Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tắm xong, anh nhìn ngắm căn phòng một chút, nhà giàu đúng là nhà giàu, thứ gì cũng đắt tiền cả.

"Trời ạ, anh thiếu gia này có cần biến thái đến vậy, cả căn phòng toàn là hình tên nam chính, yêu cũng đâu cần phải vậy "

Nhìn những tấm hình này, nhớ đến lúc ở trường hắn ta còn mắng mình, liền bực bội xé hết đống hình quăng hết vào xọt rác. Dọn hết đống rác rưởi này, tâm trạng càng tốt hơn. 

Theo sau nam chính, mơ đi, Lưu Vũ anh chẳng có khái niệm theo đuổi kẻ khác đâu.

Đúng lúc đói bụng liền có người gọi ăn cơm, tung tăng đi xuống dưới nhà. Ngay khi chưa kịp đụng đũa đã bị ông Lưu lên tiếng răn dạy.

- Tiểu Vũ, từ giờ con không được phép đuổi vệ sĩ của mình đi, nếu không ba sẽ cấm túc con.

Lưu Vũ thầm nghĩ, có đuổi hay không tên vệ sĩ chết tiệt đó cũng có cứu anh sao.

- Dạ.

Anh thuận miệng trả lời, ông Lưu nghe anh nói vậy cũng không nói nữa, ông biết tính anh nếu còn nói tiếp chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh tiếp thôi.

Không nghe ai nói gì nữa, Lưu Vũ ung dung dùng bữa, từ nhỏ cho đến tận tuổi này anh chưa ăn được đồ ăn ngon như vậy, vui vẻ thưởng thức món này đến món khác. Mọi người nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh, bình thường thiếu gia của họ gặp chuyện sẽ chẳng ăn nhiều như vậy, tinh thần cũng chẳng tốt như vậy, hôm nay thấy anh như vậy họ thật rất bất ngờ.

Ăn uống no rồi lại bỏ lên phòng, dù sao cũng mới đến đây tránh tiếp xúc với họ thì tốt hơn, dù phần đầu câu truyện anh có đọc qua rồi nhưng vẫn là lo trước chắc ăn hơn.

___________

Ngày hôm sau...

Lưu Vũ theo thói quen thức dậy sớm, thay đồ tươm tất, mọi thứ đều chuẩn bị xong, ung dung mang cặp xuống lầu, tất cả người làm lần nữa tròn mắt kinh ngạc, mọi khi họ phải gọi đến khan cả tiếng cậu chủ mới thức, hôm nay sao lại thức sớm như vậy?

Lưu Vũ nhận ra họ đang nhìn mình chằm chằm, cau mày nhìn đám người hầu, mọi người run sợ tránh ánh mắt anh lo làm việc của mình.

Đây là lần hiếm hoi anh cùng ông Lưu cùng dùng bữa sáng, ông nhìn con trai mình, ông cũng như mọi người đều nhận ra anh rất khác.

- Việc con dậy sớm làm mọi người bất ngờ đến vậy sao? 

Lưu Vũ cứ bị nhìn như vậy sinh ra khó chịu, bực bội lên tiếng.

- Không, ta chỉ thấy hôm nay con ngoan hơn mọi khi...

Ông Lưu nhìn anh nói.

Lưu Vũ chẳng buồn trả lời, đúng vậy, nhân vật này sáng sớm nào không đề một đám người lên gọi dậy thì mới chịu thức đi học, cũng chẳng có bữa sáng nào chịu ngồi ăn sáng cùng ba mình, đọc truyện vừa thương mà cũng vừa ghét nhân vật này.

Mọi người nghe anh nói vậy lắc đầu ngán ngẩm, bản tính này vẫn không đổi, vẫn nói chuyện với ông chủ kiểu cọc lốc ấy.

Hôm nay ông Lưu muốn đưa anh đến trường, anh cũng nghe theo mà đi cùng.

---Tại trường Chuang---

Xe vừa dừng, Lưu Vũ liền mở toang cửa đi xuống, tâm trạng không tốt mặc kệ ánh mắt mọi người nhìn mình mà đi thẳng vào trường, ông Lưu lắc đầu nhìn anh, đúng là ông chiều đứa con này đến hư rồi.

Tâm trạng Lưu Vũ không tốt là vì biết có kẻ theo đuôi, thì gặp được Doãn Hạo Vũ, cậu thấy anh liền đi về phía anh.

- Anh khỏe hẳn rồi chứ? - Doãn Hạo Vũ lo lắng hỏi.

- Anh ổn, cảm ơn em hôm qua đã giúp anh.

Anh cười trả lời, Lưu Vũ rất thích nhân vật này nha, luôn quan tâm Lưu Vũ, luôn theo sát bảo vệ anh, mỗi khi anh gặp chuyện cậu đều có mặt kịp thời giúp anh, chỉ có tên thiếu gia này ngu ngốc mới không chịu quen Doãn Hạo Vũ, anh ta dù là nhân vật phụ nhưng rất đẹp trai cũng được rất nhiều nữ sinh yêu thích, nhưng vẫn thua tên nam chính, nhưng Lưu Vũ thì lại thấy ngược lại, tranh giành chi cho mệt chẳng phải đã có sẵn một người đây rồi sao.

- Đó có phải là Lưu Lưu Vũ không? Anh ta không phải uống nước nhiều quá nên thay đổi rồi chứ?

- Đúng vậy nha, anh ta có bao giờ cười nói với Doãn Hạo Vũ thân thiết như vậy?

- Chắc lại nghĩ ra cách gì hại người rồi.

Lưu Vũ thấy lạ thật , làm thế nào cũng bị đám người này soi mói, nhưng giờ anh chẳng phải Lưu Lưu Vũ dễ nổi giận, hay kiếm chuyện nữa, anh làm lơ những lời đó, nhìn Doãn Hạo Vũ nói.

- Đi cùng chứ?

Doãn Hạo Vũ nghe Lưu Vũ nói vậy liền cười vui vẻ đi vào trường cùng anh. Santa vẫn dán mắt nhìn Anh, có lẽ do là vệ sĩ anh rất nhạy cảm, anh nghi ngờ người phía trước mình có phải là thiếu gia của mình hay không.

___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro