Chương 22: Hà Thanh Nhi! Dưỡng hồn mộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Eh ... cả thân mình toàn là kho báu à?"

Đậu đen rau muống một câu, Ngu Tử Du nhìn cô gái hư ảo đang ôm chặt rễ cây màu đen của mình, tâm trạng có chút phức tạp.

Cây có thể dưỡng hồn!

Hắn ta không xa lạ gì.

Trong trí nhớ của hắn, còn có một loại thánh thụ tên là 'Dưỡng hồn mộc', riêng nhánh của nó có thể bồi dưỡng trên thân thể linh hồn cùng nguyên thần, dần dần làm cho ý thức trở nên mạnh mẽ hơn, cũng có thể ở trong linh hồn bảo đảm sinh hoạt, rằng tâm sẽ không tán loạn.

Về phần rễ cây Ngu Tử Du, mặc dù không có hiệu quả cường đại như vậy, nhưng hẳn là vẫn có một chút tác dụng bồi dưỡng linh hồn.

Bất quá, tình hình bây giờ.

Hắn khó hạ quyết tâm, sau đó đem hai cô gái đuổi đi, hiện tại sau khi chết, bọn họ tìm tới cửa.

Đợi đã, chết?

Như nghĩ tới điều gì, Ngu Tử Du sửng sốt một chút.

Đó chỉ là một linh hồn, và họ là hai chị em.

Nói cách khác, cô gái kia vẫn chưa chết...

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngu Tử Du hơi trầm xuống.

Đây không phải là tin tốt.

Phải biết rằng mặc dù khả năng gây ảo giác của hắn ta có thể thay đổi trí nhớ của cô gái, nhưng nó không phải là vĩnh viễn.

Trong trường hợp có bất kỳ sự kích thích nào, khả năng phục hồi trí nhớ là rất lớn.

" Hô..."

Hít một hơi thật sâu, Ngu Tử Du cố gắng trấn tĩnh lại.

Lúc này lo lắng cũng vô ích.

Hơn nữa, hiện tại cũng không phải không thể vãn hồi.

Trong lòng khẽ lay động,

"Chirp, chirp, chirp..."

Cùng với những tiếng hót lanh lảnh, những con du chuẩn biến dị đang cố thủ trong những tán cây dang rộng đôi cánh của chúng.

Nếu cần,

Đối với hắn ta bây giờ, tất cả những gì hắn ta cần làm là gửi một con du chuẩn để cứu mọi thứ.

Tuy nhiên, trong trường hợp này, du chuẩn có thể bị lộ hoàn toàn.

" Hô..."

Hít sâu một hơi, Ngu Tử Du cảm thấy do dự.

Nhưng mà, vào lúc này, trong lòng hắn đột nhiên vang lên một đạo vô cùng yếu ớt ý niệm.

"Tôi là ai?"

"Đây là đâu?"

" Ngươi là ai?"

Đó là một combo ba đòn tiêu chuẩn, khiến Ngu Tử Du khẽ giật mình.

Lập tức, nhìn thấy cách đó không xa thiếu nữ hư ảo mở to hai mắt, nhưng là tràn đầy không hiểu, Ngu Tử Du cũng là nở nụ cười.

Hẳn là mất trí nhớ đi.

Không, nói linh hồn không hoàn chỉnh thì đúng hơn, cả đời cũng không có bao nhiêu ký ức.

Tuy nhiên, điều này cũng tốt.

Đôi khi lãng quên cũng là một điều tốt.

Mà lúc này, như là nghĩ tới cái gì, Ngu Tử Du đột nhiên thì thào nói:

"thần giao cách cảm."

Phải, thần giao cách cảm.

Đây là khả năng đặc biệt của linh hồn biến dị này.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là bởi vì nàng cùng cô gái kia là song sinh.

Khả năng tâm linh của cô được đánh thức giúp cô có thể nhận thức được tình hình của một cô gái khác.

Nếu vậy...

Nghĩ đến đây, Ngu Tử Du không nhịn được cười ra tiếng.

Có vẻ như có một giải pháp tốt hơn.

....

Đêm đã khuya, bóng trăng quay cuồng, một rặng liễu đứng sâu trong hẻm núi sương mù.

Mà lúc này dưới gốc liễu, lộ ra một đoạn rễ cây màu đen từ trong đất, mà phía trên lộ ra, có một bóng người nhỏ hơn hư ảo đang cố thủ.

Như một yêu tinh, cô gái có kích thước bằng lòng bàn tay cuộn tròn ở cuối gốc cây với hai tay đặt trên đùi.

"Chủ nhân, tri giác của ta có chút mơ hồ."

Vừa nói, cô gái vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt ấm áp nhìn cây liễu.

Sự gần gũi đến từ sâu thẳm tâm hồn khiến cô tin tưởng tuyệt đối vào sự tồn tại bí ẩn này, như thể cây liễu này là tất cả đối với cô.

Nhưng, đúng vậy, Hà Thanh Nhi, hiện là một cơ thể linh hồn, linh hồn của cô ấy không có nơi nào để an nghỉ, nếu Ngu Tử Du mất đi, cô ấy sẽ biến mất hoàn toàn.

Theo cách này, không quá lời khi nói rằng Ngu Tử Du là tất cả đối với cô ấy.

"Có chút mơ hồ?"

Hơi hơi cân nhắc, Ngu Tử Du đột nhiên rút ra một nhánh cây hướng thiếu nữ hư ảo đỉnh đầu, sau đó, nhánh cây lại chậm rãi gãy, toát ra một ít chất lỏng trong suốt.

"Không biết tinh hoa này có hữu dụng với ngươi hay không."

Một số nghi ngờ, Ngu Tử Du không chắc chắn.

Tuy nhiên, đây là cách duy nhất hắn ta có thể giúp Hà Thanh Nhi.

Và sở dĩ hắn giúp Hà Thanh Nhi là vì sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Ngu Tử Du đột nhiên phát hiện ra rằng ngoại trừ tên của chính mình, mọi thứ khác ở cô gái này đều trống rỗng, giống như một tờ giấy trắng.

Và đây chính là điều mà Ngu Tử Du muốn.

Chỉ có một cô gái như vậy có giá trị của sự tu luyện.

" Tí tách.."

Cùng với tinh hoa sinh mệnh nhỏ xuống, Hà Thanh Nhi hư ảo thân thể đột nhiên run lên, sau đó, như có điều gì kỳ diệu xảy ra, thân thể của nàng có chút đông cứng lại.

Nhìn thoáng qua, người ta thậm chí có thể nhìn thấy hào quang không thể che giấu của cô ấy.

Tất nhiên, chỉ có Ngu Tử Du có thể nhìn thấy nó.

Vì lý do nào đó, cả cáo đỏ và du chuẩn đều không thể nhìn thấy cô gái, nhưng Ngu Tử Du có thể nhận ra điều đó trong nháy mắt.

Có phải vì hắn ta có một kết nối tuyệt vời với cô gái này?

Có lẽ, dù sao linh hồn của cô gái bây giờ đã đặt trên rễ cây của hắn ta, chỉ cần hắn ta muốn, thậm chí hắn ta có thể dễ dàng phát hiện ra cô gái đang suy nghĩ gì.

- Dịch bởi: Bestxaolin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro