(Chương 1) Vì sao tôi lại ở đây.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______

Tôi Eliea
Tên đẹp mà nhỉ? cuộc đời tôi có lẽ cũng không đến mức như bây giờ nếu không có cái ngày đó lẽ ra là như vậy, đáng lẽ.....

__ngày 25/2 __

Trước cửa một cô gái đứng đó có lẽ là đang chờ tôi nhìn kĩ lại thì... Hmm ai nhỉ?

-A! Eliea ơi, đến giờ đi học rồi.

-Ai vậy?

-Thật là!
-Bệnh cá vàng của cậu lại tái diễn à.

Trông cô ấy có vẻ tức tối bỏ đi.
"Xì"
không quan tâm ngủ thêm 5p nữa

(Nhưng chính tôi không ngờ chính giất ngủ lúc đó đã giết chết tôi, tôi bị giết do ngạt thở. Tôi đã không biết mình chết từ lúc nào)

_______

-Giờ thì tui ở đây
-Rõ ràng đấy là điều duy nhất mình có thể nhớ.

Tôi không có họ bởi vì tôi không có quyền được ban họ, thân phận của tôi còn thấp hơn cả dân thường.

(Tôi lẩm bẩm một mình lúc lâu, nếu ai đó ở đây chắc sẽ nghĩ tôi là con ngốc mất)

Nhưng ít nhất tôi cũng dần dần đoán được trước kia tôi là ai và người đó là ai.

Giới thiệu một chút ở đây giống một thành phố mặc dù không lớn lắm. Nơi tôi ở tuy cùng thành phố nhưng lại được phân ra 2 khu cách biệt, khu của thường dân và quý tộc.

Ngoài ra còn có một khu cách biệt nơi đấy là nơi tôi sống, ở rìa thành phố một nơi tồi tàn khi màn đêm buông xuống.

Tôi luôn sợ hãi bọn "chó săn" sẽ tấn công tôi, nhưng chỗ chúng tôi gần cổng thành nên có lính canh cũng không phải lo sợ nhiều...

Người trị vì nơi này là tên độc tài vừa được thăng chức hắn ta nhập nô lệ vào thành phố và lấy đó làm nền kinh tế chính khiến nơi này trở thành một chợ buôn nô lệ kể cả nhà vua cũng không phản đối.

Kiểu kiến trúc ở đây cũng chả gọi là đặc biệt tôi rất ít khi được vào khu thường dân nên cũng không thể diễn tả chi tiết được.

Xung quanh có mấy cột đá có cả một màn chắn bao bọc xung quanh nữa như phép màu ý.

(Đây có vẻ là thế giớ lý cmn tưởng rồi. Nhưng không phải cái nào cũng dễ như vậy)

Bên ngoài trời đang rơi xuống ngữ bông tuyết trắng tinh. Thật là đẹp. Cà tòa thành cùng cánh rừngng đều bị bao phủ một màu trắng thuần sắt

-Tuy đã được 10 năm kể từ khi được sinh ra ở đây nhưng haizz...

Tôi thở dài trong vô vọng, cuộc sống ở đây rất khó khăn nhà tui khá "tạm bợ" nếu không muốn nói là nghèo kiết xác, ngôi nhà xập xệ đó gần như sẽ xụp dỗ nếu có cơn bão nhỏ quét qua.
Mẹ tôi đã mất, nhà còn cha và 2 đứa em chưa lớn.

-Tui không muốn như vậy, tôi muốn về nhà, tại sao chứ.

Trong lúc không phòng bị hai đứa em nghịch ngợm đã lẻn ra sau và đoán xem nó hất cả xô nước lạnh vào người tôi. Chỗ tôi hiện tại đang là mùa đông và còn có tuyết nữa.
Tuyết thì thích thật đấy nhưng lạnh quá, trước kia tui chưa bao giờ được ngấm chúng trực tiếp thế này (ngưỡng mộ không, ngưỡng mộ thì like đi)

-Hắt Xì!
-Thích thì thích thật nhưng lạnh quá.

Tôi lạnh, cả người bắt đầu run và giọng dần hơi khàn.
Chảy cả nước mũi vì lạnh. Ôi những đứa em ....

-Hahaha.
-Cha ơi chị nói thích bị tạt nước kìa.

-Haha.
-đầu chị hai lại bị gì rồi.

Tụi nhỏ vừa cười vừa nói. Có lẽ tụi nó đúng tôi đúng là không được bình thường lắm. Khi sinh ra đã vậy, vì những suy nghĩ khác người tôi thường bị cô lập.
Cô ấy là người duy nhất lắng nghe tôi. Tôi muốn gặp lại cô ấy lần nữa...

-Mày làm cái gì thế hả!
-Nhanh vô nhà đi mày mà cảm mai không đi kiếm tiền được thì nhịn đói nghe chưa!
-Đừng để tao nhắc lại.

Giọng điệu của cha có vẻ đang rất tức giận. Mình cũng nhanh vào thôi, mỗi ngày cũng chỉ ăn được vài ổ bánh mì, nếu mai lại nhịn tôi sẽ chết mất.

Đã trời tối nhưng tuyết vẫn còn rơi bên ngoài. Trong nhà chỉ có một lò sữi ấm nhỏ. Chỉ đủ duy trì cả nhà đứng chết cóng qua mùa tuyết này..

Phải nhanh chống chợp mắt mai phải dậy sớm.
Tôi nằm dưới sàn còn cha và em nằm trên giường, ở dưới này đúng là không được thoải mái lắm.

Có lẽ đây là Trọng nam khinh nữ sao?

-"tôi sợ"

Tiếng nói nghẹn ứ vào trong cổ họng không thể phát ra thành lời trong màng đêm sâu thẩm dường như không có điểm dừng.

___________

Ah lại nữa sao, ở đâu cũng vậy gia đình không lẽ là thứ xa xỉ đến vậy sao?
Tôi rất sợ nhưng lại không thể nói.

Chẳng có ai. Không một ai tôi có thể tâm sự cùng, kể cả "gia đình". Bạn chắc cũng hiểu chứ? Họ sẽ không lắng nghe bạn đâu
___________

Hôm nay 18/2 theo tôi biết là vậy có vẻ năm ở đây cũng giống bên kia nhưng tiếc là tôi lại không đủ "quyền" để biết

-Mày ngay người ở đó làm gì? Nhanh lên ông chủ đang chờ mày đó.
-Ông chủ đã Đích thân gọi mày lên mày mà làm gì khiến ông chủ khó chịu, tao sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.

-Vâng...

"Ông chủ" người mà cha tôi đang làm việc, có nhiều tin đồn không tốt về ông ta, nhiều người nói ông ta là kẻ háo sắc.

  Tôi không muốn đi một tí nào, không muốn a .......

Sau khi rời nhà đi khuất khỏi tầm nhìn của cha tôi dừng lại.

Tôi rất sợ những lời đồn kia... Chúng có rất nhiều tôi còn từng thấy ông ta giết người. Chân tôi cứng đơ, tôi cứ đứng đó, thời gian như ngừng lại tôi Sợ.

Tôi muốn chạy, muốn chạy trốn khỏi đây.

Nếu bây giờ tôi bỏ chạy-

"Lenn Ken"

Tiếng xiềng xích va vào nhau cảnh tượng trước mắt tôi khỏi những suy nghĩ ngây thơ đó.

___________

Cảm mơn bạn đã đọc tác phẩm của mình để lại suy nghĩ của bạn vào phần bình luận, mình sẽ sẵn sàng tiếp thu và sửa chữa từ ý kiến của bạn.
Hy vọng bạn có cảm nhận tốt khi đọc tác phẩm của mình.
________________Cảm ơn______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro