Chuyện tình ở trường phù thủy - Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5:

Nhã Đồng ngồi thẳng dậy, chiếc áo vest màu xám đắp trên người cô bé rơi xuống.

Cậu bạn bên cạnh vẫn còn đang ngủ. Chiếc áo này chắc của cậu ta, tốt bụng thật.

Nhã Đồng nhổm dậy hẳn, ngồi bó gối hai tay chống cằm nhìn sang bên cạnh thích thú.

Cậu ta nhìn đẹp trai quá ,khuôn mặt lịch lãm, chiếc mũi cao cao, làn da rám nắng . Nhìn cậu ta thật là tuấn tú.

Nhã Đồng mải nhìn mà không biết từ lúc nào tay đã đưa lên mặt người bên cạnh định vuốt thẳng cặp lông mày đen nhánh đang nhíu lại kia.

Một bàn tay nhanh chóng chộp lấy tay cô bé như một phản ứng tự vệ quen thuộc.

-"Xin lỗi... hình như tôi đang phá giấc ngủ của câu thì phải." Nhã đồng giật mình rụt tay về ấp úng, nhưng cổ tay của cô bé vẫn bị nắm chặt.

Lôi Vũ Nam mở mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.

Trước mặt cậu là cô gái dễ thương, đôi mắt đen tròn to lấp lánh, mái tóc mềm mượt đang nhìn cậu bối rối.

-"Không sao." Vũ Nam dường như đã nhận ra người trước mặt mình liền thả tay mỉm cười.

-"Áo này... của cậu phải không? cảm ơn cậu nhé!" Nhã Đồng mỉm cười đưa áo cho Vũ Nam rồi chia bàn tay nhỏ của mình ra "À, tôi là Khang Nhã Đồng rất vui được làm quen."

-'Tôi là Lôi Vũ Nam" Vũ Nam nhìn cô bé rạng rỡ "nhưng áo này không phải là của tôi đâu."

-"Không phải là của cậu... Lạ thật. " Nhã đồng ngạc nhiên hỏi lại rồi như nhớ ra chuyện gì vội đứng dậy '' Thôi chết...xin lỗi cậu tôi phải đi ngay bây giờ, hẹn lần sau gặp nhé."

Nhã Đồng mang theo chiếc áo vest vội vàng chạy đến phòng hiệu trưởng.

RẦM.

Vì chạy nhanh nên cô bé không cẩn thận đâm sầm vào ai đó ở khúc quẹo cuối dãy hành lang. Làm cho xấp giấy trên tay người đó rơi ra lung tung.

-"Xin lỗi... xin lỗi" Nhã Đồng khẩn trương nhặt lại đống giấy tờ cho người bạn xấu số vừa bị mình tông phải trả cho người đó rồi phi như bay xuống cầu thang mà không để ý có một mảnh giấy từ túi áo của mình rơi ra.

Nhặt lấy tấm ảnh bị rơi đang nằm giữa sàn, cậu bạn kia khẽ mỉm cười.

-"Pansy, chào mừng em trở về."

Nhã Đồng gập người thở hồng hộc trước cửa phòng hiệu trưởng.

Keet! cô bé khẽ đẩy cửa phòng bước vào, cúi đầu chào thầy.

-"Em chào thầy ạ!''

-"Nhã Đồng đến đấy hả?" một giọng nói phát ra nhưng Nhã Đồng lại không thấy ai ở trong phòng.

Đang ngó nghiêng tìm kiếm thì thầy hiệu trưởng đột ngột bước ra từ sau kệ sách ôm theo một túi khá lớn làm cô bé giật thót.

-"Ngồi đi" Thầy hiệu trưởng chỉ tay vào cái ghế đối diên mình và trao cho cô bé cái túi trên tay." Cái này của em."

Nhã Đồng ngồi xuống và nhận lấy túi từ trên tay thaayd trên mặt hiện rõ hai chữ tò mò.

-"Thưa thầy, đây là cái gì vậy ạ?"

-"Đây là đồng phục, sách giáo khoa pháp thuật và cả huy hiệu phù thuỷ của em. Ngày mai em sẽ chíhh thức nhập học bây giờ sẽ có người dẫn em về kí túc xá của trường"

Cộc.Cộc.Nhã Đồng và thầy hiệu trưởng bất giác hướng mắt ra cửa phòng.

-"Hiệu trưởng, em là Hoàng Trình Phong." một chất giọng lạnh lẽo vang lên.

-"Vào đi" thầy hiệu trưởng hướng ra phía cửa gọi lớn rồi lại quay sang chỗ Nhã Đồng "Người hướng dẫn của em đến rồi đấy."

Trường trung học Tinh Vân là trường đào tạo phù thuỷ duy nhất có hoạt động dạy học diễn ra bình thường như các trường trung học khác.

Là ngôi trường đào tạo toàn diện cả văn hoá lẫn phép thật cho các phù thuỷ vị thành niên từ độ tuổi 16 đến 18.

Tất cả học sinh kể từ khi nhập học sẽ phải chuyển đến nội trú trong kí túc xá của trường.

Hội học sinh đứng đầu các kí túc xá do hiệu trưởng tiền nhiêm lập ra nhằm kiểm soát và bảo vệ quyền lợi của các phù thuỷ cũng như tổ chức các hoạt đông pháp thuật trong trường.

Ngoài ra còn có ban kỉ luạt do chính các thành viên của hội học sinh chỉ định có nhiệm vụ thực thi các luật lệ và xử phạt các học sinh vi phạm nội quy.

Mà hội trưởng hội học sinh đương nhiêm bây giờ chính là Hoàng Trình Phong.

Là Hoàng Trình Phong vô cùng tài giỏi mà hai giáo viên dạy Nhã Đồng thường xuyên nhắc đến.

Nhã Đồng đã rất ngỡ ngàng. Trên đời vì sao lại tồn tại một người như thế.

Anh đẹp trai đến mức siêu thực, là thiên tài siêu cấp được mọi người sùng bái. Khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại phát ra khí chất vô cùng cao quý khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ nhưng lại vĩnh viễn không giám đến gần.

Trong lúc Nhã Đồng đang mải suy ngĩ thì Trình Phong đã đưa Nhã Đồng đến dãy nhà kí túc xá. Nhìn từ bên ngoài thì đây chỉ là một căn phòng bình thường và nó có vẻ khá nhỏ để có chứa đến 7 người.

Nhưng trong trường này lại chẳng có gì là giống vẻ bề ngoài cả. Trình Phong mở cửa bước vào, Nhã Đồng đi theo sau. Trong căn phòng còn có 4 người nữa đang cặm cụi với đống sách vở.

Theo như cô bé thấy thì căn phòng này rất lớn,hơn nữa trong phòng có rất nhiều cửa lại sưn nhiều màu khác nhau nhìn rất vui mắt.

Nhã đồng thở vào một hơi, mỉm cười.

-"Chào mọi người, tôi là khang Nhã Đồng. Rất vui được làm quen.''

Nhận thấy sự có mặt của cô bé cùng Trình Phong mọi nhất loạt ngẩng đầu lên và đứng dây tiến về phía Nhã Đồng với vẻ mặt vô cùng hình sự làm cô bé có chút sợ hãi..

-''Chào cậu tớ là Trần Tuấn minh, cậu dễ thương thật." một anh bạn có khuôn mặt dễ thương thân thiện chào cô bé.

Nhã Đồng bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Anh bạn này rất thân thiện vậy mà lúc nãy vẻ mặt đó, bọn họ làm cô bé sợ muốn chết.

-''Chào cậu tôi là Đinh Thái Tuấn. Là thành viên của ban kỉ luật

-''Tôi là Minh Dương.''

Người cuối cùng tiến đên làm Nhã Đồng vô cùng ngạc nhiên.

-"Là cậu" cô bé thốt lên khe khẽ.

-"Lại gặp nhau nữa rồi, tôi là Lôi Vũ nam. Chào mừng bạn tham gia Hôi Học Sinh'' Vũ Nam tươi cười bắt tay cô bé.

-''Hội học sinh '' Nhã Đồng lặp lại lời nói của Vũ Nam trên mặt biểu hiện rõ thái độ tôi-mới-nghe-tin-này-lần-đầu.

-"Phải cậu chính là thành viên thứ 4 của hội do chính thầy hiệu trưởng chỉ định ''

Nhã Đồng là thành viên hội học sinh.

Tại sao cô bé chưa từng nghe qua.

Quay đầu nhìn lại Trình Phong như thể muốn xác nhận sự việc.

-''Trong túi của em có huy hiệu hội học sinh'' giọng anh trầm trầm phát ra không một chút cảm xúc.

Huy hiệu. Huy hiệu gì cơ.

À.. phải rồi lúc nãy Nhã Đồng có nghe hiệu trưởng nhắc đến huy hiệu phù thuỷ. Chắc là cái đó.

Sau đó Vũ Nam chỉ phòng cho cô bé. Là căn phòng có cánh cửa màu xanh dương. Nhã Đồng xách túi vào trong, định xem một lát rồi đi lấy hành lý nhưng không ngờ đồ đạc của cô bé đã được chuyển đến từ lúc nào.

Sắp xếp đo đạc của mình ngăn nắp, cô bé không quên treo chiếc áo vest màu xám vào tủ. Mùi hương bạc hà thoát ra từ chiếc áo thật dễ chịu.

Nhưng nghĩ lại thì phòng này có 7 người cơ mà . Lúc nãy tính cả Nhã Đồng và tTrình Phong thì mới chỉ có 6 người. Vậy là còn một người nữa mà cô bé chưa biết, hi vọng đó là con gái Chứ 5 người kia là con trai hết chỉ có một mình cô bé là con gái cũng cảm thấy bị lép vế.

RẦM. tiếng đạp cả từ bên ngoài phòng chính làm cô bé giật mình.

Nhã đồng đẩy cửa phòng mình bước ra .

-''Cậu ...cậu tại sao cậu ở đây'' Cô bé lắp bắp chỉ tay vào người vừa đạp cửa phòng đến nỗi bong cả bản lề.

-"Cô...cô'' tóc đỏ cũng ngạc nhiên không kém ',rồi hét toáng lên 'CON NHỎ KIA... CUỐI CÙNG CŨNG TÌM ĐƯỢC CÔ..."

Tóc đỏ hảy bổ lại chỗ Nhã Đồng, cô bé sợ hãi lùi về phía sau mấy bước. Còn mấy người kia thì mắt trợn ra đến lòi cả tròng trắng.

Hoá ra 'con nhỏ' mà đại ca Thành Vũ lật tung cả trường lên tìm mãi mà không thấy lại là cô bé này. Thật không ngờ 'con nhỏ' dám đánh Hoàng Thành Vũ bầm giập lại ở ngay cùng phòng kí túc xá dành cho hội học sinh.

-''Có chuyện gì vậy." giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau Nhã Đồng làm cô bé quay ngoắt ra phía sau lưng mình.

Cô bé ngạc nhiên hết nhìn tóc đỏ lai nhìn Trình Phong. Hai người này chẳng lẽ là anh em sao. Ngoại trừ màu tóc bạch kim của Trình Phong thì khuôn mặt hai người này giống nhau đến múc khó tin.Thảo nào Nhã Đồng cứ thấy khuôn măt Trình Phong có gì đó quen quen. Thì ra là...

-"hai người ...là anh em hả?''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro