Chuyến tàu cấp 2 đã cập ga rồi, cậu cảm nhận gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nơi đẹp nhất là nơi chúng ta từng đi qua, khoảng thời gian đẹp nhất là khoảng thời gian không thể quay trở lại..."


Tớ nhận ra chúng ta không còn bao nhiêu thời gian với nhau nữa rồi.


Đã bao giờ cậu tự hỏi: Tại sao tuổi trẻ lại khiến người ta phải day dứt tiếc nuối nhiều đến thế? Liệu có phải chăng, vì nó chỉ có một lần trong đời, không thể trở lại, không thể vãn hồi? Hay bởi vì, nó là khoảng thời gian của những sự nông nổi, của những nhiệt huyết, những đam mê và cả những ước mơ tươi đẹp? Là vì đó là những ngày tháng chưa phải lo nghĩ, hay chỉ đơn giản là vì có một mối tình dang dở mãi mãi không thể nói thành lời?

Nói điều này với các cậu thì có vẻ hơi sớm và cũng hơi buồn cười =)) 4 năm cấp 2 trôi qua thật nhanh, nên 3 năm cấp 3 rồi cũng sẽ trôi đi nhanh như một cơn gió ngày hè mà thôi.

Thử tưởng tượng mà xem: chỉ 3 năm nữa thôi, mấy đứa chúng ta từng gặp hàng ngày bỗng đột nhiên đi hết, gần như không còn khả năng gặp lại trong thời gian gần. Còn cậu - giờ đã trưởng thành - cũng phải bước ra một xã hội mới với rất nhiều sự thay đổi, với cả những sự bỡ ngỡ, sợ hãi khi không còn những người thân yêu bên cạnh chăm sóc lo toan giúp.
Sợ không? Hơi rén ha =))

Nhưng khoan hãy nói xa vậy, chỉ sau hôm nay thôi, liệu ai trong chúng ta - tớ? Hay cậu? - có thể đảm bảo rằng sẽ còn gặp được nhau? Kể cả có gặp, liệu có ai còn giữ được tâm thế như hiện tại? Khi mà "xa mặt cách lòng", ngăn cách giữa chúng ta không chỉ là khoảng cách địa lí mà còn là khoảng cách tình cảm?

Đã khi nào cậu cảm thấy tiếc quay quắt những ngày tháng đã qua? Cậu còn nhớ hay chăng, cái cảm giác bước qua cánh cổng ngày khai trường lớp 6, "ồ" lên một tiếng ngạc nhiên? Cậu còn nhớ hay chăng, những lần thi Em hát dân ca lớp 7, Hội chợ ẩm thực lớp 8, Vũ điệu tuổi hồng lớp 9, những lần tranh cãi cháy thật cháy nhưng cũng đoàn kết vượt tưởng tượng? Còn nhớ hay chăng, khi vài đứa cùng gặm chung một cái bánh, tranh nhau hộp sữa, cái kẹo; khi thưởng trà dưới phòng bảo vệ sau tiết thể dục mặc sự đời; hay những buổi học mệt lả với bài văn viết mãi không được, bài toán tính mãi không ra, đá cầu mãi không được 5 quả?
Những ngày ấy, đối với tớ đều là những ngày tuyệt vời, bởi có thể vui vẻ cười thật nhiều, bởi chưa phải lo nghĩ, bởi thời gian còn thật dài, bởi đó là mái nhà thứ 2 che chở, bởi, bên tớ có các cậu.

***

Tớ từng có lúc sợ trưởng thành, sợ phải rời xa các cậu, phải rời xa bố mẹ để đi ra xã hội bên ngoài một cách cô độc, tớ từng nghĩ lúc ấy không biết tớ sẽ phải làm như thế nào?
Nhưng rồi tớ cũng phải chấp nhận: Chúng ta ai rồi cũng sẽ lớn dần, phải trưởng thành, đó là quy luật tất yếu.

***

Có những buổi học, cảm thấy 45 phút một tiết học sao mà dài đằng đẵng. Bất chợt quay đầu nhìn lại quãng thời gian đã xa, đừng nói là một tiết học, mà có là một ngày một đêm, một năm một tháng, một ngàn thanh xuân cũng dường như chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Ừ thì rồi ngày mai sẽ đến, nắng sẽ lại lên, bầu trời sẽ lại trong xanh. Mỗi chúng ta rồi sẽ đi trên con đường riêng của mình. Chúng ta vẫn giữ liên lạc. Chỉ là những ngày tháng cũng khóc cùng cười, cùng học cùng chơi, cùng làm việc với nhau, không còn nữa.

Nếu có thể, tớ rất muốn thời gian quay trở lại, quay trở lại ngày nắng vẫn đẹp, trời vẫn trong xanh; ngày mà chúng ta chẳng có gì ngoài thời gian vừa dài vừa rộng cùng những cháy bỏng cho hoài bão và mơ ước ở tương lai. Không phải để thay đổi điều gì, chỉ là, để được cảm nhận mọi thứ thêm một lần nữa.

***

Gửi đến các cậu, những người đã bên tớ suốt những năm tháng qua, dù cho số phận đã sắp đặt cho chúng ta chỉ gặp nhau trong chốc lát rồi rời đi, dẫu cho ta có phải xa nhau giữa thế gian rộng lớn này đi nữa, cũng xin cảm ơn vì chúng ta đã gặp gỡ, năm tháng sau này, dù có ra sao, dù có không nhìn thấy nhau trong thế giới của mình nữa, cũng thật hy vọng các cậu sẽ luôn hạnh phúc và được là chính mình, những điều cậu mong muốn đều sẽ đạt được, những điều đạt được đều là tốt đẹp nhất!
Một lần cuối, cảm ơn các cậu thật nhiều, vì đã đồng hành với tớ trên một trạm của chuyến tàu cuộc đời.

***

Chúng ta hiện tại, làm gì cũng có nhau

Chúng ta sau này

Cái gì cũng có

Chỉ là, không còn có Chúng Ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro