Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu gia

- Ba ~~~ 

Lưu Vũ vào nhà tâm trạng vô cùng thoải mái, hôm nay cũng có thể hành hạ tên vệ sĩ đó rồi.

- Có chuyện gì mà con vui vậy? 

Ông Lưu nghe ra giọng anh rất vui, cũng vui vẻ lên tiếng hỏi.

- Dạ đâu có chuyện gì, chỉ là con cảm thấy không khí hôm nay thật rất tốt.

Lưu Vũ cười đáng yêu nói, ông Lưu đưa mắt nhìn ra ngoài, trời thì nắng chang chang chẳng có chút gì là dễ chịu.

- Con lên phòng thay đồ ạ.

Lưu Vũ muốn nhanh về phòng thay đồ, anh không thích trên người có mùi của tên vệ sĩ đó.

- Khoan đã, Tiểu Vũ..

Ông Lưu đột nhiên lên tiếng ngăn anh lại, anh thầm kêu xong đời.

- Dạ có chuyện gì nói sau nha ba, con thấy nóng quá con đi tắm cái đã.

Anh nhanh miệng nói, bỏ chạy một mạch lên lầu.

- Santa.

- Vâng, thưa lão gia.

Santa xuất hiện trước mặt ông.

- Ở trường đã xảy ra chuyện gì? 

Ông Lưu nhìn anh lên tiếng.

- Dạ, không có chuyện gì ạ.

- Vậy thằng bé mặc áo của ai? 

Ông Lưu cao giọng hơn, đủ thấy ông đã tức giận.

- Dạ, của tôi thưa lão gia, áo của thiếu gia bị hỏng nên tôi đưa áo mình cho thiếu gia.

Santa cúi đầu nói.

- Đơn giản chỉ vậy thôi.

Ông Lưu nhìn anh nghi ngờ hỏi thêm.

- Dạ thưa lão gia.

Santa bình tĩnh đáp.

- Được rồi, lui đi.

Ông Lưu thở phào nhẹ nhõm, ông không phải không nhận ra sự khác thường, nhưng ông tin Santa không có gan đụng đến con trai ông.

Thay đồ thoải mái, Lưu Vũ vừa từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Santa, anh bị hù giật mình tức giận trừng mắt với Santa.

- Áo của tôi thưa thiếu gia.

Santa lạnh lùng lên tiếng.

- Người hù người không có thuốc chữa đâu.

Anh ném áo trả lại cho Santa, ung dung bỏ xuống dưới nhà. Santa lắc đầu ngán ngẩm anh không nên chọc vào vị tiểu gia hỏa này.

-------------

Ngày hôm sau...

---Trường MBK---

Lưu Vũ xuống xe, nhìn thấy Doãn Hạo Vũ mà cậu thì đang nói chuyện với bạn nên không biết anh đến. Lưu Vũ vui vẻ đi về phía cậu, nhưng lúc này Hoàng Lục cũng đang chờ người yêu mình ở gần đó.

- Hoàng Lục cái đuôi của anh đến kìa.

- Hoàng Lục anh thật may mắn, có người chung tình như vậy.

Hoàng Lục nhìn thấy anh tiến về hướng mình, vẻ mặt chán ghét lên tiếng khi anh đến gần.

- Lưu Vũ, cậu thôi bám theo tôi đi, tôi đã có người yêu rồi.

Học sinh có mặt gần đó liền tập trung nhìn anh và Hoàng Lục, cả Doãn Hạo Vũ cũng không ngoại lệ.

- Lục Lục~

Lưu vũ chưa kịp lên tiếng một giọng nói khác vang lên, học sinh xung quanh thấy nhân vật chính đến, nhanh tay lấy điện thoại ra quay kịch hay.

- Lý Nguyệt.

Hoàng Lục nhìn thấy người yêu mình tới liền cười hết sức ôn nhu.

- Lưu Vũ, sao anh còn đứng yên đó, anh phải nổi giận mới đúng nha.

Một nam sinh bên cạnh anh lớn tiếng nói, mọi người bật cười, khinh thường nhìn anh.

- Hoàng thiếu gia, anh nếu có gấp đến trường để đón người yêu, cũng nên dùng nước rửa mặt mình cho tỉnh táo, đừng có mắt nhắm mắt mở nhìn ai cũng thấy người ta thích mình.

Anh nhìn Hoàng Lục nói.

- Với lại Hoàng thiếu gia anh có phải ảo tưởng quá không, tôi là muốn đi đến chỗ Doãn Hạo Vũ không phải đến gần anh.

Anh chêm thêm câu nữa.

- Hahaha hội trưởng mình đã nói anh rồi, anh không còn sức hấp dẫn với Lưu thiếu gia nữa.

Trương Gia Nguyên từ trong đám học cười vui vẻ đi đến bên cạnh anh lên tiếng.

- Lưu Vũ anh thật quá đáng, anh ấy không yêu anh, anh còn dùng cách này làm xấu anh ấy.

Lý Nguyệt nhỏ nhẹ lên tiếng nói giúp bạn trai mình.

Mọi người xung quanh vốn ghét anh, nên khi nghe Lý Nguyệt nói vậy càng châm chọc khinh thường anh hơn, hôm nay anh được mở rộng tầm mắt rồi, nhân vật này làm anh rất ngạc nhiên, có thể mở miệng nói một câu ' thâm ' như vậy, đúng là không đơn giản.

Doãn Hạo Vũ lại cho là anh bị những lời nói này mà buồn, lo lắng muốn đến bên cạnh anh, nhưng có người nhanh hơn anh một bước.

- Hội trưởng, Lý Nguyệt, hai người nhầm rồi, Tiểu Vũ thật ra muốn đến chỗ Doãn Hạo Vũ, vì Doãn Hạo Vũ đứng sau hội trưởng nên thành ra hiểu lầm thôi.

Châu Kha Vũ xuất hiện bên cạnh anh cười nói, không cần nhìn sang cũng biết ai.

- Anh họ, Hoàng Lục mới là bạn anh mà.

Lý Nguyệt nhìn Châu Kha Vũ bất mãn lên tiếng.

- Lý tiểu thư, cô từ giờ không cần lo ai giành người yêu của cô, tôi hết hứng thú với anh ta rồi, cô cứ giữ từ từ mà dùng.

Lưu Vũ lên tiếng muốn kết thúc cuộc tranh cãi này, anh không hứng thú ở đây để cãi tay đôi với đám nhóc này.

Bỏ đi thẳng vào trường, Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên đứng ngơ ngác nhìn anh cho đến khi nhìn thấy Doãn Hạo Vũ đi bên cạnh anh, mới phản ứng chạy đuổi theo. Cả học sinh toàn trường và cả Hoàng Lục, Lý Nguyệt đều kinh ngạc khi nghe anh nói như vậy.

___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro