37 - Chờ Đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã vào tháng 10, mùa đông cũng đã kéo đến và tuyết đã bắt đầu rơi. Gió lạnh cứ thế rít gào từng cơn , quất từng đợt lên khuôn mặt những người đi đường. Cái lạnh ngày đông càng mang lại vẻ đìu hiu và lạnh lẽo cho cung điện Shine. Lâu đài cổ kính chỉ trong vài ngày đã bị bao bọc bởi những lớp tuyết ngày một dày. Từ 5 năm trước lâu đài đã chẳng còn có lấy một nụ cười, một niềm vui, cuộc sống của những con người trong này chỉ như những cỗ máy vô cảm, chỉ được cài đặt chương trình làm việc. Vốn dĩ với cuộc sống vương giả ở đây, lâu đài đã chẳng có một chút gì gọi là sức sống, chỉ là từ ngày lão quan Tsura Son nắm quyền cung điện Shine đã trở thành cung điện Dark, nó trở thành nơi đen tối và bẩn thỉu nhất - một nơi âm u, tăm tối chất chứa tà niệm và ma quỷ.

Đã quen với khung cảnh ảm đạm như vậy nên Seung Hyun chẳng có thái độ gì ngoài việc thở dài, đôi mắt hổ phách hướng ra màn tuyết và nhìn về phía xa xăm. Tuyết trắng xoá, bay lả tả trong gió. Lòng dạ con người đen tối và dối gian. Nếu như tất cả đều trong sạch giống băng tuyết, trên đời đã chẳng còn từ hận thù và toan tính.

5 năm sống trong Shine như một tù nhân , chưa ai từng thấy Seung Hyun mở miệng đòi hỏi hay phản đối. Người ta tưởng rằng anh đã chấp nhận, rằng anh đã buông tay. Không ai biết được rằng hàng ngày anh đều phải kiên cường chống lại tử thần, hàng ngày phải xác định rõ nước uống của mình lấy từ đâu, loại gì, thức ăn là thế nào, được làm từ cái gì. Sự cảnh giác đều được đưa lên mức cao nhất, khi ngủ cũng thể ngủ sâu giấc , chỉ cần một tiếng động nhẹ thôi, đôi mắt sẽ mở ra và không nhắm lại nữa. 5 năm qua, Seung Hyun đã sống như thế, sống mà không có người thân, không có sự động viên, cổ vũ, không có sự an ủi càng không có thứ gọi là an toàn. Anh cứ như một con chim bị nhốt trong lồng, ăn, ngủ đều phải dè chừng và quan trọng nhất là không biết khi nào mình sẽ bị giết thịt. Thế nhưng, cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày này, cái ngày mà chính tay anh lật đổ mọi thứ và tung bay, cái ngày con chim xấu xí trút bỏ bộ lông bẩn thịu để trở thành một con phượng hoàng kiêu hãnh. Ngày anh đang chờ chính là ngày hôm nay.

Tiết trời hôm nay thật lạnh, Seung Hyun thở mạnh một cái rồi quấn chặt thêm cái khăn len trên cổ. Đây là một chiếc khăn màu xám, nó có lẽ là cùng bộ với chiếc áo len đen anh đang mặc. Bộ đồ này chẳng có gì đặc biệt ngoài việc nó hoàn toàn được đan bằng tay, trên đó thoang thoảng một mùi thơm dễ chịu, không phải mùi nước hoa mà là mùi thơm của một người nào đó , hương thơm nhẹ nhàng và êm dịu giống hệt như mùi hương hoa cát cánh quyện lẫn với sương. Seung Hyun không biết ai đã đan tặng mình, chỉ biết chắc một điều là trước đây anh đã rất quý trọng nó, nếu không anh sao có thể tìm được nó ở vách tường bí mật cùng với bức ảnh duy nhất liên quan đến quá khứ chứ!

Ở một nơi khác, Soo Jung cũng đang ngắm nhìn tuyết rơi ngoài sân. Tuyết trắng tinh khôi lại khiến cô nhớ đến đêm Giáng Sinh năm ấy, ngày ấy tuyết cũng rơi nhiều thế này, chỉ là không biết giờ này người đó đang làm gì. Soo Jung lắc lắc cái đầu rồi nắm lấy tách cà phê đen uống một hơi hết sạch. Quá đắng! Đắng đến mức lưỡi tê rát nhưng cô lại cảm thấy hài lòng, cô không uống được rượi nên đành phải dùng cà phê đen. Nhớ lại câu nói của Gain lòng cô lại thấy nhói đau. Sau khi nghe Gain kể mọi chuyện, khi trở về cô không hề có ý định gặp Sehun để hỏi cho rõ càng không có chuyện chất vẫn cậu. Cô quyết định chờ đợi, chờ đợi một ngày Sehun thú nhận với cô . Cô hiểu Sehun , cậu ấy không xấu xa  chỉ là có phần ích kỉ giống như con nít và hẳn là cậu ta cũng đã bị sự hối hận giày vò nhiều rồi. Soo Jung kiên nhẫn đợi dù biết rằng thời gian là quý giá, nhưng cô vẫn chờ trong khi chính bản thân cô cũng rất nôn nóng. Gió vẫn đang gào thét, tận sâu trong lòng cô cảm thấy có một nỗi bất an.

- Sắp có biến cố lớn rồi! - Joon Myung từ đằng sau bước đến rồi đứng lựng trước cửa sổ giữa phòng khách, ngay bên cạnh chỗ Soo Jung đang ngồi. Đôi mắt anh hướng thẳng ra phía màn tuyết đầy suy tư, cặp mày chau lại thể hiện mức độ của vấn đề anh đang suy nghĩ.

- Biến cố lớn? - Soo Jung nhìn Joon Myung với đôi mắt tò mò.

- Nhìn xem! - Vừa nói Joon Myung vừa chỉ tay ra phía ngoài cửa sổ.

Theo hương chỉ của Joon Myung , Soo Jung cố mở to mắt ra nhìn nhưng cô chẳng thấy gì gọi là đặc biệt, chỉ có những cơn gió đông đang thổi và tuyết bay tứ tung.

- Quên mất trình độ của em mới là năm thứ nhất! - Joon Myung xoay người, xoa đầu Soo Jung , ánh mắt hiện lên vài tia đau lòng.

- Anh hai! Có chuyện gì vậy? - Soo Jung lo lắng nhìn Joon Myung rồi lại nhìn ra phía cửa sổ. Nãy giờ cô đã cảm thấy bất an rồi, thêm thái độ của anh Joon Myung nữa cô càng trở nên bứt rứt và lo lắng hơn . Cô rất sợ!

- Đừng lo! Ổn cả thôi! - Joon Myung hôn nhẹ lên trán cô rồi bước đi, anh vẫn luôn bí ẩn là thế, luôn muốn giữ kín nguy hiểm để tự mình gánh vác, điểm này Joon Myung và Seung Hyun rất giống nhau nhưng thế mới là đàn ông đích thực, mạnh mẽ và quyết đoán là thứ Thượng Đế dành cho phái mạnh, chẳng nhẽ mỗi khi nguy hiểm phái mạnh lại kéo gấu váy phụ nữ hay sao?

Nhìn theo bóng Joon Myung cô khẽ nhíu mày rồi lại tiếp tục nhìn ra phía cửa sổ. Mọi chuyện vẫn diễn ra hoàn toàn bình thường. Biến cố mà anh nói đến rốt cuộc là gì? Soo Jung không tự chủ mà nuốt nước bọt.

-------------------------

7 giờ tối, tại cung điện Shine.

Seung Hyun ngồi ung dung đọc sách trong phòng, ánh đèn điện sáng toả khắp căn phòng với một màu trắng ảm đạm và mờ ảo. Nói là đọc sách nhưng chẳng có lấy một chữ thấm vào đầu, Seung Hyun đang chờ đợi.

"Cốc, cốc" - Tiếng gõ cửa phát ra.

Seung Hyun nhếch mép cười, quăng quyển sách lên bàn: "Đến rồi!"

- Vào đi, cửa không khoá!

Gain bước vào với một chiếc khay bằng bạc có chứa một bát thuốc. Hơi thuốc thơm nồng, dịu dàng thoang thoảng bay khắp gian phòng. Thuốc có màu vàng mật, hơi sánh và đặc. Nhìn qua có thể cho rằng đây là thuốc bổ nhưng thật ra đó lại là thuốc độc. Một thứ độc dược có thể giết người ngay tức khắc, một thứ độc dược mang có vỏ bọc là thuốc tẩm bổ.

Seung Hyun liếc nhìn Gain rồi lại nhìn bát thuốc đó, trên môi lại hiện hữu nụ cuời ma mãnh. Gác chân lên bàn, anh vờ hỏi:

- Gì vậy?

Gain nuốt nước bọt nhìn Seung Hyun rồi lại nhìn bát thuốc trên tay. Gain biết mình đang sợ, đang run rẩy, bằng chứng chính là thời tiết bên ngoài rất lạnh nhưng bàn tay và trán cô ả đang lấm mồ hôi. Nhớ lại mệnh lệnh của lão cha hồi nãy, cô không khỏi rùng mình. Trên tay cô là thuốc độc, cô đương nhiên biết điều đó. Lão cha cô đang định làm gì cô cũng rất hiểu. Lão ta muốn Gain giết Seung Hyun bằng thuốc độc, đồng thời muốn kiểm chứng sự trung thực và lòng trung thành của cô , ngược lại nếu cô không làm hậu quả ắt hẳn là cái chết, một cái chết cực kì tàn khốc.

Seung Hyun thản nhiên nhìn Gain rồi kín đáo liếc nhìn chiếc camera trên nóc tủ, hành động khéo léo đến mức chẳng hề có ai nhận ra. Rồi Seung Hyun nhún vai, đứng dậy, dành lấy cái khay bạc trên tay Gain mà để lên bàn, chỉ thẳng vào bát thuốc, tiếp tục hỏi:

- Đây là gì?

Gain nuốt khan, tư tưởng đấu tranh dữ dội, cuối cùng Gain cũng mở miệng:

- Là....là.....thuốc.....thuốc..bổ dành...cho....dành cho...anh!

- Thuốc bổ?- Seung Hyun nheo mắt, nhìn bát thuốc rồi cười như đang trêu chọc Gain . Bàn tay bứng lấy bát thuốc đưa đến miệng.

Từ một gian phòng tối tăm, lão già Tsura hồi hộp nhìn Seung Hyun đón nhận cái chết, dưới bộ râu rậm đang nở một nụ cười độc ác. Cái gai sót lại trong mắt lão sắp được nhổ ra rồi!

Thế nhưng, ngay khi vừa định uống bát thuốc thì Gain đột nhiên dùng tay dành lại, khuôn mặt nhúm lại đau đầy đau khổ và sợ hãi, nước mắt chỉ chực trào ra.

Seung Hyun không hề ngạc nhiên trước hành động của Gain , chỉ xem xét xem chiếc áo len của mình có bị dính thuốc hay không. Sau khi chắc chắn là chiếc áo vẫn còn sạch sẽ anh mới nói:

- Không sao đâu! Anh đã thổi rồi! Đưa đây cho anh! - Seung Hyun cố lớn giọng để âm thanh lọt được vào thiết bị trên nóc tủ kia.

Tsura khẽ thở phào.

Gain ngơ ngác trước lời nói của Seung Hyun . Seung Hyun chưa từng xưng anh với cô bao giờ cả , chứ đừng nói là với giọng điệu thân mật thế kia. Nếu như là trước đây Seung Hyun sẽ chẳng để tâm đến cô mà ra hiệu cho cô ta ra ngoài, nhưng tại sao lần này lại...

- Hay .....hay là hôm nay đừng uống nữa! Dù sao....dù sao ...anh....anh cũng đâu có bệnh....bệnh tật gì!- Gain lắc lắc đầu, đôi chân mềm đến nỗi sắp khuỵ ra. Cô muốn gải thích nhưng lại không thể.

Seung Hyun tiến đến gần Gain , một tay khoác lấy vai cô , tay còn lại đón lấy bát thuốc trong bàn tay run rẩy của Gain rồi tu một hơi cạn sạch.

Gain hốt hoảng tròn mắt nhìn Seung Hyun , rồi từ khoé mắt lệ tuôn trào . Bàn tay Gain buông thõng, cả người dựa vào thân người cường tráng ấp áp của Seung Hyun . Tại sao? Chẳng phải cô đã cố cản rồi sao? Từ bây giờ cô sẽ không được thấy anh nữa ư? Anh sẽ chết sao? Không thể nào!

Đặt chiếc bát trống trơn không còn lấy một giọt thuốc lên chiếc khay bạc với hướng thẳng về chiếc camera như để khẳng định mình đã uống sạch. Seung Hyun nhẹ nhàng lau nước mắt cho Gain :

- Ngốc quá! Không cần cảm động đến nỗi phải rơi nước mắt thế này đâu! - Phải nói là để nói được những lời này Seung Hyun đã phải khó khăn lắm, cảm giác thât sự rất tệ . Không phải là vì đối tượng là Gain mà có chết anh cũng không tin mình nói được những lời sến sủa này.

- Anh.....!

Gain còn chưa kịp dứt câu, Seung Hyun đã kéo tay cô lại, vờ đặt lên má Gain một nụ hôn nhẹ nhưng thực ra lại thì thầm vào tai cô một câu nói nhẹ như làn gió:

- Đừng lo! Tôi sẽ cứu cô!

Rồi Seung Hyun buông cô ra, tiếp tục màn kịch:

- Em đem bát đi đi!

Gain vẫn còn sững người vì hành động của Seung Hyun thì nay đã thoát khỏi giấc mộng, nhanh chóng bưng khay ra ngoài. Cánh cửa đóng lại một tiếng cạch, cũng giống như một tiếng động báo hiệu cảnh quay đã cắt. Thu lại bộ mặt giả tạo để trở về nét lạnh băng thương ngày, Seung Hyun liếc nhanh lên chiếc camera. Khi chắc chắn nó đã bị ngắt tín hiệu và ngừng hoạt động, Seung Hyun mới thọc tay vào vào cổ họng và lôi ra một cục đá màu mật ong ném thẳng xuống sàn nhà. Đây chính xác là thứ thuốc độc ban nãy anh đã uống nay bị anh cho đóng thành băng. Câu nói " Núi cao còn có núi cao hơn" so với trường hợp này hoàn toàn đúng. Tsura đã thâm hiểm và ranh mãnh mười lần thì Seung Hyun lại mưu mô và khéo léo đến trăm lần. Lão muốn khử anh ư? Không dễ đâu !

Lấy từ vách tủ bí mật ra một thiết bị có gắn tai nghe, Seung Hyun trèo lên giường và nhắm mắt tiếp tục chờ đợi. Từ trong tai nghe phát ra một âm thanh rợn người, đó chính là tiếng cười của Tsura:

- Hahahahahahaaaa! Cứ tưởng tài giỏi bao nhiêu, cuối cũng cũng chỉ là một thẳng nhóc vắt mũi chưa sạch! Muốn đấu cùng Tsura này ư? Chưa đủ trình đâu!

- Vâng! Cha chính là Vua Pháp sư của thế giới này! Đương nhiên thằng nhóc đó không thể địch lại rồi! - Xia nịnh nọt.

Thật buồn cười thay cho hai cha con thâm hiểm nhà Tsura Son . Chúng không biết rằng mọi kế hoạch  của chúng đều bị Seung Hyun nắm trong lòng bàn tay.

Khoé môi nhếch lên một nụ cười ma mị, Seung Hyun rút tai nghe ra và kéo chăn: "Người thẳng kẻ thua còn chưa biết là ai đâu! Cuộc đấu mới chỉ bắt đầu thôi!"

Rồi Seung Hyun lại lấy từ trong vỏ gối bức ảnh quá khứ, nụ cười trên môi ngay lập tức vụt tắt và thay vào đó là anh mắt đượm buồn: "Tôi sẽ tìm được em ! Sớm thôi! Hãy chờ tôi!"

Soo Jung đang vùi mình trong bàn sưởi thì chợt giật mình.Cô nghe thấy tiếng ai gọi mình. Quay đầu nhìn khắp bốn phía nhưng lại chẳng có ai. Soo Jung gãi đầu rồi tiếp tục gục xuống, thế nhưng tim cô chợt đập nhanh, từ sâu thẳm nơi nào đó phát ra một câu nói đầy nhẹ nhàng, xa xăm nhưng rất rõ ràng: "Tôi sẽ tìm được bạn". Bất giác, khoé môi Soo Jung co giật và vô thức phát ra câu nói: "Tôi sẽ chờ, chờ cho đến khi anh tìm thấy tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro