Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---Tại phòng Lưu Vũ---

Anh nằm dài ra giường nhớ về người mình vừa gặp lúc chiều, tình cảm với Doãn Hạo Vũ chỉ mới có chút, vậy mà người đó lại xuất hiện.

- Haizz, điên mất thôi.

Anh vùi mặt vào gối than thở.

- Chắc chỉ là người giống người thôi.

Anh bình tĩnh lại, tự nhắc nhở bản thân.

Ở kiếp trước, anh có thầm thích một vị tiền bối khóa trên, và cũng vì thích anh ấy mà Lưu Vũ đã cố gắng vào ngành của anh ấy học, dù cho cậu rất ghét ngành đó. Đơn phương người đó rất lâu, anh không có can đảm để thổ lộ, còn tưởng đến thế giới này quen Doãn Hạo Vũ là được, vậy mà lại xuất hiện thêm nhiều người, giờ còn thêm cả người giống vị tiền bối đó nữa.

Lưu Vũ trăn qua trở lại một hồi lâu rồi mới chìm vào giấc ngủ, Santa ở trong tối vẫn luôn quan sát anh. Hắn không biết mình bị làm sao nữa, nhưng từ sau lần Lưu Vũ bị rơi xuống hồ, anh đã mang lại cho hắn một cảm giác rất khác khi tiếp xúc.

----Ngày hôm sau---

- Thiếu gia, dậy đi học.

Santa đến bên giường gọi Lưu Vũ, anh nhíu mày làm quen với ánh sáng rồi cũng tỉnh hẳn.

Vệ sinh cá nhân xong thì anh lửng thửng đi xuống dưới nhà, cả ăn sáng cũng không ăn mà lo mang giày rồi.

- Tiểu Vũ, con không ăn sáng sao?

Lưu phu nhân nhìn anh lo lắng.

- Dạ, con không đói.

Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi. So với Lưu Vũ của lúc trước thì bây giờ ông Lưu lại càng lo lắng hơn.

Anh đến trường, vẫn bộ dạng thất thần đó, đi lướt qua Doãn Hạo Vũ, Trương Gia Nguyên và cả Châu Kha Vũ. Dù bọn họ gọi anh nhưng anh cũng chẳng buồn phản ứng.

- Này, có mắt không vậy??

Lúc này Lưu Vũ mới định thần trở lại nhìn người trước mắt, thì ra là cô gái bám Châu Kha Vũ lúc trước.

- Xin lỗi.

Dù gì thì cũng là anh đụng trước, có chán ghét cũng phải xin lỗi một tiếng.

- Người đó thật sự là Lưu Vũ??

- Mình có nghe nhầm không trời, Lưu Vũ mở miệng nói xin lỗi kìa.

- Lưu Vũ đúng là bị nước làm hỏng đầu rồi, cậu ta còn tuyên bố không đeo bám Hoàng Lục nữa mà.

- Mấy người rảnh quá không có việc gì làm sao? Cô tránh qua một bên.

Anh bực bội lên tiếng, đám người này cái gì cũng là đề tài để bàn tán được.

- Là cậu đụng tôi mà còn dùng thái độ đó nói chuyện sao?

Kim Mỹ không muốn bỏ qua tiếp tục kiếm chuyện, cô muốn anh bộc lộ tính kiêu ngạo đáng ghét lúc trước, để mọi người, đúng hơn là Châu Kha Vũ của cô sáng mắt ra không theo Lưu Vũ nữa.

- Bây giờ là cô cản đường tôi.

Lưu Vũ cau mày nói.

- Là cậu đụng tôi trước, xin lỗi người khác cũng phải có thành ý một chút.

Kim Mỹ nói phản lại.

Anh làm biếng nói chuyện, tránh sang một bên để đi, lại bị cô ta ngăn lại.

- Kim Mỹ đủ rồi.

Châu Kha Vũ tiến đến lên tiếng giúp anh.

- Kha Vũ, là cậu ấy đụng vào em trước mà~

Kim Mỹ thấy Châu kha Vũ tới giọng điệu liền nhỏ nhẹ lại, tỏ vẻ ủy khuất.

- Tôi không trả tiền catse đâu, đừng có diễn trước mặt tôi.

Lưu Vũ chán ghét nhìn Kim Mỹ nói, câu nói này làm mặt cô ta trở nên méo mó.

- Còn muốn ủy khuất gì thì hãy chọn địa điểm một chút đi, đừng làm bẩn mắt tôi.

Lưu Vũ liếc nhìn cả Châu Kha Vũ nói, tâm trạng đã không tốt còn gặp loại người gì đâu không.

Anh tránh hai người rồi bỏ đi, thay vì về lớp thì anh lại cúp tiết chạy lên sân thượng, có vô lớp cũng chẳng có tâm trạng để học.

- Tiểu Vũ, anh không sao chứ?

Là Doãn Hạo Vũ, cậu lúc nào cũng vậy, luôn xuất hiện những lúc nhân vật này cần.

- Chỉ là ngủ không ngon giấc nên tinh thần không được tốt thôi. Cho anh mượn bờ vai một chút nha.

Anh quay sang nhìn cậu nhẹ nhàng nói, rồi tựa đầu vào vai cậu, cảm giác dựa dẫm vào người này khiến tâm trạng anh tốt hơn một chút.

- Tình cảm của anh đối với em thế nào chính anh cũng không rõ nữa, nhưng chắc chắn nó không bằng tình cảm của em dành cho anh, đơn phương thật sự rất mệt mỏi... Hạo Vũ, em có bao giờ nghĩ mình sẽ từ bỏ không? Như anh đã từ bỏ không theo đuổi Hoàng Lục nữa...

- Em nghĩ mình sẽ không, khi yêu một người nào đó thì rất dễ nhưng buông bỏ rất khó, em không làm được như anh. Bây giờ tình cảm anh dành cho em là gì cũng không quan trọng, anh có thể vui vẻ trò chuyện với em, hay dựa dẫm vào em , như vậy em cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi....

- Em thật sự rất ngốc...

Lưu Vũ nắm lấy bàn tay của cậu nói. Cậu cúi đầu nhìn anh, khoảng cách của hai người càng lúc càng gần hơn.

Doãn Hạo Vũ ôm anh vào lòng, dịu dàng hôn lên môi anh, anh nghĩ có lẽ bây giờ câu chuyện của mình mới thật sự bắt đầu.

___________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro