Những trò vặt vãnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các bậc phụ huynh ấy mà, họ thật nhẫn tâm mỗi sáng. Họ cứ đánh thức chúng ta dậy rõ sớm như vậy trong khi ánh mặt trời còn chưa rọi đến phòng chúng ta, đây đích thị là hành động ngược đãi những đứa trẻ đang trong con tuyệt vọng.
Nhất là có những buổi sáng, dù chúng ta đã dậy rồi nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn. Những hôm đó tớ thực sự có cảm giác như mình đúng là cái hình nộm bằng đất nặn trong trò chơi " Piloto hình nặn ". Ngay cả đến cái áo ngủ của tớ cũng nặng trĩu giống hệt kiểu nhát đầy những tấn bông nhúng nước vậy!! Tớ chẳng buồn kể đến bữa sáng là gì ...
... cũng chẳng buồn kể đến cái mùi rõ là hăng của thứ thuốc đánh răng cay xè mà vẫn chẳng khiến người ta tỉnh ngủ được, kóc buồn kể đến chuyện cái cánh tay chẳng đủ sưc đỡ lấy cái lược ( nói thế thì đủ biết lùa nổi nó lên cái tóc cứng đơ thì vất vả chừng nào .. ), chẳng buồn kể đến mấy cái dây buộc lũ giày mốc meo thối ủng chẳng buồn thắt nút lại ... Kóc buồn kể đến cái món thử thách là chuẩn bị cặp sách ...
Những buổi sáng như vậy có khác nào cảnh bị tra tấn hệt như trong những
bộ phim chiến tranh nói về mấy người Mỹ ra trận và đạp trúng bãi mìn
và cuối cùng là bị kẻ thù bắt được .......
Những buổi sáng như vậy, tớ thấy tất tần tật đều đen tối tới mức tớ chẳng hề muốn ra khỏi giường cũng chẳng hề muốn dậy chút nào. Thế rồi tớ gặp thằng Chính ...
Và thế chúng tớ cùng nhau đi đến trường. Tớ kóc hề có hứng làm gì cả, mọi thứ đều chán ngắt, tớ gần như chỉ muốn quay về nhà ngủ mà thôi. Chính trong mấy cái thời điểm ấy, thằng Chính sẽ rút ra trong cái túi áo ra một cái gói bột nhỏ và nói :
- Tao có gói bột ngứa để rắc vào quần thằng Thắng đây rồi !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro