Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ở bên sếp, tôi bắt đầu một cuộc sống không biết xấu hổ, không ngừng vuốt ve cỏ.

Mặc dù anh ấy đã cảnh cáo tôi rất nhiều lần là không được thô lỗ.

Nhưng tôi chả bao giờ thèm nghe.

Dù sao thì miệng lưỡi đàn ông, cũng là cái miệng lừa người gạt quỷ.

Tôi thường trêu chọc cây mimosa trên bàn cho đến khi nó giận lên rồi phớt lờ tôi.

Sau đó tôi lại nhẹ giọng dỗ dành nó, dỗ đến khi nó vui vẻ trở lại.

Vòng tuần hoàn ấy cứ tiếp tục mãi, lặp đi lặp lại.

Lần quá đáng nhất là hôm anh ấy đang mở họp.

Anh đang giảng giải kế hoạch của dự án mới với bộ phận chúng tôi, tôi nghe đến nỗi cảm thấy buồn chán.

Đưa tay xuống gầm bàn, khẽ khều mimosa nhỏ một cái.

Sếp lớn đang giảng giải bỗng nhiên dừng  lại, yết hầu anh lăn lộn, giọng nói cũng trở nên không tự nhiên.

May mắn là mọi người đều đang suy tư rất nghiêm túc nên không ai để ý đến tình tiết nhỏ này.

Tôi ngước nhìn lên, sếp nhân cơ hội đó để trừng mắt với tôi.

Tôi lấy lòng cười cười.

Khi cuộc họp kết thúc, tôi đã định chuồn theo đám đông.

Nhưng Lạc Tiêu Duy ngồi trên ghế lại nhàn nhạt nói: "Sầm Vân Vân, cô ở lại một lát."

Tim tôi như khựng lại, cứ có cảm giác anh đang tìm tôi tính sổ.

Sau khi mọi người đi hết, anh vươn tay đóng cửa chớp phòng họp và tắt luôn cả công tắc đèn.

Ánh sáng vụt tắt.

Toàn bộ phòng họp chìm trong bóng tối.

Lạc Tiêu Duy tháo kính xuống, không nhanh không chậm đi tới, từ phía sau ôm lấy tôi, ghé vào tai tôi nói: "Sờ soạng nhiều lần như thế, không sợ bị hói đầu nữa rồi?"

Chân tôi mềm ra, "Em... Lần sau em... Không dám nữa đâu..."

Giọng anh khàn khàn, ác ý cắn vào vành tai tôi.

Chân tôi càng thêm run rẩy.

"Không công bằng gì cả, em cũng phải nếm trải cảm giác này mới được."

Khi tôi bước ra khỏi phòng họp ngày hôm đó, tôi đã mất rất lâu mới có thể bình tĩnh lại trái tim đang lơ lửng trên mây của mình.

...

Kể từ đó, mối quan hệ của tôi với sếp đã có một bước nhảy vọt về chất.

Tôi nhân cơ hội hỏi anh tại sao lúc đó anh lại gian lận để đưa mimosa cho tôi.

Lạc Tiêu Duy hai tai đỏ bừng, khóe miệng lại không kiềm chế được vểnh lên.

"Truyền thống của mimosa tụi anh là, chỉ những người thương yêu mới được phép chăm sóc nó."

Tôi đã bị câu "người thương yêu" kia đập choáng váng.

Dù sao thì lúc đầu, tôi vẫn nghi ngờ mục đích của anh.

Lạc Tiêu Duy ôm tôi, từng chút từng chút vuốt ve vành tai tôi, "Ngày đó anh say rượu cũng là tại Hứa Tẫn và Hướng Bách nghe xong chuyện đó, cố ý chuốc rượu anh."

Anh nhìn tôi với vẻ chân thành và nóng bỏng, "Ngày đó đã vất vả em rồi, anh không biết họ lại gọi cho em, nhưng em có thể tới, anh thật sự rất vui vẻ."

Hai má tôi ửng hồng, cứ luôn cảm thấy xấu hổ vì những động cơ không trong sáng ban đầu của bản thân.

Vì vậy, khi anh đề nghị công khai mối quan hệ của chúng tôi, tôi đã từ chối, kêu anh ấy đợi chút.

Anh giận tôi luôn.

Hậu quả của việc tức giận chính là, Lạc Tiêu Duy đã keo kiệt lấy lại cây mimosa của mình.

Chậu mimosas nhỏ vẫn còn trên bàn làm việc của tôi, còn chậu lớn đã bị chuyển đến văn phòng của Lạc Tiêu Duy.

Anh ấy giận dỗi hai ngày, tôi cũng tranh thủ lúc báo cáo công việc để dỗ dành anh ấy hai ngày.

Mỗi lần báo cáo xong với anh ấy, tôi lại trêu chọc cây mimosa trong văn phòng ngay trước mặt anh ấy, cho đến khi chiếc lá trên tóc anh cũng rung rinh theo.

Có lần, lá vừa hé ra, chị Lưu đã gõ cửa.

Tôi vội vàng ấn tay lên đầu Lạc Tiêu Duy, tay ấn mạnh quá khiến tất cả những gì  Lạc Tiêu Duy định nói cũng nghẹn cả lại.

Anh ai oán nhìn tôi, trông có vẻ tủi thân lắm.

Tôi bối rối rút tay về, "Lần sau em sẽ nhẹ nhàng hơn."

Nghe đoạn, sắc mặt anh càng tối sầm, vốn dĩ còn chưa dỗ được, giờ thì càng thêm khó đối phó.

Tôi không thể hiểu được sao lần này anh lại giận đến thế, chỉ có thể nhỏ giọng dỗ dành anh một lúc lâu.

Khi chị Lưu bước vào đã là vài phút sau.

Hậu quả của việc để chị ấy tiến vào muộn là mọi người trong công ty đều nhìn tôi và Lạc Tiêu Duy với ánh mắt mờ ám.

Dưới bầu không khí này, Lạc Tiêu Duy sẽ không thể nào để tôi sờ cỏ, cũng không để tôi vào văn phòng của mình một mình.

Anh ấy thậm chí còn mang cả chậu mimosa lớn từ văn phòng về nhà.

Tôi không nhìn thấy cỏ, nhưng cảm nhận được sự xa lánh của anh ấy, tủi thân cũng tăng lên theo cấp số nhân.

...

Sau khi tan sở vào ngày hôm đó, Lạc Tiêu Duy nói rằng có việc phải làm nên không về nhà cùng với tôi.

Tôi về nhà một mình, ngồi trên ghế sô pha, lên án Lạc Tiêu Duy với cây mimosa đột nhiên xuất hiện trên bàn.

"Anh nói anh đi, chính anh muốn ở bên em, giờ mọi người trong công ty đều nhìn em với ánh mắt không đúng rồi, thì anh lại bắt đầu phớt lờ em!"

"Nếu anh giận em, tại sao anh không nói cho em biết lý do?"

Tôi tàn nhẫn véo một cái, "Em muốn dỗ anh cũng không biết dỗ thế nào."


Cây mimosa vặn vẹo di chuyển vài vòng, miễn cưỡng vặn ra thành hình dạng một trái tim.
Tôi khịt mũi, "Coi như anh thức thời."

Mimosa nỗ lực bền bỉ, lại tạo ra rất nhiều hình dạng khác.

Làm tôi cười xong, nó bỗng khom người xuống, từ trong lọ hoa, run rẩy nhấc ra một vật nhỏ.

Đó là một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn quá nặng, còn mimosa thì quá mềm.

Nó nâng lên một cách rất khó khăn.

Nhưng vẫn cố gắng đưa đến trước mặt tôi.

Tôi vô thức nhận lấy, bên trong chiếc nhẫn có khắc hai chữ cái, "CC*".

(*Viết tắt của "thảo thảo")

Sau khi tôi nhìn thấy nó, tôi nhớ đến ghi chú trên di động của Lạc Tiêu Duy, tự nhiên không thấy tức giận nữa.

Khi tôi toan tiếp tục chà mạnh vào đám cỏ, Lạc Tiêu Duy không biết từ lức nào đã xuất hiện phía sau tôi.

Anh ấy bắt tay tôi lại và ngăn cản tôi một cách dễ dàng. 

"Anh đã nói với em bao lần là nhẹ tay thôi, nó mà hỏng rồi thì hạnh phúc nửa đời sau của em coi như xong đấy."

Tôi ậm ừ hai tiếng, "Cái đó còn không nhất định đâu."

Lạc Tiêu Duy nguy hiểm nheo mắt lại, "Ý em là?"

Tôi quay đầu nhìn anh, "Không phải anh không thèm để ý đến em sao? Thế thì em đành đổi sang một người khác để ý đến em thôi."

Anh buồn cười nhìn tôi, đưa tay bóp mũi tôi.

"Ai bảo em từ chối nhận thân phận chính thức, lại còn muốn tị hiềm trước mặt mọi người chứ."

"Có hả?" Giọng tôi hạ xuống phân nửa.

"Có."

Anh ấy chậm rãi ổn định, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Tôi lý thẳng lẽ hùng nói: "Đó cũng là do trước đây anh quá hờ hững với em, nên vẫn không thể tin được rằng anh thật sự thích em đấy chứ."

Lạc Tiêu Duy nhẹ nhàng nói: "Đó cũng là bởi vì khi anh hỏi em có muốn làm bà chủ không thì em lại từ chối anh, còn nói với mimosa là anh bị đâm hỏng não rồi cơ."

Cơn giận của tôi ngay lập tức ỉu xìu.

"Vậy thì anh lưu tên em là "Thảo Thảo" là có ý gì?"

Anh nghiêng người nhìn tôi, mimosa lại ló ra khỏi đầu anh.

"Bởi vì em đã nói với mimosa rằng mimosa không hấp dẫn và cũng không hữu ích, anh muốn tìm một cơ hội để chứng minh cho em thấy, những gì em nói là sai rồi."

Tôi giật bắn mình định bỏ chạy, nhưng anh đã bắt lấy cổ tay và kéo tôi vào lòng.

Anh lại nắm lấy tay tôi đặt lên đầu mình.

"Nào, lại sờ đi."

Đôi mắt vừa trực tiếp vừa trần trụi, "Tương lai em sẽ có nhiều cơ hội để kiểm tra xem nó có hữu ích hay không đấy."

Tôi đỏ mặt, "Lưu manh."

Anh ôm tôi, mở cánh cửa đối diện, cho tôi xem những gì anh đã chuẩn bị suốt mấy ngày nay.

Tôi đi theo cùng vào.

Anh đã chuẩn bị cả một phòng đồ vật để tỏ tình với tôi.

Tôi ậm ừ: "Anh chuẩn bị mấy thứ này, nếu như em không thích thì sao?"
Giọng anh quanh quẩn trên đỉnh đầu tôi, "Không sao cả, anh vẫn còn phương án B, còn cả phương án C nữa. "

Tôi giả vờ bình tĩnh đáp, "Ồ".

Anh cúi đầu hôn lên tóc tôi, nhỏ giọng hỏi: "Em thích phương án A chứ?"

Tôi gật đầu, "Miễn cưỡng thích."

"Vậy thì, anh đã từ thử việc lên chính thức chưa?"

Tôi nhìn căn phòng chất đầy đồ đạc, giọng hơi run, "Anh miễn cưỡng coi như chính thức rồi đấy."

Anh ấy cười.

Lồng ngực rung động, tràn đầy yêu thương.

(End)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro