Chuyện Tình Nàng Ngọc Thy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện kể về một người con gái tên Ngọc Thy, em cũng chính là người con gái xinh đẹp nhất nhì cả vùng, em sinh ra là người thôn Đoài. Tía má em cũng chỉ là những người nông dân bình thường nhưng lại sinh ra được một cô con gái sắc sảo vô cùng.

Ngọc Thy càng lớn lại càng thêm xinh đẹp khiến cho nhà bá hộ lớn nhỏ trong ngoài dòm ngó đến. Đà này mà gả em đi thì chỉ có một bước lên tiên, chỉ khổ nỗi tía má em có khuyên nhủ thế nào em cũng không chịu đi lấy chồng. Hỏi ra thì mới biết, em chỉ ưng bụng mỗi cái anh Minh Thành ở xóm trên đang còn đi lính kia.

Kể ra cũng dài dòng, Ngọc Thy và Minh Thành chơi với nhau từ cái hồi còn bé xíu. Hai đứa đều cùng gia cảnh nghèo nàn nên cái gì cũng thấu hiểu cho nhau, có chuyện vui buồn gì cũng thoải mái tâm sự. Cậu ta coi vậy mà tính tình khá lắm, cậu ta luôn tôn trọng em, Ngọc Thy luôn là số một. Cậu không giống mấy cậu con trai khác, đối với cậu thì phụ nữ hay đàn ông đều giống nhau cả, đều là con người và có cảm xúc.

Chính vì suy nghĩ đó mà cậu mới cảm thông cho Ngọc Thy, chơi với nhau chứ cậu không bao giờ để em phải chịu thiệt.

Hai đứa đã sát cánh cùng nhau từ nhỏ đến lớn, cái thời này còn chiến tranh đói khổ. Minh Thành phải theo lệnh mà ra đi chinh chiến phương xa. Đành phải chôn vùi đoạn tình cảm nơi tận cùng của trái tim thô sơ. Vậy mà Thy vẫn một mực chờ cậu, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ biết cả hai đã thấu hiểu nhau nhường nào, để ý nhau ra sao.

Mà ở cái thời đó làm gì có chuyện chỉ đi 2, 3 năm rồi về... Vậy mà em vẫn cứ ở nhà trông ngóng cậu thôi, nhưng những bức thư ấy không biết có được đưa đến tay cậu không nữa, bởi em cứ chờ đợi mãi mà vẫn chẳng thấy bức thư phản hồi nào của Thành. Người ta nói: xa mặt thì cách lòng, vậy mà em vẫn một lòng thủy chung với cậu. Ngày còn nhỏ còn hứa với nhau rằng sau này lớn lên sẽ mần một cái đám hỏi rồi rước nhau về. Giờ kẻ một nơi, người một ngả, cũng chỉ còn 2 trái tim gắn liền sợi dây tơ tình cảm mỏng manh.

Bữa nay có cuộc họp trong làng, tía má em là người chính trực lại được mọi người yêu mến đề cử cho cái chức phó làng, em cũng đi theo để tiếp việc cho tía má.

Cuộc họp diễn ra nhanh chóng, chủ yếu hôm nay là một bữa tiệc nhỏ của làng. Mấy chị em gái trong làng cùng tụ họp lại với nhau để nấu ăn rồi tiếp khách phụ cho trưởng lão. Lúc tàn tiệc ai nấy đều ra về, mấy chị gái đã lập gia đình cũng được thông cảm mà trở về chăm con cái. Chỉ còn lại mấy cô gái tầm tuổi em tụm lại rửa bát. Chỗ này chỉ là một căn chòi lá nhỏ cạnh cây bàng ở đầu làng được dựng lên làm gian bếp, còn đình làng cũng chỉ cách đó vài ba căn.

Rửa bát xong xuôi em cũng chào mấy chị gái khác rồi ra về, khổ cái bây giờ trời cũng đã tối om, nhà em lại ngược hướng với mọi người nên đành lủi thôi trở về nhà một mình.

Mới đây thôi em còn vui vẻ biết bao, vậy mà ngay lúc này đây nước mắt em đã khiến cả hai đôi mắt đều mờ dần, thân thể đau đớn. Em đã bị một lũ khốn ép vào gốc cây bàng làm chuyện đồi bại. Em căm hận nghìn năm đô hộ, lũ giặc Tàu hung ác!!

Em bị từng kẻ ép xuống thân sỉ nhục, cái quý giá nhất của đời con gái bị bọn nó cướp đi mất trong vỏn vẹn chỉ một đêm. Lòng ngực em căm phẫn lũ giặc. Tiếng la hét của em dậy sóng cả một vùng vậy mà chẳng có ai đoái hoài đến. Vì sao? Vì ai cũng sợ hãi uy quyền của bọn người này.

Sự đau đớn đan xen với tủi nhục làm em dằn vặt không thôi. Em chịu đủ loại dày vò mới kết thúc được cái đêm dài ác mộng.

Đến lúc bọn nó hả hê bỏ đi em mới dám ngồi dậy tự thu gom lại quần áo.

Một tay ôm ngang vùng ngực đỏ ửng, tay còn lại với lấy chiếc áo bà ba màu trắng. Nước mắt em thi nhau rơi, uất nghẹn đến đau lòng. Em nấc lên từng cơn khi nhìn thấy dòng máu trinh tiết của mình đã khô lại trên những chiếc lá bàng úa tàn, úa tàn như cuộc đời em...

Nhìn khắp nơi trên cơ thể, em chẳng thể tìm ra nơi nào lành lặn, dấu vết giằng co, đánh đập dã man vẫn còn hằn rõ trên làn da trắng ngần. Tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch còn vương chút máu.

Vác tấm thân tàn lê bước trở về nhà ở tận cuối làng, trên suốt quãng đường đi, em bị biết bao người nhìn vào em mà chỉ trỏ đủ thứ, còn em chỉ biết cúi thấp đầu khóc không ra nước mắt, khi về tới nhà em đã gục ngay trước mái hiên.

Đến khi em được tía má đưa vào nhà săn sóc rồi tỉnh lại, mọi kí ức trong em như tan biến. Em vẫn là Ngọc Thy vui vẻ và lạc quan như trước, cuộc sống cứ thế tiếp diễn.

Nhưng tươi đẹp thì chẳng kéo dài được lâu, những ngày tháng sau đó, người trong làng luôn dùng những từ ngữ nặng nề để phỉ báng em. Có người còn lăng mạ em bằng cách gọi em với cái danh xưng thô thiển là: dụ dỗ đàn ông để được chỗ đứng trên người khác!!

Sống dưới những nhát dao của thời phong kiến khiến bao người phụ nữ phải chịu nhiều đau đớn, tủi nhục. Ở đây, phụ nữ luôn bị coi là cỏ rác, chẳng có giá trị, không có tiếng nói. Vốn dĩ những người phụ nữ thời này đã bị chèn ép đủ điều, em bây giờ còn phải chịu những điều ghê gớm hơn nữa. Em đã đánh mất đi cái quý giá nhất của đời con gái mà em đã hứa sẽ gìn giữ nó cho chồng mình.

Em cố gắng chống chọi mỗi ngày với tủi nhục, chỉ mong sao ngày Minh Thành trở về sẽ không khinh thường mà cùng em sống thật hạnh phúc, em mong chờ một cái đám cưới đơn giản như bao người, nhưng bố mẹ anh lại chẳng chịu thấu hiểu điều ấy, họ cũng theo cái định kiến khốn nạn kia mà từng bước đẩy em xuống vực sâu.

Họ miệt thị ra mặt, những lời nói ngọt ngào trước kia cũng không còn. Em luôn tự hành hạ chính bản thân mình, tự tay mình cào cấu lên làn da chẳng còn mấy lành lặn, tự cảm nhận được bản thân dơ bẩn và kinh tởm thế nào.

Em còn tự tay cắt phăng đi mái tóc dài thướt được nuôi dưỡng từ bé chỉ vì đêm đó khi làm tình, đã có kẻ hôn lên nó! Quá mức dơ bẩn!

Em tự nhìn bản thân mình trong gương, nhìn xem cái xã hội này đã hủy hoại em như thế nào.

Chiếc ly thủy tinh kia vụn vỡ dưới tay em, nó vỡ ra từng mảnh như cuộc đời em vậy, tan nát cả rồi. Dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo những mảnh thủy tinh nằm trên nền đất. Trong lòng chỉ còn nỗi oan ức chẳng thể nào xoá bỏ.

Một ngày mới lại bắt đầu, em dậy từ sớm và tắm rửa sạch sẽ, khi bước ra khỏi nhà tắm, tay em cũng không còn những vết cào cấu như những lần trước. Em vui vẻ chọn một bộ đồ đẹp nhất trong tủ, một chiếc áo dài trắng nhã nhặn. Chiếc áo dài ôm sát cơ thể mảnh khảnh, em vẫn luôn xinh đẹp.

Hơn 10 giờ đêm, em lén tía má đi cửa sau rồi đi thong dong đến chỗ cây bàng đó!

Em dùng sợi dây vải mà bản thân đã chuẩn bị từ trước, móc lên cành cây cao ngất ngưỡng. Em chật vật leo lên từ thân cây gồ ghề, lớp vỏ của cây rất cứng, cứa từng chút vào da thịt em, những vết thương xấu xí. Một màu máu đỏ loang lổ trên tà áo dài trắng ấy, như những bông hoa hồng trên nền tuyết trắng. Em ngồi yên nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao, lần cuối...

Em bất ngờ đưa cổ mình vào sợi dây thòng lọng, buông suôi.

Nơi cây bàng này, Minh Thành từng hứa với em rằng sẽ trở về, cái ngày anh đi còn mang theo chiếc khăn kỉ vật, vật mà do chính em thêu lên hình ảnh một bông hồng đỏ chói. Chiếc áo dài này là do anh tặng, nó giống như mình chứng cho tình yêu đôi trẻ vậy. Bây giờ em mang nó theo cùng, cũng giống như mang theo tình yêu của anh. Giữa cái xã hội phong kiến đương thời này, em chẳng còn mong ước một tình yêu đẹp, điều đó quá mức xa xỉ rồi...

Tặng tớ 1 ☆ nhé



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro