Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạnh quá đông ơi chiều giá buốt

Rụng đỏ đường xưa những chiếc buồn

Tàu xa từng tiếng lòng hiu hắt

Nhớ chuyện em cùng Ki – ô -tô.

...

Những ngày cuối thu.

Khi cửa hàng tiện lợi bắt đầu bán oden, người ta biết rằng mùa đông đã về bên ngưỡng cửa.

Hôm nay là một ngày có nắng. Từ tận sáng sớm tới chiều tà, vàng ươm trên mọi nẻo đường, chiếu lên những chiếc lá phong đương đỏ, rực rỡ như từng ngọn lửa nhảy múa.

Gió cũng mang theo chút lạnh lùng.

Khi đi qua con đường ở cạnh bờ sông, có thể nhìn thấy những đám cỏ vốn cao bằng đầu người giờ đã bị cắt đi, chỉ còn ngắn chừng độ gang tay. Mấy cây hoa bỉ ngạn héo úa cũng không còn ở đó. Xa xa bên kia, nơi có bãi đất rộng, đội bóng chày của trường trung học gần đó bắt đầu buổi tập bằng những tiếng hô đầy hứng khởi gọn gàng. Một người đàn ông trung niên đứng trên cầu trông xuống cảnh tượng ấy với nụ cười trên môi. Hẳn ông đang nhớ tới những kí ức thời niên thiếu.

Tôi dừng lại một khoảng, đợi tới khi đèn trên giao lộ chuyển xanh ba lần rồi mới bước tiếp.

Tôi hôm nay không vội.

Thực ra thì tới giờ này đã chẳng còn gì để gấp rút hoàn thành. Những thứ quan trọng đã được sắp xếp từ hôm qua, hôm kia, hoặc có lẽ ngay từ đầu với tôi tất cả đã chỉ là một chuỗi sự việc không ý nghĩa. Tôi nghĩ mình làm chúng, đơn giản là cố gắng thực hiện nghĩa vụ cuối cùng. Để tỏ rằng bản thân là người lịch sự, hoặc không phải vậy.

Tôi viết ba bức thư. Một cho mẹ ở Nara. Một cho Kagami, cậu bạn từ thời trung học vẫn luôn giúp tôi lúc khốn khó. Bức còn lại gửi tới gia đình em. Chẳng rõ họ đã chuyển đi nơi nào, có thể không còn trên nước Nhật nữa. Nhưng hẳn Kagami sẽ biết. Vậy là tôi gửi kèm với phong bì kia.

Tôi không giỏi câu chữ, thế nên khi chọn cách viết thư thay vì gọi điện, đã ngay lập tức tự phá lên cười. Cố gắng mãi cũng chỉ được vài dòng lũn cũn. Tôi cảm ơn vì để tôi tồn tại cùng họ trong suốt từng ấy thời gian. Và xin lỗi, vì mọi thứ.

Tôi gửi Riri cho người hàng xóm. Cô ấy là người tốt bụng và có vẻ cũng thích mèo. Cũng để lại lời nhắn trên bàn. Sau hôm nay, chắc chắn sẽ có người bước vào, và đọc nó.

...

Có nhiều cửa hàng kì lạ nằm ở cuối hẻm 13 trung tâm thị trấn. Một trong số đó là tiệm đồ cũ với vô số món đồ mà tôi nghĩ mình chưa nhìn thấy bao giờ.

Cuốn sách này không có tên.

Một trong những món đồ mà tôi ngẫu nhiên mua từ cửa tiệm ấy trong lần ghé thăm trước đây là cuốn sách được bọc bìa da màu nâu sẫm. Mực in trên nền giấy trông có vẻ đã cũ trái ngược hoàn toàn với hình minh họa mang phong cách mới mẻ theo trào lưu những năm gần đây. Ngoài tên nhà xuất bản được đặt ở trang cuối, hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy nguồn gốc của nó.

Nhà xuất bản Sói đỏ.

Tôi còn chưa nghe đến bao giờ. Và thực sự đã nghĩ tới chuyện nó chỉ là trò đùa của một ai đó, bởi lẽ nội dung cuốn sách rõ ràng chẳng phải là thứ mà người ta muốn phổ biến công khai. Chủ tiệm cũng không biết, chỉ nhớ loáng thoáng ai đó đã tới bán nó với giá một ngàn yên.

" Chương thứ N+1

Tàu điện ngầm

Kể từ khi ra đời vào đầu thế kỉ 20, tàu điện ngầm đã trở thành một trong những công cụ tự sát điển hình cho những người yêu thích cảm giác mạnh bởi sự ầm ĩ, dữ dội đầy tính bạo lực. Sau gần một thế kỉ, nhờ các tiến bộ khoa học kĩ thuật, tốc độ và tính an toàn của tàu điện hiện nay đã được cải thiện đáng kể. Kéo theo đó cũng là sự thay đổi về cách thức cũng như đối tượng sử dụng phương pháp tàu điện.

1. Phương pháp tàu điện là gì?

Phương pháp tàu điện là quá trình sử dụng một đoàn/toa tàu đang chạy để phá hủy thân thể dẫn đến tử vong.

Ưu điểm:

Nhanh.

Do tàu điện chuyển động với vận tốc cao kết hợp với trọng lượng lớn nên khi va chạm sẽ tạo ra lực phản hồi lớn tác động lên thân thể trong thời gian ngắn.Quá trình này thường xảy ra từ 1 đến 3 giây cho tới khi người sử dụng mất ý thức.

Đơn giản.

Do tàu điện là phương tiện công cộng hoạt động 20/24h ở tất cả các ngày trong năm với đội ngũ vận hành chuyên nghiệp. Chỉ cần bỏ số tiền tối thiểu để mua vé qua cửa là có thể ngay lập tức thực hiện.

Sáng tạo.

Hiện nay tàu điện đã có mặt ở gần như tất cả các địa phương. Người dùng có thể tùy ý lựa chọn địa điểm phù hợp với sở thích. Cùng với đó là không gian rộng rãi ở đa số các nhà ga khiến bạn thoải mái tạo dáng nhảy, miễn là có thể chạm vào đoàn tàu.

Nhược điểm:

Tính bạo lực cao.

Do lực tác động lớn, thân thể trong quá trình va chạm thường sẽ xuất hiện tình trạng dập nát, đứt gãy một số bộ phận. Máu và nội tạng có thể văng ra khoảng cách xa, gây ảnh hưởng tới người trong sân ga.

Đòi hỏi khả năng tính toán và nắm bắt thông tin cũng như nhận định tình hình.

Do mỗi loại tàu có một tuyến di chuyển khác nhau. Để đạt được độ chính xác cao nhất, yêu cầu khả năng căn chỉnh thời gian cũng như am hiểu kiến thức về vật lý. Cũng cần phải kể đến việc xử lý tình huống khi bị cản trở bởi nhân viên nhà ga.

...|"

Thực ra cũng chẳng tệ đến thế.

Tôi đã nghe về nhiều trường hợp sai lầm hơn rất nhiều.

Đầu tháng bảy, một người phụ nữ sau khi cãi vã với chồng liền vội vàng nhảy xuống sông. Tuy nhiên, do cây cầu quá cao, cùng với đó là lượng nước đã bị giảm do thiếu mưa trong nhiều ngày liền đã dẫn tới việc người này không thể lập tức tử vong mà chỉ bị chấn thương tay, chân và cột sống dẫn tới mất chức năng vận động chi và mù một bên mắt.

Hành động thiếu tính toán luôn mang đến những hậu quả khó có thể chấp nhận được. Sau cùng, với tình cảnh ấy, người phụ nữ đã vĩnh viễn mất đi khả năng tự kết liễu mạng sống của mình.

Có nhiều hơn một bài báo về tai nạn ấy, đài truyền hình thậm chí còn tới quay phim phỏng vấn gia đình nọ vài lần. Mỗi khi nghe về nó, tôi luôn tự nhủ bản thân phải tỉnh táo để tìm ra con đường chính xác.

Sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là không chuẩn bị trước để dẫn tới sai lầm. Hoặc có lẽ bởi vì có quá nhiều người trên thế giới này đã ngây thơ khi cho rằng chết là điều gì đó đơn giản.

Nhưng thế giới vốn dĩ không là vậy.

Con người rất yếu đuối. Con người sẽ chết ngay khi họ bị giết. Con người không bất tử. Thế nhưng con người cũng chẳng dễ dàng gục ngã trong bất kì hoàn cảnh nào. Thân thể này là tạo vật hoàn mĩ, tri thức này là kết tinh của vô số thời đại. Con người càng ngày càng trở nên mỏng manh, nhưng kết tinh ấy cũng ngày càng lấp lánh. Đủ để lưu giữ sinh mạng khi cách tử thần chỉ một lóng tay.

Bệnh viện. Các cơ sở y tế. Máy móc hiện đại.

Vì lẽ đó, nhảy tàu trông đáng sợ nhưng lại mang tới điều gì đó chắc chắn hơn nhiều so với các phương pháp khác.

Tôi ngước nhìn đồng hồ, mới sáu giờ. Vẫn còn một khoảng thời gian nữa cho tới lúc đó.

Vậy là tôi tiếp tục vui vẻ đọc cuốn sách ấy.

Trên băng ghế ở cuối hàng lang.

...

Vứt bỏ.

Vứt bỏ.

Tiễn em rồi ai sẽ tiễn ta đi.

...

Hỡi loài hoa dại bé nhỏ

Xin hãy cho ta biết

Vì sao con người làm tổn thương nhau.

...

...

Lời hát từ tai nghe đeo không chặt bị lẫn vào tiếng ồn ào. Của đoàn tàu, của người qua lại, hoặc của gã say rượu vừa bước đi vừa chửi bới. Hắn bị nhân viên nhà ga túm lại khi đang cố giật lấy túi xách từ một phụ nữ trung niên.

Ngày trôi dần về cuối, cảnh tượng ồn ã ấy cũng bớt dần, cho tới lúc trong tầm mắt chỉ còn lại ánh điện chập chờn từ dãy nhà phía bên kia đường ray.

Tôi gập cuốn sách lại, cho vào túi. Cởi bỏ đồng hồ, dây chuyền bạc và giày cao gót.

Ở phía xa, nhân viên vệ sinh của nhà ga đưa ánh mắt kì lạ, trong thoáng chốc dừng lại rồi vội vã rời đi.

Tôi nhìn đồng hồ trên bảng cao một lần nữa. Tấm biển báo bắt đầu nhấp nháy.

Tàu từ Osaka tới Takarazuka sẽ không dừng lại ở ga nhỏ.

Đó là một con tàu mới, nhanh, và luôn đúng giờ dù có gặp mưa lớn hay tai nạn.

Tôi thầm tiếc cho nó. Nhưng chắc chỉ tới được đây thôi.

Xoành xoạch.

Xoành xoạch.

Tiếng vọng từ ngoài xa.

" Chú ý. Tàu đang tới. Vui lòng đứng sau vạch kẻ."

Âm thanh lạnh lẽo lặp lại hai lần.

Khi mũi tàu chỉ còn cách sân ga chừng hai chục mét, không đủ để dừng lại ngay cả khi phanh khẩn cấp.

Tôi vội vã lao mình xuống đường ray. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#isekai