Chap 6: Nhận ra chính mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm hôm qua trời bất ngờ đổ mưa, nhưng đến rạng sáng thì tạnh, mặt đất của sân trường Shohoku tuy còn hơi ẩm nhưng vẫn tràn ngập không khí trong lành như được gột rửa.

Mặc bộ đồ thể thao màu lam, Rukawa nhanh nhẹn lướt qua những vũng nước trên mặt đất và đến sân bóng rổ của trường. Ở đây vẫn còn trống, Rukawa thay giày bóng rổ, mở cửa bước vào và bắt đầu buổi tập bóng rổ của mình.

Sau khi luyện tập một hồi, cậu nghe thấy tiếng bước chân và quay lại nhìn Mitsui, Mitsui ngạc nhiên nói "Rukawa, cậu đến sớm quá vậy? Quần áo của cậu ướt quá."

"Như nhau thôi." Rukawa lấy bộ đồ thể thao lau mồ hôi trên cằm, hóa ra Mitsui mỗi ngày đều đến trường luyện tập.

"Nghe nói cậu hay đến sân bóng rổ công cộng, hôm nay sao đột nhiên tới đây?"

"Có một tên say rượu đang ngủ ở đó, ném chai rượu vào tôi."

"Hahahaha," Mitsui cười rất vui vẻ, "Làm cho Rukawa-sama từ bỏ địa bàn của mình, thực sự là 'Hoàng đế cũng trốn tránh những kẻ say rượu'."

"Tiền bối, tối qua anh có xem phim cổ trang không?" Rukawa vặn lại, nghĩ rằng Mitsui chắc hẳn đã học được gì từ mấy bộ phim đó, anh vẫn đang cố giả vờ mình là một tên du côn sao?

"Dù thế nào cũng tốt hơn cậu!" Mitsui đỏ mặt và nói một cách khó khăn. Sau khi kết thúc bài tập khởi động, anh nhặt một quả bóng và thực hiện các bài tập cơ bản. Vừa xem Rukawa ném bóng, anh vừa nói, "Thằng ngốc đó bị sao vậy? Cậu tối qua không nên để nó tiếp tục, điên rồi sao?"

Rukawa lắc đầu "Anh cũng thấy?"

"Cả chiều hôm qua, không ai nói được nó. Nó thực sự... tên siêu nghiệp dư này, cho dù có tài năng đến đâu, điều đó sẽ không xảy ra trong một sớm một chiều. Kể cả Rukawa, cậu bắt đầu chơi từ tiểu học, phải không?"

Rukawa gật đầu và ném một quả bóng.

"Ai dạy cho cậu?"

"Ông nội thích NBA, tôi theo dõi rất lâu rồi thích thú."

"Không có câu lạc bộ, không có người cùng cậu luyện tập, cậu vẫn như vậy chăm chỉ chơi bóng rổ, chắc là bởi vì lúc nhỏ không có bạn bè."

Rukawa dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Mitsui "Tiền bối, vì sao anh lại nghĩ ra một câu như vậy để trả thù tôi?"

"Hahaha, tôi thực sự có suy nghĩ này... Nhưng tôi thực sự không có quyền cười nhạo cậu," Mitsui vượt qua vạch ba điểm và tạo một tư thế ném ba điểm cực kỳ đẹp mắt, "Tôi cũng không có bạn bè khi tôi còn nhỏ, vì vậy tôi cả ngày nghĩ về bóng rổ."

"Tôi không biết." Rukawa nói, chẳng phải Mitsui cũng giống như Hanamichi sao, luôn bị bao vây bởi một đám đàn ông xa lạ.

"Thực ra," Mitsui nói, "Gia đình tôi cũng khá phức tạp. Ông tôi có giao dịch kinh doanh với gia đình cậu, phải không? Tôi nhớ là vậy."

"Nếu anh nói về những người từ Hội Shodo, tôi không liên quan gì đến họ."

"Không" Mitsui lắc đầu "Ông tôi không làm ăn với xã hội đen. Đó là lý do tại sao ông ấy nói rằng ông ấy lo lắng cho ông của cậu."

"...Anh từng gặp ông tôi?"

Mitsui mỉm cười gật đầu "Ông ấy đến nhà tôi vào ngày sinh nhật thứ bảy của tôi. Tôi còn nhớ lúc đó ông ấy nói gì, nói rằng ông ấy muốn dẫn cháu trai của mình đến, nhưng cháu trai của ông ấy quá tập trung vào việc chơi bóng rổ nên không muốn đến, và nói cảm thấy thật đáng tiếc. Nói rằng ông ấy có thể giới thiệu hai chúng ta với tư cách là bạn bè hay gì đó."

Rukawa khẽ mỉm cười, ông của cậu đã lo lắng biết bao khi lo sợ cậu sẽ chết một mình, và ông vẫn lo lắng về điều này cho đến khi ông qua đời.

Mitsui đột nhiên thẳng thắn hỏi Rukawa "Rukawa, cậu có thích Sakuragi không?"

"......Tại sao anh nói như vậy?"

"Cậu đối xử với cậu ấy quá khác biệt ... Hôm nay cậu luyện tập sớm như vậy, nghĩ rằng cậu sẽ mạnh mẽ hơn, dẫn dắt đội đến chiến thắng và thậm chí giải quyết vấn đề của Sakuragi?"

Rukawa không nói nên lời nhưng cũng không đồng ý.

"Thằng nhóc này..." Mitsui thở dài, "Tôi không biết liệu cậu có hiểu khi tôi nói điều này không... Có vẻ như ngay cả khi cậu thích cậu ấy, cậu vẫn không tin tưởng cậu ấy từ tận đáy lòng. Không riêng gì cậu ấy, thực ra, cậu không tin tưởng bất cứ ai, cậu đã quen với cô đơn nên không tin rằng sẽ có ai ủng hộ mình, đây là động lực để cậu trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cũng chính là điểm yếu của cậu. Đương nhiên, để giành chiến thắng, cậu có thể tạm thời khắc phục điểm yếu này, đó là điều bình thường. Nhưng bây giờ, cậu phải thay đổi suy nghĩ này đi."

Rukawa là một người có đầu óc minh mẫn, hắn có thể thừa nhận tất cả những gì Mitsui nói, nhưng hắn không nghĩ rằng mình nên thay đổi cách làm việc vì điều này.

Hoàn toàn không thể thuyết phục một người cứng đầu như Rukawa, Mitsui cũng không có nhiều sự kiên trì như vậy. Tâm tư của anh cũng đặt ở trong bóng rổ, tùy ý nói "Cậu thích Sakuragi, vậy giúp cậu ấy nhận ra chính mình, đây không phải là điều cậu ấy muốn nhất sao?"

Nhận ra... chính mình?

Rukawa luôn suy nghĩ về câu hỏi này trong đầu từ khi tập bóng cho đến khi ngủ trong lớp.

Không phải Rukawa chưa bao giờ tưởng tượng về tương lai với Hanamichi, điều nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, mặc dù hắn luôn tự nhủ phải nhìn nhận thực tế, nhưng đôi khi tâm trí hắn lang thang ở đó, và hắn sẽ tưởng tượng ra việc hẹn hò và đi du lịch với Hanamichi. Còn có bóng rổ, hắn đưa Hanamichi đến Mỹ, giành được chiếc cúp vô địch, sau đó trao nó vào tay Hanamichi trước công chúng, Hanamichi ôm chặt lấy hắn, nước mắt giàn giụa.

Rukawa chống cằm trầm ngâm nhìn những đám mây ngoài cửa sổ... Mặc dù tưởng tượng cảnh trao chiếc cúp vô địch cho Hanamichi vẫn khiến tim hắn đập nhanh hơn, nhưng hắn hiểu vấn đề nằm ở đâu, dường như hắn chưa từng cân nhắc xem Hanamichi muốn gì.

Chuông tan học vang lên, Rukawa nhặt chiếc cặp sách mà hắn chưa từng mở ra trước đó và rời khỏi lớp học bằng cửa sau, hoàn toàn phớt lờ ông Koike, người vẫn đang cho bài tập về nhà.

Khi hắn thay quần áo và đi đến sân bóng rổ, Hanamichi đã tập ném bóng "Năm nghìn ba trăm ba mươi lăm, năm nghìn ba trăm ba mươi sáu..."

Rukawa khoanh tay nhìn cậu một lúc rồi hỏi cậu "Mày trốn học à?"

"Đúng vậy," Hanamichi dừng lại, lấy áo thun lau mồ hôi trên chóp mũi, "Đồ cặn bã mày không tư cách giáo huấn tao."

"Không phải... Tỷ lệ ném bây giờ thế nào?"

"Hoàn toàn trúng! Tao còn tưởng rằng đem trả lại hết cho bố già với khỉ đột rồi. Tao thật sự lo lắng đó!" ngữ khí vô cùng thoải mái "Vậy mày dám cùng tao một chọi một không?"

"Hả? Sao không dám!"

Rukawa cầm một quả bóng rổ, đi tới trước mặt Hanamichi, đưa cho cậu "Tao phòng thủ, mày tấn công, xem còn có thể chơi nổi hay không."

"Hừ! Cáo hôi, quên lời tao nói rồi sao? Tao không chỉ có thể ném vào, còn có thể đội bóng lên đầu mày."

Vì vậy, khi các thành viên khác của câu lạc bộ bóng rổ bước vào, những gì họ nhìn thấy là cảnh Rukawa đang tập luyện với Hanamichi. Ryota dụi dụi con mắt "Tôi không có nhìn lầm, ma tấn công Rukawa nguyện ý làm phòng thủ cho Hanamichi!"

Mitsui mỉm cười "Cái này không phải rất tốt sao, kế hoạch của cậu thành công."

"Thành thật mà nói, tôi không có chút kỳ vọng nào."

Sau vài hiệp, Hanamichi vẫn không ghi được bàn thắng nào, nhưng cậu không còn là đứa trẻ bướng bỉnh nữa, cậu hiểu Rukawa mạnh đến mức nào nên càng bực bội, cậu càng quyết tâm tìm ra điểm yếu của Rukawa.

"Tao rất nhanh sẽ đuổi kịp mày, cáo hôi." Hanamichi vỗ vỗ bóng rổ, cười nói.

"Đừng nói phét nữa." Rukawa thì thầm lại, nhưng phải lấy cổ áo lau mồ hôi liên tục. Thể lực của đồ ngốc này thật sự khác với người thường, luyện tập lâu như vậy vẫn có thể duỗi thẳng tay chân, phòng thủ cậu còn tốn nhiều sức lực hơn phòng thủ người khác. Trong trận đấu với Sannoh, Rukawa đã nói rằng Hanamichi chơi rất tốt khi cậu cứu bóng, và hắn có ý cổ vũ cậu, nhưng càng đối đầu với đồ ngốc, hắn càng thấy rằng nếu cậu thực sự trở thành đối thủ, Hanamichi có thể là một đối thủ đáng gờm không kém gì Sendoh.

Cuối cùng, sau khi làm phiền Rukawa hơn một giờ, Hanamichi đã lợi dụng sự lơ là nhất thời của Rukawa đang kiệt sức và ghi được một cú ném.

Sau khi ném bóng xong, Hanamichi cũng gục xuống, bước chân mềm nhũn, ngã vào người Rukawa, đẩy hắn về phía sau cho đến khi cả hai chạm đến khu vực dưới rổ mới dừng lại.

Hanamichi đỡ vai Rukawa, cúi đầu nhìn hắn cười đắc thắng "Cuối cùng cũng bắt được mày."

Rukawa không tức giận đến mức đánh nhau với cậu, lẽ nào hắn quá mệt mỏi nên mất bình tĩnh? Hắn hô hấp hỗn loạn nhưng vẫn cứng ngắc bất động, đôi mắt đẹp xuyên qua hàng mi khó chịu nhìn Hanamichi nói "Đừng làm vậy."

Hanamichi bàng hoàng nhận ra và buông Rukawa ra.

Thấy họ đã đấu xong, Ryota đến và nói "Chính là nó! Chú em, Hanamichi, đã tập luyện một mình với Rukawa trước Cúp mùa đông, mất một tiếng rưỡi để ghi một bàn thắng. Chú vẫn rất giỏi, chú biết đấy?"

"Hmm... oh!" Hanamichi đồng ý với một phản ứng chậm chạp.

"Rukawa đâu?" Ryota lại nhìn Rukawa, "Phòng thủ Hanamichi không dễ dàng như vậy phải không?"

Rukawa đồng ý, Ryota thực sự xứng đáng với sự quan sát tỉ mỉ của mình.

"Cho nên chú em đi theo Hanamichi rèn luyện thể lực đi! Hơn nữa... Hanamichi, chú nhớ cho Rukawa ăn đấy?"

"Ông nói cái gì?" Hanamichi đột nhiên nhảy dựng lên, "Nấu cơm cho Rukawa đã trở thành nhiệm vụ của thiên tài sao? Hắn không có tay chân sao? Đã là thiếu gia, hắn nên trả tiền thuê giúp việc!"

"Này! Rukawa không nói với cậu sao?" Ryota mở to mắt.

"Gì?"

Ryota quàng tay qua cổ Hanamichi, quay lại và nói với Rukawa sau lưng, "Anh không biết chuyện gì đang xảy ra với gia đình cậu ấy, cậu ấy đã phải tự mình vào bệnh viện! Trong trận đấu tập trước đó, cậu ấy đột nhiên ngất đi, và sau đó còn cho chó ăn chè cơ. Người ta nói là bệnh viêm dạ dày và suy dinh dưỡng."

"Oa!" Hanamichi không giấu được cười, "Thật sự là cho chó ăn chè sao?"

Rukawa nhắc nhở: "Tôi vẫn đang nghe đây."

Hanamichi và Ryota nhếch mép cười và quay đầu nhìn hắn rồi quay lại, Ryota gật đầu chắc nịch: "Ừ! Cho chó ăn chè!"

"Mọi người thấy hết chưa?"

"Anh đây đã thấy tất cả!"

Rukawa lại nhắc nhở: "Tôi thật sự vẫn đang nghe."

"Fan của Rukawa cũng thấy à?"

"Đã thấy tất cả!"

"Thấy Rukawa cho chó ăn chè?"

"Chậc, chó ăn chè!"

"Ha ha ha ha." Hanamichi ngửa mặt lên trời cười đến không ngậm được miệng.

Rukawa đảo mắt và tiếp tục luyện tập ở phần sân còn lại.

Ryota nhìn bóng lưng của Rukawa và nói "Vì vậy, anh yêu cầu chú em xem lại chế độ ăn uống của cậu ấy, điều này rất quan trọng đối với các vận động viên. Rukawa hiểu, nhưng không thể làm được. Dù sao cậu ấy cũng là một đứa trẻ, và chúng ta không thể yêu cầu cậu ấy tự nấu được. Hanamichi, chú em cũng biết tình trạng của Rukawa. Nếu cậu ấy cứ mãi gánh vác mọi thứ một mình, không phải sẽ rất cô đơn sao? Chú em cũng không muốn mà phải không?"

Dĩ nhiên là không. Hanamichi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Rukawa, hắn không thể hiện chút đau khổ nào, gần như cố tình đặt bản dưới nắm đấm của Hanamichi để trút nỗi đau mất người thân. Rukawa chỉ sống một mình, hắn không bao giờ phàn nàn về điều gì cả. Hanamichi thậm chí còn không nhận ra hoàn cảnh của chính mình cũng không khác gì.

Ryota tiếp tục thuyết phục "Hãy nghĩ về tiền bối Mitsui. Cúp mùa đông là cơ hội cuối cùng của anh ấy. Anh ấy và đội trưởng Akagi khác nhau, anh ấy không có cách nào vượt qua kỳ thi và vào đại học."

Hanamichi nghiêm túc gật đầu "Tui hiểu rồi, Ryochin."

Bình thường câu lạc bộ bóng rổ luyện tập kết thúc lúc sáu giờ, bởi vì lúc này đã là tháng mười, hiện tại cũng đã tối. Hanamichi tìm thấy Rukawa đang tập ném bóng, gãi đầu nói "Chúng ta cùng nhau trở về đi."

Rukawa nhìn Hanamichi đang xấu hổ và gật đầu.

Rukawa đang đạp xe chở Hanamichi về như ngày hôm qua, ngọn gió đêm mùa thu luồn qua chiếc áo ba lỗ đen của Hanamichi, ánh đèn của các cửa hàng thắp sáng trong đêm, nhìn Rukawa đang miệt mài đạp xe, Hanamichi càng nhận ra rằng mặc dù người này luôn nói những điều khó nghe nhưng luôn đối xử tốt với cậu.

"Hôm nay muốn ăn gì?" Hanamichi đột nhiên hỏi.

"Mày có muốn tao đặt về không?"

"A, dù sao thì mày cũng đã luyện tập với tao. Mày xứng đáng được khen thưởng."

"Tao chỉ là muốn đánh bại mày thôi."

"...Mày có muốn ăn gì không? Không thì quên đi."

"Cơm chiên thịt bò." Rukawa lập tức nói.

"Nó bình thường đến mức tao không ngờ tới đấy. Tao thậm chí không cần đến siêu thị. Tao còn sẵn sàng làm sushi cơ", Hanamichi nói.

Rukawa thanh âm mang theo một chút ý cười "Sushi quá tầm thường."

"Nghe đại thiếu gia nói gì kìa... Suy cho cùng, cơm chiên thịt bò chỉ là món bình thường của giai cấp vô sản... mày đã quen với sơn hào hải vị."

"Không phải như vậy. Cơm chiên thịt bò là do bảo mẫu của tao làm khi tao còn nhỏ. Bà ấy tính tình không tốt, nhưng có một trái tim nhân hậu."

"Bảo mẫu... im ngay, ai làm bảo mẫu cho mày."

Trở về nhà, Hanamichi đầu tiên lấy thịt bò xay đông lạnh từ trong tủ lạnh ra cho vào lò vi sóng rã đông, sau đó nhờ Rukawa nấu cơm với ít nước hơn và tự mình chuẩn bị đồ ăn kèm. Thấy cậu cắt cà rốt và ớt xanh, Rukawa không khỏi hỏi "Mày cho thêm rau sao?"

"Đương nhiên là phải có rau... Mày nhìn trắng trẻo như vậy, lại là động vật ăn thịt? Quả nhiên là cáo."

"Rau không ngon."

"Đó là bởi vì mày chưa gặp được ai nấu ăn đỉnh như tao thôi."

Cơm đã nấu chín, đồ ăn kèm đã chuẩn bị xong, Hanamichi vặn lửa chiên cơm chiên.

Hanamichi yêu cầu Rukawa đặt cơm chiên vào đĩa, và cởi tạp dề để lau mồ hôi, "Con cáo hôi thật giỏi hành hạ người khác. Cơm chiên thực sự cần nhiều công sức hơn các món ăn khác, đặc biệt là chiên bằng cơm mới nấu."

"Vậy à?" Rukawa dùng vá bày cơm chiên ra hai đĩa.

"Ừm, tốt nhất là dùng cơm qua đêm, loại cơm này sau khi bốc hơi, khi chiên rất dễ tách hạt."

"Ồ......"

"Ồ cái gì, làm như mày sẽ học cách làm ấy."

Tất nhiên Rukawa sẽ không học cách làm, nhưng hắn nghĩ rằng một ngày nào đó khi nhìn thấy người phụ nữ kia, hắn sẽ có thể tùy tiện nói ra thông tin này, để làm ra vẻ rằng hắn đã có một cuộc sống tốt đẹp. Rukawa múc một thìa cơm chiên cho vào miệng, nếm thử một cách cẩn thận rồi nuốt xuống và nói "Ngon lắm."

Hạt cơm dính trên mặt Hanamichi, cậu cười rạng rỡ: "Là mùi vị trong ký ức của mày sao?"

Rukawa gật đầu, vùi đầu ăn tiếp, không dám nói nữa. Mùi vị này thực sự đánh thức trí nhớ của hắn, bảo mẫu đã ở bên hắn từ khi hắn còn bé, nhưng khi hắn mới năm tuổi thì nghỉ việc về nhà chăm sóc cháu trai. Bữa cuối cùng bà nấu cho hắn trước khi đi cũng là cơm chiên thịt bò. Rukawa đã không rơi nước mắt khi tạm biệt bà, nhưng sau khi bà đi, Rukawa đã khóc nức nở và ăn hết bát cơm chiên... lúc đó hắn thực ra cũng chỉ là một đứa trẻ.

"Cà rốt cũng rất ngon đúng không?" Hanamichi tiếp tục khoe khoang.

"Ngon lắm." Rukawa vừa nói vừa cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Sau khi ăn xong, Rukawa thản nhiên cầm điều khiển từ xa bật TV lên và chuyển sang bản tin buổi tối.

"Tin tức? Thật sốc khi cáo hôi chú ý đến những thứ khác ngoài bóng rổ."

"Đương nhiên, mày cho rằng tao là cái gì." Rukawa nói, đàn ông ở tuổi ông ngoại hắn thích xem tin tức, cái này khiến Rukawa cũng đã quen, không có việc gì làm, hắn sẽ bật lên nghe, để mọi thứ không quá im lặng.

Bản tin buổi tối kết thúc rất nhanh, đã bảy giờ rưỡi, Rukawa đứng dậy nói với Hanamichi "Chúng ta tiếp tục tập bóng rổ được không?"

"Đang sợ mày không nhắc tới!" Hanamichi nhảy dựng lên, giống như đang chờ Rukawa nói ra lời này.

Hai người họ đi đến sân bóng rổ công cộng. Nhưng đèn của sân bóng rổ bị hỏng, khắp nơi tối đen, Rukawa nói: "Mày ngồi xổm xuống, tao đứng ở trên người mày nhìn xem có thể sửa được không."

"Há! Tại sao lại là tao?"

"Bởi vì mày khỏe hơn tao, cao hơn tao hai centimet, cân nặng so với tao cũng nhiều hơn."

"Hahahahaha, vậy thì tao không thể không làm rồi... Úi! Mày nghĩ tao ngu à."

"Ừm, cái này cũng được công nhận."

Hanamichi nhào tới đánh hắn một cái "Không muốn sống thì cứ nói đi!"

Gặp đủ rắc rối, họ quyết định kéo búa bao. Sau khi ra kéo, Rukawa đã thắng, hắn đặt tay lên đầu Hanamichi và nói "Vậy thì tao sẽ không khách sáo đâu."

Tuy nhiên, kinh nghiệm chiến trường của Rukawa không thể so sánh với Hanamichi, Hanamichi trượt khỏi người hắn dễ dàng như một con lươn, sau đó lật người ngồi trên lưng Rukawa, kẹp đầu giữa hai chân, cười lớn.

"Này, mày có biết mình nặng bao nhiêu không?" Rukawa đau đến không đứng thẳng dậy được.

"Đừng nói nhảm nữa, mày còn muốn sửa không? Nếu muốn, mau cõng thiên tài đi!"

Rukawa không còn cách nào khác là dùng hai tay nắm lấy chân Hanamichi, nghiến răng dùng sức đỡ lấy eo của cậu, Hanamichi điều chỉnh tư thế, ngồi lên vai Rukawa.

"Nhanh lên, đồ ngốc!"

Bây giờ từng phút từng giây đối với Rukawa đều là đau khổ, không chỉ vì đồ ngốc này là một tên đại ngốc, mà còn bởi vì tư thế hiện tại của Hanamichi khiến cho dương vật mềm mại của cậu đang cọ vào gáy Rukawa, mùi của Hanamichi nồng nặc ngấu nghiến lý trí của Rukawa.

Hanamichi chạm vào bóng đèn và thấy rằng nó không bị hỏng nên đã cố gắng vặn chặt lại và cuối cùng bóng đèn đã bật lên. Cậu rất vui vẻ, vừa cúi đầu nói chuyện với Rukawa, liền nhìn thấy Rukawa mái tóc đen rối bù cùng khuôn mặt thanh tú kiên nhẫn dưới háng mình, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn vì tự tin của một người đàn ông, cậu mỉm cười, cậu muốn xoa tóc Rukawa, cố gắng chơi khăm hắn.

Nhưng Rukawa không cho cậu cơ hội này, khi thấy đèn sáng, hắn đột ngột ngồi xổm xuống và ném Hanamichi ra ngoài.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai người bắt đầu luyện tập, đầu tiên là tập ném bóng, sau đó là một đối một, chỉ là luân phiên công và thủ. Sau khi gần xong tất cả, Rukawa hỏi Hanamichi, "Mày có muốn thử ném ba điểm không?"

"Có thể sao?" Hanamichi hai mắt sáng lên, "Tao làm trung phong cũng có thể tập ném ba điểm sao?"

"Làm sao vậy? Luyện tập những bài cần thiết xong thì phải học thêm kỹ năng mới chứ, mày chán rồi à."

"Vậy cũng được!"

Hanamichi nhận bóng và đứng ngoài vạch 3 điểm, sau đó thực hiện một cú ném khó, kết quả là bóng đi thẳng sang phía bên kia của bảng rổ.

"Đối với ném ba điểm, mày cần khuỵu gối để thực hiện cú nhảy, và tay của mày nên nhẹ nhàng hơn." Rukawa nói với Hanamichi, người đã trở lại sau khi chạy đi nhặt bóng.

"Như vậy sao" Hanamichi làm theo lời Rukawa nói, mặc dù cậu vẫn chưa thực hiện được cú ném nào, nhưng ít nhất bóng đã đập vào rổ, và cảm giác của Hanamichi đã tốt hơn rất nhiều.

"Đúng rồi."

Rukawa xem Hanamichi luyện tập một hồi, mười giờ mới nói "Chúng ta trở về đi."

"À... nhưng tao chưa ném trúng lần nào."

"Đợi đến lúc vào được thì trời sáng mất."

Hanamichi không nói nên lời, trên đường trở về với Rukawa, cậu nhìn thấy Rukawa đang dùng ngón tay xoay tròn quả bóng, cậu nói "Dạy cho tao, tao muốn học!"

"Được, bất quá cái này cũng không có gì để dạy, nó nghiêng về sở thích hơn."

Hanamichi cầm lấy quả bóng rổ định xoay, lại đột nhiên đập vào trán mình "Ôi!" Cậu xoa xoa trán, đuổi theo quả bóng bị bay đi. Nhìn bóng người đang đuổi theo quả bóng làm Rukawa không nhịn được cười " Quay lại và chơi tiếp đi, đồ ngốc."

"Không! Tao cảm thấy mình sắp làm được rồi," Hanamichi say sưa nhìn quả bóng rổ, sau đó dùng ngón tay xoay nó, cuối cùng cũng thành công khiến nó xoay trên ngón tay, cậu ngây ngẩn cả người "Nhìn này, cáo, tao làm được rồi!"

"Ừ." Rukawa gật đầu.

"Hừ, hiện tại tao cũng học được cách quyến rũ con gái. Tao không tin mình không được yêu thích bằng cáo hôi. Chỉ là mày đẹp trai còn có rất nhiều bản lĩnh..."

Hanamichi hưng phấn nói luyên thuyên, Rukawa càng nghe càng lạnh, hắn vốn không muốn lộ ra cái gì, nhưng lại nhịn không được nữa hỏi "Mày thích con gái như vậy sao?"

"À, tao..." Hanamichi sững người. Với Yohei và những người khác, nói về con gái là một chủ đề rất phổ biến, nhưng cậu cảm thấy xấu hổ khi bị hỏi đột ngột như vậy, cậu gãi đầu và hỏi Rukawa, "Còn mày thì sao Rukawa? Mày rất nổi tiếng, và có rất nhiều cô gái với tính cách dễ thương và tốt bụng, mày đã bao giờ bị ai thu hút chưa? Tao thực sự tò mò về mẫu người mày thích."

"..." Rukawa nhìn Hanamichi, khuôn mặt ngây thơ và thân hình cao lớn, trái tim nhói đau. Trước khi gặp Hanamichi, hắn thực sự không có bất kỳ suy nghĩ nào, hắn vẫn sẽ bị kích động bởi một số cảnh khiêu dâm, nhưng hắn chưa bao giờ phải lòng hay tưởng tượng về bất kỳ ai.

Cho đến khi hắn gặp Hanamichi.

Từ tò mò ban đầu, đến quan tâm và bận tâm, và bây giờ là hoàn toàn ám ảnh, vào lúc này, mọi tế bào trong cơ thể Rukawa đang kêu gọi được đến gần Hanamichi, chiếm hữu Hanamichi, và không bao giờ tách rời khỏi cậu nữa.

Nếu phải nói ra, Rukawa nghĩ, đối với hắn, hắn thích đàn ông nhiều hơn phụ nữ, chính Hanamichi đã khiến hắn nhận ra điều này.

Nhưng hắn sẽ không nói ra những suy nghĩ này, và khó ai có thể nói ra lời tỏ tình mà bị từ chối 100%, chứ đừng nói đến Rukawa đang bị kiềm chế. Cuối cùng, Rukawa lựa chọn nói "Tao không có mẫu phụ nữ mình thích."

"Không phải đẹp là được sao? Chắc chắn rồi, sở thích của mấy tên nổi tiếng nông cạn một cách đáng ngạc nhiên."

"..." Rukawa không buồn giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro