chuyện tình mạnh bà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 nghìn năm trước, chàng vẫn chưa được gọi là Nguyệt Lão, nàng vẫn chưa gọi là mạnh bà, nói với nàng chàng đang luyện một sợi tơ hồng , chỉ cần thành công hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau không bao giờ chia cắt. Nhưng sau một tai kiếp lớn, chàng mất trí nhớ do tai họa, về sau thiên địa lại một lần tái lập, thiên cung định lại chức vị trư tiên. Nhờ có Pháp Bảo là sợi tơ hồng, chàng được phong là chủ định nhân duyên, khi sợi tơ hồng nối chặt đôi uyên ương đầu tiên. Mái tóc của chàng bỗng chốc bạc trắng như sương, thiếu niên nhanh nhẹn khi xưa bỗng trở nên già yếu. Từ đó, chàng được gọi là Nguyệt Hạ Lão Nhân, chàng đã nối được vô số nhân duyên, chỉ  riêng mình chàng là không được. Từ sau một đêm bạc đầu, chàng trở nên nghiện rượu, chàng nói trong lòng dường như thiếu khuyết một mảng, chỉ có thể dùng rượu để làm vơi nhẹ cõi lòng, còn nàng mất trong trận tai ương kia, một mảnh linh hồn lưu lạc địa phủ, nàng biết chàng đã trở thành thần tiên chốn thiên cung. Nàng vẫn mong đợi một ngày nào đó chàng có thể đến tìm nàng nhưng ngày lại qua ngày, đến khi thiếu nữ như hoa đã trở thành bà lão tóc bạc. Nàng cuối cùng cũng chết tâm, biết rõ chàng không nhớ nàng là ai, bởi vậy nàng quyết tâm cũng phải quên được chàng. Nàng vốn là thiên tài chữa bệnh, đi tìm các dược phẩm quý hiếm, chế thành một nồi canh chỉ cần uống canh này, về sau tất không còn dây dưa gì với chàng, lại qua một đoạn thời gian, địa phủ có thêm một Mạnh Bà chuyên giúp các quỹ hồn quên đi quá khứ. Không ai biết ngày đó nàng đã uống bát canh ấy chưa, nhưng mỗi khi nhìn người khác uống cạn bát canh, trong mắt nàng sẽ luôn ánh lên một tia mất mát. Một khoản thời gian sau, Mạnh Bà không muốn làm Mạnh Bà nữa. Diêm Vương bèn thỏ thẻ'' Vậy nàng uống hết chén canh Mạnh Bà này đi, nàng sẽ quên hết tất cả nơi này" Mạnh Bà nhẹ nhàng nâng chén canh lên uống hết sau khi nàng uống xong. Diêm Vương lại cất lời "Ở Hoàng Tuyền còn thiếu một Mạnh Bà nấu canh, nàng hãy đến đó làm đi"Mạnh Bà vui vẻ gật đầu đồng ý, nói xong nàng quay người bước đi. Diêm Vương nhìn bóng nàng thầm nghĩ "Xin lỗi ! Ta  làm như vậy chỉ muốn nàng mãi bên cạnh bên ta mà thôi"Nhưng người đâu biết rằng, gương mặt nàng đã đầy ý cười sau khi quay người." Lão già ngốc! canh ta nấu sau ta có thể quên được chứ, chỉ là không muốn người cô độc ở nơi này thôi" trong lúc này ở một nơi nào đó, hai sợi chỉ đỏ lại rung lên, Nguyệt Lão nhìn hai sợi chỉ đỏ, một là của Mạnh Bà, một là của Diêm Vương, vừa cười vừa chua xót, vừa nối chúng lại chặt hơn " Mạnh Bà à! nàng hãy sống hạnh phúc nhé, đừng nhớ về ta nữa, ta và nàng bất thành duyên"Nguyệt Lão se tơ kết chỉ hồng, Mạnh Bà sao nỡ xóa về không, một kiếp nghiệt duyên ngàn kiếp nợ, ta kẻ bắt đầu nàng kết thúc....

có sai sót gì mong mn thông cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro