Phần 1 chưa có tiêu đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHUYỆN NHÀ

Nghe tiếng gọi ngoài cổng, bà Nhài biết ngay là Hòa, cô dâu của bà đến. Cô thư thả con dao đang thái chuối làm thức ăn cho gà xuống, em gái chạy ra mở cổng khóa cho dâu vào. Trong nhà lúc này đang có cái Linh, con gái bà và chàng cu Tuấn, con trai nó, nhưng bà chả chờ gì, tự mình đi ra mở cổng còn hơn. Có nghe thấy tiếng gọi cổng chúng nó cũng nghĩ ra, hoặc có ra đến nơi thì người ta cũng đã chờ đợi sự mệt mỏi chân tay, mặc dù có thể mẹ con chúng nó cũng chỉ đang xem ti vi hoặc lướt điện thoại.

Hòa vừa dẫn xe vào sân vừa vui vẻ nói chuyện với bà:

- hôm nay con miễn phí, nấu nội canh ngao với pháo mà bố mẹ vẫn thích ăn, đưa nắng vào để bố mẹ đáp ứng ăn cơm chiều.

Hoà là con dâu cả của bà. Là giáo viên ngoài thị trấn, nhà cũng ở ngoài đấy luôn để tiện đi làm. Tuy ở cách xa nhà bà gần đây số nhưng Sẵn sàng là cô lại Thả vào chơi, lúc mang theo những túi thức ăn, hoa quả ngon, lạ mua trong siêu thị ngoài thị trấn mà ở trong nhà bà không có, lúc lại mang vào món ăn vừa nấu xong. Bình thường cô rất bận bịu, nhưng giờ đây học sinh đang nghỉ ngơi nên các học viên thích thú hơn, chỉ mời gọi mới phải lên trường lên vệ sinh, họp hành một lúc rồi về, nên cô hay Thả vào nhà bà chơi hơn.

Nợ mặt con dâu đỏ, hơi hôi khó chịu cả ra Chiếc khăn bịt mặt, bà Nhài hen kiếm cái quạt tay đưa cho cô quạt rồi ngòi vào bếp lấy chiếc bát tô để cô phụt canh từ cặp lồng ra. Mùi cánh ngao thơm nức, những mảnh pháo vàng rồng, lát chua cà đỏ nhìn thật ngon mắt nổi lên trên nền nước xanh của hành hành và rau răm. Đúng vị canh ngao bà thích ăn nhưng chả mấy khi bà nấu được vì nó cầu kỳ, mà bà già yếu rồi, lại bận bịu cám bã lợn gà nên nhẹ giọng vẽ.

Như thường lệ, mẹ chồng nàng dâu bà lại rì trò chuyện, chuyện trường lớp, chuyện nhà cửa, chuyện học hành của các cháu. Thịnh nộ bà lại cầm quạt tay phe com cho cô. Ngắm cô con dâu khỏe mạnh, xinh xắn, hiền lành, bà thanh nhiên lại tìm thấy hạnh phúc.

Đó là lúc bà nghĩ đến cô con gái bà. Nó đang ở trên nhà. Chắc chắn vẫn đang nằm trong chăn chưa dậy dậy. Linh là con gái nhỏ của bà. Get a board ngay bên cạnh. Hai vợ chồng không hợp nhau, động tí là cãi nhau, đánh nhau, và kết quả lúc nào cũng là màn hai mẹ con xách quần áo về tá túc bên nhà ông bà, lúc vài ngày, khi cả nửa tháng. Bình can mãi mãi được, ông bà cũng phát chán, mặc kệ vợ chồng nó.

Về ở nhờ nhà bố mẹ đẻ nhưng nó lại chẳng ý tứ, biết điều. Đêm thì thức xem phim, lướt điện thoại đến khuya, sáng thì ngủ bảnh mắt chẳng thèm dậy. Con cái mặc kệ ông bà chăm. Ăn uống ông bà cũng lo hết. Ban ngày thì nó diễn bộ mặt sầu não như nhà có đám, như thể bắt đền những người trong nhà, mọi người đều phải chịu trách nhiệm về cái hoàn cảnh bi đát của nó vậy. Những hôm mẹ con nó ở nhà bà thì nhà lúc nào cũng như cái chợ, đồ ăn, đồ chơi, quần áo... bày bừa khắp nơi. Rồi tiếng trẻ con gào khóc, nô đùa, tiếng người lớn quát mắng, nói chuyện điện thoại, tiếng ti vi, tiếng video từ chiếc ipad... khiến cho ông bà lúc nào cũng căng như dây đàn.

Việc ăn uống của nó cũng nhiêu khê. Nó kén ăn, khảnh ăn nhưng lại không chịu tự đi chợ, nấu nướng. Ông bà nấu thì nó chê ỏng chê eo, vừa ăn vừa gảy gót ngứa cả mắt. Nó chỉ thích các món ăn chị dâu đưa đến. Ăn các món đó nó khen lấy khen để, lại ngọt ngào nịnh nọt để lần sau chị lại đưa sang.

Lúc này Linh mới lệt sệt đôi dép đi xuống bếp. Bộ quần áo ngủ xộc xệch, tóc tai rối bù. Bà có phần ngượng ngùng với con dâu về bộ dạng của cô con gái. Con nhà người ta đã chạy được một vòng Trái Đất rồi mà con gái bà bây giờ mới thèm ra khỏi giường. Bà buồn rầu, ngán ngẩm ngẫm nghĩ. Linh chả thèm để ý đến thái độ của mẹ. Nó vui ra mặt khi biết bà chị dâu quý hóa lại đưa đồ ăn ngon đến. Gì chứ món canh ngao nấu với dứa là món canh nó thích nhất trần đời. Nó sà xuống ôm lấy chị dâu để cảm ơn ra chiều thân mật lắm.

Hòa ngồi nói chuyện với bà và cái Linh thêm một lúc nữa thì tất tả xin phép ra về. Cô bảo phải về lo cơm nước cho hai đứa con đang ở nhà. Bố chúng nó vẫn phải đi làm bình thường. Dù không để ý nhưng bà vẫn nhận thấy con dâu bà nháy mắt với cái Linh, con gái liếc trộm bà rồi nhón chân chạy theo chị dâu. Giả vờ không biết, bà đi vào trong bếp xong nhòm qua cửa sổ nhìn ra cổng.

Ẩn sau dãy dâm bụt, ghĩ là đã khuất tầm nhìn của mẹ chồng, Hòa rút trong túi ra một tập tiền, đưa cho Linh, cô nghiêm nét mặt, khác hẳn vẻ dịu dàng lúc nãy ngồi nói chuyện, cô nói với cô em chồng:

- Chị giúp em lần này nữa thôi nhé. Mà chị giấu anh nên cũng không giúp được lâu. Lúc nào có em phải thu xếp đưa lại cho chị ngay. Anh chị đang có kế hoạch, các cháu ngày càng lớn nên phải chi tiêu nhiều. Em cũng nên có kế hoạch cho gia đình mình đi. Chị giúp em không phải vì em mà là vì chị thương bố mẹ. Bố mẹ khổ vì vợ chồng em quá. Chỗ chị em trong nhà chị nói thật. Em đừng làm khổ bố mẹ nữa. Tuổi của em cũng đã nhiều rồi, bố mẹ cũng già yếu rồi. Em còn muốn làm khổ bố mẹ đến bao giờ?

Nghe chị dâu nói thế, mặt cái Linh lúc trắng bệch, lúc đỏ lựng. Nó cầm tập tiền, giấu vào trong áo, cúi đầu lầm lũi đi vào nhà. Tai bà bỗng ù đi, đầu bà bỗng nhiên quay cuồng. Bà vội ngồi xuống chiếc ghế con cạnh bếp.

Người ta nói: "Có con thì gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng đưa sang". Con gái ta thì như thế. Con gái bà thì chỉ biết gây phiền toái, chỉ biết về ăn vạ, bòn rút của bố mẹ. Bà chưa được mùi vị bất cứ bát canh nào của nó, chỉ có mùi vị của nước mắt.

Bà đã sai ở bất cứ chỗ nào khi nuôi dạy con. Sao nhà có hai con, nuôi dạy như nhau mà tính nết khác nhau một trời một nơi. Thằng anh chăm chỉ, có trách nhiệm với gia đình bao nhiêu thì con em lười, vô cảm hứng thú bao nhiêu. Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính.

Phải giảm bớt nó là con gái, lại là con út, lúc nào cũng nghĩ nó còn nhỏ nên bà chiều nó hơn. Lâu nay bà dung túng cho những sai lầm của nó, làm cho nó không biết thế nào là đúng là sai, luôn nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ, phải được cung cấp và quan tâm, chiều chiều. Thế nên mọi chuyện trở nên an toàn, hãy cứ tiếp tục diễn đàn.

Bà đứng lên phủ bóng quần ống bụi. Bà đã quyết định. Sau bữa trưa cơm hôm nay, bà sẽ yêu cầu mẹ con nó xách quần áo đi về. Và lần sau nếu có chuyện gì với chồng thì muốn đi đâu thì đi, không được đến nhà bà ở nữa!

Nghĩ vậy, bà thấy đỡ đau hơn. Bà kéo áo lau nước mắt rồi ra sau bếp thái độ chín chuối đang dang để còn nấu cơm cho thằng cu Tuấn ăn. Bà sợ nó đói. Nghĩ đến thằng cháu, bà Nhài ngẫu nhiên để ý thấy trên nhà im thắng quá. Không tìm thấy tai như mọi khi. Mẹ chắc chắn con nó lại đi ngủ.

Cô ấy say mê làm việc cho ghi chú. Võ xong, bật nội cơm điện, bà làm nóng lại mấy thứ sắp sẵn ra đấy, rồi đi lên nhà để gọi mẹ con nó dậy, rửa mặt chuẩn bị ăn cơm. Thế mà chả thấy đứa trẻ nào. Lạ quá, bà chạy nắng ra đầu ngõ xem mẹ con nó có bế nhau ra ngoài chơi không - mà cũng chả mấy khi về với ông bà, nó ráng ra đến ngoài cổng. Trời gần nắng nắng, đường ngõ, đường thôn chả có lấy một ai. Không biết mẹ con nó đi đằng sau nào. Thấy nó thì dồi dào, không thấy thì lại lo cuồng phong. Vội vã bà chạy về nhà, trong cơn cháy nắng. Nhìn lại khắp nơi một lần, bà không tìm thấy quần áo với mấy thứ lỉnh kỉnh con gái bà sạch bãi ra giường nữa, cả cái va-li với ba-lô của hai mẹ con, bình thường vẫn để cứ chềnh nềnh cạnh bàn nước . Hoảng quá, bà Nhài hít máy gọi cho cái Linh, gọi đến cả thích, nhưng máy con gái bà chỉ có những tiếng tút tút dài.

Hoa mắt, mặt, bà Nhài gradient. Bà phải ngồi từ từ xuống để nghỉ. Lúc này bà mới tìm thấy mảnh giấy cài vào khay đựng nước uống tinh bột. Lật đật mở ra xem, chữ sắc con gái bà: "Bố mẹ! Con có lỗi, bao năm nay để bố mẹ phải phiền lòng! Con xin phép bố mẹ tặng cháu về giải quyết việc gia đình. Nếu vợ chồng con không được mẹ mềm cũng sẽ đi tìm con đường khác. Con chúc mẹ khỏe mạnh, không phải lo gì cho con, một đứa con chưa nên người".

Nước mắt bà Nhài vòng quanh. Bà nhìn ra ngoài mảnh sân nắng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro