25 - Chấm dứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian cứ thế  trôi thật nhanh. Thấm thoát cũng vào thu. Vậy là cô và anh đã hẹn hò được hơn ba tháng rồi. Bây giờ cũng đã vào năm học mới. Mọi thứ đều thật đẹp chỉ trừ một điều.  Điều này khiến cô cực kì bất mãn. Năm học mới này cô và anh bốc thăm không được cùng học một lớp. May mà Ami vẫn học cùng lớp, nếu không thì chắc cô sẽ chết vì buồn mất .

Từ ngày cô giao ước với Jessica .  Cô  luôn tìm mọi cách lảng tránh Jessica , cô rất sợ chị mình lại nói ra điều gì đó…Nhưng trái với suy nghĩ của cô Jessica chỉ nhìn cô mà trầm lặng. Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ cứ như thế êm đềm trôi qua. Nhưng hôm nay khi Soo Jung vừa mới học về. Vừa bước chân vào phòng Soo Jung đã thấy chị mình đợi mình ở trong phòng .Ngoài chị cô còn có thêm cả anh trai Joon Myung  và Ami nữa. Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng cực kì .

Tuy Soo Jung vẫn cố tỏ ra không có chuyện gì. Cô cố bình thản lướt qua mọi người đề tránh né cuộc nói chuyện thì chị cô lên tiếng:

-Nói chuyện với chị chút đi!

-Có chuyện gì vậy? Soo Jung nói với giọng bình thản nhưng trong lòng cô lại thấy run rẩy lo sợ.

-Em…có tò mò về thân thế của mình không? Em chưa biết gì ngoài cái tên Krystal Jung mà đúng chứ ! Jessica  nói rất nhẹ, trái ngược với tâm trạng nặng trĩu ở trong lòng . Lúc trước , vì một phút yếu lòng mà cô đã bằng lòng cho phép em gái cô tự do yêu người mình yêu dù biết đó là một điều nguy hiểm. Nhưng bây giờ mọi chuyện không còn dừng lại ở mức độ nguy hiểm nữa mà còn kinh khủng hơn nhiều so với trí tưởng tượng của cô. Cô đã nói chuyện với Joon Myung và thống nhất rằng nên nói cho em gái cô biết hết mọi chuyện.Dù sao em gái  cũng không còn bé nữa, cô tin Krystal sẽ biết tự quyết định tương lai cho bản thân mình .

Jessica luôn nghĩ thế nào em gái cô cũng hồi hộp,hoảng hốt khi cô kể cho nó sự thật , nhưng hoàn toàn khác với suy nghĩ của Jessica :

-Ý ,hình như em chưa nấu cơm thì phải! Soo Jung ngó xung quanh,tỏ vẻ không quan tâm rồi nhanh chóng ngồi dậy.

-Em không muốn biết sao? Joon Myung ngạc nhiên khi thấy thái độ kì lạ của Soo Jung.

-Em đi nấu cơm đã! Soo Jung nở một nụ cười giả tạo .

Jessica kéo lấy tay Soo Jung lại nhìn thẳng vào vẻ mặt trốn tránh của em gái mình :

-Em sao thế? Em cần phải biết em là……

-Không nghe, em không muốn nghe! Soo Jung giật tay mình ra khỏi tay Jessica, rồi cô lấy tay bịt chặt đôi tai.Dùng hết sức lắc đầu nguầy nguậy.

-Soo Jung , chẳng lẽ em đã biết rồi! Jessica cầu mong là mình đoán sai.

-Em đã nói là đừng nói nữa! Soo Jung hét lên, tay vẫn ôm lấy đôi tai rồi bật khóc. Tại sao ? Tại sao em đã coi như mình chưa từng nghe, coi như chuyện đó không có thật mà sao mọi người lại cứ bắt em phải chấp nhận cái sự thật tàn nhẫn đó  ? Soo Jung ngồi sụp xuống sàn nhà, mắt nhắm thật chặt. 

-Em …biết từ lúc nào? Joon Myung  nhíu mày xót xa .

Soo Jung cười chua chát, gạt đi những giọt lệ đang tràn ra khóe mắt:

-Vào hôm valentine trắng , em giân chị hai nên vờ ngủ. Không ngờ lại nghe được : mình là một con bé có dòng máu pháp sư bóng tối.

-Cậu biết hết tất cả …mà vẫn hẹn hò với ngài Seung Hyun ư? Ami không nhịn được liền hỏi .

-Mình muốn ích kỉ một chút …không được sao? Chỉ một chút thôi! Mình không muốn dời xa anh ấy. Cho dù trong mắt mọi người mình thật đáng ghê tởm với dòng máu nhơ nhuốc này và hoàn toàn không xứng với anh ấy. Nhưng..thế thì đã sao? Chỉ cần mình không hối hận là được, cái chết cũng không làm mình sợ, điều duy nhất mình sợ...đó là không được gần anh ấy thôi! Soo Jung dũng cảm nói ra những lời tật đáy lòng mình.Rồi hướng đôi mắt kiên định về phía Jessica .

Sau một lúc im lặng , Jessica mới lên tiếng:

-Nhơ nhuốc? Em nghĩ mình bố mẹ chúng ta là những pháp sư dơ bẩn thế ư? Em không tin vào bố mẹ chúng ta sao ?

-Không phải như vậy sao? Soo Jung mỉa mai.

Jessica nhắm mắt thở dài, đôi môi mím chặt, lắc đầu chua chát nói  :

-Hay cho đứa con bố mẹ luôn yêu quý, một đứa con không hiểu biết và quý trọng tấm lòng bố mẹ!

-“……………..” Soo Jung không nói gì.

-Em nghĩ tại sao chúng ta lại như ngày hôm nay, tại sao lại mang luôn bị người ta khinh thường là trẻ mồ côi trong khi chúng ta không làm gì đáng xấu hổ, tại sao chúng ta lại không thể sống đúng với thân thế thật sự của chúng ta? Tất cả là do bố mẹ người em yêu gây ra, là do Vua pháp sư và Nữ Hoàng Pháp Sư "đáng kính" gây ra đấy! Jessica uất ức .

-Chị…..nói gì em không hiểu? Soo Jung sững sờ

Jessica cười nhạt, đôi mắt màu tím nhìn thẳng vào đôi mắt phalê của Soo Jung :

-Hiểu? Em thì hiểu được cái gì? Để chị nói cho em biết: Quà sinh nhật ba mẹ để lại cho chị là cuốn nhật kí của ba mẹ. Trong đó nói rõ, ngày em sinh ra, biển Okinawa có màu đỏ. Người ta đồn em là thánh nữ thế nên để em có cuộc sống yên ổn bố mẹ đã nhờ hai người bạn của mình giúp đỡ che chở cho em vì vốn dĩ đó chỉ là một câu chuyện truyền thuyết nhưng nếu đến tai lũ pháp sư bóng tối thì em chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng đổi lại họ buộc phải trở thành pháp sư bóng tối để có thể cung cấp những thông tin cho họ. Và rồi sự thật bị bại lộ , bố mẹ bị bọn chúng thanh trừng. Chẳng những không giữ đúng lời hứa, bọn họ còn ém nhẹm việc này để không làm mất danh dự của họ. Phải, hai người mà bố mẹ tin tưởng một cách ngu ngốc là bố mẹ người em yêu đấy!

“Choang”

Lọ hoa gắn trên tường bị cô va phải  rơi xuống.

Sững sờ, đau khổ, thất vọng,tất cả khiến Soo Jung không thể biểu cảm được gì trên khuôn mặt. Điều cô có thể làm bây giờ là rơi lệ. Chuyện gì đang diễn ra với cô thế này.

Đau…đau quá! Trái tim cô đau. Đầu óc cô cũng đau.

Sao bố mẹ Seung Hyun có thể là những kẻ gian trá và độc ác như vậy? Sao lại là bố mẹ của Seung Hyun mà không phải là ai khác cơ chứ?
Tại sao?
Tại sao?
Cô đã sống những ngày tháng buồn tẻ, chịu hết bao nhiêu nỗi đau, sự mất mát. Và rồi Seung Hyun xuất hiện bên cuộc đời cô. Cho cô miền vui, cho cô miền tin lặng lẽ bên cạnh cô. Trao cô những cái ôm ấm áp trong những lúc cô buồn phiền gục ngã. Seung Hyun như món quà mà chúa đền bù cho cô vậy...
Vậy mà giờ đây ...

Ami vội ôm lấy Soo Jung an ủi. Jessica sau khi nói hết tất cả nhìn thấy em gái mình như vậy. Jessica cảm thấy mình thật tàn độc, thật tội lỗi, cô không biết phải đối mặt với em gái mình như thế nào nên đã ôm mặt chạy ra ngoài. Joon Myung lo lắng chạy theo. Joon Myung căn bản chỉ biết Soo Jung có dòng máu bóng tối thôi.Anh không ngờ còn có sự thật khủng khiến như vậy. Như vậy, Soo Jung và Seung Hyun em trai anh vốn dĩ đang ở hai phương trời cách biệt nay lại càng cách biệt hơn.

---------------

Đã gần 3 giờ sáng nhưng Soo Jung vẫn chưa ngủ.

Cô thẫn thờ đứng bên cửa sổ nhìn ngắm sao trời, rồi lại khóc. Lần đầu tiên, cô khóc mà bờ vai không rung. Khóc mà không có tiếng nức nở. Có lẽ là do khóc nhiều quá rồi chăng.

Jessica sau khi được Joon Myung an ủi  cô cũng đã lấy lại được bình tĩnh. Biết em gái mình vẫn đang còn thức. Jessica mở cửa vào phòng rồi ngồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Soo Jung . Khẽ lau nước mắt cho cô em gái Jessica lên tiếng :

-Chị hiểu chứ! Chị hiểu em đang đau thế nào.

-“………………”

-Đương nhiên vì tình yêu em có thể tha thứ, vì tình yêu em có thể xoá đi những đắng cay. Nhưng em có từng nghĩ vì tình yêu đó mà không chỉ em mà bản thân Seung Hyun sau này  cũng sẽ rất đau khổ chưa.

Soo Jung quay sang nhìn Jessica rồi gục đầu vào mái tóc nâu dài của chị gái mình.

-Em thử nghĩ xem : nếu như em vẫn tiếp tục tình cảm này cho đến khi sự việc bị phát hiện thì cậu ta sẽ phải ra sao? Ủng hộ em, hay chống lại bố mẹ mình và bỏ đi những thứ mình đang có. Bị mọi người khinh thường vì có quan hệ với một con bé mang dòng máu “nhơ nhuốc”. Hay nếu như em chia tay với cậu ta. Những thứ thuộc về cậu ta vẫn tồn tại, rồi biết đâu sẽ có một người con gái hoàn toàn xứng đáng để ở bên cậu ta? Tất cả đều do em chọn lựa.

-Ước gì Krystal Jung đã chết trong ngày hôm đó, ước gì đó không phải là bố mẹ anh ấy, ước gì chúng em đừng gặp nhau, ước gì em chỉ là một con nhóc bình thường, ước gì em luôn là Jung Soo Jung . Nhưng…….”ước gì” mãi mãi chỉ là “ước gì" thôi phải không? Soo Jung nói thật khó nhọc,  trái tim cô như đang bị xé nát , cõi lòng như đang tan ra từng mảnh. Lí trí và những nỗi uất hận dường như đã xâm chiếm cái thứ gọi là tình yêu.

Trên bầu trời một ngôi sao băng vụt qua,thật nhanh và thật sáng. Soo Jung lẩm bẩm ước được một điều ước cho dù cô chẳng mấy tin tưởng nó sẽ thành hiện thực :

“Ước gì em và anh chưa hề quen biết để rồi khi mọi việc được sáng tỏ. Em và anh có thể bắt đầu lại ”

Say ngày hôm đó, Soo Jung đã suy nghĩ rất nhiều và rồi cố gắng tìm mọi cách để tránh mặt Seung Hyun .

Ngày học hôm sau cô không còn thói quen đến lớp sớm nữa. Cứ sát giờ học cô mới chịu vào lớp  .

Giờ nghỉ giải lao, cô bật nhanh ra khỏi ghế rồi tiến thẳng đến WC nữ, cứ ngồi đến trong đó đến hết giờ .

Giờ trưa cô cũng chẳng giám đến căn tin nữa mà chỉ chọn một góc vắng nào đó của khuôn viên trường để cố nuốt hai lát bánh mì và một hộp sữa.

Chiều cô cũng chỉ lặng lặng tìm một nơi cách biệt mà nghe mp3.

Anh nhắn tin, cô không trả lời. Anh  gọi điện, cô không nghe máy. Cũng may ông trời còn có chút lương thiện khi xếp cô với anh khác lớp . Có lẽ đây đã là số mệnh rồi!

Cuộc sống cứ trôi qua một cách vô vị như vậy và cô cứ sống như một người máy đã được lập trình. Cô không đủ dũng cảm để nói thẳng với anh . Thôi thì mong sao thời gian sẽ xoá nhoà được tình cảm ngang trái này.

Về phần Seung Hyun, vì hai lớp khác nhau nên anh ít có cơ hội gặp mặt. Nhiều lần anh đến tìm và chờ đợi nhưng thứ anh luôn nhận được chỉ là sự thất vọng.

-----------------------

Ngày 29-10. Đã một tháng, cô và anh không gặp nhau.

Như mọi ngày Soo Jung uể oải thức dậy vào 6h15' am . Đây là lần đầu tiên cô dậy sớm như vậy vào ngày chủ nhật.

Cầm trên tay bức ảnh kỉ niệm trên bàn . Soo Jung cười một nụ cười chua chát rồi úp mạnh bức ảnh xuống bàn. Cô rất nhớ Seung Hyun, nhớ đến chết đi được , nhưng một mình cô đau là quá đủ rồi cô không muốn người cô yêu phải như cô.

Cô cần phải đi mua đồ sớm, vì hôm nay nhà trường có báo trời có thể sẽ có bão tuyết. Tối hôm qua, tuyết đã rơi rất dày rồi.

"Xoạch" Soo Jung mở cửa. Nhiệm vụ của hôm nay của cô là phải lấp đầy cái tủ lạnh đã rỗng tuếch.Nhưng khi mở cửa ra thì đã có người chắn trước mặt cô.

- Em đã quên tôi rồi thì phải? Seung Hyun đang đứng trước cửa nhìn cô  với đôi mắt sâu đầy tâm trạng : giận , nhớ, yêu và có cả sự thắc mắc.

Cô ngây người bất động nhìn Seung Hyun đứng trước mặt mình . Ngày cô  phải chấp nhận, phải đối mặt đã đến rồi nhưng tại sao lại phải là ngày hôm nay ?

- Đi theo tôi! Không đợi Soo Jung lên tiếng Seung Hyun mạnh mẽ nắm lấy bàn tay cô kéo cô đi. Seung Hyun đang rất mất bình tĩnh, anh đang nóng lòng muốn biết, Soo Jung tránh mặt anh suốt khoảng thời gian kìa là vì lí do gì?

-------------
Tại thác nước.

Soo Jung đưa mắt ngước nhìn cảnh vật xung quanh. Đã tròn một tháng cô  không đến nơi này.
Nhanh thật! Khu rừng lại được bao bởi một lớp tuyết dày, cây cối xơ xác trụi lá. Gió đã bắt đầu thổi mạnh.

- Tại sao em lại tránh mặt tôi? Seung Hyun buông tay SooJung ra. Nhưng không quay người lại. Soo Jung chỉ có thể thấy bóng lưng cô độc của anh.

- Xin lỗi! Cuối cùng Soo Jung cũng chịu lên tiếng giọng cô thật buồn.Nơi cổ họng cô nghẹn đắng lại . Soo Jung cố gắng không phát những tiếng nấc, những giọt lệ đang chầu chực muốn phát ra  .Cũng thật may khi Seung Hyun không nhìn thấy bộ dạng khó coi của cô lúc này.

- Tôi cần .....lí do kia! Seung Hyun gằn giọng thở hắt, rốt cuộc...là vì sao?

- Choi.. Seu...

- Em  không cần gọi họ tôi ra. Seung Hyun tức giận ngắt lời, quay phắt lại nhìn Soo Jung.

Khi chạm vào ánh mắt nóng rực của Seung Hyun. SooJung vội cúi đầu né tránh , đôi môi cô mím chặt lại . Hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay găm mạnh vào thịt đến rỉ máu nhưng nỗi đau này làm sao sánh được với nỗi đau trong tim cô cơ chứ? Trái tim của cô thôi thúc cô nhào đến ôm chặt lấy anh , dùi đầu vào thân hình vững chắc ấm áp kia.Nhưng lý trí lại cho cô hiểu rằng : giữa cô và anh luôn có một bức tường dày thật dày, cao thật cao đang chia cắt . SooJung gồng mình, hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu:

- Choi Seung Hyun , chúng ta......chia tay đi!
Cô nói thật chậm, thật rõ, thật lạnh lùng. Giờ đây cô có thể cảm nhận được tiếng trái tim mình đang gào khóc . Đau rất đau...

- Tôi không thích bị trêu đùa! Seung Hyun nói giọng bình tĩnh nhất có thể. Lúc này đây không được yếu mềm anh phải cố nén những giông tố trong lòng không thể để chuyện này chấm dứt tại đây . Sau một tháng mới gặp mặt không thể nào cô có thể nói  những câu nói khiến anh nát lòng như vậy. Vì thế chắc chắc là cô chỉ muốn trêu đùa anh mà thôi. Seung Hyun tự chấn an bản thân.

- Tôi không nói đùa! Chúng ta..không hề hợp nhau! Soo Jung cương quyết nói .

- Không hợp nhau? Seung Hyun cười chua chát, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nhìn thấy người mình yêu hụt hẫng ,đau khổ như vậy Soo Jung không thể chịu được. Cô vội quay mặt, lau vội giọt lệ vừa chảy ra một cách giấu giếm rồi lại lên tiếng :

- Xin lỗi! Tình cảm của tôi đối với anh trước nay chỉ là......ngộ nhận mà thôi!

- Em có biết mình đang nói gì không? Em bị ấm đầu à!! Seung Hyun kích động nắm chặt lấy đôi vai Soo Jung , giọng nói có phần run rẩy .

Khi cảm nhận được sự sợ hãi trong lời nói của anh, cô không còn đủ dũng khí để tiếp tục lừa dối anh , lừa dối bản thân nữa. Nhưng cô nhất định phải làm vậy. Soo Jung hất mạnh đôi tay Seung Hyun ra khỏi vai mình, cô  quay người thật nhanh . Cô sẽ chạy trốn, chạy thật nhanh. Nếu cứ phải nhìn đôi mắt hổ phách kia cô sợ mình sẽ yếu lòng mất.

Gió của trận bão tuyết kéo tới thổi hun hút, hất tung lớp tuyết rơi tối qua cộng thêm màn tuyết rơi bây giờ khiến cho bầu trời chỉ phủ một màu trắng xóa . Có hai con người đang bị nhấn chìm trong màn tuyết lạnh lẽo đó. Khuôn mặt ai cũng bị phủ kín bởi tuyết trắng, chỉ còn thấp thoáng màu sắc của quần áo.
Ngay khi đang định bỏ chạy thì có một bàn tay nhanh chóng kéo cô lại. Bàn tay cứng rắn siết chặt lấy cánh tay Soo Jung .

Tuyết tung bay khắp nơi.

Hai con người không thể nhìn thấy gì cả.

Chỉ có hơi ấm truyến đến từ cánh tay.

Seung Hyun giật mạnh Soo Jung , kéo cô thẳng vào lòng mình rồi vòng tay ôm cô thật chặt, như thể nếu anh buông lỏng một chút cô sẽ bay đi mất vậy .

- Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng anh biết chắc chắc những gì em đang là nói dối! Em có thể lừa dối mình, lừa dối cả thế giời nhưng em tuyệt đối không thể lừa dối được anh đâu !

Giọng nói ấm áp của anh phả thật đều vào tai cô. Cả người Soo Jung trong thoáng chốc run rẩy. Cô cắn chặt đôi môi mình , cố ngăn những tiếng nấc nghẹn trong lòng mình.

- Anh sẽ không bao giời hối hận bởi vì anh yêu em ....yêu em rất nhiều! Giọng Seung Hyun trầm như tiếng gió mùa hè thoang thoảng nhưng đối với cô lại như vết dao khắc từng vệt trên trái tim mình .

Đôi mắt cô không biết vì tuyết hay nước mắt mà trở nên cay xè. Giờ đây cô ước gì thời gian hãy ngừng lại, để cô mãi mãi được trong vòng tay người đàn ông này, mãi mãi được người đàn ông này che chở nói những lời yêu thuong . Nhưng ước muốn chỉ là ước muốn mà thôi!

" Đã bao giờ em nghĩ, cậu ta sẽ chỉ có đau khổ khi ở cạnh em chưa? Và đã bao giờ em suy nghĩ rằng cậu ta sẽ sống tốt hơn khi không có em" Lời nói của Jessica văng vẳng trong đầu cô  như những nhát búa khiến cô tỉnh giấc. Phải rồi! Chẳng phải trước đây Seung Hyun sống rất tốt mà chẳng cần có cô hay sao? Chẳng phải sẽ tốt hơn khi Seung Hyun quên đi thứ gọi là tình yêu với cô sao?

Tất cả đều là do cô .

Soo Jung nhắm mắt dụi đầu thật sâu trong lòng Seung Hyun, cô cố hít lấy thật nhiều hương thơm từ người mình yêu. Rồi bất ngờ Soo Jung kiễng chân hai tay giữ chặt lấy đầu Seung Hyun. Nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mỏng bạc của Seung Hyun một nụ hôn.

Lần đầu tiên cô chủ động hôn một người. Lần đầu tiên cô biết đến cảm giác đau khổ khi phải rời bỏ tình yêu. Đây là một nụ hôn kết thúc.

Buông đôi bàn tay đang giữ lấy khuôn mặt Seung Hyun. Bàn tay Soo Jung bắt đầu gỡ bàn tay đang ôm mình.

Đôi chân đang kiễng cao đã bằng trở lại.

Trên khuôn mặt Soo Jung bắt đầu xuất hiện hai hàng nước mắt. Soo Jung cười một cách gượng gạo :

- Xin lỗi, xin lỗi anh vì tất cả! Coi như nụ hôn này là một sự kết thúc!

Seung Hyun thẫn thờ nhìn Soo Jung , cái nhìn oán trách và đơn độc .

- Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Choi Seung Hyun !

Một lần nữa Seung Hyun chết sững. Anh đã quên mất hôm nay là sinh nhật của mình. Dẫu cô biết rõ ngày này là sinh nhật  anh. Vậy mà cô có thể nhẫn tâm nói ra những điều ấy.

Bóng dáng người con gái anh yêu đã biến mất, lẫn vào với màn tuyết trắng đang bay.

Đưa tay chạm nhẹ lên khoé môi, Seung Hyun cười chua chát cả người anh bỗng như kiệt sức. Để có thể đứng vững anh phải dựa người vào gốc cây. Trên khuôn mặt hoàn mỹ kia trong phút chốc xuất hiện một giọt nước rơi ra từ đôi mắt màu hổ phách.Mặc kệ thứ chất lỏng đang chảy ra từ khóe mắt, Seung Hyun ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám nghét vì trận bão tuyết.

Tuyết vẫn cứ tung bay như chưa xảy ra điều gì.
Tuyết cứ trắng xóa một vùng trời.
Lại một lần nữa.
Lại một người con gái rời bỏ anh .
Người con gái thứ hai anh yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro