Q1 - C17: Rủa chết ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời đêm rất đẹp, sao nhấp nha nhấp nháy, treo cao thật cao.

Thiên Bình ngồi ở khúc quanh cuối cùng, một chân đi đất, tay cầm giầy đánh “Ba ba ba” lên một tờ giấy trắng mực đen hé ra trên mặt đất.

Miệng nàng nói lẩm bẩm:

“Chán ghét ngươi, đánh kẻ tiểu nhân như ngươi, tưởng dễ nhìn là rất giỏi sao? Dĩ nhiên ăn xong liền trở mặt. Hừ, nói cho ngươi hay kẻ xấu xa như ngươi là ta từ bỏ liền…”

Thương Song Tử dừng lại cước bộ, cái mũi ngửi ngửi - có nhân loại* trong cung điện của Vương!

*Nhân loại: ý chỉ người khác vì ở đây là xà giới…là toàn rắn thôi.

Trên khuôn mặt lãnh đạm của hắn hiện lên một tia kinh ngạc, phải đề cao tinh thần cảnh giác. Nhân loại như thế nào mà có khả năng xuất hiện tại xà giới, lại ngay tại cung điện của Vương. Vương biết không? Là người tu đạo? Cũng…

Hắn lần theo mùi người tìm kiếm. Dừng lại tại cuối hành lang, hắn thấy một tiểu nam hài ngồi chồm hỗm ở đó, nhất định là “Hắn”!

Thương Song Tử ẩn thân sau một cây trụ cung, ánh mắt thăm dò tiểu nam hài. Hắn cực kỳ kinh ngạc, nếu như hắn không có nghe nhầm thì – tiếng nói…

“Thương Song Tử thối, ta không để yên cho ngươi, đánh thí thí** của ngươi, để cho ngươi đứng ngồi không yên, ta đánh đánh đánh…”

**Thí thí: mông

Thiên Bình vẫn như cũ, tiếp tục đánh cho hả giận mà hoàn toàn không phát hiện có người tới gần.

Này… Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Thương Song Tử có chút bất mãn nhìn tiểu nam hài kia nửa khuôn mặt béo mập trông rất khả ái. “Hắn” thoạt nhìn không có bất cứ…gì nguy hiểm, hắn từ từ thả lỏng tâm trí.

Chỉ là… Hắn với người này có cừu oán khi nào? Nhân loại hắn thậm chí– mặt cũng không có gặp qua, mà “Hắn”, dĩ nhiên, ở đây đang rủa hắn là tiểu nhân.

“Hô… Tâm tình đã khá rồi, hừ hừ, Thương Song Tử, sau này đừng…đắc tội với ta nữa, nếu không ta rủa chết ngươi.”

Thiên Bình cầm lấy mảnh giấy trắng bị gót giầy nàng đánh đến đen tuyền, có rất nhiều dấu giầy trên đó, mà tâm tình sảng khoái một hồi.

Nhìn cảnh cái tên bị nàng ngược đãi thảm hại, nàng đắc ý cười rất tươi.

Thương Song Tử có chút dở khóc dở cười nhìn người kia cười đầy miệng không ngớt. Tiểu hài tử này tính tình hoàn toàn là vô hại, chỉ là… nhân loại không nên sống ở xà giới, chỉ làm nhiễu loạn trật tự tam giới.

Vô luận là nguyên nhân gì khiến cho cái… tiểu nam hài này rơi vào xà giới, hắn cũng phải đưa “Hắn” trở về nhân giới!

Khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc, Thương Song Tử vừa định đi ra ngoài thì bả vai lại bị nhân cấp đè lại. Kẻ nào có thể thản nhiên vô thanh vô tức ***đến gần hắn?

***Vô thanh vô tức: không gây một tiếng động, ngay cả tiếng thở cũng không thấy.

Tim đập căng thẳng, hắn nhanh chóng quay đầu lại, kinh ngạc kêu lên: “Vương…”

Chưa kịp hô lên, hắn liền bị Thiên Yết che miệng lại. Chợt thấy một ánh hồng quang lóe lên, hai người biến mất trong nháy mắt.

Tại chỗ tối trong hoa viên, thanh âm nghi hoặc truyền đến: “Vương, nam hài kia là ai?.”

Cô Thiên Yết toàn thân tiêu sái ngồi lên trên tảng đá, môi bạc hơi vểnh một cái, con ngươi đen dày: “Nàng chính là.. là món đồ chơi bảo bối ta đưa về.”

Nhớ lại cảnh Thiên Bình ánh mắt lưng tròng luôn nhanh như chớp, trên khuôn mặt khả ái lúc nào cũng đầy vẻ ham chơi, cái miệng của hắn tự nhiên lại vung lên.

Thương Song Tử nhìn Vương vẻ mặt giống như mang theo sủng ái, trong lòng hắn nổi lên hồi chuông cảnh giác: “Vương, nam hài kia không của tộc loại ta, không thể ở lại xà giới, hắn sẽ làm nhiễu loạn trật tự tam giới.”

Cô Thiên Yết đôi mắt đen trầm xuống, nhìn thẳng vào trong mắt Thương Song Tử, mục quang sắc bén: “Ta không cho ngươi có bất kỳ chủ ý gì với nàng, nàng sau này do ta trông nom.”

Cái này đúng là điều mà Thương Song Tử hoàn toàn lo lắng. Đôi mày rậm của hắn vặn nổi lên: “Vương, chính là…”

“Không chính là gì cả!” Cô Thiên Yết quả quyết, một mực ngắt lời nói, nghĩ đến cái…tiểu nữ nhân kia sẽ rời đi hắn, hắn liền cảm giác được sự khó chịu tràn đầy trong lòng.

Trợn mắt nhìn cảnh Thương Song Tử liếc liếc mắt, một vẻ thâm trầm nhẹ nhàng tràn trên khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Nếu như ngươi dám len lén mang nàng hồi nhân giới, ngươi cũng không cần trở về!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro