Chap 36: Trả thù, chăm sóc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối giờ học, các cô đã về biệt thự, các chàng nhận được một cuộc gọi:

- Ồ! Các thiếu gia đó sao?- Giọng nói ghê rợn cất lên cùng nụ cười gian xảo

Heiji*lạnh*: Ông là ai?

- Tao là ai mày không cần biết, chỉ cần biết là vợ các mày đang nằm trong tay bọn ta.

Các chàng bỗng nhiên mất kiểm soát nhưng vẫn cố giữ được bình tĩnh...

Shinichi*ánh mắt rực lửa*: Ông đã làm gì vợ tôi?

Heiji*cố kìm nén núi lửa phun trào*: Ông cần bao nhiêu tiền?

Kaito*ánh mắt giết người*: Nếu ông đụng vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ khiến ông mất mạng.

- Haha, không ngờ mấy cô gái này có thể khiến cho chúng mày bồn chồn như vậy. Tao chọn đúng người để bắt rồi. - Hắn ta cười như điên.

Saguru*lạnh lùng băng giá*: Trả lời câu hỏi của bọn tôi.

- Hakuba thiếu...làm gì mà căng vậy?! Tao không cần tiền, tao cần mạng kìa. 

Makoto*lạnh nhạt*: Ông lấy mạng của tôi, thả cô ấy ra.

- Trao đổi mạng sao? Vậy đến đây đổi lấy mạng vợ chúng mày đi. - Cười đáng sợ.

Heiji*lạnh hơn băng*: Địa điểm?

- Chúng mày chỉ được đến một mình, không có bất kì vệ sĩ nào đi theo. Còn không, tao giết. - Cười khinh bỉ.

Kaito*lòng cảm thấy lo lắng*: Được.

- Địa điểm là XXX, đường XXX,..

Saguru*tắt máy*: Chúng tôi sẽ đến. Cấm ông đụng đến các cô ấy.

Makoto*chạy đi lấy xe, hoảng hốt*: Nhanh lên!

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru*không kiểm soát được mình*: Ừ.

5' sau, các chàng bước vào cửa, nhân lúc không để ý, phía sau các chàng có 5 người bịt chiếc khăn tẩm thuốc mê lên miệng, mũi các chàng khiến cho các chàng ai đấy đều ngã gục xuống. Hắn ta bước ra, nhoẻn miệng cười: Chúng mày còn non lắm! Trói chúng lại.

5 đứa con gái của hắn uốn éo bước ra...Phải, hắn ta là kẻ đã giết bố mẹ các cô và 5 đứa con gái: Minamoto, Tokimaya, Koizumi, Motama, Sukito.

Minamoto *nâng cằm Shinichi lên, ngắm gương mặt anh*: Cha có thể cho chúng con chơi đùa với các anh được không ạ?

Tokimaya *ánh mắt thèm thuồng nhìn Heiji đang trúng thuốc*: Tụi con muốn một đêm thật mặn nồng với các anh ấy.

Koizumi *di chuyển hai ngón tay từ miệng, rồi xuống cổ Kaito*: Người yêu của em ngon đấy.

Motama, Sukito *ánh mắt lộ rõ vẻ ham muốn*: Được không cha?

Kẻ giết người*cười nham hiểm*: Các con cứ tự nhiên mang chúng nó vào phòng.

Minamoto, Tokimaya, Koizumi, Motama, Sukito*sai vệ sĩ mang mỗi chàng vào mỗi phòng*: Cảm ơn cha~

Kẻ giết người*gọi video cho các cô, cười mãn nguyện*: Đây là con gái của Mori, Toyama, Nakamori, Miyano, Suzuki sao?

Các cô*nhìn qua màn hình, lạnh*: Là tôi.  Ông là ai?

Hắn ta*quay từng cảnh các ả đang"lên giường" với các chàng, cười cợt*: Mày thấy gì chưa?

Aoko*đang uống sữa thì lập tức đánh rơi vỡ chiếc cốc, đáng sợ*: Ông muốn gì?

Kazuha*cười nhếch miệng*: Ông nghĩ đó là điểm yếu của bọn tôi?

Ran*bình tĩnh hết mức có thể, lạnh giá*: Ông có là người đã giết bố mẹ bọn tôi, phải chứ?

Hắn ta*cười*: Ồ! Con gái chủ tịch Mori thông minh đấy, nhưng mày chậm hơn tao một bước rồi.

Shiho*lạnh đến mức có thể khiến mọi người đóng băng*: Ông muốn gì?

Hắn ta: Tao muốn mạng chúng mày, chúng mày đã khiến con gái tao hận đến mức muốn tự tử, vì vậy tao muốn chúng mày phải CHẾT.

Sonoko*sát khí*: Địa điểm?

Hắn ta: Làm gì mà vội mà vàng, chúng mày đến sớm để ngắt mất cuộc vui của con gái tao à?

Kazuha: Ông đã cho các anh ấy uống gì?

Hắn ta: Tao cho chúng uống thuốc mê nhẹ, rồi trói chúng lại. Lát nữa chúng nó sẽ tỉnh lại, tao bắt chúng với mục đích là lấy mạng mày thôi.

Ran, Aoko, Shiho*tay nắm thành hình quả đấm, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản*: Địa điểm?

Hắn ta: Mày thích thì tao chiều. Địa điểm là XXX, đường XXX,..đến một mình, bằng không tao giết chồng chúng mày.

Ran*tắt máy*: Cấm làm gì các anh ấy.

Nói rồi, các cô lên xe do Sonoko lái phi một mạch đến địa điểm với tốc độ ánh sáng. Cánh cửa bật ra, các cô bước vào mang theo những ngọn gió lạnh đến rợn người. Hắn ta*hoảng hốt, hét lên*: Sao chúng mày vào được đây? Đám vệ sĩ kia đâu hết rồi??

Sonoko*cười, chỉ ra các vệ sĩ đang được các cô cho"ngủ" một thời gian dài*: Bọn tôi cho họ nghỉ ngơi ngoài kia rồi.

Hắn ta*ra lệnh cho một đám vệ sĩ nữa nhào lên*: LÊN!

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko* cười nhếch môi đáng sợ đến rùng mình*: Thích thì CHƠI!

Chưa đầy 3' sau, các cô đã đưa đám vệ sĩ ấy vào giấc ngủ dài. Máu bắn tung tóe khắp nơi, hắn ta ra hiệu cho nhiều mũi tên nhọn bắn ra từ hai phía bay thẳng vào các cô. Các cô thấy vậy nhanh chóng né được những mũi tên rướm máu ấy. Ran*lạnh*: Các anh ấy đâu?

Hắn ta*cười khẩy*: Tao còn muốn con gái tao có một bữa ăn ngon mà. Kích động sớm vậy, chứng tỏ mấy đứa đó rất quan trọng với chúng mày.

Aoko: Ông muốn lấy mạng bọn tôi?

Hắn ta: Đó là lấy mạng chúng mày. Đã từ lâu, tao đã nuôi mong ước giết chúng mày rồi. Bố mẹ chúng mày bị tao giết cũng đáng thôi.

Kazuha*sôi máu*: Ông nói gì tôi cũng được nhưng không được xúc phạm bố mẹ tôi.

Hắn ta*cười*: Đây không phải là chỗ cho mày thể hiện tình mẫu tử.

Shiho*núi lửa phun trào*: Các anh ấy đâu?

Sonoko*cười*: Ông nghĩ chúng tôi để yên cho các con gái ông "trên giường" với chồng chúng tôi sao?

Hắn ta*cắn răng, gọi đám vệ sĩ*: Mày định làm gì? XÔNG LÊN CHO TAO.

Các cô chỉ im lặng cười nửa miệng, xuất ra những đòn Karate, Akido, Teawondo, Judo, Tiệt Quyền đạo khiến cho đám vệ sĩ chết hàng dài dưới chân các cô. Hắn ta*sợ hãi*: Sao...sao chúng mày có thể?

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*cười*: Sao chúng tôi lại không thể?

Hắn ta: Mày muốn gì?

Ran: Tôi muốn ông thả các cậu ấy ra.

Hắn ta*cười thách thức*: Nếu bọn mày đánh lại được 2 tên vệ sĩ của mỗi phòng thì họ được thả và tao lấy mạng chúng mày.

Các cô nghe xong câu nói ấy, khẽ nở nụ cười...

*Phòng Minamoto:

Lúc này, Shinichi đã tỉnh, nhận thấy mình đang bị trói. Ả ta đã lột áo khoác, tháo cà vạt của anh ra, cởi mấy nút áo sơ mi phía trên của anh, hôn lên cổ anh. Shinichi*đẩy ả ra, tức giận*: Cô làm gì vậy?

Minamoto*tỏ vẻ đáng thương*: Thì em đang giúp anh thoát khỏi con đĩ Mori Ran đó thôi.

Shinichi*lạnh lùng*: BIẾN.

Minamoto*tiến lại gần Shinichi, vuốt ve má anh*: Em yêu anh thật lòng mà, anh chỉ có thể là của em thôi.

Shinichi*sắc lạnh, đôi mắt xanh dương bây giờ chỉ một màu đỏ ngầu tức giận*: CÚT.

Minamoto chuẩn bị hôn lên môi Shinichi, thì Ran đá sập cánh cửa, bước vào. Minamoto*có vẻ sợ*: Sao mày vào được đây?

Ran*cười lạnh, bước đến lấy tay chặn môi Minamoto gần chạm môi Shinichi*: Tao cho họ ngủ rồi.

Minamoto*sợ hãi*: Sao...có thể chứ?

Ran*đá mạnh Minamoto bay ra khỏi giường, sát khí đùng đùng*: Lúc nãy tao có nghe mày nói là: "Mày đang giúp Shinichi thoát khỏi con đĩ ..." nhỉ?!

Minamoto*chuẩn bị tát Ran*: Thì sao? Mày đúng đậm chất con đĩ, chuyên đi cướp đồ của người khác.

Ran*hất tay ả ra, ánh mắt sắc hơn dao*: Vậy mày đang ve vãn chồng tao thì có được gọi là đĩ không?

Shinichi*đỏ mặt*

Minamoto*nổi giận x 5*: Anh ấy không phải là chồng mày. Anh ấy là của tao, của tao.

Ran*cười khinh*: Mày chắc không? 

Minamoto*ra lệnh*: Tụi bay đâu, ĐÁNH CHẾT CÔ TA!

Ran*xử lí từng tên một, đáng sợ hơn*: Cuối cùng ai chết thì vẫn chưa biết đâu à nha~

Minamoto*sợ như đang gặp ma*: Đó...đó là vệ sĩ tốt nhất cơ...mà.

Ran*ánh mắt viên đạn*: Ai cũng vậy, kể cả vệ sĩ tốt nhất mà dám đụng đến độ kiên nhẫn của tao thì đều phải CHẾT.

Minamoto*giễu cợt*: Mày nghĩ tao chỉ có từng nấy vệ sĩ?

Từ đâu xuất hiện những tên vệ sĩ cao to cầm vũ khí đứng sau lưng Ran. 

Ran quay lại đằng sau, cười: Mày thích chơi vũ khí? Được thôi, tao chiều.

Các vệ sĩ này không những không đánh Ran mà còn giúp Ran. Minamoto*tức giận*: Sao bọn mày lại giúp ả?

Các vệ sĩ cúi người, lịch thiệp: Chào Ran Đại tỷ.

Ran*cười*: Hello! Sao các anh lại ở đây?

Các vệ sĩ*vui vẻ*: Đúng là sư phụ rồi.

Ran*cười*: Thế bây giờ có muốn giúp tôi không?

Các vệ sĩ*nghiêm chỉnh*: Được ạ!

Minamoto*bủn rủn chân tay*: Sao...sao mấy người quen nhau?

Ran cởi trói cho Shinichi. Shinichi*hôn Ran*: Em yêu của anh!

Ran*đỏ mặt, ra lệnh*: GIẾT Ả.

Các vệ sĩ đi đến tra tấn ả. Ran đưa áo khoác cho Shinichi, kéo Shinichi ra ngoài: Giúp tôi nha~

Các vệ sĩ*không ngừng đánh đập ả*: Vâng ạ.


*Phòng Tokimaya:

Ả ta đang cởi dần áo của Heiji ra, vuốt ve anh thì anh mở mắt ra vì thuốc hết tác dụng. Heiji*lạnh buốt*: Tránh ra khỏi người tôi.

Tokimaya*cởi tiếp, tay chạm lên cơ thể anh*: Anh yêu, em đang làm cho cuộc tình của chúng ta thêm ngọt ngào thôi mà ~

Heiji*đẩy ả ra, quát lớn*: TÔI KHÔNG YÊU CÔ.

Tokimaya*đáng thương, hôn lên cổ anh*: Anh vô tâm quá nha~Em giận rồi đó~

Heiji*đá mạnh ả ra, nổi giận*: BIẾN.

Tokimaya tiến đến gần Heiji, định sờ khắp người anh thì cánh cửa đột nhiên gãy đôi, Kazuha bước vào, ghen ghét: Tao với mày có duyên quá nhỉ?!

Tokimaya*tức giận*: Mày...sao mày vào được đây?

Kazuha*cười, bước đến gần ả*: Thế tại sao tao không được vào đây? Chồng tao đang trên giường với một đứa như mày cơ mà.

Heiji sững sờ trước câu nói của Kazuha...

Tokimaya*nổi giận*: Anh Heiji là chồng tao. KHÔNG PHẢI chồng mày.

Kazuha*tát thật mạnh vào mặt ả, phủi tay*: Toàn son với phấn, bẩn hết cả tay. Tao không muốn biến nơi này thành chỗ dành chồng nha~

Tokimaya*tức*: Mày không yêu anh ấy thì phải nhường cho tao chứ!

Kazuha*cười*: Yêu hay không liên quan đến mày à? Dù tao có yêu hay không yêu cậu ấy đi chăng nữa thì mày cũng không có cửa đâu.

Tokimaya*oán hận*: BỌN BAY ĐÂU? 

Các vệ sĩ đi ra, tay cầm những con dao sắc nhọn xông vào cô. Nhưng chưa đầy 4' sau, cô đã cho chúng tiếp đất hoàn hảo.

Tokimaya*sợ hãi*: Mày...

Kazuha*cười*: Sao? Sợ rồi à? Ai vừa hùng hổ lắm cơ mà.

Tokimaya*co rúm lại*: Mày...mày định làm gì?

Kazuha*cầm một con dao dưới đất đến gần ả*: Đây là cái giả phải trả khi động đến tao.

Tokimaya*run sợ nhìn con dao*: Mày...

Kazuha cầm con dao rạch mặt ả ra, những giọt máu cứ thế mà rơi ra một tràng, giết ả xong, Kazuha lấy khăn lau đi máu, rồi gỡ trói cho Heiji.

Heiji*rùng mình khi nhớ lại cảnh Kazuha vừa làm*: Em làm hơn quá rồi đó.

Kazuha*mặc áo vào cho Heiji, cười*: Đừng sợ, thế là còn nhẹ đó.

Heiji*run đến mức ôm chầm lấy Kazuha*: Từ lần sau đừng đến những chỗ nguy hiểm như này đó.

Kazuha*ôm Heiji, dịu dàng*: Không đến thì làm sao mà cứu được cậu.

Heiji*cảm động, hạnh phúc*: Nhớ anh à?

Kazuha*kéo Heiji ra ngoài, đỏ mặt*: Lại mơ mộng rồi~


*Phòng Koizumi:

Tay ả đang di chuyển lân la trên cơ thể cường tráng, 6 múi của Kaito, môi thì không ngừng hôn lên mặt anh. Kaito mở mắt và biết ngay mình đang ở đâu. Kaito*đẩy ả ra, lạnh*: CÚT RA.

Koizumi*nũng nịu*: Anh Kaito ~ Em nhớ anh lắm anh biết không?

Kaito*không thèm nhìn ả, sát khí*: CÔ ĐIÊN À?!

Koizumi*tay chạm nhẹ lên ngực anh, ánh mắt trìu mến đến phát ói*: Em điên vì anh rồi.

Kaito*đá ả bay ra xa, ánh mắt đủ để giết hàng vạn con người*: CÂM.

Koizumi*khóc lóc*: Anh đã bị con điếm Nakamori Aoko nào đó làm mê hoặc rồi phải không?

Sau khi Koizumi nói xong câu này, cánh cửa gãy ra làm đôi, Aoko*cố kìm nén tức giận*: Mày nói ai là con điếm?

Kaito*vui mừng*: Aoko!

Koizumi*cười*: Tất nhiên là mày rồi, con điếm.

Aoko*đá vào bụng ả, cười cho qua*: Mày đang lên giường với người có vợ rồi đấy, thế không gọi là điếm thì gọi là gì? Hay gọi là gái cho "thân thiện".

Kaito đỏ mặt, hạnh phúc vì cuối cùng Aoko cũng chịu nhận mình là vợ anh.

Koizumi*sợ hãi, ôm bụng*: Nếu anh ấy có vợ, thì chắc chắn người đó phải là tôi.

Aoko*ôm Kaito vào lòng*: Tùy mày, đồ mơ mộng hão huyền.

Koizumi*chạy đến, đẩy Aoko ra*: Mày dám ôm anh ấy?

Aoko*tung cước teawondo, cười*: Chuyện thường ngày mà. 

Koizumi*đau đớn*: Mày...

Aoko*ôm Kaito*: Tao đã nói rồi mà, không được thì nhường cho người khác đi.

Koizumi: Còn...lâu....

Aoko*dẫm lên tay ả, cười đáng sợ*: Mày muốn trở thành con điếm đích thị thì sang...THẾ GIỚI BÊN KIA đi.

Koizumi*gọi vệ sĩ*: Bọn mày đâu hết rồi?

Các vệ sĩ xuất hiện trước mặt Aoko để bảo vệ cho Koizumi. Aoko chuẩn bị tư thế đánh nhau: Nào! Lên đi.

"Bốp...bốp...bốp", "Binh...binh...binh" liên tục được vang lên và các tên vệ sĩ lần lượt ngã xuống sàn. Aoko đi kiểm tra từng tên xem chết chưa: May quá! Chưa chết!

Koizumi*sợ cấp độ 1000*: Sao...

Aoko*đi đến, đánh vào người ả*: Chết đi.

Sau khi giết xong Koizumi, Aoko đến cởi trói cho Kaito, mặc áo vào cho Kaito: Đáng yêu ơi!

Kaito*đỏ mặt, hơi run*: Mà em giết cô ta như thế có bị cảnh sát bắt không?

Aoko*cười tươi*: Yên tâm! Nếu bắt tớ sẽ vu khống cô ta tội...cướp chồng.

Kaito*cười gian*: Vậy là em đồng ý làm vợ anh?

Aoko*kéo Kaito ra ngoài*: Chưa đâu, chỉ là để dọa cô ta thôi.

Kaito*thất vọng*: Vậy sao...

Aoko "Lại là cái miệng hại cái thân. Mình thiệt là!"


*Phòng Motama:

Motama đã cởi hết quần áo của mình ra, chỉ chừa lại đồ lót. Ả ta nằm vào nguời Saguru, tay mân mê gương mặt anh. Thuốc hết tác dụng, Saguru bừng tỉnh, mặt anh lập tức tối sầm lại khi nhìn thấy ả. Saguru*đẩy ả ra*: CÔ TO GAN LẮM!

Motama*nhẹ nhàng, âu yếm*: Anh là chồng em mà.

Saguru*thấy kinh tởm, nổi giận*: Tôi là CHỒNG của Shiho thôi. Cô chẳng là gì cả.

Motama*ôm Saguru, quyến rũ anh bằng thân hình của mình*: Anh không có cảm giác gì hết sao?

Saguru*quay mặt đi, lạnh x 100*: Mặc quần áo vào, thật kinh tởm!

Motama*không chịu rời anh*: Không đâu!

Saguru*đẩy mạnh ả ra, tức giận*: TÔI NÓI RỒI: MẶC QUẦN ÁO VÀO.

Cánh cửa bật ra, khiến cho Motama hoảng hốt khi nhìn thấy người đó. Shiho bước vào, lạnh: Cậu ấy nói là mặc vào rồi kìa, đồ bám dai.

Motama cầm con dao nhỏ xông lên, đánh Shiho: Mày giỏi nhỉ? Dám chống lại tao.

Shiho*đạp vào bụng ả, cười đắc thắng*: Lần trước, ta thắng mày thì bây giờ cũng vậy.

Motama*trèo lên giường,ôm hôn Saguru*: Nhưng anh ấy là của tao.

Shiho*thấy thì tức đến sôi cả máu, cầm súng chĩa vào đầu ả*: Mày còn nói?

Saguru*cười với Shiho*: Vợ anh ghen rồi sao?

Shiho*đỏ mặt, đe dọa Motama*: Mơ đi...Tao cho mày chầu diêm vương luôn.

Motama*run sợ*: Mày...muốn gì?

Shiho*cười*: Mặc quần áo vào.

Motama*ngoan ngoãn đi mặc quần áo*

Shiho*liếc ánh mắt dò hỏi về phía Saguru*: Anh nhìn thấy gì chưa?

Saguru*thành thật*: Chẳng đẹp bằng em.

Shiho*cởi trói cho Saguru*: Giỏi nịnh.

Motama*ra lệnh cho đám vệ sĩ*: LÊN CHÚNG BAY!

Shiho "tiếp đón" từng tên một bằng những cú Judo đau đớn làm cho tất cả đều sợ hãi kể cả Saguru.

Motama*ngã xuống, sợ*: Mày...sao mày...

Shiho*bắn một viên đạn xuyên qua trán Motama*: Đi đi.

Saguru*run, ôm Shiho*: Em...em có nhất thiết phải làm vậy không?

Shiho*cất súng đi, dịu nhẹ, kéo Saguru ra ngoài*: Lúc nào đó tớ sẽ kể cho cậu nghe.


*Phòng Sukito:

Ả đang lột gần hết quần áo trên người Makoto, thì Makoto sực tỉnh, đẩy ả ra. Makoto*hét lớn. tức giận*: CÔ LÀM GÌ VẬY HẢ?

Sukito*chớp mắt ngây thơ, chạm tay lên cơ thể Makoto*: Em có làm gì đâu.

Makoto*đá ả ra chỗ khác, nổi cơn thịnh nộ*: KHUẤT KHỎI MẮT TÔI.

Sukito*giọng khiêu gợi*: Sao anh phải tức giận với em vậy ~~

Makoto*mùi thuốc súng tỏa ra*: CÔ IM ĐI.

Sukito*nói nhỏ vào tai Makoto*: Em chỉ muốn trở thành vợ anh thôi mà ~

Makoto*cương quyết*: Tôi sẽ không bao giờ cưới cô.

Sukito*giả vờ rơm rớm nước mắt*: Sao..lại thế?

Makoto*không quan tâm*: GIẢ TẠO.

Sonoko*đá mạnh vào chiếc cửa, cửa đổ xuống*: HI ~ Bạn hiền ~

Sukito*tức tối*: Mày...mày dám phá hỏng thời cơ của tao.

Sonoko*ngây thơ vô số tội*: Bổn tiểu thư có làm gì đâu! Trùng hợp! Trùng hợp đó mà.

Sukito: Mày dám chọc tức tao? Mày giỏi thật!

Sonoko*cười tự hào*: Tao biết, không cần thiết phải khen vậy đâu!

Makoto*cười gượng*: Sonoko! Đến giờ mà em vẫn đùa được sao?

Sonoko*thách thức*: Nào, có thằng cha vệ sĩ nào đánh không? Bà đang ngứa tay.

Sukito*nổi hứng, ra lệnh cho đám vệ sĩ*: MÀY THÍCH THÌ LÊN!

Đám vệ sĩ nhào lên đánh cô, nhưng Sonoko không hề lúng túng mà còn tỏ vẻ vô cùng hứng thú. 2' sau, cô đã hạ được hết đám vệ sĩ.

Sukito*run*: Mày...

Sonoko*cởi trói cho Makoto, tự kiêu*: Tao làm sao? Xinh đẹp quá à? Tài giỏi quá à?

Makoto*đến chịu thua với cô vợ này*: Em này!

Sonoko*quay lại với cơn giận ban đầu, nói một đám côn đồ đang thèm khát tình dục đi vào*: Nhưng gì mày vừa làm trên người Makoto, bây giờ mày sẽ được thử cảm giác.

Sukito*sợ khi nhìn thấy một đám côn đồ đang nhìn ả với ánh mắt dục vọng*

Sonoko*kéo Makoto ra ngoài*: Phục vụ ả cho tốt nhé, cưng~

Đám côn đồ*ngoan*: Vâng ạ.

- Anh sẽ cho em sướng nhất có thể. ~

- Em yên tâm! Anh sẽ làm nhẹ mà ~

- Cô em ngon phết đấy!

...

Các cô ra khỏi các phòng "ân ái" của mấy ả, thì bắt gặp gương mặt tức giận của hắn ta.

Hắn ta*cầm cây gậy sắc chạy đến định đập vào đầu Aoko*: Chúng mày dám giết con gái tao.

Kaito*lấy tay đỡ cho Aoko làm cho tay anh bị thương khá nặng*: Ông...

Aoko*lo lắng cho Kaito*: Cậu có sao không?

Kaito*cầm tay kìm máu*: Không sao đâu.

Shiho *tức giận chạy đến, định cho hắn ta một cước vào bụng*: ÔNG ĐỊNH ĐÁNH RAN! thì...bỗng đâu xuất hiện một tên vệ sĩ bảo vệ cho hắn ta, cầm một con dao chém cô. Saguru thấy vậy chạy đến đỡ cho Shiho, và bị một vết thương ở vai, máu chảy ra một dòng.Shiho*xót thương*: Cố một tí nhé! Lát về tớ băng bó cho, rồi cậu muốn gì cũng được.

Saguru*vui*: Ừm...

Shiho*lạnh*: Mối thù của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu.

Hắn ta*cười*: Tao biết chứ, nhưng mày không giết được tao đâu. Mới một chút mà chồng của hai đứa mày đã bị thương rồi kìa! Vô dụng thật!

Ran*nổi giận, cầm dao chém đầu tên vệ sĩ, đá một cái thật mạnh vào bụng hắn ta*: Ông đừng tưởng tôi không dám đánh ông...

Kazuha*tức giận không kém*: Tốt hơn hết là nên cái miệng của ông lại.

5 tên vệ sĩ của hắn đứng ra bảo vệ hắn ta, đẩy mạnh hai cô ra. Hắn ta*cười*: Mày không giết được tao đâu. Haha...

Sonoko*cười*: Đừng tự tin quá!

Hắn ta*cười*: Tiểu thư nhà Suzuki ạ! Tôi giết bố mẹ của các cô cũng đáng thôi. Đáng ra cả 5 tập đoàn phải là của tôi rồi.

Aoko*ngạc nhiên*: Ý ông là sao?

Hắn ta*kể lại, giọng hận*: Hôm ấy là cuộc bình chọn các chủ tịch cho 5 tập đoàn. Tao đã bí mật dùng tiền để mua chuộc ban giám khảo và khiến họ bình chọn tao. Nhưng ngay thời điểm tôi đang chuẩn bị được nhận chiếc ghế chủ tịch thì bố các cô đã vạch trần sự thật trước mắt của rất nhiều người. Từ đó, cuộc đời của tao đi vào hướng bi kịch, mọi người ai ai cũng ghét tao, khinh bỉ tao. Tao chưa bao giờ dừng ý định giết bố mẹ chúng mày và tao đã thành công. Hahaha. Và bây giờ chúng mày - con của những kẻ thù không đội trời chung của tao với chồng chúng mày sẽ phải chết. Chờ chết đi.

Shiho: Nhưng đó là lỗi do ông, bố chúng tôi chỉ làm đúng thôi mà.

Hắn ta*cười khinh miệt*: Mày nghĩ sao vậy? Tao vốn là một người có học thức, tài năng, là người thích hợp nhất với chiếc ghế chủ tịch thì làm sao có thể để cho bố mẹ chúng mày lên ngôi được chứ!

Kazuha*tát vào mặt hắn*: Hành động bây giờ của ông đang thể hiện rõ ông là một người vô học đấy.

Hắn ta cho 2 tên vệ sĩ tài năng nhất lên đấu với cô: MÀY BIẾT GÌ MÀ NÓI.

Aoko*đánh cùng Kazuha vì nhận thấy 2 tên vệ sĩ này tốt hơn những vệ sĩ còn lại*: Tớ giúp cậu.

Ran*gằn giọng*: Ông muốn gì?

Hắn ta nhìn các cô thèm thuồng: Ta đổi ý rồi, con gái tao đã bị chúng mày giết hại. Vì vậy, chúng mày phải làm vợ lẻ của tao.

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*nói lớn*: KHÔNG ĐƯỢC.

Hắn ta cho 5 tên vệ sĩ đi đến gần các chàng, đá mạnh vào bụng các chàng, miệng các anh phun ra máu, ngã xuống: IM.

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*cơn thịnh nộ đi đến đỉnh điểm*: Ông...

Hắn ta*cười*: Nào, có đồng ý làm vợ lẻ của tao không?

Các cô bây giờ, mắt không còn thể hiện sự trong trẻo, đáng yêu nữa mà thay vào đó là sự lạnh lùng, oán hận tột cùng. 

Ran phi phi tiêu sắt vào trúng mặt ông thì bị tên vệ sĩ chắn cho, cô nháy mắt với Kazuha,Aoko, Shiho, Sonoko "Các cậu xử 5 tên này cho tớ nha~". 4 cô cũng hiểu ý của Ran, ra dấu ok.

Kazuha*một mình xử 2 tên*: Lên nào.

Aoko*xông vào một tên*: Solo thôi!

Shiho*bị tấn công, nhưng cô nhanh chóng đáp trả*: Sợ quá nhỉ?!

Sonoko*cười, mời đánh trước*: Đến đây nào, anh trai ~

Hắn ta run run nhìn Ran, vì hiện tại chỉ hắn và Ran đấu với nhau. Ran cười nửa miệng quyến rũ: Ông muốn đánh với tôi không?

Hắn ta (lại) cho một đám 50 tên lên đánh Ran, nhưng tất cả đều đã bị cô đánh cho đi xuống âm phủ rồi. Ran phủi tay: Ông dám làm thương chồng tôi, thì đây chính là cái kết.

Shinichi đang bất tỉnh nhưng lại lờ mờ nghe thấy câu nói của Ran.

Hắn ta rất sợ nhưng cố không tỏ vẻ ra bên ngoài: Để tao xem mày còn có sức không? - Nói rồi hắn ta cho 80 tên lên đánh cô. Rồi cũng bị Ran đánh bầm dập, không ngóc đầu lên nổi.

Ran*chạy đến, đấm vào bụng hắn*: Đến lượt ông.

Hắn ta đau nhưng vẫn cố gục dậy, cố cầm cây súng bắn Ran: Tao chưa thua đâu!

Ran nhẹ nhàng né từng viên đạn một, cho đến khi trong súng đã cạn kiệt đạn. Hắn ta sợ sệt nhìn Ran: ...

Ran*đạp, đánh liên hồi lên người ông ta*: Ông già rồi, cẩn trọng chút.

Hắn ta cố vực dậy nhưng không được, cười nụ cười man rợn: Hahahahaha. Ta lại thua lần nữa rồi. Hahahaha.

Ran*đâm một nhát dao vào tim hắn ta*: Vĩnh biệt...

Một hồi sau, hắn ta cũng xuống địa ngục tụ họp với các ả. Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko cũng đã làm cho mấy tên kia phải cúi đầu chịu thua. Trong căn phòng này, sộc mùi máu, tử thi.

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko chạy đến đỡ các chàng ngồi dậy, lòng vừa lo lắng vừa sợ.

Aoko*gọi cứu thương*: Để tớ gọi cứu thương.

Các cô ra sức gọi các chàng nhưng chỉ nhận là không gian yên lặng đến lạ thường.

Shiho*nhìn vết thương của Saguru, lòng không khỏi thương*: Thiên tài của em ơi! Dậy đi, đừng ngủ nữa.

Ran*ôm Shinichi*: Ấm áp của em ơi!

Aoko*lay lay nhẹ Kaito*: Đừng ngủ nữa, dậy chơi với em đi. Đáng yêu...

Kazuha*đặt nhẹ đầu Heiji lên đùi mình, gần khóc*: Đùa quá là không tốt đâu nha... Da đen ...

Sonoko*hứa mọi thứ, mắt rơm rớm*: Nhút nhát, dậy đi rồi em hứa là sẽ không mê trai, bỏ anh nữa! Em hứa!

(*Thiên tài, Ấm áp, Đáng yêu, Da đen, Nhút nhát là biệt danh các cô đặt cho các anh. Ý nghĩa nó ra sao thì...chưa bật mí)

___________________________________________________________

"Bí...bo...bí...bo" xe cứu thương đến và đưa các chàng đến bệnh viện. Các cô cũng báo cho bố mẹ của các anh biết, ngồi ngoài đợi bác sĩ ra nói tình hình bệnh. Nước mắt của các cô bắt đầu tuôn rơi khi đợi lâu quá, chưa thấy bác sĩ có động tĩnh gì. (Vì đây là một cao thủ đã giết rất nhiều người nên các cô có giết hắn ta và con gái thì cũng không bị bắt. ^^Chắc tự vệ?^)

Ran*khóc, trách chính mình*: Tại...tại tớ mà...Shinichi...mới...

Kazuha*lau nước mắt bao nhiều cũng không hết*: Heiji mà...có...mệnh hệ gì thì ai chơi với tớ...

Aoko*khóc ầm lên*: Hức...hức...đáng yêu của tớ đang gặp ở trong kia...

Shiho*cũng lần đầu rơi nước mắt vì anh*: Nếu anh ấy có làm sao thì...ai giảng bài cho tớ? Ai cãi nhau với tớ? Ai chăm sóc tớ?

Sonoko*tự trách mình, nước mắt lăn dài trên má*: Chỉ...tại mình...tại mình bỏ lơ anh ấy.

3' sau, các bậc phụ huynh cũng đến...

Yukiko*hốt hoảng chạy đến, lo lắng*: Bé Shin của mẹ sao rồi?

Yusaku*trấn an vợ*: Em..bình tĩnh.

Các bà mẹ nhận thấy mắt các cô đỏ hoe lên vì khóc liền hỏi: Các con khóc à?

Ran, Kazuha: Không ạ!

Aoko, Shiho, Sonoko*chối*: Làm sao mà con lại có thể khóc vì một tên ngốc cơ chứ!

Các bậc phụ huynh đổ mồ hôi vì sự cứng đầu của các cô. Rồi 1'

2'

3'

4'

5'

6'

7'

... Trôi qua trong lo lắng, sợ hãi, khóc thương thầm. Bác sĩ*bước ra, mặt vui*: Thưa các ngài...

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*sốt ruột*: Sao?

Bác sĩ*bàng hoàng trước cử chỉ của các cô*: Dạ, vết thương của các thiếu gia không đe dọa gì đến tính mạng đâu ạ! Nhưng vẫn cần nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày trong bệnh viện ạ! 

Có một số ai đó thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

Bác sĩ: Một lát nữa các thiếu gia sẽ được chuyển đến phòng chăm sóc VIP ạ!

Phụ huynh: Rồi.

Mẹ Heiji*hỏi han*: Con trai tôi tỉnh chưa?

Bác sĩ*mở cửa cho mọi người vào thăm*: Rồi ạ, các vị có thể vào thăm.

Chikage*trách mắng*: Kaito, sao con mạo hiểm vậy hả? Có biết là mẹ lo cho con lắm không? Con với chả cái, chẳng hiểu con giống ai nữa.

Kaito*đầu óc quay cuồng với mẹ*: Con xin lỗi mà.

Yukiko*nhéo nhẹ Shinichi*: Bé Shin, con làm mẹ lo lắm đấy.

Shinichi*đau*: Đau con mẹ.

Shizuka*định "tặng" cho Heiji một cú Kendo nhưng thôi, lắc đầu ngán ngẩm*: Không biết con có phải con mẹ không nữa!

Heiji*cười*: Thì con là con mẹ mà.

Shizuka*lườm Heiji*: Còn nói?

Mẹ Saguru*nhẹ nhàng hơn 3 bà phu nhân kia*: Con thấy trong người sao rồi?!

Saguru: Con ổn mà mẹ.

Mẹ Makoto*chuẩn bị cho Makoto một trận thì bị bố anh ngăn lại*: MATOTO!!

Makoto*nhức cả tai, đau*: Gì...gì vậy mẹ?

Mẹ Makoto: Còn ăn nói với mẹ kiểu đó à? Nếu con làm sao thì ai cưới bé Sonoko về cho mẹ.

Makoto "Hóa ra mẹ quan tâm đến điều đó, cứ tưởng là mẹ quan tâm mình cơ chứ.": Con xin mà.

Yusaku: Ran, chuyện gì đã xảy ra vậy con?

Ran*sợ*: Dạ...

Yusaku*cười*: Đừng sợ, nói ta nghe. Đằng nào Shinichi cũng sẽ là chồng con mà.

Tất cả gật đầu: Phải đó.

Ran*đỏ mặt, đập trán*: Con sẽ kể nhưng không phải vì chồng gì đó.

Yusaku: Ừ, ừ. Kể ta nghe.

Ran: Hôm nay bọn con gặp người đã giết bố mẹ bọn con 10 năm trước ạ!

Các bậc phụ huynh: Sao không nó cho chúng ta?

Kazuha: Bọn con muốn tự mình trả thù cho cái chết bi thương của bố mẹ ạ!

Aoko*hối lỗi*: Con xin lỗi vì đã giấu các bác ạ!

Chikage*cười, khích lệ*: Thôi nào, chúng ta sẽ tha lỗi cho con nếu như con gọi ta là mẹ chồng.

Aoko*đỏ mặt*: Dạ? Nhìn sang Ran, Kazuha, Shiho, Sonoko đang nhìn cô với ánh mắt mong chờ.

Toichi*lấp lánh*: Nói ta là bố chồng nữa!

Aoko*ngượng* "Ước gì có cái hồ nào đó thật sâu để cho mình chui vào": Con...

Toichi, Chikage*giả vờ lau nước mắt*: Khó lắm sao?

Aoko*bất chấp*: MẸ CHỒNG, BỐ CHỒNG.

Ran, Kazuha, Shiho, Sonoko: Good!

Kaito ánh mắt trìu mến nhìn Aoko khiến cho cô đỏ mặt hơn.

Bố Saguru: Con kể tiếp về chuyện lúc nãy đi.

Shiho: Vâng, đầu tiên ông ta bắt các cậu ấy rồi gọi nói bọn con đến ạ! Trong lúc bọn con đến, ông ta để cho 5 đứa con gái của ông"lên giường" với các cậu ấy ạ! Sau đó, bọn con đến...

Kazuha*thẳng thừng*: Rồi giết 4 người, còn 1 người thì đang bị Sonoko cho"vui chơi" với một đám côn đồ. Rồi hắn ta vì tức bọn con giết con hắn ra lệnh cho 5 tên vệ sĩ đứng ra bảo vệ hắn...

Sonoko: 5 tên vệ sĩ ấy được đào tạo rất tốt ạ! Sau đó, hắn ngỏ ý muốn lấy bọn con làm vợ lẻ thì các cậu ấy ngăn cản nên bị 5 tên vệ sĩ đá vào bụng, bất tỉnh ạ!

Aoko: Chúng con đấu với 5 tên vệ sĩ và hắn ta ạ! Kazuha, con, Shiho, Sonoko đã đánh bại được 5 tên vệ sĩ, còn Ran thì một mình đấu với hắn ta cùng 130 tên vệ sĩ ạ!

Các bậc phụ huynh vỗ tay rầm rầm: Con dâu ta giỏi lắm!

Chikage*tức*: Cô ta dám lợi dụng con trai của ta...

Shizuka: Thế mấy đứa đó đã làm gì con trai các cô chưa?

Heiji: Kazuha đến kịp lúc, cô ta định "làm gì" con luôn.

Kazuha*thoáng đỏ mặt*

Ran: Lúc ấy con đã cố gắng hết sức để chống lại 130 tên đó ạ, tại vì chỉ có hạ được họ thì mới cứu được các cậu ấy ạ!

Yusaku*tự hào*: Đúng là người phụ nữ lọt vào mắt của con trai ta.

Mẹ Saguru*nhìn qua các cô và phát hiện ra điều gì đó đáng ngờ*: Các con sao đấy?

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*buồn rầu nhưng không tỏ vẻ ra bên ngoài*"Tại mình mà anh ấy bị thương.": Dạ, không sao đâu ạ. (đồng thanh tập 1)

Yukiko*nhìn xuyên thấu*: Có khúc mắc gì trong lòng à?

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*vẫn buồn*"Phải, tất cả là tại mình": Không ạ. (đồng thanh tập 2)

Shizuka*cười*: Trông các con như người vô hồn ấy.

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko: Đâu ạ, con khỏe lắm ạ. (đồng thanh tập 3)

Chikage*đụng nhẹ vào Aoko và cố suýt ngã*: Đụng nhẹ mà đã gần ngã rồi.

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*buồn*: Không sao đâu ạ.(đồng thanh tập 4)

Các bà mẹ cứ liên hồi hỏi các cô con dâu của mình như thế, các cô không chịu thừa nhận nhưng các chàng thì hiểu các cô đang nghĩ gì, các chàng muốn chính miệng các cô nói ra nên không nói gì. (Hiểu vợ ấy mà)

Heizo*cười*: Hỏi nhiều như vậy thì làm sao mà con nó trả lời nổi.

Yusaku*đi ra ngoài*: Chi bằng để cho chúng không gian riêng đi.

Toichi*tán thành*: Được đó.

Các bậc phụ huynh bước ra ngoài. Các anh cũng được chuyển sang các phòng VIP riêng. Không khí trong phòng bỗng nhiên trầm lặng xuống hẳn, không ai chịu mở lời trước. Các cô đang ngồi bên cạnh giường các chàng, còn các chàng người thì đọc sách, người thì nhìn chằm chằm vào điện thoại, người thì đeo tai nghe, chơi game trên Ipad, người thì làm gì đó trên máy tính, người thì nghe nhạc. Vệ sĩ bước vào và run sợ trước không khí ngột ngạt của từng căn phòng này: Chủ tịch, tôi đã nhắn tin cho các anh trai, chị gái của các ngài về việc kẻ giết người rồi ạ!

Ran,Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*liếc mắt nhìn vệ sĩ, ẩn ý* "Ra ngoài."

Vệ sĩ nhanh chóng chạy ra ngoài "Vâng ạ"

*Phòng Kaiao:

Kaito*miệng hỏi Aoko, mắt vẫn chăm chú chơi game*: Rốt cuộc em làm sao vậy?

Aoko*lúng túng*: Tớ...

Kaito*tháo tai nghe ra, dừng chơi, dịu dàng*: Em làm sao?

Aoko*run run*: Không...không có.

Kaito*nắm lấy tay Aoko, nhẹ nhàng*: Chuyện gì? Nói anh nghe.

Aoko*bật khóc nức nở, ôm lấy Kaito, run*: Tớ lo cho cậu lắm!!! 

Kaito*ôm Aoko, ân cần*: Thế thì anh càng vui chứ việc gì phải sợ?

Aoko*ôm chặt Kaito*: Nhưng tớ sợ cậu sẽ trách tớ vì lôi cậu vào nguy hiểm và khiến cậu bị thương.

Kaito: Đừng buồn. Sau hôm nay, anh mới biết em cũng có máu ghen đó.

Aoko*đỏ mặt*: Ghen lúc nào? Rảnh quá.

Kaito*cười*: Vậy em rảnh lắm!

Aoko*chuẩn bị đánh Kaito nhưng thấy anh đang bị thương nên không làm gì*: HỨ.

Kaito*vuốt ve cô*: Em là gì của anh? Em là vợ anh. Thế thôi.

Aoko*buông Kaito ra*: Chưa phải vợ.

Kaito*một tay chơi game, một tay nắm lấy tay Aoko*: Vậy sao?

Aoko*đỏ mặt*

....

*Phòng Makson:

Sonoko*chăm chú gọt hoa quả cho Makoto, im lặng*

Makoto*khó chịu, dừng nghe nhạc*: Em sao vậy?

Sonoko*tỉnh bơ*: Ý cậu là sao?

Makoto*gõ nhẹ vào đầu Sonoko*: Nói anh biết đi. Làm sao mà một cô gái hay nói như em hôm nay lại im lặng bất thường như thế.

Sonoko*tức muốn sôi máu với tên này*: Thế bây giờ cậu muốn thế nào?

Makoto*nhìn thẳng vào mắt Sonoko làm cô lảng tránh*: Em đang buồn chuyện gì à?

Sonoko "Thôi đành nói thật vậy.": Ừm...

Makoto*vuốt nhẹ tóc Sonoko*: Chuyện gì?

Sonoko*ấp a ấp úng*: Thì...thì tớ sợ cậu sẽ mắng tớ vì đã làm cậu bị thương.

Makoto: Đừng lo, ngoài việc em đi mà không xin phép anh, đi chơi với người con trai khác, mê trai, lơ anh,  thì anh không mắng em chuyện gì nữa đâu. Nếu có thì cùng lắm cũng chỉ là giận thôi, Em yêu ạ.

Sonoko*đỏ mặt, đút một miếng hoa quả vào miệng Makoto*: Vậy hả? 

Makoto*há miệng, ăn*: Màn đánh ghen lúc nãy của em hay lắm!!

Sonoko*đỏ mặt quay đi*: Ghen đâu mà ghen, chỉ là trả thù giúp bố mẹ đã mất thôi.

Makoto*nghi*: Anh thì lại nghĩ nó không đơn giản là trả thù đâu à nha~

Sonoko*đánh vào người Makoto*: HỪ.

Makoto*thốt lên*: Á..đau.

Sonoko*nhẹ hơn, xin lỗi rối rít*: Sorry, sorry, sorry mà.

Makoto*cười nhẹ*: Ừ.

...

*Phòng Heikaz:

Kazuha*cố bịa ra một câu nào đó để phá không khí này*: Có đói không?

Heiji*thử lòng Kazuha*: Không.

Kazuha*cười gượng*: Vậy có đau ở đâu không?

Heiji*lạnh*: Không.

Kazuha*nuốt cục tức* "Cái tên này...": Thế...

Heiji*tắt điện thoại, ánh mắt dò xét*: Em bị làm sao vậy?

Kazuha "Chết rồi!!!": Có...có sao đâu!

Heiji*sát mặt Kazuha khiến cô lạnh sống lưng*: Thật không?

Kazuha*nuốt nước bọt*: Th...Thật.

Heiji*giả vờ giận dỗi, quay sang chỗ khác*: Anh ngủ.

Kazuha*lay lay vai Heiji*: Này, đừng giận nữa mà.

Heiji*không trả lời*: ...

Kazuha*cố để anh nhìn cô*: Heiji~~~

Heiji*coi như không khí*: ...

Kazuha*đi hết bên này đến bên kia thì Heiji lại quay mặt sang chỗ này rồi đến chố khác để tránh nhìn mặt Kazuha*: Heiji~~~

Heiji*nhìn thẳng vào mắt Kazuha*: Nói cho anh biết, em làm sao?

Kazuha*hối lỗi*: Tớ...tớ xin lỗi vì làm cậu bị thương.

Heiji*phì cười, dịu giọng, nâng cằm Kazuha lên*: Em mà còn xin lỗi anh nữa là anh hôn em đấy.

Kazuha*buồn buồn*: Tớ cũng sợ cậu sẽ trách tớ vì đã đưa cậu vào nguy hiểm.

Heiji*xoa đầu Kazuha, cười cười*: Ai trách em đâu. Trách em để em không lấy anh à?

Kazuha*đỏ mặt*: Kể cả có không trách thì tớ còn lâu mới làm vợ cậu. Đừng mơ.

Heiji: Em BẮT BUỘC phải làm vợ anh.

Kazuha*đỏ mặt*

....

*Phòng Hakshi:

Saguru*chăm chú nhìn máy tính, miệng hỏi Shiho, dịu dàng*: Em có thể nói cho anh biết em đang buồn chuyện gì không?

Shiho*đỏ mặt*: HẢ?

Saguru*gõ máy tính, nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu*: Anh hỏi là Em đang buồn chuyện gì vậy?

Shiho*lảng đi*: Làm gì có...

Saguru*kéo Shiho vào lòng, thì thầm nhỏ*: Em nói đi mà ~

Shiho*lạnh lùng, đút một miếng cháo vào miệng Saguru*: Không.

Saguru*quay mặt đi, nũng*: Em không nói thì còn lâu anh mới ăn.

Shiho*lo lắng*: Cậu không ăn thì làm sao mà khỏe được.

Saguru*giận dỗi*: Không khỏe cũng được.

Shiho*dỗ dành, đưa thìa cháo trước miệng Saguru*: Thôi nào, ăn đi. Tớ thương ~

Saguru*ánh mắt cố thuyết phục*: Nếu thương thì nói cho anh biết em làm sao đi.

Shiho*đút vào miệng Saguru*: A...

Saguru*há miệng ra, ăn ngon lành, hạnh phúc*: Kể đi. Rồi anh ăn hết cả bát cháo luôn.

Shiho*vừa đút cho Saguru ăn vừa kể*: Tớ chỉ buồn vì sợ cậu sẽ mắng tớ thôi!

Saguru*xoa đầu Shiho*: Vì sao anh mắng em?

Shiho*đút cho Saguru*: Vì giết người, đưa cậu đi vào nguy hiểm.

Saguru*cười xòa, chân thực*: Giết người? Nguy hiểm? Thứ nhất, giết người là do em ghen quá thôi, với em có lí do riêng mà. Thứ hai, anh tự nguyện lao vào nguy hiểm vì em.

Shiho*đỏ mặt*: Đó không phải ghen, đó chỉ là do cô ta quá dơ bẩn mà thôi.

Saguru*ngoan ngoãn ăn cháo*: Tại sao em biết cô ta dơ bẩn? Hay là em thấy anh bị cô ta làm vậy nên mới nói thế?!

Shiho*cố bịa*: Thì...nhiều lúc mấy cô ta cũng đến bar của bọn tớ "nựng" đàn ông mà.

Saguru*tỏ vẻ không tin mấy*: À...há ~


*Phòng Shinran:

Ran*đứng dậy, đi ra ngoài*: Nghỉ đi.

Shinichi*cất giọng lạnh lùng*: Đứng lại cho anh.

Ran*dừng bước, quay mặt lại*: Gì?

Shinichi*mắt không rời mấy trang sách*: Ngồi xuống.

Ran*ngồi xuống ghế bên cạnh giường Shinichi*:...

Shinichi*lạnh nhưng không kém phần ấm áp*: Em sao thế?

Ran*nói luống cuống*: Sao đâu!

Shinichi*ánh mắt sắc lạnh, nhẹ nhàng*: Có nói không?

Ran*quay mặt đi*: Nói gì?

Shinichi*đặt quyển sách xuống bàn bên cạnh, hôn lấy môi Ran ngấu nghiến*: Phạt.

Ran*đỏ mặt*: Ưm...ưm...

Shinichi*dừng hôn, nhưng vẫn để nguyên "tư thế"chuẩn bị hôn tiếp*: Em tưởng lừa được anh à? 

Ran*đỏ mặt x 5, vẫn chưa chịu nói ra*: Nhưng mà nói gì?

Shinichi*đè Ran xuống giường, ghì chặt hai tay cô xuống giường, ghé sát vào mặt Ran*: Anh là chồng em mà còn không biết em đang giấu gì à? (Ủa, mà hình như Shinichi đang bị thương mà)

Ran*đỏ mặt x 100* "Trời! Từ lúc nào mà lại có người có thể đọc được suy nghĩ của mình cơ chứ!": Nói.

Shinichi*hôn lên môi cô*: Nói đi ~

Ran: Dừng lại thì mới nói được chứ! Chỉ biết đe dọa người khác.

Shinichi dừng hôn, nhìn thẳng vào mắt Ran để kiểm chứng xem cô nói thật hay nói dối

Ran*hơi run*: Tớ chỉ sợ cậu sẽ ghét tớ, không chơi với tớ.

Shinichi*hôn mạnh Ran lần nữa*: Sao lại sợ anh sẽ ghét em? Anh yêu em còn chưa đủ mà.

Ran*giọng trầm xuống*: Vì tớ làm cậu bị thương. Đáng lẽ ra là chuyện này chỉ liên quan đến tớ thôi, ai ngờ kéo cả cậu vào...

Shinichi*hôn tiếp >.<*: Anh nói luôn, chuyện liên quan đến em đều phải thông qua anh hoặc liên qua đến anh. Còn chuyện anh bị thương là do ông ta chứ đâu phải do em.

Ran*đỏ mặt x 10*: Hết rồi.

Shinichi*gian tà*: Mà anh không ngờ là em ghen lại đáng sợ thế luôn.

Ran*quay mặt sang chỗ khác, để tránh ánh mắt Shinichi*: Không phải ghen đâu.

Shinichi*ôm Ran vào lòng*: Em khóc thương anh à?

Ran*đánh nhẹ vào người Shinichi*"Sao mình lại thích mùi hương này thế nhỉ?! Khoan đã, mình biến thái từ lúc nào vậy?: Tự luyến!

Đằng sau các cánh cửa là các vị phụ huynh đã trông thấy tất cả, họ khẽ mỉm cười với nhau. "Chúng ta mong các con mãi mãi như này."

----------------------------------------------------------------------------------------

8:00, các cô hẹn nhau ra ngoài ăn tối, vì lúc nãy chỉ mới các chàng ăn thôi. Các cô phải khản cả cổ để xin các chàng cho ra ngoài và hứa sẽ đi an toàn. Thực ra thì các chàng cũng bảo các cô ăn cùng nhưng các cô từ chối. Tại nhà hàng: Các cô ngồi xuống ghế.

Sonoko*nhảy lên, vui mừng*: Đây là thời gian nghỉ ngơi của chúng ta.

Kazuha, Aoko*vui không kém*: Phải đấy.

Shiho*để ý thấy môi Ran vừa bị sưng thêm một chút*: Môi cậu vẫn chưa hết sưng à?

Ran*đỏ mặt*: Chưa.

Sonoko*che miệng cười khoái chí*: Làm sao mà hết sưng được, ngày nào họ cũng hôn nhau ít nhất 30 lần mà.

Kazuha: Ờ ha! Nhưng hầu hết toàn bị cưỡng hôn nhỉ?!

Aoko*nhận xét*: Kudo nghiện luôn rồi.

Ran*thoáng đỏ mặt*: Các cậu thôi đi.

Shiho*nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy*: Ngượng lắm mới nói thật cho anh ấy.

Sonoko*liếc về phía Shiho*: Cậu mà cũng biết ngượng à?

Kazuha: Còn tớ thì lo cái tên da đen đó giận nên phải nói hết luôn.

Aoko*đỏ mặt*: Tớ thấy Kaito cũng thật lòng muốn biết nên nói cho.

Shiho*đỏ mặt*: Tớ phải nói cho cậu ấy, không thì cậu ấy sẽ chẳng chịu ăn hết bát cháo đâu!

Sonoko: Đành nói chứ biết sao...

Ran*ngượng chín mặt*: Tớ suýt bị cưỡng hiếp rồi đấy, may mà nói cho anh ấy kịp.

Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko: Tình cảm quá nha~

Ran: Sợ chết chứ tình cảm cái gì!

Aoko*gọi phục vụ*: Thôi, bọn mình ăn chút gì đi.

Nhân viên: Các tiểu thư ăn gì ạ?

Sonoko: Ăn gì đó nhẹ nhẹ thôi chứ không béo đó.

Kazuha: Cho tôi 5 bát mì ramen.

Nhân viên: Vâng ạ, xin chờ chút ạ!

5' sau, cô nhân viên đã mang 5 bát mì ramen đến cho các cô. Vừa ăn các cô vừa tám:

Ran: Mà các cậu có định đi về biệt thự tắm không?

Kazuha*ngửi mình*: Toàn mùi tanh của máu.

Sonoko*ám chỉ các chàng*: Nhỡ may họ không cho thì sao?

Aoko*nghi hoặc*: Từ lúc nào mà cậu lại phép tắc quá vậy?

Shiho*hùa theo*: Bình thường cậu toàn trái lệnh thôi mà.

Sonoko*gãi đầu*: À...thì...

Kazuha*tinh nghịch*: Hay là trốn về một chút đi.

Aoko*suy tư*: Chỉ mất khoảng 15 phút là cùng.

Ran, Shiho, Sonoko*vui vẻ*: Quyết định vậy đi~

Sau khi các cô ăn xong, lên xe về biệt thự tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến khách sạn, họ cảm thấy có cái gì đó lạnh lạnh ở đây. 9:00 Các cô từng người về mỗi phòng xem các anh thế nào...thì bị các anh tra hỏi đủ thứ rồi kéo lên giường ngủ cùng, các cô vừa bất ngờ vừa sợ nên nằm im trong lòng các anh ngủ. 

_______________________________________________________

^.^         >.<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro