Chap 13: Khoe khoang với người phụ nữ đó trước khi đi Mỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau kỳ nghỉ đông, Hanamichi và Rukawa trải qua học kỳ mùa xuân nhàn nhã không thi đấu, kết thúc năm nhất trung học một cách thành công.

Khi hoa anh đào nở rộ, kỳ nghỉ xuân bắt đầu, ngày 1 tháng 4, sinh nhật Hanamichi, Rukawa dậy sớm làm mì soba cho Hanamichi, sau đó đưa cậu đến Kamakura vui chơi.

Kamakura nổi tiếng với những ngôi đền có lịch sử lâu đời, nhưng Rukawa biết Hanamichi không hứng thú với những bức tượng thần đó nên đã đưa cậu đến đền Tsurugaoka Hachimangu, nơi có hoa anh đào đẹp nhất. Lá cây xanh tươi, chim hót lảnh lót, hoa thơm cỏ lạ, Hanamichi thật sự bị cảnh đẹp hấp dẫn "Oa... thật đẹp, cảm ơn cáo!"

Thấy Hanamichi vui vẻ như vậy, tâm trạng Rukawa cũng trở nên tốt hơn.

"Các chị!" Hanamichi bỗng vẫy tay với mấy cô gái trẻ bên cạnh, "Có thể chụp cho bọn em một tấm không?"

Một số cô gái trẻ nhìn thấy Hanamichi với mái tóc đỏ rực đã giật mình, và mỉm cười khi nhìn thấy Rukawa, đồng thời đồng ý và lấy máy ảnh từ Hanamichi.

"Vâng, nhưng tôi không thể đảm bảo rằng tôi có thể chụp được 100% vẻ điển trai của hai cậu."

"Ha ha ha," Hanamichi được khen rất vui vẻ, tán gẫu với họ. "Nghe giọng thì mọi người không phải là người Nhật sao?"

"Chúng tôi đang đi du lịch, chúng tôi đến từ Hàn Quốc."

"Ôi... các cô gái trẻ ở Hàn Quốc, hèn gì mọi người đều xinh đẹp như vậy."

"Trời ơi, cậu nói chuyện khéo quá!" Các cô gái khiêm tốn, được Hanamichi tán thưởng, cảm thấy cậu là một người đàn ông tốt bụng.

Bạn luôn có thể tin tưởng vào kỹ năng chụp ảnh của các cô gái Hàn Quốc, họ giơ máy ảnh lên và bấm vài lần, và họ đã chụp được những bức ảnh Rukawa với khuôn mặt vô cảm và Hanamichi cười toa toét tay giơ chữ V, trông sành điệu như một người mẫu nam.

"Cái này được không?"

Hanamichi nhận lấy, giơ ngón tay cái lên "Hơn cả mong đợi, cám ơn rất nhiều!"

Sau khi Hanamichi chào tạm biệt các cô gái, cậu cùng Rukawa đi đến địa điểm tiếp theo, cậu vẫn đang nhìn màn hình máy ảnh với vẻ thích thú, Rukawa không khỏi lạnh lùng hỏi "Có đẹp không?" Kỹ năng chụp ảnh của Rukawa đã bị Hanamichi phàn nàn nhiều lần.

Hanamichi vô thức gật đầu "Sau khi anh đi Mỹ em vẫn có thể nhìn thấy anh."

Cậu chỉ tình cờ nói ra chủ đề này, một chủ đề mà Rukawa chưa bao giờ có dũng khí để nói ngay ngày sinh nhật của Hanamichi.

Theo kế hoạch ban đầu, sau học kỳ hè của năm thứ hai trung học, Rukawa sẽ đến Mỹ. Rukawa đã học tiếng Anh trong suốt học kỳ mùa xuân, gần đây hắn cũng đang tham khảo ý kiến ​​​​của các công ty du học, trước tiên hắn sẽ đăng ký sang Mỹ để học tiếp cấp ba, sau đó trực tiếp tham gia kỳ thi SAT tại Hoa Kỳ.

Hóa ra Hanamichi luôn suy nghĩ đến vấn đề này...

Khi cả hai đứng dưới bóng cây, Rukawa ngồi trên mép bồn hoa ôm Hanamichi, quan tâm nhìn cậu và hỏi "Em nghĩ sao?"

Hanamichi có chút xấu hổ trước hành động vô liêm sỉ của Rukawa, nhưng dường như tâm trí của du khách đến và đi đều bị cảnh đẹp thu hút, vì vậy Hanamichi để im cho hắn ôm, cậu trả lời "Còn nghĩ sao nữa... chúng ta đều có mong muốn đi Mỹ, hiện tại có cơ hội, anh đương nhiên phải nắm bắt."

"Điều này có nghĩa là chúng ta sẽ không thể cạnh nhau"

"Công nghệ ngày càng phát triển, dù sao em cũng có thể chờ đợi. Hơn nữa, anh không thể coi thường em, em đã hạ quyết tâm rồi. Em làm sao có thể dựa vào gia đình của anh để đi Mỹ? Em muốn cho anh thấy khả năng của em, chậm nhất là ba năm... Mười chín tuổi em có thể đến Mỹ, sau đó gia nhập NBA! Trước đó, anh phải thường xuyên quay lại Nhật Bản để gặp em, có tiền là phải mua vé máy bay ngay!"

Rukawa rất muốn hôn Hanamichi ngay lúc này, nhưng hắn chỉ có thể áp trán mình vào trán Hanamichi và hôn lên chóp mũi của Hanamichi. Phải làm sao đây? Hắn thực sự rất yêu Hanamichi. Cho dù cậu đã trải qua bao nhiêu thất bại, cậu sẽ luôn tích cực và lạc quan như vậy. Nói thì dễ, nhưng đó không phải là phẩm chất quý giá mà ai cũng có được.

"Mỗi tháng bay về Nhật Bản một lần cũng được, nhưng không biết cơ thể dâm đãng của em có chịu được lâu như vậy không."

Hanamichi mím môi "Cái này tao nói mới đúng, tên cáo hôi biến thái!"

Rukawa cười "Chơi xong chưa? Chúng ta về khách sạn đi?"

"Ừm."

Nơi ở của họ ở Kamakura là một khách sạn suối nước nóng mà Rukawa đã đặt trước. Núi xanh và nước chảy yên tĩnh và thanh thoát. Hanamichi chưa bao giờ đến một nơi cao cấp như vậy. Ngay cả bà chủ tiếp đãi họ cũng ăn mặc sang trọng. Nam nữ phục vụ mặc kimono cung kính đi vào, mang lên bàn ăn các món ăn cao cấp, sau khi cẩn thận sắp xếp các món ăn, họ mở ra cánh cửa trong phòng. Từ phòng đi ra sân vườn đằng sau có suối nước nóng, đá tự nhiên và cây xanh.

Sau khi người phục vụ rời đi, Hanamichi khó chịu nói với Rukawa "Không cần phải hoang phí như vậy, thực ra hôm nay vẫn có thời gian để về nhà bằng xe điện. Đừng tiêu xài thoải mái quá."

Rukawa hờ hững nhặt trứng lên "Sau khi anh bị ốm phải nhập viện, người phụ nữ đó đã gửi đến một thẻ tín dụng. Nếu bây giờ anh không dùng thì còn đợi đến lúc nào?"

"Vậy sao" Hanamichi cảm thấy nhẹ nhõm, gắp một miếng sashimi ăn "Dù sao bà ấy vẫn quan tâm đến anh."

"Bà ấy không phải là người xấu." Khi đó, ngay khi ông hắn ngã bệnh, bà đã trở về Nhật Bản và ở bên ông cho đến khi ông qua đời. Điều đó hoàn toàn không phải vì phần được thừa kế.

"Anh chỉ là một đứa con hoang. Bà ấy có quá nhiều thứ phải bận tâm. Làm mẹ là điều quá khó khăn với bà ấy"

"Đừng nghĩ như vậy..." Hanamichi biết Rukawa Yoko khi sinh hắn đã bỏ đi, bà có vô số tình nhân nên Rukawa cảm thấy như vậy cũng không có gì là sai, nhưng khi nghe Rukawa luôn nói tốt cho mẹ mình, cậu vẫn vô thức an ủi hắn.

"Hừm," Rukawa nở một nụ cười gượng gạo, "Ngày mai em có thể tự mình xem."

"Là sao?"

"Bà ấy hiện đang ở Kamakura, và anh muốn đưa em đến phim trường để gặp bà ấy vào ngày mai."

"Điều này... điều này có nghĩa là anh muốn giới thiệu em với mẹ anh?"

"Ừ." Người phụ nữ kia mặc dù xem hắn là con hoang, nhưng cũng là người thân duy nhất còn lại của hắn, hắn muốn cho bà biết sự tồn tại của Hanamichi trước khi đi Mỹ... Nói thật, hắn chỉ muốn khoe khoang mà thôi.

"Chết tiệt," Hanamichi đột nhiên không còn tâm trạng ăn cơm, đột nhiên đứng dậy nói "Sao không nói sớm cho em biết, đồ cáo hôi!"

"Có cần phải căng thẳng như vậy không?"

"Đương nhiên!" Hanamichi trán lập tức đổ mồ hôi, cậu từ trước đến nay sợ hãi nhất "Phiên thẩm định" đột nhiên xuất hiện!

Mặc dù Hanamichi thường có thể rất tự hào về mái tóc đỏ và thành tích chiến đấu xuất sắc của mình, nhưng cậu biết rằng điều này chắc chắn sẽ không hiệu quả trong mắt các bậc phụ huynh. Mặc dù Hanamichi chưa bao giờ thành công trong việc theo đuổi phụ nữ, nhưng điều này không ngăn cản cậu tưởng tượng ra cảnh đối mặt với "cha mẹ vợ" mà sợ hãi.

Rukawa thở dài, đứng dậy, đi đến trước mặt Hanamichi, nhẹ nhàng mở vạt áo kimono của Hanamichi, đưa tay chạm vào cơ ngực của Hanamichi và nói "Có cái này, em không cần phải cảm thấy xấu hổ trước mặt bà ấy nữa. "

"Là cái gì?"

"Ngày mai em sẽ biết," Rukawa vừa nói vừa hôn Hanamichi, "Dù sao thì... anh dẫn em theo để khoe khoang."

"Anh định khoe khoang về em sao?" Hanamichi dễ dụ như vậy, lập tức bị hắn dụ thành nụ cười.

"Đúng vậy."Rukawa vòng tay ôm lấy Hanamichi, và in lên mặt cậu những nụ hôn nhẹ nhàng.

Biết chuyện gì sắp xảy ra, Hanamichi vội vàng xúc động rên rỉ, vòng tay qua gáy Rukawa, tìm kiếm môi hắn. Rukawa nhẹ nhàng đặt Hanamichi lên tấm nệm vải, lưu luyến mút lấy đôi tai, núm vú, eo và lưng nhạy cảm của Hanamichi, Rukawa luôn đi thẳng vào vấn đề, hiếm khi nào hắn có thể làm hài lòng cậu một cách nhẹ nhàng và kiên nhẫn như vậy.

"Kaede..."Rukawa ngậm dương vật của Hanamichi trong miệng, nghe vậy, hắn ngước mắt lên liếc nhìn Hanamichi, vẻ mặt thực sự rất vui vẻ - người này, rõ ràng là có thân hình mạnh mẽ, lại thích tình dục nhẹ nhàng không kích thích như vậy.

Hanamichi đột nhiên nắm lấy tóc Rukawa "Dừng... dừng lại."

"Chuyện gì vậy?"

"Nếu anh tiếp tục, em sẽ bắn..."

Rukawa tiến lên, hôn nhẹ lên má Hanamichi "Anh không ngại ăn đâu."

Hanamichi đỏ mặt, vô ý thức vặn vẹo nói "Không..."

"Làm sao vậy?"

"Em còn muốn hưởng thụ thêm một lúc..." Hanamichi cười híp mắt, vuốt ve gò má Rukawa, "...cảm giác được Rukawa 'đại nhân' phục vụ."

"Hừ." Rukawa hừ một tiếng, đưa tay tiếp lấy dịch bôi trơn, nhanh chóng mở rộng Hanamichi, sau đó đem dương vật đặt ngay lối vào, sau đó nói "Hiện tại người kế thừa gia tộc Rukawa là anh, em nên gọi anh là chủ nhân."

Hanamichi ném cho hắn một cái nhìn trống rỗng,  Rukawa thỉnh thoảng bộc lộ tư tưởng phong kiến ​​bảo thủ, vì vậy cậu không thèm để ý đến lời Rukawa nói.

"Anh sẽ không vào trừ khi em nói với anh."

Hanamichi vẫn không chịu nói và hiện tại đang bế tắc. Nhưng làm sao cậu có thể đánh bại Rukawa về sự bình tĩnh? Cậu nhanh chóng thừa nhận thất bại và nói "Hãy dùng con cu to lớn của anh để chúc mừng sinh nhật người hầu của anh, chủ nhân Rukawa của em!" Giọng điệu của Hanamichi có thể nói là tốt hơn hắn mong đợi. Nhưng Rukawa rất tận hưởng cảm giác sung sướng như vậy, và thực sự cảm thấy Hanamichi là người hầu giường ấm áp của hắn.

Dục vọng bùng lên, hắn đè lên chân Hanamichi lao vào, sau đó cúi người hôn thật sâu Hanamichi và nói "Hanamichi, sinh nhật vui vẻ, còn có, ngày Cá tháng Tư vui vẻ."

Ngày hôm sau là sẽ là ngày diễn ra trận chiến quyết định.

Hanamichi dậy sớm vào buổi sáng để rửa mặt và đánh răng, thậm chí còn nói bà chủ khách sạn tỉa lông mày cho mình. Rukawa thậm chí còn không ngủ. Trước đây hắn đã nói rằng hắn thường mất bình tĩnh khi nói đến mẹ mình.

Khi bắt xe buýt đến phim trường, Hanamichi lo lắng hỏi "Bà ấy trông như thế nào?"

"Em thấy trên TV rồi mà"

"Đúng rồi." Hanamichi nhớ rằng mẹ của Rukawa là đạo diễn nổi tiếng Rukawa Yuko, thành thật mà nói, bà có vẻ không dễ hòa đồng trên TV.

Xe buýt đi đến một nơi như vùng ngoại ô và dừng lại ở bên một con đường đất nông thôn. Rukawa xuống xe trực tiếp kéo cổ tay Hanamichi, sau đó nắm tay cậu tiếp tục đi. Mặc dù đây là một ngôi làng, nhưng vẫn có rất nhiều dân làng đến và đi.

"Này... Cáo, có người đang theo dõi chúng ta!"

"Sợ cái gì? Dù sao cũng sắp tới rồi." Rukawa nói xong, đi vài bước, dừng lại trước cổng một ngôi đền cổ kính được bao quanh bởi hàng dâm bụt, ngẩng đầu nhìn tấm biển và nói "Chúng ta đến rồi."

Trái tim của Hanamichi lập tức nhảy lên cổ họng, cậu kéo Rukawa đang định bước vào bên trong "...Anh định giới thiệu em là gì?"

"Người anh quyết tâm ở bên cả đời."

"Cái này cường điệu quá đi?!"

"Tại sao? Điều đó có nghĩa em là người đàn ông anh yêu."

Nghe thấy từ "người đàn ông anh yêu " từ miệng Rukawa, Hanamichi nhận ra rằng toàn bộ sự việc đã đi sai hướng.

"Trời ơi, nếu một ngày nào đó em có một đứa con trai đột nhiên mang về một người đàn ông rồi còn gọi em là bố vợ, em có thể sợ hãi ngất đi mất. Không, không, không, em vẫn sẽ không đi."

Rukawa bất lực nói "Người phụ nữ đó không có quyền nói như vậy về người khác."

Nhưng lúc này Hanamichi hoàn toàn không nghe lời hắn, cậu quay đầu lại và vùng vẫy một cách tuyệt vọng để thoát khỏi Rukawa.

"Em cứ suốt ngày giật mình lo lắng!" Rukawa tặc lưỡi, túm lấy quần áo phía sau Hanamichi, sau đó nhấc chân nhắm vào mông Hanamichi, dùng sức đá vào.

Hanamichi loạng choạng đi vào cửa hoa viên, sau đó xấu hổ tiếp tục lảo đảo mấy bước, mới miễn cưỡng đứng vững, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong sân mấy chục người, tựa hồ là nhân viên trường quay, đều đang lẳng lặng nhìn cậu.

Hanamichi gãi gãi đầu "Cô Rukawa Yoko có ở đây không?"

Một số người trong số họ nhìn vào một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai trước màn hình, đội chiếc mũ đánh cá màu trắng, nhìn chằm chằm vào Hanamichi bất động với đôi mắt cáo nhướng lên, mặc dù khuôn mặt của bà ấy vô cảm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây chính là mẹ của Rukawa.

"Xin chào, con là... cái này..."Hanamichi đang vặn vẹo ngón tay, lắp bắp nói, lúc này một bàn tay vững vàng đặt ở trên vai cậu, Rukawa hai tay ôm lấy Hanamichi, đối mặt với Rukawa Yoko nói "Đây là người yêu tôi."

Khóe miệng Rukawa Yoko thích thú cong lên, ra hiệu tạm dừng quay phim, châm một điếu xì gà rồi đi đến trước mặt bọn họ, nhả ra những vòng khói. Bà ấy gầy hơn và trông giản dị hơn so với trên TV, và bà ấy cũng rất cao, khoảng 1m78, nếu không thì sẽ không có người cao như Rukawa. Làn da nhợt nhạt, mái tóc đen dài thẳng và phong thái lạnh lùng của bà ấy đều rất gần với Rukawa, nhưng Hanamichi nhạy cảm nhanh chóng phát hiện ra rằng họ hoàn toàn khác nhau.

Mặc dù Rukawa hay bắt nạt người khác, nhưng bản chất hắn là một người lịch sự và tốt bụng. Còn Yoko có thể lộ ra một loại gần như tàn nhẫn trác táng chỉ bằng một cái chớp mắt, đây là loại phụ nữ mà Hanamichi sẽ không bao giờ tiếp cận.

"Con tìm được người tốt, tới đây khoe khoang với mẹ sao?" Bà ấy thậm chí còn sở hữu một sự nhạy cảm nữ tính mà Rukawa không có, không có gì lạ khi Rukawa cảm thấy bị áp bức khi gặp bà ấy.

"Phải." Rukawa thẳng thắn thừa nhận.

Yoko dùng ngón tay mân mê điếu xì gà vài lần, nhìn Hanamichi và nói "Thật đáng để khoe... một người đàn ông thẳng thắn ngây thơ với cơ ngực siêu đầy đặn sẵn sàng để con bắt nạt quả thực rất hấp dẫn."

Hanamichi vô thức lùi lại một bước, cậu thực sự ngẩng cao đầu trước mặt 'mẹ vợ' bằng cách dựa vào cơ ngực của mình, những gì Rukawa nói hoàn toàn đúng - nhưng nếu Yoko không phải là phụ nữ, cậu đã đánh người rồi!

Rukawa đứng chắn trước mặt Hanamichi, vẻ mặt âm trầm nói "Thôi đi."

"Thật đáng sợ," Rukawa Yoko mỉm cười, cúi đầu và lùi lại một bước, "Yên tâm, mẹ sẽ không làm gì. Dù sao, đây là cơ hội ngàn năm có một của con để thoát khỏi số phận cô đơn mãi mãi."

"Tại sao bà nói như vậy?" Rukawa chỉ đơn giản là bối rối.

"Vậy, còn gì nữa không?"

Rukawa nghĩ về việc du học, vậy tại sao không nói ra ngay lúc này "Tôi sẽ đi du học ở Hoa Kỳ. Công ty tư vấn du học không chấp nhận thẻ tín dụng. Hãy đưa tiền mặt cho tôi. Đây là điều mà ông tôi đã hứa với tôi từ lâu lắm rồi."

Rukawa Yoko nghe một hồi, mới chậm rãi nhả ra khói, nói "Mấy ngày nữa liền đưa cho con, hiện tại không dư tiền."

"Bà đã phung phí tất cả tài sản thừa kế của ông ngoại cho bà?"

"Tất nhiên là không. Hơn nữa, mẹ không phung phí đâu. Con có biết mẹ đang làm gì không?"

"Tôi không biết." Rukawa hiển nhiên không có kiên nhẫn nghe. Nhưng Yoko vẫn tiếp tục "Con đã xem tác phẩm 'Millennium Actress' của Satoshi Kon chưa?"

"Chưa." Rukawa trả lời.

Hanamichi yếu ớt nói "Con từng xem rồi."

Yoko Rukawa nhìn Hanamichi tỏ vẻ hài lòng "Con là một người thú vị, và Kaede, người có cái đầu chỉ toàn bóng rổ, thực sự rất khác biệt."

Hanamichi giật giật khóe miệng, nhưng những lời phàn nàn của Yoko về Rukawa trong nửa sau của câu nói là rất chính xác.

"Thật sự chỉ có nam nhân mới xứng được nữ diễn viên theo đuổi cả đời sao? Hừ, sao có thể? Thứ mà nữ diễn viên theo đuổi cả đời kỳ thực chính là nghệ thuật viên mãn, mà ta chính là muốn đạt được loại viên mãn này ."

Yoko Rukawa nghiêng mặt đi, nhìn bộ dạng của bà, trong mắt toàn là sự điên rồ. Chúa ơi, người này thực sự có vấn đề rồi, Hanamichi không thể không bắt đầu tự hỏi liệu Rukawa có thể làm gì được hay không.

Cũng may Rukawa không giống Yoko, đối với những thứ này hắn không có bất kỳ cảm giác gì, hắn nhàn nhạt nói "Tôi chính là như vậy."

Sau khi hoàn toàn rời khỏi phim trường, bầu không khí cáu kỉnh xung quanh Rukawa cuối cùng cũng chấm dứt.

Khi hắn đi đến nhà ga, Rukawa thở phào nhẹ nhõm và nói với Hanamichi "Đây là mẹ ruột của anh. Dù không thích nhưng anh vẫn không thể cắt đứt quan hệ với bà ấy, nếu em không thể tiếp nhận, anh hoàn toàn hiểu được. "

Nhìn xem, Rukawa thực ra là một người có bản chất rất trong sáng, hắn có thể giữ kín chuyện này, nhưng hắn vẫn thành thật với Hanamichi, mặc dù Hanamichi có thể bị dọa sợ.

"Ha ha," Hanamichi cười nói "Bà ấy quả nhiên là một người rất khó tiếp nhận." Rukawa thở dài thườn thượt.

"Nhưng, chuyện đó không quan trọng, đúng không? Anh hoàn toàn khác với bà ấy." Hanamichi nói.

"Anh lo lắng rằng anh ngày càng trở nên giống bà ấy."

"Đương nhiên không phải. Như em đã nói rồi, có thể em đã từng nhìn thấy ông ngoại anh trong mơ, và ông ấy là người từng nuôi nấng anh, anh sẽ trở nên giống ông ấy. Anh phải tin tưởng thiên tài này."

Tâm trạng Rukawa tốt hơn hẳn, trong mắt hắn, ông ngoại là người tốt nhất trên đời, có thể được như ông cũng đáng để khoe khoang.

"Kỳ thực cáo, người phụ nữ kia bỏ đi anh cũng không cần đau lòng, nhất định là chuyện tốt, anh cảm thấy bà ấy thật sự có thể nuôi nấng anh nên người sao?"

Rukawa hơi ngẩng đầu lên, tưởng tượng ra một phiên bản ngỗ nghịch của chính mình. Hắn hút thuốc, uống rượu, dùng ma túy và coi đàn ông và phụ nữ như đồ chơi. Hắn hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Hanamichi. Nhưng người phụ nữ ấy là con gái của ông ngoại, tại sao lại biến thành như vậy? Rukawa cảm thấy hơi khó hiểu.

Lúc này xe buýt chạy tới, Hanamichi vươn vai "Được rồi, em đã đi đến những nơi cần đến, những người cần thấy cũng đã thấy..." Cậu bước lên cửa xe buýt trước, duỗi người ra đưa tay về phía Rukawa, "Chúng ta về nhà nhé?"

"Ừ." Rukawa mỉm cười đồng ý, nắm lấy tay cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro