22 - Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô không chạy nữa, chính xác là không còn sức để chạy và quan trọng nhất là trước mặt cô bây giờ là một vực thẳm. Con quái thú đã tiến sát cô. Nước dãi của con quái vật chảy ra từng dòng sặc mùi chết chóc. Những ngọn cỏ non chào xuân lập tức héo khô rồi tan chảy bởi thứ dịch dãi có độc tính như axit. Cô sợ hãi lùi lại đằng sau một bước ngay sau đó âm thanh của sỏi đá rơi xuống vực sâu thẳm khiến cô bất giác run người. Chỉ cần sơ sẩy một chút nữa thôi có cô đã  bị tan xác. Con quái vật vẫn tiến lại gần, từng bước chậm rãi như để khiến con mồi lo sợ tột cùng rồi mới sơi tái.

-----------

-Đừng để cô ta chết, nếu không sẽ có rắc rối xảy ra! Gain quay sang Sehun  nói.

-Yên tâm, con quái vật đó sẽ bị tiêu diệt sớm thôi, chỉ là tôi muốn thấy khuôn mặt sợ hãi đó thêm một lúc nữa . Tôi muốn nhìn thấy những giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt cô gái kia. Bởi vì tôi căm thù khuôn mặt thiên sứ đó không dành cho Oh Sehun  này! Sehun cười cười rồi trả lời, mọi chuyện đang diễn ra hoàn toàn trong tầm kiểm soát của cậu nên không phải lo lắng gì cả.

-Ta nghĩ ngươi sẽ trút giận lên Choi Seung Hyun chứ không phải làm người mình yêu thành ra như vậy! Gain buông lời khiêu khích,thật ra cô cũng rất thích khuôn mặt biến sắc hiện giờ vì sợ của Soo Jung .

Sehun quay người nhưng mắt vẫn quan sát tình hình, con quái thú chỉ còn cách Soo Jung khoảng 20m nữa mà thôi.

-Này…! Gain bực mình vì thái độ của Sehun , cô ả rất ghét việc mình nói chuyện nhưng không cón sự hồi âm.

-Nhầm rồi! Tôi đang hành hạ Seung Hyun đấy chứ ,tất cả chỉ là do cô ấy ngu ngốc tự cuốn mình vào giữa cuộc chiến này mà thôi!

-“…………….” Gain nhìn người đối diện với đôi mắt khó hiểu.

-Có gì đau đớn hơn việc người mình yêu chịu đau đớn nguy hiểm mà mình không thể bảo vệ cơ chứ? Sehun cười tà mị, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào thân hình bé nhỏ cố trụ lại trong khi sắp kiệt sức mà khuỵ xuống.

GRRRRRRRRRRRRR

Tiếng rú vang lên.

Soo Jung bị quái thú đánh ngã nhào ra đất, vết thương mới chưa hết lại xuất hiện lên vô số vết thương mới. Tuy có khả năng chữa lành nhưng do cơ thể cô bị kiệt sức nên khả năng lành vết thương diễn ra rất chậm.Soo Jung rất  muốn đứng dậy nhưng thân thể đã cô bây giờ đã mất cảm giác.Phía trước là quái vật, phía sau nó là vực sâu thăm thẳm. Cô đã cùng đường thật rồi.

Mạng sống của pháp sư chỉ có thế thôi sao??

Ở một nơi không xa, Sehun vẫn đang theo dõi tình hình chỗ Soo Jung ,trên mặt cậu ta không hề có bất cứ biểu hiện của sự cắn rứt lương tâm hay lo lắng . Trong kế hoạch của Sehun không hề có ý giết chết Soo Jung nên chỉ cần cô ngất đi, con quái thú sẽ được Sehun xử lý gọn gàng .

Soo Jung cảm cơ thể hình như đang lâm vào trạng thái mê sảng do mất máu quá nhiều.  Cô không nhận biết được gì nữa nhưng đôi mắt vẫn cố hướng về một nơi xa xăm. Mong mỏi một hình bóng thân quen đến và mang mình ra khỏi sự sợ hãi này.

Nhưng dù cô đợi đến bao lâu cũng không thấy tất gì ngoài khuôn mặt muốn ăn tươi nuốt sống cô của con quái thú. Tâm trạng Soo Jung lúc này giống hết như lần cô bị Gain cắt mất mái tóc, xung quanh vẫn là toàn là kẻ thù và bóng dáng của người đó thì không thấy đâu .

Con quái thú đưa móng vuốt lên với ý định muốn chấm dứt sự sống của cô .
Ngay thời khắc đó.
Đôi mắt mệt mỏi của Soo Jung bỗng chốc biến đổi thành một màu xanh ngọc bích mạnh mẽ. Soo Jung đột nhiên cảm thấy người mình nóng ran. Biểu hiện này y hệt cảm giác trước lần trước. Khi đó cô đã thực hiện thuỷ siêu cấp .

Thấy có gì đó không ổn Sehun vội bước nhanh về phía trước, cậu sẽ giết quái thú trước khi Soo Jung ra tay nhưng ...

Một màn nước từ sâu trong đất phụt lên. Cô gái bé bỏng nằm vật dưới đất ban nãy đang ngồi trên cột nước khổng lồ như một con rồng. Đôi mắt cô gái đó vô thức mơ màng nhìn thẳng vào con quái thú. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên ngón tay chỉ thẳng vào con quái thú.

- Bluebell flames

Khi tiếng nói thốt ra cũng là lúc, từ ngón tay bé nhỏ của Soo Jung hình thành nên một quả cầu nước khổng lồ. Quả cầu nước liền bao trùm lấy quái vật cấp A.

Con quái thú hứng trọn đòn tấn công mạnh mẽ, không kịp gào một tiếng liền ngã gục xuống và hoá thành một nhúm cát đen bầy nhầy . Cây cối xung quanh đều đổ rạp trước sức nặng của con vật khổng lồ và đòn phép thuật .Quả cầu nước Soo Jung tạo ra như một trận đại hồng thuỷ trút xuống khu rừng vậy.

Sehun và Gain đứng gần chứng kiến chỉ biết sững sờ. Bluebell flames
– là bùa chú tấn công chỉ những người có phép thuật lâu năm và cao siêu bậc nhất giới pháp sư mới làm được. Hơn nữa nó chỉ phổ biến trong giới Pháp Kỵ. Một  pháp sư bình thường không thể nào biết và sử dụng được thần chú đó .

Đòn tấn công của Soo Jung không những làm một vùng tan hoang khu rừng mà còn tạo thành một trận mưa rào đột ngột khắp toàn trường kèm theo những tiếng sấm khủng khiếp.

Linh cảm có điều không hay xảy ra . Seung Hyun, Joon Myung và Jessica  nhanh chóng chạy về nơi vừa phát ra tiếng động kinh người . Ngay khi đến nơi đập vào mắt mọi người là một nhúm cát đen và Soo Jung thì đứng đó  trong một bộ dạng khác thường: cả ngưòi đầy những vết thương, mặt không một chút cảm xúc, đôi mắt phát ra một sắc xanh kì lạ . Vừa nhìn thấy mọi người Soo Jung liền ngã người xuống và ngất đi, hoàn toàn mất đi ý thức . Ba người vội chạy đến đỡ Soo Jung  vừa nhìn nhúm cát đen. Ai cũng hiểu vết tích đã từng là một quái cấp A, cả Seung Hyun và Joon Myung đều ngạc nhiên. Chỉ riêng Jessica , cô tái mặt lặng lẽ nhìn em gái đang mê man . Lẽ nào…điều cô lo sợ nhất sắp trở thành hiện thực?
------------------------------------------------------

Phải khó khăn lắm các thầy cô mới dâp tắt được những lời bàn tán của  những người hiếu kì. Một pháp sinh năm thứ nhất có thể thực hiện Thuỷ siêu cấp, nay lại còn thêm bùa chú "Bluebell flames"đúng là một chuyện động trời . Nhưng việc quan trọng là tại sao một quái câp A* chưa được yểm bùa lại có mặt trong khu vực có răng kết giới của trường. Xem ra vì chuyện lần này mà thầy hiệu trưởng sẽ rất khó khăn trong việc giải thích với Vua Pháp Sư và  Hội đồng phát sư , nếu không không những danh tiếng của ngôi trường 1000 năm sẽ bị tổn hại mà ngôi trường này còn có nguy cơ phải đóng cửa vĩnh viễn.

Soo Jung đang nằm trong phòng y tế nhưng cô vẫn trong trạng thái hôn mê.Đây là lần thứ hai Soo Jung được đưa đến đây. Toàn thân cô bị bịt chặt kín bởi bông băng.Vì một chân bị gãy nên tạm thời cô sẽ không thể di chuyển trong vài giờ vì chất độc làm giảm khả năng tự lành của cô .

Ngồi bên cạnh Soo Jung bây giờ là Seung Hyun.  Trầm ngâm một lúc, suy nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn không biết rốt cuộc mọi chuyện là sao?

-Anh nghĩ sao? Seung Hyun quay sang  hỏi Joon Myung.

Joon Myung nhìn Seung Hyun lắc đầu, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu gì cả thì làm sao giải thích . Một đứa em gái yếu đuối mà mình luôn gồng sức bảo vệ đột nhiên lại có sức mạnh như vậy.Anh không hiểu ra làm sao cả?

Cả hai người đàn ông rơi vào trầm tư cho đến khi có tiếng mở cửa phòng. Là Jessica và Ami vừa đi mua đồ ăn  về. Cả hai chưa kịp đặt đồ xuống bàn thì Joon Myung đã lên tiếng.

-Em có biết không ,Soo Yeon ?

Seung Hyun nhíu mày, Soo Yeon là ai mà có thể biết chuyện về Soo Jung  hơn cả anh Joon Myung cơ chứ?

Ngay khi cậu hỏi của Joon Myung, túi đồ trên tay Jessica rơi xuống, cô đã muốn quên chuỵên này mà anh lại nhắc đến là sao? Phát hiện ra hành động bất cẩn của mình, Jessica lúng túng nhặt đồ lên mặc kệ con mắt hoài nghi của Joon Myung.  Jessica thấy hơi lo sợ ,nhưng vẫn quyết định nói dối.

-Em không biết, làm sao biết đựoc chứ?

Joon Myung cố gắng nhìn xoáy vào đôi mắt cô dò hỏi:

-Em không giỏi nói dối giống Soo Jung  đâu!

Biết mình đã thất bại Jessica thở dài.  Khó mà có thể nói dối qua đôi mắt Joon Myun. Nhưng cô không muốn  nói chuyện này trước mặt Seung Hyun và Ami nên đành nói bóng gió:

-Em không biết gì ngoài việc huyệt pháp của con bé khác hoàn toàn với những pháp sư thường! (Huyệt pháp là nơi phép thuật của pháp sư toát ra mạnh nhất và cũng chính là tử huyệt của pháp sư, chỉ cần đối thủ đâm vào đó thì dù có tài giỏi thế nào cũng sẽ chết. Huyệt pháp của nguyên tố giống nhau thì sẽ giống nhau nên trường hợp của Soo Jung là đặc biệt. Nếu huyệt pháp bị khoá thì phép lực cũng sẽ mất)

-Khác? Seung Hyun thắc mắc hỏi

-Ngừng ở đây đi. Tôi ra ngoài có chút việc. - Jessica vội vàng cắt ngang. Sau đó không cần được sự đồng ý của bất kì ai cô bước nhanh ra ngoài.Đi thật nhanh ra ngoài hành lang vắng vẻ những giọt nước mắt mới được lăn dài trên má Jessica .
Nếu như ngày đó huyệt pháp em gái cô không thay đổi thì có lẽ bố mẹ còn có thể sống không biết chừng.
---------------------+++-----------------------

Khi Jessica vừa đi ra ngoài được một lúc thì Soo Jung tỉnh lại . Đập vào mắt Soo Jung là Seung Hyun và anh Joon Myung ngồi bên cạnh. Soo Jung yếu ớt, gắng gượng định ngồi dậy thì Joon Myung lên tiếng ngăn cản.

-Em chưa ngồi dậy được đâu, nhóc !

-Em qua bài kiểm tra chưa? Soo Jung như nhớ ra chuyện quan trọng nên vội vàng hỏi, rồi hồi hộp chờ đợi kết quả.

-Em không nhớ gì à? Seung Hyun lo lắng hỏi

-Chỉ nhớ mình xui xẻo gặp phải một con quái cấp A thôi! Những chuyện sau đó chẳng nhớ gì. Soo Jung nhăn nhó lắc đầu.

-Sao em không nhấn báo động? Joon Myung tiếp tục hỏi.

-Không hoạt động! Soo Jung khó nhọc trả lời.

-Em ….. Seung Hyun chưa kịp nói thì bị Soo Jung chặn ngang.

-Được rồi! Hai ngưòi về đi cho em ngủ chút! Em thấy mệt quá!

Dù rất thắc mắc, nghi vấn nhưng nghe Soo Jung nói vậy cả hai người cũng phải lặng lẽ ra ngoài.

Một lúc sau…..

-Em đã bảo hai người về cơ mà!

-Là tôi , Sehun đây ! Người gây ra tiếng động lên tiếng.

Soo Jung mở mắt,quay ra phía cửa  nhìn Sehun với đôi mắt ánh lên đầy rẫy những ngờ vực  .

-Sao vậy? Sehun hỏi nhỏ

-Chúng ta vẫn là bạn chứ, Sehun ?

-Hỏi gì vậy? Điều đó là đương nhiên mà.

Soo Jung mỉm cười thở dài. Sau đó lại nhắm mắt, rồi lên tiếng.
-Mình mệt lắm. Mai bạn tới thăm mình được không?

Nghe cô nội vậy Sehun cũng không nói gì thêm, lặng lẽ đứng lên rồi bước ra ngoài.

Trong phòng giờ đây chỉ còn một mình Soo Jung . Cô hồi tưởng lại đoạn thời gian trước khi thực hiện bài kiểm tra. Cô nhớ rõ người duy nhất chạm vào sợi dây chuyền của cô lúc đó là Sehun. Nên bây giờ người cô nghi ngờ duy nhất cũng là Sehun .

- Để tôi kiểm tra lại dây báo động của cậu xem nào!

-  Không sao đâu! Soo Jung cười với Sehun.

- Vậy thì...  chúc may mắn! Sehun trả lại cô sợi dây rồi bước đi.

Chuyện này cô không nói ra cho ai biết , vì cô thật sự không muốn mất đi một người bạn. Cô sẽ cố tin vào câu nói: “Điều đó là đương nhiên” và tự chấn an bản thân  mình bằng lí do Sehun chẳng có lí gì mà lại muốn hại mình cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro