Chuyện tình ở New York (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện tình ở New York (phần 2)

Đó là một người đàn ông tên là Ronie. Một chàng trai lai Việt Nam và…Tây Ban Nha (của châu Âu chứ không phải là châu Mỹ). Anh ta là bạn trai của cô gái Việt Nam ở tiệm spa (quên chưa giới thiệu cô gái đó tên là Huyền, tên tiếng Anh là Helen) mà tôi đã kể phần gần đầu câu chuyện.

Một anh chàng rất đẹp trai nhưng nhỏ con. Anh ta đi tới và tỏ ý muốn làm quen và nói chuyện với tôi. Và việc đầu tiên là tôi nhìn quanh xem có cô nàng người Việt kia ở đó hay không, thật ngạc nhiên là họ không đi cùng nhau. Ronie nói bằng cái giọng một vùng nào đó ở miền Nam rất khó nghe. Cũng phải một lúc tôi mới hiểu được Ronie đang nói chuyện gì với tôi.

– Anh là Ronie, anh coi thấy em dăm ba lần ở tiệm spa rồi, em là Hà Kin đúng hông?

- Vâng, anh là bạn trai của Helen à? Sao hai người không đi với nhau vậy?

- Cô ấy về trước rồi, anh qua đây có việc tình cờ làm quen với em luôn.

- Dạ, có gì đâu ạ, sao lại muốn làm quen ạ?

- Vì anh trông em rất hay, ấn tượng từ lần đầu nhìn thấy ở tiệm spa đó. Anh dự định phải nói chuyện với em một lần.

Tôi không thoải mái cho lắm vì tôi không thích lằng nhằng dây dưa với cô gái kia, và mặc dù cũng quen với việc được làm quen như vậy nhưng chả hiểu sao tôi thấy hơi ngại. Vì thường như vậy là người ta có ý với mình.

Ronie có một đôi mắt màu nâu nhạt rất đẹp, miệng nhỏ và một ngoại hình cực kỳ khó đoán tuổi. Tôi nghĩ anh chừng chắc 26 gì đó. Sở dĩ nói Ronie được nhiều người biết tới vì sau này về Việt Nam, đây là nhân vật duy nhất được tôi nói tới và vì một số bạn bè tôi ở Học viện đã được gặp khi sang New York thi Luật (và được các bạn khen đẹp trai nức nở), và cũng là nhân vật sau này ở bên tôi nhiều nhất!

Ronie nói rằng mấy lần định “rình” tôi ở bến tàu để nói chuyện nhưng vì tôi đều đi rất nhanh và vì Ronie hay phải đi với Helen. Tôi không tỏ ra mặn mà cho lắm và trả lời nhát gừng. Tôi cũng không muốn Ronie sẽ đi cùng với tôi tới bến vì anh chàng này sẽ bám theo tôi tới tận nhà cho mà xem. Kể mà có ai nhìn thấy chúng tôi đi với nhau mà tới tai Helen thì không hay chút nào. Manhattan nói riêng và cả New York City nói chung dường như khá nhỏ bé vì con người rất hay chạm mặt nhau. Có ngày một lần tôi đi 3 lần đều gặp một người ở trên cùng toa tàu điện ngầm. Và thậm chí cả mấy người homeless (vô gia cư) quen thuộc cũng được gặp đi gặp lại khắp nơi. Vậy nên lỡ may bạn tới New York mà bị tiếng sét ái tình giống như tình cảnh trong bài hát “You are beautiful” của James Blunt hay là như tôi…với Ryan thì cũng không phải là vô vọng khi đi tìm người đâu nhé!

Ronie nằng nặc xin tôi số điện thoại nhà. Được biết Ronie đang làm ở một tiệm nail trên phố Harlem, chủ tiệm là mẹ của Helen, mẹ của Helen rất muốn hai người thành đôi để sau này Ronie sẽ thay mặt “mẹ vợ” quản tiệm, và nghe nói Ronie cũng là một thợ lành nghề và được rất nhiều khách hàng nữ thích (thì nhìn chàng cũng lung linh ra phết đấy mà). Tôi hỏi khi nào thì hai người cưới, Ronie nói rằng anh ta là một người thích bay nhảy và không sẵn sàng cho cuộc sống gia đình. Ronie mới chỉ đến New York được 2 năm, thời gian trước đó anh ta làm nail ở Florida, làm con nuôi của ông bà chủ tiệm dưới đó, nhưng thích bay nhảy nên đi lung tung, có thể anh ta sẽ lại chuyển đi bang khác một thời gian nữa. Nhưng bố mẹ của Helen có vẻ dùng chiêu con gái để giữ Ronie lại. Ronie cảm thấy rất khó xử. Đấy, đại loại bắt đầu được nghe trút như thế đấy.

Qua nói chuyện cũng đủ biết đây cũng là một con người khá đào hoa, tính tình phóng khoáng, có tài (là cạ cứng của tiệm nail mà), nhưng có vẻ hiểu biết về Việt Nam và…xã hội hơi có hạn. Ronie có mấy câu hỏi cực kỳ ngây thơ kiểu: “Ở nhà em có thấy mấy gã Việt kiều hay đứng trước cổng trường đại học săn ghẹ không?”. Ronie cũng nghĩ rằng tôi ngây thơ lắm, chắc hẳn anh chàng này không biết rằng hiểu biết về New York anh ta chẳng bằng một phần mấy tôi. Tóm lại là tôi không có cảm tình cho lắm. Tôi cho Ronie số điện thoại tiệm nail của Billy. Kể đôi lúc buồn ngủ quá anh ta gọi đến cho tôi tỉnh ngủ và trêu tức Billy cũng là một điều hay. Ronie nói nhiều và đa phần tôi phải cảnh giác trước những gì của anh ta dò hỏi. Tôi thắc mắc Ronie bao nhiêu tuổi, tôi nhìn anh ta không tới 26 tuổi. Ronie cười đắc chí và không nói gì.

Tôi đã phải đi quá khu đảo để Ronie không biết thực sự tôi ở khu vực nào. Tôi giả vờ lên một phố khá xa đảo một đoạn, đợi Ronie đi khuất tôi sẽ bắt tầu đi ngược lại, thật là mất công nhưng không có cách nào khác. Ronie đòi đưa tôi về tận nhà nhưng tôi bảo được rồi vì tôi còn đi xe bus nữa. Anh ta cũng biết ý và nói hẹn gặp tôi. Trước khi chia tay còn bảo tôi nếu muốn wax lông mày ra tiền thì tới chỗ anh ta làm rất đông khách! Điều này khiến tôi suy nghĩ, vì không phải là tôi cần khách, mà vì tôi bắt đầu sợ thái độ của Billy và đến một lúc nào đó có thể tôi sẽ phải ra đi.

Tôi về và muốn gọi điện cho Ryan nhưng số của Ryan chỉ có voice message, gọi liên tục mà không được, tôi đồ rằng có thể Ryan đang ở một nơi sóng yếu hoặc đang đi tàu điện ngầm, hoặc tắt máy. Tôi cứ thấy chan chán.

Thế rồi 11h, đang xem Friends thì có điện thoại. Tôi nhấc vội. Thật tiếc, đó là Billy. Billy hỏi tôi làm gì và đã ăn uống chưa, sao không đi chơi. Chuyện nhạt như nước ốc và chan chán. Billy lại bảo mai dẫn tôi đi ăn nhé, tôi lại ngài ngại. Billy nói, ngày mai sẽ dẫn tôi đi gặp em gái của Sheryl. Cuối cùng, vì sự tò mò và vì vẻ đẹp được qua miêu tả mà tôi đồng ý đi, và Billy lại ấn định ăn tối, rồi có thể đi xem phim. Câu nói này làm tôi nhớ tới Ryan. Sao hôm nay Ryan không gọi cho tôi nhỉ? Và tôi cũng không hiểu Billy và cô bé kia sẽ có thái độ thế nào. Họ tòan là những người kỳ lạ, tôi nghĩ thế!

Lại một ngày buồn tẻ trôi qua. Tôi và Billy ít nói chuyện với nhau hơn, tôi không biết có phải tôi đang cường điệu hóa thái độ của tôi lên không, vì thực ra đã có chuyện gì xảy ra đâu và Billy cũng đâu biết tôi đã nhìn thấy gì nên anh ta cũng tỏ ra khó hiểu.

Buổi chiều, Billy nói rằng cô bé sẽ tới đây và ba chúng tôi sẽ đi với nhau. Cô bé đang thực tập gì đó ở khu vực này, đang học một trường Art and Design nổi tiếng của công ty thời trang New York.

Và tôi đã được gặp “cô bé” ấy. Một cô gái mà vừa bước vào tôi đã giật mình vì…xinh đẹp. Kiểu xinh đẹp cực kỳ ưa nhìn và cực kỳ quý phái. Bà khách tôi đang quét sơn tay vừa ngoái nhìn thấy mà cứ há hốc mồm nhìn, tôi thấy ghen tị vì bình thường bà ấy vẫn khen tôi xinh, nhưng giờ thì tôi không là đối thủ. Cô gái ấy có một cái tên rất dễ thương : Lavender – Hoa oải hương. Nghe chừng tên tiếng Trung cũng chính là Hoa Oải Hương. Được gọi ngắn gọn là Lave. Lave có một làn da trắng mịn tuyệt đẹp, mái tóc đen và dài óng, lông mi dài cong vút và một cái miệng cực duyên, có hai lúm đồng xu nhỏ xíu, một chiếc mũi thẳng dài nhưng hơi hếch bên cánh mũi, và một cái khuyên mũi nhỏ xíu rất đáng yêu. Kiểu xinh rất duyên mà người ta ngắm mãi không chán. Nếu cô chị Sheryl xinh 6 thì Lave phải xinh 10. Và nói thật rằng đó là cô gái châu Á đầu tiên trong cuộc đời mà tôi thấy xinh tới như vậy, kể cả diễn viên Hong Kong cũng phải xách Mercedes chạy theo dài. Lave còn khá cao nữa, mặc một chiếc áo choàng trắng có mũ và đôi bốt trắng, cao hơn cả Billy, phải trên 1m7. Tôi đồ rằng Lave còn có thể là người mẫu nữa. Cô gái xinh đẹp quá làm tôi đã thấy ngại không dám đi bên cạnh rồi.

Lave rất thân thiên khiến tôi thấy dễ gần hơn, và rất hay cười, còn hay cười hơn cả tôi. Billy ghé tai tôi: “Nhỏ đẹp hông?”. Tôi phải thốt lên: “Quá đẹp!”. Cô gái đẹp và một cái tên cũng đẹp. Một người thế này thì bao chàng trai phải vây quanh đây?

Hôm nay ba chúng tôi sẽ đi ăn ở quán ăn Nhật trên Times Square. Lave nói bằng một thứ tiếng Anh khá chuẩn vì sinh ra ở đây. Lave đang học làm designer, tính tình trông vậy mà khá trẻ con so với vẻ bề ngòai quá hoành tráng như vậy. Dường như Lave rất thích tôi, chưa gì đã hứa dẫn tôi đi xem chỗ này chỗ kia, show thời trang này nọ. Trong cuộc nói chuyện của Lave với Billy hay nhắc tới một người nào đó tên là Josh, có thể là bạn trai của Lave. Vì thấy Billy hỏi hôm nay hai người đã gặp nhau chưa?

Chúng tôi đi ăn, Lave nói rất nhiều. Cô gái xinh đẹp nên lúc nàng dạo chân trên phố cả già lẫn trẻ trai gái đều ngoái lại nhìn, còn huýt sáo nữa. Tự nhiên thấy mình thấp bé và xấu xí ở bên cạnh. Nhưng mà cả tôi và Lave đều gây sự chú ý khủng khiếp và Billy xem chừng khá tự hào về điều đó.

Và đó là hoàn cảnh tôi làm quen với hai con người, hai con người sẽ tạo cho các bạn cực kỳ nhiều bất ngờ ở những phần sau của câu chuyện. Đặc biệt Lavender – cô gái mang tên Hoa Ỏai Hương, những chuyện đã xảy ra với cô, gia đình, sắc đẹp, tình yêu…có thể viết thành một kịch bản phim thể loại bi kịch tuyệt hay! Tôi sẽ dành một phần tự truyện của mình để nói về nhân vật xinh đẹp này!

Lave nói rất nhiều nhưng cứ một lát lại xị mặt xuống và phụng phịu với Billy bằng tiếng Quảng. Dưới ánh đèn cái khuyên mũi của Lave ánh lên xinh ơi là xinh, và nó khiến sau này tôi về bị ám ảnh. Lave lát lại ngó điện thoại ý chừng chờ xem có ai gọi điện hay không. Tôi chợt nghĩ nếu mình có một cái cell chắc cũng đang mong ngóng chờ được Ryan gọi điện như vậy. Chàng Josh nào mà may mắn thế nhỉ, được sở hữu một cô gái như thế này chắc cũng chẳng phải dễ dàng gì.

Tôi ngồi ngắm Lave một lúc, rồi cũng bắt đầu hoạt khẩu, vì tính tôi tò mò, không hỏi chuyện không được. Trước tiên là tôi khen, vừa khen vừa ngắm, Lave rất thích thú, nàng ngoái bên phải, rồi lại bên trái cho tôi ngắm và cảm ơn rối rít. Đồng thời không quên…khen lại tôi là xinh và đặc biệt không kém, làm tôi cũng phổng cả mũi.

- I bet you have a dozen of boy friends! (Tôi cá là cô có cả tá bạn trai)

- You think? Everybody says so, but i’m in love with just one. i mean, sometimes your heart is stirred by lot of cool guys out there but then you are back to the one you love, that’s me, i like lot of guys but i love only one and… (Chị nghĩ thế ư? Mọi người cũng nói vậy nhưng em đang yêu một người. Thi thoảng chúng ta cũng bị xao động bởi những anh chàng dễ thương nhưng rồi cuối cùng ta vẫn trở về với tình yêu của mình, em cũng thế, em cũng thích nhiều anh chàng nhưng chỉ yêu một người thôi…)

- (Ngắt lời) Your boyfriend is handsome i think (Tôi nghĩ bạn cô rất đẹp trai)

- Oh, he’s f’kin gorgeous, the best man on earth, oh, haha, oh, sorry… (Ồ, anh ất rất tuyệt vời, người đàn ông tuyệt nhất trên thế giới…)

Tôi phì cười vì kiểu nói chuyện vô tư của Lave, rất là Amercan girl, và rất phóng khoáng. Chỉ thế cũng đủ hiểu nàng đang yêu bạn trai mình thế nào. Thôi thế là có thể loại khả năng Billy đang cưa nốt cô con gái xinh đẹp nhà người ta rồi.

- Are you living with your sister Sheryl? (Cô sống cùng chị Sheryl à?)

- You met her already? (Chị gặp chị ấy rồi à?) Rồi Lave quay sang Billy trợn mắt: “You should let me meet her first, are you taking this girl around all the time?” (Đáng ra anh phải để em gặp chị ấy đầu tiên, hóa ra anh đã đưa chị ấy đi khắp nơi rồi à?). Rồi Lave quay lại tôi:

- I bet you have a boy friend too don’t you? (Em cá là chị cũng có bạn trai rồi phải không?)

Câu hỏi này của Lave tự nhiên khiến tôi thấy hơi buồn buồn. Vì cảm giác tôi và Ryan tới lúc này thực sự không đem lại cho tôi sự chắc chắn, vả lại tự nhiên Billy im bặt ngồi chờ câu trả lời của tôi làm tôi quyết định trả lời là:

- Nope, and i don’t intend to get one here in New York, i must be back to my country for college this summer. (Chưa, và tôi cũng không có ý định có bạn trai ở New York, tôi sẽ phải quay lại quê hương để học đại học vào mùa hè tới)

- What? You will be back, oh, that’s a pity. You’re gonna stay here and work for my mother, that’s better. i think you have boy friend in Vietnam, you’re pretty too. (Chị sẽ phải về ư, thật đáng tiếc. Chị nên ở đây và làm việc cho mẹ em, thế tốt hơn. Em nghĩ chắc chị có bạn trai ở Việt Nam rồi, chị rất xinh)

- Oh no, in Vietnam i’m not. (Ồ không, ở Việt Nam tôi không được như thế đâu)

- Really? (Thật sao?)

Và chúng tôi cười ầm. Nói chuyện với Lavender thật thoải mái. Thật hiếm khi trong một thời gian không dài mà tôi được gặp nhiều người xinh đẹp tới như vậy, tôi coi đó cũng là một sự may mắn!

Và điện thoại réo, Lave rú lên ngay và tươi tỉnh hẳn, nàng hỏi vu vơ xem chàng kia đang ở đâu, đang làm gì và nhớ nhung ra sao, nàng đang đi ăn, có một cô bạn mới xinh đẹp, và cứ thế cứ thế. Tôi lại phải quay sang nói chuyện với Billy. Tôi hỏi bằng tiếng Việt:

- Lave sống với ai vậy? Chị gái hay với mẹ?

- Nhỏ sống với mẹ, chắc phải về sớm vì Mei không thích Lave về muộn, bữa khác xem phim vậy.

- Anh và Sheryl thế nào?

- Sao em lại hỏi thế?

- Thôi ăn nhanh rồi anh đưa Lave về đi, hôm nay em cũng mệt không hứng xem phim lắm. Nhưng mà anh nói đúng, bạn ấy xinh quá, thế này thì bao nhiêu người yêu nhỉ.

- Oh, nhỏ chung tình lắm, nhỏ chỉ yêu bạn trai của nhỏ thôi.

Tôi gật gù tỏ vẻ hâm mộ. Lave vừa nghe điện thoại vừa cười và ẩy vào vai Billy cứ như hiểu được chúng tôi đang nói gì.

Chúng tôi ăn xong và ra về, tôi tự đi về bằng tàu vì nhà của bà Mei ngược hướng, Lave phải về sớm. Hôm nay tôi vui và thấy dễ chịu hơn nhiều so với hôm đi cùng với bà chị Sheryl. Tôi cũng thấy có cảm tình hơn với Billy vì đã giới thiệu cho tôi Lave, một cô gái dù có không chơi được thì để…ngắm cũng được. Và tự nhiên tôi thấy mình “vị tha” hơn, Billy cũng đâu đến nỗi đâu, tất cả là cũng chỉ là ở mức tôi suy đóan thôi. Cứ cho là Billy và bà chủ yêu nhau thì cũng như Ryan nói đó, “love is ageless” (tình yêu không giới hạn), còn đã có bằng chứng gì là Billy cặp với cả Sheryl đâu.

Tuy nhiên, tôi thấy Lave tuy nói nhiều và hay cười nhưng thoảng có nét gì đó u sầu, có lúc khuôn mặt xinh đẹp như có thể khóc ngay được. Là tôi cảm giác hay do người đẹp hay đem lại những suy nghĩ cho người khác như vậy?

Tôi trở về trên chuyến tàu F. Thấy vui vui vì được gặp Lave, nhưng lại thấy buồn và hơi lo lo về Ryan, chẳng hiểu sao Ryan không gọi cho tôi nhỉ. Có làm gì hay đi đâu cũng nói cho tôi biết tôi khỏi mong chứ?

Gió hơi buốt. Tôi đã về nhà. Việc đầu tiên, tôi lại hỏi có ai gọi điện không? “Có”, thằng em tôi trả lời, “Có một anh tên là Ryan gì đó”. Tôi mừng quýnh, thế ra là có gọi sao. Tôi vội vàng nhấc máy gọi điện cho Ryan. Lại không nhấc máy. Một lúc sau tôi gọi lại, thấy tiếng ồn ào, và bên kia là một giọng…phụ nữ: “Ryan is not here” (Ryan không có đây). Rồi dập bụp một phát. Tôi hơi sững sờ. Hình như là giọng của Garbriel!

Và điện thoại lại réo lại!

Tôi ngại ngần không biết có nên cầm máy lên không, chả biết là ai và có ý định gì. Mà cũng chưa…hoàn hồn nữa. Nhưng điện thoại réo ác quá, tôi không nghe thì bố mẹ tôi cũng thắc mắc mà nghe, thế còn phiền hơn. Thôi thì…nhấc!

- Hey, its me, Ryan, its Ryan. i tried to call you at home but you’ve been out( Anh đây, Ryan đây, anh đã gọi đến nhà em suốt nhưng em đi vắng).

(Tôi tự nhiên thấy tức điên lên được!)

- Was that Garbriel picked up your phone? Where are you? (Có phải Garbiel vừa nghe điện thoại của anh không? Anh đang ở đâu thế?)

- I’m with my band, i called you to watch our show today but couldn’t contact, she’s just took my phone, don’t worry, my friend took her out (Anh đang ở chỗ ban nhạc, anh gọi điện cho em đến xem buổi biểu diễn của bọn anh hôm nay nhưng không gọi được, cô ấy chỉ giữa điện thoại hộ anh thôi, đừng lo, bạn anh đã đưa cô ấy về rồi).

- I had dinner with someone today so i missed your show, too bad. Are you still performing? (Em có hẹn đi ăn tối nên lỡ mất buổi diễn của anh rồi, tiếc quá. Anh vẫn đang biểu diễn à?)

- We’re on a break, listen, this place is pretty far, but i’ll drop by your place later a bit late, will you be able to see me? (Bọn anh đang nghỉ giải lao. chỗ nay hơi xa, nhưng một lúc nữa anh sẽ đến chỗ em nh, em có muốn gặp anh không?)

- When would it be? (Khoảng mấy giờ hả anh?)

- Around 12? (Khoảng 12h)

- OK, call me when you are here! (Ok, gọi điện cho em khi anh đến nhé)

- All right honey, i miss you so much! (Được rồi cưng, nhớ em lắm)

- I miss you too! (Em cũng nhớ anh)

Vậy là một ngày lo lắng suy nghĩ đã được giải tỏa ít nhiều, dù sao cũng không tệ lắm. Garbriel đúng là cứ hâm hâm thế nào vậy, thực sự thái độ như vậy khiến tôi khó chịu lắm. Mà sao cô ta cứ bám theo Ryan mọi lúc mọi nơi như thế nhỉ?

Tôi cũng suy nghĩ về việc phải mua một cái di động. Ở đây cell khá rẻ, 50$ là có thể một tài khoản của một hãng nào đó kèm theo một cái di động tặng kèm khá xịn luôn. Tất nhiên không có sim và chỉ được dùng trong nước Mỹ. Nhưng thế thì tôi phải thực sự đi làm để có tiền. Tôi lại nghĩ tới việc có thể tới chỗ Ronie làm việc.

12h 15 phút. Điện thoại nhà réo. Tôi nhấc vội vì sợ bố mẹ biết, mà biết chứ vì nó kêu ầm lên mà, bố mẹ tôi rất tò mò vì không hiểu tại sao giờ này tôi còn có người gọi, mà tôi cũng đâu phải quen nhiều người ở đây.

“I’m at the lobby, come down”. (Anh đang ở tiền sảnh rồi, em xuống đi)

Tôi xuống nhà, Ryan đang ngồi trên ghế chờ của phòng lobby. Thấy tôi đi ra từ thang máy anh đứng dậy ngay. Tôi rất muốn đi tới ôm Ryan và nói rằng cả ngày hôm qua và hôm nay tôi rất nhớ anh. Nhưng tôi chưa kịp làm thế thì Ryan đã…ôm tôi trước: “i miss you so much” (Anh nhớ em quá). Tôi thấy mình nhỏ xíu trong vòng tay của Ryan. Ryan có một mùi nước hoa rất đặc biệt, tôi không rõ đó là mùi gì nhưng nó gợi nên một điều gì đó cực kỳ đàn ông và ấm áp. Tôi ôm lại anh, anh lại hít hít vào mái tóc của tôi. (Tôi biết Ryan thích hít tóc nên đã kịp thời…xịt một ít Este Lauder vào đó). Anh bảo sao hôm nay tôi thơm thế.

Ông gác cửa da đen rất quý mến tôi cứ nhìn tôi cười tủm tỉm, ông ta tỏ vẻ vui mừng và không có gì ngạc nhiên khi tôi có bạn trái đẹp trai tới như vậy. Ryan hỏi tôi có được ra ngoài xe của anh lượn một vòng quanh đảo hay không? Tôi bảo tại sao không!

Chúng tôi ra xe, Ryan quờ tay bảo tôi ngồi lại gần, nói rằng muốn được nghe tôi hát, tôi có bài hát gì hát được không? “A Vietnamese song, can you?” (Một bài hát tiếng Việt được không?) Tự nhiên tôi chẳng nghĩ ra bài gì để hát cả, nhưng tôi cất lên hai câu hát mà tôi rất thích trong bài Chiếc lá đầu tiên của Tuấn Khanh: “Sớm thức giấc chợt nghe mùa đông, ứa nước mắt vì tay em gầy”. Tôi giải thích câu hát đó cho Ryan nghe. Ryan bảo Ryan cũng đang ứa nước mắt vì tay tôi gầy đây. Và anh nắm lấy tay tôi, tay tôi nằm gọn trong bàn tay của anh.

- How’s your show today? (Buổi diễn hôm nay của anh thế nào?)

- It’s great. You should have a cell phone so i can call you. How i wanted you to be there with me. (Tốt thôi. Em nên có một chiếc đi động để anh có thể gọi cho em. Anh đã rất muốn có em ở bên cạnh lúc đó)

- I’m thinking of buying one (Em đang nghĩ đến việc sẽ mua một cái)

- Hey, i’m sorry about Garbriel, she’s crazy, she’s been bitchy these days. i’m trying to avoid her. (Anh xin lỗi về việc của Garbiel, cô ta điên rồi, anh đang hết sức tránh cô ta).

- Haha, you said you gonna quit the place, will you? (Anh nói là sẽ rời khỏi đó mà?)

- Well, from next week, i’ll move to my teacher’s office, he has a dental office in Brooklyn. It’s a pretty far from my apartment but it’s faster to go by train, just about 45 minutes, but it’s OK. (Ừ, sang tuần sau, anh sẽ chuyển đến phòng khám của thấy giáo anh, ông ấy có phòng nha tại Brooklyn. Hơi xa chỗ anh ở nhưng đi xe điện ngầm cũng nhanh, chỉ khoảng 45 phút thôi, sẽ ổn thôi).

- Does Garbriel know? (Garbiel có biết không?)

- I don’t know, may be, but she can’t do anything anyway (Anh không rõ, có thể là có nhưng cố ta chẳng thể làm được gì).

- You’ve known her for long? (Anh quen cô ta lâu chưa?)

- Her father is a professor at the university, she’s in my department (Bố cô ấy là giáo sư ở trường đại học, cô ấy học cùng trường với anh)

- She’s going to your university too? Ahhhh, i see. You still see her at school anyway. (Cô ấu học cùng trường với anh, à anh vẫn gặp cô ta ở trường nhỉ)

Và Ryan cười hơi buồn buồn.

Tôi kể cho Ryan nghe hôm nay tôi đã được gặp một cô gái người Hoa cực kỳ xinh đẹp và rất đáng yêu, anh chủ đã giới thiệu cho tôi. Và đó là con gái thứ hai của bà chủ tiệm spa.

- “She seems to have so many beautiful daughters right?” (Bà ta có những cô con gái thật xinh đẹp nhỉ)

- “But i don’t care, you’re the best” (Anh không quan tâm, em mới là người tuyệt nhất)

Tôi cười ra vẻ rất “khiêm tốn”. Và tôi cũng nói rằng anh là người tuyệt nhất.

Tôi lại nhớ ra thêm vụ về Ronie, và kể rằng có một anh chàng Việt Nam lai Tây Ban Nha muốn làm quen với tôi ở trên tàu điện ngầm.

- “Haha, watch out his girl friend, but he can’t steal you from me, and hey listen, be careful, OK?” (Coi chừng bạn gái của anh ta đó, nhưng anh ta không thể cướp mất em khỏi anh đâu, và cưng này, phải cẩn thẩn, được không?)

Tôi gật đầu. Xe lái ra phía ngọn hải đăng nhưng trời rét nhìn không được đẹp lắm. Ryan dừng xe, lặng ngắm một lúc miên man. Khuôn mặt anh và ngọn hải đăng phản chiếu gặp nhau qua tấm kính sương mờ lạnh lẽo, có ánh đèn hiu hắt ngả vàng, thoảng một nỗi buồn sầu rất đẹp, một hình ảnh tôi lại nhớ mãi. Có thể anh đang nhớ tới bố mình hoặc đang nghĩ về ước mơ được đi biển.

Tôi muốn nói và hỏi anh thật nhiều điều nhưng có lẽ lặng yên lúc đó là tuyệt vời nhất. Tay Ryan vẫn nắm lấy tay tôi, ấm và chặt, rồi anh đưa tay tôi lên mũi hít rồi cắn nhẹ một cái. Tôi tựa đầu vào thành ghế mỉm cười, có lẽ tới lúc tôi yêu anh thật rồi.

Rồi anh lại chở tôi quay lại nhà. Trước khi chuẩn bị xuống xe, Ryan lại kéo tôi lại và hôn lên má, hít rất lâu. Hôm nay nếu anh bảo hôn lên môi tôi thì tôi…đồng ý đấy, nhưng chẳng hiểu sao anh không làm thế, có thể anh nghĩ tôi vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng tôi thích vậy, saving something, that’s romantic (giữ lại một điều gì đó thật lãng mạn).

Về đến nhà, tôi rất vui và nhanh chóng ngủ ngay. Gần 1h, may mà bố mẹ tôi không để ý gì cả.

Hôm sau tôi tới tiệm nail hơi muộn chút xíu, cũng có vài khách wax lông mày đang chờ tôi. Tôi bắt tay vào làm với ước mơ phải mua được cái di động trong tuần này hoặc chí ít sang tuần sau.

Billy thấy tôi vui nên cũng nói nhiều hơn ngày hôm qua. Anh liên tục hỏi tôi về Lavender, tôi nói rằng tôi rất thích, nếu tôi có mua cell, anh nhớ cho tôi số điện thoại của cô ấy.

Buổi chiều, tiệm có điện thoại. Tôi nghe thấy tiếng Billy: “Hold on, she’s here” (Giữ máy đợi cô ấy chút nhé). Rồi Billy gọi tôi, tôi ngạc nhiên, sao Ryan lại gọi giờ này? Mà đã cam kết không gọi đến đây nữa cơ mà. Tôi nghe máy, và mọi người đoán xem đó là ai?

Đó là Garbriel. Cô ta chắc chắn vẫn giữ tờ giấy liên lạc của tôi, trong đó tôi ghi cả số phone và địa chỉ tiệm nail, số phone nhà. Theo đó ban ngày thì gọi tới đây, buổi tối thì gọi về nhà.

- So you are Kin? i need to talk to you (Cô là Kin? Tôi muốn nói chuyện với cô).

- What’s the problem? (Có chuyện gì vậy?)

- Duh, you know the problem. You are stealing my boyfriend. Listen girl, you must stop, or you’re gonna be mashed like potato! (Cô biết là chuyện gì mà. Cô đang cướp bạn trai tôi đấy. Nghe này, cô thôi ngay đi nếu không thích bị nghiền nhừ như củ khoai tây!)

Giọng của Gar rất trịch thượng, và lần đầu tiên tôi phải nghe đe dọa như vậy. Kể thì cũng thoáng sợ hãi, có lẽ khuôn mặt tôi hơi biến sắc vì Billy nhìn tôi đầy lo lắng.

- I’m stealing nothing from you and hey listen, don’t talk to me that way, i’m not that kind of easy person for you to shout at my face! (Tôi chẳng cướp gì của cô cả và đừng có nói giọng đó với tôi. Tôi không phải loại người để cô dễ quát nạt đâu)

Tôi bắt đầu nói to tiếng hơn khiến cả Billy và cô Lyn làm cùng đều phải nín thở. Chắc họ còn ngạc nhiên nữa khi nghe thấy từ “steal”.

Rồi tôi dập bụp máy (cũng ghê gớm phết đấy nhỉ). Mặt đỏ phừng phừng, tôi ngước nhìn Billy đang há hốc nhìn tôi.

- “Trời, có chuyện gì vậy, trời ơi?”

- “Không có gì ạ, con mụ này nhầm người nó cứ bám theo em”.

- “Nè, nó đe dọa gì hông? Cẩn thận nha, chốn này hông có đùa đâu, chốc anh đưa em về nhé!”

- “Dạ, không cần đâu ạ!”

Điện thoại lại réo. Tôi nhìn Billy đầy ẩn ý.

“No, you’ve got the wrong number” (Không, cô nhầm máy rồi). Rồi Billy cũng dập máy luôn. Tôi thấy biết ơn Billy thế. Nhưng người tôi cứ run lên. Tôi định lấy máy gọi cho Ryan kể câu chuyện nhưng có lẽ nói ở đây không tiện, có thể chiều về!

6h, tôi xuống bến. Và tôi đã giật bắn mình khi thấy Garbriel đã chờ sẵn ở đó!

Vác một bộ mặt nghiêm trọng, Gar đứng ở ngay lối rẽ xuống để đảm bảo sẽ không để lọt tôi, chiếc mũi đỏ ửng vì gió rét, dường như Gar đã đứng ở chờ ở đây khá lâu và phải biết chắc chắn rằng tôi chưa về nên mới kiên nhẫn như vậy. Chợt nghĩ, Ryan quả có sức hấp dẫn, anh chàng đã để bao nhiêu cô gái phải chịu giá rét như thế này đây nhỉ?

Garbriel nhìn thấy tôi và tiến tới rất nhanh:

- Can we talk? Can we talk? (Chúng ta có thể nói chuyện không?)

Tôi chưa kịp phản ứng.

- Can we talk ? Can we talk?

Garbriel nói liên tục câu nói đó đến nỗi tôi phải thốt lên:

- OK OK, but talk about what? Ryan? i don’t like talking about him! (Được rồi, nhưng nói về cái gì mới được chứ? Ryan ư? Tôi không thích nói chuyện về anh ấy!)

Và Gar lại tiếp tục như bắn súng liên thanh:

- Can we talk, can we talk, can we talk?

Thật là khó chịu, tiến thoãi lưỡng nan. Tôi thấy khó xử!

- Come on, speak your words (Được rồi, nói đi)

Garbriel nắm lấy tay tôi lôi đi xềch xệch, khiếp quá. Dù sao cô ta cũng cao hơn tôi một tí và khỏe hơn tôi nhiều nên lúc kéo tôi đi tôi không thể nào kịp cưỡng lại. Và thay vì giật tay lại tôi cũng…nắm tay lại luôn, thể hiện như…hai người bạn vậy. Hành động này hình như lại khiến Garbriel rùng mình thì phải. Có lẽ tôi không “chicken shit” như cô ta nghĩ, và quả thật, tôi cũng chưa bao giờ là người dễ bị bắt nạt cả. Ở đây, những cô gái châu Á hay bị coi là nhút nhát không mạnh bạo, một phần là do truyền thống Á Đông, một phần là do…tiếng Anh kém. Có lẽ Gar nghĩ tôi là một người như vậy. Thật tiếc, cô ta không biết tôi là một cô gái Việt Nam, và cũng không phải là người quá tầm thường.

Gar kéo tôi ra…Central Park. Đứng lại một lúc, cô ta nói:

- OK, listen. i don’t know where the hell you come from, what the hell you are doing, you guys Chinese are everywhere spoiling this country. And there’s one thing, Ryan’s been my boyfriend for two years, do you know why he’s working there? its because he wants to be with me. i’m tired of asking people to leave us alone this way. To tell you i am not a bad person at all but once you get involved with my boy friend, i’d do anything to cut you up. (Nghe này, tôi không cần biết cô đến từ chỗ quái quỷ nào, cô đang làm gì cái quái gì… Chỉ có một điều thôi, Ryan đã là bạn trai của tôi 2 năm nay, cô có biết tại sao anh ấy lại làm việc ở đấy không? Bởi vì anh ấy muốn gần gũi tôi. Tôi đã mệt mỏi với việc làm sao cho người khác không quấy rầy chúng tôi. Nói cho cô biết tôi không phải là người ghê gớm nhưng nếu cô vẫn dính dáng đến bạn trai tôi thì cô sẽ biết tay!)

Gar nói tuôn ra một tràng và nói rất nhanh. Tôi cứ đứng nhìn, ý chừng đợi cho cô ta nói cho hết đi, chứ tôi nói cô ta lại cắt thật là mệt. Gar dừng lại vì sự lặng im của tôi, và cô ta nghi rằng tôi đã không hiểu…tiếng Anh:

- You understand me? You speak English? (Cô có hiểu tôi nói gì không hả? Cô có nói được tiếng Anh không đấy?)

- Yes i do unless you speak Chinese! Because i don’t! (Tất nhiên là tôi hiểu trừ khi cô nói tiếng Hoa)

- Whatever you are, screw it. You kissed him? (Liệu đấy! Cô đã hôn anh ấy chưa hả?)

- Its not your business! And i don’t know why i have to be here just to stink my ears with your words. Your words are useless to me, they only work when come from Ryan. i don’t know you, it’s you to leave me alone. (Đó không phải là việc của cô! Và tôi cũng chả hiểu tại sao tôi lại ở đây để cho lỗ tai tôi phải khó chịu bởi những lời cô nói nhỉ? Những lời nói đó thật là vô ích với tôi, nó chỉ có ý nghĩa nếu là lời Ryan nói thôi. Còn tôi không biết cô, vì thế để tôi yên!)

Tôi thoáng thấy sự bất ngờ từ phía Garbriel. Có lẽ tôi là đối thủ nặng ký hơn cô ta nghĩ, tôi không phải dọa dăm ba câu là sợ và vì…đúng là tôi nói được tiếng Anh, đủ sức cãi lý tốt là khác. Có một đặc điểm, dù tiếng Anh hay tiếng Việt, tôi hầu như không bao giờ chửi bậy, cho dù “đối thủ” của tôi có đầu đường xó chợ đến mấy, nhưng mà rồi họ vẫn phải im hết! Tôi chỉ chửi bậy…một mình những lúc bị hỏng hóc hay đãng trí mà thôi.

Nói xong tôi không để cô ta nói tiếp tôi quay ngoắt đầu đi, rất nhanh, tôi nghĩ rằng lúc đó mặt tôi rất đỏ, cả người nóng ran. Tiếng Gar chạy theo, kéo tay tôi từ phía sau:

- Hey, listen, damn, come back here (Này, nghe đây, quay lại đây)

Gar vừa kéo tay tôi, tôi hét lên một cái làm những người trong Central Park giật mình quay lại. Gar hơi ngượng ngùng, cô ta lại kéo tay tôi, tôi lại hét lên. (Tôi hét lên theo kiểu…trêu tức đó, chứ không phải là kiểu sợ đâu). Mỗi lần hét tôi lại cười lên một cái khiến Gar có vẻ…hoảng thực sự, giờ thì biết ai là “chicken shit” rồi.

- Are you f’cking crazy, damn. What’s wrong with you? (Cô điên rồi, có chuyện điên rồ gì với cô thế hả)

Gar thốt lên, mặt mày nhìn…không thể mê được.

Nhưng cô ta cứ chạy theo tôi. Và thật may mắn, đang đi như ma đuổi thì tôi nhìn thấy Billy đang đứng ngay chỗ rẽ từ cổng Central Park sang phố. Hình như anh đã đi theo tôi. Có thể anh đã biết tôi vừa gặp Garbriel. Tôi vừa đi tới nơi Billy nắm tay tôi và kéo vào trong xe của anh ngay gần đó. Garbriel đứng lại, khoanh tay nhìn đầy bất lực.

- Trời trời, biết rồi, đụng phải mấy con nhỏ này mệt lắm nha. Cẩn thận nó làm hại đó, chốn này không có phải chỗ đùa mà nhỏ. Anh bảo rồi, em phải cẩn thận chứ. Có chuyện gì vậy, nói được không?

Tôi vẫn còn run và ngồi thần ra một lúc. Rồi tôi nở một nụ cười:

- Không có gì, nó không làm gì được em đâu. Hì hì, cảm ơn anh. Mà anh đi theo em đó hả?

- Thì đó, đóng tiệm xong lái xe qua đây thấy em đi vô trong đó với con nhỏ nên anh dừng xe đi theo mà.

- Oái, nhỡ đâu đó là bạn em thì sao, sao anh phải lo thế?

- Không có đâu, anh nhìn thấy cái mặt em không có được vui.

- Thế em phải làm sao bây giờ?

- Thế con nhỏ đó là ai? Em có chuyện gì với nó? Có gì phải gọi cảnh sát đó, không có đùa.

Và tự nhiên tôi cứ thấy rờn rợn.

Tôi xin Billy thả tôi xuống bến xe gần nhà vì không muốn Billy biết tôi ở đảo. Billy năn nỉ tôi một hồi rồi cũng cho tôi xuống, anh nhìn theo tôi đầy dò hỏi xem tôi có chuyện gì nữa không, tất nhiên không quên lời dặn phải thật cẩn thận và có gì gọi điện cho anh.

Chưa bao giờ tôi thấy yêu mến Billy như ngày hôm đó.

Trở về nhà, tôi vẫn chưa được bình thường. Việc đầu tiên tôi muốn làm là gọi điện cho Ryan, tôi muốn nói rõ ràng chuyện này với Ryan. Tôi không muốn bị bám đuổi lẵng nhẵng như vậy, rất mệt mỏi!

Ryan nhấc máy:

- Hey, i met your girl friend today Ryan? (Này, em vừa gặp bạn gái anh Ryan à)

- What? my girl friend? who? (Gì cơ? Bạn gái anh? Ai cơ?)

- You know who (Anh biết là ai mà)

- Don’t tell me Garbriel bothered you again (Đừng nói là Garbriel lại làm phiền em nữa chứ).

- Yes she did. She came to the nail salon and asked me to stop the relationship with you. I’m tired Ryan (Đúng thế đấy, cô ấy đến tiệm nail và yêu cầu em phải dừng mối quan hệ với anh. Em mệt mỏi quá Ryan à).

- Oh my god, shit. Ryan kêu lên rồi khẽ…chửi bậy.”Damn, how can she know your place?” (Sao cô ta biết chỗ làm của em nhỉ)

- She has the note i wrote to you, i wrote my address there (Cô ta có tờ giất nhắn em đã viết cho anh, em đã ghi lại địa chỉ trên đó).

- Did she do anything to you? (Cô ta có làm gì em không?)

- She pulled me to the Central Park and shouted at me (Cô ta kéo em ra Central Park và quát tháo em một trận).

- That’s terrible. Damn (Thật kinh khủng). Ryan gần như hét lên – OK, listen, i’ll handle it, calm down, OK, i’m sorry, i’m sorry, oh my God. (Nghe này cưng, anh sẽ xử lý vụ này, bình tĩnh nhé, anh xin lỗi, trời ạ, anh xin lỗi)

Dường như Ryan rất buồn và áy náy vì những gì tôi vừa nói. Đến lượt tôi lại:

- Oh no not so serious, i just don’t like being bothered. i’m OK, nothing happened! (Ồ không có gì nghiêm trọng đâu, em không bận tâm đâu, em ổn mà, không có gì xảy ra đâu)

- I’m upstate now, i will see you tomorrow. Now i will call Garbriel. Would you forgive me? (Anh sẽ gặp em vào ngày mai. Bây giờ anh sẽ gọi cho Garbriel, em tha lỗi cho anh nhé)

- i can’t (Em không thể)

- i’m sorry (Anh xin lỗi). Giọng Ryan đã hoảng hốt thực sự

- Because it’s not your fault! (Bởi vì đó không phải lỗi của anh)

Và tôi nghe thấy tiếng Ryan thở phào nhẹ nhõm.

- All right, i’ll see you tomorrow (Anh sẽ gặp em ngày mai nhé).

Và thế là qua một đêm mất ngủ. Tôi không tức mà vì cảm thấy rất khó chịu.

Hôm sau là ngày tôi xuống spa. Cô gái Việt Nam vẫn nhí nhảnh như mọi hôm. Tôi quyết định nói cho cô ta biết chuyện bạn trai của cô ta xin làm quen với tôi. Tất nhiên tôi nói rằng chúng tôi tình cờ gặp nhau mà thôi:

- Ủa, anh ấy làm gì ở đó giờ đấy nhỉ?

Tôi nhún vai.

- Anh ấy nhìn bạn thấy hay đó, trông bạn cũng dễ thương mà.

- Hai người yêu nhau lâu chưa?

- Cũng năm rồi

- Chắc sẽ cưới chứ?

- Haha, chắc đợi tôi học xong đã.

- Cưới sớm nhỉ

- Anh ấy hơn tôi 9 tuổi đó, không có trẻ nữa đâu.

Tôi há hốc mồm. Tôi không thể tin nổi anh chàng này trông trẻ măng như vậy mà cũng phải cỡ tuổi Billy rồi. Nhìn Billy già dặn hơn hẳn.

- Chiều đến đón chứ?

- Có, chiều nay lại tới đón mà.

Buổi trưa, tôi ra cửa hàng Chinese food mua cánh gà ăn như mọi hôm. Ronie và Helen cũng tới, nhìn tôi Ronie cuời ngượng nghịu.

- Gặp bữa hôm nọ rồi, chào Ronie.

Tôi chủ động nói chuyện cho anh chàng đỡ ngượng. Trong lúc hai người đứng xếp hàng mua cánh gà, Ronie ngoái lại nhìn tôi nháy mắt. Ôi đúng là đàn ông!

Buổi chiều trở về. Tự nhiên bà chủ chạy ra hỏi tôi có ai về cùng không? Tôi ngạc nhiên và nói sao phải thế. Bà ấy nói rằng, nghe rằng có chuyện và bảo tôi: “Be careful”. Tôi lờ mờ đoán Billy bảo bà chủ trông chừng tôi!

Buổi tối, Ryan gọi điện cho tôi. Anh vẫn ở trên upstate chưa về được, hẹn tôi ngày hôm sau, về sẽ gặp tôi luôn.

3h sáng

Chuông điện thoại réo. Tôi bật dậy. Cả nhà tôi cùng ngóng tai lên nghe. Chắc chỉ có thể là điện thoại của tôi. Và đúng vậy, Garbriel.

- HEY, SCREW YOU. i TOLD YOU TO LEAVE MY BOYFRIEND ALONE (Này tôi đã bảo cô để cho bạn trai tôi yên cơ mà).

Gar hét lên trong điện thoại to đến nỗi thằng em tôi đang ngủ cũng ngẩng đầu dậy hỏi chuyện gì thế. Tôi đưa tay lên miệng suỵt và nói rằng ngủ tiếp đi. Tôi đi vào nhà vệ sinh nghe điện.

- YOU ARE SO CRAZY GARBRIEL. DON’T LET ME CALL THE POLICE (Cô điên quá rồi Gar, đừng để tôi gọi cảnh sát).

-YOU AIN’T NOTHING TO SCARE ME (Cô đừng hòng dọa tôi). Và tôi nghe thấy như Gar…khóc thì phải.

- Go to hell, f’ck yourself! Gar lại rú lên

- Go to sleep! Thanks for your advice. But i can’t do it by my self. Ryan is going to do it! Good bye! (Ngủ đi! Cảm ơn lời gợi ý của cô! Nhưng tôi không làm việc đó một mình được! Ryan sẽ làm việc đó! Chào!)

Tôi to tiếng trở lại, nhưng vẫn giữ phần lịch sự, và dập máy. Tắt hết tiếng điện thoại ở trong nhà.

Và đó chỉ là những sự rắc rối đầu tiên của tôi mà thôi. Lên giường, không ngủ được. Tôi ngồi dậy, bật đèn, tìm cuốn sổ và viết nhật ký, là viết ra cảm xúc và suy nghĩ thì đúng hơn.

Và những gì tôi đang kể lại cho các bạn, là modify từ quyển nhật ký bắt đầu từ ngày hôm đấy!

Tôi quyết định nghỉ ngơi ngày hôm sau. Không đi đâu hết, một phần vì thiếu ngủ mấy hôm rất mệt mỏi, một phần vì tôi muốn lang thang một mình đôi chút cho thảnh thơi đầu óc. Thú thực rằng từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ có bạn trai, và tới mức bị khủng bố tinh thần thế này thì lại càng bao giờ chưa, nên dù có tỏ ra ghê gớm đến mấy thì tôi cũng không tránh khỏi nhiều lo lắng và suy nghĩ. Tôi chợt nghĩ tới ông già hay ngồi ven sông. Đã mấy hôm quên mất ông già này. Có một cảm giác rất yên bình khi ngồi nói chuyện và tâm sự với ông ấy, tôi muốn gặp ông già để nói chuyện, hỏi ông xem, tôi phải làm gì bây giờ?

Buổi sáng, tôi đi bộ ra ven sông chứ chưa ăn uống gì. Trời càng ngày càng đẹp hơn. Đã sang tháng ba nên hoa bắt đầu nở và cây bắt đầu lấm chấm xanh. Sau một mùa đông khô cằn băng giá, những mầm non lại lóc ngóc bò dậy phủ lên mặt đất một luồng sinh khí mới. Nó tạo cảm giác của sự hy vọng. Giống như tâm trạng con người, có những lúc tuyệt vọng và u ám, nhưng sau mỗi lần đau đớn và khổ sở, lòng người lại hồi sinh. Tựa như tất yếu của thời tiết, của bốn mùa, của cuộc sống.

Hôm nay ông già của tôi có thêm một người bạn mới đang đứng nói chuyện. Đó là một người phụ nữ đứng tuổi có phong thái vừa cổ điển vừa hiện đại, rất khó tả, nhưng toát lên một vẻ thông minh và cá tính lạ kỳ. Nhìn là tôi cũng muốn bắt chuyện ngay được rồi. Vừa nhìn thấy tôi, ông Ồ lên và nhanh chóng giới thiệu : “This is the girl i’ve told you, Kin, right?” (nháy mắt một cái). “And this is Michelle, a cinema director” (Đây là Michelle, đạo diễn điện ảnh). “OH , wow, really? that’s cool” (Ôi thật sao, tuyệt quá). Tôi thốt lên. “Are you discussing about making his novel into a movie?” (Có phải bà đang thao luận về việc đưa tiểu thuyết của ông ấy lên màn ảnh không?). “Oh, well, probably, why not?” (Có thể lắm, tại sao không chứ?).

Người phụ nữ tên Michelle quả thật rất cá tính và thông minh, mặc dù mang chức danh là đạo diễn điện ảnh đó nhưng ở bà toát ra điều gì đó khắc khổ và bình dân, chứ không lung linh như những đạo diễn Mỹ tôi vẫn thường hay tưởng tượng. Michelle tham gia chỉ đạo sản xuất mấy chương trình thời sự của đài NY1, đài tin nổi tiếng nhất của New York. Dự định “tâm sự” với ông già này hôm nay đổ bể vì có thêm nhân vật thứ ba, nhưng cũng thú vị chán. Michelle cũng sống trên đảo và bà nói rằng có dăm ba lần nhìn thấy tôi, rằng tôi là cô gái châu Á ấn tượng nhất ở trên đảo. Tôi cảm thấy rất hãnh diện.

- So what are you doing now Kin? (Cô đang làm gì vậy Kin?)

- Just fooling around, earning little money and will back to Vietnam for college. (Một vài thứ lung tung, kiếm một ít tiền và về Việt Nam học đại học)

- Oh, that’s cool that’s you were able to come to America for fun, haha. (Thật thú vị khi cô đến nước Mỹ chỉ để vui chơi)

- Your job is so exciting, i mean, the cinema director. (Công việc của bà thật hấp dẫn, ý tôi là đạo diễn điện ảnh đó mà)

- Well, i’m a news director now but my dream is to be a female cinema director. I know it is late to be dreaming, but you can only stop dreaming and working when you are dead! (Tôi mới làm đạo diễn tin tức thôi nhưng ước mơ của tôi là trở thành nữ đạo diễn điện ảnh. Tôi biết bây giờ muộn để mơ ước nhưng bạn hãy cứ mơ ước và làm việc cho đến khi nào trút hơi thở cuối cùng)

Oh, lại một quan điểm tuyệt vời. Có bao giờ chúng ta quá già để thực hiện ước mơ của mình nhỉ? Có lúc con người thật là nhiều hoài bão nhưng họ lo rằng mình không còn thời gian để thực hiện. Đúng rồi, còn sống ngày nào thì còn có thể làm được việc ta muốn ngày đó, nếu cứ ngồi mà lo thì sẽ chẳng bao giờ làm được việc gì. Không thử không thể biết. Có những câu nói lúc đó tôi chưa hiểu hết ngay lúc đó nhưng về lâu dài nó là nguồn động lực và là quan điểm sống lúc nào mà không biết. Và bạn biết không, bây giờ Michelle đã là một đạo diễn phim ảnh thực sự, chuyên sản xuất các show cho trẻ con ở Walt Disney Chanel, chứ không còn đứng chỉ đạo đọc tin tẻ nhạt trong trường quay nữa. Michelle đã ước được như vậy hơn 20 năm rồi và 3 năm kể từ ngày gặp tôi lần ấy, ước mơ của bà đã thành sự thật! Một bài học đáng giá. Chẳng bao giờ là quá già để ước mơ, nếu thực sự cố gắng.

Cả buổi chiều, tôi nằm ngủ. Tôi mệt nhưng ngủ lại không được ngon lắm, giấc mơ của tôi tràn ngập hình ảnh của Ryan. Đặc biệt là nụ cười và bộ râu quai nón mờ mờ rất quyến rũ của anh. Chỉ vì Ryan có râu quai nón mà sau này bất kỳ khi nào tôi gặp một chàng trai tóc dài và có râu quai nón là tôi giật mình và mang theo một sự cảm tình kỳ lạ. Tới mức, sau này, về Việt Nam, có một lần, đi trên phố, đang phóng lơ đãng thì tôi tình cờ phát hiện ra một người đàn ông. Anh ta còn trẻ, có khi chỉ bằng tôi, có râu quai nón và mái tóc dài rất đẹp, và thực sự nếu để ý thì nét nào cũng đẹp, đẹp đến giật mình, đẹp đến xót xa, vì sao, vì đó là một người đàn ông bị… tâm thần, đứng ngẩn ngơ lang thang trên hè phố. Nhưng tôi cược rằng ai để ý sẽ phát hiện ra đó là một người đàn ông đẹp. Và đêm đó tôi cũng đã mơ về người đàn ông này, tôi mơ rằng, tôi sẽ …đem anh ta về nhà, tắm rửa sạch sẽ, “trang trí” cho thật đẹp trai, rồi dẫn ra phố chơi, đầy tự hào như ngày nào tôi đi với Ryan. Nhưng thật tiếc, giấc mơ lãng mạn của tôi bị cắt đứt bởi một chi tiết, đó là người đàn ông trong mộng của tôi theo đúng nghĩa này, cứ đi một phát chàng lại dừng lại…lục thùng rác. Khổ thế đấy!

Sau cơn mộng mị buổi chiều, tôi tỉnh giấc. Hôm nay tôi ở nhà nên sẽ nấu cơm. Cả ngày hôm nay không có điện thoại, lạ thật. Thế rồi tôi phát hiện ra tôi đã tắt hết cả tiếng chuông mà quên không bật lại. Nhưng tôi thấy lo, bật lại Garbriel lại gọi thật là phiền phức, tôi không muốn bố mẹ tôi biết chuyện. Vẫn thấy có cả một quả nặng ức chế đè nghẹt, tôi chợt nghĩ tới Hạnh, bạn thân của tôi đang học bên St Johns ở bên Queens, có thể tối nay tôi sẽ sang nhà bạn ấy để buôn chuyện cho giải tỏa tâm lý, Hạnh là bạn người Việt hiếm hoi của tôi ở đây, chúng tôi đã ở cùng với nhau bên New York ngày bé, và giờ Hạnh đang ở bên này để học cao học.

Tôi định nấu cơm xong rồi đi luôn vì nhà Hạnh khá xa, lại phải đi bộ một đoạn. Gọi điện cho Hạnh thấy nàng OK, tôi nhanh chóng nấu cơm. Định bụng thứ hai phải mua ngay một cái cell, có gì phiền phức đổ hết vào đó tôi tự giải quyết.

Tối, tôi đến nhà Hạnh. Bắt đầu tuôn ra một tràng để trút cho bõ. Hạnh lo lắng và bảo tôi cẩn thận. Rồi tôi mượn cái cell của Hạnh để gọi cho Ryan, mách một phần thôi, phần vì tôi…nhớ anh lắm. Ryan nói rằng sẽ trở về vào thứ ba tới và sẽ gọi điện ngay cho tôi. Tôi nói về vụ Garbriel quấy rối lúc nửa đêm và điều này có lẽ khiến Ryan hơi hoảng sợ. Rồi anh nói: “i’ll be back tonight, i mean, now” (Anh sẽ về vào tối nay). Tôi hỏi anh không cần làm thế, anh đang làm gì cứ làm nốt, nhưng Ryan không nói gì nữa.

Trên đường trở về nhà, mặc dù thấy thoải mái hơn sau khi trút với Hạnh và vì Ryan đòi về ngay vì lo cho tôi, nhưng tôi thấy vẫn không được vui. Tôi quyết định, sẽ ra ven sông và hét lên một cái. Và tôi hét thật, hét đến rũ cả đầu tóc và vang hết cả một khu đảo, hét xong tôi lại cười một mình. Dù sao cũng đâu có ai, hình như trên cánh cửa một căn phòng của một building chỗ tôi hét có người mở cửa sổ ngó xem đang có kẻ điên nào quấy phá bên dưới. Hét xong, tôi lắc lắc đầu và thấy thoải mái thật. Cảm ơn ông già viết truyện đã chỉ cho tôi cách xả cảm xúc này.

Về được 15 phút, 11h đêm. Điện thoại lại réo, tôi lại nhấc vội. Và, bạn biết đó là ai không? Ronie đấy!

- Làm sao anh biết được số điện thoại này vậy?

- À, thì Helen cho.

- Ủa, cô ấy sao lại cho số điện thoại của em.

- À, thì anh nói muốn làm quen với em nên cô ấy cho.

Thực ra tôi đủ thông minh để biết anh ta nói dối, anh ta đã lấy số điện thoại này từ cell của Helen. Và tôi vốn không thoải mái cho lắm. Rồi tôi ngồi vào bàn máy tính đòi check mail, vừa nghe điện thoại qua cái giọng khó nghe của Ronie, chả ra Tây chả ra Việt, chả ra Bắc chả ra Nam. Tôi cứ ầm ừ và ngáp liên tục, chả để ý xem Ronie đang nói gì nữa vì mải xem thư. Ronie kể lể và tôi cứ “thế à”, “ah”, “oh”, trước những dự định, ước vọng tương lai, nào gia đình….của chàng đang tuôn ra ào ạt, thú thực tôi cũng chỉ hiểu lõm bõm. Thế rồi tôi đã hoàn toàn đứng tim và tỉnh hẳn khi nghe thấy câu “tâm sự”, nguyên văn sau đây:

- Em coi thường anh đúng không? Anh không phải là loại người như em nghĩ đâu. Có vẻ em chả quan tâm, em biết anh vẫn làm gì không? Anh vẫn làm ra tiền để CHO DZAI và đi DZIẾT NGƯỜI đó!

Đầu tiên, đó là tôi thót hết cả tim, vì giọng của Ronie rất quả quyết và tự hào khi nói ra những lời nói đó, tôi cảm tưởng như đó là một lời “dọa nạt” thì đúng hơn. Tôi nghĩ dễ chừng anh này là một tay hifi, tham gia băng đảng, xã hội đen gì đó rồi. Tôi lắp bắp hỏi lại:

- Là… à sao? Anh làm cái gì?

- Thì đó, anh đâu có save được mấy tiền đâu. Anh tòan cho bạn bè DZAI hết, rùi gửi về Việt Nam DZÚP người nhà đó mà. Anh không ăn chơi lăng nhăng như em nghĩ đâu.

Cuối cùng thì, tôi đã hiểu ra vấn đề. Câu nói của Ronie chính là: “Anh cho VAY và đi GIÚP người!”. Lúc đấy tôi nhẹ cả người và tôi tin rằng giờ cũng có bạn đọc đến đây nhẹ cả người.

Vừa kịp tôi lại ngáp một cái và tỏ ý mệt mỏi và phải đến tiệm ngày hôm sau. Ronie nhắc lại đề nghị về chỗ anh ta làm, nếu tôi muốn có đủ tiền mà mua một cái cell.

Và tôi lăn ra ngủ cái rầm!

Buổi sáng, chưa kịp ra khỏi nhà đã có tiếng điện thoại. Bố tôi nhấc rồi gọi tôi là có người cần gặp. Tôi thoáng chút rờn rợn, thì ra là Billy, anh ta lo lắng vì hôm qua tự nhiên tôi xin nghỉ, không biết có chuyện gì không và hỏi hôm nay tôi có đến tiệm được không. Tôi trả lời là tôi đến ngay bây giờ đây, Billy vui mừng ra mặt.

Billy cố gặng hỏi tôi sao tôi xin nghỉ, phải chăng tôi gặp vấn đề gì. Tôi bảo tôi thiếu ngủ nên ở nhà ngủ mà thôi. Đồng thời tôi rất muốn gọi điện cho Ryan xem anh đã về tới thành phố chưa, nhưng mà ngại quá, vì tôi không muốn Billy để ý, ước có cái cell kinh khủng. Và thế là tôi quyết định mượn điện thoại gọi điện cho Hạnh xin vay Hạnh tiền để giúp tôi mua một cái, đồng thời tôi cũng nghĩ tới việc tận dụng khả năng wax lông mày và sơn vẽ của mình để đi kiếm tiền thật sự. Rồi Ryan gọi điện vào số của tiệm, lần này, Billy đã biết ý đưa phone cho tôi, vì anh ta biết không thì thể nào tôi cũng biết. Ryan nói đã về tới Manhattan và muốn gặp tôi luôn. Tôi hẹn buổi trưa sẽ gặp nhau.

Buổi trưa, dường như khi gặp tôi Ryan rất vội. Anh quàng tay ôm chầm lấy và hôn tôi một cái lên má ra điều tạ lỗi. Anh rủ tôi đi ăn món Mexico. Và giờ tôi mới biết khẩu vị của Ryan, anh rất thích ăn cái món salad của Mexico, chỉ toàn rau sống có trộn ít bánh mì vụn, anh ăn tới hai suất liền, làm tôi tò mò cũng ăn thử một suất. Được cái tôi dễ ăn nên thấy gì cũng…ngon. Anh bảo lúc đói là anh thèm món này nhất, thật kỳ lạ, lúc đói người ta lại thèm rau nhất!

Ryan nói rằng Garbriel bây giờ đang hơi “out of control” (không kiểm soát được), rằng khi có thời gian anh sẽ kể cho tôi nghe về chuyện của cô ta, đồng thời “thề” rằng họ không hề có mối quan hệ gì hết. Thì cứ coi như vậy đi, nhưng tôi nói với Ryan rằng, thế nào thì gặp tôi giải quyết riêng, đừng để cô ta gọi điện đến nhà, rất rắc rối. Ryan nhíu mày rồi…cười: “I’ll promise!” (Anh hứa). “But you are not gonna trade anything to make her to do so, are you?” (Nhưng anh sẽ không phải thỏa thuận gì để cô ta làm thế, phải không?). Tôi bất ngờ hỏi. Ryan nhìn ra ngoài cửa quán ăn về hướng Central Park, ngừng 5 giây rồi bật ra: “NO, OF COURSE NO!”. Nhưng anh làm tôi thấy nghi ngờ.

Ryan rất vội nên anh gặp tôi xong là đi ngay. Anh nhắc nhở tôi phải cẩn thận và nói rằng, anh muốn được nhìn thấy ông chủ tiệm nail của tôi, tôi vui vì hình như anh ghen!

Tôi nói với Billy rằng tôi rất muốn gặp lại Lavender vì tôi thấy nhớ cô gái ấy, nói rất nhiều và xinh ơi là xinh. Billy nói rằng, có thể tôi sẽ làm bạn được với Lavender và làm cô ấy vui hơn. “Nhưng sẽ là khó khăn đấy, Mei không thích Lavender giao du nhiều đâu”. “Không biết bà Mei có thích em không nhỉ? Nhưng bà ấy tốt đấy, vì đã cho em học make up free, không biết lấy gì cảm ơn nhỉ?” “Ah, em học giỏi đi, rồi quay lại giúp bà ấy, thế là nhất đấy!”. “Nhưng tiếc quá, em còn phải đi học, chưa được đi làm”, “Thì bây giờ cứ học giỏi đi”. Tôi gật gù và cảm ơn Billy. Thực ra tôi rất tò mò về quan hệ của Billy và gia đình bà Mei, tôi muốn hỏi nhiều hơn nhưng e rằng Billy không thích.

- “Thế Sheryl thế nào? Lavender xinh hơn hẳn Sheryl nhỉ? Nhưng Sheryl ít nói và trông dịu dàng hơn”.

- “Ừ, thì Sheryl người lớn hơn mà. Mà nè, hôm nay em có rỗi không?”. Dường như Billy không thích nói chuyện về Sheryl.

Và Billy lại hỏi câu đó, tôi lại…ngại. Tôi bảo không bận nhưng tôi hơi mệt.

-”Thế ngày mai đi ăn nhé, có chỗ này rất ngon”

- “Anh rủ Lavender đi nhé? Được không?”

- “Ủa, anh không chắc cô ấy có đi được không?”. Billy ngần ngừ.

- “Anh gọi điện đi, hỏi xem nào”

Và hình như Billy không muốn nhưng vẫn phải nhấc máy gọi, thật không may mắn cho Billy, hình như Lavender… đồng ý. Tôi sướng rơn, vì, nói ra mọi người đừng cười nhé, tôi nhớ cô gái ấy thật đấy, không biết vì nói chuyện dễ thương hay là xinh quá nữa, tóm lại là rất ấn tượng! Và tất nhiên cũng để khỏi phải đi với Billy một mình, cho dù dạo này tôi đã có cảm tình hơn với Billy!

- Bọn mình đi ăn gì? Em thích ăn salad Mexcio!

- Hả, trời sao thích mấy đồ đó, nhưng nếu em thích!

Buồn cười thật!

Trước khi về, tôi nhận được điện thoại của Hạnh báo rằng tôi đến nhà Hạnh mà lấy cái cell của Hạnh đang dùng, vì tôi cấp bách hơn, Hạnh sẽ mua cái khác, vì bạn ấy lo lắng rằng Garbriel sẽ tiếp tục gọi điện đến nhà tôi khủng bố, cách tốt nhất là tôi có cell sớm để…tự khủng bố lại cô ta!

Tôi gọi điện về nhà báo rằng tôi sang nhà Hạnh không ăn cơm. Tôi rất vui vì có ngay cái cell của Hạnh, đúng là bạn tốt có khác. Cầm máy lên, tôi gọi ngay cho Ryan để thông báo rằng tôi đã có số và cũng để hỏi số của Garbriel, nhưng mà gọi liên tục cả tối không thấy Ryan nhấc. Tôi đã rất sốt ruột.

Ở nhà Hạnh buôn chuyện khá lâu, ngẩng đầu lên đã 11h hơn khiến tôi cuống quýt, vì đi cũng phải gần tiếng mới về đến nhà, từ nhà Hạnh phải đi bộ một đoạn khá xa mới tới bến. Đường trơn và lạnh, nguy hiểm nữa!

Ra khỏi nhà Hạnh, tôi gọi lại cho Ryan lần nữa. Và lần này, Ryan nhấc máy khiến tôi tỉnh cả người.

- I called you so many times, you didn’t pick up (Em gọi anh rất nhiều lần mà anh không nhấc máy)

- I’m sorry, i was driving on the highway, whose number is it, yours? Where are you now? (Anh xin lỗi, anh đang lái xe trên đường cao tốc, số này của ai vậy, của em à? Em đang ở đâu thế?)

- Driving? Where are you driving? (Anh lái xe đi đâu vậy?)

- To upstate, i must finish my work here (Xuống upstate, anh phải kết thúc công việc ở đây).

- Oh my god, you came back to the city just to see me and now you are back again? (Ôi trời, anh quay lại thành phố chỉ để gặp em thôi ư và bây giờ phải quay lại ngay à?)

- Yes, i’m so worry, i just wanted to make sure you are OK. (Uh, anh rất lo lắng anh chỉ muốn biết chắc em ổn)

Anh đã làm tôi suýt khóc khi nghe như vậy. Đi lên upsate cũng phải 6,7 tiếng lái xe. Anh ở đó về chỉ gặp tôi buổi trưa, rồi lại quay trở lại vì công việc chưa xong. Chắc là anh mệt lắm.

- You must be so tired now, right, don’t worry, i can take care of myself, don’t waste your time and your health this way, OK?, promise? (Anh chắc là mệt lắm, đừng lo lắng mà, em sẽ ổn thôi, đừng phí phạm thời gian và sức khỏe như thế nữa được không? Hứa với em đi)

- i’m OK, and i promise. But where are you now?(Được rồi anh hứa mà, nhưng em đang ở đâu đấy?)

- Just walking along the river, take some rest, Ryan ( Chỉ đi dạo dọc bờ sông thôi mà, nghỉ ngơi nhé Ryan)

- OK i will, don’t worry ok? be careful and be pretty for me, ok? (Được rồi, đừng lo lắng mà, cẩn thận cho cả phần anh nữa nhé, được không?)

- OK.

Tôi không muốn nói với Ryan rằng tôi đang đêm khuya thanh vắng đi bộ một mình trên một con dốc trơn tuột, trời đen xì và cực kỳ vắng vẻ bên quận Queens. Kể thì cũng rờn rợn người và cảm thấy nguy hiểm!

Và có nguy hiểm thật, khi tôi bắt đầu phát hiện ra có bóng người lẵng nhẵng theo tôi đằng sau!

Đó là một người đàn ông da đen. Sở dĩ tôi biết anh ta đi theo tôi chứ không phải là một người đi bộ bình thường trên đường, vì lúc tôi ngoái đầu lại, thấy anh ta nhe răng ra cười, nhìn tôi chằm chằm. Tôi quay đầu và bước nhanh anh ta cũng gần như chạy theo đằng sau. Nếu ai đã đến khu nhà bạn Hạnh thời kỳ đó đều biết rằng đó là một khu vực vô cùng vắng vẻ và tối đen. Thường thì tôi không sợ, nhưng lần này thì sợ thật, vì thấy thực sự có nguy cơ.

Tôi đi được ra tới nơi có mấy cửa hàng nhỏ, đã có ánh sáng và tôi thấy yên tâm hơn. Nghĩ bụng anh ta cũng chỉ theo tới đây. Lúc đó đã gần tới bến. Nghĩ tới việc cả một cái bến dài không có ai ở dưới đó cùng và một toa tầu điện ngầm vắng tanh lại sợ trở lại. Anh ta không dừng lại thật, anh ta theo tôi xuống bến. Và bến cũng…không có ai thật. Đen thật là thật!

Dưới bến tàu điện ngầm có mấy hàng ghế để ngồi chờ tàu. Tôi ngồi ở một chỗ phía giữa của ga, anh ta ra và ngồi ngay sát đằng sau làm tôi lạnh cả lưng. Chả lẽ tôi đứng dậy đi ra chỗ khác. Mà tầu buổi đêm thì chờ rất lâu. Tôi cho chân lên ghế, ngồi chống tay nghĩ ngợi ra vẻ chả sợ và chả quan tâm. Và tôi phát hiện ra, anh ta cũng…làm y như thế. Tôi ngoái đầu lại nhìn, anh ta cũng ngoái đầu nhìn tôi làm tôi giật mình, lại quay ngoắt giả vờ nhìn…cái bảng tàu. Thế rồi, anh ta đứng dậy, đi hẳn ra cái cột ngay trước hàng ghế tôi ngồi, đứng dựa và…nhìn tôi chằm chằm. Vô duyên nhất trần gian luôn. Tôi cũng lại vờ như không quan tâm, bắt chuyện hay chửi lúc này là tối kỵ!

Cuối cùng tàu cũng đến. Tôi háo hức muốn lên cho mau để thoát khỏi cảnh bị “mật thám”…công khai thế này. Ai dè, vị trí tàu dừng của tôi lại ở đúng cái toa chắc phải vắng người nhất. Trên toa, chỉ có hai thằng choai choai Hispanic đang ngủ gật, tôi không kịp chạy sang toa khác, đành lên. Và hắn cũng lên!

Tôi cũng lại ngồi ở vị trí giữa toa, tránh xa hai thằng Hispanic đang bắt đầu tỉnh tỉnh nhìn tôi. Hắn ngồi đối diện với tôi luôn. Thế là tôi nhắm mắt giả vờ ngủ để khỏi phải nhìn nó. Tôi thấy hơi tức vì không mang theo cái minidisc, có nhạc vào chắc sẽ đỡ…sợ hơn. Nhưng mà, nhắm mắt lại thấy…bất an, nhỡ nó lại gần làm gì mà mình không biết thì càng sợ. Cuối cùng, mở mắt, hít một hơi dài, tôi mở mắt…nhìn lại hắn. Tôi nghe thấy 2 chú Hispanic bắt đầu xì xồ gì đó, nhìn về phía tôi. Tức mình, tôi cũng quay ra nhìn bọn nó luôn, bọn nó cười lên rồi…quay đi chỗ khác, chắc do tôi tia kinh quá. Tôi lại quay lại…nhìn tiếp chú da đen này. Thế rồi tôi đứng dậy, mở toa để đi sang toa khác mặc dù tôi chưa bao giờ thử mở cái cánh cửa chuyển toa đó bao giờ. Cái cửa còn bị tắc nữa chứ, tức điên lên được, quê nữa. Mãi tôi cũng mở được. Tôi đứng dậy, hắn cũng đứng dậy, tôi mở cửa, hắn theo sau. Tôi sang toa mới, có thêm vài người lác đác. Tôi không ngồi nữa, tôi đứng ôm cột. Hắn ngồi ngay gần tôi. Thế là tôi đứng…nhìn hắn tiếp. Nhìn mãi thì hắn cũng bắt đầu bối rối và nhìn đi chỗ khác. Tôi đứng nhìn không chớp mắt. Hình như chân tay bồn chồn, hắn ngọ nguậy rồi…đi ra một chỗ khác xa hơn ngồi. Thế là tôi đi theo, ngắm tiếp. Hắn lại bắt đầu vò đầu bứt tai, lúc này thì tôi bắt đầu thấy…hay hay, không còn sợ nữa, có lẽ kẻ đang bắt đầu sợ là hắn.

Được một lúc, thấy tôi không buông tha hắn, hắn thét lên: “WHAT?” (Gì thế?). Tôi nghẹo đầu và hỏi lại, thẽ thọt: “what?”. Thế là cái bến đó, hắn xuống ngay lập tức. Đêm đó về đến nhà mà tôi cứ phải vừa đi vừa cười một mình! Có lẽ hắn nghĩ tôi…bệnh hơn hắn! Dù sao đó tôi đã may mắn vì đó không phải là một người bệnh hoạn thật sự! Ở Mỹ không thiếu những kẻ như thế!

Lavender hẹn chúng tôi đi ăn buổi trưa. Billy đóng cửa tiệm và chở chúng tôi tới một quán ăn…Mexico, cho dù anh định giới thiệu một quán ăn nào đó của một người bạn Việt mới mở, nhưng chỗ đó có lẽ hơi xa, chỉ thích hợp đi ăn tối. Lavender vừa nhìn thấy tôi là tíu tít. Chúng tôi trao đổi số điện thoại ngay. Lavender nói rằng sắp có một show thời trang của trường cô ấy học, cô ấy sẽ mời tôi đến xem, nhân tiện giới thiệu bạn trai luôn. Tôi gọi món salad ăn ngon lành. Lavender và Billy tưởng tôi ăn kiêng nên thích rau. Họ bảo tôi đủ gầy lắm rồi.

Lavender công nhận thật là xinh. Anh phục vụ đi ra bê đồ cho chúng tôi mà còn mải nhìn suýt vấp. Mấy anh chàng đầu bếp ngó ra nhìn chúng tôi trầm trồ,tôi vừa thấy vinh dự vừa thấy mình như đi làm nền cho cô gái xinh đẹp ấy. Tôi nói với Lavender ngày mai tôi sẽ xuống làm ở spa. Bất ngờ, Lavender nghiêm mặt:

- Do you get along with my mother? (Chị có hợp với mẹ em không?)

- Just OK, we don’t talk much, but she’s nice (Không vấn đề gì, chúng tôi không nói chuyện nhiều nhưng bà ấy tốt mà).

- Don’t tell her that you meet me, OK? (Đừng nói với mẹ em là chị đã gặp em nhé)

- Why? (Tại sao cơ?)

- And don’t tell her that i’m meeting with my boyfriend? OK? Don’t even tell my sister about it. (Và đừng nói với bà ấy là em vẫn đang gặp gỡ bạn trai em được không, cả chị em nữa, đừng nói cho chị ấy biết)

- Oh, that sounds serious. Your mother doesn’t know you have a boyfriend? Its because you’re pretty. (Nghe có vẻ nghiêm trọng đấy. Mẹ cô không biết cô có bạn trai sao? Có lẽ tại cô quá xinh đẹp)

Tôi cười nhưng Lavender chẳng cuời tí nào cả.

- I like you, Kin, but there are stupid things happen. Hope you can keep silence. i’ve been tired with my mother and my sister lately. Hate them. (Em thích chị, Kin. nhưng có một số việc ngớ ngẫn đang diễn ra. Hi vọng là chị có thể giữ im lặng. Em đã quá mệt mỏi với mẹ em và chị em rồi, em ghét họ)

Lavender nói mà như muốn khóc. Tôi nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp như vậy hay nhận được sự quan tâm thái quá của gia đình, và cho dù có là ở Mỹ thì vẫn là người Trung Quốc thôi.

Nhưng chả hiểu sao từ lúc đấy mặt của Lavender buồn lắm. Cô ngồi nguẩy nguẩy chán chường, như vừa bị rơi hẳn vào một tâm trạng hoàn toàn khác, không còn nhí nhảnh nói nhiều nữa. Và tôi nghe thấy Billy nói vài câu tiếng Quảng, ý chừng không muốn tôi hiểu. Lavender chỉ luôn mồm nói: “shit, shit”. Thôi, tôi ăn xong suất của tôi đã. Lúc này tôi lại cười nói để hai người vui hơn.

Hạnh gọi điện, nói rằng buổi chiều nay sang tiệm tôi chơi, xem vẽ móng chân móng tay và wax thì nó như thế nào. Tôi nói rằng sang đây tôi sẽ giới thiệu anh chủ Billy cho.

3h chiều. Billy có điện thoại, anh ta vội vã đi ra ngoài. Một lúc sau thì tôi cũng ra ngoài để đón Hạnh ở bến tàu điện ngầm. Billy quay lại, tôi giới thiệu Hạnh cho Billy. Tự nhiên Hạnh kêu À lên khiến Billy nhíu mày, tôi chưa hiểu vì sao. Nhưng rồi họ vẫn bắt tay làm quen.

Hạnh ngồi chơi với tôi đến 5h, tôi xin phép Billy về sớm để dắt Hạnh đi chơi một chút ở Manhattan. Vừa ra ngòai, tôi hỏi sao khi nhìn thấy Billy lại à lên. Hạnh bảo, lúc đến đây bạn ấy có đi chạy đi mua kẹo cao su. Nhìn thấy anh này đang đứng ở góc với một cô gái rất xinh xắn trắng trẻo, hai người cãi nhau gì đó, cô ấy cứ giật lấy tay của anh này khóc rồi ôm chầm lấy anh ấy. Hạnh bảo chắc là cãi nhau với bồ. Nhìn đôi này ấn tượng, không ngờ anh ta là chủ tiệm của tôi. Tôi lại nghĩ ngợi, có khả năng là Sheryl. “Có phải cô gái tóc dài da trắng cũng cao cao không?” “Ừ, trông hay hay xinh xinh”. Thế đúng là Sheryl rồi. Lắm chuyện thật!

Ra tới bến. Tôi chỉ thiếu nước suýt rú lên khi lại thấy Garbriel đứng lù lù ngay lối xuống. Tôi kéo tay Hạnh thì thầm: “Garbriel đấy, cái con mụ trợ lý gọi điện 3h đêm đấy”. Hạnh nhìn và bảo: “Kệ nó”. Thấy chúng tôi, Garbriel tiến tới ngay. “Oh, you’re having another Chinese company today,hah? doing your stupid nail?” (Ồ, cô lại đang làm mấy trò nail ngu ngốc đó hả?). Tôi và Hạnh tảng lờ và lách Gar đi xuống bến. Nhưng Gar kéo tay tôi lại rất mạnh, khiến tôi trượt ngã đập đầu vào thành cầu thang choáng váng (lúc này rất trơn vì mưa tuyết đọng). Hạnh rú lên một phát, và mọi người lao tới xem có chuyện gì. Gar thoáng ngỡ ngàng vì biết rằng mình đã thái quá. Cô ta buông một lời xin lỗi cộng một chữ “damn” rồi quay đầu bỏ đi vội vã (trước khi cảnh sát tới!)

Tôi thấy âm ấm, có vệt máu chảy xuống ven tóc mai!

Có lẽ đầu tôi đập phải đúng góc nhọn nhất của cầu thang nên bị đâm vào da chảy máu, vết cứa cũng khá sâu nên máu mới chảy xuống nhanh như vậy. Thật may có Hạnh chạy rất nhanh ra cửa hàng tạp phẩm mua về cho tôi cái band – aid (băng dán cá nhân). Lúc đó có bà già đưa cho tôi mớ giấy tissue để tôi rịt máu. Theo lẽ thường, mà ở nước Mỹ này, tôi có khả năng làm rất to chuyện, tôi mà kiện Garbriel thì cả cái phòng nha sĩ của bố cô ta cũng không đủ tiền để trả cho tôi. Nhưng tất nhiên tôi chẳng làm thế, tôi biết cô ta cũng không phải hoàn toàn là cố tình! Và kiện cáo cũng chả phải đơn giản. Security ở bến đó còn nhảy ra hỏi han tôi và nói rằng tôi có cần gọi cảnh sát tới hay không!

Cũng may mắn, vết thương chỉ đến thế thôi. Tôi cũng phải mắt nhắm mắt mở và choáng váng gần nửa tiếng, ngồi dưới trạm cho tới khi quyết định lên tàu đi về. Tôi choàng mũ của áo khoác lên đầu để về nhà bố mẹ không nhìn thấy. Ý định đi Manhattan của tôi và Hạnh đành tạm hoãn, tôi rủ Hạnh về nhà tôi ăn cơm.

Hôm đấy check mail, được biết tin sẽ có mấy người bạn học cùng khóa K27 của Học viện sẽ sang đây thi Luật bằng tiếng Anh, nhưng họ sẽ lên D.C trước, rồi chỉ được xuống New York một ngày, thấy vui vui hơn.

Ngày mai Ryan sẽ trở về và tôi sẽ phải nói chuyện nghiêm túc với anh.

Ronie lại gọi điện thoại. Dường như Ronie là một người rất cô đơn, tôi có thể hiểu được qua những điều anh ta nói và cái cách anh ta tâm sự. Từ từ tôi cũng hiểu, thực ra đó là một con người rất đáng thương. Ba của Ronie là một kỹ sư Tây Ban Nha, sang Việt Nam từ hồi còn chiến tranh, và sau khi đất nước thống nhất ông ta đã về lại đất nước mình, bỏ lại mẹ của Ronie, Ronie mới có mấy tuổi và một cô em gái nữa. Rồi từ đấy họ không còn liên lạc với nhau. Ronie đã có một khoảng thời gian cực kỳ thiếu thốn và khó khăn vào thời kỳ đó. 13 tuổi anh ta được làm giả giấy tờ để đi xuất cảnh sang Mỹ. Và từ đấy lang thang nơi này nơi kia, không có gia đình, không biết tình cảm gia đình là gì. Thậm chí hai sợi dây liên lạc gần như duy nhất của Ronie ở Việt Nam là người mẹ và cô em gái cũng rất bi thảm. Cô em gái thì mất tích, còn mẹ mất được vài tháng rồi mới có người báo sang cho biết. Ronie rất muốn có một gia đình, nhưng anh ta lại là một người phóng khoáng, đầy mâu thuẫn.

Tôi hỏi gia đình của Helen rất đông đúc, anh ta sẽ được hòa nhập nếu vào đó. Anh ta nói rằng, anh ta chưa sẵn sàng, và rằng gia đình đó thật ghê gớm, mang tới cho anh ta một kiểu cảm giác ràng buộc rất đáng sợ. “Anh là một thợ giỏi, anh vào đó sẽ có tương lai làm chủ cửa hàng nail, và cả một gia đình”. “Anh thích gia đình, nhưng anh không thích bị ràng buộc”. Anh ta muốn có được thứ tình thương của gia đình, nhưng lại thích kiểu nay đây mai đó, làm từng nào tiêu từng đấy, không cần biết ngày mai sẽ phải ra sao. Tôi hỏi tại sao anh lại tâm sự với tôi? Anh ta nói tôi cho anh ta cảm giác kỳ lạ, vừa có nét gì đó gần gũi, lại vừa có nét gì hoang dại, và rằng có thể tôi sẽ hiểu những gì anh ta nói. Helen, cô ta chỉ biết yêu đơn thuần và đòi hỏi Ronie theo một khuôn phép. Và tôi nói: “Thế thì anh không biết tôi rồi!”

Nhưng thật sự tôi đã quý mến và nhìn Ronie bằng một con mắt khác. Và có lẽ trực quan của tôi cũng không sai.

Tới ngày tôi xuống tiệm spa. Đầu vẫn còn hơi nhức và phải cẩn thận vì sợ nó lại tóe máu lần nữa. Hôm nay tôi chờ điện thoại của Ryan, tôi rất muốn nói chuyện với anh và không muốn thông báo chuyện gì đã xảy ra kẻo anh sốt ruột. Cũng chưa chắc hôm nay tôi đã gặp được Ryan, vì có thể anh sẽ rất mệt mỏi.

Hôm nay cả Helen và Mei đều không thấy vui vẻ. Với Helen tôi có cảm giác như cô ta đã biết việc Ronie nói chuyện với tôi hay sao vậy, cái này gọi là “có tật giật mình” đây mà. Còn bà Mei thì nhìn cứ âu sầu và lạnh lùng sao vậy. Tôi không biết đấy là do tôi suy đoán vì “biết chuyện” hay là họ có vấn đề như thế thật.

Thế rồi, bà Mei tiến tới hỏi tôi:

- You met my daughters? Sheryl, and Lavender? (Cô đã gặp các con tôi rồi à? Sheryl và Lavender?)

Thật khó xử, với Sheryl thì không sao, nhưng Lavender có dặn rồi, nhưng chả biết sao, tôi đành phải nói thật.

- Yes i did, both of them. Billy introduced them to me. (Vâng, tôi đã gặp cả hai. Billy giới thiệu họ với tôi)

- When? (Khi nào?)

- Just several days ago (Vài ngày trước đây).

- You met both of them? (Cô gặp cả hai đứa?)

- No, separately (Không, từng người một).

- How? (Như thế nào)

- Just having dinner with Sheryl and a lunch with Lavender (tôi cắt đi một buổi ăn tối với Lavender) (Chỉ là một bữa tối với Sheryl và một bữa trưa với Lavender).

- It was all Billy to take them to see you? (Đều là Billy đưa chúng đến gặp cô à?)

- Yes, they are so lovely. Especially Lavender, she’s very very beautiful. (Vâng, họ rất dễ thương. Đặc biệt là Lavender, cô ấy thật xinh đẹp)

- Lavender was going alone? (Lavender đi một mình à?)

- She’s with Billy (Cô ấy đi cùng Billy).

- Thank you, but would you mind stop meeting them? (Cảm ơn, nhưng liệu cô có thể không gặp chúng nữa không?)

Ôi, một đề nghị hơi “choáng váng”. Lúc đó tôi có cảm giác như mình vừa làm việc gì đó tội lỗi to lớn lắm (cho dù chưa biết đó là lỗi gì), và bắt đầu thấy Mei như có vẻ gì đó thật lập dị.

Helen xin số di động của tôi. Tôi thấy lo lo nếu cô ta cũng thấy số điện thoại này trong cell của…Ronie. Tôi cho Ronie để anh ta đỡ gọi về nhà làm phiền gia đình.

Ryan gọi điện, anh nói anh sẽ về tới New York lúc 6h và sẽ qua spa đón tôi. Thế thôi là tôi mừng rơn, quên cả sự phiền phức bà Mei vừa đem tới. Đành ở lại spa đến 6h vậy.

Tôi thấy Ronie không qua đón Helen nữa. Helen về một mình, Tôi hỏi Helen trả lời trống không là vì Ronie bận. Mọi người thật là u ám.

Ryan qua đón, khuôn mặt anh vô cùng mệt mỏi và hàng râu rất sậm màu. Tôi bảo Ryan đừng dừng xe trước cửa tiệm mà ra xa một chút vì không muốn bà Mei và mấy người trong đó bận tâm.

- Oh, you look so tired. You’ve been driving long? How’s everything? (Trông anh thật mệt mỏi! Anh phải lái xe rất xa phải không? Mọi chuyện thế nào rồi?). Nhìn Ryan của tôi thật đáng thương.

- Everything is good, how are you? You missed me? (Ổn cả thôi, em thế nào rồi, em có nhớ anh không?)

- Yes, a lot, of course i did. Still missing you now, even when you are here (Tất nhiên là có. Và vẫn nhớ ngay cả khi anh đang ở ngay đây).

Và như thường lệ, Ryan kéo tôi lại gần và cắn vào tai, hít lên mái tóc. Ấm áp và dịu dàng. Nếu tôi ngồi bên kia, có thể anh sẽ nhìn thấy vết thương đang bị tóc che phủ!

Ryan nói rằng anh đã quyết định chuyển nơi làm việc rồi, mặc dù hơi xa nếu phải đi từ trường so với nơi cũ, nhưng thoải mái hơn nhiều và không dây dưa với Garbriel nữa. Oh, có lẽ lý do nàng ta phát điên là vì thế này đây.

Chúng tôi vào quán Mexico, lại ăn salad Mexico dù lúc đó tôi không thấy ngon lắm. Tôi thấy Ryan rất mệt mỏi và không được vui. Tôi gác lại chuyện về Garbriel, lúc này anh cần được nghỉ ngơi và thanh thản. Thế rồi, anh đề nghị, hai đứa sẽ đến ngọn hải đăng trên đảo nhé. Tôi gật đầu, và nói rằng, anh cũng nên nghỉ sớm vì quá mệt.

Hôm nay trên đảo vẫn đầy sương, không khí có ấm áp hơn đôi chút. Chúng tôi hầu như không nói chuyện gì với nhau suốt đường đi. Có thể vì Ryan mệt, vì anh đang có chuyện chưa được giải quyết, trực quan của tôi mách bảo như vậy. Tôi rất muốn hỏi: “What’s going on Ryan? what’s wrong?” (Có chuyện gì phiền phức vậy Ryan?). Nhưng nhiều lời sẽ là vô duyên.

Ryan lại dừng xe và ngắm ngọn hải đăng qua tấm kính. Rồi anh nói:

“Can i kiss you now? Can i?” (Anh có thể hôn em bây giờ được không?)

“Hey, i’ve never been kissed” (Ôi, em chưa bao giờ hôn cả)

Không có câu trả lời, chỉ có một cú xoay người bất ngờ. Anh kéo tôi về phía anh, đặt lên môi tôi một nụ hôn đầu tiên của cuộc đời. Những gì tôi còn nhớ lại, đó là một cảm giác rất…kỳ kỳ, như một cú sốc vậy, chưa kịp phản ứng, chưa kịp sẵn sàng. Cả người nóng ran, và nín thở. Một nụ hôn rất ấm nóng và nồng nàn.

Hey, thế đã là tình yêu chưa? Nếu tôi có nói với ai rằng tôi chưa hôn ai bao giờ, thì là tôi nói dối đấy!

Tựa đầu trên vai anh, tôi cũng ngắm ngọn hải đăng. Hey Ryan, tôi sẽ vẽ tặng anh ngọn hải đăng này. Và đó là bức tranh đẹp nhất mà tôi đã từng vẽ!

Ryan cho tôi số điện thoại của Hugo, anh chàng đánh trống trong ban nhạc. Anh chàng tôi ấn tượng nhất và cũng là người gần gũi nhất với Ryan. Ryan muốn mỗi lần tôi gọi điện cho anh không được hoặc nếu tôi có vấn đề gì gấp mà không gặp được anh thì tôi sẽ gọi cho Hugo. Tôi cũng dự định gọi điện cho Garbriel để nói chuyện riêng với cô ta.

Ronie hầu như tối nào cũng gọi điện cho tôi. Tôi đã có cảm tình hơn và bắt đầu nói chuyện lại, dù sao tôi cảm nhận được sự thật lòng và cô đơn của Ronie, hơn cả, tôi có sự thương hại, và người ta dễ dàng đến với nhau hơn bởi tình thương.

Lúc này trời đang là mùa xuân, trên Washington DC đã bắt đầu có hoa đào. Mấy người bạn của tôi ở học viện cũng đã sang tới nơi và đang thi Luật trên đó. Họ gọi cho tôi và nói rằng thi xong sẽ xuống New York chơi và đề nghị tôi làm “tiếp viên du lịch”. Hoàng Anh, cô bạn cùng lớp của tôi có gọi điện cho tôi dăm ba lần, tôi bảo xuống NY chơi tôi sẽ dẫn mọi người đi chơi. Thật may đúng hôm cả đòan xuống New York thì cả nhà tôi lại lên Washington xem hoa đào, nên tha hồ cho cả hội bù khú, tôi gọi cả Hạnh xuống ngủ cùng cho vui.

Có lẽ cũng hơi ích kỷ nên tôi không muốn giới thiệu Ryan của tôi cho mọi người, vả lại, anh cũng rất bận chưa chắc đã đi được. Tôi chợt nghĩ tới Ronie, tôi hỏi Ronie xem anh ta có muốn đi chơi với mấy người bạn từ Việt Nam sang của tôi hay không? Và Ronie đã mừng quýnh, vì thứ nhất, lần đầu tiên tôi rủ anh ta đi chơi, vì thứ hai, tôi đã thể hiện sự quý mến và tin tưởng Ronie hơn. Cái này có lẽ cũng là một kiểu “mưa dầm lâu ngày cũng thấm”.

Hôm ấy, sau khi lôi các bạn đi trong vòng một ngày tất cả những nơi có thể, từ ra South Ferry ngắm tượng thần tự do, ra Central Park chụp ảnh, ra Wall Street, Times Square và cho tới shopping ở chợ Tàu. Tới giờ ăn tối, tôi gọi cho Ronie, anh ta hộc tốc bắt tàu từ trên Harlem xuống chợ Tàu (là 2 đầu của Manhattan). Ronie nói rằng hôm nay anh chàng sẽ khao tất cả bọn tôi bữa tối nhưng hiển nhiên là tôi không đồng ý, bởi vì anh ta khao xong rồi thì hôm sau thể nào cũng không một đồng dính túi. Chúng tôi vào ăn ở quán ăn nơi Billy và Sheryl đã dẫn tôi đến. Mọi người rất chú ý tới Ronie, vì anh chàng trông rất đặc biệt, ấn tượng và không phủ nhận là đẹp trai. Tôi nói rằng Ronie có thể thể hiện như anh ta là bạn trai của tôi với các bạn. Hôm đấy, trên tàu về, Ronie còn ngồi sửa lại cái khăn trên cổ tôi và nhìn tôi bằng đôi mắt “đắm đuối”, khiến các bạn cứ gật gù. Và thế là, khi về Việt Nam, tất cả chỉ biết rằng tôi có một anh bạn trai rất đẹp trai lai Tây Ban Nha, họ vẫn tưởng thế cho tới tận bây giờ, khi có người vẫn hỏi tôi: “Còn là bạn gái của Ronie hay không?”

Lavender vẫn hay gọi điện cho tôi, cô gái tỏ ra rất quý mến và lưu luyến tôi. Có hôm gọi điện hỏi tôi về kết hợp một chiếc váy màu vàng với một cái áo màu tím thì trông có hợp lý hay không, có hôm gọi điện chỉ để chúc tôi ngủ ngon, dịu dàng y như…Ryan vậy. Và nói rằng tôi chuẩn bị tinh thần để gặp mặt bạn trai Josh của cô đấy nhé. Tôi chợt nhớ tới lời bà Mei, chẳng việc gì tôi phải không chơi với một cô gái đáng yêu như thế chỉ vì bà ấy cả. Tôi rất muốn hỏi Billy thật nhiều về gia đình của Lavender, nhưng dường như đó là một việc quá tế nhị hay sao ấy.

“Lavender và mẹ không get along (hòa hợp) đúng không Billy?” “Rất tồi tệ”. “Em nói nhé, bà Mei không muốn em chơi với Lavender, em không biết là vì sao nữa, em ngại quá”. “Em cứ chơi, kệ bà ấy, em không nói thì ai biết đâu?”.

Billy nói rằng anh yêu quý Lavender như cô em gái nhỏ và rất muốn tôi chơi thân với cô ấy, rằng tôi sẽ là một cô bạn tuyệt vời cho Lavender. “Không rõ em có chịu nổi con nhỏ không? Nhưng nhỏ cũng đáng thương lắm đó”. Tôi nói rằng Lavender không có vấn đề gì mà tôi lại không chịu nổi cả và chưa biết vì sao cô ấy là “đáng thương”.“Thế em và bạn trai của em dạo này thế nào?” “Dạ, bình thường thôi, chưa có gì cả!”. Tôi hiểu, Billy vẫn rất quan tâm ngấm ngầm đến chuyện của tôi.

Tôi quyết định sẽ nói chuyện với Garbriel để chấm dứt tình trạng khó chịu này. Nhưng tôi không có số, tôi gọi cho Hugo nhưng anh ta cũng không có số, còn xin số của Ryan thì thật là khó, vì chắc chắn Ryan sẽ không cho. Ryan nói với tôi rằng tôi quên hẳn Garbriel đi, cô ta giờ sẽ không còn là trở ngại giữa tôi và anh nữa. Thực ra vì tôi cũng chưa nói cho anh biết vụ Garbriel đã tới tiệm nail gây tai nạn cho tôi, cũng không hẳn vì tôi có lòng “vị tha” gì, mà bởi vì tôi không muốn Ryan phải thêm lo lắng. Lúc này anh đi học, đi làm rất vất vả, và một tuần phải dành hầu hết các buổi tối để lên đảo gặp tôi, anh còn ban nhạc của mình nữa. Việc chuyển chỗ làm có lẽ khiến anh mất rất nhiều thời gian và sức lực. Tôi cảm thấy áy náy. Thật lạ khi kết thúc cú điện của tôi với Hugo, anh ta hỏi, giọng trầm trầm: “Does Ryan show you that he loves you? And you love him too? Yeah?” (Ryan đã nói cậu ấy yêu em rồi phải không? Em có yêu cậu ấy không?).“Sure, pretty much, why you ask me that?” (Vâng, tại sao anh hỏi em như thế?). “Oh, that’s good, I’m glad” (Ồ, thế thì hay quá, anh rất mừng). Tôi phì cười vì từ “glad”, tại sao anh ta phải glad vì chúng tôi yêu nhau?

Quả thật, Garbriel lại gọi điện tới tiệm nail, tôi dặn Billy cho cô ta số của tôi nhưng chẳng hiểu sao Billy không chịu, mà điện thoại thì tôi không được nghe để nói. Cuối cùng, tôi nghĩ, tôi sẽ tới phòng nha khoa của Garbriel, dù sao, giả sử như Ryan và họ đã từng yêu nhau, thì bây giờ cô ta đang hẳn vô cùng đau khổ, tôi muốn biết rõ ngọn ngành, tôi muốn biết có thực sự vì tôi mà Ryan “đá” cô ta hay không? Nếu vậy thì phải xem xét lại. Xin khỏi tiệm nail về sớm, tôi đi ngược lại tới phòng nha khoa trên cái đại lộ 3 ấy. Vừa lúc Garbriel mở cửa đi về, tôi đi đằng sau một đoạn, dự định sẽ gọi cô ta. Lúc đó, trên đường có một ông già ăn xin đang lê lết từng bước một, rồi bất ngờ ông ta ngã rầm xuống đất vì đường quá trơn, trông vô cùng đáng thương, nhưng điều tôi không ngờ tới, đó là cách cư xử của Garbriel. Cô ta lao tới đỡ người đàn ông dậy rất nhiệt tình không ngại bẩn thỉu và bốc mùi, rồi lôi ông ta vào bên trong vỉa hè, hỏi han xem ông ta có làm sao không, và rút một ít tiền ra cho ông già. Lúc quay đầu lại, Garbriel đã nhìn thấy tôi, cô ta thoáng bối rối, nhưng thật sự hành động ấy của Garbriel khiến rất nhiều định kiến và suy nghĩ của tôi về cô ấy trong đầu đã giảm đi gần hết, tôi đã nhìn Garbriel với con mắt khác, không hẳn là một cô gái xấu xa như tôi đã từng nghĩ. Tôi cũng tới bên cạnh Garbriel và tặng ông tờ 5$ ít ỏi tiền tips vẽ nail của tôi ngày hôm đó, ông già luôn miệng: “Oh god, God bless you girls, god bless you” (Chúa ban phước cho các cô!) Tôi chợt nhớ vì sao một người ghê gớm như Garbriel vẫn được ban nhạc và Ryan quan tâm và chơi với, “she’s nice sometimes” (Cô ấy thi thoảng cũng tốt), tôi nhớ ai đó trong ban nhạc đã nói như vậy.

“Oh, so you come to me today, are you begging me for forgivenesss or what?” (Ồ, cô đến gặp tôi hôm nay để xin được tha thứ hả?). Lại cái giọng đáng ghét khiến tôi lại thoáng gợn bực mình. “No, can we talk?” (Không, chúng ta có thể nói chuyện được không?). “Oh, so you want to talk today huh? Only one thing, Ryan IS MY BOYFRIEND, that’s it, he’s coming back here, and hey, you might saw what I did to that old man but lets make it clear, I’m not that type of kind-hearted!” (Cô muốn nói chuyện gì? Chỉ có một điều thôi, Ryan là bạn trai của tôi, anh ấy sẽ quay lại đây, và này, cô vừa nhìn thấy những gì tôi làm với ông già kia nhưng quên nó đi, tôi không phải loại người có lòng tốt đâu). Tôi thấy thái độ của Garbriel thật khó hiểu. Vừa phút trước tôi thấy cô ta thật tử tế nhưng khi mở mồm nói với tôi, cô ta có giọng nói và ánh mắt của quỷ dữ vậy. Garbriel bỏ đi ngay sau đó, tôi chưa kịp nói gì hết. Nói chung, trong lòng cũng rối bời!

Sáng chủ nhật, đang ở tiệmnail, Ronie gọi điện cho tôi:

- Hôm nay giỗ mẹ anh, anh chẳng có ai thân thuộc cả, em có thể giúp anh làm cái gì đó giúp anh giỗ mẹ không?

- Ủa, anh nói với gia đình Helen đi, họ sẽ giúp anh làm mâm giỗ mẹ mà?

- Không có đâu, họ bận lắm, anh không muốn họ cúng mẹ anh. Em giúp anh nhé.

- Trời, sao lại là em, hay là em hướng dẫn anh mua vài thứ ở chợ rồi anh cúng nhé.

- Không, anh không muốn cô đơn một mình cúng mẹ, nhưng anh cũng không muốn những người anh không thích tới cúng mẹ. Em là người tốt, anh chỉ tin tưởng mỗi em, em cùng cúng mẹ với anh nhé?

Tôi nói rằng để xem, tôi sẽ suy nghĩ. Tôi thấy ngại, vì nếu cúng, tôi lại phải xin nghỉ sớm, và đến nhà riêng của Ronie, ở tận bên Brooklyn, như thế thì thật là…nguy hiểm. Nhưng anh ta cũng thật là đáng thương quá đi. Gần chiều, Ronie lại gọi điện khẩn thiết, và khi anh ta nấc lên khóc trên điện thoại thì tôi thực sự mủi lòng, có thể dịp khác từ chối, nhưng từ chối khi một người khẩn khoản muốn cúng mẹ mình thì có lẽ hơi nhẫn tâm. Tôi đồng ý, nhưng tôi ra “điều kiện”: Tôi sẽ không vào phòng riêng của anh ta đâu, tôi sẽ giúp mua ít xôi và con gà ở chợ Tàu, tới thắp hương rồi về thôi. Ronie bảo đừng lo, vì anh ta ở trọ cùng một gia đình người Hoa, chứ không phải ở một mình. Ronie nói sẽ ra chờ tôi ở tiệm nail.

Lâu tôi mới để ý, đi tàu sang Brooklyn, sẽ có một đoạn qua cầu, rất đẹp, tôi say sưa ngắm khung cảnh hai bên đường lúc tàu qua và trước khi tàu chui lại vào trong lòng đất. Tôi ngắm khung cảnh hai bên thì Ronie cũng ngắm tôi cả buổi. Anh chàng lại kể lể về những ngày xa xưa, tôi thấy Ronie rất yêu mẹ.

Chúng tôi mua một con gà, một ít xôi và một ít hoa quả. Ronie nói rằng anh ta có bàn thờ ở nhà, tôi sẽ giúp bày mâm. Căn phòng trọ của Ronie là tầng hầm trong một ngôi nhà của một gia đình người Hoa. Quả thật cũng yên tâm vì bước vào trong tầng hầm đã thấy mấy ông già ngồi đánh cờ say sưa ầm ĩ ở đó. Tôi chào mấy ông già, chẳng lẽ không vào bên trong, để bày mâm cúng? Phòng Ronie nhỏ tí tẹo và rất bí, bừa bộn, vừa đủ một cái giường, một cái bàn thờ , một cái tivi và một bộ dàn. Tôi không biết mẹ của Ronie nhưng tôi cũng đứng chắp tay và chúc bà phù hộ cho đứa con trai cô đơn của bà được bình an. Tôi xin về, nhưng Ronie giữ tôi lại và nói rằng muốn cho tôi xem ảnh gia đình của Ronie ngày xưa. Khá nhiều ảnh, tôi ngồi xem một lúc.

Thế rồi, Ronie hỏi: “Em có bạn trai rồi đúng không?”. “Sao anh biết?”. “Anh đã thấy hai người đi với nhau rất nhiều lần!”. “Rất nhiều lần cơ á? Anh theo dõi bọn em à?”. “Anh không theo dõi bọn em, anh rất hay để ý em, anh biết vậy thôi, anh ta đẹp trai đấy”. “Vâng, cảm ơn anh, cũng chưa nói trước được điều gì”. “Em yêu anh đấy lắm đúng không, chắc không còn cơ hội cho kẻ khác nữa?”. “Cứ cho là như vậy đi, em rất yêu anh ấy!”. Tôi thấy Ronie mặt tối sầm lại và không vui chút nào. “Còn anh thì chưa bao giờ yêu Helen cả, chưa bao giờ hết, mặc dù đã rất cố gắng!!!” “Cũng đừng tự ép buộc mình nếu anh không thoải mái!”.

Ronie bất ngờ đứng dậy đóng cửa khiến tôi rùng mình. Và anh ta lao về phía tôi, đè nghiến tôi ra giường…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro