Chương 4: Những lời chê trách đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi chiều ảm đạm, trời như rắc lên mặt đất những hạt mưa nhỏ, lấp lánh như giọt nước mắt của trời. Ngọc Anh ngồi bên cửa sổ, mắt hướng ra xa, tâm hồn lạc lõng giữa không gian mờ ảo. Cô lặng lẽ ngắm những cơn mưa tỉ tê rơi, lòng đầy tâm trạng. Những suy nghĩ về Minh - cậu bạn mà cô luôn giữ một góc trong trái tim - lấp đầy tâm trí cô, khiến mỗi phút giây đều trôi qua trong nỗi nhớ nhung mơ hồ.

Mặt trời đã lặn, để lại bầu trời một sắc thái dịu nhẹ của màu cam nhạt đang phai dần, như một bức tranh thủy mặc trong phút chia tay giữa ngày và đêm. Trong khung cảnh ấy, trường học dường như trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết với ánh sáng vàng ấm áp từ những đèn trần lấp lóe, phản chiếu lên mặt bàn và ghế gỗ cũ kỹ. Đôi mắt của Ngọc Anh, vốn đã quen với những ngày tươi sáng, giờ đây đang cố gắng thích nghi với sự tĩnh lặng của những buổi chiều đông lạnh lẽo.

Ngọc Anh ngồi lặng lẽ ở góc khuất của lớp, nơi mà những ánh sáng từ các bóng đèn như đang quyện vào nhau, tạo nên một không gian mờ ảo và ấm cúng. Cô cảm nhận được không khí đặc quánh của sự mệt mỏi và lo lắng, khi trái tim cô vẫn chưa thể nguôi ngoai từ những cơn sóng lòng bất an.

Điện thoại trên bàn bất ngờ vang lên âm báo tin nhắn. Ngọc Anh chậm rãi cầm lên, mở tin nhắn từ một người bạn trong nhóm. Đoạn voice message hiện lên trên màn hình, đến từ người yêu của bạn nữ đó - Lan -, và Lan gửi cho cô. Cảm giác hồi hộp xen lẫn lo lắng, Ngọc Anh nhấn nút nghe, tâm trí cô như bị kéo căng giữa hy vọng và sợ hãi.

Khi âm thanh từ tin nhắn cất lên, Ngọc Anh cảm thấy như mình đang đứng trước một cơn lốc xoáy của những từ ngữ đau đớn. Giọng nói của bạn nữ vang lên, lạnh lùng và nhấn mạnh từng từ một cách tàn nhẫn.

Đoạn ghi âm đó, như một tấm màn mỏng tang che chắn cho những cơn bão của thực tại, lấp ló lên giữa những chữ cái, những âm thanh và cảm xúc đau đớn. Cô nhắm mắt lại, cố gắng hít thở sâu, như thể hy vọng rằng việc này chỉ là một giấc mơ không có thật.

Trong đoạn ghi âm đó, là những lời của một cô gái mà Ngọc Anh chưa từng biết đến. Lời của bạn ấy, nhẹ nhàng nhưng đầy sự châm chọc, là mũi tên bắn trúng trái tim yếu ớt của Ngọc Anh. Cô gái đó đã nhấn mạnh vào những điểm yếu của Ngọc Anh, chỉ trích vẻ bề ngoài, thậm chí cả tính cách và những nỗ lực mà Ngọc Anh đã bỏ ra để gây ấn tượng. Những từ ngữ như "kỳ quặc," "không hấp dẫn" và "kém cỏi" vang lên rõ ràng, như tiếng sét nổ tung trong tâm hồn Ngọc Anh.

Khi nghe xong đoạn ghi âm, tim Ngọc Anh như bị bóp nghẹt, cảm giác như toàn bộ thế giới đang sụp đổ xung quanh cô. Những lời lẽ đó không chỉ đơn thuần là sự chỉ trích, mà còn là một cú sốc tinh thần sâu sắc.

Các từ ngữ ấy như mảnh thủy tinh sắc bén, cứa vào tâm hồn cô từng đoạn một. Câu chê trách, chỉ trích, đều như gợn sóng làm cho mặt nước yên bình của tâm trí cô trở nên rối loạn. Ngọc Anh cảm thấy cả thế giới của mình đã sụp đổ, như cánh cửa của các giấc mơ và hi vọng đều đã bị đóng lại một cách tàn nhẫn.

Cô cảm thấy sự nặng nề dâng lên trong lồng ngực, như có một khối đá lớn đang đè nén từng nhịp đập của trái tim mình. Mỗi từ trong đoạn tin nhắn đều là một cú sốc, mỗi câu châm biếm đều là một mũi dao xuyên thẳng vào cảm xúc chân thành mà cô đã dồn hết tâm huyết. Cô cảm thấy những cảm xúc của mình không còn là của riêng cô nữa, mà đã trở thành một trò đùa vô nghĩa trước mặt người khác.

Những giọt nước mắt đã lặng lẽ chảy ra từ đôi mắt Ngọc Anh, lăn dài trên gò má. Cô không còn đủ sức để gạt chúng đi, vì trong khoảnh khắc đó, nỗi đau đã trở thành một phần không thể tách rời của sự tồn tại. Cô ngồi lặng im, trái tim như bị xé nát bởi những cơn sóng của sự thất vọng.

Khi buổi tối dần trôi qua, Ngọc Anh rời khỏi trường học, cô không còn sức lực để tiếp tục ở lại trong không gian mà trước đây đã trở thành một nơi gắn bó với những giấc mơ ngọt ngào của cô. Bước chân cô trở nên nặng nề, như thể mỗi bước đi đều mang theo một phần tâm hồn đã bị tổn thương. Cô quay trở về phòng, nơi những bức tường như một chốn ẩn náu, nơi cô có thể tìm thấy chút bình yên trong cơn bão lòng.

Tại căn phòng của mình, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào tạo nên những vệt sáng mờ ảo, khiến không gian trở nên mơ hồ như một bức tranh đen trắng. Ngọc Anh ngồi trên giường, ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những đám mây trắng bồng bềnh trôi lạc giữa trời đêm. Cô không biết phải làm gì để làm dịu đi nỗi đau trong lòng, không biết phải làm gì để làm cho cảm xúc của mình không còn bị một cơn bão tàn phá.

Ngọc Anh nhớ lại ngày tháng đã qua, những lần cô ngẩn ngơ nhìn Minh từ xa, cảm nhận được khoảnh khắc tĩnh lặng khi chỉ có ánh mắt là cầu nối giữa hai người. Cô đã xây dựng trong lòng mình một hình ảnh hoàn hảo về Minh, là một ngôi sao sáng lấp lánh trong bầu trời xám xịt của cuộc đời cô. Nhưng giờ đây, hình ảnh đó đã bị che mờ bởi lời nói cay độc và chỉ trích tàn nhẫn.

Cô gái trong đoạn ghi âm không chỉ đâm thẳng vào nỗi tự ti của Ngọc Anh mà còn khơi dậy cảm xúc đau đớn đã ngủ quên. Lời lẽ của cô ấy như một cơn bão quét qua bãi cát, cuốn trôi đi hy vọng và ước mơ mà Ngọc Anh đã dày công vun đắp. Cô như một con thuyền bị bỏ lại giữa biển cả mênh mông, không có phương hướng và không biết làm thế nào để tiếp tục.

Những ngày tiếp theo, Ngọc Anh tự nhốt mình trong căn phòng của mình, tránh xa mọi cuộc gặp gỡ, mọi nơi mà cô có thể gặp gỡ người khác. Cô không còn hứng thú với hoạt động mà trước đây cô yêu thích. Cô thậm chí không còn muốn ra ngoài để hít thở không khí trong lành của mùa đông. Mỗi giờ phút trôi qua giờ đây đều là đợt sóng âm thầm, không có điểm dừng, chỉ còn lại một cảm giác trống vắng và lạnh lẽo.

Trong các ngày tiếp theo, Ngọc Anh không còn xuống căn tin như trước, nơi mà cô từng hy vọng sẽ có một cuộc gặp gỡ tình cờ với Minh. Cô đã chọn cách rút lui vào thế giới của riêng mình, tạo ra một lớp vỏ bọc bảo vệ khỏi những cơn gió lạnh lẽo của sự chỉ trích. Từ khi nhận được đoạn ghi âm, mọi thứ đã thay đổi, ngày tháng vui vẻ đã nhường chỗ cho đêm dài suy tư và lo lắng.

Ngọc Anh thường xuyên ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt hướng về phía những đám mây mờ ảo, như thể đang tìm kiếm một dấu hiệu nào đó từ bầu trời. Kỷ niệm về Minh, khoảnh khắc ngắn ngủi và quý giá mà cô đã từng trải qua, giờ đây đều là bông hoa đã héo tàn, chỉ còn lại dấu vết phai nhạt.

Ngọc Anh bắt đầu đắm chìm trong suy nghĩ tăm tối, khi hình ảnh về Minh và cuộc trò chuyện không bao giờ thành hiện thực cứ quay cuồng trong đầu cô. Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc ngắn ngủi mà cô đã từng dành cho Minh, trái tim cô lại nhói đau, như thể bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

Trong đêm dài tĩnh lặng, Ngọc Anh thường ngồi một mình, chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc đèn bàn nhỏ. Cô viết nhật ký, ghi lại cảm xúc của mình, như một cách để giải thoát tâm hồn khỏi cơn sóng lòng. Các trang giấy dần trở thành nơi chứa đựng tâm sự mà cô không thể chia sẻ với ai khác. Cô viết về điều mà cô không thể nói ra, về cảm xúc mà cô không thể diễn tả bằng lời. Mỗi từ, mỗi câu trong nhật ký đều chứa đựng một phần tâm hồn, một phần đau đớn mà cô phải gánh chịu.

Giờ phút cô đơn dần trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống Ngọc Anh. Cô không còn cảm thấy hứng thú với niềm vui nhỏ bé trước đây, mà thay vào đó là một cảm giác nặng nề, như một khối đá đè nén tâm trí. Mỗi ngày trôi qua, cô càng cảm thấy xa rời ước mơ và hy vọng mà cô đã từng nuôi dưỡng. Cô biết rằng mình cần phải tiếp tục sống, tiếp tục bước đi, nhưng vết thương trong lòng vẫn còn quá sâu.

Đối diện với bạn bè, Ngọc Anh giữ vẻ ngoài bình thản, nhưng bên trong là một cơn bão lòng không thể kiểm soát. Cô không thể chia sẻ với ai nỗi đau này, không thể thốt ra được từ nào để giải bày nỗi lòng mình. Sự tổn thương quá lớn, và câu nói trong đoạn ghi âm như một dấu ấn không thể xóa nhòa trong tâm trí cô.

Dù không nói ra, nhưng Ngọc Anh cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong bản thân mình. Cô bắt đầu tránh xa mọi tình huống có thể liên quan đến Minh, không muốn tiếp tục làm tổn thương mình thêm nữa. Ngày nữa lại trôi qua, Ngọc Anh thấy mình đang sống trong một giấc mơ tồi tệ, nơi mà mọi thứ đều trở nên không thật, mọi thứ đều là một bức tranh bị nhòe đi bởi giọt nước mắt không ngừng rơi.

Trong khoảnh khắc đơn độc, khi chỉ còn lại mình với bóng tối, Ngọc Anh nhận ra rằng cô không chỉ đang đau khổ vì Minh mà còn vì chính bản thân mình. Lời chê trách ấy đã mở ra một cánh cửa vào một thế giới mà cô không bao giờ muốn khám phá. Cô phải đối diện với nỗi đau và tự hỏi liệu mình có đủ sức mạnh để vượt qua.

Cuối cùng, Ngọc Anh chọn cách đối diện với nỗi đau, không phải để tiếp tục chịu đựng, mà để tự mình vượt qua. Ngày tháng khó khăn đã khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn, và mặc dù nỗi đau vẫn còn đó, cô biết rằng mình có thể đứng dậy và tiếp tục bước đi trên con đường của chính mình. Những ngày lạnh lẽo và tối tăm sẽ dần qua đi, nhường chỗ cho một tương lai mới mà cô sẽ tìm ra bằng chính sức mạnh của mình.

Cô nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng vẫn đang nhảy múa trên mặt đất, và mỉm cười, không phải vì vui vẻ, mà vì cô đã học được cách chấp nhận nỗi đau và vượt qua nó. Cuộc sống sẽ tiếp tục, và Ngọc Anh biết rằng mình phải tiếp tục sống, không chỉ để tồn tại mà còn để thực sự sống một cuộc đời mà cô đáng được hưởng.

Và trong cái không khí ảm đạm của mùa đông, Ngọc Anh âm thầm cầu nguyện cho một tia sáng nhỏ bé, cho một chút hy vọng để vượt qua cơn sóng của nỗi đau. Cô không biết mình có thể làm gì để xoa dịu vết thương trong lòng, nhưng cô vẫn tiếp tục sống, tiếp tục mơ ước và hy vọng. Bởi lẽ, trong sự cô đơn tột cùng, cô vẫn còn một niềm tin nhỏ nhoi vào điều tốt đẹp có thể đến từ một ngày mai khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro