thừa sống thiếu chết. Nhưng lạ lùng thay nó không quan tâm đến bất kì điều gì. Hoặc là nó cố gắng không nghe lời chửi bới của nhỏ Phụng dành cho nó, không nhìn ánh mắt của nhỏ, không gì cả. Nỏ chỉ biết quay sang hỏi tôi: "Ông thấy Phụng đâu không?" rồi lại quáng quàng đi tìm. Tôi đau lòng lắm, nó có phải đui què, sứt mẻ gì cho cam. Nó hoành tráng đến thế sao lại phải chạy theo con nhỏ dở hơi tập bơi kia?

Tôi gặng hỏi, nó cũng chỉ nói qua quýt: "Phụng cần tôi". Chắc nó bị bệnh hoang tưởng, nếu cần thì nhỏ Phụng đâu có độc ác với nó đến thế. Nhưng cứ thể chê nhỏ Phụng xem, cái thằng Hoàng ấy sẽ nện vào đầu bất cứ ai những cú đấm thảm hại. Rút cuộc thì tôi cho rằng thằng Hoàng bị điên.

Nhưng cái thằng điên nó chỉ cười thiệt tươi khi nó nhìn thấy nhỏ Phụng ăn uống gì đó do nó mua về. Sẽ hả hê sung sướng lắm khi chở nhỏ Phụng về đến nhà vì như vậy nó sẽ yên tâm nhỏ không lang thang và gặp nguy hiểm ngoài đường, nó sẽ sướng đến ngất khi nhỏ bật cười khi nó kể một câu chuyện vui và sẽ ngủ thật ngon khi gọi điện và nhỏ Phụng bắt máy vào buổi tối.

Cái thằng điên ấy cắm đầu cắm cổ học bài để chỉ cho nhỏ Phụng cái gì nhỏ ấy không hiểu. Rồi thì nó có được 10 điểm cũng chẳng là gì nhưng sẽ hét khắp nơi ca ngợi nhỏ Phụng giỏi nhất quả đất nếu nhỏ ấy được 8 điểm.

Nếu nhỏ Phụng úp mặt xuống bàn thì dường như nó chẳng còn hơi để thở. Mắt nhỏ đỏ hoe vì khóc đêm qua thì nó dần như bị chết rồi. Nhỏ mà bị ngã khi chạy thể dục thì nó sẽ có băng cá nhân ngay lập tức. Ai cũng biết nó là thầy thuốc mọi nơi cho nhỏ. Trong cặp nó luôn có dầu gió vì nó biết nhỏ Phụng hay bị đau đầu. Ai cười mặt kệ, nhỏ Phụng gạt phăng đi mặc kệ, nó vẫn cố gắng làm mọi thứ chỉ để hi vọng nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của nhỏ ấy. Bạn sẽ không tin phải không? Tôi cũng vậy, làm sao tôi có thể tin thằng bạn vốn lạnh ấy giờ lại lon ton như một thằng... ôsin như thế!

Có lần, cả đám con trai đang đá bóng ngoài sân vận động. Vừa nhìn thấy bóng nhỏ Phụng vội vã đạp xe ngang qua, thằng Hoàng ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra khỏi sân. Bọn tôi tức quá đả đích nó:

-Lần sau ông đi mua cái địu, cõng nhỏ Phụng trên vai cho nó tiện.

Ai nhờ nó cười rất tươi:

-Tôi cũng chỉ muốn thế!

Cả đám chỉ biết dơ tay chào thua cái lí lẽ cùn của nó. Nhưng tôi biết cái thằng ấy nói thật. Nó luôn sợ khi nhỏ Phụng gặp chuyện gì đó mà nó không quên ở bên.

Gần một năm trời thằng Hoàng đã trở thành trò cười cho cả lớp. Nhưng nó đã làm được một việc duy nhất: giúp nhỏ Phụng lấy lại thăng bằng và... bình thường trở lại. Bây giờ thì nhỏ ấy đã vui vẻ và hai đứa luôn quấn quýt bên nhau.

Chính cô chủ nhiệm đã tiết lộ với tôi bí mật:" Phụng chịu đi học chỉ bởi một lý do duy nhất...chính là vì Hoàng đấy! Khi người ta đã mất hết niềm tin thì chỉ có sự quan tâm chân thành và tận tụy mới vực họ đứng dậy được". Rồi cô giải thích vì sao nhà trường không có hình thức kỉ luật nào như một học sinh cá biệt như Phụng. Và ít nhất ba lần trong năm thằng Hoàng đã tìm đến cô và nói sự lo lắng trong lòng. Có lần nó đã bật khóc với cô ngon lành: "Em mệt mỏi lắm cô ạ!". Nhưng rồi nó chưa bao gờ đầu hàng. (còn nữa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro