Chuyện tình những cơn mưa - KojiYuu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi rất thích những cơn mưa nhỏ .Phải là mưa nhưng dịu dàng, với những hạt mưa nhỏ và mảnh ,khi rơi xuống-vỡ ra chỉ vừa đủ tạo một màn âm thanh râm ran nhẹ nhẹ ,tựa như một bài đồng dao vui vui .

Trưa thứ hai , vừa ra khỏi nơi là làm việc thì trời mưa-đúng kiểu mưa tôi thích. Ngồi chờ xe bus, tôi khoan hoản quan sát mọi thứ xung quanh . Những hạt mưa rơi vỡ trên mặt đường,trên mặt những chiếc lá ,trên khóm hoa màu tím của ngôi nhà đối diện ,trên những chiếc ô cuả người trên phố...Mùi mưa lướt nhẹ qua mũi tôi , mang một cảm giác lành lạnh và dịu mát . Trong và sau cơn mưa, dường như mọi thứ đã đều sáng lên. Một chú ếch từ đâu đến nhảy qua trước mắt tôi.

Chếch về bên trái ngôi nhà có khóm hoa màu tím, tôi vừa thoáng nhìn thấy một con mèo con.No ướt sũng, đang kêu những tiếng kêu yếu ớt nhưng thảm thiết ,gần sát miệng cống.Trước khi tôi kịp đứng dậy, một cô gái đã nhanh tay hơn .Từ đâu đó tôi không để ý, cô ấy chạy đến, bết hốc con mèo bằng một tay,bằng ngang đường và cuối cùng là ngồi cạnh tôi trên băng ghế .Chú mèo con ướt nhẹp,bộ lông bết hết cả lại .Chú rúng mình , lắc mạnh và không còn ước nữa .Nhưng hậu quả thì"ân nhân  "lãnh đủ .Tôi thấy buồn cười, và rút chiếc khăn đưa cho cô gái .

-Nó khô rồi ,-cô ấy bế con mèo lên và nhìn nó.

-Không ý tối là cậu lau mặt đi đấy.

Cô ta ngần ngại một chút rồi cầm lấy chiếc khăn .Không đỡ ướt bao nhiêu.

Xe bus đến. Thật trùng hợp là còn chỉ còn hai chiếc ghế trống ,cạnh nhau. Suốt quảng đường hai đứa chẳng nó câu nào ( mà có gì đểmà nói ??) Gần đến trạm phải xuống .Tôi đứng lên. Cô ấy đưa trả tôi cái khăn.

-Cậu thích  nuôi mèo không?-Cô ấy hỏi tôi.

-Cũng không hẳn là ghét.

-vậy cậu nuôi  nó nhé ?-tôi ghétmèo .

Tôi hơi bất ngờ.

-À, được.

Tôi nuôi con mèo, đặt tên cho nó là MiMo.Nó ăn nhiều và rất lười, thường thích nằm ở bệ cửa sổ. Mỗi lần nhìn thấy Mimo, tôi lại khôngtin được rằng một cô gái ghét mèo,nhưng lại cứu nó,cứu nó nhưng lại không nuôi nó.

Một cách tình cờ tôi phát hiện ra rằng cô ấy đi làm bằng xe bus vào nhưng ngày mưa. Có lẽ cô ấy đi làm bằng xe máy,những ngày khác.Kể cũng phải mặc áo mưa đi xe máy đến nơi làm việc thật khinh khủng.

Tôi ngồi ở hàng ghế ở cuối xe.cô ấy lại ở đầu xe và ngồi ở đó. Vì vậy cùng với Ipod , tôi có thể thong thả nhìn cô ấy từ đằng sau.

Một ngày,khi cô ấy lén xe,tôi dã vẫy tay chào.mới sớm,ghế trốngcòn nhiều ,nhưng cô ấy vẫn ngồi cạnh tôi dù hơi ngần ngại.

-Con mèo khỏekhông? Cô ấy hỏi tôi.

Tôi mỉm cười.Ý nghĩ cô ấy còn nhớ mình khiến tôi cảm thấy vui vui.

-Nó khỏe, ăn nhiều và rất lười .

-Hóa ra cứu nó phí công quá nhỉ ?

tôi ngẩn người ra mấy giây ,rồi hỏi nhỏ:

-Cô đang đùa đúng không?

-uh, tôi đùa đấy.Cô ấy cười,lộ hai lúm đồng tiền với bộ răng trắng tinh.

-Cô tên gì , bao nhiêu tuổi? Tôi hỏi cô gái bên cạnh.

Cô ấy quay lại nhìn tôi và nói :

-Tôi tên Oshima Yuko , tôi 26 tuổi. Còn cô?

Cô ấy hỏi tên tôi , tôi lập tức trả lời :

-Kojima Haruna , tôi cũng 26 tuổi .

-Vậy sau này tôi gọi cậu là Nyan nhé. Cô ấy nói và lại cười .

Hai mắt tôi mở to hết cỡ và rồi tôi gụt đầu.

Tôi gặp Yuko không thường xuyên, vì trời không hay mưa. Thậm chí dù đang là mùa mưa nhưng khi thoảng mới thấy mưa rơi. Luôn lên sau Yuko nhưng lại xuống trước cô ấy vì nơi làm việc của cô ấy gần hơn tôi.Dù ít ỏi, nhưng tôi thích những lần nói chuyện với Yuko. Không nói quá nhiều , hài hước ngầm ,đôi lúc hơi kì dị .

Có hôm Yuko đưa một tai nghe Ipod cho tôi.

-Ah , phải Minute của Monzart không? Cậu thích Mozart? tôi hỏi.

-uh, bài sau vặn nhỏ đi chút nhé ,kẻo xóc óc đấy . của Metallica.

Tôi thậtsự ngạc nhiên.

-Rock?

-uh.

Cái cách mà Yuko "uh" tự nhiên và đơn giản như chuyện một quả trứng cộng thêm một quả trứng thành hai quả.

Tôi lại thấy buồn cười,và lần này không cố kìm lại được,tôi quay mặt đi cười khúc khích.Đoạn dạo đầu của baid sau đúng là ...xóc óc thật .Tôi không nghe được chất nhạc đó ,liền lấy tai nghe ra.

-Khi nào quay lại nhạc Mozart thì nhạc tớ đeo vào .-Tôi nói.

-Tiếp theo là Chopin. -Yuko trả lời.

Đến trạm tôi tạm biệt Yuko.

Vừa đi tôi vừa suy nghĩ, tôi cũng muốn đến nơi làm bằng xe máy.Nhưng khổ nổit ôi lại không biết đi xe máy. Mà cảm giác vui sướng mỗi khi tỉnh giấc,nhận ra sáng nay trời mưa cũng rất thú vị và tôi muốn giũ cảm giác đó.

Hôm nay là ngày nghỉ tôi ôm Mimo đến quán cafe gần gần nơi làm việc để nói chuyện với Mariko-san.

Mariko-san là chị cùng nơi làm việc của tôi . Mariko-san ôm conMimo, mặc dù có vẻ con mèo không thích và dường như chỉ muốn chẩy ngoài.

-Em nên nói chô cô ấy biết những gì em cảm nhận .Nếu không em sẽ hối hận. Lúc đó thì đừng có khóc ầm ỉ với chị nha ?

-Em đi lấy bánh cho chị ăn nhé!

Tôi nói thế rồi chuồn ngay trước khi chị ấy nói thêm nữa , mà chắn chẵn còn dài với câu kết" em đúng là ngốc không thuốc nào chữa nổi! "

Nhưng những điều Mariko-san nói cũng làm tôi suy nghĩ, và can đảm hơn.

Sau khi về nhà,tôi viết một bức thư,rất lâu vì phải chọn lựa những từ ngữ hợp lí.Và tôi cất vào túi sách,định vào ngày mưa tiếp theo sẽ đưa cho Yuko trước khi cậu ấy xuống xe.

Thế là hơn một tuần liền trời không mưa.

Mariko-san bảo chở tôi cùng đi làm ,biết đâu lại gặp ,nhưng tôi lại từ chối. Không hiểu sao nhưng tôi quyết định chờ đợi.

Đến ngày thứ 8 , Mariko-san đưa cho tôi một con rối đơn giản với cái đầu tròn treo ngựơc.

-Rối cầu mưa đó, chị nghe nói treo cái này gần cửa sổ thì trời sẽ mưa đó ,thử đi .Chán em.

Tối hôm đó ,trước khi đi ngủ ,tôi treo con rối cầu mưa ở cửa sổ. và thật khó tin khi tỉnh dậy,tôi gần như hét lên vì trời đang mưa.

Vẫn như mọi hôm ,trời mưa, yuko đi làm bằng xe bus,ngồi cạnh tôi và cả 2 nói chuyện không có điểm đầu điểm cuối.

Đến khi nhận ra gần đến trạm Yuko phải xuống ,tôi thu hết can đảm nói:

-Cậu đã coa người yêu chưa? Ngập ngừng rồi Yuko gãi tai,trả lời

:

-À chưa nhưng tôi đang thích một câu gái.

Tôi ghì chặt cái túi xách có đựng chiêc thư nhìn Yuko đi xuống xe.

Có lẽ tôi đã chờ quá lâu nên mọi chuyện muộn mất rồi.

Khi đến nơi làm vừa thấy Mariko-san tôi đã bảo:

-Chị dạy em đi xe máy đi.

-Sao vậy? chị ấy hỏi tôi.

-Em không thích đi làm bằng xe bus nữa chứ sao.

Mariko-san nhìn tôi ,đôi mắt thấu hiểu .

Chị ấy chỉ nói được"Em đúng là ..." rồi thở dài.

Ba ngày tiếp theo troi vẫn mưa.Nhưng Mariko chở tôi cùng đi làm.

Trốn trong áo mưa,toi nghe rõ những âm thanh rơi vỡ trên áo.

Có lẽ Yuko vẫn đi làm bằng xe bus. Nhưng tôi tự nhủ mình rằng sẽ không chờ đợi những cơn mưa nữa.

Trời nắng, Mariko chở tôi đi được 2 ngày liên tiếp rồi lăn đùng ra ốm.

Tôi vẫn chưa tự đi xe máy được.vậy là lại leo lên xe bus.

Tự nhủ hôm nay trời nắng nên sẽ không gặp Yuko .Chính vì vậy ,tôi nhạc nhiên khi thấy Yuko ngồi trên xe.

-Sao tớ không thấy Nyan mấy hôm nay vậy ? Yuko hỏi tôi.

-À ... Tớ .. đang tập đi xe máy rồi . Hôm nay xe máy của cậu bị hỏng hả  ?

-không , tớ tìm Nyan mà. cậu ấy trả lời và cười.

Tôi tròn mắt . Rồi Yuko đưa cho tôi một tấm card trước khi xuống trạm.

Tấm card vẽ một cô gái đang cầm ô, ghi rằng " Chủ nhật tới tụi mình đi xem phim nhé !Mong là trời hôm đó sẽ nắng .Đi chơi mà trời mưa thì kém vui mất^ ^".

Khoan đã , nói vậy, không lẽ người mà Yuko nói đến lần trước... là mình sao ?

Tôi áp cả hai bàn tay vào má để không cho nó nóng bừng lên.

Và tôi nghĩ nếu Mariko-san biết chuyện này, dù đang ốm,chị ấy sẽ bật dậy và hét lên " Em đúng là ngốc không thuốc nào chữa nổi " .

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro