Một Trăm Ngày Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện tình trong bài rap cùng tên.

Ngày thứ ba, là ngày đầu tiên em quay lại. Vì hai hôm trước, anh toàn gọi tên em sai. Anh thì không dám hỏi, phù hiệu anh cũng chẳng dám coi.

Mà này, người ta gọi đó là duyên em nhỉ? Duyên đưa anh được gặp em vào ngày hạ thật đẹp.

Cả ngày thứ tư và ngày thứ năm, anh vẫn chỉ trao vội em lá thư mà không dám nói. Mấy lá thư, tem dán vội, vài dòng chữ nghiêng nghiêng ấp ủ tình anh.

Anh chỉ biết là trao cho em thôi.

Nụ cười em vẫn thế, tim anh bỗng hấp hối. Bụi đường và bộ đồng phục nhân viên bưu điện. Anh không biết, nhưng ta thường gọi đó là yêu.

Ngày ba mươi, xấp thư vẫn còn trên tay, không hề vơi đi dù một ít, đong đầy thêm khó khăn từng ngày.

Ngày ba bốn, họ đã đá anh ra ngoài đường. Vậy cũng tốt, người lãng tử đã về lại đây với chốn phong sương. Như ngày trước, không người thương, có thằng nhóc bụi đời vất vưởng. Không mẹ cha, chợ Bình Tây, lấy mái hiên nơi đây làm nhà . Rồi sang hạ, đó là mùa của chò bay.

Anh quen rồi, không sao đâu.

Chuyến xe vài ba chục, anh vẫn chạy đi hằng ngày. Chở người đi khắp chốn rồi vẫn quay lại nơi đây. Vì nơi này có em.

Trang Hạ, tên của em làm niềm hạnh phúc sớm hôm lại đầy.

Rồi một ngày, nhìn em ngồi thu lu một góc. Em hát về giấc mơ đã mất. Anh bỗng thấy trong lòng hẫng thêm một nhịp, vì em.

Ngày bảy chín, em hùng hổ quay lại và ném vào mặt anh. Bức bảy tám thêm bức bảy bảy rồi một xấp anh không kịp tránh.

Em nổi đóa: "Anh có điên thì điên vừa phải thôi. Gửi thư không ghi người nhận, tôi không giữ người ta vứt luôn rồi."

Nhưng em à, anh đâu có quan tâm người ta. Anh chỉ ghi nơi anh cần gửi, nên bì thư chỉ đề "mùa hạ".

Mùa hạ mà anh yêu nhất, đó là mùa hạ mà em đi qua. Mùa hạ trời lên cao nhất, gay gắt thêm dặm đường xa nhà.

Ngày 86 tới ngày 90 là chuỗi những ngày gắt gỏng. Em đạp vội qua con phố vắng, không thèm nhìn xem có thư hay không.

Lòng anh nặng. Anh không biết anh làm gì sai, anh chỉ biết nơi đây còn lại 96 lá thư, ngày qua ngày thật tình chẳng biết trao ai.

Ngày 97 anh quyết định là phải làm lành, thiếu vắng những lá thư, nhưng nụ cười ấy vẫn còn xanh.

Ngày 100, chò rơi như thật chậm.

Bức thư đầu tiên em trao, là một chiếc thiệp hồng đỏ thắm.

Ngày 102, em tìm về con phố cũ. Vẫn gốc chò, vẫn ngôi nhà mái hiên bây giờ đây vắng chủ. Anh đi rồi.

Bà Năm hàng nước gọi í ới: "Thằng Thanh xe ôm nó kêu cô đưa con cả từ 2 ngày trước. Con giữ giúp nhé."

Xấp thư không người nhận, nằm khó hiểu trên tay em. Trong vô thức, em bóc một lá ra xem.

Rồi hết lá này đến lá khác, tất thảy 99 lá thư.

Em ngồi gục xuống hiên nhà vắng lặng, thấy mùa hạ vừa trôi qua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro