Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong dịp Tết Trung Thu, sếp tặng những người khác bánh trung thu nhưng lại chỉ tặng tôi có một chậu mimosa.

Tôi cứ tưởng bị đối xử bất công, trong cơn nóng giận toan vặt trụi nó đi thì lại bị anh cảnh cáo.

Tối hôm đó, anh chợt nói mình say và gọi tôi đến đón.

Tôi cưỡi chiếc ba bánh "mui trần" của mình phi tới.

Sau đó, chợt phát hiện ra cây mimosa vốn đang yên vị trong chậu hoa nhà mình lại ở trên đầu sếp.

Không thể kìm được, tôi đã chạm vào nó.

Mèng đéc ơi, đó thật sự là một khoảng lặng đáng xấu hổ đấy!

...

Vào dịp tết Trung thu, sếp tổng đề ra một cách phát thưởng khác, để chúng tôi tự bốc thăm quyết định quà Trung thu cho mình.

Tôi hiểu mà, chẳng qua chỉ là trò bịp khác của tư bản thôi.

Nhưng tôi không ngờ rằng mình lại có thể giành được "Giải thưởng tối cao" trong số những "Phần thưởng may mắn" đó.

Quản lý công ty từng người một đã trao các bọc quà căng phồng cho những đồng nghiệp may mắn trúng giải.

Đến lượt tôi, cô ấy cười mập mờ: "Gói quà của cô rất đặc biệt nên sẽ do một người đặc biệt trao tặng nhé".

Tôi siết chặt phiếu "Giải thưởng tối cao" trong tay, nuốt nước miếng đánh ực một cái.

Không phải chứ! Không phải chứ! Không phải chứ! Tôi sẽ không giàu có sớm đến như thế chứ?

Để không trông có vẻ khiêu khích mọi người, tôi phải giả vờ như không thèm để ý, nhưng thực ra đã vừa hồi hộp vừa mong chờ cười thầm rất lâu rồi.

Cuối cùng, lại chờ đến sếp tổng đi tới trước mặt tôi.

Anh mặc một bộ âu phục lạnh lùng quý phái, cùng cặp kính trang trọng trên sống mũi.

Trên tay anh cầm một cái khay, bên trên là một khối vuông vuông vức vức được phủ kín bằng vải nhung đen.

Đèn trần rắc xuống những ánh vàng rực rỡ, dù là người hay quà, thoạt trông đều rất cao quý.

Mắt tôi sắp sửa tràn cả ra tiền, trong lòng âm thầm tính toán xem một xấp tiền cao ngất ngưởng như thế sẽ nhiều đến bao nhiêu.

Trước khi tôi kịp tính ra kết quả, ngón tay thon dài của sếp đã đặt lên trên tấm vải nhung đen.

Tim tôi cứ như bị kéo căng ra hết mức.

Bàn tay đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi không biết bao nhiêu lần này, bây giờ đang tự mình khai mở căn biệt thự liền kề của tôi.

Mèng đéc ơi, ai mà không bị cám dỗ cơ chứ?

Tôi từ từ mở to mắt, răng cũng cắn chặt môi dưới.

Ngay cả lời phát biểu bẽn lẽn sau khi nhận giải cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ còn chờ mỗi sự ra tay của sếp nữa thôi.

Kết quả là, thứ mà sếp tổng giấu dưới tấm vải đen lại là một chậu mimosa...

Không biết có phải vì sợ mimosa đau hay không, mà anh còn rất cẩn trọng lồng cho nó một cái lồng kính.

Bên dưới cái lồng kính lạnh lẽo, dưới làn gió lạnh hiu hiu từ điều hòa của văn phòng, cây mimosa nhỏ xa xa vẫy vẫy tay chào tôi.

Như thể đang muốn nói, "Hi ~ Kẻ nằm mơ giữa ban ngày."

Một chậu nước lạnh vô tình dội xuống, tôi thật sự đã muốn khóc.

Nở nụ cười không thể tin nổi trên mặt, tôi run rẩy hỏi: "Đây là của em ạ?"

Lạc Tiêu Duy gật đầu, ánh mắt xuyên qua lớp kính, sáng lên tia sáng lành lạnh, "Là của em."

Tôi còn chưa chết tâm, "Hết rồi ạ?"

Lạc Tiêu Duy đáp rất ngắn gọn: "Hết rồi."

Tôi biết là mình không nên có thắc mắc gì về quyết định của sếp.

Nhưng mà, vì căn biệt thự liền kề của mình, tôi vẫn nghiến răng hỏi: "Vậy thì sếp ơi, nó "tối cao" chỗ nào vậy ạ?"

Ngay sau đó, Lạc Tiêu Duy đã nói một câu cực kỳ không hề phù hợp với thân phận cao quý của mình, "Tối cao ở chỗ, nó là do tôi đưa."

...

Nước mắt lưng tròng, tôi cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, tự tay nhận lấy chậu mimosa.

...

Tôi đã nhìn chằm chằm vào chậu mimosas đó suốt cả buổi chiều.

Các đồng nghiệp xung quanh đang mở bánh Trung thu, âm thanh xé gói bao bì loạt soạt vô cùng cám dỗ người khác.

Chỉ có mỗi mình tôi, phải đối mặt với một chậu mimosa đã không đẹp mắt lại còn chẳng có gì hữu ích.

Giận không thể át, nhân lúc mọi người không chú ý, tôi đã nhẫn tâm tuốt nó một cái.

Tay tôi lướt tới đâu, "cỏ" không lưu tới đó.

Nhìn bộ dạng mimosa đáng thương đang run rẩy, tôi cảm thấy lòng dễ chịu hơn chút.

Nhưng ngay sau đó, tôi lại nhận được tin nhắn từ sếp tổng vạn ác Lạc Tiêu Duy.

Vẫn lạnh lùng, vẫn ngắn gọn như thế.

"Vào đây."

Sợ tôi không nhận ra thái độ, lại còn gửi kèm theo hai cái icon biểu cảm tức giận phía sau.

Tôi nhăn mặt, miễn cưỡng đi qua.

Vừa mở cửa đã thấy Lạc Tiêu Duy đang dựa lưng vào ghế, tinh thần mệt mỏi.

Những ngón tay thon dài cấm dục kia đang xoa xoa thái dương, hơi thở mỹ nhân ốm yếu như phả thẳng vào mặt tooi.

Nhìn thấy tôi bước vào, anh không nâng cả mí mắt.

Rũ mi, nhẹ giọng hỏi.

"Em nhổ cây đấy à?"

Tôi thầm oán: Cả cái này ông cũng biết? Lẽ nào cây mách lẻo với ông à?

Nhưng mà "bí kỹ kiếp làm thuê" của tôi đã khiến tôi vẫn phải giả vờ thân thiện nịnh nọt.

Tôi chớp chớp mắt, nói hươu nói vượn bịa chuyện, "Đâu có đâu ạ."

Lạc Tiêu Duy xoa thái dương một lúc rồi mới từ từ nâng mí mắt lên, tầm mắt lại xuyên qua tròng kính, đáp xuống người tôi.

Môi mỏng hé mở, anh đáp, "Nói dối."

?

Chuyện gì đây vậy?

Sao lại cảm thấy như có chút ít tán tỉnh ở đây vậy?

Tôi bị ý nghĩ điên rồ này làm cho choáng váng, cứng rắn đè xuống khóe miệng suýt thì há hốc của mình, tự nhủ: Nằm mơ, mày chỉ suốt ngày nằm mơ! Giờ không phải lúc đùa giỡn đâu, Sầm Vân Vân, mày tỉnh táo lại đi!

Sau đó vờ bình tĩnh trả lời: "Sếp Lạc, em thật sự không có làm vậy mà."

Lạc Tiêu Duy im lặng vài giây, sau đó bất lực nói.

"Không phải là không được phép tuốt, nhưng mà em tuốt nhè nhẹ thôi."

Tôi: ?

Thế quái nào lại thấy có chút dung túng thế nhỉ?

Tôi nghĩ chắc mình phát rồ rồi, dưới ánh thái dương trong trẻo sáng sủa, tôi thực sự cảm thấy những điều Lạc Tiêu Duy đang nói với tôi lại hàm thêm chút hương vị ngọt ngào nào đó.

Nghĩ đến cảnh trong mơ, mặt tôi cũng bất giác bắt đầu nóng lên.

Lạc Tiêu Duy ấn nhẹ vào thái dương, nhẹ giọng nói: "Mimosa tương đối yếu ớt, em phải chăm sóc cho nó thật tốt đấy."

Tôi hiểu, thậm chí còn phải đậy lồng kính cơ mà, quá yếu ớt luôn.

Để cố gắng kết thúc tình huống khó xử này càng nhanh càng tốt, tôi ra chiều khéo hiểu lòng người, đáp, "Em biết rồi, nó rất hay mắc cỡ*, em sẽ nhẹ nhàng với nó ạ."

(*Cho bạn nào chưa biết thì mimosa là cây xấu hổ nhé)

Nếu tôi nhìn không lầm thì sau khi nghe mấy lời đó, đôi mắt của Lạc Tiêu Duy ẩn sau lớp kính đã từ từ mở to hơn.

Có vẻ kinh ngạc lắm hay sao ấy.

Kết quả là bầu không khí vốn đã mập mờ, nay lại càng thêm mập mờ hơn.

Tôi căng da đầu, chuẩn bị miễn cưỡng nói thêm hai câu nữa rồi bỏ chạy thì cửa văn phòng đã bị gõ.

"Sếp Lạc."

Là chị Lưu phòng hành chính.

Sau khi được phép, chị Lưu bước vào, báo cáo công việc với Lạc Tiêu Duy.

Trong khoảng thời gian này, đôi mắt Lạc Tiêu Duy vẫn cứ nhìn tôi.

Tôi cảm giác như đầu mình cũng sắp đập xuống đất, đợi chị Lưu báo cáo xong, tôi nóng lòng chuồn theo chị ra ngoài.

Lúc rời văn phòng, Chị Lưu khoác tay tôi, ghé vào tai tôi hỏi nhỏ. "Vân Vân, sếp lớn đã nói gì với em vậy, sao mặt em lại đỏ thế?"

Khả năng trợn mắt nói dối của tôi lại được phát huy, tôi đáp, "Có ạ?"

Lưu Sơ nghiêm nghị gật đầu, "Có mà, không chỉ mỗi em đỏ mặt, sếp lớn cũng đỏ mặt nữa."

Chị ấy ra hiệu bằng cách chọc chọc hai ngón tay cái vào nhau, hỏi tôi, "Hai người không phải là đã..."

Sau khi nhìn rõ cử chỉ của chị ấy, tôi sợ hãi hít một hơi thật sâu.

"Chị Lưu, tung tin đồn thất thiệt về sếp lớn sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy."

...

Vì lời nói của chị Lưu, tôi cứ cảm thấy bất an cả buổi chiều.

Nhớ lại vừa rồi, lúc mình ở trong phòng làm việc, vành tai Lạc Tiêu Duy quả thực có chút đỏ lên thật.

Tôi chống cằm nghĩ ngợi lung tung: "Cái này có liên quan đến mình à?"

Cứ suy tư mãi đến tận lúc tan ca, tôi cũng chẳng thủng ra được gì.

Đến tối, tôi thả mình trên giường, tiếp tục ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Có phải Lạc Tiêu Duy đang ám chỉ điều gì đó khi đưa mimosa cho tôi không?

Ám chỉ là tôi đang mọc cỏ đầy đầu hả?

Nhưng tôi độc thân mà*.

(*"mọc cỏ trên đầu": tiếng lóng chỉ việc bị cắm sừng)

Hay anh ta ám chỉ tôi vừa mờ nhạt lại vừa không được coi trọng như mimosa vậy?

Nhưng năng lực nghiệp vụ của tôi cũng khá mạnh mà.

Tôi nghĩ nát óc cũng không ra đáp án.

Khi tôi vừa trở mình định ngủ thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Chính là sếp lớn vạn ác Lạc Tiêu Duy.

Hít một hơi thật sâu, tôi nhấc máy.

Còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị bên kia tranh lời.

"Tôi là bạn của Lạc Tiêu Duy, hôm nay chúng tôi tụ họp, Lạc Tiêu Duy uống say rồi, cô đến đón anh ta đi."

Tôi chau mày, "Tài xế của sếp Lạc không có ở đó sao? Để tôi kêu tài xế đến đón anh ấy."

Bên kia lại rất dứt khoát phản bác, thậm chí giọng điệu còn mơ hồ mang theo chút dỗ dành, "Không được, phải là cô đến đón."

Tôi: ?

Ủa thế tại sao không trả lương tài xế cho tôi đi?

Tôi nói, "Kỹ năng lái xe của tài xế tốt hơn tôi nhiếu, nếu mà để tôi lái thì dễ làm sếp Lạc ói ra lắm, không tốt cho anh ấy đâu."

Thế mà không biết đầu bên kia não nhảy số lệch kiểu gì, đột nhiên lại hỏi.

"Có phải cái chậu trồng mimosa của Lạc Tiêu Duy đang ở chỗ cô không?"

Chuyện cả công ty đều biết, có gì đâu mà hỏi nhỉ, "Phải."

"Thế đúng rồi, chính là cô đấy, tới đón hắn đi, lái mui trần thì hắn sẽ không nôn đâu."

Tôi nhìn chằm chằm vào cuộc gọi đã ngắt, nghiến răng trèo trẹo.

Tôi trông giống người có xe mui trần lắm hả?

Để chứng tỏ rằng mình vẫn còn rất khí phách, tôi đã mượn luôn chiếc ba bánh điện mui trần của ông lão tầng dưới.

Sau đó bon bon lướt qua khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thành phố, thẳng tiến tới chỗ sếp lớn vạn ác Lạc Tiêu Duy.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro