Chương 4: Không thiên phú, nhưng tôi có thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng bao lâu, Eli trở về nhà. 

Cậu thắp lên ngọn đèn dầu chứa đầy mỡ động vật. 

Đây là một loại đèn dầu thường được sử dụng ở thế giới này. Nó không chỉ gây hại cho mắt mà còn kèm theo một mùi khá khó chịu. Nó thường được sử dụng bởi những người nghèo. 

Nhưng cậu không quan tâm về chuyện đó lắm. 

Dưới ánh đèn mờ ảo, Eli sốt ruột lôi cuốn sách ra. 

Nhìn vào cuốn sách viền bạc đó, cảm xúc của Eli trào dâng. 

Ai mà không mơ tưởng về việc làm chủ sức mạnh siêu nhiên khi họ còn bé? 

Chỉ là hiện thực kiếp trước của cậu không cho phép. 

Nhưng hiện tại, khi mà cơ hội được chân chính nắm giữ ma pháp đang đặt trước mặt Eli, cậu làm sao có thể không kích động? 

Eli lật mở cuốn sách ra.

Lướt qua những lời huyên thuyên vô nghĩa của tác giả gốc, Saleen Metatrin, và đến trang nói về các kỹ thuật thiền định. 

Theo ghi chú ở đây, Pháp sư và Hiệp sĩ hoàn toàn khác nhau. 

Các hiệp sĩ dựa vào cơ thể vật lý của họ, trong khi các Pháp sư dựa vào sức mạnh tinh thần của họ để can thiệp vào thực tại. 

Kỹ thuật thiền định sẽ tự nhiên làm tăng sức mạnh tinh thần. 

Đối với các phương pháp thiền định của các Pháp sư, việc lợi dụng tinh thần lực tiếp xúc với nguyên tố thế giới, sau đó cùng nguyên tố dung hợp để đạt được mục đích tăng tinh thần lực. 

Quá trình rất đơn giản, Eli chỉ cần hoàn thành bước thứ nhất, cảm thụ được nguyên tố thế giới.

Miễn là một người có thể cảm nhận được thế giới của các nguyên tố và hoàn thành lần thiền định hoàn chỉnh đầu tiên của mình, người đó có thể được coi là một người phù thủy tập sự hoặc một pháp sư cấp 1. 

Quá trình này rất khó khăn nhưng cũng rất đơn giản. 

Theo những gì Saleen Metatrin đã viết, thời gian đào tạo của một pháp sư có thể ngắn từ vài ngày đến nửa tháng hoặc có thể là một đến hai tháng. Thời gian sẽ không quá lâu và sẽ không quá bốn tháng.

"Tôi tự hỏi mình tài năng đến mức nào." Eli có chút tò mò, hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch.

Phương pháp thiền không phức tạp lắm, và Eli nhanh chóng ghi nhớ nó. 

Cậu gập cuốn sách lại, đọc lại hai lần để chắc chắn rằng mình không quên điều gì. 

Sau đó, Eli hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và chuẩn bị bắt đầu bài thiền đầu tiên của mình.

Hai giờ sau. 

Eli từ từ mở mắt ra. 

Cậu đã thất bại. 

Trong suốt hai giờ đồng hồ, Cậu ta cố gắng để cảm nhận các nguyên tố, nhưng lại không thể cảm nhận được gì. Chỉ có một cảm giác gì đấy mơ hồ, nhưng cậu không thể nắm bắt được nó. 

Các ghi chép cũng đã mô tả đến loại tình huống này trước đó, và có vẻ như nó là bình thường.

Trong hai tháng, cậu ta phải biến cái cảm giác mơ hồ đó thành một thực thể thực sự.

Từ đó, cậu ta mới có thể thực sự cảm nhận được lĩnh vực của các nguyên tố và bước vào cảnh giới siêu nhiên.

Cảm nhận thế giới nguyên tố là một phần trong kế hoạch bây giờ của Eli. 

Dù sao, ngay cả khi là người giỏi nhất, cậu cũng không thể thành công trong lần thử đầu tiên. 

Eli cũng hiểu rằng tài năng của mình có thể không tốt như vậy. 

Cậu không nản lòng với thất bại đầu tiên, sau một lúc, cậu lại nhắm mắt và bắt đầu thử lần thứ hai. 

Kết quả đã quá rõ ràng. 

Lần thứ hai vẫn là một thất bại. 

Nhìn lên bầu trời qua cửa sổ, Eli biết trời đã khuya, nên cậu ta giấu sách và đi ngủ. 

Đó là ngày đầu tiên Eli đến thế giới này. 

'Mình hy vọng rằng có thể trở thành pháp sư cấp 1 càng sớm càng tốt.' , Eli nghĩ.

---

Hai tháng sau..

"Chết tiệt, lại thất bại rồi."

Eli nhíu chặt lông mày. 

Nỗ lực cảm nhận  thế giới nguyên tố của cậu lại một lần nữa thất bại. 

Đã hai tháng kể từ lần thiền định đầu tiên của Eli. 

Cậu đã dần thích nghi với cuộc sống ở đây, với con đường đầy phân và rác, với món bánh mì đen cứng và công việc trong thư viện. 

Trong khoảng thời gian này, Eli kiên trì ngồi thiền mỗi ngày đồng thời học những kiến ​​thức liên quan để làm bài thật chăm chỉ cho bài kiểm tra sắp tới. 

Mặc dù cậu tự cảm thấy bản thân tiến bộ, nhưng so với những người đã bắt đầu từ nhỏ, cậu vẫn kém hơn rất nhiều. 

Trong hai tháng qua, Kart đã thay đổi khu vực làm việc nên Eli rất ít gặp anh ấy, và đương nhiên cậu khá vui vì điều đó. 

Nhưng, điều quan trọng nhất vẫn là đột phá ma pháp sư cấp 1.

Cậu ấy vẫn bị mắc kẹt ở bước đầu tiên. 

Đúng vậy. Eli vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của lĩnh vực nguyên tố. 

Eli vốn cho rằng thiên phú của mình có thể không tính là tốt, nhưng cũng không hẳn là kém.

Thế nhưng hiện thực lại nói cho cậu biết, thiên phú của cậu hẳn là ở dưới tận đáy vực. 

"Với tốc độ hiện tại của mình, trong một tháng này sợ rằng mình sẽ phải tìm cách khác.", Eli cau mày suy nghĩ. 

Là một thủ thư chắc chắn là một công việc tuyệt vời.

Nếu rời đi, sợ rằng cậu sẽ khó tìm được một công việc với môi trường tốt và mức lương hậu hĩnh trong thời gian ngắn. 

Lựa chọn khác là lao động chân tay, nhưng Eli không muốn điều đó. 

May mắn thay, cuốn sách đã cung cấp giải pháp cho tình hình hiện tại. 

Eli lấy cuốn sổ được giấu trong rãnh trên chiếc giường gỗ và lật nó ra. 

Cuốn sách này rất dày, và giấy rất cứng. 

Nó dài khoảng một trăm trang. 

Eli bắt đầu lật nó, và trí nhớ mạnh mẽ đã giúp cậu tìm thấy trang mà mình cần. 

"Hãy nghiền nát bông hoa Quăn trắng. Mùi của nó có thể giúp bạn cảm nhận được lĩnh vực của nguyên tố!" 

Hoa Quăn trắng là một dược liệu quý. 

Đối với kỵ sĩ mà nói, nó có hiệu quả rất lớn trong việc chữa lành vết thương, nhưng đối với pháp sư mà nói, nó là một trong những phương tiện quan trọng để cảm nhận lĩnh vực nguyên tố ở giai đoạn đầu.

Lý do tại sao cậu không mua nó từ sớm là vì cậu quá nghèo. 

Cậu vừa mới nhận lương vài ngày trước, và một người quý ông đã boa cho cậu vài ngày trước, điều này khiến cậu nghĩ tới phương pháp này. 

Trên thực tế, việc thiền định của cậu chậm chạp không phải là vấn đề quá to tát.

Nên nhớ, Eli đã bất tử. 

Miễn là cậu tiếp tục thiền định, một ngày nào đó  cậu sẽ có thể cảm nhận được lĩnh vực nguyên tố. 

Đây không phải là vấn đề bởi vì Eli chưa bao giờ nghe nói về một người học việc thậm chí không thể cảm nhận được lĩnh vực nguyên tố.

Thế nên cậu không quá lo lắng về sự tiến bộ chậm chạp của mình. 

Tuy rằng có thể cậu không có thiên phú, nhưng chỉ cần cậu không bỏ cuộc, thì linh lực của cậu sẽ luôn tăng, cuối cùng sẽ đạt đến cực hạn nào đó. 

Dù thời gian này có thể là 20 năm, 30 năm, 50 năm, thậm chí 100 năm.

Eli không quan tâm đến bao lâu. 

Rốt cuộc, miễn là có thể tiến lên, thời gian không phải là vấn đề đối với cậu ta.

Phàm là chủng tộc bình thường luôn sống vội vã, thiết nghĩ cuộc sống ngắn ngủi của họ là một nguyên nhân quan trọng.

Tuy nhiên, với cậu thì hoàn toàn ngược lại. Đây cũng là lý do tại sao Eli đã cân nhắc lựa chọn con đường chính là tiến lên bằng nghề nông. 

Có thể việc này không quá thú vị, nhưng đó là con đường phù hợp nhất cho Eli. 

Trở ngại duy nhất trên con đường này là tìm một nơi mà cậu có thể yên tâm làm ruộng. 

Thế nên Eli đã chọn thư viện. 

Đó cũng là lý do khiến Eli có chút lo lắng. 

Cậu không có lựa chọn nào khác. Bởi lẽ, muốn yên tâm "làm ruộng" thì phải có "ruộng" trước đã!

Thư viện không tệ. Không chỉ có một số lượng lớn sách để cậu ta có thể đọc, mà nơi này không đơn giản như vẻ ngoài của nó. 

Người đứng đầu thư viện được cho là có mối quan hệ thân thiết với Hoàng đế. 

"Vì vậy, trước tiên mình sẽ mua một số Hoa Quăn trắng, trở thành một người học việc. Sau đó, mình sẽ học phép Nhớ Nhanh và vượt qua kỳ thi. Cuối cùng là, ở lại trong thư viện cho đến khi không thể ở lại nữa." 

Eli kể chi tiết về những việc cần làm tiếp theo và ngay lập tức lấy tất cả gia tài của mình ra khỏi rãnh. 

Hai đồng bạc và 34 đồng đồng. 

Đó là số tiền cậu đã tiếp kiệm được từ 2 tháng lương vừa qua.

"Mình nghèo thật đấy!" Eli thở dài. 

Eli không biết giá chính xác của Hoa Quăn trắng, nhưng cậu biết rằng nó không hề rẻ.

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro