Chap 11: Tất nhiên là sau Cúp mùa đông vẫn sống cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải đấu Cúp Mùa đông cấp quốc gia bắt đầu vào ngày 19 tháng 12 và sẽ có các trận đấu kéo dài cho đến ngày 24 tháng 12, cho đến khi 32 đội từ khắp cả nước tìm ra nhà vô địch.

Đã là hai tuần sau khi Hanamichi và Rukawa hẹn hò, trong hai tuần này, cuộc sống của họ không có nhiều thay đổi, vẫn là đến lớp học, tham gia câu lạc bộ bóng rổ, về nhà và luyện tập ở sân bóng rổ công cộng. Khác biệt là bây giờ bọn họ có thể thoải mái thân mật, ngủ chung giường, lâu lâu nhịn không được sẽ cùng nhau thủ dâm. Nhưng quá trình huấn luyện của đội bóng rất khó khăn và họ không có nhiều sức lực cho chuyện đó.

Cứ như vậy, cuối cùng cũng đến một ngày trước Giải đấu, tất cả mọi người trong đội bóng của Shohoku đã đồng ý tập trung tại nhà ga và cùng nhau bắt xe từ Kanagawa đến Yokohama.

Hanamichi và Rukawa đã quá mệt mỏi nhưng họ cũng không còn cách nào khác ngoài việc bắt đầu thu dọn đồ đạc. May mắn thay, Hanamichi không có yêu cầu đặc biệt nào cho cuộc sống ngoại trừ thức ăn và sự sạch sẽ, cậu để đồ vệ sinh cá nhân và một vài bộ quần áo để thay vào túi du lịch của mình và thế là xong. Tuy nhiên Rukawa mới là người có nhiều vấn đề, hắn phải mặc cái này dùng cái kia, điều này khiến Hanamichi thở dài, một vẻ ngoài hoàn hảo thực sự phải trả giá bằng sự cầu kỳ.

"Mày nói dùng nước súc miệng để làm gì?" Hanamichi vừa hỏi vừa uống chai sữa sẽ hết hạn vào ngày mai.

Rukawa loay hoay nhét một chai nước súc miệng vào túi hành lý đã đầy ắp của mình "Ăn xong mà không súc miệng, miệng sẽ có mùi vị rất lạ."

"...Mày có thể làm bất cứ điều gì mày muốn."

Sau khi nhét vào chai nước súc miệng, Rukawa lấy ra thứ gì đó từ trong túi quần của mình một cách vô cảm và lắc nó về phía Hanamichi.

Hanamichi phun ra một ngụm sữa.

Rukawa lấy ra một chai bôi trơn, chai ban đầu đã dùng gần hết, hắn đến cửa hàng tiện lợi vào buổi sáng để mua một chai mới. Hanamichi đỏ mặt nói "Đặt ở phía dưới đi, không sợ lộ ra ngoài sao, da mặt mày cũng dày quá rồi đó."

"Một người đàn ông như tao quan hệ tình dục là chuyện bình thường không phải sao? Chẳng có gì phải xấu hổ cả." Giọng điệu của Rukawa dường như đang nói lên một sự thật rất đỗi bình thường. Hắn đã nhận được rất nhiều thư tình, không thể không biết mình là người nổi tiếng - nhưng hắn vẫn nghe lời Hanamichi nhét xuống phía dưới.

"Mày..." Hanamichi tức giận không nói nên lời, bởi vì những gì Rukawa nói hoàn toàn là sự thật, nếu như Ryota cùng Mitsui vô tình nhìn thấy, bọn họ cũng chỉ có thể chống cằm gật đầu nói 'Chúc mừng chàng trai, cho dù chú mất trinh sớm, bọn anh vẫn rất ủng hộ', Hanamichi bĩu môi, "Không phải đã nói giữ sức cho trận đấu sao."

"Sau cuộc thi thì không sao. Hôm nay là Giáng sinh. Chúng ta sẽ ở lại Yokohama thêm một ngày nữa."

"Mày thực sự có tự tin." Cho dù đó là sự tự tin để chiến thắng đến trận cuối cùng, hay là sự tự tin có thể sử dụng hết một chai bôi trơn.

Thu dọn hành lý xong, họ đi bộ đến nhà ga, dọc đường không có ai xung quanh, họ phải tranh giành rất nhiều, khi đến nhà ga thì đã muộn hơn thời gian đã định.

Khi mọi người trong đội bóng rổ Shohoku nhìn thấy cặp ngôi sao mới nổi này đi cạnh nhau, họ đều nhìn đi chỗ khác với vẻ tội lỗi và Akagi đã ngừng huấn luyện họ. Chưa kể khi Mitsui nói với mọi người rằng Rukawa sẽ đổi phòng với anh, mọi người đã đoán được tám điểm, chỉ cần nhìn những bong bóng tình yêu màu hồng mà họ phát ra trong lúc luyện tập là biết rồi chứ chưa cần nói đến gì. Mọi người nói rằng Rukawa đã thực sự gọi "Hanamichi" nhiều lần, và hắn dường như cố tình làm điều đó, và phản ứng của Hanamichi mỗi lần đều hoảng loạn một cách dị thường.

Họ có ý thức để Hanamichi và Rukawa ngồi cùng nhau, và Rukawa ngủ thiếp đi không lâu sau khi tàu bắt đầu. Hanamichi nhìn khuôn mặt say ngủ của Rukawa một lúc rồi dựa vào bệ cửa sổ thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Tuy bây giờ đang là mùa đông, hoa đã úa vàng, chim đã ngừng hót, nhưng Hanamichi vẫn mỉm cười, cảnh xuân phấp phới.

Đến Yokohama, đội bóng rổ Shohoku đã đến xem địa điểm thi trước. Rất nhiều cầu thủ bóng rổ mặc đồng phục của các trường khác đã tập trung trước sân thi đấu. Khi Shohoku đến, mọi người đều kinh ngạc nhìn họ và nhỏ giọng nói "Đây là ngôi trường đã đánh bại Sannoh ở cúp mùa hè!"

Mọi người xem danh sách thi đấu trước, bốc thăm lần này tốt hơn nhiều so với lần trước, đối thủ ở trận đầu tiên là Kumamoto hạng B. Để gặp Sannoh, họ phải chờ đến trận chung kết.

Huấn luyện viên Anzai nói "Ngay cả khi đó là đội hạng B, chúng ta cũng không thể lơ là chút nào. Các cậu phải biết rằng Sannoh đã bị một đội hạng C như chúng ta đánh bại. Bây giờ chúng ta sẽ trở về khách sạn để sắp xếp hành lý. Sau bữa trưa, chúng ta sẽ đến Đại học XX ở Yokohama vào buổi chiều, và đấu tập với đội bóng rổ của trường do đàn em của tôi dẫn dắt."

"Vâng!"

Hanamichi và Rukawa thành thật đi bộ về khách sạn cùng đội bóng rổ, lấy thẻ phòng và bước vào phòng khách sạn. Rukawa ngay lập tức hiện nguyên hình, đè Hanamichi xuống giường và bắt đầu hôn hít, gặm cắn.

"Ưm......"

Ngay khi Hanamichi không kìm được rên rỉ, cậu nghe thấy giọng nói của Ryota ở phòng bên cạnh "Tiền bối Mitsui, tốt nhất là không nên sử dụng khăn tắm ở đây, chúng không sạch sẽ như bề ngoài."

"Thật sao?!"

"Tại sao anh lại sốc như vậy? Đây không phải là lẽ thường tình sao?"

"Cái này... Tôi chưa bao giờ ở khách sạn dưới bốn sao."

"Tôi đề nghị tiền bối đừng nên nói ra mấy lời như vậy."

...

Hanamichi cùng Rukawa đều sững sờ, Hanamichi nhỏ giọng than thở "Nơi này cách âm quá tệ, may mắn là phòng phía trước và phía sau đều là của đội bóng rổ, nếu không nhất định không thể nghỉ ngơi tốt."

Rukawa gật đầu, rồi tiếp tục cúi đầu gặm xương quai xanh của Hanamichi.

"Này! Mày đang làm gì vậy?" Hanamichi phản đối.

"Nói nhỏ thôi," Rukawa nói, "Nhưng nếu muốn để họ nghe thấy thì cũng không có vấn đề gì."

Hanamichi vội vàng ngậm chặt miệng lại, nhưng vẫn là vì bị Rukawa trêu chọc mà không nhịn được nhỏ giọng, lẩm bẩm nói "Mày thật đáng ghét."

Họ khó có thể kiềm chế được việc gì, ôm hôn một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Ayako gọi họ đi ăn cơm.

Bữa trưa được dùng tại một nhà hàng cao cấp, lần này là do Mitsui chiêu đãi. Anh biết các đồng đội quan tâm đến anh như thế nào trong mùa giải này. Đồng đội sẽ chuyền bóng cho anh nhiều hơn để giúp anh thể hiện.Tất nhiên, anh đã đáp ứng được kỳ vọng của mọi người. Tỷ lệ ném bóng ngày càng chính xác sau khi tập luyện chăm chỉ và trở thành chủ đề được nhiều người trong giới bóng rổ quan tâm.

Sau bữa trưa, họ đến trường đại học XX.

Tâm lý của các cầu thủ bóng rổ ở đại học thực sự ổn định hơn so với đội bóng Shohoku, nhưng Hanamichi sớm cảm thấy mình có lợi thế, đối thủ không thể so sánh với cậu về chiều cao, cân nặng hay thể lực.

Một cầu thủ bóng rổ ở đại học chỉ như thế này? Hanamichi nghĩ, có lẽ cậu thực sự không coi đây là một sở thích, mà thực sự tìm kiếm con đường của mình bằng cách chơi bóng rổ.

Nhưng nó có dễ dàng như vậy không? Hanamichi không thể không nghĩ đến ông chú mà cậu gặp ở công trường. Làm vận động viên càng lâu, cậu càng thấy có rất ít vận động viên có thể làm nên sự nghiệp. Giống như Rukawa, Maki, Sawakita và Sendoh, những cầu thủ xuất sắc này đều có xuất thân từ gia thế hiển hách, không chỉ có tài năng mà còn có khả năng về tài chính, và họ rất rõ ràng về mục tiêu của mình . Mặt khác, Hanamichi chỉ biết đến NBA được vài tháng.

Cuối cùng, Shohoku đã đánh bại các cầu thủ bóng rổ của trường đại học trong trận đấu tập. Sự tự tin của họ tăng gấp đôi. Sau khi trở về khách sạn, họ xem video thi đấu của Kumamoto trong phòng của huấn luyện viên Anzai. Sau bữa tối, họ trở về phòng nghỉ ngơi.

Hanamichi và Rukawa cùng nhau tắm trong bồn tắm, Hanamichi ngồi trong lòng Rukawa nghịch bọt nước, cậu bôi bọt lên miệng để tạo thành một bộ râu, Rukawa không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy bộ râu của Hanamichi qua gương.

Hanamichi cũng cười "Còn phải cười nhiều một chút, cười lên trông rất đẹp."

"Không phải tao muốn cười, mà là mày trông rất buồn cười."

"Đây là đang khen tao à? Nghe chẳng vui vẻ gì cả."

"Đương nhiên là khen rồi." Rukawa thấy hứng thú liền ôm đầu Hanamichi vào trong ngực, dùng ngón tay bốc bọt lên, tiếp tục vẽ râu cho Hanamichi.

"Cáo."

"Ừm?"

Giọng Hanamichi trở nên nghiêm túc "Theo mày, tao sẽ trở thành cái gì?"

Rukawa dừng lại một chút, câu hỏi từng tự hỏi bản thân lại hiện lên trong đầu, hắn rất rõ ràng mình muốn làm gì, Hanamichi đương nhiên cũng là tương lai của hắn. Nhưng trong tưởng tượng của hắn, hắn đã giành được chức vô địch và trao nó cho Hanamichi. Khi hắn đầu quân cho đội nào, Hanamichi sẽ đi theo hắn, khi hắn mệt Hanamichi sẽ nấu đồ ăn ngon cho hắn, khi hắn buồn ngủ hắn sẽ ôm Hanamichi chìm vào giấc mơ. Hắn chưa bao giờ nghĩ về những gì Hanamichi muốn.

"Mày muốn trở thành gì?" Rukawa hỏi cậu.

"Tất nhiên mong muốn điên rồ nhất là tham gia một đội NBA và giành được chức vô địch ... Nhưng ngay cả tao cũng biết đó không phải là điều dễ dàng. Mày, Sendoh và Sawakita, những người ưu tú như vậy khiến tao cảm thấy vinh quang đã nằm sẵn trong tay. Tất cả những gì mày phải làm là đi theo con đường đúng đắn. Tao khác mày. Cha mẹ và bạn bè của tao đều là những người bình thường. Tìm việc làm, kết hôn và sinh con là hy vọng lớn nhất. Tao đã lựa chọn hiện tại. Nhưng có thật sự đây là điều đúng đắn... Tại sao tao càng mạnh mẽ, tao càng thiếu tự tin, chết tiệt!" Hanamichi vừa nói vừa có chút tức giận, thô bạo vò tóc mình.

"Đừng tự trút giận lên mình."

Rukawa gỡ tay Hanamichi ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đỏ mềm mại của Hanamichi, trầm ngâm suy nghĩ. Thật vậy, như Hanamichi đã nói, ông ngoại của hắn là chủ tịch một tập đoàn và mẹ hắn là một đạo diễn nổi tiếng, điều này khiến hắn không bao giờ nghi ngờ rằng mình không thể đạt được điều gì đó. Nhưng Hanamichi, nếu cậu không sẵn sàng ở bên Rukawa, cậu có thể tự mình đi đâu? Bỏ qua những yếu tố chủ quan, Rukawa vẫn ngưỡng mộ và thậm chí tôn trọng cậu ngay trước khi hắn và Hanamichi ở bên nhau, hắn thực sự không biết sự thiếu tự tin đột ngột của cậu đến từ đâu.

Rukawa nói "Lần đầu tiên gặp mày, tao đã nghĩ mày là thành viên của câu lạc bộ quyền anh."

"Hả? Tại sao đột nhiên mày lại nói điều này—và sau đó thì sao?"

"Sau trận đấu, tao càng tin là vậy. Tao đã nghĩ mày là nhà vô địch quyền anh của trường nào đó... Sau đó mày tham gia đội bóng rổ. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tao."

"Hừm, ngay cả một nhà vô địch quyền anh thực sự cũng không thể đánh bại tao."

"Có lẽ," Rukawa không phủ nhận, "Điều tao muốn nói là ngay cả khi chúng ta chưa bao giờ sống chung và tao vẫn chưa thích mày, tao vẫn đánh giá mày là một người rất mạnh mẽ."

"Thật sao?"

"Và đây không phải là con đường mà chưa ai đi qua. Nhiều cầu thủ ngôi sao ở NBA được sinh ra trong khu ổ chuột."

"Làm sao tất cả bọn họ làm được?"

"Hừm... Luyện tập, Hanamichi, muốn lập được thành tích, nhất định phải ôm chặt lấy quả bóng, không bao giờ bỏ cuộc."

"Ưm!" Hanamichi là hổ nhỏ dễ dỗ nhất thế gian, lại nở nụ cười rạng rỡ, ngẩng đầu hôn nhẹ lên má Rukawa.

Rukawa vừa ôm chặt lấy cánh tay Hanamichi, bồn tắm bắt đầu bắn tung tóe, Hanamichi cảm nhận được vật cứng ở eo mình, vội vàng nói "Cáo, chờ một chút, ngày mai còn thi đấu!"

"Không thành vấn đề, dù sao cũng là hạng B, tao nắm chắc phần thắng."

"...Không phải mày đang đánh giá thấp đối thủ sao!"

Rukawa ôm Hanamichi hít mấy hơi mới lấy lại được bình tĩnh, cùng Hanamichi bước ra khỏi bồn tắm, lau khô người và tóc cho nhau, sau đó cùng nhau nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, 19 tháng 12, bắt đầu!

Nghĩ đến lời Rukawa nói, Hanamichi nắm chặt nắm đấm, tự nhủ "Cố lên!"

Kumamoto quả thực kém xa Shohoku về thực lực, trong mười phút cuối cùng, khi Shohoku dẫn trước 40 điểm, Rukawa và Mitsui được thay ra, sau đó Hanamichi thể hiện bản lĩnh của mình, thậm chí còn thực hiện một cú ném ba điểm.

"Chắc là ăn may thôi." Mitsui vừa nói vừa uống nước.

"Ăn may thôi." Rukawa cũng gật đầu.

Kumamoto có một tay ghi bàn rất kiêu ngạo, lúc đầu tên đó coi thường Hanamichi, nhưng cuối cùng lại bị Hanamichi phòng thủ chặt chẽ và chỉ ghi được 6 điểm. Hanamichi cười đắc chí "Hừ, nhóc con, mày cho rằng thiên tài là ai? Tao một đấu một với át chủ bài Rukawa của Shohoku còn thắng!"

Mitsui thiếu chút nữa phun ra nước miếng "Thằng nhóc ngay cả trước mặt người ngoài cũng không biết xấu hổ."

Sắc mặt Rukawa vẫn như thường lệ nhưng thâm tâm vô cùng tự đắc. Hóa ra Hanamichi cả ngày cứng đầu, nhưng trong lòng vẫn ngưỡng mộ hắn.

Cuối cùng, Shohoku đã thắng trận đầu tiên với cách biệt 42 điểm.

Ở trận thứ hai, gặp Kosan, một đội xếp hạng A. Kosan có đội hình khá mạnh, Shohoku mặc dù giành được chiến thắng, nhưng cũng cảm nhận được sự khó khăn của con đường giành lấy Cúp quốc gia. Ở trận thứ ba, họ gặp đội Aisha, Shohoku đóng băng những đối thủ ngay từ đầu. Sau đó, họ cuối cùng đã chiến thắng và trở thành top 4 ở Cúp mùa đông.

Ở vòng thi đấu thứ tư, cuối cùng Hanamichi gặp lại kẻ thù cũ của mình, Hiroshi Mori từ đội Natomo. Hiroshi Mori thực sự có thể lực vượt xa mức trung học, và Hanamichi rất khó khăn để phòng thủ. Nhưng Hanamichi lần đầu tiên nghĩ ra những chiến thuật xấu xa, và cùng với Mitsui phản công. Cậu liên tiếp dụ dỗ Hiroshi phạm lỗi, và thậm chí còn làm động tác giả, điều này cuối cùng khiến Hiroshi phạm lỗi năm lần và buộc phải rời sân khi trận đấu còn ba phút nữa. Lúc này, Shohoku vẫn còn kém 23 điểm, nhưng không có gì phải sợ khi Natomo không có Hiroshi. Tất cả các thành viên của Shohoku đều cố gắng giành lấy điểm, và cuối cùng Hanamichi đã ném bóng vào rổ trước khi tiếng còi vang lên. Shohoku đã giành chiến thắng với tỷ số cách biệt sít sao 1 điểm vào chung kết.

Tuy nhiên, Shohoku cuối cùng vẫn không thể giành được Cúp mùa đông, họ đã dành quá nhiều sức lực để cố gắng đánh bại Natomo, và thua Sannoh trong trận chung kết, dừng ở vị trí thứ hai.

Trở lại phòng chờ, huấn luyện viên Anzai nói rằng thầy sẽ đãi họ một bữa tiệc ăn mừng, nhưng mọi người ở Shohoku đều không thể vui lên được.

Thầy Anzai thở dài và nghe thấy ai đó gõ cửa. Thầy mở cửa ra, thấy đó là nhân viên của ban tổ chức, anh ta dẫn thầy Anzai vào một phòng họp, mấy người lần lượt chạy tới chào hỏi "Huấn luyện viên Anzai, cảm ơn ông đã đến đây."

"Không có gì, có chuyện gì sao?"

"Chúng tôi đến từ Đại học Tokyo, và chúng tôi luôn chú ý đến Shohoku. Akagi và Mitsui từ trường của ông thực sự là những cầu thủ xuất sắc. Chúng tôi muốn tuyển họ vào đội bóng rổ của trường chúng tôi, và chúng tôi muốn gửi lời chào đến huấn luyện viên Anzai trước ."

"Đây là chuyện tốt. Trước hết để tôi cảm ơn trường học của cậu đã ưu ái."

"Không đâu, chúng tôi còn có vấn đề khác. Trường vẫn có yêu cầu về điểm các môn văn hóa. Không biết điểm của các em thế nào?"

Thầy Anzai nghĩ, Akagi có lẽ không sao, còn Mitsui nhất định có vấn đề, nhưng bây giờ không phải lúc nói thật, thầy kiên định nói "Tôi tin bọn họ đều sẽ làm được."

"Thật tốt quá, thật tốt."

Sau khi thầy Anzai giải quyết xong, họ quay trở lại phòng chờ ở Shohoku, bầu không khí trong phòng chờ vẫn u ám. Bất quá mọi người đều thay quần áo chờ lễ trao giải và bế mạc bắt đầu, bây giờ ở địa điểm thi còn tranh hạng ba, tư. Bọn họ chỉ có thể chờ đến lúc bế mạc mới có thể rời đi.

Khi thầy Anzai kể về trường Đại học Tokyo, đội bóng rổ Shohoku ngay lập tức trút bỏ sự trầm mặc, Akagi và Mitsui vô cùng phấn khích, Hanamichi ôm chầm lấy từng người họ, và thậm chí cả Rukawa cũng đập tay chúc mừng.

Thầy Anzai  mỉm cười và hỏi "Tuy nhiên, Mitsui-san, điểm môn văn hóa của em có ổn không?"

"À, không sao, cứ để ba mẹ em xin đặc cách dạy kèm là được."

"Hừ, hóa ra tao khổ học nhiều năm như vậy, vẫn không bằng mày học kém ba năm, sau đó dùng chút tiền dạy kèm." Akagi trợn mắt than thở, nhưng có thể thấy được anh vẫn có tâm trạng tốt.

"Thật tốt," thầy Anzai đẩy mắt kính, "Thắng thua là chuyện thường tình trong thi đấu, đặc biệt nếu các cậu là vận động viên. Sau này sẽ có nhiều trận đấu hơn nữa, và sẽ có nhiều khả năng hơn nữa. Không phải lúc nào cũng có thể chiến thắng được."

"Vâng!" Mọi người nghiêm túc nói.

Hanamichi nhìn Mitsui vui vẻ, không khỏi ánh mắt sáng lên, ngay cả Mitsui bỏ lỡ 2 năm cũng có cơ hội vào Đại học Tokyo, điều này có nghĩa là cậu cũng có hy vọng vào đại học - chỉ cần cậu giữ chặt quả bóng.

"Đã đến giờ, xin mời đến địa điểm tham gia khen thưởng." Nhân viên phục vụ mở cửa nói.

"Vâng!" Akagi thanh âm khôi phục lại như cũ lớn tiếng, liền hướng dẫn mọi người đi đến nơi tập trung. Top 5 lần này là Masashi Kawata từ Sannoh, Hiroshi Mori từ Natomo, Takenori Akagi, Mitsui Hisashi và Rukawa Kaede từ Shohoku, và MVP là Masashi Kawata.

Rukawa cầm huy chương trở về, nhìn thấy Hanamichi trong mắt toàn là ý cười, không khỏi hỏi "Không tức giận sao?"

Hanamichi lắc đầu và nói bằng giọng mà chỉ Rukawa có thể nghe thấy "Bởi vì mày là của tao."

Rukawa còn chưa kịp bị những lời này kích động, Hanamichi lại nói "Hơn nữa, dù sao tao cũng mới bắt đầu chơi bóng rổ, năm sau đi, năm sau nhất định sẽ có mặt ở đó."

Rukawa đưa tay ra, cuối cùng vuốt ve tóc của Hanamichi, Hanamichi của hắn cuối cùng cũng đã trưởng thành.

Sau khi lễ bế mạc kết thúc, mọi người ở Shohoku trở về thu dọn hành lý và chuẩn bị về nhà.

"Chúng ta nên làm gì đây?" Hanamichi hỏi.

Rukawa vốn muốn ở lại Yokohama thêm vài ngày, nhưng hiện tại trải qua mấy ngày kịch liệt thi đấu, hiện tại hắn có chút mệt mỏi, cho nên nói "Chúng ta trở về đi."

"Tao cũng nghĩ vậy" Hanamichi nói  "Tao luôn muốn đến những khu vui chơi để hẹn hò nhưng chưa bao giờ có cơ hội đến đó, chẳng hạn như rạp chiếu phim và công viên giải trí. Tao sẽ tận dụng dịp Giáng sinh này để đến đó. Nó có tên là cuộc hẹn hò báo thù!"

"Thật là..." Rukawa bất lực phàn nàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro