#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cuối tuần rét căm. Những cơn gió mạnh hoành hành khắp phố, gió hất bụi đường bay tứ tung, gió cuốn xác lá chui tuột vào nắp cống. Tôi không ngừng xoa tay áp lên má, người run rẩy trong chiếc áo khoác mỏng có in hình gấu, chân bắt đầu tê buốt trong đôi giày búp bê. Đi cạnh tôi, Henry đút tay vào túi quần, nín cười lắc đầu:

- Các nàng thật là, tốn hàng tiếng đồng hồ tô vẽ thế mà chẳng chịu xem thời tiết!

Chợt anh hướng mắt về phía bên kia đường, một cô gái đang khoe đôi chân dài sau chiếc váy ngắn tới đầu gối. Anh rên rỉ:

- Mặc váy giữa trời âm 10 độ. Ôi kinh thật đấy!

Tôi lườm Henry cái sắc lẻm:

- Thưa quý ngài, một khi thời trang lên ngôi thì thời tiết chỉ là bề tôi!

- Ồ ra thế. Anh cứ tưởng lạnh tới đứt dây thần kinh não chứ!

- Chính anh đấy! - Tôi túm mái tóc đang bị gió trêu đùa.

Henry phá lên cười, biết tôi đang ám chỉ việc anh cất xe riêng, hưởng ứng phong trào sống xanh. Đi thêm một đoạn, Henry cởi áo khoác cho tôi mượn, còn tôi thì cằn nhằn:

- Em đã bảo đi xe rồi mà anh không nghe!

- Được rồi mà! Em không yêu trái đất sao?

Henry lấp liếm bằng cách trao tôi luôn mũ len, khăn choàng nhưng tôi vẫn bí xị. Còn phải hứng lạnh thêm nửa tiếng mới tới thư viện thành phố, rồi cả đoạn đường về nữa!

Đi bộ là một văn hóa nhưng nếu sánh bước cùng Henry thì đó lại là thảm họa! Chân anh siêu dài, nhấc một bước bằng tôi sải vài bước. Bởi thế, luôn có cảnh tôi bất chợt tụt lại phía sau khi Henry lơ đãng! Như lúc này...

- Heyy, đợi em!

Henry ngoảnh đầu, hứng ngay ánh mắt giận dỗi của tôi. Anh cười, ngoắc tay kêu tôi lại như cún con:

- Nhanh nào, tới Rainbow coffee rồi!

Lời anh thoảng trong gió. Rất nhẹ, va vào tim tôi là những khối cảm xúc tuyệt diệu như mùa đông của ba năm trước, tôi chạm mặt Henry tại Rainbow coffee - một góc nhỏ ấp áp trong thành phố lạnh lẽo. Khi ấy, tôi chân ướt chân ráo đến Frankfurt am Main du học theo sự bảo lãnh của người cậu ruột sống tại Đức đã hơn hai mươi năm, cưới luôn vợ Tây và có đứa con nhỏ cực kháu khỉnh. Vợ chồng cậu cuốn vào vòng xoáy công việc nên muốn tôi sang, vừa giữ em vừa dạy tiếng Việt cho nó. Đương nhiên là tôi không từ chối rồi!.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro