Chuyện tình 1-0-2 kì 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì 3: "Xem phim một mình"

Số 2 vẫn có thói quen đi xem phim một mình, khi nó muốn suy nghĩ một cái gì đó. Nhưng lần này, có kẻ phá bĩnh...

___________________________________________________

*

Uhm, tớ với em ấy...

Số 0 bắt đầu kể câu chuyện về quan hệ giữa nó và số 2. Chuyện tưởng thì dài, mà kể ra thì chẳng có gì. Quả đúng là chẳng có gì. Nó đã kể tất cả các chi tiết, có điều cái câu chuỵên nó tình cờ nhặt được nụ cười của số 2 ở quán trà cách đây tầm ba bốn tháng gì đó thì nó không kể. Không cần phải kể, bởi vì nụ cười ấy....

*

Tớ kể xong rồi, đến lượt cậu... Nó nói và nhìn cô bạn đang chăm chú lắng nghe.

*

Chưa xong. Cậu nên kể cho tớ cả chuyện của cậu nữa. Giữ mãi trong lòng không tốt đâu. Trâm nói một cách nghiêm túc.

*

Tớ làm gì có chuyện gì mà kể?

*

Thật không? Chả nhẽ tớ tưởng tượng ra là cậu hay tránh ra đứng một mình nhìn xa xăm và buồn như thế mai là ngày tận thế? Hay là tai tớ có vấn đề nên cậu chơi nhạc vui mà tớ nghe buồn như sắp khóc?

*

À, điều đó...

______________________________ ________

Số 2 đi lang thang một mình trên con đường không quen. Nó biết nó đang đi đâu, nó đi xem phim, một mình. Đôi khi nó muốn như thế, giữ khoảng lặng cô độc cho chính mình thôi. Nó thích dành thời gian nghiền ngẫm về mọi thứ. Nó thở dài nghĩ về thằng bạn nó. Thằng bé thổ lộ với bạn Ngọc rồi, nhưng cũng chính vì cái tính quá tốt của nó, hôm trước nó nhắc nhở số 0 về chuyện xé thư của bạn Ngọc, nên hôm qua số 0 xuống làm quen với bạn Ngọc rồi... Thằng ấy hình như cũng biết ăn năn... Nhưng mà không phải chỗ.

Giờ thì trong trường đang ì xèo thông tin về việc nó và bạn Ngọc đang chạy đua đến việc giành được cả số 0 và số 1. Thật là phù phiếm. Mãi rồi nó cũng đến rạp chiếu phim. Nó đến sớm, hôm nay là thứ tư nên rạp sẽ đông, phải đến sớm. Nó sẽ, mua ghế VIP như mọi khi, và xem phim một mình. Bình thường ra thì số 1 sẽ đi với nó. Nhưng nó nghĩ là nó với thằng bạn cần phải giữ khoảng cách nhất định, nếu như thằng bạn nó muốn có bạn gái. Nghĩ đến chuyện đó, chợt nó thấy có gì đó là lạ đang dấy lên trong lòng.

Nó đang băn khoăn xem sẽ chọn phim nào thì chợt nó nhìn thấy... một nụ cười làm nó nhói đau lòng... Minh, có thể coi là mối tình đầu của nó, đang đi cùng một cô bé rất thân thiết. Và bạn ấy hình như đã nhìn thấy nó rồi.

*

Chào cậu, lâu lắm không gặp. Minh mỉm cười chào nó.

*

Ừ, cậu thế nào rồi? Lâu lắm không gặp. Tớ cứ nghĩ cậu vẫn đang đi học chứ nhỉ? Nó nặn ra một nụ cười giả tạo hết sức và cố tỏ ra thật bình thường. Nhưng nó sẽ ra sao nếu như bạn ấy biết nó đang đi xem phim một mình? Đành rằng thì đó chỉ là một việc phù phiếm, và rằng mọi việc đã kết thúc lâu rồi, nó vẫn không muốn Minh nhìn thấy nó trong bộ dạng này...

*

Ừ, tớ về chơi thôi. Đợt này ở bên ấy đang nghỉ. Cậu thế nào? Minh hỏi ân cần.

*

Tớ vẫn thế thôi, chẳng thay đổi gì cả. Nó mỉm cười.

*

Cậu định xem phim gì đấy, cố vấn cho tớ với?

*

Tớ cũng chỉ đang chọn thôi - con bé bối rối. Nó ước có số 1 ở đây cùng nó... Nó đã sợ cái câu hỏi tiếp theo...

*

Cậu đi xem phim với ai thế?

*

Tớ...

*

Em chọn phim xong chưa? - Một giọng nói ấm áp vang lên từ phía sau số 2 làm nó giật mình suýt đánh rơi đống quảng cáo phim trên tay nó.

....Chả hiểu từ đâu Tú - bạn thân của số 0 xuất hiện và hỏi nó với đầy sự thân thiết, cứ như thể chúng nó là...

*

À, tớ thấy rồi - Minh mỉm cười hơi miễn cưỡng.

*

Em... định xem phim này. Nó nhấc bừa cái tờ quảng cáo "Đại chiến xích bích II" lên và đưa cho Tú, và mỉm cười như không thể có gì giả tạo hơn. Nó tự cảm thấy xấu hổ với chính mình.

*

Phim ấy không hay đâu, nên xem phim này em ạ... Tú chỉ vào phim "Yes man" và tươi cười. Cái nụ cười... giống hệt của Minh - À, em giới thiệu đi chứ nhỉ? Ai đây? Chào em, anh là bạn của em ấy...

*

Chào anh, em là bạn cũ của bạn ấy. Minh mỉm cười. Hai người cứ chọn phim đi nhé, tớ đi mua vé đây...

Minh đã đi rồi. Còn lại nó với Tú thôi...

*

Anh ở đâu ra vậy?

*

Anh không được đi xem phim à?

*

Một mình sao? - Số 2 hỏi đầy vẻ nghi ngờ.

*

Thế em đi xem phim với ai à? - Tú tỏ vẻ thú vị

*

Không. Tôi đi một mình - Số 2 lạnh lùng

*

Không phải anh vừa cứu em khỏi một bàn thua trông thấy sao. Em nên cảm ơn anh chứ. Sao lạnh lùng thế? Tú hỏi như trêu ngươi, cái kiểu hỏi sao mà giống số 1 đến thế.

*

Cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nhờ anh giúp cả.

*

Nghe không giống một lời cảm ơn. Em nên gọi anh xưng em chứ. Nói như lúc nãy ý, nghe dễ thương hơn. Và giống như là cảm ơn hơn. Em có thấy thế không? Tú cố tình trêu cô bé đang rất bối rối.

*

Vậy thì em cảm ơn anh. Nó nói ráo hoảnh để lấp liếm sự bối rối thấy rõ.

*

Dù gì như thế cũng đỡ hơn. Này, vé xem phim của em này. Tú đưa cái vé "Yes man" cho cô bé.

*

Cảm ơn anh nhưng không cần thiết. Tôi có thể tự mua được vé.

*

Anh sẽ không vào xem cùng em đâu. Yên tâm. Anh sẽ xem phim khác. Em cứ cầm lấy, coi như là anh xin lỗi về vụ hôm trước, được chứ?

Số 2 vốn không phải là một đứa thích lôi thôi lằng nhằng, đôi co thật mệt. Thường thì khi đi với số 1 thằng bé vẫn hay giành phần trả tiền nên nó ban đầu còn đòi chia chác, về sau đôi co lại thành ra cãi nhau. Anh ta thích tốn tiền thì mặc kệ. Nó cầm vé, đi mua popcorn và vào phòng chiếu một mình. Nó đang đi thì nhận được tin nhắn "Em xem đi, và học cách nói có nhé". Bất giác, nó mỉm cười. Không phải nụ cười giả tạo hay gượng gạo. Một nụ cười từ niềm cảm ơn chân thành. Và ở đàng xa, có hai thằng bé đang điêu đứng vì nụ cười của nó, Tú, hiển nhiên rồi, và còn một người nữa... Minh...

______________________________ __________________

Cùng lúc đó...

*

Vậy ra cậu là một người rất tình cảm chứ không lạnh lùng hả? Trâm hỏi thú vị.

*

Cảm ơn nếu đó là lời khen. Số 0 nhếch mép cười. Nói ra được quả là rất dễ chịu. Và cảm giác có người nghe mình nói một cách đầy tình cảm và chăm chú cũng thật tuyệt vời nữa

*

Cậu học cảm ơn cũng nhanh đó, rõ ràng cậu rất giống em ấy.

*

Thật à? Số 0 ngạc nhiên hỏi.

*

Ừ, giống cả tính cách, lẫn cả chuyện quá khứ. Em ấy cũng từng như cậu. Và tớ nghĩ đến tận bây giờ em ấy cũng chưa vượt qua được chuyện ấy. Nên em ấy sống hơi khép mình. Ý tớ là em ấy luôn thân thiện và vui vẻ giúp đỡ mọi người, nhưng em ấy không chơi thân với ai trừ chị em tớ.

*

Em ấy rất giống với... bạn gái cũ của tớ. Đặc biệt là khi em ấy cười...

*

Thế à? Tớ vẫn tưởng chẳng ai có thể cười rạng rỡ được như em ấy. Em ấy và em trai tớ đúng là một cặp bài trùng. Trâm mỉm cười. Sắp có dạ hội, cậu chuẩn bị tiết bị văn nghệ cho lớp mình nhé?

*

Tớ không...

*

Đừng từ chối, cậu nên học cách hoà đồng và nói có với mọi người chứ...

*

Tớ...

*

... sẽ nghe theo sự sắp xếp của tớ. Thôi mà, cậu cần phải cởi mở thì mới bớt cô đơn. Tớ sẽ chuẩn bị tiết mục cho cậu nhé... Trâm nháy mắt. Có một điều rất đặc biệt ở Trâm, đó là ánh mắt. Ánh mắt như có thể đọc được suy nghĩ của mọi người, như có thể hiểu mọi chuyện chỉ sau một cái chớp mắt. Và như là mở ra một thế giới đầy hoa lá cỏ cây - thế giới của sự tươi mới, ở đó dường như chỉ có niềm vui.

*

Ừ. À tớ bảo, cậu... có rảnh thứ 7 này không?

*

Có chuyện gì à? Tớ chỉ rảnh từ 3 giờ thôi?

*

Tớ muốn rủ cậu đi xem phim. Coi như là cảm ơn cậu đã nghe tớ nói hôm nay...

*

Như thế hơi ít, nhưng được rồi, tớ sẽ đi cùng cậu. 3h30 ở trường nhé.

*

Ừ...

______________________________ _____________

Trở lại rạp chiếu phim

*

Em đã xem xong phim rồi à? - Tú hỏi khi số 2 vừa bước khỏi phòng chiếu.

*

Sao anh lại ở đây?

*

Anh đợi em. Em không nghĩ là nếu bạn em tình cờ gặp em ra một mình sẽ thế nào à? Anh nghĩ đã giúp thì phải giúp đến cùng, mà anh cũng thích đóng vai này. Tú mỉm cười lém lỉnh- Trong một giây số 2 muốn nói với Tú rằng anh ta... đừng bao giờ cười nữa, nếu không nó sẽ... gọi anh ta là anh xưng em mất.

*

Anh coi thường tôi thế. Nếu gặp bạn ấy tôi sẽ nói anh đi vệ sinh, rồi tôi đi về phía WC, ở đó chẳng có thang máy là gì?

*

Thông minh thật. Nếu em gặp bạn ý ngay ở cái thang máy cạnh WC?

*

Thì tôi sẽ giả vờ nghe điện thoại, rồi chuồn ra thang máy khác. Thiếu gì cách. Anh đang lo là tôi bị thiểu năng hả?

*

Ừ, Anh thừa nhận là anh nghĩ mình sẽ làm cho em phải cảm ơn thật lòng.

*

Tôi không bao giờ nói cảm ơn nếu không thấy cần.

*

Vậy anh có thể gặp em sau giờ học ngày mai không?

*

Không. Rất tiếc.

*

Phí cả công mua vé cho em xem "Yes man".

*

Anh tiếc à? Muộn rồi. Nếu anh xem fim ấy thì bài học của phim là phải nói có đúng lúc. Chào anh nhé. Số 2 nói rồi chạy biến vào thang máy đang sắp đóng cửa. Tú vẫn đứng đó, thẫn thờ. Cô bé mỉm cười trước khi thang máy đóng cửa. Và khi thang máy đóng, cô bé nói một mình "Em cảm ơn anh"

______________________________ _______

Trong khi ấy, số 1 đạp xe về một mình. Mặt trời vừa ló ra vài vết sáng đã chìm nghỉm trong xám xịt những mây. Nó thấy có gì đó không ổn. Nó đã nói ra tình cảm của nó rồi. Nhưng có vẻ dễ dàng quá. Nó cứ ngỡ nói ra sẽ khó khăn lắm. Ai ngờ nó nói trơn tuột vậy. Nó chợt nhớ đến số 0 khi nói "Tao yêu mày" có khi còn không dễ dàng như nó. Nó cảm thấy có gì đó không ổn. Dễ dàng quá liệu có thể là tình yêu? Số 2 đã mất hàng năm vẫn không thể vượt qua chuyện cũ, nó và Minh hợp nhau đến thế mà cuối cùng chia tay vì một lí do rất vớ vẩn: khoảng cách. Nó đã sợ thứ tình cảm chóng vánh, hời hợt nửa vời, đang nghĩ đến đó, nó thấy...

Kíttttttttt. Tiếng xe phanh gấp, có đụng xe rồi. Nhưng có vẻ cũng không nặng lắm. Nó đến gần hơn và thấy bạn Ngọc đang ngã dưới đất. Bạn ấy vừa bị một xe máy đâm phải, nhưng lái xe vô trách nhiệm thấy bạn ấy không bị thương nặng đã phóng đi mất rồi. Nó nhanh chóng đến gần, đỡ bạn ấy dậy và dựng xe lên:

*

Ấy có đau lắm không? Nó hỏi vồn vã nhìn vào vết trầy nơi cổ tay đang rướm máu - Ấy vào bên kia đường ngồi đợi tớ một lát nhé. Nói rồi nó đỡ cô bé vào một quán trà bên đường và rồi đến hiệu thuốc gần nhất mua bông băng gạc. Khoảng 5' sau nó trở lại với một nụ cười:

*

Ấy đưa tay đây tớ băng vào nhé.

Ngọc ngắm nhìn cậu bạn đang tận tình với những băng những gạc, một sự quan tâm ấm áp và ân cần làm người ta cảm động. Ở cậu ấy có điều gì đó mà bất cứ ai khi ở gần đều cảm thấy an toàn và bình yên...

*

Cảm ơn ấy nhiều lắm... Không có ấy không biết tớ sẽ thế nào...

*

Không có gì. Vinh dự cho tớ mà. Số 1 nháy mắt hóm hỉnh. Xe của ấy không sao đâu, tớ xem xét rồi, để tớ đi cùng ấy về nhà nhé...

Suốt chặng đường về, số 1 và Ngọc đã nói những câu chuyện bình thường và vui vẻ. Thực sự là Ngọc đã rơi vào tình thế khó xử suốt mấy tuần nay. Từ lúc số 1 ngỏ lời, số 0 làm quen đến giờ mọi sự cứ rối tung cả lên, tất cả chỉ tại cô bạn Mai của nó hơi... nhiều lời. Ngọc thực sự rất ngại khi gặp số 1. Vì bạn ấy chắc cũng khó xử khi việc ấy đến tai cả trường.

Còn số 1 thì đang băn khoăn xem con bạn làm gì mà mãi không gọi cho nó. Số 1 rất vui khi được đi cùng Ngọc như thế này, nhưng bạn ấy thì dường như không được thoải mái cho lắm. Mà thực ra nó cũng cảm thấy hơi khó xử...

______________________________ ___________________

Số 0 ngồi lặng tờ trong phòng và mải mê nghĩ về những chuyện nó nghe chiều nay. Có lẽ số 2 cần nhiều thời gian để chấp nhận nó. Nó tự dưng thấy thương cho cô bé quá. Nhưng cô bé không có vẻ gì là muốn mở lòng ra với nó... Nó cũng thấy ngạc nhiên là việc nói chuyện với Trâm làm nó cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều và nó không thấy bứt rứt nữa. Nó không còn cảm thấy canh cánh nỗi đau về người mẹ đã bỏ rơi bố con nó nữa, và nó cũng thấy dần dần bóng hình của mối tình đầu phai nhạt đi. Nó ngó qua cửa sổ thấy số 2 đang lững thững đi về. Trông cô bé có vẻ vui hơn mọi ngày...

Số 2 về nhà và cảm thấy ... thanh thản. Nó có cảm giác, lần đầu tiên nó đã vượt qua hoàn toàn chuyện cũ. Và điều đó, có một phần đóng góp không nhỏ của Tú. Có lẽ số 0 cũng không phải là người tệ như nó nghĩ, vì bạn anh ta cũng không đến nỗi nào, chẳng phải muốn đánh giá một người phải xem bạn anh ta là ai đó sao... Số 2 ngước mắt lên nhìn thấy số 0 cũng đang nhìn nó. Trong một khoảnh khắc đầy lá rơi và rạng rỡ nắng cuối ngày, hai ánh mắt chạm nhau và không hề chủ đích, cả hai cùng mỉm cười... Rồi như nhận ra sự quá thành thực của cái cười ấy, cả hai đều trở lại vẻ lạnh lùng vốn có, để lại giữa không gian đẹp như thơ mộng hai vệt của nụ cười....

______________________________ _____

Chiều thứ 7

*

Cậu sẽ đệm đàn cho em cậu hát nhé? Trâm nói với số 0 khi cả hai đang cùng đi xem phim.

*

Sao lại thế?

*

Cậu luôn trả lời câu hỏi bằng câu hỏi. Tớ nghĩ cậu và em ấy cần hàn gắn và giải quyết hiểu lầm giữa cậu và em cậu thôi. Gì thì gì, bây h hai người đã là anh em rồi, phải làm hoà chứ.

*

Em ấy sẽ không đồng ý đâu... Em ấy rất ghét tớ mà.

*

Để mọi việc cho tớ, cậu tin tớ mà - Trâm nhìn nó. Một cảm giác ấm áp và tin cẩn lạ lùng.

Tối thứ 7

*

Em không làm đâu. Sao em lại phải làm thế? Số 2 nhìn Trâm nhăn nhó.

*

Em biết không, cậu ấy thực ra là người rất tình cảm, và lúc này là lúc cậu ấy cần một cô em gái. Chị sẽ kể cho em nghe...

[...]

*

Thật hả chị? - Số 2 ngạc nhiên đầy bối rối

*

Đó không phải là chuyện để nói dối được. Chị cũng không được gì nếu nói tốt cho một người lạ. Em sẽ hát nhé?

*

Uhm... Em sẽ suy nghĩ.

*

Chị sẽ coi như thế là đồng ý.

______________________________ __________

Số 2 ngồi kể cho thằng bạn thân tất cả mọi chuyện về Tú và số 0, và cả Minh nữa. Số 1 im lặng lắng nghe và bỗng dưng thấy có gì đó rộn lên trong lòng. Số 1 mừng cho bạn. Con bạn thân rồi cũng có thể mở lòng mà đón nhận những cảm xúc mới mẻ. Và số 1 cũng kể cho số 2 nghe chuyện của nó và Ngọc. Mọi chuyện dường như đang tốt đẹp dần lên.

*

Thế là mày thích nhé. Tao cam đoan bạn ấy thích mày. Đứa con gái nào không thích mày có mà điên.

*

Mày có thích tao đâu? Số 1 vặn vẹo

*

Tao thích mày mà. Tao còn yêu mày nữa. Vì tao yêu mày nên tao để cho mày đi tìm tình yêu đích thực mà. Số 2 mỉm cười.

*

À, tao sẽ tham dự dạ hội của trường với bạn ấy. Tao và bạn ấy sẽ song ca mày ạ.

*

Bài gì thế? Số 2 ngạc nhiên hỏi.

*

Chắc sẽ là "xe đạp", hợp giọng bạn ý mà. Với cả hôm trước tao với bạn ý đi xe đạp về với nhau mà.

*

Ừ, còn tao chắc sẽ hát bài "Dấu phố em qua" với... số 0. Tao hát, số 0 sẽ đánh đàn.

*

Mày nên gọi là anh đi là vừa.

*

Khó gọi lắm mày ạ.

*

Vậy là lần đầu tiên tao với mày thành đối thủ tranh giải nhể?

*

Tao tặng luôn giải cho mày đấy.

*

Tao sẽ được giải Nhất và tặng nó cho mày. Số 1 tự tin khẳng định.

*

Cứ chờ xem...

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro