Chúng ta, có duyên hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nay nàng đã 18 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của đời người, là một tuổi thích hợp để gả chồng. Nàng là công chúa của một nước, là kiệt xuất giai nhân và lại còn là con cưng của vua Hùng nên vua đặc biệt kén chọn chàng rể tương lai lắm. Vua cha đã tổ chức ra 5 ngày để thi đấu võ nghệ xem ai mới là người xứng đáng với nàng. Nhưng mà chẳng có ai vừa ý cả. Kẻ thì yếu đuối, kẻ lại quá xấu xí, kẻ thì thô tục... trong đám đó không phải không có kẻ văn võ song toàn nhưng chẳng hề vừa ý nàng nên cũng bị đánh rớt. Trách cô công chúa này kiêu ngạo ư? Chảnh chọe? không phải đâu! Trách sao được một con người khi yêu chứ? Trái tim nàng lỡ thuộc về người khác rồi thì đâu còn thời giờ để ý tới những nam nhân kia? Không, không thể. Nhưng đã 4 ngày rồi mà chàng vẫn chưa tới, có phải là vì chàng quên rồi không? Không, không thể. Nàng gạt bỏ ngay ý nghĩ ấy của mình đi. Chắc chắn chàng sẽ tới. Chàng đã hứa rồi mà. Còn ngày mai nữa. Nàng sẽ đợi. Nàng tin tưởng chàng như tình cảm dành cho chàng vậy.

                                                               *                                  *                                         *

- Công chúa sao buồn thế?

Đó là một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang hỏi nàng khi nàng thơ thẩn trong vườn thượng uyển. Chàng ấy ở bên kia mặt nước, có lẽ bình thường nàng sẽ vô cùng tò mò thậm chí là hoảng sợ. Nhưng không hiểu sao, lần này nàng lại cho đó là một chuyện bình thường.

- Sao ngươi biết ta là công chúa? – nàng hỏi, đôi mắt ngây thơ của nàng in xuống mặt nước.

Người đó chỉ mỉm cười. Đưa ngón tay lên miệng.

- Bí mật nhé. Vì ta có phép thuật kì diệu.

- Kì diệu sao?

- Đúng thế. Công chúa muốn xem không?

- Ngươi làm thử đi, ta xem.

Tức thì một cột nước phun lên. Những tia nước bắn ra lấp lánh dưới ánh mặt trời. Một "dải lụa" 7 màu xuất hiện ngay trong vườn thượng uyển.

- Chưa hết đâu. - người ấy lại tiếp.

Bong bóng nổi lên, cái to cái bé khác nhau, trong đó là hình ảnh những sinh vật sống dưới thủy cung. Đẹp đẽ biết nhường nào. Một bản nhạc vang lên, những chú cá tung tăng nhảy múa. Mắt nàng lấp lánh.

- Công chúa muốn nhảy với ta không ?

- Được sao ? – nàng lưỡng lự.

Chàng từ từ đi lên mặt đất, cầm tay nàng bước lên mặt hồ. Mặt hồ tựa như gương, phẳng lặng, yên ắng chờ àng. Nàng chưa hết ngạc nhiên thì giai điệu lại vang lên, hai người xoay tròn trên mặt nước. Mỗi bước đi lại một âm thanh vang lên. Giống như mỗi khi nàng chạm chân xuống mặt nước là lại chạm vào dây đàn vậy. Vui thích quá nàng đã quên mất thời gian, quên cả phiền muộn.

- Xin lỗi, ta phải đi rồi.

- Sớm vậy sao ? Ngươi có quay lại không ?

- Nếu người muốn.

- Vậy ta sẽ gặp ngươi ở đâu ?

- Ngay tại đây, được chứ ?

- Được. Hứa đi.

- Thần xin hứa.

Từ lúc đó, tim nàng có chút rung động. Tới nay đã là hai năm rồi. Tình cảm nàng dành cho người ấy chỉ có mãnh liệt hơn chứ chưa bao giờ lạnh bớt.

- Thực sự, chàng có yêu ta không ? – chàng luôn băn khoăn tự hỏi – hay tất cả chỉ là giấc mộng do ta tạo nên ?

                                                         *                                         *                                         *

Quả thật, ngày thứ năm, chàng ấy tới. Nhưng còn cùng với một người khác nữa. Trái ngược với vẻ ngoài phong lưu, thư sinh của chàng, kẻ đó vạm vỡ và có phần rắn rỏi hơn. Nàng vui lắm, ra tận nơi để tiếp đón. Vua Hùng có vẻ không được bằng lòng lắm vì mấy ngày trước nàng chỉ đứng từ xa nhìn ra hiệu, ngài định cản nàng nhưng hoàng hậu từ xa khoát tay không cho phép nên ngài lại thôi.

- Con ra đây làm gì vậy ? – vua hỏi.

Nàng chưa kịp đáp thì Sơn Tinh đã trả lời thay.

- Phải chăng một trong hai chúng tôi đã được công chúa để ý ?

Thấy chàng chẳng nói gì, nàng lặng thinh. Biết ý, vua Hùng bảo hai người đợi và nói công chúa vào trong.

- Hôm nay con làm sao vậy ?

- Con không làm sao cả. Thưa phụ vương, con chỉ muốn lấy một người thôi.

- Ai? Sơn Tinh à? - mắt ngài sáng lên.

- KHÔNG!

- Thủy Tinh sao? Sao con lại muốn gả cho hắn? - mặt ngài sa sầm lại.

- Sao cha lại nói chàng như thế chứ? Con không chịu.

Vì quá chiều con gái nên vua Hùng đành nhượng bộ.

- Con xem xét lại không được sao? Ta thấy...

- Không, con không muốn!!

- Được rồi, đã vậy thì làm theo ý ta.

- Khoan, phụ vương người muốn làm gì?

- Con ở yên đó. Binh lính đâu, trông coi công chúa cẩn thận.

- Nhưng....- một đoàn cận vệ bước vào. Nàng không còn cách nào khác đành nghe theo.

Sau khi đã đắn đo suy nghĩ vua Hùng đưa ra quyết định sẽ đưa ra thử thách cho hai người, ai làm nhanh hơn ngài sẽ gả Mị Nương cho. Thử thách như sau: nội trong ba ngày, ai mang được voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao tới kẻ đó chiến thắng.

Thủy Tinh thuộc kiểu người hơi ít nói, thành ra chàng chẳng hỏi gì thêm mà lẳng lặng ra về. Chàng chẳng quan tâm cái thử thách này gây bất lợi cho chàng. Chàng cũng chẳng quan tâm xem liệu vua Hùng có ưu tiên cho Sơn Tinh không. Vì trong đầu chàng lúc này chỉ nghĩ làm sao để có thể lấy được những con vật trong truyền thuyết kia và rồi chàng sẽ được lấy Mị Nương.

Còn về phần Sơn Tinh, chàng ta thích cái thử thách này lắm. Chàng ta cứ cảm ơn vua Hùng hoài. Và xem ra, vua Hùng ưng ý lắm rồi. Cơ hội cho Thủy Tinh cũng bị thu hẹp lại.

Mị Nương khi biết được yêu cầu của vua đã vô cùng tức giận. Nàng hiểu rõ vua cha đã thiên vị cho Sơn Tinh, người muốn nàng lấy hắn ta. Nàng lo cho Thủy Tinh lắm nhưng không biết làm gì cả. Tối đó nàng đã nghĩ ra một cách.

- Phụ vương – nàng lấy giọng ngọt ngào nhất có thể.

- Con lại định đòi gì đây?

- Phụ vương, làm sao mà mang về được voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao? Chẳng phải chúng đều trong truyền thuyết sao?

- Vậy mới là thử thách chứ.

- Có mà cha không muốn gả con đi ấy. Khó như thế thì làm sao được?

- Ai nói với con là không làm được? Chỉ cần tới...

- Tới đâu ạ ? - mắt nàng mở to ra.

Biết bị mắc bẫy, vua Hùng không còn cách nào khác là phải kể lại toàn bộ cho cô con gái cưng của mình.

Mị Nương ngay sau khi nghe xong, vội vã cáo từ vua cha, trở về phòng và viết thư cho Thủy Tinh. Trong thư nàng kể lại cách để tìm sính lễ, cần phải làm như thế nào và cũng không quên gửi chàng vô vàn cái hôn. Viết xong nàng đem ra vườn thượng uyển, thả bức thư xuống, một chú cá ngoi lên đớp lá thư rồi lặn mất. Nàng quay trở về phòng chờ đợi 3 ngày trong lo lắng.

Khi nàng công chúa của chúng ta đang bồn chồn thì hai chàng trai lại đang phải đương đầu với gian nan. Sơn Tinh có lợi thế hơn vì chàng ở núi đã lâu nên lên đường trước, chàng ta còn một cái lợi thế khác mà chúng ta sẽ biết sau. Còn Thủy Tinh vốn dĩ chỉ quen dưới nước, thử thách này với chàng tưởng như là vô vọng. Nhưng may quá có thư của công chúa làm gợi ý, chàng cũng có những bước đi đầu tiên. Để có được voi chín ngà, chàng phải tới được khu rừng già nhất, ở đó có người sẽ dẫn lối cho chàng. Tương tự như vậy, tới gà chín cựa là tới ngọn núi hoang vu nhất. Cả hai chàng đều làm tốt vì là rừng hay núi thì đều có nước, là nước trong sông hay hồ chàng đều có thể tìm thấy. Nhưng ngựa chín hồng mao thì không đơn giản như vậy. Nó sống ở thảo nguyên rộng, nơi có cực ít cây cối, ít nước, đất đai khô cằn, như cách ta gọi bây giờ là xavan. Chàng thầm hỏi "liệu nó có thật là ngựa không vậy, sao có thể sống ở một nơi như thế chứ?". Chàng chợt thấy một cột khói bốc lên. "Cháy ư?". Nhìn kĩ hơn chàng thấy Sơn Tinh. "Hắn đang làm gì vậy? Nướng gì kia?". Một cơn gió nổi lên, đưa hương thơm tới tận chỗ chàng. Mùi cỏ khô, lẫn mùi thịt, nước âm ẩm, thơm phức. Chàng tự hỏi hắn làm thế để làm gì? Vì đói chẳng? Cũng có thể. Kìa, từ đằng xa, bụi bay mù mịt. Đó là...ngựa chín hồng mao? Nó đang lao tới chỗ Sơn Tinh. Ban đầu mới chỉ chạy xung quanh, song nó tiến thẳng tới chỗ cái nồi. Sơn Tinh đang cho nó ăn, rồi vuốt ve? Thủy Tinh không phải kẻ chậm hiểu, chàng đã nhận ra ngay được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chàng không hiểu, ở nơi như thế này, Sơn Tinh lấy đâu ra nước để mà làm thế? Tại sao hắn lại biết được cách để bắt ngựa chín hồng mao?

Chuyện là thế này...

Ngày hôm đó, Sơn Tinh nán lại cũng là để nói với vua Hùng chuyện này. Mong ngài giúp đỡ. Hứa sẽ tặng sản vật của rừng, rồi cải tạo ra các vùng đất tơi xốp cho dân. Tất nhiên, vua Hùng đã đồng ý, dù sao ngài cũng thích Sơn Tinh hơn. Vua Hùng nói cho Sơn Tinh những lối tắt, địa điểm để qua được thử thách. Chuyện bắt được ngựa chín hồng mao, tưởng khó lại biến thành dễ. Sơn Tinh cũng có lợi thế ở núi rừng đã quen, nên đối với chàng việc người ta coi là không thể, chàng lại làm dễ dàng. Thủy Tinh bây giờ vẫn chưa hiểu nhưng chàng sẽ sớm biết thôi.

Sơn Tinh bỏ đi cùng ngựa chín hồng mao, Thủy Tinh mới sực tỉnh. Chàng nhớ ra là mình chưa biết cách nào để có thể bắt được ngựa cả. Chàng tìm một bóng cây để nghỉ ngơi và nghĩ. cuối cùng chàng quyết định sẽ đi tìm nước, nếu may mắn có thể tìm được cả ngựa chín hồng mao nữa. Chàng đứng dậy, bắt đầu đi. Chàng chưa biết là đi đâu, cứ nhằm hướng trước mặt mà đi. Dưới cái nắng gay gắt, xung quanh không có cây cối, chàng gần như kiệt sức. Mắt chàng bắt đầu hoa lên, chân không còn vững nữa. Chàng thầm hỏi bao giờ mới tới nơi. Đầu óc chàng bắt đầu mụ mị đi. Chàng nằm gục xuống và mơ màng. Chàng thấy mình đang ở trong phòng của Mị Nương. Nàng đang mặc một chiếc áo tân nương thật đẹp. Và tân lang, là Sơn Tinh? 

Chàng muốn lao tới, đem Mị Nương đi nhưng tay chân cứng đờ, miệng cũng không nói được...Chàng sực tỉnh. Đầu đã đỡn đau hơn. Chàng nghĩ ra cách khác. Chàng tới nơi có những bụi cỏ mọc lên, may mắn thay, chàng đang rất gần nơi đó. Chàng nhận ra không cần thiết phải tìm nước bên trên, bên dưới cũng có nước nữa. Nơi nào có cây, nơi đó ắt có nước. Chàng hăng hái đào, bớt, lật tung rễ của cây lên để tìm. Không phụ sự mong mỏi, nước bắt đầu rỉ ra, rồi phun lên từng cột. Thủy Tinh hồi lại sức, minh mẫn và sẵn sàng để bắt ngựa chín hồng mao. Chàng định nấu như Sơn tinh nhưng không được, chàng chỉ có nước. Chàng hỏi nước có biết ngựa chín hồng mao ở đâu không? Nước trả lời là có. Nó chỉ đường cho chàng và chúc chàng may mắn. Chàng cảm ơn và lập tức lên đường. Trên đường đi, chàng gặp một bà cụ. Bà hỏi xin nước chàng. Chàng đáp là không có nhưng sẽ dẫn bà tới nơi có nước. Bà cụ cảm ơn và đi theo Thủy Tinh.

- Sao cháu sốt ruột vậy? – bà ân cần hỏi.

Thủy Tinh có hơi lưỡng lự nhưng cũng kể cho bà nghe về Mị Nương, về cuộc thách đố, về Sơn Tinh và tại sao chàng lại vội thế. Bà lão mỉm cười. Khi tới chỗ nước ban nãy, chàng đang định quay lại cáo từ bà, thì ô kìa, lạ chưa, đằng sau chàng là một thiếu nữ xinh đẹp.

- Cô là ai? Bà cụ vừa nãy đâu ?

- Đó là thiếp. Thiếp muốn thử lòng chàng mà thôi.

- Thử lòng ? Thế nghĩa là sao ?

- Gia tộc thiếp luôn bị săn bắt, truy lùng, phải tới tận nơi đây để sống. Bất cứ kẻ nào xâm nhập với mưu xấu đều cần phải bị trừng trị. Kẻ mà chàng gọi là Sơn Tinh đã bắt cóc một trong những đứa con của muội muội thiếp. Xin chàng hãy cho thiếp đi theo, thiếp muốn đòi nó về.

- Nhưng...chuyện này...

Tức thì cô gái đã biến thành ngựa bạch xinh đẹp, với bộ lông mao đỏ rực tựa ánh mặt trời. Thủy Tinh hiểu ý, dắt cô gái theo.

- Sao chàng không lên đi ? Như thế sẽ nhanh hơn mà.

- Nhưng cô là phụ nữ phải không ? Tôi không thể làm thế được.

- Chàng không phải lo đâu. Thiếp thực chất là dòng ngựa tiên, tu luyện lâu năm mới có thể thành người. Chàng leo lên đi, không không kịp mất.

- Nếu cô đã nói thế thì...

Thủy Tinh leo lên lưng của ngựa chín hông mao, ngựa phi như tên bắn, kéo cả một lốc bụi ở sau.

- Tên cô là gì ?

- Tên của thiếp ?

- Phải.

- Tên thiếp là Thiên Mã.

- Vậy Thiên Mã, tôi cảm ơn cô nhiều lắm.

Trái tim Thiên Mã đập lệch một nhịp. Đây là thứ trước đây cô chưa từng trải qua.Tim cô chỉ đập nhanh khi sợ hãi, luôn là như thế.Nhưng lần này, cô không thấy sợ hãi,song thật lạ khi tim cô lại đập chẳng đúng tẹo nào. Cô phi nước đại thậm chí còn nhanh hơn trước để át đi cảm xúc hiện tại.

Đã về tới kinh đô. Thủy Tinh dắt ngựa, gà, voi đi vào. Sơn Tinh, vua Hùng, Mị Nương cũng đang đứng đó đợi sẵn.

- Chà, ngựa đẹp đó. – Sơn Tinh nói mỉa mai. Thiên Mã quắc mắt nhìn hắn. Thủy Tinh nhìn liếc qua, thấy lễ vật của hắn đã đủ cả.

- Quá khen rồi.

Mị Nương lao tới chỗ Thủy Tinh, dù bị vua Hùng cản, hỏi han, không quá lỗ liễu, nhưng ánh mắt nàng đã nói lên tất cả.

- Chàng vất vả rồi.

- Không có đâu thưa công chúa.

- Đã tới lúc phân xử, ai mới là người xứng đáng với Mị Nương rồi – vua Hùng xen ngang – xét thấy cả hai đều đã mang về đủ lễ vật, đúng thời hạn, ta có lời khen. Tuy nhiên, Thủy Tinh lại tới muộn hơn, chính vì thế, ta quyết định Sơn Tinh là người xứng đáng với Mị Nương hơn.

- Xin tạ ơn người. – Sơn Tinh cung kính làm lễ. Lập tức Thiên Mã biến thành người, hét lên.

- Ta phản đối.

- Cô là ai ? – Hùng Vương ngơ ngác, buột miệng hỏi.

- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng hắn là kẻ gian dối. Đứa trẻ kia – nàng chỉ vào chú ngựa chín hồng mao trong lồng – không thuộc về hắn.

- Không thuộc về tôi, ý cô là sao ? – Sơn Tinh hỏi.

- Ngươi đã dùng thủ đoạn đê hèn để bắt nó khỏi tay mẹ nó. Ngươi chưa được ta đồng ý đã mang nó đi. Khổ thân nó, nó mới chỉ là một đứa trẻ.

- Ồ, tôi biết rồi. Ra cô là người đứng đầu của tộc ngựa chín hồng mao. Nhưng, đây là tôi chỉ muốn mượn vì tôi bị giao thử thách còn gì ?

- Ngươi...

Thiên Mã không nói nên lời. Thủy Tinh chặn ngang không cho cô nói nữa. Chàng quay sang Mị Nương.

- Chúc công chúa hạnh phúc - rồi quay sang Thiên Mã – cô hãy mang đứa trẻ về, rồi chúng ta đi.

- Ơ, chàng không...

- Cô cứ làm đi.

Mọi thứ cứ lặng lẽ xảy ra, tới khi Thiên Mã đã quay trở lại bên Thủy Tinh.

- Vĩnh biệt...

- Khoan đã - Mị Nương hét lên – chàng để mặc thiếp thế này sao ? Thiếp không cam tâm.

- Việc vua đã quyết, ta không thể thay đổi.

- Mặc kệ vua cha. Chàng nỡ bỏ rơi thiếp ư ? Bao nhiêu kỉ niệm, tình cảm, tất cả chỉ là giả dối sao ?

- Xin công chúa hãy quên đi. Thần không xứng đáng với tình cảm của người.

- Chàng cứ đi đi. Đi ra khỏi đây rồi chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nếu không phải là chàng, cuộc sống đối với thiếp trở nên vô nghĩa. Thà rằng chết đi còn hơn.

Thủy Tinh đã sắp bước ra khỏi cổng thành, nghe vậy, liền lướt nước quay lại. « Xin lỗi nàng », chàng khẽ nói, bế nàng lên rồi chạy một mạch cùng Thiên Mã.

Người đầu tiên phản ứng là Sơn Tinh, kẻ nãy giờ không hề quan tâm. Chàng lập tức đuổi theo, không quên nhắc vua Hùng và binh lính. Cả đoàn người ráo riết truy đuổi đôi nam nữ đang chạy trốn trên lưng ngựa. Sơn Tinh, bằng cách nào đó, gọi được báo săn của mình tới, một con báo đen tuyền, to lớn, dũng mãnh như sư tử, phóng theo Thủy Tinh, bỏ lại đoàn người phía sau. Khi gần đuổi tới nơi, hắn làm phép, đất đai nhô lên, đá tảng bay vù vù, chặn lối nhóm Thủy Tinh. Bị dồn vào đường cùng, Thủy Tinh giao Mị Nương cho Thiên Mã, mình ở lại đối phó với Sơn Tinh.

- Mang nàng ấy tới con sông gần nhất sẽ có người ở đó.

Thiên Mã nghe theo, đưa Mị Nương đi xa một mạch, Sơn Tinh muốn đuổi theo nhưng ngay lập tức bị Thủy Tinh chặn lại. Hai bên giao tranh. Đất cát bay mịt mù. Sơn Tinh có thế hơn một chút vì ở đây không có nhiều sông ngòi.

Thấy mình rơi vào thế bất lợi, ước đoán Mị Nương cũng đã đi xa, Thủy Tinh lên ngựa phi thẳng. Chàng khéo léo dụ Sơn Tinh vòng sang hướng khác, xuyên vào trong rừng rậm. Đã tới thượng nguồn của dòng sông, chàng thả ngựa đi, mình ở trên đỉnh thác.

- Chào nhé ! – chàng nói với Sơn Tinh khi đang cật lực lao tới.

Rồi chàng thả mình rơi xuống. Sơn Tinh chỉ còn nước đứng trên dậm chân bực tức vì không thể làm gì được nữa. Khi Thủy Tinh đã xuống nước rồi, hắn chỉ có thể đứng nhìn thôi. Gọi là thoát chứ thực ra chỉ đúng có một nửa. Thủy Tinh bị thương nặng và mỗi năm một lần, cánh cổng dẫn tới thủy cung sẽ mở ra, đó là lúc Sơn Tinh sẽ có thể tấn công. Nhưng lúc này chàng không quan tâm lắm, mối lo của chàng là về Mị Nương. Về phần nàng, khi được Thiên Mã đưa sâu vào rừng, nàng có phần hơi sợ hãi nhưng khi thấy hầu cận của Thủy Tinh nàng yên lòng hơn. Nàng ở đó đợi Thủy Tinh, lòng cầu khẩn mong chàng sẽ không sao. Nàng hét lên sung sướng khi thấy Thủy Tinh từ xa đi tới, chẳng còn biết lễ nghi của một cô công chúa gì nữa mà lao tới ôm chầm lấy Thủy Tinh. Từ ngày đó trở đi, nàng được sống hạnh phúc bên người mình yêu. Mỗi năm một lần, Sơn Tinh lại đem quân tới đánh cho lấy lệ, thực chất là để làm vui lòng vua Hùng. Thiên Mã đưa bộ tộc của mình tới gần nguồn nước trong rừng vì được Thủy Tinh bảo vệ. Vua Hùng không có con trai, Mị Nương lại là đứa duy nhất, thêm phần mến Sơn Tinh nên ngài đã giao quyền cho chàng khi ngài đã già. Sơn Tinh xem ra cũng hài lòng lắm, dù chàng vẫn thích có được Mị Nương rồi cai quản vùng đất này hơn. Người khổ sở nhất sau tất cả có lẽ là vua Hùng. Tại sao á ? Vì đã để mất con gái chứ sao. Ngài bị hoàng hậu cằn nhằn, đay nghiến suốt một tuần liền. May mà có Sơn Tinh pha trò, hoàng hậu mới nguôi ngoai. Xem ra, sau tất cả, phụ nữ vẫn là đáng sợ nhất !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro