Chương 1: Ngày đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Anh thức dậy từ sáng sớm, tiếng chuông báo thức reo vang khiến cô giật mình. Trái tim đập rộn ràng, cô nhận ra ngày hôm nay không giống những ngày thường. Hôm nay là ngày đầu tiên chân vào trường trung học phổ thông Nguyễn Trãi - một ngôi trường nổi tiếng với bề dày lịch sử và thành tích học tập xuất sắc. Tâm trạng hồi hộp xen lẫn phấn khởi khiến cô không thể ngồi yên.

Ngọc Anh chuẩn bị cho ngày đầu tiên một cách kỹ lưỡng. Cô chọn bộ đồng phục mới tinh, chiếc áo trắng tinh khôi và chiếc váy xanh đậm làm tôn lên dáng vẻ thanh thoát của cô gái mới lớn. Trước gương, Ngọc Anh ngắm nhìn mình, khẽ mỉm cười. Cô buộc tóc gọn gàng và chỉnh lại những chi tiết nhỏ trên trang phục, muốn mình trông thật chỉnh tề và gọn gàng.

Mẹ cô - bà Lan - bước vào phòng với nụ cười hiền hậu:

"Con sẵn sàng chưa, Ngọc Anh? Ngày đầu tiên mà, phải tự tin lên nhé!" Mẹ cô nói, đặt tay lên vai cô động viên.

Ngọc Anh gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. Cô muốn để lại ấn tượng tốt đẹp ngay từ những ngày đầu tiên ở ngôi trường mới.

Trên đường đến trường, Ngọc Anh ngắm nhìn những hàng cây xanh mướt hai bên đường, các quán cà phê quen thuộc và dòng người tấp nập. Khung cảnh buổi sáng sớm đầy sinh khí như tiếp thêm năng lượng cho cô. Những chiếc xe đạp của học sinh khác cũng đang đổ về hướng trường, tạo nên một bức tranh sống động và tươi vui.

Khi đến cổng trường, Ngọc Anh bị choáng ngợp bởi sự rộng lớn và hiện đại của ngôi trường. Cổng trường với dòng chữ "Trường THPT Nguyễn Trãi" nổi bật dưới ánh nắng, làm lòng cô rộn ràng hơn bao giờ hết. Cô bước vào sân trường, nơi học sinh đang tụ tập đông đủ, mỗi người mang theo một tâm trạng khác nhau. Những tiếng cười nói, chào hỏi vang lên khắp nơi.

Ngọc Anh nhanh chóng tìm đến lớp chuyên Văn của mình. Lớp học được trang trí giản dị và ấm cúng, với bức tường treo các bài thơ và trích dẫn văn học. Mặc dù lớp học không quá đặc biệt, nhưng đối với Ngọc Anh, đó là một nơi mới lạ, nơi cô sẽ bắt đầu hành trình học tập mới của mình. Lớp học nằm ở tầng hai của dãy nhà chính, với cửa sổ lớn mở ra sân trường. Bước vào lớp, cô cảm thấy một luồng không khí mới mẻ và thú vị. Các bạn học sinh đang làm quen và trò chuyện với nhau, tạo nên một không khí thân thiện và gần gũi.

Ngọc Anh tiến đến một nhóm bạn nữ và bắt đầu làm quen. Những cái tên như Lan, Hương và Mai nhanh chóng trở nên quen thuộc khi họ cùng nhau chia sẻ về sở thích và kỳ vọng trong năm học mới. Lan là một cô gái năng động với mái tóc ngắn cá tính, còn Hương lại hiền lành và ít nói. Mai thì vui vẻ và hoạt bát, luôn biết cách khuấy động không khí. Ngọc Anh cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được những người bạn mới đáng yêu ngay từ ngày đầu tiên.

Trong khi Ngọc Anh cố gắng làm quen với bạn bè mới và học tập, một hình ảnh đã khiến cô không thể không chú ý: Minh, một chàng trai lớp bên chuyên Anh. Minh có dáng vẻ thư sinh với mái tóc đen mượt và nụ cười dễ mến. Mỗi khi Minh xuất hiện ở sân trường, cô lại không khỏi chú ý. Cậu đứng giữa nhóm bạn với vẻ tự nhiên và phong thái thu hút, và mỗi lần như vậy, trái tim Ngọc Anh lại cảm thấy xao xuyến.

Ngày đầu tiên, khi tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, Ngọc Anh quyết định đi xuống căn tin để tìm một chỗ để ăn nhẹ. Cô mua một chiếc bánh và tìm một góc khuất để ngồi, vừa ăn vừa quan sát các bạn xung quanh. Dù cô rất muốn bước ra khỏi lớp để làm quen với những người bạn mới, nhưng hình ảnh của Minh đứng ở quầy bánh gần đó đã chiếm trọn sự chú ý của cô.

Ngọc Anh không thể rời mắt khỏi Minh. Cô theo dõi từng cử động của cậu từ xa, cảm giác hồi hộp và mong chờ dâng trào mỗi khi thấy Minh cười.

Cô tự nhủ: "Nếu mình có thể trò chuyện với cậu ấy một lần, có thể mình sẽ không còn cảm thấy hồi hộp như thế này."

Buổi chiều, Ngọc Anh trở về nhà với tâm trạng phấn khởi. Cô kể cho mẹ nghe về những người bạn mới và đặc biệt là về Minh. Mẹ cô mỉm cười và khuyên cô hãy cứ tự nhiên và chân thành trong mọi mối quan hệ. Ngọc Anh thầm cảm ơn mẹ vì những lời khuyên quý giá.

Sau bữa tối, Ngọc Anh ngồi vào bàn học và mở cuốn nhật ký của mình. Cô ghi lại những cảm xúc và kỷ niệm trong ngày đầu tiên. Từng dòng chữ là những cảm xúc chân thật và đầy ắp niềm vui. Cô viết về lớp học mới, về những người bạn thân thiện, và không quên nhắc đến Minh - người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.

Ngọc Anh mở sách giáo khoa và sách tham khảo mà cô đã mua. Cô bắt đầu lên kế hoạch học tập cho năm học mới, đánh dấu những chủ đề quan trọng và lên lịch trình ôn tập. Sự cẩn thận và tỉ mỉ của Ngọc Anh không chỉ giúp cô cảm thấy tự tin hơn mà còn tạo nên một thói quen học tập khoa học và hiệu quả.

Kết thúc ngày đầu tiên, Ngọc Anh nằm trên giường và suy nghĩ về những điều đã trải qua. Cô cảm thấy vui mừng và hy vọng về những ngày tháng sắp tới. Ngày đầu tiên ở trường trung học phổ thông Nguyễn Trãi đã để lại trong cô những ấn tượng sâu sắc và kỷ niệm đáng nhớ. Trái tim cô tràn đầy sự mong chờ những trải nghiệm mới mẻ, những tình bạn đẹp và cả những thử thách sẽ đến.

Thời gian trôi qua, và mỗi ngày, Ngọc Anh lại đến căn tin vào cùng một giờ, cố gắng mua một món ăn nhẹ chỉ để có cơ hội tình cờ gặp Minh. Cô không phải là người yêu thích các món ăn trong căn tin, nhưng khi nhìn thấy Minh, cô cảm thấy sự hồi hộp và mong mỏi. Khi cô thấy Minh cười, tâm trạng của cô lại trở nên vui vẻ và tươi sáng hơn.

Một ngày, khi Ngọc Anh đang đứng xếp hàng mua kem, cô nghe thấy một cuộc trò chuyện giữa Minh và nhóm bạn. Minh đang chia sẻ về một cuốn sách mà cậu yêu thích. Giọng cậu đầy đam mê và nhiệt huyết:

"Cuốn sách này thật sự tuyệt vời. Câu chuyện và các nhân vật đều rất sâu sắc và lôi cuốn."

Ngọc Anh cảm thấy trái tim mình rung động khi nghe Minh nói về sách, vì cô cũng rất thích đọc sách. Cô cảm thấy đây là một điểm chung có thể làm cầu nối giữa cô và Minh. Dù cảm thấy hào hứng, Ngọc Anh vẫn không biết phải bắt đầu từ đâu để trò chuyện với Minh.

Cô nghĩ rằng mình có thể làm quen với Minh thông qua nhóm bạn của cậu, nhưng cảm giác e dè vẫn luôn hiện hữu trong lòng cô. Cô lo lắng về việc mình có thể gây ấn tượng xấu hoặc làm phiền Minh. Vì vậy, Ngọc Anh chỉ có thể âm thầm theo dõi và mong mỏi một cơ hội tốt hơn để tiếp cận Minh.

Ngày tháng trôi qua, Ngọc Anh vẫn kiên nhẫn tiếp tục đến căn tin với hy vọng sẽ có một cuộc trò chuyện nhỏ với Minh. Cô cảm thấy việc thấy Minh mỗi ngày đã trở thành một phần trong thói quen của mình, và mỗi lần gặp cậu, trái tim cô lại dâng trào những cảm xúc mới lạ. Dù chưa bao giờ có cơ hội để trò chuyện với Minh, nhưng sự hiện diện của cậu đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống hàng ngày của Ngọc Anh.

Vào một buổi chiều lạnh giá, khi Ngọc Anh đang đứng ở góc sân trường, nhìn Minh từ xa, cô cảm thấy một cảm giác kỳ lạ trong lòng. Minh đang đứng gần quầy bánh, trò chuyện cùng nhóm bạn với nụ cười tươi tắn. Ngọc Anh cảm thấy lòng mình nhói lên vì ước muốn được gần gũi với cậu hơn, mà cô lại không biết bắt đầu từ đâu.

Khi nhìn thấy Minh, Ngọc Anh lại cảm thấy một sự hồi hộp và mong chờ. Cô tự nhủ rằng một ngày nào đó, cô sẽ có cơ hội để trò chuyện với Minh và có thể mở lòng hơn về những cảm xúc của mình. Dù chưa biết điều đó sẽ xảy ra khi nào, mỗi ngày trôi qua, cô cảm thấy mình đang gần hơn với ước mơ của mình.

Ngọc Anh hiểu rằng, mặc dù tình cảm của mình chưa được đáp lại và mọi thứ vẫn còn là một dấu hỏi lớn, nhưng những cảm xúc thanh xuân này đã khiến cuộc sống của cô trở nên phong phú và đầy màu sắc hơn. Mỗi lần thấy Minh, trái tim cô lại tràn đầy hy vọng và niềm tin vào một tương lai tươi sáng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro