tập 1 Chương 37: nữ thần ánh sáng 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không gian tối tăm mù mịt, không một chút ánh sáng, nhưng âm thanh rên rỉ từ những con quái vật nấp xung quanh bóng tối cứ văng vẳng bên tai đến lạnh sống lưng

Lạnh quá!

Tôi là kate

Làm thế quái nào tôi lại có thể can đảm đến mức mò xuống tận dây trong khi không biết bất cứ điều gì bên dưới có thể sảy ra với mình!

Phải biết nguy hiểm luôn rình rập trong bóng đêm bên dưới di tích , sẵn sàng vồ lấy ta khi chúng ta bất cẩn

Cũng chỉ vì manh mối duy nhất là đám mạo hiểm giả mà tôi vô tình phát hiện dấu tích của họ để lại mà có thể mò đến tận nơi này thông qua viên ngọc cảm ứng trên tay

Kể cả không chắc họ có thể còn sống hay không nhưng đối với tôi, người đã lạc rất lâu bên dưới di tích tối đen này, mà cũng chẳng biết đã trôi qua bao lâu vì nơi này làm gì có ánh sáng mặt trời

May mắn thay tôi còn có thể lấy từ không gian có vẻ được liên kết bởi cái vòng ra được một số rêu sáng đùng để soi đường, cũng có thể nói đó là nguồn ánh sáng duy nhất mà chúng tôi có ngay bây giờ

Ngay khi tìm được lối vào một hầm ngầm trong một căn phòng nhỏ, bên trong tòa phế tích có kiến trúc giống như một nơi thờ phụng, tôi đã phân vân có nên đi xuống hay không vì chẳng biết điều gì sẽ chờ mình bên dưới, nhưng dường như kể từ khi bị ném vào di tích này tâm tính tôi hầu như đã có sự thay đổi, táo bạo hơn và liều lĩnh hơn, hay đó là những gì tôi nghĩ

Vả lại bên cạnh tôi còn có một anh hùng kia mà, tôi nghĩ ông ta có thể giúp ít cho tôi ngay lúc này, hơn thế nữa tôi có cái vòng mà tôi vô tình nhặt được trong cái dungeon cũ kỹ đó, nó giúp tôi khá nhiều việc trong những tình huống nguy hiểm, hoặc có thể nói là nó có chút bá đạo, nghĩ thế tôi liền quyết định để hắn đi trước và tôi theo sau,

Bất quá nhìn vẻ mặt của hắn chắc chắn là không hài lòng rồi, nhưng ai kêu hắn chỉ có thể tuân lệnh mà không thể phản kháng, hắn phải tự biết mình may mắn vì mình đã không giết hắn

Mà thật ra tôi vẫn chưa quen với việc giết chết ai đó, cho dù trước đó tôi đã giết qua mấy tên da xanh kinh tởm đó, cho dù chúng không phải là nhân tộc, nhưng tôi lại có cảm giác buồn nôn khi nhìn vào những cái xác đầy máu, nếu không phải bất đắc dĩ tôi thật sự không muốn giết ai cả

.

Chúng tôi lần theo vết máu còn đọng lại men theo một con đường hẹp duy nhất còn nguyên vẹn, đi qua một khu vực như hồ nước, nhưng nước ở đây trông khá kì lạ, đen ngòm như nước xả ra từ cống vậy tôi không chắc có thể uốn nó mặt dù tôi có chút khát, tôi cũng thử xem bên dưới có nguy hiểm hay một con quái vật nào không bằng một viên đá,

Tất nhiên không có gì sảy ra nên tôi thầm thở ra nhẹ nhõm, ai bảo đảm nếu đi qua giữa hồ bằng cây cầu kim loại có chút không an toàn đó sẽ không có quái vật nhào lên cạp bọn tôi một phát chứ

!?

Này tôi thấy đấy nhé, ánh mắt khinh thường đó là sao khi nhìn tôi như vậy hả,

Tôi biết hắn ta nhìn tôi đầy khinh thường khi tôi liên tục cảnh giác nhìn xung quanh, bộ hắn ta không biết cảnh giác hay sao thế

Trong lúc lơ đễnh tên đó đã bất cẩn dập đầu mình vào một vật hình ống nhô ra từ trần trong lúc chúng tôi đang di chuyển, vô tình làm tôi không kịp phản ứng đụng vào lưng hắn bật ngửa ra sàng, hàng loạt âm thanh kim loại va chạm vào nhau kẽo kẹt giống như cây cầu nhỏ bắc qua cái hồ mà chúng tôi đang đứng sẽ sập bất cứ lúc nào, từ đầu tôi đã thấy nó đã bị hư hỏng nặng nề rồi, cho nên sẽ không bất ngờ nếu nó sụp giữa chừng nếu chúng tôi bất cẩn

Ở nơi mà người ta gọi là vùng đất bị các vị thần vứt bỏ này, qua hàn ngàn năm để cho bùn đất nhớp nháp bao phủ 1 lớp rất dày dưới sàng, nên Tất nhiên, nó dính đầy cả người tôi.

mùi hôi thối của bùn đất nơi này bốc lên thật khó ngửi , giống vị trứng thối vậy

Thật là xui xẻo, có lẽ tôi sẽ trừng phạt hắn vì chuyện này, nhặt lấy viên ngọc cảm ứng rơi phía trên đống bùn

Nhìn thấy bùn đất nhớp nháp hôi thối bám trên người khiến tôi muốn ngay lập tức đi tắm, nhưng chắc chắn không phải trong cái hồ nước đen ngòm kia, để sau vậy

2 chúng tôi tiếp tục cẩn thận băng qua cái hồ nước đen trên cây cầu kim loại rỉ sét

Cảm thấy có chút ớn lạnh tôi vô thức Nhìn cảnh giác xung quanh, ngoài mặt hồ có chút gợn sóng nhẹ tôi chả phát hiện ra thứ gì nữa

Đi qua một đoạn ngắn dường như cảnh quang xung quanh đã biến đổi, không còn cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo nữa, mà đổi lại một loại hương vị trứng thối nồng nặc

Xung quanh các bức tường đá dường như bám lên một loại chất nhầy màu trắng không rõ là thứ gì

Bất giác một cơn buồn nôn xông lên cuống họng khi một mùi hương xộc vào mũi tôi. Tôi Ọe...

Có hơi choán ván , nhưng... . cái gì kia!

Hắn ta bịt lại gương mặt mình bằng một mảnh vải, tôi tự hỏi hắn ta làm nó từ lúc nào..

Khoan đã!?.. Hắn ta biết mà không nói với mình?

Tôi bực tức nhìn hắn như muốn cho hắn một trận, đổi lại tôi nhận được một lời nói châm chọc

"Cô không cần đeo khẩu trang sao, nơi này chắn sẽ có khí độc nha"

Đại loại thế! Bất qua bây giờ không phải lúc cãi nhau với hắn, tôi đưa tay mình vào hư không ý niệm ra lệnh cho cái vòng mở cổng kết nối để tôi có thể lấy từ cái kho tàng của mình một mảnh vải từ những chiếc áo còn mới ma tôi thu thập được

Nhưng...

...

...

!?

"Chuyện gì đang sảy ra vậy?? "

Tay tôi đặt giữa không trung, chờ đợi rất lâu không hề có bất kỳ sự đáp lại nào từ cái vòng,

tôi ngạc nhiên thốt ra một câu khiến cho hắn nhìn tôi với vẻ nghi hoặc. Tôi chỉ đơn giản đối phó với hắn vài câu cho qua chuyện

Nhưng tâm trạng hiện tại của tôi có chút bối rối, tôi cũng đã liên tục dùng ý niệm để khởi động cái vòng vì nghĩ rằng có thể mình vừa sai sót gì, nhưng hoàn toàn không có bất cứ sự đáp lại nào sau đó

Nhìn chắm chằm vào cái vòng màu bạc trên cánh tay cùng viên ngọc nhỏ khảm phía trên nay đã không còn thấy ánh sáng. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang, lấy tay sờ vuốt nhưng không hề có dấu hiệu nào phát ra từ nó

Nhìn lên trên, lúc này tôi mới phát giác, tất cả những thứ vốn trôi nổi trước mắt lúc trước nay đã không thấy nữa, tuy có hơi phiền phức nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình giống như mất đi toàn khả năng vậy

Có phải nó đã bị hỏng không?? Nếu thế thì nguy to!?

Tôi biết tất cả ma thuật công kích của mình đều đến từ cái vòng, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ ra sao nếu nó ngừng hoạt động

Cổng "kho tàng" của mình không thể mở điều đó làm cho sức chiến đấu của mình bằng không

Lúc này tôi mới cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì đã quá ỷ lại từ cái vòng bởi sự tiện dụng của nó, tôi quên đi rằng mình cần phải rèn luyện để có thể điều khiển thành thục một loại ma pháp

-Nếu biết sẽ có ngày hôm nay mình đã không dựa dẫm quá nhiều vào cái vòng,

Hàng loạt ý nghĩ chuyển qua đầu mình, chỉ có lúc này cô mới thực sự nghĩ chỉ có nằm giữ sức mạnh trong tay mới có thể an tâm được, chẳng qua mọi đòn tấn công của cô đều thông qua phép dịch chuyển để gây sát thương

-ah, từ từ, hình như mình vẫn còn nhớ cách thuật thức hoạt động, nhưng vị trí thì...

Tuy tôi có thể cảm thấy ma lực của mình vẫn còn, có lẽ ma lực không được đặt bên trong cái vòng, nhưng tôi không thể mở cổng kho chứa của mình vì hoàn toàn không biết phương vị của nó, hầu hết đều do chiếc vòng định hướng

Theo những gì viết trong sách về phép dịch chuyển đồ vật,

không thể dịch chuyển thứ không nhìn thấy, quá xa hoặc trong tay của một người nắm giữ ma lực khác ngoại lệ chỉ cần một ký hiệu ma lực bản thân khắc trên đồ vật đều có thể dùng cảm ứng để dịch chuyển

, hoặc nhìn thấy được đều có thể áp dụng phép lên đồ vật, ngoại trừ nằm trong tay người nắm giữ ma lực mạnh hơn hoặc một thuật thức chống tác động

-hmmm một ký hiệu ma lực sao, làm thế nào để có thể để lại ám ký? , chờ đã nói vậy đồ nằm trong kho... à không, trong mê cung đó là không thể lấy rồi, làm sao đây, vàng của mình, huhu

Chính xác thì cái vòng chính là có thể định vị dịch chuyển từ xa , cho nên bây giờ không có cách nào dịch chuyển đống kia ra để tấn công,

Đó là vấn đề bây

Thêm nữa, tôi không biết hắn "Roud" đang bị tôi khống chế có thể sẽ phát hiện sự mất khống chế của tôi mà quay qua giết tôi luôn không

Cảm giác như mình bị mất đi chỗ dựa thật khủng khiếp, dường như xung qunh lúc này đối với tôi là hoàn toàn nguy hiểm, bây giờ tôi chả khác nào một cô gái tầm thường với vài món kiếm kỹ được học từ hoàng cung

Tôi ước mình bây giờ có một khẩu súng thì tốt biết mấy...

...

Uh

Tôi nghĩ mình vừa suy nghĩ đến thứ gì đó kỳ lạ đúng không??

***

Mãi suy tư tìm cách đối phó cho tình hình hiện tại, 2 người chúng tôi dường như đã đi thẳng đến một khu vực kỳ lạ

Mặt đất trở nên nhớp nháp, không khí đầy vị tanh nồng khó ngửi, khi đưa bó rêu phát sáng ra xung quanh để xem xét, chợt một cơn ớn lạnh truyền dọc sống lưng của tôi khi tôi nhìn thấy được hình ảnh ghê tởm thông qua ánh sáng mờ nhạt của ngọn rêu

Hai bên bức tường đá hầu như áo lên một lớp hợp chất màu đỏ như máu kì lạ, bên trên còn có các đường gân nhìn vô cùng kinh dị,

Hơn nữa dường như nó còn cử động giống như nhịp tim vậy

Tôi chợt nghĩ, hay là chúng ta rời khỏi nơi quái quỷ này thôi, tôi có cảm giác bất an cho chuyện này

Nhưng khi nhìn đến viên ngọc cảm ứng trên tay, tôi chợt có chút lưỡng lự, rõ ràng đã ở rất gần rồi

Tôi nhìn sang Round, hắn ta cũng dừng bước dường như cũng có ý định rút lui giống tôi,

Tuy bây giờ tôi vô cùng yếu ớt, mặt dù tôi vẫn có thể dùng phép dịch chuyển bất cứ vật gì xung quanh làm vũ khí, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra tôi nghĩ mình sẽ chết chắc, nhưng tôi lại không muốn rời đi khi đã gian nan đến tận đây như thế

Chỉ một chút nữa thôi, tôi nghĩ vậy

Hít một hơi lạnh lẽo lấy chút can đảm, tôi quyết định tiến thêm về phía trước, nếu mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát bọn tôi sẽ rút ngay, đến đây đã là khu vực không thể buông lỏng cảnh giác, nếu cái vòng còn có thể sử dụng, tôi sẽ không xoắn xuýt như bây giờ

Đứng trước ranh giới giữa những mảng đỏ như máu phía trước, gương mặt đầy nghi ngại của hắn nhìn tôi khi thấy tôi bước lên phía trước để đi sâu vào trong khu vực đỏ thẫm

Có chút chần chừ, nhưng sau đó hắn cũng nhanh chóng chạy theo phía sau tôi, trên tay hắn từ lúc nào đã nắm lấy ống kim loại đen ngòm vốn dĩ đeo sau lưng hắn cẩn thận nắm ở phía trước cảnh giới

Mà tôi cũng không biết thứ đó là gì, chỉ là có chút quen thuộc mà thôi, thứ đó có thể dùng để bổ vào đầu quái vật mà nhỉ ?

Những âm thanh rên rỉ ghê rợn vang lên khi chúng tôi bước vào bên trong một đoạn, những mảng màu đỏ thẫm như máu thịt phủ lên sàn và vách đá co cụm lại khi tôi bước lên nó

Khung cảnh quỷ dị khiến tôi muốn nôn hết thức ăn ra ngoài. Có lẽ đêm nay tôi sẽ gặp ác mộng khi ngủ

Vẫn không có bất cứ nguy hiểm nào khi chúng tôi tiến vào sâu bên trong, theo ánh sáng nhấp nháy từ viên ngọc cảm ứng, chúng tôi đi đến một khu vực hơi rộng một tí, tín hiệu kết thúc tại đây, tôi ra hiệu cho hắn bước vào tìm kiếm sau đó chậm rãi chia ra hành động

Tên đó chỉ có hơi khó bảo nhưng hắn ruốc cục cũng nghe theo lời tôi thôi, có lẽ hắn sẽ giết tôi nếu hắn biết bây giờ tôi không còn là chủ nhân của hắn

Bỏ mặc lời cảnh báo của hắn tôi bước vào bên trong, tìm kiếm xen lẫn trong đống nhầy nhụa giống như máu thịt phủ khắp nơi

***

**

Một bức tượng, hoặc có lẽ tôi nghĩ như thế, nó đã thành công khiến tôi chú ý,

Một cái bệ lớn bên dưới bị phủ một lớp chất đỏ nhầy nhụa , bên trên là một cột đá lớn hầu như đã bị tàn phá

không hiểu sao khi nhìn thứ đã bị tàn phá đến không còn nhận ra kia tôi lại có chút hoài niệm không rõ nguyên do

Thất thần trong giây lát, tôi đưa tay vạch phá bên dưới cái bệ, nơi đó khắc một số ký tự mà không biết vì lý do gì tôi có thể đọc hiểu

"Nữ thần ánh sáng"

... .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro